Nhoáng một cái đã đến mười lăm tháng giêng.
Trước sau ba ngày lễ Thượng Nguyên, trong thành Trường An đốt đèn suốt đêm, dân chúng cùng nhau chúc mừng, bỏ lệnh giới nghiêm, là mùa náo nhiệt cát tường nhất trong năm.
Sau Nguyên Đán, Hoàn Huyên bôn ba các nơi trong cung cùng Vương phủ và Binh Bộ, chỉ tới Sơn Trì Viện hai lần, một lần là vào đêm khuya, tới nơi liền mệt đến mức ngả đầu ngủ ngay, hôm sau trời chưa sáng đã thượng triều, còn một lần khác thì thậm chí không qua đêm, chỉ ăn một bữa cơm trưa cùng Tùy Tùy, rồi lại đến phủ trưởng công chúa dự tiệc.
Đêm trừ tịch hắn đề ra một câu lễ Thượng Nguyên dẫn nàng đi ngắm hoa đăng, Tùy Tùy không để trong lòng, sau đó cũng không thấy hắn nhắc tới, tới ngày lễ Thượng Nguyên cũng không thấy hắn xuất hiện, Tùy Tùy liền xem như hắn bận quá quên việc này, cũng không đặt trong lòng.
Nàng ăn xong bữa tối, phóng thích cho Xuân Điều và tỳ nữ nhất đẳng Tiểu Đồng ra ngoài ngắm hoa đăng. Còn mình tắm gội rửa mặt, thay tẩm y, khoác áo choàng bông, ngồi xếp bằng trên giường, đang chuẩn bị đánh một ván cờ phổ rồi lên giường ngủ, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa.
Nàng vội vàng mang tất và giày xuống giường ra ngoài nghênh đón.
Không đợi nàng vén mành, Hoàn Huyên đã mang theo hơi tuyết lạnh giá vào: "Sao trong viện không có một hạ nhân nào vậy?"
Tùy Tùy nói: "Ta cho bọn họ ra ngoài chợ hoa đăng ngắm nghía, có gì ăn ngon hoặc chơi vui thì mua một chút đem về."
Hoàn Huyên biết nàng lại đang lạm dụng lòng tốt, tuy cảm thấy quan tâm hạ nhân như vậy là không cần thiết, nhưng nghĩ lại một chút, đây cũng là do tính cách nàng lương thiện —— hắn từng gặp qua vài kẻ xuất thân thấp kém bỗng chốc phát tài, đối xử với nô bộc còn khắc nghiệt hơn cao môn quyền quý.
Hắn liếc mắt đánh giá nàng một chút, phát hiện tóc nàng hơi ướt, mặc dưới lớp áo bông là tẩm y, nhướng mày nói: "Đã nói phải ra ngoài, sao ngươi còn chưa chuẩn bị?"
Tùy Tùy không nói nên lời, nàng cũng không thể nói mình vốn dĩ không trông mong hắn thực hiện lời hứa.
Hoàn Huyên rất thông minh, lập tức đoán được tâm tư của nàng, nhướng mày lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng Cô sẽ nuốt lời?"
Tùy Tùy biết lúc này chỉ có thể vuốt lông theo hắn: "Dân nữ thay y phục ngay."
Hoàn Huyên nói rồi ném đồ vật trong tay cho nàng: "Thay đi."
Tùy Tùy đón được mới thấy, vậy mà lại là bộ xiêm y thân vệ mới tinh, mở ra ướm thử liền biết là kích cỡ của nàng, thậm chí cả lụa trắng quấn ngực đều đã chuẩn bị tốt.
Hội đèn lồng Thượng Nguyên đông đúc tấp nập, mặc nam trang thật sự tiện hơn nữ trang, Tùy Tùy cảm tạ, ôm xiêm y vòng ra sau bình phong thay đồ.
Hoàn Huyên ôm cánh tay nói: "Động tác nhanh một chút, đến muộn sẽ không còn gì để ngắm nữa."
Tùy Tùy không khỏi giương môi cười: "Được, dân nữ đã biết."
Hoàn Huyên luôn cảm thấy ngữ khí của nàng tuy kính cẩn nghe lời, nhưng ẩn chứa ý tứ chế nhạo, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, lá gan nữ thợ săn này là càng ngày càng lớn rồi, thế mà dám giễu cợt hắn, xem ra gần đây quá dung túng nàng, tổn hại uy phong bản thân rồi.
Đang khó chịu, dư quang khóe mắt chợt thoáng nhìn qua ánh đèn trong bình phong chiếu thân ảnh nữ tử trên màn lụa.
Giữa khe hở của cành hoa mờ mờ hiện ra đường cong thon dài duyên dáng của nàng.
Cổ họng Hoàn Huyên kéo căng, cầm ly trà táo lạnh còn dư một nửa của nàng đặt trên bàn uống một hơi cạn sạch, miễn cưỡng áp chế tà hỏa trong lòng.
