Phương Chu hỏi:
- Xếp hạng hai Côn Bằng Vương và hạng nhất vu trớ tông sư Âu Dương Lạc, hai ngươi cùng xuất hiện là có ý đồ gì?
Côn Bằng Vương nói:
- Đương nhiên là đến vì văn minh chi thể rồi.
Phương Chu cười cười nói:
- Văn minh chi thể? Bây giờ chắc ở trong tay Hoang Chi Tử và Lục Nguyên, ta thì không có.
- Bên truy đuổi Lục Nguyên truyền đến tin tức, thuật truy tung và phản truy tung của Lục Nguyên đã tới tông sư chi cảnh, bọn họ không thể tìm ra hắn. Bên Hoang Chi Tử thì truyền rằng hắn có một vô thượng pháp bảo, tên gọi hoang chi truyền tống, so với thuấn di càng khao trwng hơn. Thuấn di tối đa là một lần vài trăm dặm, chúng ta có thể đuổi kịp, nhưng hoang chi truyền tống một lần là mấy vạn dặm, đuổi không kịp. Cho nên hai văn minh chi thể không có một chút thành quả, ngược lại bị Hoang Chi Tử, Lục Nguyên liên tục giết vài cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng. Để hai tiểu bối trưởng thành, chắc văn minh chi bàn đã sắp tràn đầy rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Thế thì sao? Trong tay ta không có văn minh chi thể.
- Thế giới côn bằng của ta, cộng thêm thuật nguyền rủa của Âu Dương Lạc, rồi quy liệt chi thuật của ngươi, nhờ vào Thiên Bảng Ngọc Bia chắc có thể đem người trong Thiên Bảng kéo vào thế giới côn bằng của ta. Một khi bị kéo vào thế giới côn bằng của ta rồi thì mặc kệ Lục Nguyên, Hoang Chi Tử có bản lĩnh tới đâu cũng không chống nổi chúng ta liên kết. Đến lúc đó có thể cướp văn minh thần hoa của hai người, trợ giúp chúng ta trùng kích nửa bước văn minh cảnh.
Phương Chu nói:
- Cách kéo như ngươi không sợ kéo Cổ Thủy vào sao? Cổ Thủy xếp hạng nhất, thực lực thắng ngươi và Côn Bằng Vương.
Côn Bằng Vương nói:
- Cái đó không sợ, bây giờ cái tên Cổ Thủy trên Thiên Bảng ngày càng nhạt, hắn đã sắp tới văn minh, sẽ không bị kéo vào.
Phương Chu nhìn qua, đúng là thấy tên Cổ Thủy rất nhạt, xem ra đang trùng kích văn minh đại đạo.
- Vậy được, chúng ta chia thế nào?
Phương Chu hỏi:
- Ta muốn một phần.
Hoang Chi Tử và Lục Nguyên trong tay có văn minh thần hoa tổng cộng tám phần, Phương Chu muốn một phần, cái này không nhiều, dù sao không có gã hỗ trợ thì không thể thành công được. Phương Chu hiểu không thể mồm to, nếu không thì Côn Bằng Vương không ngại giết chết gã.
Côn Bằng Vương gật đầu.
Âu Dương Lạc, Phương Chu và Côn Bằng Vương tự đánh ra tuyệt học của mình, chớp mắt trời đất biến đổi, trong Thiên Bảng bắn ra một luồng sáng trắng. ánh sáng Lục Nguyêna tới mỗi tên trong Thiên Bảng, tất nhiên bao gồm Lục Nguyên và Hoang Chi Tử, dù sao hai người được xếp trong Thiên Bảng.
Lục Nguyên vốn cho rằng bây giờ là lúc rời đi, dù gì văn minh chi bàn đã gom đầy không đi thì ở lại làm gì? Sau khi đi rồi trùng kích văn minh chi đạo của mình, thành tựu văn minh cảnh. Kết quả trong thiên địa bỗng xuất hiện một luồng sáng trắng bắn vào, chưa kịp phản ứng thì trời đất quay cuồng, dường như tiến vào một không gian đặc biệt vậy.
Chỗ này là?
Lục Nguyên nhìn thế giới trước, nơi này mặt đất đầy lông chim, bầu trời bay vô số con chim, giữa sông cá lội rất có tinh thần. Thế giới cũng có cây, có núi nhưng nhìn kỹ thì núi do cá hoặc chim giả tổ thành cây. Núi to chính là cá to cỡ sơn mạch, nếu không thì là chim to cỡ núi.
Đây là nơi nào?
Không ngờ có thế giới kỳ diệu như vậy.
