Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 33 - Không đoán được

/131


Tùy Tùy đứng tại chỗ đợi một lúc, không thấy Hoàn Huyên trở về, biết hắn đã thật sự cáu rồi, liền tiếp tục đánh ngựa tiến lên phía trước.

Chỉ một lát sau, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau dần đến gần, quay đầu nhìn lại, là thị vệ Mã Trung Thuận và Tống Cửu.

Nàng ghìm cương dừng ngựa, hỏi hai người: "Điện hạ hồi Vương phủ à?"

Tống Cửu và Mã Trung Thuận thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không khóc sướt mướt, nếu nàng khóc, bọn họ thật sự không biết an ủi thế nào.

Hai người đá mắt lẫn nhau, cuối cùng vẫn là Mã Trung Thuận bại trận, căng da đầu nói: "Lộc cô nương, điện hạ có việc gấp hồi phủ, đặc biệt lệnh nô tài chờ đưa Lộc cô nương về Sơn Trì viện."

Tùy Tùy gật đầu: "Làm phiền hai vị."

Kỳ thật Sơn Trì Viện cách nơi đây không xa lắm, cưỡi ngựa một lúc đã đến rồi, dù cho đụng phải người xấu, kẻ xui xẻo cũng không phải nàng.

Hai thị vệ đưa Tùy Tùy đến trước cổng Sơn Trì Viện, nhìn nàng vừa đi vào, lập tức quay về Vương phủ phục mệnh.

Tùy Tùy trở lại Đường Lê viện, bọn Xuân Điều và Tiểu Đồng vẫn chưa trở về, trong viện yên tĩnh.

Người canh gác mở cổng, Tùy Tùy vừa vào cửa, Cao ma ma khoác lớp áo dày đi ra, thấy nàng trơ trọi một mình, kinh ngạc nói: "Sao giờ này cô nương đã trở về rồi? Điện hạ đâu?"

Lúc ra cửa Hoàn Huyên đã nói với bà, đêm nay sẽ du ngoạn suốt đêm, hừng đông mới trở về.

Tùy Tùy bình tĩnh đáp: "Điện hạ nửa đường hồi Vương phủ rồi."

Cao ma ma vừa nghe liền sốt ruột: "Vương phủ xảy ra chuyện gì sao?"

Tùy Tùy nói: "Ma ma đừng lo lắng, có lẽ không có gì đâu."

Trong lòng Cao ma ma an tâm một chút, ngay sau đó cảm thấy kỳ quặc, nếu Vương phủ không có việc gì, sao hơn nửa đêm lại ném một nữ tử ở giữa đường, còn mình thì về Vương phủ chứ?

Khi hắn ra cửa đã nói rõ tới hừng đông mới trở về, còn phân phó bà chuẩn bị thức ăn sáng mà.

Ma ma nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tùy Tùy, nhưng mà ngọn đèn dầu trong viện quá mờ, bà lại già nua mắt yếu, thật sự không nhìn ra nguồn cơn gì, nghe thanh âm của nàng lại không có dị thường gì, không khàn giọng hay nghẹn ngào, nhất thời có chút không rõ.

Bà chỉ đành đón người vào nhà trước: "Ngoài trời giá rét, cưỡi ngựa rất lạnh nhỉ?"

"Vẫn tốt." Tùy Tùy nói.

Cao ma ma thêm than vào chậu, nhét lò sưởi bằng đồng vào tay nàng, lúc này mới hỏi bóng hỏi gió: "Cô nương và điện hạ đã đi nơi nào? Có gặp chuyện gì không?"

Tùy Tùy nói: "Ra ngoài Thừa Thiên Môn xem tạp kỹ, tiếp đó đến Quỳnh Lâm các Bình Khang phường, ở tửu lầu gặp phải Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi, điện hạ cùng huynh tẩu dùng bữa khuya."

Cao ma ma nghe xong lời này chẳng còn gì không rõ nữa, trong lòng thầm nói oan nghiệt.

Nguyễn tam nương này quả thực là nghiệt nợ của điện hạ nhà bọn họ.

Cao ma ma có chút hổ thẹn: "Cô nương... Đã biết sao?"