Tối nay đã đáp ứng phải đưa nàng đi ngắm đèn. Hội đèn lồng Thượng Nguyên ở Trường An trước kia năm nào hắn cũng xem, cũng không cảm thấy có gì hiếm lạ, nhưng nàng đến từ nơi thâm sơn cùng cốc, khó có được cơ hội mở mang tầm mắt một lần, chắc hẳn là chờ mong như mong ánh trăng mong vì sao* nhỉ.
(Ji: *Diễn tả sự mong đợi nồng nhiệt của ai đó vào điều gì đó.)
Đúng lúc này, bỗng nhiên bình phong truyền đến thanh âm nữ tử hơi khàn khàn: "Điện hạ, có thể giúp một tay không?"
Hoàn Huyên vừa nghe liền nhíu chặt mày, đây không phải cậy sủng mà kiêu thì là gì, có điều tuy nghĩ như vậy, hắn lại lập tức đứng lên hướng về phía nàng, còn sốt ruột nói: "Chuyện gì?"
Vừa vòng qua bình phong, Tùy Tùy đúng lúc xoay người, một đầu sợi dây lụa che khuất ngực, đầu còn lại vẫn ở bên ngoài.
Lông mày Hoàn Huyên còn nhíu chặt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng.
Tùy Tùy không phải cậy sủng mà kiêu, mà là thật sự cần hắn giúp đỡ, nàng thử quấn hai lần, nhưng lụa quá trơn, làn da nàng cũng trơn nhẵn, nên cứ không thể quấn chặt, trước kia khi còn nhỏ nàng giả trang nam tử ở quân doanh, không quấn cũng không nhìn ra, vì thế hoàn toàn không có kinh nghiệm.
"Dân nữ quấn không chặt." Tùy Tùy bất đắc dĩ nói.
Nàng lớn lên trong binh doanh, không dễ thẹn thùng giống nữ tử khuê các, bọn họ lại có quan hệ như vậy, giữa hai người không có gì giấu diếm, lõa thể trước mặt hắn không có gì không thoải mái.
Nhưng nàng tự tại, Hoàn Huyên lại không thể, hắn cảm giác máu nóng toàn thân đều xông lên đỉnh đầu.
Toàn bộ sự chú ý của Tùy Tùy đều đặt trên thứ dây dợ quấn ngực vô dụng kia: "Điện hạ có thể đè đầu này xuống được không?" Nàng chỉ vào ngực.
Hoàn Huyên tiếp nhận dây lụa từ trong tay nàng, nhưng không giúp nàng, ngược lại ném sang bên cạnh.
Tùy Tùy còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã rời khỏi mặt đất.
"Đi muộn sẽ không có gì xem nữa." Tùy Tùy dở khóc dở cười, trả câu vừa rồi hắn nói với nàng.
"Cô sẽ nhanh một chút." Giọng Hoàn Huyên khàn khàn.
Toàn bộ viện chỉ còn hai người bọn họ, đến lúc nảy lòng tham đương nhiên cũng không ai chuẩn bị canh tránh thai. Hoàn Huyên chỉ có thể không làm đến bước cuối cùng.
Lần trước của bọn họ là nửa tháng trước, hai người đều có chút gấp gáp, Tùy Tùy rất nhanh không chống đỡ nổi, móng tay cắm thật sâu vào lưng hắn.
Trên lưng Hoàn Huyên đau đớn, thầm nghĩ nữ thợ săn này còn được nước làm tới, được lần đầu liền có lần hai, trái lại không khách khí với hắn chút nào.
Nhưng kỳ quái chính là lưng hắn bị cào cũng không hề tức giận, thậm chí còn âm thầm đắc ý.
Một lần còn lâu mới đủ, chỉ có thể sơ sơ cho đỡ thèm, Hoàn Huyên còn nhớ rõ chuyện mình phải đưa thôn nữ này đi ngắm đèn, chưa đủ đã mà buông Tùy Tùy.
Không kịp tắm gội, hai người vào tịnh phòng dùng nước lạnh lau chùi thân thể qua loa, rồi thay xiêm y.
Lần này Hoàn Huyên không tiếp tục làm chuyện xấu gì nữa, ngoan ngoãn giúp nàng quấn dây lụa.
Tùy Tùy mặc y phục thị vệ, quả nhiên rất vừa người, đúng là may theo dáng người của nàng, có thể thấy hắn vẫn luôn nhớ chuyện ngắm đèn, sớm đã phân phó người chuẩn bị rồi.
Tùy Tùy bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ với tâm tư tiểu nhân của mình, Tề Vương là người trọng lời hứa, mặc dù thân phận khác xa, hắn cũng sẽ không lật lọng.
Huống hồ hắn xem nàng thành thế thân của Nguyễn Nguyệt Vi, có lẽ cũng mong chờ đêm Thượng Nguyên nắm tay "người trong lòng" đi chơi, bù đắp thiếu sót.
