Lục Nguyên biết mình đã thành công luyện thể con mắt. Chớp mắt, tia sáng biến mất, thế giới trở về bình thường.
Luyện thể con mắt xem như thành công, sau này chỉ cần muốn thì có thể khiến thế giới đột nhiên biến to. Đương nhiên bình thường thu lại tia sáng trong mắt để thế giới ở trạng thái bình thường. Phương Thanh Chính bên cạnh không biết nên nói gì, mới đây đã thành công rèn luyện con mắt, quá khoa trương đi. Phương Thanh Chính cũng thành công luyện thể con mắt nhưng là tốn thời gian mấy năm, đâu đơn giản như Lục Nguyên.
Thành công luyện thể con mắt, bây giờ chắc nên đến đôi tai và cái mũi.
Trước luyện đôi tai đã. Muốn luyện đôi tai thì phải trước tiên khép đôi mắt, không khép mắt cơ bản không cách nào tu luyện, dù sao dưới tình huống bình thường cần dùng mắt quá nhiều, tương đối thì dùng tai ít hơn. Không khép mắt lại hơi khó luyện đôi tai.
Đây là ngày thứ năm trong Trường Sinh Động.
Trường Sinh Động cực kỳ rộng lớn, thế giới bên trong chẳng biết lớn bao nhiêu.
Một góc bên trên có một thanh niên thanh y nhắm mắt, đương bay gần sát đất.
Lục Nguyên một mình bay, Phương Thanh Chính đã rời đi. Gã dùng dược vật nhanh chóng hồi phục, mới hai ngày thì vết thương đã hồi phục rất nhiều nên gã ra đi. Gã đến Trường Sinh Động là để được Trường Sinh Quả, ở cùng Lục Nguyên không khả năng có được Trường Sinh Quả, cho nên gã bỏ đi.
Kỳ thực Phương Thanh Chính rất muốn thấy Lục Nguyên trưởng thành, tốc độ trưởng thành kinh người như vậy sao không khiến người kinh ngạc cho được? Nhưng cướp được Trường Sinh Quả càng quan trọng hơn. Cho đến bây giờ Phương Thanh Chính không được một Trường Sinh Quả nào nên phải sốt ruột rồi.
Lục Nguyên luôn bay đi, nhắm đôi mắt lại.
Đã qua một ngày, hắn luôn bay.
Trong lúc bay không trung chẳng phải trống rỗng, đây là bay gần sát đất, có khi mặt đất cao, có khi đất thấp, nếu cứ luôn khép mắt thì e rằng dễ đụng phải lồi lõm trên mặt đất, còn có từng gốc cây tại đó. Nhưng Lục Nguyên nhắm mắt mà không đụng phải gì cả.
Không sai, không cần dùng mắt nhìn thì còn có tai để nghe.
Vốn luôn dùng đôi mắt không tưởng tượng được tai sẽ có nhiều tác dụng như vậy.
Kỳ thực mặt đất lên xuống có thể dùng tai nghe. Đừng quên gió, gió và mặt đất va chạm có thanh âm khe khẽ, loại cảm giác này rất khó cảm nhận, coi như là cẩn thận nhìn vẫn có thể cảm giác được. Lúc mới bắt đầu Lục Nguyên đụng trúng không ít núi, gò đất, đụng gãy từng gốc cây, đụng trúng núi khiến thân thể đau đớn.
Nhưng mặt sau dần thích ứng được thì không còn đụng vào cây hay núi nữa. Nếu mặt đất cao chút thì tai nghe gió vọng nhanh chút. Nếu mặt đất thấp thì tai nghe gió vọng lại sẽ chậm chút. Tuy chênh lệch giữa nhanh và chậm không lớn nhưng nếu cẩn thận nghe thì có thể nghe ra.
Đúng rồi, còn có người. Nếu ở không xa có người thì sẽ nghe được tiếng xé gió khe khẽ. Kỳ thực tiếng xé gió này rất nhỏ, nếu không luôn nhắm lại, chậm rãi thích ứng thì không thể nghe được thanh âm này.