Tùy Tùy gật đầu: "Ta đã sớm biết."

"Cô nương đang giận dỗi điện hạ sao?"

Tùy Tùy lắc đầu: "Không có."

Nàng cũng là hòa thượng cao hai trượng không chạm được tới đầu*, vừa rồi quả thực nàng có thể nói là nhẫn nhục chịu đựng, thiên y bách thuận**.

(Ji: *Thời xưa, chiều cao của một người khoảng tám thước, khi giơ tay lên cũng chỉ là mười thước, người tu hành cao đến hai thước thì không thể động tâm được.

→ Phép ẩn dụ không đoán được tình hình

**Thiên Y Bách Thuận - 千依百顺 - hoàn toàn phục tùng)

Cao ma ma "Ôi" một tiếng, vậy là điện hạ nhà bọn họ không quên được Nguyễn tam nương, lúc không gặp chính chủ còn tốt, vừa gặp lại nổi tính khó chiều.

Bà nhìn Lộc Tùy Tùy đầy thương hại, tuy rằng mới đầu không thích nữ tử yêu mị xuất thân thấp hèn này, nhưng điện hạ từ lúc có nàng bên người, thấy cởi mở hơn trước không ít, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, bà cũng dần thư thái hơn.

Chỉ cần phẩm chất thuần lương, dù là xuất thân thấp hèn một chút cũng không sao, chỉ cần điện hạ nhà bọn họ thích là được.

Cao ma ma đã quyết định, tuy bà là một nô bộc thấp cổ bé họng, nhưng dựa vào bản thân được điện hạ nể mặt ba phần, tương lai cũng phải giúp nàng hòa giải, dù sao cũng phải tranh được một danh phận thị thiếp.

May mắn sinh hạ một đứa con, đời này cũng có chỗ dựa rồi.

Nào ngờ lễ Thượng Nguyên ra ngoài ngắm đèn, cũng có thể gặp phải Nguyễn Nguyệt Vi, dẫn đến tan rã trong không vui.

Bà càng nghĩ càng cảm giác nữ tử mồ côi này thật đáng thương, cầm tay Tùy Tùy: "Cô nương cũng đừng buồn, hơn phân nửa điện hạ là có việc gấp gì rồi."



Dứt lời đứng lên: "Dưới bếp hầm canh sâm nhung hươu*, lão nô đi múc một chén cho cô nương làm ấm người."

(Ji: *Nhung hươu - thổ phục linh - dùng để chỉ phần gạc non của hươu sika hoặc hươu đỏ có lông tơ, là một dược liệu quý của Trung Quốc)

Không bao lâu bọn Xuân Điều cũng đã trở lại, nghe được cuộc gặp gỡ của Tùy Tùy, người người thầm thay nàng bất bình.

Người xung quanh cho rằng nàng bị tổn thương vì tình, người nào cũng thận trọng, ân cần bưng canh đưa nước cho nàng gấp bội, Tùy Tùy liên tiếp nhận được mấy chiếc hoa đăng, trái lại có chút dở khóc dở cười.

Vốn chính là chuyện ngươi tình ta nguyện, tất nhiên nàng không cảm thấy mình đáng thương, biết được Hoàn Huyên vẫn một lòng say mê Nguyễn Nguyệt Vi như trước, nàng bớt gánh nặng hơn rất nhiều.

Mai sau nàng rời kinh thành, Hoàn Huyên cũng chỉ mất đi một thứ "Hàng giả", chắc hẳn không có ý nghĩa gì.

......

Sau khi Hoàn Huyên về Vương phủ tắm gội rửa mặt qua loa, thay tẩm y nằm trên giường, nằm nửa canh giờ, trong lòng vẫn bứt rứt không chịu nổi, thân thể mỏi mệt, nhưng không ngủ được, nhắm mắt lại liền nhớ tới chuyện vừa rồi.

Hắn trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng ngồi dậy, gọi Cao Mại tới: "Bọn Tống Cửu trở về chưa?"