Hai người sửa sang xong xiêm y, Hoàn Huyên nhìn thoáng qua Tùy Tùy, nàng thay váy lụa thành hắc y thị vệ, kính trang mạnh mẽ, thắt lưng đeo trường đao, dáng người mảnh mai, không tô son phấn lại có chút phong lưu khó phân nam nữ.
Hắn bỗng có chút hối hận bảo nàng giả trang thị vệ, sớm biết nàng mặc nam trang vẫn gây chú ý như vậy, ngược lại không bằng mặc nữ trang rồi đội mũ sa rèm, tưởng tượng đến hội đèn lồng Thượng Nguyên người đông tấp nập, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nàng, hắn liền không cao hứng nổi.
Tùy Tùy buộc xong đai lưng, vừa nhấc mắt liền thấy Hoàn Huyên lại làm ra bộ dạng khó chịu mất kiên nhẫn, không biết nơi nào của bản thân khiến hắn ghét bỏ.
Sau một hồi suy nghĩ liền bừng tỉnh đại ngộ, nàng thay nam trang, giơ tay nhấc chân có khí chất nam tử, không còn giống Nguyễn Nguyệt Vi rồi.
Hơn nữa làm thế thân như nàng cũng không tính xứng với danh.
Trong thành tối nay nơi nơi đều là người, ngồi xe ngựa nhất định khó di chuyển, hai người liền cưỡi ngựa.
Con ngựa lần trước Tùy Tùy thuần phục, được nàng huấn luyện một thời gian, đã hoàn toàn nhận chủ, tối nay vừa vặn cưỡi đi ngắm hoa đăng.
Hai người đi song song, đám người hầu thức thời không tiến lên làm chướng mắt, tụt lại phía sau xa xa.
Hoàn Huyên khinh thường liếc mắt sang hắc mã ngoan ngoãn nghe lời kia, hỏi Tùy Tùy: "Ngựa của ngươi có tên chưa?"
Nữ thợ săn này ít học, không biết được bao nhiêu danh nhân, chắc hẳn không lấy được tên nào, nếu nàng xin hắn ban tên, hắn sẽ giúp nàng lấy một cái tên tử tế.
Ai ngờ nàng gật đầu: "Có, gọi là Tiểu Hắc Kiểm."
Hoàn Huyên đoán rằng nàng cũng không lấy ra tên hay ho gì, nhưng tên này cũng tạm được một chút.
Tùy Tùy nói: "Dân nữ không biết chữ, không lấy được tên hay."
Nàng nói như vậy, Hoàn Huyên ngược lại không thể nói được gì, giả vờ giả vịt an ủi: "Cũng xem như thích hợp."
Tùy Tùy nhìn vẻ mặt miễn cưỡng khổ sở của hắn, không khỏi khẽ mỉm cười.
Kỳ thật "Tiểu Hắc Kiểm" chỉ là nhũ danh của ngựa, đại danh nó là Truy Phong, một đôi với Niếp Ảnh ở Hà Sóc xa xăm, mà nhũ danh Niếp Ảnh đúng là Đại Hắc Kiểm.
Nàng ôm cổ hắc mã vô cùng thân thiết, vỗ đầu, còn nhéo lỗ tai, chú ngựa cực kỳ hưởng thụ, mũi phát ra tiếng phì phì.
Hoàn Huyên cau mày: "Trên thân con vật này bẩn như vậy, tay chạm vào thứ bẩn thỉu, lát nữa sao cầm thức ăn."
Dường như hắc mã nghe hiểu được tiếng người, lập tức đá chân.
Tùy Tùy vuốt lông trên cổ trấn an: "Không bẩn không bẩn, Tiểu Hắc Kiểm không bẩn, ngày nào cũng chà sạch sẽ..."
Ngữ khí ôn nhu, tựa như đang dỗ một tiểu hài tử.
Hoàn Huyên lười để ý nữ thợ săn này, quay mặt đi, hai chân kẹp bụng ngựa, ngựa trắng treo tiền dưới thân liền bước nhanh về phía trước, bỏ lại một người một ngựa phiền phức ở phía sau.
Tùy Tùy cười tiến lên đuổi theo, Truy Phong không hổ là con ngựa tốt nhất trong chuồng Tề Vương, không bao lâu đã đuổi tới rồi.
Hoàn Huyên nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần, dùng dư quang khóe mắt ngó sang bên cạnh, nhưng trước sau vẫn không thấy nữ thợ săn kia tiến đến đây.
Hắn chỉ đành giả vờ quay đầu nhìn thị vệ phía sau, lấy đuôi mắt liếc Tùy Tùy một cái, chỉ thấy nàng rớt lại phía sau, luôn cách hắn một thân ngựa.
Hoàn Huyên hoãn dây cương, tốc độ nàng cũng chậm lại, Hoàn Huyên thúc ngựa, nàng cũng theo kịp sát sao.
Cứ như thế qua mấy dặm đường, ngựa xe cùng người đi chơi trên đường dần dần nhiều hơn, Hoàn Huyên liền có lý chẳng sợ, quay đầu nói: "Theo sát, người nhiều đừng đi lạc."
