Tích Trần đạo trưởng đáp. Tán tu và Tu tiên giả có môn phái không giống nhau, Tu tiên giả có môn phái đều sử dụng kiếm pháp, giống như những người ở Bắc Phong, ai ai cũng dùng kiếm, nhưng tán tu thì khác. Tán tu căn bản không có loại kiếm pháp gì tốt, tìm được công pháp gì thì học công pháp ấy, rất nhiều tán tu biết sử dụng kiếm pháp, đao pháp, thương pháp, nhưng không có cái nào tinh thông.
Tán tu, đại bộ phận đều tương đối bi kịch.
Lục Nguyên gật đầu:
- Ta đang nghiên cứu làm thế nào sử dụng kiếm pháp đấu với đao pháp, thương pháp, ngươi có thể dùng đao pháp đấu một trận với ta không?
Mình nên cự tuyệt hắn, mình nên cự tuyệt hắn, Tích Trần đạo trưởng thầm nghĩ trong lòng, mình là một tán tu có có cốt khí có khí tiết, há có thể đầu hàng người có môn phái, há có thể đồng ý yêu cầu của người danh môn đại phái , mình nên cự tuyệt, thế nhưng, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại gật đầu:
- Có thể.
Hai chữ “có thể” vừa thốt ra, Tích Trần đạo trưởng liền cảm thấy hối hận, tại sao mình có thể nói ra hai chữ đó.
Thật là quá bi kịch.
Mình bình thường không phải người xem thường danh môn đại phái nhất sao, tại sao lại đồng ý chứ?
Muốn trách, vẫn phải trách kiếm pháp như thần của Lục Nguyên, sau khi nhìn thấy một lần, chỉ muốn nhìn thấy lần thứ hai, sau khi tìm được cho mình một lý do, Tích Trần đạo trưởng phát hiện mình đã khí phách hơn rất nhiều.
- Được, vậy bắt đầu đi.
Lục Nguyên nói:
- Chỉ là luyện kiếm pháp, cũng không cần rót quá nhiều pháp lực vào trong.
Lục Nguyên hiện giờ có pháp lực luyện khí kỳ đệ lục trọng Luyện khí thành cương, nếu như dùng quá nhiều pháp lực đối địch với Tích Trần đạo trưởng, hoàn toàn là lấy pháp lực khi dễ người khác, mà hiện tại hắn chỉ muốn luyện kiếm pháp mà thôi.
Tích Trần đạo trưởng giơ một tay lên, cầm một thanh trường đao đi ra, trường đao của hắn cũng là cấp bậc bảo đao, tán tu như hắn đương nhiên không thể có phi kiếm, hắn đố kỵ nhìn Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên, càng ghen ghét danh môn đại phái chết tiệt.
Giao thủ đã bắt đầu.
Tích Trần đạo trưởng giơ trường đao lên, thi triển một đường đao pháp, đây không phải đao pháp cao thâm gì cả, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Nguyên đối diện với đao pháp, nhất thời cũng không chiếm được nhiều tiện nghi, nhưng đây là cảm giác không thích hợp khi lần đầu đối diện với đao pháp. Đao và kiếm hoàn toàn khác nhau, có nhiều thứ kiếm pháp không làm được nhưng đao pháp có thể làm được, đương nhiên, ngược lại, đao pháp có rất nhiều chỗ không làm được, nhưng kiếm pháp lại có thể làm được.
Kiếm và đao vốn không giống nhau.
Lục Nguyên lần lượt hóa giải từng chiêu, quan sát, tìm hiểu, đột nhiên phát hiện, đao pháp ban đầu cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Đao và kiếm, biểu hiện ra không giống nhau, nhưng trên thực tế là rất giống nhau.
Sau khi hiểu được điều này, Lục Nguyên tiếp tục xuất kiếm, những chiêu kiếm này, căn bản không phải chiêu hoàn chỉnh, thường xuyên là một kiếm tùy ý, nhưng một kiếm tùy ý này có thể chỉ thẳng vào chỗ sơ hở của Tích Trần đạo trưởng, khiến cho Tích Trần đạo trưởng không thể thi triển chiêu số, hiện tại Tích Trần đạo trưởng mới biết, cảm giác của Tu La lúc đó rút cuộc như thế nào.