"Hồi bẩm điện hạ, vừa trở về." Cao Mại đáp. Hắn đã nghe bọn thị vệ kể ngọn nguồn chuyện đêm nay, nhưng Tề Vương điện hạ vì sao nổi giận với Lộc Tùy Tùy, hắn lại không rõ nguyên do, cứ cho là bởi vì gặp phải chính chủ giận chó đánh mèo thế thân đi, nhưng lúc này hỏi lại thị vệ hộ tống Lộc cô nương trở về Sơn Trì viện, thật sự khó mà giải thích.

Hoàn Huyên nói: "Truyền bọn họ đến đây, Cô có chuyện hỏi."

Nói rồi khoác áo lông chồn bên ngoài tẩm y, đến chính đường.

Chỉ chốc lát sau, hai thị vệ đã tới.

Mặt Hoàn Huyên vẫn âm trầm, quanh thân tỏa hàn khí, hai người cúi đầu không dám nói, thở mạnh cũng không dám.

"Đưa người đến rồi?" Hoàn Huyên nói.

Tống Cửu nói: "Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ đã đưa Lộc cô nương đến Sơn Trì Viện."

"Lộc thị," Hoàn Huyên lạnh lùng nói, "Ai là cô nương nhà ngươi."

Tống Cửu quả thực còn oan hơn cả Đậu Nga, ngày thường bọn họ đều xưng hô như vậy, cũng không thấy Tề Vương điện hạ trách cứ.

Hoàn Huyên hỏi xong câu này liền không có đoạn sau nữa, sau một lúc lâu mới nói: "Nàng đã khóc sao?"

Không những Lộc Tùy Tùy không khóc, dọc đường đi còn trò chuyện vui vẻ cùng bọn họ.

Trực giác của Tống Cửu mách bảo đây không phải lời điện hạ nhà bọn họ muốn nghe, nhưng không thể nói dối, liền lén đá chân Mã Trung Thuận.

Phẩm cấp Mã Trung Thuận không cao bằng Tống Cửu, thâm niên cũng không bằng hắn, chỉ có thể căng da đầu nói: "Hồi bẩm điện hạ, lúc ấy tối om... Nô tài cũng không thấy rõ, nghe giọng của Lộc cô nương có chút khàn, chắc là... Có lẽ đã khóc..."

Tống Cửu liếc sang bằng hữu một cái, cho hắn một ánh mắt "Tiểu tử ngươi được lắm".

Sắc mặt Hoàn Huyên hơi nguôi ngoai: "Nàng nói gì với các ngươi?"

Hai người có chút chột dạ, dọc đường đi Lộc cô nương dạy bọn họ bí quyết chơi trò gieo xúc xắc, hỏi bọn hắn đầu bếp của Quỳnh Lâm các là người ở nơi nào, hỏi bọn hắn ngày thường khi không làm nhiệm vụ sẽ đi chơi ở đâu, còn hỏi bọn họ hoa lâu nổi tiếng nhất trong kinh thành...

Đây đương nhiên không thể bẩm báo đúng sự thật, tròng mắt Mã Trung Thuận xoay chuyển, đáp: "Hồi bẩm điện hạ, Lộc cô... Lộc thị, chắc là có tâm sự, không nói chuyện nhiều."

Nói nhiều nói ít còn phải xem so với ai, như vậy cũng không tính lừa dối bề trên.

Hoàn Huyên liếc hắn một cái: "Các ngươi giúp nàng nói chuyện, có phải đã nhận hối lộ không?"

Mã Trung Thuận vội móc ra đồng bạc từ tay áo, đúng là đồng bạc vừa rồi Lộc Tùy Tùy chơi thắng hắn trò gieo xúc xắc: "Lộc thị ban thưởng... Cho nô tài một đồng bạc để uống rượu."

Đồng bạc kia khoảng chừng năm sáu tiền, lấy ra ban thưởng người ta, xem ra nữ thợ săn kia thật sự sợ hãi rồi, trông chờ vào hầu cận bên người hắn giúp nàng hòa giải.

Hắn nào biết Tùy Tùy chẳng qua là mượn việc ban thưởng trả lại bạc cho Mã Trung Thuận thôi.