Thì ra Hoàn Huyên đã an bài xong kế hoạch là đi một đường theo hướng bắc trước, đến đường lớn ở Thừa Thiên Môn ngắm đèn lồng lớn cùng múa rồng, xem tạp kỹ, tiếp theo đến Quỳnh Lâm các ở Bình Khang phường thưởng thức ca múa, rồi ăn khuya, sau đó theo đường Chu Tước thẳng về hướng Nam, lại rẽ hướng Đông, đến hồ Khúc Giang tại vùng ven Đông Nam của Trường An, dạo chợ và thả đèn sông.
Nhưng bởi vì trước khi ra cửa trì hoãn mất nửa canh giờ, không xem được tạp kỹ.
"Ra ngoài muộn," Hoàn Huyên nói, "Không kịp xem múa rồng, chỉ đành sang năm lại dẫn ngươi đi xem."
Tùy Tùy không phải rất muốn xem đèn gì cả, cũng từng qua Thượng Nguyên ở Hà Sóc, mấy đèn xoay, đèn rồng, đèn cây đều na ná như nhau, chỉ là lớn một chút hoặc nhỏ một chút thôi, nàng không mấy quan tâm, gật đầu: "Được."
Dừng một chút lại hỏi: "Điện hạ từng xem múa đèn rồng rồi à?"
Hoàn Huyên nói: "Từng xem, hàng năm đều có, chỉ là mỗi năm hình rồng đều được thay đổi một chút."
Tùy Tùy liền nói: "Điện hạ từng xem là được rồi, dân nữ sao cũng được."
Tùy Tùy chỉ về phía ngọn đèn treo trên góc Vọng Lâu cùng đèn cây bên đường: "Mấy ngọn đèn đó thật đẹp."
Hoàn Huyên nhìn, cũng chỉ là vài đèn lồng tầm thường thôi.
Hắn nghiêng đầu nhìn nữ tử, khuôn mặt nàng dưới đèn càng lộ ra vẻ trơn nhẵn trong suốt hoàn mỹ, có một tầng ánh sáng như ngọc trai, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh rực rỡ.
Trái tim hắn khẽ động, nhìn đèn lồng gì đó dường như thực sự không quan trọng nữa, cùng sóng vai đi chơi như vậy liền vui vẻ hạnh phúc rồi.
Hắn bất chợt cũng không nóng lòng, hai người rẽ vào đường Chu Tước, hướng về phía Bắc, ngựa xe ngày càng nhiều, đến gần Thừa Thiên Môn cơ hồ chật như nêm cối, rất nhiều xe ngựa, xe bò đều lấp kín đường không thể di chuyển, rất nhiều người bỏ xe xuống dưới đi bộ.
Sau đó cưỡi ngựa cũng không tiện, hai người đành phải xuống ngựa, giao ngựa cho tùy tùng, đi bộ về phía trước —— gặp ngày Lễ Thượng Nguyên này, dù là con cháu quý tộc cũng hết cách, Hoàn Huyên có chút hối hận không đi ngự đạo, nhưng nếu lấy thân phận thân vương mang nghi trượng đi ngự đạo, đến nơi nào cũng mở đường cấm, thì không có không khí ngày lễ rồi.
Tới trước Thừa Thiên Môn, không những múa đèn rồng đã kết thúc, ngay cả tạp kỹ cũng diễn hơn phân nửa, nơi nơi đều chi chít đầu người, nếu hai người đều không cao, sợ là chỉ có thể nhìn gáy của người khác.
Tạp kỹ của Trường An cùng Ngụy Bác cũng gần như nhau, chỉ hơn nhau điệu múa, hai người xem xong liền lập tức đến Bình Khang phường.
Quỳnh Lâm các là tửu lầu tốt nhất trong toàn thành Trường An, tất cả món ăn đều đến từ tiến sĩ Quỳnh Lâm Yến bao năm qua, khách tới đây không phú cũng quý, ngày như lễ Thượng Nguyên, không đặt trước ba năm sẽ không có được sương phòng.
Nhưng Hoàn Huyên không trong số đó.
Hai người mang theo tùy tùng vào tửu lầu, người hầu cận đang định nói rõ thân phận, Hoàn Huyên bỗng thoáng thấy đôi bóng hình quen thuộc, trong lòng bất ngờ.
Nhìn kỹ hơn, thật sự là Thái Tử và Thái Tử Phi Nguyễn Nguyệt Vi đang cải trang vi hành.
Hoàn Huyên đoán có lẽ sẽ gặp được người quen ở Quỳnh Lâm các, hắn cũng không sợ để người khác thấy, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới Thái Tử lại mang Nguyễn Nguyệt Vi cải trang đi chơi.
Đúng lúc này, Nguyễn Nguyệt Vi cũng tựa như có cảm giác ngóng sang bên hắn.
Hoàn Huyên không kịp suy xét, bất giác tiến lên trước một bước, che phía trước Tùy Tùy.
