Hoa Sen Muội Muội

Chương 8

/10


Phải giải quyết nhanh chóng.

Đây là quyết định của Liên Hoa.

Mới đầu hắn còn cảm thấy Tinh Tinh cố ý giả bộ, bộ dáng lại sơ hở đủ chỗ, ngốc nghếch thật đáng yêu, chọc hắn hưng trí nổi lên cố ý không nói phá quỷ kế nhỏ của cô, theo tâm ý của cô, nhìn cô một cái sẽ biết xảy ra chuyện gì, sẽ nói cái gì.

Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Tần Liên Hoa hắn nhưng cũng có lúc tính sai.

Khi hắn bình thản ở trước mặt cô, thật sự chưa bao giờ nói rõ hắn khó có thể kiềm chế mà muốn hôn lên môi đỏ mọng của cô, ôn lại ngọt ngào với cô, thế nhưng cô lại lấy Hoa Sen ra làm lý do.

Đây là quỷ kế của cô.

Cho nên cô mới làm bộ như trí nhớ chưa khôi phục, đem sự thật không cẩn thận tiết lộ, đều là vì Hoa Sen, mà không phải vì hắn !

Tối hôm qua, hắn tức giận đến trong đầu kêu veo veo, dường như đều đem răng cắn gãy.

Nếu tùy ý cô, lại nhiều lần coi đây là lý do, khắp nơi tránh né thân mật cùng hắn, đừng nói là hắn khôi phục thể lực, chỉ sợ sẽ dâng máu ngược lên, bật ra khỏi đường may miệng vết thương, đến lúc đó ngay cả tẩu hỏa nhập ma cũng có khả năng !

Cho nên, hôm nay buổi sáng hắn cố ý sửa sang lại dung nhan, khôi phục lại bộ dáng tuấn mỹ trong kinh thành, nữ tử ái mộ, nam nhân ghen tị, người gặp người mê mới mang theo Tinh Tinh mờ mịt khó hiểu rời khỏi Tần gia, trực tiếp hướng dinh thự La gia mà đi.

Mắt thấy cửa nhà càng lúc càng gần, Tinh Tinh không hiểu, hoang mang hỏi Liên Hoa.

“Chúng ta vì sao phải tới đây ?”

“Ta có chuyện quan trọng, không thể không làm.”

Nhìn hắn một bộ dáng nghiêm túc, cô thật ra tò mò hơn.

“Chuyện gì ?”

Hắn cũng không thèm nhìn tới cô, thẳng tắp tiêu sái đi vào La gia, cước bộ vững vàng, không có nửa điểm đình trệ, làm cho người ta nhìn không ra hắn kỳ thật còn có thương trong người.

Thấy Liên Hoa mím môi, càng đi càng mau, cô chỉ có thể chạy đuổi theo, đến khi đến trước mặt của hắn mới xoay người chạy lùi lại, không chịu buông tha hỏi lại lần nữa.

“Nói chuyện với ngươi a, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì ?”

Con ngươi đen thâm thúy khẽ nâng lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liếc mắt một cái. Khuôn mặt tuấn mỹ kia bỗng dưng hiện một nét cười nhạt làm cho lông tơ sau gáy của cô cả gốc cũng dựng thẳng lên, còn cười khiến cô lạnh cả toàn thân.

Nét cười kia tuy rằng nhạt nhưng rất xấu, rất xấu.

Quả nhiên, câu trả lời của hắn làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã.

“Cầu hôn.”

Tinh Tinh cứng đờ tại chỗ, nháy mắt cứng họng, hai mắt trừng vừa tròn vừa lớn, mặc cho Liên Hoa đi qua bên người cô, tiếp tục hướng đại sảnh đi đến thì hai chữ kia mới chậm rãi thấm vào trong đầu cô.

Cái gì ?

Cô nghe lầm đi ! Cô thật sự nghe lầm đi ?

Cầu hôn……

Tinh Tinh thở hốc vì kinh ngạc.

