Lục Nguyên hiểu mình còn cần tiếp tục hoàn thành kiếm chi văn minh chi thư, đây chính là vũ khí cho trùng kích văn minh cảnh, có hy vọng năm phần mười tăng cấp. Trước kia nghe giải thích nói năm phần mười hy vọng là quá mức to lớn rồi.
Khi Lục Nguyên hoàn thành Văn Minh Chi Thư thì kiếm đạohl hưng phấn, kiếm đạo môn nhảy nhót, chúng nó đều vì kiếm đạo lại xuất hiện một thần khí mà hưng phấn.
Lần này mình tu hành nhanh thật.
Tu hành chính khí cửu tầng đến chính khí thất tầng dùng ba trăm năm, còn là nhờ Nhi Đạo Chính Kinh giúp đỡ. Mặt tu hành chính khí của mình tốc độ thật chậm chạp, chậm hơn đại sư huynh Khổng Ni, nhị sư huynh Mạnh Vi một chút.
Mà tu hành văn minh chi thư chỉđùng mấy tháng đã thành công đa phần chỉ thiếu phút cuối là dang dở, tốc độ này so với đại sư huynh Khổng Ni, nhị sư huynh Mạnh Vi thì nhanh hơn rất là nhiều, số lượng chênh lệch vô số lần.
Lục Nguyên thầm nhủ, nếu để ai biết tốc độ của mình thì chắc mọi người, dù là nhân vật văn minh cảnh sẽ bị mình chấn kinh chết mất.
Tốc độ như vậy không thể dùng không tưởng tuượng nổi để hình dung.
Mà là siêu cấp vô địch khoa trương đến không thể khao trương hơn, siêu cấp đến không thể siêu hơn, khó tưởng đến không thể tưởng được, biến thái đến không thể biến thái hơn, không thể tin tưởng đến không còn gì để nói.
Lĩnh ngộ kiếm chi văn minh chi thư, tuy rằng không phải hoàn toàn nhưng ododis với tăng cao kiếm thuật cho Lục Nguyên lại đến mức độ nhất định. Lúc trước kiếm thuật của Lục Nguyên cách cục hơi nhỏ, bây giờ thì đứng ở góc đọ cách cục toàn văn minh xem khiến kiếm thuật của hắn bất giác địa khí hơn.
Bây giờ cách hành tình Văn Minh Thánh Địa chắc là còn vài tháng.
Văn Minh Thánh Địa, sắp bắt đầu.
Gió, sắp nổi lên.
Lục Nguyên nhẹ vuốt Dưỡng Ngô tiên kiếm, tất cảđều chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ mình ở trạng thái mạnh nhất.
Nhưng Lục Nguyên phát hiện dường như có hơi thở xa lạ mà cường đại xâm nhập vào Ức Vạn Thư Ốc. Hơi thở này mạnh mẽ e rằng chính là văn minh cảnh, có một nhân vật văn minh cảnh đến chơi.
Lục Nguyên cảm giác khí thế vô cùng cường đại, lại là một nhân vật văn minh cảnh.
Người văn minh cảnh ai nấy đều là kinh thiên động địa.
Lục Nguyên chân chính gặp qua chỉ có ba người là Pháp Nhất Đế Tử, Nho Chi phó chủ văn minh và Ma Kiếm phó chủ văn minh.
Bây giờ lại ra một nhân vật văn minh cảnh làm Lục Nguyên hơi tò mò.
Người văn minh cảnh này khí thế xông thẳng đến Nho Chi Thư Điện.
Khí thế tựa như trường thương đâm rách thiên địa.
Lục Nguyên lần thứ hai cảm nhận khí thếđáng sợ như vậy. Pháp Nhất Đế Tử như là duy nhất trong thiên địa, Nho Chi phó chủ văn minh là ôn hòa trung chính. Khí thế này thì hoàn toàn khác, cường đại mà sắc bén, Lục Nguyên từ xa đã thấy như bị pháp lực lan đến, khí thế hủy diệt làm hắn bị ảnh hưởng nặng, sâu sắc cảm nhận khí thếđáng sợ hơn cả Ma Kiếm phó chủ văn minh một chút.