Trước sau ba ngày lễ Thượng Nguyên, trong thành Trường An đốt đèn suốt đêm, dân chúng cùng nhau chúc mừng, bỏ lệnh giới nghiêm, là mùa náo nhiệt cát tường nhất trong năm.
Sau Nguyên Đán, Hoàn Huyên bôn ba các nơi trong cung cùng Vương phủ và Binh Bộ, chỉ tới Sơn Trì Viện hai lần, một lần là vào đêm khuya, tới nơi liền mệt đến mức ngả đầu ngủ ngay, hôm sau trời chưa sáng đã thượng triều, còn một lần khác thì thậm chí không qua đêm, chỉ ăn một bữa cơm trưa cùng Tùy Tùy, rồi lại đến phủ trưởng công chúa dự tiệc.
Đêm trừ tịch hắn đề ra một câu lễ Thượng Nguyên dẫn nàng đi ngắm hoa đăng, Tùy Tùy không để trong lòng, sau đó cũng không thấy hắn nhắc tới, tới ngày lễ Thượng Nguyên cũng không thấy hắn xuất hiện, Tùy Tùy liền xem như hắn bận quá quên việc này, cũng không đặt trong lòng.
Nàng ăn xong bữa tối, phóng thích cho Xuân Điều và tỳ nữ nhất đẳng Tiểu Đồng ra ngoài ngắm hoa đăng. Còn mình tắm gội rửa mặt, thay tẩm y, khoác áo choàng bông, ngồi xếp bằng trên giường, đang chuẩn bị đánh một ván cờ phổ rồi lên giường ngủ, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa.
Nàng vội vàng mang tất và giày xuống giường ra ngoài nghênh đón.
Không đợi nàng vén mành, Hoàn Huyên đã mang theo hơi tuyết lạnh giá vào: "Sao trong viện không có một hạ nhân nào vậy?"
Tùy Tùy nói: "Ta cho bọn họ ra ngoài chợ hoa đăng ngắm nghía, có gì ăn ngon hoặc chơi vui thì mua một chút đem về."
Hoàn Huyên biết nàng lại đang lạm dụng lòng tốt, tuy cảm thấy quan tâm hạ nhân như vậy là không cần thiết, nhưng nghĩ lại một chút, đây cũng là do tính cách nàng lương thiện —— hắn từng gặp qua vài kẻ xuất thân thấp kém bỗng chốc phát tài, đối xử với nô bộc còn khắc nghiệt hơn cao môn quyền quý.
Hắn liếc mắt đánh giá nàng một chút, phát hiện tóc nàng hơi ướt, mặc dưới lớp áo bông là tẩm y, nhướng mày nói: "Đã nói phải ra ngoài, sao ngươi còn chưa chuẩn bị?"
Tùy Tùy không nói nên lời, nàng cũng không thể nói mình vốn dĩ không trông mong hắn thực hiện lời hứa.
Hoàn Huyên rất thông minh, lập tức đoán được tâm tư của nàng, nhướng mày lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng Cô sẽ nuốt lời?"
Tùy Tùy biết lúc này chỉ có thể vuốt lông theo hắn: "Dân nữ thay y phục ngay."
Hoàn Huyên nói rồi ném đồ vật trong tay cho nàng: "Thay đi."
Tùy Tùy đón được mới thấy, vậy mà lại là bộ xiêm y thân vệ mới tinh, mở ra ướm thử liền biết là kích cỡ của nàng, thậm chí cả lụa trắng quấn ngực đều đã chuẩn bị tốt.
Hội đèn lồng Thượng Nguyên đông đúc tấp nập, mặc nam trang thật sự tiện hơn nữ trang, Tùy Tùy cảm tạ, ôm xiêm y vòng ra sau bình phong thay đồ.
Hoàn Huyên ôm cánh tay nói: "Động tác nhanh một chút, đến muộn sẽ không còn gì để ngắm nữa."
Tùy Tùy không khỏi giương môi cười: "Được, dân nữ đã biết."
Hoàn Huyên luôn cảm thấy ngữ khí của nàng tuy kính cẩn nghe lời, nhưng ẩn chứa ý tứ chế nhạo, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, lá gan nữ thợ săn này là càng ngày càng lớn rồi, thế mà dám giễu cợt hắn, xem ra gần đây quá dung túng nàng, tổn hại uy phong bản thân rồi.
Đang khó chịu, dư quang khóe mắt chợt thoáng nhìn qua ánh đèn trong bình phong chiếu thân ảnh nữ tử trên màn lụa.
Giữa khe hở của cành hoa mờ mờ hiện ra đường cong thon dài duyên dáng của nàng.
Cổ họng Hoàn Huyên kéo căng, cầm ly trà táo lạnh còn dư một nửa của nàng đặt trên bàn uống một hơi cạn sạch, miễn cưỡng áp chế tà hỏa trong lòng.