Hắn là nhắc tới, nói nói nói nói nói nói, cầu hôn !

Cô không có chuẩn bị tâm lý, ngốc nghếch nhìn bóng lưng Liên Hoa như cây thụ trước gió, chậm rãi xuyên qua cửa tròn, từng bước một tiến vào dinh thự La gia. Sau khi xuyên qua cửa tròn chính là cảnh trang trí dòng nước chảy qua hòn non bộ, loại hoa cỏ bốn mùa ở đình viện.

Bên cạnh đình viện chính là đại sảnh khí thái rộng lớn của La gia.

Không xong !

Cô không thể sững sờ ở nơi này, phải nhanh chóng đuổi theo ngăn cản mới được.

Thân ảnh nhỏ nhắn bay đi như sao băng, xuyên qua cửa tròn đã thấy Liên Hoa đi qua đình viện, đang vén bào đi lên bậc thang đại sảnh.

Trong đại sảnh bày một bộ ghế dựa màu đen bằng đàn hương khảm trai, hai mươi ghế lớn khảm trai có hoa văn không giống nhau, vẻ đẹp thủ công của nó dù có ngàn vàng cũng khó có thể đổi, là nơi mọi người nghị sự, tệ hơn là Liên Hoa dường như đã tính toán thời gian chính xác, lúc này ngoại trừ chủ vị ra, những người khác đều đến đông đủ .

Cô chính mắt nhìn thấy, hắn đi đến trước mặt La Mộng, chắp tay làm lễ.

“Tại hạ Tần Liên Hoa.” Giọng nói nam tính quen thuộc theo gió truyền đến. “Hôm nay tiến đến quấy rầy, mong La Mộng cô nương thứ lỗi.” Lúc nãy cười xấu xa đều bị sự nhã nhặn thay thế.

La Mộng cong môi cười nhẹ, còn rực rỡ xinh đẹp hơn các loại hoa.

“Tần công tử đại giá quang lâm là một việc vui, La Mộng không đi chào đón, đã là thất lễ.” Cô nhẹ nhàng đứng dậy, vén áo làm lễ, tư thái tao nhã dịu dàng.

Trong kinh thành hai đại mỹ nhân, một là nữ, một là nam, đứng chung một chỗ lúc này xinh đẹp như một bức họa, chỉ có nhân tài nhìn thấy mới có thể hiểu được, cái gì gọi là cảnh đẹp ý vui, mở rộng tầm mắt.

Nhưng Tinh Tinh lại không có tâm tư thưởng thức, cô dùng tốc độ so với loài thú nhỏ, bay lên rồi đáp xuống trước đại sảnh, mũi chân còn chưa có rơi chạm đất miệng nhỏ đã giương giọng kêu to.

“Ngươi câm mồm !”

Dường như cũng ngay lúc đó, Liên Hoa đã nói ra ý.

“Tại hạ hôm nay tiến đến là hướng Từ cô nương cầu hôn.”

Tuy rằng Tinh Tinh kêu lớn tiếng nhưng hắn cố ý thanh uẩn nội lực, thanh âm tuy rằng không lớn nhưng thật sự rõ ràng, dễ dàng truyền vào trong đại sảnh, qua lỗ tai của mọi người.

Tất cả mọi người, cho dù vốn là đang uống trà, đang nói chuyện phiếm, hay ngủ gật đang đi vào cõi thần tiên, lúc này tất cả đều hoàn hồn, kinh ngạc ngây dại, còn có người một miệng trà rượu cứ như vậy từ miệng phun ra ngoài.

Ngược lại La Mộng vẫn cười nhẹ như trước, trên mặt không thấy nửa điểm kinh ngạc, yên lặng nghe Liên Hoa nói tiếp.

“Hôm nay tới vội vàng chỉ có thể coi đây là đầu sính.” Hắn từ trong tay áo lấy ra một cây quạt, đưa lên. “Sính lễ khác gia phụ gia mẫu đã nhanh chóng chuẩn bị rồi, về phần hôn lễ nhất định sẽ làm rất náo nhiệt, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ Đại Phong Đường, lại càng không ủy khuất Từ cô nương.”