Chắc là không gian của ai đó! Không phải cá thì là chim!
Sinh vật là cá là chim thì có một loại, được gọi là vạn yêu chi tổ Côn Bằng Vương! Lại gọi là côn bằng tổ sư!
Bắc minh có cá, tên gọi cổn, phường to lớn, không biết mấy ngàn dặm, hóa thành chim tên gọi là bằng, lưng bằng không biết to mấy ngàn dặm, nộ mà bay, nhảy lên tạn trời.
Đúng rồi, cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng hai chính là Côn Bằng Vương.
Một khi xuất hiện văn minh chi thể thì dù là hạng hai Côn Bằng Vương cũng nhất định nhúng tay tranh chấp, sức hấp dẫn của văn minh chi thể quá lớn.
Vậy là nếu không tính sai thì bây giờ mình bị Côn Bằng Vương âm một trận, bị đưa vào thế giới côn bằng của gã rồi.
Lục Nguyên rốt cuộc xác định, có lẽ hắn đang ở trong thế giới côn bằng.
Trên thái hư không trung mấy trăm vạn dặm có hai luồng thần niệm đang đấu tranh.
Đấy là thần niệm cấp chủ văn minh.
Hai thần niệm đấu tranh đúng là việc lớn.
Cùng lúc đó, dưới tạc dụng tuyệt thế thuật gồm tại vu thuật, dịch sổ, và thế giới côn bằng, tất cả người Thiên Bảng đều rơi vào không gian côn bằng, trừ Cổ Thủy xếp hạng nhất ra. Phản ứng của những người này nhanh hơn Lục Nguyên nhiều, dù sao họ đều là hạng nổi tiếng không biết bao nhiêu năm rồi, hiểu Côn Bằng Vương xếp hạng hai Thiên Bảng.
Lục Nguyên cơ bản xác định mình đang ở trong thế giới côn bằng.
Lần này không giản đơn, trải qua cuộc chiến cùng Thiên Hồn Pháp Sư rồi đã hiểu sức chiến đấu của bản thân ở trong Thiên Bảng khoảng hai mươi, mà ngay cả Côn Bằng Vương xếp hạng hai cũng ra tay, chậc chậc, không được rồi, chắc chắn Côn Bằng Vương sẽ dễ dàng bóp chết mình thôi.
Muốn trốn quá!
Tay Lục Nguyên động, kiếm quang hiện ra, nặng nề đập hướng vách thế giới.
Chỉ cần mình đụng thủng vách thế giới là có thể giải quyết xong chuyện này.
Quang! Kiếm quang đánh vào cách thế giới nhưng không có phản ứng gì.
Tổ cha nó, không thể đụng thủng vách thế giới được.
Cảnh giới của Côn Bằng Vương cao hơn mình rất nhiều, thật ra thì thế giới côn bằng là trời sinh vững chắc, dù pháp lực của ngươi ngang bằng với gã cũng khó mà phá nó được, đây là một trong đặc điểm của Côn Bằng Vương. Lục Nguyên thử hơn mười kiếm sau phát hiện vách thế giới hoàn toàn không sứt mẻ thì đành bỏ cuộc.
- Cô Cô, đi ra, cho ta xem bên cạnh có ba nhiêu người đuổi theo ta.
Lục Nguyên từ bỏ đâm thủng vách thế giới, thả Cô Cô ra.
Cô Cô trắng bóc hiện ra, gần đây nó xuất hiện là đại triển thần uy.
Bình thường Cô Cô đi ra rất là kiêu ngạo.
Nhưng lần này nó ra thì không ngừng nhảy nhảy cặp chân nhỏ xíu, dường như lo lắng điều gì đó.
Lục Nguyên thắc mắc hỏi:
- Có người ở bên cạnh ư?
Không lẽ có cao thủ gì ở bên cạnh mà mình không phát hiện?
Cô Cô lắc đầu, một luồng thần niệm rót vào óc Lục Nguyên. Sau khi giao lưu thần niệm với Cô Cô, Lục Nguyên mới hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thì ra làm nửa ngày có chuyện như vậy.
Đây là thế giới côn bằng, chẳng phải bên cạnh có rât nhiều cá, chim sao?
Dù là cá hay chim thì đều sống cả.
Ý của Cô Cô là những con chim cá này điều tra hắn, Lục Nguyên giật mình, ta thế giới ta làm chủ, tân kiếm thế giới của mình nên do mình làm chủ, nếu xuất hiện cái gì thì lập tức biết ngay. Thế giới côn bằng do Côn Bằng Vương làm chủ.