Tối nay đã đáp ứng phải đưa nàng đi ngắm đèn. Hội đèn lồng Thượng Nguyên ở Trường An trước kia năm nào hắn cũng xem, cũng không cảm thấy có gì hiếm lạ, nhưng nàng đến từ nơi thâm sơn cùng cốc, khó có được cơ hội mở mang tầm mắt một lần, chắc hẳn là chờ mong như mong ánh trăng mong vì sao* nhỉ.
(Ji: *Diễn tả sự mong đợi nồng nhiệt của ai đó vào điều gì đó.)
Đúng lúc này, bỗng nhiên bình phong truyền đến thanh âm nữ tử hơi khàn khàn: "Điện hạ, có thể giúp một tay không?"
Hoàn Huyên vừa nghe liền nhíu chặt mày, đây không phải cậy sủng mà kiêu thì là gì, có điều tuy nghĩ như vậy, hắn lại lập tức đứng lên hướng về phía nàng, còn sốt ruột nói: "Chuyện gì?"
Vừa vòng qua bình phong, Tùy Tùy đúng lúc xoay người, một đầu sợi dây lụa che khuất ngực, đầu còn lại vẫn ở bên ngoài.
Lông mày Hoàn Huyên còn nhíu chặt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng.
Tùy Tùy không phải cậy sủng mà kiêu, mà là thật sự cần hắn giúp đỡ, nàng thử quấn hai lần, nhưng lụa quá trơn, làn da nàng cũng trơn nhẵn, nên cứ không thể quấn chặt, trước kia khi còn nhỏ nàng giả trang nam tử ở quân doanh, không quấn cũng không nhìn ra, vì thế hoàn toàn không có kinh nghiệm.
"Dân nữ quấn không chặt." Tùy Tùy bất đắc dĩ nói.
Nàng lớn lên trong binh doanh, không dễ thẹn thùng giống nữ tử khuê các, bọn họ lại có quan hệ như vậy, giữa hai người không có gì giấu diếm, lõa thể trước mặt hắn không có gì không thoải mái.
Nhưng nàng tự tại, Hoàn Huyên lại không thể, hắn cảm giác máu nóng toàn thân đều xông lên đỉnh đầu.
Toàn bộ sự chú ý của Tùy Tùy đều đặt trên thứ dây dợ quấn ngực vô dụng kia: "Điện hạ có thể đè đầu này xuống được không?" Nàng chỉ vào ngực.
Hoàn Huyên tiếp nhận dây lụa từ trong tay nàng, nhưng không giúp nàng, ngược lại ném sang bên cạnh.
Tùy Tùy còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã rời khỏi mặt đất.
"Đi muộn sẽ không có gì xem nữa." Tùy Tùy dở khóc dở cười, trả câu vừa rồi hắn nói với nàng.
"Cô sẽ nhanh một chút." Giọng Hoàn Huyên khàn khàn.
Toàn bộ viện chỉ còn hai người bọn họ, đến lúc nảy lòng tham đương nhiên cũng không ai chuẩn bị canh tránh thai. Hoàn Huyên chỉ có thể không làm đến bước cuối cùng.
Lần trước của bọn họ là nửa tháng trước, hai người đều có chút gấp gáp, Tùy Tùy rất nhanh không chống đỡ nổi, móng tay cắm thật sâu vào lưng hắn.
Trên lưng Hoàn Huyên đau đớn, thầm nghĩ nữ thợ săn này còn được nước làm tới, được lần đầu liền có lần hai, trái lại không khách khí với hắn chút nào.
Nhưng kỳ quái chính là lưng hắn bị cào cũng không hề tức giận, thậm chí còn âm thầm đắc ý.
Một lần còn lâu mới đủ, chỉ có thể sơ sơ cho đỡ thèm, Hoàn Huyên còn nhớ rõ chuyện mình phải đưa thôn nữ này đi ngắm đèn, chưa đủ đã mà buông Tùy Tùy.
Không kịp tắm gội, hai người vào tịnh phòng dùng nước lạnh lau chùi thân thể qua loa, rồi thay xiêm y.
Lần này Hoàn Huyên không tiếp tục làm chuyện xấu gì nữa, ngoan ngoãn giúp nàng quấn dây lụa.
Tùy Tùy mặc y phục thị vệ, quả nhiên rất vừa người, đúng là may theo dáng người của nàng, có thể thấy hắn vẫn luôn nhớ chuyện ngắm đèn, sớm đã phân phó người chuẩn bị rồi.
Tùy Tùy bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ với tâm tư tiểu nhân của mình, Tề Vương là người trọng lời hứa, mặc dù thân phận khác xa, hắn cũng sẽ không lật lọng.
Huống hồ hắn xem nàng thành thế thân của Nguyễn Nguyệt Vi, có lẽ cũng mong chờ đêm Thượng Nguyên nắm tay "người trong lòng" đi chơi, bù đắp thiếu sót.