Tay nhỏ bé mềm mại tiếp nhận cây quạt rồi mở ra, trên khuôn mặt tuyệt mỹ ý cười càng sâu.

“Quạt này vốn là tranh do Tiên Sở vẽ, quạt cao quý được tạo ra này trong thiên hạ chỉ có hai cây, một cây hiện nay ở trong cung, mà một cây khác đem đến chính là ngự tứ trân bảo, Tần công tử coi đây là sính lễ, chứng minh ý này thật sự là chân tình.”

Nghe hai người đối thoại văn như qua lỗ tai trâu, Từ Hậu ngây ra như phỗng mãi đến lúc này mới như tỉnh lại, ôm bụng cười ha hả ra tiếng, còn cười đến dừng không được, chỉ kém không lăn lộn trên mặt đất.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha……” Tiếng cười vang dội, vang dội ngay cả nhà đều phải chấn động. Hắn đưa tay chỉ vào Liên Hoa, cười đến ngay cả nói cũng nói không xong. “Ngươi, ngươi…… Ngươi tới hướng Tinh Tinh cầu hôn ? Ha ha……”

Ai nói dưới mặt trời không có chuyện gì mới ? Loại chuyện cười lớn này lại có người đích thân đưa tới cửa, hắn cười đến cả ruột đều thắt lại.

“Ca, ngươi đừng nghe hắn nói bậy !” Tinh Tinh hướng trong đại sảnh, hoảng tới nỗi liên tục dậm chân.

“Ha ha ha ha…… Đúng, đương nhiên là nói bậy, hắn sao có khả năng lại muốn……” Hắn cười nhìn phía muội muội, đã thấy cô đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ như con gái nhà người ta làm tiếng cười to dần dần nhỏ đi.

“Đại ca, ta chính là thành tâm thành ý.” Liên Hoa nói thêm.

Từ Hậu trừng lớn hai mắt.

Cái này tốt lắm, tên xinh đẹp đến vô lý này nhất định ánh mắt mọc ở trên đỉnh đầu, thậm chí ngay cả đại ca cũng gọi ra miệng.

“Tần Liên Hoa, ngươi nghiêm túc sao ?” Hắn hồ nghi hỏi.

“Đúng vậy.”

Từ Hậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong mắt lộ vẻ đồng tình. “A, ngươi nhất định ngay cả đầu cũng bị thương mới có thể không biết chính mình đang nói cái gì.”

“Đa tạ quan tâm, đầu của ta rất minh mẫn.” Liên Hoa lễ độ cung kính, ngữ khí tuy rằng bình tĩnh nhưng vô cùng kiên định. “Ta thật sự muốn kết hôn với Tinh Tinh.”

Bao gồm cả Từ Hậu, nhóm tiêu sư cằm cũng thiếu chút nữa rơi xuống.

Ngay tại phía sau, thanh âm ảo não vang lên.

“Ta không lấy chồng !”

Tinh Tinh vừa thẹn vừa giận, dường như muốn đem gạch dưới chân dậm nát.

Tên đáng giận này thế nhưng tự chủ trương, thậm chí không hỏi qua cô một tiếng liền như thế mang theo cô trở về, liền cầu hôn tại chỗ, quả thực giống như là đến mua hàng a !

Cự tuyệt của cô khiến cho Liên Hoa rất chậm, rất chậm, rất chậm quay đầu, khép hờ đôi mắt bắn ra lửa giận bốn phía, nhìn chằm chằm cô.

“Muội nói lại lần nữa xem.”

Nghe qua giống như ôn nhu nhưng ngữ khí kì thực nguy hiểm, làm cô hơi sợ lui về phía sau nửa bước. Nhưng nhớ tới chuyên quyền độc đoán của hắn, cô vẫn cố lấy dũng khí, thanh âm nho nhỏ lặp lại.