Dường như một cánh cửa đang mở ra trước mặt hắn.
Trong Trường Sinh Động kỳ diệu này có đủ các loại địa hình, có đủ các dạng thiên khí, khiến Lục Nguyên nghe đến rất nhiều thanh âm tuyệt vời.
Tiếng bông tuyết rơi xuống đất thật mềnh nhẹ, như là sợ đánh thức mặt đất.
Nụ hoa ở trong xuân phong chậm rãi nở rộ, tràn ngập sức sống, hóa ra cái này cũng có thể nghe được.
Trong gió truyền đến mùi hương hoa trên cây phía xa.
Tất cả những điều này đều có thể nghe được.
Lục Nguyên đột nhiên có loại hiểu ra. Không sai, đôi tay hắn sắp đột phá cửa này, nhưng vẫn kém một bước. Không có một bước tiến này thì hắn vẫn không cách nào đột phá. Một bước này là cái gì? Lục Nguyên rơi vào suy tư, hoặc là, hắn nên chiến đấu!
Trong chiến đấu lợi dụng nghe, không cần nhìn cũng chiến đấu được. Nếu có thể thuận lợi chiến đấu hoàn toàn dùng đôi tai chứ không phải con mắt thì khả năng thành công luyện đôi tai.
Phía trước truyền đến tiếng đánh nhau.
Lục Nguyên nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy trong đánh nhau có nhiều tình hình.
Ví dụ người chiến đấu chắc có hai, pháp lực của hai người này không thấp, đều là luyện thể kỳ cửu tầng. Chỗ đó chắc là thiển cốc địa mạo, mặt đất hõm vào trong chừng ba trượng, đang chậm rãi sụt nghiêng sang bên.
Hai người chắc đều là cao thủ chiến đấu, trong đó một người dùng pháp bảo, pháp bảo chắc là hình vòng tròn, có thể không ngừng bay cắt nhanh. Trong lúc bay nhanh mang theo pháp lực kim hệ, sắc bén không gì sánh được. Người kia thì dùng kiếm pháp, cẩn thận nghe đường kiếm, chiêu này kéo theo tiếng gió, dường như hơi giống kiếm chiêu của Thanh Thành tiên môn ‘Lãnh Vũ Tứ Phương’, lại giống kiếm chiêu của Nam Hải tiên môn ‘Tứ Hải Lai Tập’. Hai chiêu này khá giống nhau, nếu nhìn thì lập tức phân biệt ra ngay, nhưng bây giờ dùng nghe thì mất chút thời gian. Khẳng định rồi, đây là kiếm chiêu Nam Hải tiên môn, là Hải Quyển Tâm Sát kiếm pháp.
Lục Nguyên cẩn thận nghe càng nhiều tin tức.
Lục Nguyên nghe thấy trong thiển cốc có một gốc cây, trên cây dường như có Trường Sinh Quả.
Nghe Trường Sinh Quả khá khó khăn nhưng hai người khí kình dao động xẹt qua Trường Sinh Quả kéo theo chút gió khác nhau nên làm Lục Nguyên nghe ra được.
Trong Trường Sinh Động, một góc thiển cốc.
Hai người đang đấu với nhau. Cả hai đều là nhân vật nổi tiếng luyện thể kỳ cửu tầng. Ngày thứ năm trong Trường Sinh Động họ cực kỳ may mắn ở trong thiển cốc nhìn thấy một Trường Sinh Quả màu lam. Trường Sinh Quả màu lam cực kỳ quý giá, tổng cộng chỉ chín viên, coi như là luyện thể kỳ thập tầng cũng khó thể có được, cơ bản bị người nửa bước trường sinh chiếm hết.
Nhưng lần này vận may không sai, Trường Sinh Quả giấu ở dưới đất, bên ngoài rất khó thấy được.
Cái gì gọi là may mắn? Đây chính là may mắn.