Văn minh cảnh này rất có thể mạnh hơn cả Ma Kiếm phó chủ văn minh.
Lục Nguyên thầm làm ra suy đoán.
Hơn nữa dù mấy lần đối mặt văn minh cảnh, dù mình là thế giới cảnh lục tầng hay thế giới cảnh thất tầng đều chỉ có một cảm giác là bản thân thực lực quá yếu ớt, sẽ bị văn minh cảnh dễ dàng bóp chết.
Chắc bên Nho Chi Thư Điện. Xảy ra chuyện gì.
Vừa lúc Lục Nguyên tu hành văn minh chi thư xong, bay hướng nho chi chính điện.
Đến nho chi chính điện. Xuyên qua vô số biển thư trông thấy một người đàn ông trung niên tràn ngập phong độ tri thức. Mặc dù người đàn ông trung niên này khá nho nhã nhưng không biết tại sao, vốn nên là người trong nho đạo lại cho người cảm giác hoàn toàn khác. Trên người gã dày đặc khí thế hủy diệt, giống như không về ta thì sẽ tru.
Sau lưng trung niên thư sin chos khí thế diệt tuyệt có vài người đi theo.
Khi Lục Nguyên đánh giá bóng lưng khí thế diệt tuyệt thì trung niên thư sinh ngoái đầu liếc Lục Nguyên, ánh mắt như thực chất. Chỉ là bị ánh mắt gã nhìn thôi mà Lục Nguyên cảm giác áp lực rất đáng sợ, thậm chí áp lực như muốn hủy diệt mình. Lục Nguyên cảm giác được văn minh cảnh thế này chỉ bằng vào ánh mắt đủ giết chết hắn.
Đây chính là văn minh cảnh!
Đang lúc Lục Nguyên cảm thấy áp lực vô hạn sắp đến mức chịu không nỏi thì Nho Chi phó chủ văn minh nâng tay lên, bàn tay to biến thành trảo, lực hút vô cùng mạnh mẽ kéo hắn đến bên cạnh gã.
- Thiên Lý phó chủ văn minh, đây là quan môn đệ tử mới thu của ta, ngươi dù gì cũng là một phó chủ văn minh, có cần dùng ánh mắt tạo áp lực với thế giới cảnh không?
- Ồ, là quan môn đệ tử ngươi mới thu à, trước khi chết còn thu một quan môn đệ tử, ngươi rảnh thật nhỉ.
Thiên Lý phó chủ văn minh cười tủm tỉm, nói xong lại tùy ý liếc Lục Nguyên một cái rồi thôi, hiển nhiên không hứng thú dáng vẻ Lý Thái Sử mà Lục Nguyên giả trang.
Danh tiếng của Lý Thái Sử không lớn chút nào.
Lục Nguyên đứng bên cạnh Túc Nguyệt Miên, bên cạnh là nhị sư huynh Mạnh Vi, đại sư huynh Khổng Ni.
Lục Nguyên cảm giác rõ rệt Thiên Lý phó chủ văn minh và Nho Chi phó chủ văn minh mặc dù chưa ra tay nhưng khí thế ngập trời bùng nổ giữa hai người, khí thế kinh khủng nổ tung dù là cấp thiên tôn cũng sẽ tan xương nát thịt.
Lục Nguyên truyền âm hỏi.
"Túc sư tỷ, đó là người nào vậy?"
"Thiên Lý phó chủ văn minh."
Túc Nguyệt Miên biết khu vực bọn họ ở là trong vòng bảo hộ của Nho Chi phó chủ văn minh, không sợ bịđối phương nghe được. "Vị này là Thiên Lý phó chủ văn minh, vốn là bằng hữu của sư phụ Nho Chi phó chủ văn minh chúng ta, cái loại rất là tốt. Năm đó Thiên Lý phó chủ văn minh, Nho Chi phó chủ văn minh cùng nhau sáng lập ra nho chi văn minh."