“Ta, ta không lấy chồng……”

Con ngươi đen lại híp lại, ánh mắt giống như có thể giết người.

Một bên Từ Hậu vẫn trước lên tiếng.

“Muội không lấy chồng ? Có người chịu cưới muội, muội nên cười trộm, mau thừa dịp hắn đầu óc không rõ ràng đem việc hôn nhân lập thành.” Hắn chuyển hướng Liên Hoa, cẩn thận tuyên bố. “Nói trước, hàng hóa đã xuất sẽ không nhận lại, ta sẽ không nhận hàng trả lại.”

“Đại ca không cần lo.”

Tinh Tinh lắng tai nghe, mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống, vì sao bọn họ càng nói càng giống như thật vậy ? Cô chẳng lẽ sẽ như vậy, ngoan ngoãn gả cho hắn ?

Không cam lòng cô hít sâu một hơi, trước tỉnh táo lại, buộc sự kinh hoảng đang chạy trốn như con ngựa điên lại, sau đó đi đến trước mặt Liên Hoa, ngửa đầu nhìn hắn.

“Ngươi vì sao muốn kết hôn với ta ?” Cô hỏi.

“Bởi vì, ta đối với muội sớm đã chung tình nhiều năm.” Hắn không chút nào lảng tránh, trả lời rõ ràng như thế làm cho tiếng huýt gió của nhóm tiêu sư nổi lên bốn phía.

Cũng may, cô đã sớm biết, hắn sẽ nói như thế.

Tinh Tinh nhún vai, giả bộ chẳng hề để ý, còn cố ý phất phất tay. “Nhưng những năm gần đây, ta đều rất chán ghét ngươi a !”

Muốn báo thù, phải thừa dịp này, lúc này thời cơ vừa vặn. Hừ, ai bảo hắn diễn trò với cô nhiều năm như thế !

Cô ra vẻ vô tội, bởi vì khẩn trương quá hành động ngược lại càng giống, còn có thể giả bộ biểu tình kinh ngạc không thôi, dũng cảm đối với hắn nói –

“Ai a, chẳng lẽ ngươi còn nhớ, chuyện ta nói thích ngươi sao ?”

Khí lạnh ngưng trọng từ khắp người Liên Hoa mà phóng xạ ra, nhóm tiêu sư đều cảm thấy không bình thường, Tinh Tinh lại còn hồn nhiên chưa phát hiện, càng nói càng trôi chảy.

“Tối hôm qua, ta uống rất say, cũng không nói gì rõ ràng.” Cô cố ý nhắc lại chuyện cũ, muốn dựa vào chiêu tối hôm qua để tiếp tục tiêu diệt sự kiêu ngạo của hắn. “Thừa dịp lúc này, mọi người đều ở đây, ta sẽ nói rõ với ngươi một chút.”

Liên Hoa sắc mặt càng lúc càng âm trầm, ánh mắt so với lưỡi dao, so với gió bắc còn lạnh hơn.

Cô lại còn có lá gan nói tiếp.

“Ta nói thích ngươi, là vì Hoa Sen muội muội.”

Ba !

Một âm thanh vang lên, đường may của miệng vết thương bị đứt.

Tiểu nữ nhân này dám trước mặt mọi người lại dám dùng chiêu này !

Hắn trước mặt mọi người chính thức cầu hôn, còn đưa lên chi bảo gia truyền làm sính lễ, lại bị cô hồ ngôn loạn ngữ, cố gắng nói thành một trò khôi hài.

“Ngươi là vì Hoa Sen muội muội sao ?” Cô giả vờ vẫy vẫy tay, tuy rằng cảm thấy lưng phát lạnh, lại quật cường muốn oán hận chất chứa nhiều năm, nhân cơ hội này nói ra hết. “Yên tâm, ta vẫn có thể cùng muội ấy làm hảo tỷ muội.”

Không khí ngưng trọng ép chặt trong ngực mỗi người. Duy chỉ La Mộng vẫn còn thưởng thức cây quạt, liên tục tán thưởng, dường như tí xíu cảm giác khẩn trương cũng không có.

