Ở nho chi văn minh hắn luôn dùng Truyền Chính Tiên Thư. Bây giờ bắt đầu dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm, cảm giác dùng kiếm hoàn toàn khác với tiên thư. Dùng Truyền Chính Tiên Thư luôn có cảm giác cách ly, mà dùng kiếm thì không có cảm giác cách ly, vừa vào tay tựa như lão bằng hữu lâu không gặp lại.
Thoải mái!
Dùng Truyền Chính Tiên Thư vẫn là thấy không sướng gì cả, dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm mới chân chính sung sướng, sướng đến cực điểm.
Lục Nguyên một kiếm chém chết đối phương, ba người này đối với mình tràn đầy sát ý, chết là đáng. Sau đó Lục Nguyên vuốt ve trường kiếm của mình, ngón tay sờ kiếm, vuốt chỗ khe nứt. Vết nứt duy nhất của Dưỡng Ngô tiên kiếm là ở đây, dù trong hư không đường nhưng hắn cảm giác cách Hoang Chi Tử ngày càng gần. Lục Nguyên chiến y hừng hực, lại lần nữa đối mặt Hoang Chi Tử thì sao! Lục Nguyên nhiệt huyết sục sôi, cũng nghe tiếng Dưỡng Ngô tiên kiếm khẽ kêu.
Lục Nguyên nhìn hướng Nam Hoa Chân Nhân, Phong Khiếu Thiên, nói:
- Nam Hoa môn chủ, Phong môn chủ, cửa này chắc tính thông qua rồi?
- Đương nhiên là tính.
Nam Hoa Chân Nhân gật đầu, vẫn bị Lục Nguyên làm chấn động, một kiếm phong hoa.
Lập tức ba cửa động trường đấu bỗng giải phong.
Phong Khiếu Thiên nói:
- Trận chiến này toàn là công lao của ngươi, hãy chọn một lối vào đi.
Lục Nguyên tùy tiện chọn lối vào động bên trái, tiến vào.
Tiến vào cửa động bên trái, lần thứ hai tiến vào hư không đường, hắn thấy bên trong có một hàng chữ: 'Chúc mừng thông qua đấu trường, đó là nửa đường hư không đường, bây giờ là bắt đầu nửa đoạn sau. Hư không đường nửa đoạn sau chỉ có một đặc điểm, chính là dài.'
'Nửa đoạn sau không có bất cứ nguy hiểm nào, chỉ là dài, hơn nữa đây là dài nhất trong hai vạn hư không đường.
Chớp mắt Lục Nguyên phát hiện điểm khó của nửa đoạn sai hư không đường, dài!
Dài sẽ mất nhiều thời gian.
Cần nhiều thời gian thì có khả năng xếp sau một vạn năm ngàn người, không tới được cả Văn Minh Thánh Địa Môn thì tất nhiên tự động thua.
Nghe đến gợi ý này rồi không thấy có thêm gì nữa, Lục Nguyên lập tức cưỡi kiếm quang lấy tốc độ nhanh nhất bay đi. Bây giờ đã nói đặc điểm lớnn hất của nửa đoạn sau hư không đường là dài, dài nhất hơn hai vạn hư không đường thì tất nhiên phải nghĩ đến chữ dài, phải nắm chắc mỗi một giây, chậm chút là tiêu đời.
Lục Nguyên gần như tăng tốc độ đến cực hạn. Tốc độ hiện nay của Lục Nguyên nhanh cỡ nào chứ, chớp mắt ngự kiếm nhanh đến không nói nên lời, khoảng cách ngàn dặm giây lát qua, vạn dặm cũng không mất bao lâu.
Nhưng hư không đường này đúng là quá dài.
Không chỉ vấn đề dài mà còn cong cong quấn quấn.