"Nhưng Thiên Lý phó chủ văn minh, Nho Chi phó chủ văn minh cùng nhau sáng lập ra nho chi văn minh xong mới phát hiện lý tưởng của hai người chênh lệch. Sư phụ luôn chủ trương là người đều có thể dưỡng hạo nhiên chính khí, có thể quán triệt nho chi đạo là được. Làm người có thể giữ chính nghĩa bản thân là được, không cần yêu cầu quá nhiều."
"Thiên Lý phó chủ văn minh thì không đồng ý quan điểm này. Gã chủ trương là tồn thiên lý, diệt nhân dục. Gã muốn còn người trừ bỏ sắc dục, chỉ có thể tồn dạo lý thiên địa, sắc dục là sai. Gã có yêu cầu rất nghiêm khắc với người, hoàn toàn không cho phép người có sĩ lợi. Vì lý tưởng khác nhau mà sư phụ chúng ta cùng Thiên Lý phó chủ văn minh tranh chấp nhiều phen nhưng không gây quá căng. Tuy nhiên có một lần nho chi văn minh chúng ta có một nữ nho trượng phu đã chết muốn tái giá, Thiên Lý phó chủ văn minh nghe nói vậy muốn dùng cực hình với nữ nho, cho rằng đàn bà không thể tái giá, dù là trượng phu song tu đã chết cũng không được."
"Rồi có lần mẫu thân một nho sinh dâm loạn bị nho sinh đó cáo lên, kết quả Thiên Lý phó chủ văn minh đánh nho sinh một trận, nói là con không thể cáo mẹ, mặc kệ mẹ có dâm loạn cỡ nào."
"Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, cuối cùng rốt cuộc sư phụ không thể chịu đựng được nữa, đại chiến với Thiên Lý phó chủ văn minh một trận, cuối cùng Thiên Lý phó chủ văn minh đi xa nhưng mối thù đã kết. Mấy tháng trước Thiên Lý phó chủ văn minh có khiêu chiến nho chi văn minh vài lần nhưng không phải đối thủ của sư phụ chúng ta, bây giờ sư phụ gần chết thì gã lại đến nữa."
Lục Nguyên thế mới biết thì ra bên trong có nhân quả như vậy.
Giờ hắn mới biết còn có lý luận như vậy, tồn thiên lý diệt nhân dục, con ngươi không thể có tham dục.
Khoa trương quá đi.
Chính lúc này, hai văn minh cảnh đến.
Khi Lục Nguyên hoàn thành Văn Minh Chi Thư thì kiếm đạohl hưng phấn, kiếm đạo môn nhảy nhót, chúng nó đều vì kiếm đạo lại xuất hiện một thần khí mà hưng phấn.
Lần này mình tu hành nhanh thật.
Tu hành chính khí cửu tầng đến chính khí thất tầng dùng ba trăm năm, còn là nhờ Nhi Đạo Chính Kinh giúp đỡ. Mặt tu hành chính khí của mình tốc độ thật chậm chạp, chậm hơn đại sư huynh Khổng Ni, nhị sư huynh Mạnh Vi một chút.
Mà tu hành văn minh chi thư chỉđùng mấy tháng đã thành công đa phần chỉ thiếu phút cuối là dang dở, tốc độ này so với đại sư huynh Khổng Ni, nhị sư huynh Mạnh Vi thì nhanh hơn rất là nhiều, số lượng chênh lệch vô số lần.
Lục Nguyên thầm nhủ, nếu để ai biết tốc độ của mình thì chắc mọi người, dù là nhân vật văn minh cảnh sẽ bị mình chấn kinh chết mất.
Tốc độ như vậy không thể dùng không tưởng tuượng nổi để hình dung.
Mà là siêu cấp vô địch khoa trương đến không thể khao trương hơn, siêu cấp đến không thể siêu hơn, khó tưởng đến không thể tưởng được, biến thái đến không thể biến thái hơn, không thể tin tưởng đến không còn gì để nói.
Lĩnh ngộ kiếm chi văn minh chi thư, tuy rằng không phải hoàn toàn nhưng ododis với tăng cao kiếm thuật cho Lục Nguyên lại đến mức độ nhất định. Lúc trước kiếm thuật của Lục Nguyên cách cục hơi nhỏ, bây giờ thì đứng ở góc đọ cách cục toàn văn minh xem khiến kiếm thuật của hắn bất giác địa khí hơn.