- Xếp hạng hai Côn Bằng Vương và hạng nhất vu trớ tông sư Âu Dương Lạc, hai ngươi cùng xuất hiện là có ý đồ gì?
Côn Bằng Vương nói:
- Đương nhiên là đến vì văn minh chi thể rồi.
Phương Chu cười cười nói:
- Văn minh chi thể? Bây giờ chắc ở trong tay Hoang Chi Tử và Lục Nguyên, ta thì không có.
- Bên truy đuổi Lục Nguyên truyền đến tin tức, thuật truy tung và phản truy tung của Lục Nguyên đã tới tông sư chi cảnh, bọn họ không thể tìm ra hắn. Bên Hoang Chi Tử thì truyền rằng hắn có một vô thượng pháp bảo, tên gọi hoang chi truyền tống, so với thuấn di càng khao trwng hơn. Thuấn di tối đa là một lần vài trăm dặm, chúng ta có thể đuổi kịp, nhưng hoang chi truyền tống một lần là mấy vạn dặm, đuổi không kịp. Cho nên hai văn minh chi thể không có một chút thành quả, ngược lại bị Hoang Chi Tử, Lục Nguyên liên tục giết vài cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng. Để hai tiểu bối trưởng thành, chắc văn minh chi bàn đã sắp tràn đầy rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Thế thì sao? Trong tay ta không có văn minh chi thể.
- Thế giới côn bằng của ta, cộng thêm thuật nguyền rủa của Âu Dương Lạc, rồi quy liệt chi thuật của ngươi, nhờ vào Thiên Bảng Ngọc Bia chắc có thể đem người trong Thiên Bảng kéo vào thế giới côn bằng của ta. Một khi bị kéo vào thế giới côn bằng của ta rồi thì mặc kệ Lục Nguyên, Hoang Chi Tử có bản lĩnh tới đâu cũng không chống nổi chúng ta liên kết. Đến lúc đó có thể cướp văn minh thần hoa của hai người, trợ giúp chúng ta trùng kích nửa bước văn minh cảnh.
Phương Chu nói:
- Cách kéo như ngươi không sợ kéo Cổ Thủy vào sao? Cổ Thủy xếp hạng nhất, thực lực thắng ngươi và Côn Bằng Vương.
Côn Bằng Vương nói:
- Cái đó không sợ, bây giờ cái tên Cổ Thủy trên Thiên Bảng ngày càng nhạt, hắn đã sắp tới văn minh, sẽ không bị kéo vào.
Phương Chu nhìn qua, đúng là thấy tên Cổ Thủy rất nhạt, xem ra đang trùng kích văn minh đại đạo.
- Vậy được, chúng ta chia thế nào?
Phương Chu hỏi:
- Ta muốn một phần.
Hoang Chi Tử và Lục Nguyên trong tay có văn minh thần hoa tổng cộng tám phần, Phương Chu muốn một phần, cái này không nhiều, dù sao không có gã hỗ trợ thì không thể thành công được. Phương Chu hiểu không thể mồm to, nếu không thì Côn Bằng Vương không ngại giết chết gã.
Côn Bằng Vương gật đầu.
Âu Dương Lạc, Phương Chu và Côn Bằng Vương tự đánh ra tuyệt học của mình, chớp mắt trời đất biến đổi, trong Thiên Bảng bắn ra một luồng sáng trắng. ánh sáng Lục Nguyêna tới mỗi tên trong Thiên Bảng, tất nhiên bao gồm Lục Nguyên và Hoang Chi Tử, dù sao hai người được xếp trong Thiên Bảng.
Lục Nguyên vốn cho rằng bây giờ là lúc rời đi, dù gì văn minh chi bàn đã gom đầy không đi thì ở lại làm gì? Sau khi đi rồi trùng kích văn minh chi đạo của mình, thành tựu văn minh cảnh. Kết quả trong thiên địa bỗng xuất hiện một luồng sáng trắng bắn vào, chưa kịp phản ứng thì trời đất quay cuồng, dường như tiến vào một không gian đặc biệt vậy.
Chỗ này là?
Lục Nguyên nhìn thế giới trước, nơi này mặt đất đầy lông chim, bầu trời bay vô số con chim, giữa sông cá lội rất có tinh thần. Thế giới cũng có cây, có núi nhưng nhìn kỹ thì núi do cá hoặc chim giả tổ thành cây. Núi to chính là cá to cỡ sơn mạch, nếu không thì là chim to cỡ núi.
Đây là nơi nào?
Không ngờ có thế giới kỳ diệu như vậy.