Hoàn Huyên hất cằm, nói với hai người: "Lui ra đi."

Nằm trên giường, buồn bực trong lòng hắn giải tỏa một chút, nữ tử kia vốn là một thôn nữ hương dã, lời nói ngốc nghếch, hà tất so đo với nàng.

Hai ngày nữa hẵng đến thăm nàng, đáy lòng lạnh lẽo của hắn chậm rãi ấm lại, như là bốc lên một ngọn lửa nhỏ nhoi.

Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhớ tới lời của Hoàn Minh Khuê, giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu.

Trái tim hắn dần dần trầm xuống.

Tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng biết Hoàn Minh Khuê nói không sai, dù hắn đối Nguyễn Nguyệt Vi còn tình cảm hay không, đều nên đoạn tuyệt quá khứ, hàng giả Lộc thị này, đương nhiên cũng thuộc một phần trong quá khứ.



Hắn nên nhân lúc còn sớm cho nàng một ít tiền tài ruộng đất, thả nàng ra ngoài. Nữ tử mồ côi như nàng, ở trong thành Trường An không nơi cô nươnga, phần lớn phải tìm một người để gả...

Chỉ sợ vừa nàng thả ra, Hoàn Minh Khuê đã canh ở cửa.

Nhớ tới dáng vẻ nàng ở trước mặt Hoàn Minh Khuê mặt đỏ tai hồng, xảo tiếu thiến hề*, trái tim Hoàn Huyên chợt thắt lại, như đột nhiên bị một cái móng vuốt sắc bén quắp lấy.

(Ji: *Xảo Tiếu Thiến Hề - 巧笑倩兮 - dùng để chỉ người phụ nữ có nụ cười xinh đẹp và quyến rũ)

Trong lòng hắn dâng trào lệ khí, hắn chưa từng là loại người lương thiện gì, dựa vào đâu phải thành toàn cho bọn họ, dù cho tương lai hắn ghét bỏ nàng, cũng phải khóa chặt nàng bên người, muốn chạy, trừ phi chết đi.

......

Từ lễ Thượng Nguyên ngày ấy về sau, Tề Vương không tiếp tục đến Thường An phường.

Mọi người trong Sơn Trì Viện đều rất thương cảm cho "Khí phụ*" Lộc Tùy Tùy, chỉ có mình nàng hết ăn rồi ngủ, mỗi ngày vào viện tử luyện kiếm.

(Ji: *Khí phụ - 弃妇 - bị chồng ruồng bỏ)

Khí hậu ấm lên từng ngày, tuyết đọng trên mái hiên bất tri bất giác đã tan, hòa vào bùn xuân, nuôi dưỡng cỏ cây.

Sáng sớm một ngày Tùy Tùy ra ngoài luyện kiếm theo thường lệ, bỗng nhiên phát hiện cây hải đường trước đình không biết khi nào đã đâm chồi non.

Tùy Tùy ngẩn ra, chợt nhớ tới đã cuối tháng rồi, tính toán ngày tháng, đã gần nửa tháng nàng không gặp Hoàn Huyên.

Có điều nàng cũng chỉ ngẩn ra một chút, như thể một phiến đá nhẹ rơi vào hồ nước mênh mông, còn chưa nổi lên bọt sóng đã chìm xuống.

Sau khi tuyết trong viện tan hết, thao trường bắn cung cưỡi ngựa bắt đầu khởi công.

Ngay từ năm trước, Hoàn Huyên sớm phân phó người xây lại sân ngựa hoang phế thành thao trường dùng để cưỡi ngựa bắn cung, kỳ hạn đã được định từ sớm, vẫn chưa bị ảnh hưởng vì Tùy Tùy "Thất sủng".

Mùng hai đầu tháng hai, Tùy Tùy đến cửa hàng son phấn Thường gia một chuyến.

Lần bái phỏng này vốn là làm theo thông lệ, nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Chủ tiệm nói: "Thuộc hạ theo đại tướng quân phân phó, sai người truy xét kết luận mạch chứng của Thái Y Thự bị thiêu hủy kia, phát hiện trong đó có vài cung nhân nội thị khả nghi, có người từng làm việc trong điện Thục phi, nhưng do nhiều nguyên nhân khác nhau mà bị điều đến nơi khác."