Hai người sửa sang xong xiêm y, Hoàn Huyên nhìn thoáng qua Tùy Tùy, nàng thay váy lụa thành hắc y thị vệ, kính trang mạnh mẽ, thắt lưng đeo trường đao, dáng người mảnh mai, không tô son phấn lại có chút phong lưu khó phân nam nữ.
Hắn bỗng có chút hối hận bảo nàng giả trang thị vệ, sớm biết nàng mặc nam trang vẫn gây chú ý như vậy, ngược lại không bằng mặc nữ trang rồi đội mũ sa rèm, tưởng tượng đến hội đèn lồng Thượng Nguyên người đông tấp nập, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nàng, hắn liền không cao hứng nổi.
Tùy Tùy buộc xong đai lưng, vừa nhấc mắt liền thấy Hoàn Huyên lại làm ra bộ dạng khó chịu mất kiên nhẫn, không biết nơi nào của bản thân khiến hắn ghét bỏ.
Sau một hồi suy nghĩ liền bừng tỉnh đại ngộ, nàng thay nam trang, giơ tay nhấc chân có khí chất nam tử, không còn giống Nguyễn Nguyệt Vi rồi.
Hơn nữa làm thế thân như nàng cũng không tính xứng với danh.
Trong thành tối nay nơi nơi đều là người, ngồi xe ngựa nhất định khó di chuyển, hai người liền cưỡi ngựa.
Con ngựa lần trước Tùy Tùy thuần phục, được nàng huấn luyện một thời gian, đã hoàn toàn nhận chủ, tối nay vừa vặn cưỡi đi ngắm hoa đăng.
Hai người đi song song, đám người hầu thức thời không tiến lên làm chướng mắt, tụt lại phía sau xa xa.
Hoàn Huyên khinh thường liếc mắt sang hắc mã ngoan ngoãn nghe lời kia, hỏi Tùy Tùy: "Ngựa của ngươi có tên chưa?"
Nữ thợ săn này ít học, không biết được bao nhiêu danh nhân, chắc hẳn không lấy được tên nào, nếu nàng xin hắn ban tên, hắn sẽ giúp nàng lấy một cái tên tử tế.
Ai ngờ nàng gật đầu: "Có, gọi là Tiểu Hắc Kiểm."
Hoàn Huyên đoán rằng nàng cũng không lấy ra tên hay ho gì, nhưng tên này cũng tạm được một chút.
Tùy Tùy nói: "Dân nữ không biết chữ, không lấy được tên hay."
Nàng nói như vậy, Hoàn Huyên ngược lại không thể nói được gì, giả vờ giả vịt an ủi: "Cũng xem như thích hợp."
Tùy Tùy nhìn vẻ mặt miễn cưỡng khổ sở của hắn, không khỏi khẽ mỉm cười.
Kỳ thật "Tiểu Hắc Kiểm" chỉ là nhũ danh của ngựa, đại danh nó là Truy Phong, một đôi với Niếp Ảnh ở Hà Sóc xa xăm, mà nhũ danh Niếp Ảnh đúng là Đại Hắc Kiểm.
Nàng ôm cổ hắc mã vô cùng thân thiết, vỗ đầu, còn nhéo lỗ tai, chú ngựa cực kỳ hưởng thụ, mũi phát ra tiếng phì phì.
Hoàn Huyên cau mày: "Trên thân con vật này bẩn như vậy, tay chạm vào thứ bẩn thỉu, lát nữa sao cầm thức ăn."
Dường như hắc mã nghe hiểu được tiếng người, lập tức đá chân.
Tùy Tùy vuốt lông trên cổ trấn an: "Không bẩn không bẩn, Tiểu Hắc Kiểm không bẩn, ngày nào cũng chà sạch sẽ..."
Ngữ khí ôn nhu, tựa như đang dỗ một tiểu hài tử.
Hoàn Huyên lười để ý nữ thợ săn này, quay mặt đi, hai chân kẹp bụng ngựa, ngựa trắng treo tiền dưới thân liền bước nhanh về phía trước, bỏ lại một người một ngựa phiền phức ở phía sau.
Tùy Tùy cười tiến lên đuổi theo, Truy Phong không hổ là con ngựa tốt nhất trong chuồng Tề Vương, không bao lâu đã đuổi tới rồi.
Hoàn Huyên nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần, dùng dư quang khóe mắt ngó sang bên cạnh, nhưng trước sau vẫn không thấy nữ thợ săn kia tiến đến đây.
Hắn chỉ đành giả vờ quay đầu nhìn thị vệ phía sau, lấy đuôi mắt liếc Tùy Tùy một cái, chỉ thấy nàng rớt lại phía sau, luôn cách hắn một thân ngựa.
Hoàn Huyên hoãn dây cương, tốc độ nàng cũng chậm lại, Hoàn Huyên thúc ngựa, nàng cũng theo kịp sát sao.
Cứ như thế qua mấy dặm đường, ngựa xe cùng người đi chơi trên đường dần dần nhiều hơn, Hoàn Huyên liền có lý chẳng sợ, quay đầu nói: "Theo sát, người nhiều đừng đi lạc."