Lục Nguyên lập tức phát hiện mình không thể phát huy tốc độ đến mức tận cùng. Bởi vì thỉnh thoảng phải rẽ ngoặt, bất cẩn là sẽ đập vào không gian bình chướng, cảm nhận không tốt lắm. Lục Nguyên không ngừng khống chế tốc độ, với tốc độ siêu nhanh khống chế chuyển hướng, cái này cần rất nhiều tinh lực mà còn đang gấp nữa.
Nhanh!
Quẹo cua!
Lại nhanh chút!
Nguy hiểm quẹo cua!
Lại quẹo!
Chết tiệt, vẫn là rẽ ngoặt!
Thời gian từng chút một trôi qua, mỗi người gặp gỡ khác nhau trong hai vạn con đường. Lục Nguyên không biết những người khác đã tới Văn Minh Thánh Địa chưa, chỉ cảm thấy mình tốn thời gian trong hư không đường này rất là nhiều, mình có thể đuổi kịp danh ngạch một vạn năm ngàn người đi tới Văn Minh Thánh Địa hay không?
Lần này phải liều nhân phẩm!
Hết cách rồi, đụng phải trong hai vạn hư không đường cái dài nhất thì chỉ đành xem nhân phẩm của mình là dở đến cực điểm hay không, có đuổi kịp một vạn năm ngàn người cuối cùng không.
Đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.
Đây là mặt đất do ánh sáng làm thành như không có thật thể, chỉ có ánh sáng. Những ánh sáng như biến thành từng đoàn mây trắng, từng đóa hoa sen. Mây trắng và hoa sen vô cùng thánh khiết, còn có đủ các loại quang hoa khác đều có tại đây.
Đây chính là đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.
Vô số ánh sáng hợp thành tất cả, có hơn hai vạn hư không động. Từng hư không động tỏa ra ánh sáng, đại biểu có người đi ra. Ở không xa treo một tấm bảng con số, biểu hiện đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn xuất hiện bao nhiêu người, hơn một vạn năm ngàn người là thất bại.
Giống như Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử, Võ Thánh Đế Tử, những đế tử nổi danh sớm đến. Đám người giống Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên, Khổng Minh Đức cũng tới hết rồi. Họ ở trong hư không đường đúng là gặp rất nhiều khó khăn, nhưng vậy thì sao chứ, họ đều là hạng kinh nghiệm tràn đầy, dựa vào thực lực và kinh nghiệm khắc phục khó khăn giết tới đây.
Họ cùng nhìn hướng bảng số, đã lên tới một vạn bốn ngàn tám trăm lẻ một người.
Vèo, lại ra một người, chính là môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm, một vạn bốn ngàn tám trăm lẻ hai người.
Lát sau lại vèo một tiếng, đi ra một người, chính là Nam Hoa Chân Nhân từng gặp Lục Nguyên ở đấu trường, cuối cùng nhờ vào hắn phát huy xuất sắc mà qua trót lọt. Bây giờ đã là một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi lăm người.
Số người có mặt đã đến một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi lăm người, giờ là bất ngờ lớn.
Ngươi hỏi bất ngờ lớn cái gì?
Hoang Chi Tử vậy mà không có xuất hiện. Không sai, Hoang Chi Tử làm cho người ta chú ý nhất, rất có khả năng là mạnh nhất trong đám người này vậy mà chưa xuất hiện. Giờ cách kết thúc một vạn năm ngàn người chỉ còn một trăm sáu mươi lăm người. Nếu cuối cùng trong một trăm sáu mươi lăm người không có mặt Hoang Chi Tử thì gã sẽ bị đào thải thật sự.
Sẽ không xuất hiện chuyện buồn cười như thế chứ?
Hoang Chi Tử gần như là mạnh nhất trong tập thể, kết quả chưa tiến vào Văn Minh Thánh Địa đã suýt bị đào thải.
Nếu mà thật sự ra việc này thì vui lắm đây.
Đám người bàn tán xôn xao, rốt cuộc Hoang Chi Tử tại sao không đến?