"Thục phi?" Tùy Tùy kinh ngạc nói.

Nàng chưa từng hoài nghi mẫu tử Thục phi, trên dưới triều đình đều biết Trần Vương con trai Thục phi béo phì đần độn, hành sự hoang đường, trong tất cả đích thứ hoàng tử, kẻ không có khả năng lên ngôi nhất là hắn.

Xuất thân Thục phi không hiển hách, nhiều năm như vậy vẫn luôn hành động theo lời Hoàng Hậu, tuy rằng sau khi mất ái tử Hoàng Hậu đau thương liền giao quyền chấp chưởng hậu cung cho Thục phi, nhưng đây không phải chuyện mẫu tử bọn họ có thể đoán trước được. Hơn nữa vì chút quyền lực này mà bí quá hoá liều mưu hại trữ quân, cũng quá không đáng tin.

Lúc trước Tùy Tùy cũng cho người tra xét mẫu tử Thục phi, nhưng bọn họ vẫn luôn không phải đối tượng trọng điểm truy xét.

Bọn họ hoàn toàn không có động cơ, vì sao phải giúp người khác may áo cưới chứ?

Huống hồ Hoàn Diệp rất quý mến thứ đệ này, toàn Trường An đều xem hắn như trò cười, chỉ có Hoàn Diệp thân thiện với hắn.

Dù nghĩ thế nào, mẫu tử Thục phi đều không có động cơ mưu hại hắn.

Tùy Tùy nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng vẫn phân phó cấp dưới cẩn thận tra Thục phi và Trần Vương phủ.

Ra khỏi cửa hàng son phấn Thường gia, Tùy Tùy nhìn sắc trời còn sớm, liền mang Xuân Điều tiếp tục đi dạo một lát, dạo mệt rồi hai người tìm một quán trà bên đường ngồi xuống, gọi chút bánh ngọt nước trà, vừa ăn vừa nghỉ ngơi.

Vừa ngồi xuống không lâu, liền nghe một người nói với bằng hữu ở bàn bên cạnh: "Ngươi nghe nói chưa? Bệ hạ muốn tuyển phi cho Tề Vương và Trần Vương."

Một người khác nói: "Trần Vương thật đáng thương, đặt cùng một chỗ với Tề Vương, ai nguyện ý chọn hắn chứ?"

"Tốt xấu cũng là một thân vương mà." Người ban đầu kia nói.

"Thân vương thì sao," bằng hữu của hắn cười nói, "Đừng nói mấy cao môn quý nữ, ngay cả kỹ nữ Bình Khang phường cũng không thích tiếp đãi hắn đâu..."

Hai người nói rồi cười rộ lên.

Xuân Điều thận trọng nhìn sang Tùy Tùy: "Cô nương, mấy lời nói nhảm trên phố phường này, đa phần là truyền loạn, người đừng để trong lòng..."

Tùy Tùy thất thần gật đầu: "Ta biết."

Chỉ là lần này Xuân Điều nói trật rồi.

Chưa đầy nửa tháng, tin tức Hoàng đế muốn thay Tề Vương tuyển phi đã lan truyền nhanh chóng, nghe nói Hoàng đế vì thế mà đặc biệt thiết yến đạp thanh thưởng hoa ở Khúc Giang đình, mời nữ lang cao môn Hoa tộc đã đến tuổi tham gia, thề phải vì nhi tử thứ ba yêu quý chọn ra một Vương phi tài đức vẹn toàn, phẩm mạo xuất sắc.

Trong tất cả quý nữ được tuyển chọn, khiến người ta chú ý nhất chính là Lục đường muội nhà Thái Tử Phi.

Gần như đồng thời, Tùy Tùy cũng nhận được tin tức truyền lại từ Kiếm Nam, người mà nàng phái đi đã tìm được y quan lúc trước tham dự chuyện bỏ độc Hoàn Diệp, khai cung chủ mưu chính là Trần Vương Hoàn Quýnh.

/131

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status