Thì ra Hoàn Huyên đã an bài xong kế hoạch là đi một đường theo hướng bắc trước, đến đường lớn ở Thừa Thiên Môn ngắm đèn lồng lớn cùng múa rồng, xem tạp kỹ, tiếp theo đến Quỳnh Lâm các ở Bình Khang phường thưởng thức ca múa, rồi ăn khuya, sau đó theo đường Chu Tước thẳng về hướng Nam, lại rẽ hướng Đông, đến hồ Khúc Giang tại vùng ven Đông Nam của Trường An, dạo chợ và thả đèn sông.
Nhưng bởi vì trước khi ra cửa trì hoãn mất nửa canh giờ, không xem được tạp kỹ.
"Ra ngoài muộn," Hoàn Huyên nói, "Không kịp xem múa rồng, chỉ đành sang năm lại dẫn ngươi đi xem."
Tùy Tùy không phải rất muốn xem đèn gì cả, cũng từng qua Thượng Nguyên ở Hà Sóc, mấy đèn xoay, đèn rồng, đèn cây đều na ná như nhau, chỉ là lớn một chút hoặc nhỏ một chút thôi, nàng không mấy quan tâm, gật đầu: "Được."
Dừng một chút lại hỏi: "Điện hạ từng xem múa đèn rồng rồi à?"
Hoàn Huyên nói: "Từng xem, hàng năm đều có, chỉ là mỗi năm hình rồng đều được thay đổi một chút."
Tùy Tùy liền nói: "Điện hạ từng xem là được rồi, dân nữ sao cũng được."
Tùy Tùy chỉ về phía ngọn đèn treo trên góc Vọng Lâu cùng đèn cây bên đường: "Mấy ngọn đèn đó thật đẹp."
Hoàn Huyên nhìn, cũng chỉ là vài đèn lồng tầm thường thôi.
Hắn nghiêng đầu nhìn nữ tử, khuôn mặt nàng dưới đèn càng lộ ra vẻ trơn nhẵn trong suốt hoàn mỹ, có một tầng ánh sáng như ngọc trai, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh rực rỡ.
Trái tim hắn khẽ động, nhìn đèn lồng gì đó dường như thực sự không quan trọng nữa, cùng sóng vai đi chơi như vậy liền vui vẻ hạnh phúc rồi.
Hắn bất chợt cũng không nóng lòng, hai người rẽ vào đường Chu Tước, hướng về phía Bắc, ngựa xe ngày càng nhiều, đến gần Thừa Thiên Môn cơ hồ chật như nêm cối, rất nhiều xe ngựa, xe bò đều lấp kín đường không thể di chuyển, rất nhiều người bỏ xe xuống dưới đi bộ.
Sau đó cưỡi ngựa cũng không tiện, hai người đành phải xuống ngựa, giao ngựa cho tùy tùng, đi bộ về phía trước —— gặp ngày Lễ Thượng Nguyên này, dù là con cháu quý tộc cũng hết cách, Hoàn Huyên có chút hối hận không đi ngự đạo, nhưng nếu lấy thân phận thân vương mang nghi trượng đi ngự đạo, đến nơi nào cũng mở đường cấm, thì không có không khí ngày lễ rồi.
Tới trước Thừa Thiên Môn, không những múa đèn rồng đã kết thúc, ngay cả tạp kỹ cũng diễn hơn phân nửa, nơi nơi đều chi chít đầu người, nếu hai người đều không cao, sợ là chỉ có thể nhìn gáy của người khác.
Tạp kỹ của Trường An cùng Ngụy Bác cũng gần như nhau, chỉ hơn nhau điệu múa, hai người xem xong liền lập tức đến Bình Khang phường.
Quỳnh Lâm các là tửu lầu tốt nhất trong toàn thành Trường An, tất cả món ăn đều đến từ tiến sĩ Quỳnh Lâm Yến bao năm qua, khách tới đây không phú cũng quý, ngày như lễ Thượng Nguyên, không đặt trước ba năm sẽ không có được sương phòng.
Nhưng Hoàn Huyên không trong số đó.
Hai người mang theo tùy tùng vào tửu lầu, người hầu cận đang định nói rõ thân phận, Hoàn Huyên bỗng thoáng thấy đôi bóng hình quen thuộc, trong lòng bất ngờ.
Nhìn kỹ hơn, thật sự là Thái Tử và Thái Tử Phi Nguyễn Nguyệt Vi đang cải trang vi hành.
Hoàn Huyên đoán có lẽ sẽ gặp được người quen ở Quỳnh Lâm các, hắn cũng không sợ để người khác thấy, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới Thái Tử lại mang Nguyễn Nguyệt Vi cải trang đi chơi.
Đúng lúc này, Nguyễn Nguyệt Vi cũng tựa như có cảm giác ngóng sang bên hắn.
Hoàn Huyên không kịp suy xét, bất giác tiến lên trước một bước, che phía trước Tùy Tùy.
/131
|