Pháp Thánh Đế Tử cau mày, tuy gã bị thương dưới tay Hoang Chi Tử nhưng phải thừa nhận Hoang Chi Tử rất mạnh, theo lý thì trong hai vạn hư không đường không khả năng không có mặt Hoang Chi Tử, trừ con đường đó. Trong hai vạn con đường có một được gọi là con đường khó khăn nhất, xác suất thông qua con đường đó là số không!
Không sai, là số không!
Từ xưa đến nay không có một ai thông qua con đường đó được.
Nghe nói con đường khó đó tầng tầng hiểm trở, nếu Hoang Chi Tử gặp được là con đường khó khăn thì khả năng thông qua rất nhỏ.
- Các ngươi nói xem bây giờ Hoang Chi Tử còn chưa xuất hiện là vì sao?
- Chắc sẽ không thật sự gặp con đường khó khăn nhất đi?
- Nếu như là con đường khó khăn nhất thì vui rồi đây, Hoang Chi Tử sẽ bị đào thải, không thể vào được Văn Minh Thánh Địa.
- Hoang Chi Tử mà không vào Văn Minh Thánh Địa thì cơ hội của chúng ta đến rồi.
Có một số người thực lực mạnh mẽ nghe nói Hoang Chi Tử có khả năng không vào Văn Minh Thánh Địa được thì mặt mày hớn hở. Nếu Hoang Chi Tử đi thì chắc chắn sẽ chiếm cứ nhiều tài nguyên, không ngờ mọi người may mắn thế, dễ dàng đào thải Hoang Chi Tử có khả năng mạnh nhất.
Khi mọi người bàn tán xôn xao thì luồng sáng chợt lóe, Hoang Chi Tử mặc ngọc chiến bào tay cầm Hồng Hoang Thần Kích sải bước đi ra. Trên mặc ngọc kỳ lân chiến bào có một chút dấu vết bị chém nhưng gã tinh thần tràn đầy, toàn thân không vết thương. Đây là người thứ một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi sáu.
Đáng tiếc thật, thật là tiếc quá đi, chỉ kém một chút xíu nữa là có thể đào thải Hoang Chi Tử rồi.
Thoải mái!
Dùng Truyền Chính Tiên Thư vẫn là thấy không sướng gì cả, dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm mới chân chính sung sướng, sướng đến cực điểm.
Lục Nguyên một kiếm chém chết đối phương, ba người này đối với mình tràn đầy sát ý, chết là đáng. Sau đó Lục Nguyên vuốt ve trường kiếm của mình, ngón tay sờ kiếm, vuốt chỗ khe nứt. Vết nứt duy nhất của Dưỡng Ngô tiên kiếm là ở đây, dù trong hư không đường nhưng hắn cảm giác cách Hoang Chi Tử ngày càng gần. Lục Nguyên chiến y hừng hực, lại lần nữa đối mặt Hoang Chi Tử thì sao! Lục Nguyên nhiệt huyết sục sôi, cũng nghe tiếng Dưỡng Ngô tiên kiếm khẽ kêu.
Lục Nguyên nhìn hướng Nam Hoa Chân Nhân, Phong Khiếu Thiên, nói:
- Nam Hoa môn chủ, Phong môn chủ, cửa này chắc tính thông qua rồi?
- Đương nhiên là tính.
Nam Hoa Chân Nhân gật đầu, vẫn bị Lục Nguyên làm chấn động, một kiếm phong hoa.
Lập tức ba cửa động trường đấu bỗng giải phong.
Phong Khiếu Thiên nói:
- Trận chiến này toàn là công lao của ngươi, hãy chọn một lối vào đi.
Lục Nguyên tùy tiện chọn lối vào động bên trái, tiến vào.
Tiến vào cửa động bên trái, lần thứ hai tiến vào hư không đường, hắn thấy bên trong có một hàng chữ: 'Chúc mừng thông qua đấu trường, đó là nửa đường hư không đường, bây giờ là bắt đầu nửa đoạn sau. Hư không đường nửa đoạn sau chỉ có một đặc điểm, chính là dài.'