Bất luận là dùng chiêu thức gì, đều chỉ có thể sử dụng nửa chiêu là không thể không thu chiêu, cảm giác vô cùng khổ sở, hơn nữa bản thân giống như có sơ hở bất cứ lúc nào, giống như đối thủ có thể tùy ý đâm kiếm vào, cảm giác toàn thân mình đều là sơ hở, loại cảm giác này khiến cho người ta khổ sở muốn thổ huyết, còn cảm giác mình như hoàn toàn bại lộ trước mặt đối phương, tương đối khó chịu.
Tích Trần đạo trưởng hành tẩu ở tu tiên giới nhiều năm, chưa từng đụng phải đối thủ nào khiến mình khó chịu như vậy.
- Đổi thương.
Lục Nguyên quát, lưu lại một khe hở.
Lúc này Tích Trần đạo trưởng biết rõ mình dùng đao cũng hoàn toàn không chiếm được một chút tiện nghị, cũng lập tức đổi thương, trường thương nơi tay, triển khai một đường thương pháp. Khi mới bắt đầu, Lục Nguyên lại có dáng vẻ phân tích, tìm hiểu như dùng đao lần trước, một lát sau, Tích Trần đạo trưởng đã bị Lục Nguyên bắt đầu gây khó khăn, bất luận hắn dùng chiêu thức gì, đều chỉ có thể dùng được một nửa, hơn nữa đối phương chỉ cần tùy ý đâm ra một kiếm là có thể chỉ ra sơ hở của mình, cảm giác quanh người mình đều có sơ hở.
Loại cảm giác khó chịu này khiến cho Tích Trần đạo trưởng như muốn thổ huyết.
Thì ra ở bên cạnh xem Lục Nguyên thi triển kiếm pháp, xác thực đẹp mắt vô cùng, kỳ vĩ vô cùng.
Nhưng khi giao thủ thật sự với Lục Nguyên, trở thành đối thủ của hắn, lại khó chịu, buồn nôn như vậy.
Kiếm pháp thần kỳ này quả nhiên là cổ quái!
Lúc này, Lục Nguyên hoàn toàn đắm chìm trong một trạng thái cổ quái, tâm thần hoàn toàn đắm chìm bên trong.
Kiếm chiêu, đều từ những chiêu thức cơ bản như bổ, chém, đâm, quấy nhiễu, áp chế….cấu thành.
Đao chiêu, là do các loại chiêu thức cơ bản như bổ, chẻ, chém, đâm, ngăn đón… cấu thành.
Thương chiêu là do các chiêu thức cơ bản chích, đâm, quất, vụt, quấn, ngăn đón….cấu thành.
Kiếm chiêu, đao chiêu, thương chiêu, biểu hiện ra không giống nhau.
Nhưng trên thực tế đều tương thông với nhau.
Đều do một số chiêu thức cơ bản cấu thành, chiêu thức chân chính đều nằm trong đó.
Kiếm ý, đao ý, thương ý, nói trắng ra đều là ý.
Bản thân hắn dùng luyện kiếm ý, còn đối thủ lại vô cùng đa dạng, nhưng chỉ cần khám phá được mặt ngoài, nghiên cứu tìm tòi bổn nguyên, tất cả đều là ý, cũng tức là nói, tất cả đối thủ còn chưa đạt tới cấp ý, luận về chiêu thức đều không phải đối thủ của mình, bất luận hắn dùng binh khí gì, cũng giống như vậy.
Vạn chủng binh khí, cho dù có cổ quái, nói trắng ra là, cũng chỉ là hàm ý ở trong đó.
Lúc này, Lục Nguyên hiểu rằng, đây chính là một loại cảnh giới - cảnh giới vạn binh quy ý, một khi hiểu thông cảnh giới này rồi, về sau bất luận đụng phải binh khí cổ quái gì, cũng có thể thoải mái giao đấu, hoàn toàn không sợ.