Bây giờ cách hành tình Văn Minh Thánh Địa chắc là còn vài tháng.
Văn Minh Thánh Địa, sắp bắt đầu.
Gió, sắp nổi lên.
Lục Nguyên nhẹ vuốt Dưỡng Ngô tiên kiếm, tất cảđều chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ mình ở trạng thái mạnh nhất.
Nhưng Lục Nguyên phát hiện dường như có hơi thở xa lạ mà cường đại xâm nhập vào Ức Vạn Thư Ốc. Hơi thở này mạnh mẽ e rằng chính là văn minh cảnh, có một nhân vật văn minh cảnh đến chơi.
Lục Nguyên cảm giác khí thế vô cùng cường đại, lại là một nhân vật văn minh cảnh.
Người văn minh cảnh ai nấy đều là kinh thiên động địa.
Lục Nguyên chân chính gặp qua chỉ có ba người là Pháp Nhất Đế Tử, Nho Chi phó chủ văn minh và Ma Kiếm phó chủ văn minh.
Bây giờ lại ra một nhân vật văn minh cảnh làm Lục Nguyên hơi tò mò.
Người văn minh cảnh này khí thế xông thẳng đến Nho Chi Thư Điện.
Khí thế tựa như trường thương đâm rách thiên địa.
Lục Nguyên lần thứ hai cảm nhận khí thếđáng sợ như vậy. Pháp Nhất Đế Tử như là duy nhất trong thiên địa, Nho Chi phó chủ văn minh là ôn hòa trung chính. Khí thế này thì hoàn toàn khác, cường đại mà sắc bén, Lục Nguyên từ xa đã thấy như bị pháp lực lan đến, khí thế hủy diệt làm hắn bị ảnh hưởng nặng, sâu sắc cảm nhận khí thếđáng sợ hơn cả Ma Kiếm phó chủ văn minh một chút.
Văn minh cảnh này rất có thể mạnh hơn cả Ma Kiếm phó chủ văn minh.
Lục Nguyên thầm làm ra suy đoán.
Hơn nữa dù mấy lần đối mặt văn minh cảnh, dù mình là thế giới cảnh lục tầng hay thế giới cảnh thất tầng đều chỉ có một cảm giác là bản thân thực lực quá yếu ớt, sẽ bị văn minh cảnh dễ dàng bóp chết.
Chắc bên Nho Chi Thư Điện. Xảy ra chuyện gì.
Vừa lúc Lục Nguyên tu hành văn minh chi thư xong, bay hướng nho chi chính điện.
Đến nho chi chính điện. Xuyên qua vô số biển thư trông thấy một người đàn ông trung niên tràn ngập phong độ tri thức. Mặc dù người đàn ông trung niên này khá nho nhã nhưng không biết tại sao, vốn nên là người trong nho đạo lại cho người cảm giác hoàn toàn khác. Trên người gã dày đặc khí thế hủy diệt, giống như không về ta thì sẽ tru.
Sau lưng trung niên thư sin chos khí thế diệt tuyệt có vài người đi theo.
Khi Lục Nguyên đánh giá bóng lưng khí thế diệt tuyệt thì trung niên thư sinh ngoái đầu liếc Lục Nguyên, ánh mắt như thực chất. Chỉ là bị ánh mắt gã nhìn thôi mà Lục Nguyên cảm giác áp lực rất đáng sợ, thậm chí áp lực như muốn hủy diệt mình. Lục Nguyên cảm giác được văn minh cảnh thế này chỉ bằng vào ánh mắt đủ giết chết hắn.
Đây chính là văn minh cảnh!
Đang lúc Lục Nguyên cảm thấy áp lực vô hạn sắp đến mức chịu không nỏi thì Nho Chi phó chủ văn minh nâng tay lên, bàn tay to biến thành trảo, lực hút vô cùng mạnh mẽ kéo hắn đến bên cạnh gã.
- Thiên Lý phó chủ văn minh, đây là quan môn đệ tử mới thu của ta, ngươi dù gì cũng là một phó chủ văn minh, có cần dùng ánh mắt tạo áp lực với thế giới cảnh không?