Trường Sinh Động có khi thú vị như vậy đất. Không phải nói ngươi có thực lực cao là có được Trường Sinh Quả, có khi phải xem vận may. Đôi khi may mắn đến không thể ngăn cản, nếu dựa vào trình độ pháp lực cao thấp quyết định Trường Sinh Quả thuộc về ai, vậy thì không có một người luyện thể kỳ bát tầng nào sẽ đến Trường Sinh Động.
Trường Sinh Động vốn chính là nơi quan trọng cả vận may lẫn thực lực.
Nhưng đáng tiếc có hai người nhìn thấy gốc Trường Sinh Quả, vậy nên có tranh giành.
Họ đánh tới đánh lui nhưng đánh rất cẩn thận, sợ tiếng động lớn dẫn đến những người khác.
Kết quả đúng là dẫn đến người khác thật.
May là khi người đó xuất hiện thì họ thở phào một hơi.
Hai người đều nhận ra kẻ đến là Lục Nguyên, Hoa Sơn Bắc phong đệ tử chân truyền, một năm trước từng thấy mặt trong Vô Sinh Di Cung, lúc đó hắn hoàn toàn không địch lại ba mươi chiêu của họ. Giờ qua hơn một năm, dù hắn có bản lĩnh gì cũng không khả năng địch nổi hai người.
Ủa, Lục Nguyên nhắm mắt làm cái gì?
không lẽ đây là loại công pháp cần nhắm mắt tu luyện? Trong tu tiên giới có các loại kỳ công diệu pháp, có bế khẩu thiền chuyên môn ngậm miệng không ra tiếng, cũng có loại bế mục công chuyên môn nhắm mắt.
- Nam Hải tiên môn Hải Quyển Tâm Sát kiếm pháp và một pháp bảo hình tròn.
Lục Nguyên nhắm mắt, phỏng đoán nói:
- Hai người các ngươi chắc là Nam Hải tiên môn Mao Thương Hải, Côn Luân tiên môn Chu Thanh Huyền. Căn cứ vào công pháp, pháp bảo của các ngươi và pháp lực cao hơn luyện thể kỳ cửu tầng khác cao hơn chút thì có thể nghe ra.
Luyện thể con mắt xem như thành công, sau này chỉ cần muốn thì có thể khiến thế giới đột nhiên biến to. Đương nhiên bình thường thu lại tia sáng trong mắt để thế giới ở trạng thái bình thường. Phương Thanh Chính bên cạnh không biết nên nói gì, mới đây đã thành công rèn luyện con mắt, quá khoa trương đi. Phương Thanh Chính cũng thành công luyện thể con mắt nhưng là tốn thời gian mấy năm, đâu đơn giản như Lục Nguyên.
Thành công luyện thể con mắt, bây giờ chắc nên đến đôi tai và cái mũi.
Trước luyện đôi tai đã. Muốn luyện đôi tai thì phải trước tiên khép đôi mắt, không khép mắt cơ bản không cách nào tu luyện, dù sao dưới tình huống bình thường cần dùng mắt quá nhiều, tương đối thì dùng tai ít hơn. Không khép mắt lại hơi khó luyện đôi tai.
Đây là ngày thứ năm trong Trường Sinh Động.
Trường Sinh Động cực kỳ rộng lớn, thế giới bên trong chẳng biết lớn bao nhiêu.
Một góc bên trên có một thanh niên thanh y nhắm mắt, đương bay gần sát đất.
Lục Nguyên một mình bay, Phương Thanh Chính đã rời đi. Gã dùng dược vật nhanh chóng hồi phục, mới hai ngày thì vết thương đã hồi phục rất nhiều nên gã ra đi. Gã đến Trường Sinh Động là để được Trường Sinh Quả, ở cùng Lục Nguyên không khả năng có được Trường Sinh Quả, cho nên gã bỏ đi.
Kỳ thực Phương Thanh Chính rất muốn thấy Lục Nguyên trưởng thành, tốc độ trưởng thành kinh người như vậy sao không khiến người kinh ngạc cho được? Nhưng cướp được Trường Sinh Quả càng quan trọng hơn. Cho đến bây giờ Phương Thanh Chính không được một Trường Sinh Quả nào nên phải sốt ruột rồi.