Cảnh giới của vạn binh quy ý, tương đối khó hiểu, đương nhiên, so với kiếm ý thì còn dễ hiểu hơn một chút, nhưng độ khó cũng rất lớn.
Dù sao, có thể hiểu ra hay không, hoàn toàn phải xem vận khí, ngộ đạo.
Một khi ngộ đạo rồi, về sau không sợ bất cứ binh khí gì nữa, cho dù ngươi có sử dụng đao thương côn kích gì đó thì cũng như nhau.
Không ngộ đạo thì nói cái gì cũng vô dụng.
Còn hiện tại, Lục Nguyên cũng đã ngộ đạo.
Về sau, cho dù đối thủ của mình sử dụng binh khí cổ quái thế nào, mình cũng ứng phó được.
Hắn quái thì cứ mặc hắn quái, hắn mạnh thì mặc hắn mạnh, chỉ cần ta có kiếm ý, đều có thể không sợ hãi ứng phó với tất cả các chiêu thức cổ quái của thiên hạ.
- Rốt cuộc ngộ ra rồi.
Lục Nguyên khẽ động tay, Dưỡng Ngô kiếm giống như dòng nước mùa thu được thu vào trong bao.
Lúc này, Tích Trần đạo trưởng mới thoát ra được, nói thật, giao thủ với Lục Nguyên thật sự làm cho người ta hộc máu, chiêu thức gì cũng bị hắn chỉ ra sơ hở, dùng một nửa chiêu là cảm giác không thể thi triển được nữa, toàn thân đều bị kiếm thế của đối thủ bao phủ, loại cảm giác thật sự buồn nôn.
- Đa tạ Tích Trần đạo trưởng tương trợ ta ngộ ra kiếm đạo.
Lục Nguyên chắp tay nói cám ơn.
Tán tu, đại bộ phận đều tương đối bi kịch.
Lục Nguyên gật đầu:
- Ta đang nghiên cứu làm thế nào sử dụng kiếm pháp đấu với đao pháp, thương pháp, ngươi có thể dùng đao pháp đấu một trận với ta không?
Mình nên cự tuyệt hắn, mình nên cự tuyệt hắn, Tích Trần đạo trưởng thầm nghĩ trong lòng, mình là một tán tu có có cốt khí có khí tiết, há có thể đầu hàng người có môn phái, há có thể đồng ý yêu cầu của người danh môn đại phái , mình nên cự tuyệt, thế nhưng, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại gật đầu:
- Có thể.
Hai chữ “có thể” vừa thốt ra, Tích Trần đạo trưởng liền cảm thấy hối hận, tại sao mình có thể nói ra hai chữ đó.
Thật là quá bi kịch.
Mình bình thường không phải người xem thường danh môn đại phái nhất sao, tại sao lại đồng ý chứ?
Muốn trách, vẫn phải trách kiếm pháp như thần của Lục Nguyên, sau khi nhìn thấy một lần, chỉ muốn nhìn thấy lần thứ hai, sau khi tìm được cho mình một lý do, Tích Trần đạo trưởng phát hiện mình đã khí phách hơn rất nhiều.
- Được, vậy bắt đầu đi.
Lục Nguyên nói:
- Chỉ là luyện kiếm pháp, cũng không cần rót quá nhiều pháp lực vào trong.
Lục Nguyên hiện giờ có pháp lực luyện khí kỳ đệ lục trọng Luyện khí thành cương, nếu như dùng quá nhiều pháp lực đối địch với Tích Trần đạo trưởng, hoàn toàn là lấy pháp lực khi dễ người khác, mà hiện tại hắn chỉ muốn luyện kiếm pháp mà thôi.
Tích Trần đạo trưởng giơ một tay lên, cầm một thanh trường đao đi ra, trường đao của hắn cũng là cấp bậc bảo đao, tán tu như hắn đương nhiên không thể có phi kiếm, hắn đố kỵ nhìn Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên, càng ghen ghét danh môn đại phái chết tiệt.
Giao thủ đã bắt đầu.