'Nửa đoạn sau không có bất cứ nguy hiểm nào, chỉ là dài, hơn nữa đây là dài nhất trong hai vạn hư không đường.
Chớp mắt Lục Nguyên phát hiện điểm khó của nửa đoạn sai hư không đường, dài!
Dài sẽ mất nhiều thời gian.
Cần nhiều thời gian thì có khả năng xếp sau một vạn năm ngàn người, không tới được cả Văn Minh Thánh Địa Môn thì tất nhiên tự động thua.
Nghe đến gợi ý này rồi không thấy có thêm gì nữa, Lục Nguyên lập tức cưỡi kiếm quang lấy tốc độ nhanh nhất bay đi. Bây giờ đã nói đặc điểm lớnn hất của nửa đoạn sau hư không đường là dài, dài nhất hơn hai vạn hư không đường thì tất nhiên phải nghĩ đến chữ dài, phải nắm chắc mỗi một giây, chậm chút là tiêu đời.
Lục Nguyên gần như tăng tốc độ đến cực hạn. Tốc độ hiện nay của Lục Nguyên nhanh cỡ nào chứ, chớp mắt ngự kiếm nhanh đến không nói nên lời, khoảng cách ngàn dặm giây lát qua, vạn dặm cũng không mất bao lâu.
Nhưng hư không đường này đúng là quá dài.
Không chỉ vấn đề dài mà còn cong cong quấn quấn.
Lục Nguyên lập tức phát hiện mình không thể phát huy tốc độ đến mức tận cùng. Bởi vì thỉnh thoảng phải rẽ ngoặt, bất cẩn là sẽ đập vào không gian bình chướng, cảm nhận không tốt lắm. Lục Nguyên không ngừng khống chế tốc độ, với tốc độ siêu nhanh khống chế chuyển hướng, cái này cần rất nhiều tinh lực mà còn đang gấp nữa.
Nhanh!
Quẹo cua!
Lại nhanh chút!
Nguy hiểm quẹo cua!
Lại quẹo!
Chết tiệt, vẫn là rẽ ngoặt!
Thời gian từng chút một trôi qua, mỗi người gặp gỡ khác nhau trong hai vạn con đường. Lục Nguyên không biết những người khác đã tới Văn Minh Thánh Địa chưa, chỉ cảm thấy mình tốn thời gian trong hư không đường này rất là nhiều, mình có thể đuổi kịp danh ngạch một vạn năm ngàn người đi tới Văn Minh Thánh Địa hay không?
Lần này phải liều nhân phẩm!
Hết cách rồi, đụng phải trong hai vạn hư không đường cái dài nhất thì chỉ đành xem nhân phẩm của mình là dở đến cực điểm hay không, có đuổi kịp một vạn năm ngàn người cuối cùng không.
Đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.
Đây là mặt đất do ánh sáng làm thành như không có thật thể, chỉ có ánh sáng. Những ánh sáng như biến thành từng đoàn mây trắng, từng đóa hoa sen. Mây trắng và hoa sen vô cùng thánh khiết, còn có đủ các loại quang hoa khác đều có tại đây.
Đây chính là đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn.
Vô số ánh sáng hợp thành tất cả, có hơn hai vạn hư không động. Từng hư không động tỏa ra ánh sáng, đại biểu có người đi ra. Ở không xa treo một tấm bảng con số, biểu hiện đằng trước Văn Minh Thánh Địa Môn xuất hiện bao nhiêu người, hơn một vạn năm ngàn người là thất bại.
Giống như Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Hoàng Đế Tử, Võ Thánh Đế Tử, những đế tử nổi danh sớm đến. Đám người giống Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên, Khổng Minh Đức cũng tới hết rồi. Họ ở trong hư không đường đúng là gặp rất nhiều khó khăn, nhưng vậy thì sao chứ, họ đều là hạng kinh nghiệm tràn đầy, dựa vào thực lực và kinh nghiệm khắc phục khó khăn giết tới đây.