- Ồ, là quan môn đệ tử ngươi mới thu à, trước khi chết còn thu một quan môn đệ tử, ngươi rảnh thật nhỉ.
Thiên Lý phó chủ văn minh cười tủm tỉm, nói xong lại tùy ý liếc Lục Nguyên một cái rồi thôi, hiển nhiên không hứng thú dáng vẻ Lý Thái Sử mà Lục Nguyên giả trang.
Danh tiếng của Lý Thái Sử không lớn chút nào.
Lục Nguyên đứng bên cạnh Túc Nguyệt Miên, bên cạnh là nhị sư huynh Mạnh Vi, đại sư huynh Khổng Ni.
Lục Nguyên cảm giác rõ rệt Thiên Lý phó chủ văn minh và Nho Chi phó chủ văn minh mặc dù chưa ra tay nhưng khí thế ngập trời bùng nổ giữa hai người, khí thế kinh khủng nổ tung dù là cấp thiên tôn cũng sẽ tan xương nát thịt.
Lục Nguyên truyền âm hỏi.
"Túc sư tỷ, đó là người nào vậy?"
"Thiên Lý phó chủ văn minh."
Túc Nguyệt Miên biết khu vực bọn họ ở là trong vòng bảo hộ của Nho Chi phó chủ văn minh, không sợ bịđối phương nghe được. "Vị này là Thiên Lý phó chủ văn minh, vốn là bằng hữu của sư phụ Nho Chi phó chủ văn minh chúng ta, cái loại rất là tốt. Năm đó Thiên Lý phó chủ văn minh, Nho Chi phó chủ văn minh cùng nhau sáng lập ra nho chi văn minh."
"Nhưng Thiên Lý phó chủ văn minh, Nho Chi phó chủ văn minh cùng nhau sáng lập ra nho chi văn minh xong mới phát hiện lý tưởng của hai người chênh lệch. Sư phụ luôn chủ trương là người đều có thể dưỡng hạo nhiên chính khí, có thể quán triệt nho chi đạo là được. Làm người có thể giữ chính nghĩa bản thân là được, không cần yêu cầu quá nhiều."
"Thiên Lý phó chủ văn minh thì không đồng ý quan điểm này. Gã chủ trương là tồn thiên lý, diệt nhân dục. Gã muốn còn người trừ bỏ sắc dục, chỉ có thể tồn dạo lý thiên địa, sắc dục là sai. Gã có yêu cầu rất nghiêm khắc với người, hoàn toàn không cho phép người có sĩ lợi. Vì lý tưởng khác nhau mà sư phụ chúng ta cùng Thiên Lý phó chủ văn minh tranh chấp nhiều phen nhưng không gây quá căng. Tuy nhiên có một lần nho chi văn minh chúng ta có một nữ nho trượng phu đã chết muốn tái giá, Thiên Lý phó chủ văn minh nghe nói vậy muốn dùng cực hình với nữ nho, cho rằng đàn bà không thể tái giá, dù là trượng phu song tu đã chết cũng không được."
"Rồi có lần mẫu thân một nho sinh dâm loạn bị nho sinh đó cáo lên, kết quả Thiên Lý phó chủ văn minh đánh nho sinh một trận, nói là con không thể cáo mẹ, mặc kệ mẹ có dâm loạn cỡ nào."
"Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, cuối cùng rốt cuộc sư phụ không thể chịu đựng được nữa, đại chiến với Thiên Lý phó chủ văn minh một trận, cuối cùng Thiên Lý phó chủ văn minh đi xa nhưng mối thù đã kết. Mấy tháng trước Thiên Lý phó chủ văn minh có khiêu chiến nho chi văn minh vài lần nhưng không phải đối thủ của sư phụ chúng ta, bây giờ sư phụ gần chết thì gã lại đến nữa."
Lục Nguyên thế mới biết thì ra bên trong có nhân quả như vậy.
Giờ hắn mới biết còn có lý luận như vậy, tồn thiên lý diệt nhân dục, con ngươi không thể có tham dục.
Khoa trương quá đi.
Chính lúc này, hai văn minh cảnh đến.
/1562
|