Tinh Tinh cố gắng lộ ra tươi cười nhưng khóe miệng lại run không ngừng, tươi cười trở nên so với khóc còn khó coi hơn.

A, ánh mắt của hắn thật, thật, thật đáng sợ a !

Trong khoảng thời gian ngắn cô có chút kinh sợ, không khỏi muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, không khỏi đem tâm đặt lên thớt, tiếp tục nói.

“Chờ một chút, vẫn là nói ngươi là muốn tìm yểm trợ sao ? Dựa vào hứa hẹn, ta có thể hy sinh giả thành thân với ngươi.”

Cô cố lấy dũng khí còn sót lại, quyết tâm bất luận còn khó khăn cũng phải đem tuồng này diễn đến hết. “Dù sao, chuyện giả vờ này ngươi rất quen.” Cô cố ý.

Thanh âm rầu rĩ trong đại sảnh lặng yên không tiếng động, trở nên đặc biệt rõ ràng.

Chỉ có Thẩm Phi Ưng thấy trên xiêm y Liên Hoa, trên vai lộ ra vài vết đỏ. Hắn muốn ngăn cản Tinh Tinh nói thêm nữa nhưng vừa mới há miệng, liền cảm thấy cánh tay bị chạm nhẹ một chút.

Đó là La Mộng dùng quạt không dấu vết huých vào hắn. Thẩm Phi Ưng câm miệng, nuốt xuống toàn bộ lời nói, cũng không nói ra nửa câu gì.

“Như vậy, chúng ta vào lúc nào thành thân ?” Tinh Tinh vuốt cằm, nghiêng đầu làm bộ tự hỏi. “Hẳn là càng mau càng tốt !”

Phút chốc, lửa giận hừng hực, rốt cục đem bình tĩnh cháy sạch tiêu thành tro bụi, ngay cả tí xíu cũng không còn. Liên Hoa bả vai bị máu nhiễm hồng, nhiều vết máu trát thành một mảnh.

“Không cần !” Hắn rống giận lên tiếng, âm thanh làm cho người ta sợ hãi. “Ta Tần Liên Hoa cưới vợ, không cần đối phương tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà hy sinh, muội cứ tiếp tục cùng Hoa Sen làm hảo tỷ muội, việc cầu hôn, coi như ta chưa nói qua !”

Thanh âm rít gào kia làm làm Tinh Tinh đang diễn trò sợ tới mức ngây ngẩn cả người. Cô chưa từng thấy qua Liên Hoa tức giận đến như vậy, khuôn mặt tuấn tú vì trận rống ấy so với Diêm La ác quỷ càng đáng sợ hơn.

Hắn xoay người sang chỗ khác, không hề liếc nhìn cô một cái, bản thân đối La Mộng chắp tay.

“La đại tiểu thư, tại hạ cáo từ.” Nói xong, hắn xoay người bước đi, vẻ mặt lạnh lùng làm cho ba thước xung quanh hắn cũng không có người dám tới gần.

La Mộng lời nói nhỏ nhẹ, chậm nửa nhịp mới vang lên.

“Không tiễn.”

Tuy rằng đứng gần nhưng lời nói của La Mộng Tinh Tinh lại hoàn toàn không nghe thấy. Cô nhìn hắn càng đi càng xa, một lần quay đầu cũng không có, thân ảnh kia xuyên qua đình viện, đi vào cửa tròn, sau đó nhìn không thấy nữa.

Một cảm giác khó chịu nói không nên lời, bám vào lòng của cô làm cô không thể động đậy.

Sau đó, cô hít sâu một hơi, lại một hơi, cả người bị cảm giác mênh mông mãnh liệt bao phủ.

“Oa !”

Cô bắt đầu gào khóc lớn.

*****

Mãi cho đến bữa tối, Tinh Tinh vẫn còn khóc thút thít.