Họ cùng nhìn hướng bảng số, đã lên tới một vạn bốn ngàn tám trăm lẻ một người.
Vèo, lại ra một người, chính là môn chủ Bá Đao Môn Hoành Trảm, một vạn bốn ngàn tám trăm lẻ hai người.
Lát sau lại vèo một tiếng, đi ra một người, chính là Nam Hoa Chân Nhân từng gặp Lục Nguyên ở đấu trường, cuối cùng nhờ vào hắn phát huy xuất sắc mà qua trót lọt. Bây giờ đã là một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi lăm người.
Số người có mặt đã đến một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi lăm người, giờ là bất ngờ lớn.
Ngươi hỏi bất ngờ lớn cái gì?
Hoang Chi Tử vậy mà không có xuất hiện. Không sai, Hoang Chi Tử làm cho người ta chú ý nhất, rất có khả năng là mạnh nhất trong đám người này vậy mà chưa xuất hiện. Giờ cách kết thúc một vạn năm ngàn người chỉ còn một trăm sáu mươi lăm người. Nếu cuối cùng trong một trăm sáu mươi lăm người không có mặt Hoang Chi Tử thì gã sẽ bị đào thải thật sự.
Sẽ không xuất hiện chuyện buồn cười như thế chứ?
Hoang Chi Tử gần như là mạnh nhất trong tập thể, kết quả chưa tiến vào Văn Minh Thánh Địa đã suýt bị đào thải.
Nếu mà thật sự ra việc này thì vui lắm đây.
Đám người bàn tán xôn xao, rốt cuộc Hoang Chi Tử tại sao không đến?
Pháp Thánh Đế Tử cau mày, tuy gã bị thương dưới tay Hoang Chi Tử nhưng phải thừa nhận Hoang Chi Tử rất mạnh, theo lý thì trong hai vạn hư không đường không khả năng không có mặt Hoang Chi Tử, trừ con đường đó. Trong hai vạn con đường có một được gọi là con đường khó khăn nhất, xác suất thông qua con đường đó là số không!
Không sai, là số không!
Từ xưa đến nay không có một ai thông qua con đường đó được.
Nghe nói con đường khó đó tầng tầng hiểm trở, nếu Hoang Chi Tử gặp được là con đường khó khăn thì khả năng thông qua rất nhỏ.
- Các ngươi nói xem bây giờ Hoang Chi Tử còn chưa xuất hiện là vì sao?
- Chắc sẽ không thật sự gặp con đường khó khăn nhất đi?
- Nếu như là con đường khó khăn nhất thì vui rồi đây, Hoang Chi Tử sẽ bị đào thải, không thể vào được Văn Minh Thánh Địa.
- Hoang Chi Tử mà không vào Văn Minh Thánh Địa thì cơ hội của chúng ta đến rồi.
Có một số người thực lực mạnh mẽ nghe nói Hoang Chi Tử có khả năng không vào Văn Minh Thánh Địa được thì mặt mày hớn hở. Nếu Hoang Chi Tử đi thì chắc chắn sẽ chiếm cứ nhiều tài nguyên, không ngờ mọi người may mắn thế, dễ dàng đào thải Hoang Chi Tử có khả năng mạnh nhất.
Khi mọi người bàn tán xôn xao thì luồng sáng chợt lóe, Hoang Chi Tử mặc ngọc chiến bào tay cầm Hồng Hoang Thần Kích sải bước đi ra. Trên mặc ngọc kỳ lân chiến bào có một chút dấu vết bị chém nhưng gã tinh thần tràn đầy, toàn thân không vết thương. Đây là người thứ một vạn bốn ngàn tám trăm ba mươi sáu.
Đáng tiếc thật, thật là tiếc quá đi, chỉ kém một chút xíu nữa là có thể đào thải Hoang Chi Tử rồi.
/1562
|