Lục Nguyên luôn bay đi, nhắm đôi mắt lại.
Đã qua một ngày, hắn luôn bay.
Trong lúc bay không trung chẳng phải trống rỗng, đây là bay gần sát đất, có khi mặt đất cao, có khi đất thấp, nếu cứ luôn khép mắt thì e rằng dễ đụng phải lồi lõm trên mặt đất, còn có từng gốc cây tại đó. Nhưng Lục Nguyên nhắm mắt mà không đụng phải gì cả.
Không sai, không cần dùng mắt nhìn thì còn có tai để nghe.
Vốn luôn dùng đôi mắt không tưởng tượng được tai sẽ có nhiều tác dụng như vậy.
Kỳ thực mặt đất lên xuống có thể dùng tai nghe. Đừng quên gió, gió và mặt đất va chạm có thanh âm khe khẽ, loại cảm giác này rất khó cảm nhận, coi như là cẩn thận nhìn vẫn có thể cảm giác được. Lúc mới bắt đầu Lục Nguyên đụng trúng không ít núi, gò đất, đụng gãy từng gốc cây, đụng trúng núi khiến thân thể đau đớn.
Nhưng mặt sau dần thích ứng được thì không còn đụng vào cây hay núi nữa. Nếu mặt đất cao chút thì tai nghe gió vọng nhanh chút. Nếu mặt đất thấp thì tai nghe gió vọng lại sẽ chậm chút. Tuy chênh lệch giữa nhanh và chậm không lớn nhưng nếu cẩn thận nghe thì có thể nghe ra.
Đúng rồi, còn có người. Nếu ở không xa có người thì sẽ nghe được tiếng xé gió khe khẽ. Kỳ thực tiếng xé gió này rất nhỏ, nếu không luôn nhắm lại, chậm rãi thích ứng thì không thể nghe được thanh âm này.
Dường như một cánh cửa đang mở ra trước mặt hắn.
Trong Trường Sinh Động kỳ diệu này có đủ các loại địa hình, có đủ các dạng thiên khí, khiến Lục Nguyên nghe đến rất nhiều thanh âm tuyệt vời.
Tiếng bông tuyết rơi xuống đất thật mềnh nhẹ, như là sợ đánh thức mặt đất.
Nụ hoa ở trong xuân phong chậm rãi nở rộ, tràn ngập sức sống, hóa ra cái này cũng có thể nghe được.
Trong gió truyền đến mùi hương hoa trên cây phía xa.
Tất cả những điều này đều có thể nghe được.
Lục Nguyên đột nhiên có loại hiểu ra. Không sai, đôi tay hắn sắp đột phá cửa này, nhưng vẫn kém một bước. Không có một bước tiến này thì hắn vẫn không cách nào đột phá. Một bước này là cái gì? Lục Nguyên rơi vào suy tư, hoặc là, hắn nên chiến đấu!
Trong chiến đấu lợi dụng nghe, không cần nhìn cũng chiến đấu được. Nếu có thể thuận lợi chiến đấu hoàn toàn dùng đôi tai chứ không phải con mắt thì khả năng thành công luyện đôi tai.
Phía trước truyền đến tiếng đánh nhau.
Lục Nguyên nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy trong đánh nhau có nhiều tình hình.
Ví dụ người chiến đấu chắc có hai, pháp lực của hai người này không thấp, đều là luyện thể kỳ cửu tầng. Chỗ đó chắc là thiển cốc địa mạo, mặt đất hõm vào trong chừng ba trượng, đang chậm rãi sụt nghiêng sang bên.