Bất luận mọi người hỏi như thế nào cô cũng chỉ khóc, cũng không nói rõ ràng, liều mình lắc đầu. Mọi người không còn cách nào khác chỉ có thể dùng động tác biểu đạt quan tâm, liều mình thay cô gắp đồ ăn, trên bát cơm xếp thành một tòa núi nhỏ.

Cô ăn thật sự chậm, ăn một ngụm, khóc một tiếng, trước mặt mọi người đều ăn no, khi bọn người hầu đưa lên món điểm tâm ngọt thì núi nhỏ trong bát cô còn cao hơn nữa, không nhìn thấy mặt của cô.

Trớ trêu, đưa món điểm tâm ngọt lên bàn đúng là tô bánh Hoa Sen, mọi người thầm giật mình, ngồi cùng bàn lại nhanh tay lẹ mắt, vội vàng một người một cái, đem tô bánh Hoa Sen nhét vào trong miệng.

Nhưng cho dù ăn nhanh nữa Tinh Tinh vẫn là nhìn thấy. Cô bị chạm đến chỗ thương tâm, bát cơm cầm trong tay ném đi, lại nằm úp trên bàn lên tiếng khóc lớn.

Thượng Quan Thanh Vân nhanh tay lẹ mắt, y phục xanh phất lên, tiếp được chén cơm kia. Có tiêu sư không tiếng động nhấc tay, tự nguyện ăn luôn đồ ăn, không lãng phí lương thực, Thượng Quan Thanh Vân thuận tay đã đem bát cơm kia đưa ra ngoài.

Từ Hậu có chút bất đắc dĩ, nhìn trên bàn tô bánh Hoa Sen, lại nhìn muội muội khóc thương tâm không thôi. “Là xảy ra chuyện gì ? Muội rất nhớ Hoa Sen muội muội sao ?”

Nghe được hai chữ Hoa Sen, cô ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng khóc lên.

“Hắn không cưới ta !” Ô ô, cô rất khổ sở.

“Hoa Sen không cưới muội ?” Từ Hậu khó hiểu hỏi.

“Là Liên Hoa !” Cô lau đi nước mắt, lại càng nhiều nước mắt rơi xuống, khóc đến ngay cả xiêm y cũng ẩm ướt.

Từ Hậu lại càng không hiểu được.

“Là muội tự mình từ chối.”

“Ta nói dối thôi !” Cô rưng rưng gào thét, càng nghĩ càng thương tâm. “Ô ô ô, hắn sao có thể không cưới ta ? Ta cũng đã bị hắn…… Bị hắn……”

Tất cả mọi người vảnh tai nhưng tiếng khóc của Tinh Tinh lại lần nữa vang lên, quan tâm “tiến độ” mọi người đều đem tầm mắt chuyển hướng Từ Hậu, may mà thân là người nhà hắn không phụ chờ mong, lập tức truy hỏi.

“Ngươi bị hắn làm sao ?” Hắn vội vàng hỏi. “Hay là hắn bị ngươi làm sao ?” Ừ, vế sau có khả năng khá lớn.

Tinh Tinh cũng quay đầu đi, kéo khăn trải bàn lên mãnh liệt lau nước mắt, căm tức rống lên một câu.

“Chuyện không liên quan đến ca !”

“Sao lại không liên quan đến ta? Dù nói thế nào, muội cũng là muội của ta a !” Từ Hậu nhảy dựng lên, bước nhanh đến trước mặt cô ngồi xổm xuống. “Mau mau mau, phát sinh chuyện gì đều nói nhanh, mặc kệ đến tột cùng là ai đem ai xảy ra chuyện gì, chỉ cần có chỗ yếu gì muội vẫn là phải gả đi !”

Phanh !

Tinh Tinh buồn bực ra chân, Từ Hậu xui xẻo lập tức ngã xuống đất.

“Dù sao…… Dù sao…… Ô a……” Thương tâm không chỗ phát tiết, toàn bộ chuyển sang công kích, đối với đại ca chính là một cước đá mãnh liệt.

