“Bà nội, bà hãy cứu Vũ Phi đi, tôn nhi xin bà đấy, chị ấy không những cứu mạng của tôn nhi, mà còn đối xử với tôn nhi rất tốt, lại là người lương thiện, nếu bà không cứu chị ấy, cháu cũng không muốn sống nữa.” Một tiểu nữ nhi khoảng tám chin tuổi cầu xin một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi.
“Linh Lung a, quản chuyện riêng tư dưới phàm trần là phải chịu phạt đó, không phải là bà nội không muốn cứu ân nhân của cháu.” Người phụ nữ thất vọng nói.
“Nếu như bà không cứu, vậy thì cháu sẽ nhả nội đơn ra cho Vũ Phi!” Tiểu nữ hài hăm dọa nói, nhưng lại không có ý đe dọa chút nào.
“Linh Lung a, tuyệt đối không được a, cháu chưa thực hành đủ, nhả nội đơn, cháu sẽ bị hồn xiêu phách tán a!” Người phụ nữ vội vàng khuyên nhủ.
“Bà nội, chẳng phải là bà thường dạy cháu, đó sao! Còn nói mình thường làm việc thiện, sao bà lại quên rồi?” Nói rồi khóc ô ô.
“Được, được, được, bà cứu, bà cứu, được chưa nào?” Nghe thấy lời bà nội nói, tiểu nữ hài đang khóc cười ngay.
“Khởi bẩm hoàng thượng, ngoài cung có một nhười phụ nữ trung niên, nói rằng có thể cứu chữa cho hoàng hậu nương nương.” Một tên hậu vệ quỳ dưới đất nói.
“Mau mời vào!”
“Ngươi có thể cứu hoàng hậu? Ngươi hiểu y thuật? Trẫm làm sao có thể tin được ngươi?” Thạnh Hạo nghiêm nghị dò xét người phụ nữ trung niên.
“Hoàng thượng, tuy thảo dân không hiểu y thuật, nhưng chắc chắn có thể cứu được hoàng hậu nương nương, thái y trong cung của ngài tinh thông y thuật, nhưng có cách làm hoàng hậu tỉnh lại?” Người phụ nữ cũng không tức giận, mỉm cười trả lời.
“Vậy thì được, trẫm tin ngươi!”
Người phụ nữ nhắm nghiền hai mắt, nhẹ nhàng bắt mạch, rồi lập tức đứng dậy, lấy ra một viên đơn dược, “Chỉ cần cho hoàng hậu dùng viên đơn dược này với nước sương sớm, bảy canh giờ sau sẽ tỉnh lại.”
“Sương? Bây giờ là ban ngày, đi đâu lấy sương a!” Thúy Thúy đứng bên cạnh vội vàng hỏi.
“Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị ở đây rồi!” Nói rồi đưa cho Thúy Thúy một chiếc bình sứ.
“Ngươi muốn trẫm thưởng gì cho ngươi?” Thạnh Hạo vạn phần cảm kích hỏi.
“Hoàng thượng, tha tội cho thảo dân nói thẳng, tuy ngài mắt sáng trông khắp thiên hạ, nhưng lại không nhìn nhìn thấy sóng lớn cuồn cuộn chốn hậu cung này! Sau này vẫn phải bảo vệ tốt cho hoàng hậu nương nương, tục ngữ có câu nhìn thấy súng thì dễ thoát, mũi tên ẩn thì khó phòng, lần này nương nương trúng phải tà chú, nếu trong vòng bảy ngày không được giải, đến lúc đó Đại La thần tiên hạ phàm cũng không cứu được!” Người phụ nữ cười nói, cũng không cần phần thưởng gì.
“Linh Lung a, quản chuyện riêng tư dưới phàm trần là phải chịu phạt đó, không phải là bà nội không muốn cứu ân nhân của cháu.” Người phụ nữ thất vọng nói.
“Nếu như bà không cứu, vậy thì cháu sẽ nhả nội đơn ra cho Vũ Phi!” Tiểu nữ hài hăm dọa nói, nhưng lại không có ý đe dọa chút nào.
“Linh Lung a, tuyệt đối không được a, cháu chưa thực hành đủ, nhả nội đơn, cháu sẽ bị hồn xiêu phách tán a!” Người phụ nữ vội vàng khuyên nhủ.
“Bà nội, chẳng phải là bà thường dạy cháu, đó sao! Còn nói mình thường làm việc thiện, sao bà lại quên rồi?” Nói rồi khóc ô ô.
“Được, được, được, bà cứu, bà cứu, được chưa nào?” Nghe thấy lời bà nội nói, tiểu nữ hài đang khóc cười ngay.
“Khởi bẩm hoàng thượng, ngoài cung có một nhười phụ nữ trung niên, nói rằng có thể cứu chữa cho hoàng hậu nương nương.” Một tên hậu vệ quỳ dưới đất nói.
“Mau mời vào!”
“Ngươi có thể cứu hoàng hậu? Ngươi hiểu y thuật? Trẫm làm sao có thể tin được ngươi?” Thạnh Hạo nghiêm nghị dò xét người phụ nữ trung niên.
“Hoàng thượng, tuy thảo dân không hiểu y thuật, nhưng chắc chắn có thể cứu được hoàng hậu nương nương, thái y trong cung của ngài tinh thông y thuật, nhưng có cách làm hoàng hậu tỉnh lại?” Người phụ nữ cũng không tức giận, mỉm cười trả lời.
“Vậy thì được, trẫm tin ngươi!”
Người phụ nữ nhắm nghiền hai mắt, nhẹ nhàng bắt mạch, rồi lập tức đứng dậy, lấy ra một viên đơn dược, “Chỉ cần cho hoàng hậu dùng viên đơn dược này với nước sương sớm, bảy canh giờ sau sẽ tỉnh lại.”
“Sương? Bây giờ là ban ngày, đi đâu lấy sương a!” Thúy Thúy đứng bên cạnh vội vàng hỏi.
“Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị ở đây rồi!” Nói rồi đưa cho Thúy Thúy một chiếc bình sứ.
“Ngươi muốn trẫm thưởng gì cho ngươi?” Thạnh Hạo vạn phần cảm kích hỏi.
“Hoàng thượng, tha tội cho thảo dân nói thẳng, tuy ngài mắt sáng trông khắp thiên hạ, nhưng lại không nhìn nhìn thấy sóng lớn cuồn cuộn chốn hậu cung này! Sau này vẫn phải bảo vệ tốt cho hoàng hậu nương nương, tục ngữ có câu nhìn thấy súng thì dễ thoát, mũi tên ẩn thì khó phòng, lần này nương nương trúng phải tà chú, nếu trong vòng bảy ngày không được giải, đến lúc đó Đại La thần tiên hạ phàm cũng không cứu được!” Người phụ nữ cười nói, cũng không cần phần thưởng gì.
/39
|