Chắc là không gian của ai đó! Không phải cá thì là chim!
Sinh vật là cá là chim thì có một loại, được gọi là vạn yêu chi tổ Côn Bằng Vương! Lại gọi là côn bằng tổ sư!
Bắc minh có cá, tên gọi cổn, phường to lớn, không biết mấy ngàn dặm, hóa thành chim tên gọi là bằng, lưng bằng không biết to mấy ngàn dặm, nộ mà bay, nhảy lên tạn trời.
Đúng rồi, cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng hai chính là Côn Bằng Vương.
Một khi xuất hiện văn minh chi thể thì dù là hạng hai Côn Bằng Vương cũng nhất định nhúng tay tranh chấp, sức hấp dẫn của văn minh chi thể quá lớn.
Vậy là nếu không tính sai thì bây giờ mình bị Côn Bằng Vương âm một trận, bị đưa vào thế giới côn bằng của gã rồi.
Lục Nguyên rốt cuộc xác định, có lẽ hắn đang ở trong thế giới côn bằng.
Trên thái hư không trung mấy trăm vạn dặm có hai luồng thần niệm đang đấu tranh.
Đấy là thần niệm cấp chủ văn minh.
Hai thần niệm đấu tranh đúng là việc lớn.
Cùng lúc đó, dưới tạc dụng tuyệt thế thuật gồm tại vu thuật, dịch sổ, và thế giới côn bằng, tất cả người Thiên Bảng đều rơi vào không gian côn bằng, trừ Cổ Thủy xếp hạng nhất ra. Phản ứng của những người này nhanh hơn Lục Nguyên nhiều, dù sao họ đều là hạng nổi tiếng không biết bao nhiêu năm rồi, hiểu Côn Bằng Vương xếp hạng hai Thiên Bảng.
Lục Nguyên cơ bản xác định mình đang ở trong thế giới côn bằng.
Lần này không giản đơn, trải qua cuộc chiến cùng Thiên Hồn Pháp Sư rồi đã hiểu sức chiến đấu của bản thân ở trong Thiên Bảng khoảng hai mươi, mà ngay cả Côn Bằng Vương xếp hạng hai cũng ra tay, chậc chậc, không được rồi, chắc chắn Côn Bằng Vương sẽ dễ dàng bóp chết mình thôi.
Muốn trốn quá!
Tay Lục Nguyên động, kiếm quang hiện ra, nặng nề đập hướng vách thế giới.
Chỉ cần mình đụng thủng vách thế giới là có thể giải quyết xong chuyện này.
Quang! Kiếm quang đánh vào cách thế giới nhưng không có phản ứng gì.
Tổ cha nó, không thể đụng thủng vách thế giới được.
Cảnh giới của Côn Bằng Vương cao hơn mình rất nhiều, thật ra thì thế giới côn bằng là trời sinh vững chắc, dù pháp lực của ngươi ngang bằng với gã cũng khó mà phá nó được, đây là một trong đặc điểm của Côn Bằng Vương. Lục Nguyên thử hơn mười kiếm sau phát hiện vách thế giới hoàn toàn không sứt mẻ thì đành bỏ cuộc.
- Cô Cô, đi ra, cho ta xem bên cạnh có ba nhiêu người đuổi theo ta.
Lục Nguyên từ bỏ đâm thủng vách thế giới, thả Cô Cô ra.
Cô Cô trắng bóc hiện ra, gần đây nó xuất hiện là đại triển thần uy.
Bình thường Cô Cô đi ra rất là kiêu ngạo.
Nhưng lần này nó ra thì không ngừng nhảy nhảy cặp chân nhỏ xíu, dường như lo lắng điều gì đó.
Lục Nguyên thắc mắc hỏi:
- Có người ở bên cạnh ư?
Không lẽ có cao thủ gì ở bên cạnh mà mình không phát hiện?
Cô Cô lắc đầu, một luồng thần niệm rót vào óc Lục Nguyên. Sau khi giao lưu thần niệm với Cô Cô, Lục Nguyên mới hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thì ra làm nửa ngày có chuyện như vậy.
Đây là thế giới côn bằng, chẳng phải bên cạnh có rât nhiều cá, chim sao?
Dù là cá hay chim thì đều sống cả.
Ý của Cô Cô là những con chim cá này điều tra hắn, Lục Nguyên giật mình, ta thế giới ta làm chủ, tân kiếm thế giới của mình nên do mình làm chủ, nếu xuất hiện cái gì thì lập tức biết ngay. Thế giới côn bằng do Côn Bằng Vương làm chủ.
/1562
|