“Ai a !” Từ Hậu quay lại đây.

Lại một cước.

“Ai a !” Từ Hậu lăn lại đây.

Mắt thấy công kích không có xu thế dừng lại, hắn chỉ có thể dùng hai tay bảo vệ thân dưới, cố ý khoa trương ai ai kêu thảm. “Tinh Tinh, Tinh Tinh đừng đạp, Từ gia chúng ta nhưng còn phải dựa vào ta nối dõi tông đường, muội lại đá xuống, Từ gia sẽ tuyệt hậu !”

Nhìn thấy đại ca bộ dáng thê thảm, cô không tự giác cũng chuyển sang khóc khóc thút thít. Trong lòng cô cũng hiểu được, đại ca bình thường rất ngược ngạo, lúc này lại đưa lên, tự nhiên bị cô đá trúng nhiều lần như thế, nhịn đau, chịu đau, cũng là vì muốn dỗ cô.

Hơi đau lòng, cô ngồi xuống, tuy rằng trong mắt vẫn còn lệ nhưng cũng thoáng nín khóc mà mỉm cười.

Từ Hậu lúc này mới ngồi xuống, cười thở dài, cũng may hắn da thô thịt cứng, bằng không bị đá nhiều lần như thế nói không chừng đã sớm hộc máu. Thấy Tinh Tinh dừng khóc, tảng đá lớn trong lòng hắn mới có thể bỏ xuống, vươn tay tới cô.

“Tốt lắm tốt lắm,” Hắn dỗ, bàn tay to hạ xuống, tay to sờ sờ đầu nhỏ.

Ai biết, hành động này lại làm cho cô khóc lớn ra tiếng.

“Oa a……”

Từ Hậu không còn cách nào khác, giơ cao hai tay lên. “Lại xảy ra chuyện gì ?”

“Hắn, hắn, hắn cũng sờ qua đầu ta…… Oa……” Liên Hoa khi rời đi, bộ dáng lạnh lùng tuyệt tình kia còn khắc ở trong lòng. Từ nay về sau, đừng nói là tìm ra manh mối, hắn có thể vĩnh viễn cũng không muốn thấy cô.

Khi các nam nhân bó tay hết cách thì La Mộng nhẹ nhàng đứng dậy, rời đi ghế tròn tinh xảo, từng bước một đến nơi phát ra tiếng khóc. Sau đó cô còn kéo váy lụa thêu hoa, ngồi xổm xuống cùng Tinh Tinh.

“Ngoan, đừng khóc, cẩn thận cổ họng sẽ bị đau vì khóc.” Thanh âm mềm mại, từng câu chữ khuyên nhủ so với ba tháng mưa xuân còn muốn say lòng người hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến xấu xí, đáng thương hô một tiếng.

“Đại tiểu thư !”

La Mộng lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi, lau đến cả khăn tay cũng có thể vắt ra cả nước.

“Khi dễ người, không phải hẳn là rất vui sao ?” Tinh Tinh khóc thút thít hỏi, hai tay vuốt ngực, nghĩ thế nào cũng không hiểu được. “Vì sao ta cảm thấy, một chút cũng không vui ? Ngược lại rất khổ sở ?”

“Cô khi dễ ai ?” La Mộng thản nhiên hỏi.

“Liên Hoa.” Cô ngoan ngoãn trả lời, nước mắt lại lăn xuống. “Vì sao hắn khi dễ ta lâu như thế, ta khi dễ hắn một chút cũng không được ?”

Hai mắt xinh đẹp khẽ nháy mắt, một lát sau mới nói. “Có lẽ là vì hắn quá mức để ý cô, cô có thể không để ý những lời hắn nói nhưng hắn đem những lời cô nói đều để ở trong lòng.”

“Kia, kia…… Kia hắn bây giờ nhất định rất tức giận……” Thanh âm của cô nho nhỏ, cả người giống như cũng thu nhỏ lại, uể oải ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có.