Hai người chắc đều là cao thủ chiến đấu, trong đó một người dùng pháp bảo, pháp bảo chắc là hình vòng tròn, có thể không ngừng bay cắt nhanh. Trong lúc bay nhanh mang theo pháp lực kim hệ, sắc bén không gì sánh được. Người kia thì dùng kiếm pháp, cẩn thận nghe đường kiếm, chiêu này kéo theo tiếng gió, dường như hơi giống kiếm chiêu của Thanh Thành tiên môn ‘Lãnh Vũ Tứ Phương’, lại giống kiếm chiêu của Nam Hải tiên môn ‘Tứ Hải Lai Tập’. Hai chiêu này khá giống nhau, nếu nhìn thì lập tức phân biệt ra ngay, nhưng bây giờ dùng nghe thì mất chút thời gian. Khẳng định rồi, đây là kiếm chiêu Nam Hải tiên môn, là Hải Quyển Tâm Sát kiếm pháp.
Lục Nguyên cẩn thận nghe càng nhiều tin tức.
Lục Nguyên nghe thấy trong thiển cốc có một gốc cây, trên cây dường như có Trường Sinh Quả.
Nghe Trường Sinh Quả khá khó khăn nhưng hai người khí kình dao động xẹt qua Trường Sinh Quả kéo theo chút gió khác nhau nên làm Lục Nguyên nghe ra được.
Trong Trường Sinh Động, một góc thiển cốc.
Hai người đang đấu với nhau. Cả hai đều là nhân vật nổi tiếng luyện thể kỳ cửu tầng. Ngày thứ năm trong Trường Sinh Động họ cực kỳ may mắn ở trong thiển cốc nhìn thấy một Trường Sinh Quả màu lam. Trường Sinh Quả màu lam cực kỳ quý giá, tổng cộng chỉ chín viên, coi như là luyện thể kỳ thập tầng cũng khó thể có được, cơ bản bị người nửa bước trường sinh chiếm hết.
Nhưng lần này vận may không sai, Trường Sinh Quả giấu ở dưới đất, bên ngoài rất khó thấy được.
Cái gì gọi là may mắn? Đây chính là may mắn.
Trường Sinh Động có khi thú vị như vậy đất. Không phải nói ngươi có thực lực cao là có được Trường Sinh Quả, có khi phải xem vận may. Đôi khi may mắn đến không thể ngăn cản, nếu dựa vào trình độ pháp lực cao thấp quyết định Trường Sinh Quả thuộc về ai, vậy thì không có một người luyện thể kỳ bát tầng nào sẽ đến Trường Sinh Động.
Trường Sinh Động vốn chính là nơi quan trọng cả vận may lẫn thực lực.
Nhưng đáng tiếc có hai người nhìn thấy gốc Trường Sinh Quả, vậy nên có tranh giành.
Họ đánh tới đánh lui nhưng đánh rất cẩn thận, sợ tiếng động lớn dẫn đến những người khác.
Kết quả đúng là dẫn đến người khác thật.
May là khi người đó xuất hiện thì họ thở phào một hơi.
Hai người đều nhận ra kẻ đến là Lục Nguyên, Hoa Sơn Bắc phong đệ tử chân truyền, một năm trước từng thấy mặt trong Vô Sinh Di Cung, lúc đó hắn hoàn toàn không địch lại ba mươi chiêu của họ. Giờ qua hơn một năm, dù hắn có bản lĩnh gì cũng không khả năng địch nổi hai người.
Ủa, Lục Nguyên nhắm mắt làm cái gì?
không lẽ đây là loại công pháp cần nhắm mắt tu luyện? Trong tu tiên giới có các loại kỳ công diệu pháp, có bế khẩu thiền chuyên môn ngậm miệng không ra tiếng, cũng có loại bế mục công chuyên môn nhắm mắt.
- Nam Hải tiên môn Hải Quyển Tâm Sát kiếm pháp và một pháp bảo hình tròn.
Lục Nguyên nhắm mắt, phỏng đoán nói:
- Hai người các ngươi chắc là Nam Hải tiên môn Mao Thương Hải, Côn Luân tiên môn Chu Thanh Huyền. Căn cứ vào công pháp, pháp bảo của các ngươi và pháp lực cao hơn luyện thể kỳ cửu tầng khác cao hơn chút thì có thể nghe ra.
/1562
|