“Tức giận thì tức giận nhưng hắn vẫn muốn lấy cô làm vợ.” La Mộng cười cười, cũng không dùng khăn tay, trực tiếp đem ống tay áo nắm trong lòng bàn tay, cẩn thận lau nước mắt.

Hai mắt rưng rưng, sợ hãi ngước lên, muốn tin nhưng lại cảm thấy sợ.

“Thật vậy sao ?” Cô hỏi.

La Mộng gật đầu, lấy trân bảo từ trong tay áo ra. “Xem, cây quạt vẫn còn ở chỗ này mà !”

“Hắn có thể đã quên lấy hay không ?”

“Tần Liên Hoa là người thông minh như thế nào, làm sao quên lấy truyền gia chi bảo ?” Lời nói nhỏ nhẹ mang theo ý cười, lời nói nói ra đặc biệt có sức thuyết phục. “Huống hồ, cô nếu có thể làm hắn tức giận đến ngay cả truyền gia chi bảo cũng đã quên, không phải càng có vẻ hắn để ý cô sao ?”

Là như thế này sao ?

Vô tình nước mắt ngừng rơi, cô suy nghĩ về những lời đại tiểu thư nói, bất luận nghĩ như thế nào cũng giống như đều có vài phần đạo lý. Liên Hoa cười, luôn vì cô, mà hắn hiếm khi tức giận, cũng là vì cô.

Tâm tư rối loạn sau khi trải qua nhắc nhở, cuối cùng cảm thấy rõ một chút.

“Bây giờ, cô còn muốn ở đây khóc sao ?” La Mộng đứng dậy, lại lần nữa nhắc nhở.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên trên, nhìn đến đại tiểu thư vô cùng tôn kính. Một lát sau, cô đưa tay ra lau sạch những giọt nước mắt còn sót, vội vàng bật nhảy người lên.

“Ta không khóc !” Cô lớn tiếng tuyên bố. “Ta phải đi tìm Liên Hoa !” Cô sẽ nói cho hắn những lời này không phải là thật, nếu hắn vẫn còn tức giận, cô sẽ cố lấy dũng khí như khi hắn hôn mê vậy, hôn lên đôi môi xinh đẹp của hắn.

Như vậy, hắn hẳn sẽ không tức giận chứ ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn lại lần nữa đỏ lên, bởi vì khóc mà cũng bởi vì xấu hổ. Cô sẽ ngoan ngoãn, bồi thường nụ hôn đã thiếu tối hôm qua của hắn……

Dũng khí cùng xấu hổ ở trong lòng lăn qua lăn lại, tất cả đều là suy nghĩ hỗn độn của con gái mới có. Cô lén hít sâu, ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa sổ, đoán ánh trăng tối hôm qua có phải như hôm nay hay không, chiếu rọi khuôn mặt người trong lòng.

Ngay lúc cô đang xấu hổ, có một tiêu sư nên ở mặt tiền cửa hiệu lại chạy tiến vào đại sảnh, khiến tất cả mọi người tò mò quay đầu nhìn lại, ngay cả cô cũng ngẩng đầu, lại nghe thấy tiêu sư vẻ mặt vội vàng kia, mở miệng thông báo.

“Không tốt !” Tiêu sư hô, ngay cả thở cũng không thể hoãn, liền vội vã nói: “Tần gia Hoa Sen muội muội bị dâm tặc Đỗ Phong bắt đi !”

Cái gì ?! Đỗ Phong.

Nghe cái tên thế, trong đại sảnh mọi người đột nhiên cứng đờ, trong mắt đồng thời tản ra sát khí.

La Mộng mềm mại như liễu giống như nghe thấy ác quỷ đáng sợ nhất, tay nhỏ bé đưa lên môi đỏ mọng mềm mại, phát ra một tiếng kinh hô làm tất cả mọi người thương xót, cây quạt trong tay rơi xuống đất, tiếp theo cả người liền mềm nhũn, sợ hãi ngất đi, ngã vào trong lòng Thẩm Phi Ưng.


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status