Tích Trần đạo trưởng giơ trường đao lên, thi triển một đường đao pháp, đây không phải đao pháp cao thâm gì cả, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Nguyên đối diện với đao pháp, nhất thời cũng không chiếm được nhiều tiện nghi, nhưng đây là cảm giác không thích hợp khi lần đầu đối diện với đao pháp. Đao và kiếm hoàn toàn khác nhau, có nhiều thứ kiếm pháp không làm được nhưng đao pháp có thể làm được, đương nhiên, ngược lại, đao pháp có rất nhiều chỗ không làm được, nhưng kiếm pháp lại có thể làm được.
Kiếm và đao vốn không giống nhau.
Lục Nguyên lần lượt hóa giải từng chiêu, quan sát, tìm hiểu, đột nhiên phát hiện, đao pháp ban đầu cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Đao và kiếm, biểu hiện ra không giống nhau, nhưng trên thực tế là rất giống nhau.
Sau khi hiểu được điều này, Lục Nguyên tiếp tục xuất kiếm, những chiêu kiếm này, căn bản không phải chiêu hoàn chỉnh, thường xuyên là một kiếm tùy ý, nhưng một kiếm tùy ý này có thể chỉ thẳng vào chỗ sơ hở của Tích Trần đạo trưởng, khiến cho Tích Trần đạo trưởng không thể thi triển chiêu số, hiện tại Tích Trần đạo trưởng mới biết, cảm giác của Tu La lúc đó rút cuộc như thế nào.
Bất luận là dùng chiêu thức gì, đều chỉ có thể sử dụng nửa chiêu là không thể không thu chiêu, cảm giác vô cùng khổ sở, hơn nữa bản thân giống như có sơ hở bất cứ lúc nào, giống như đối thủ có thể tùy ý đâm kiếm vào, cảm giác toàn thân mình đều là sơ hở, loại cảm giác này khiến cho người ta khổ sở muốn thổ huyết, còn cảm giác mình như hoàn toàn bại lộ trước mặt đối phương, tương đối khó chịu.
Tích Trần đạo trưởng hành tẩu ở tu tiên giới nhiều năm, chưa từng đụng phải đối thủ nào khiến mình khó chịu như vậy.
- Đổi thương.
Lục Nguyên quát, lưu lại một khe hở.
Lúc này Tích Trần đạo trưởng biết rõ mình dùng đao cũng hoàn toàn không chiếm được một chút tiện nghị, cũng lập tức đổi thương, trường thương nơi tay, triển khai một đường thương pháp. Khi mới bắt đầu, Lục Nguyên lại có dáng vẻ phân tích, tìm hiểu như dùng đao lần trước, một lát sau, Tích Trần đạo trưởng đã bị Lục Nguyên bắt đầu gây khó khăn, bất luận hắn dùng chiêu thức gì, đều chỉ có thể dùng được một nửa, hơn nữa đối phương chỉ cần tùy ý đâm ra một kiếm là có thể chỉ ra sơ hở của mình, cảm giác quanh người mình đều có sơ hở.
Loại cảm giác khó chịu này khiến cho Tích Trần đạo trưởng như muốn thổ huyết.
Thì ra ở bên cạnh xem Lục Nguyên thi triển kiếm pháp, xác thực đẹp mắt vô cùng, kỳ vĩ vô cùng.
Nhưng khi giao thủ thật sự với Lục Nguyên, trở thành đối thủ của hắn, lại khó chịu, buồn nôn như vậy.
Kiếm pháp thần kỳ này quả nhiên là cổ quái!
Lúc này, Lục Nguyên hoàn toàn đắm chìm trong một trạng thái cổ quái, tâm thần hoàn toàn đắm chìm bên trong.
Kiếm chiêu, đều từ những chiêu thức cơ bản như bổ, chém, đâm, quấy nhiễu, áp chế….cấu thành.
Đao chiêu, là do các loại chiêu thức cơ bản như bổ, chẻ, chém, đâm, ngăn đón… cấu thành.
Thương chiêu là do các chiêu thức cơ bản chích, đâm, quất, vụt, quấn, ngăn đón….cấu thành.
Kiếm chiêu, đao chiêu, thương chiêu, biểu hiện ra không giống nhau.
Nhưng trên thực tế đều tương thông với nhau.
Đều do một số chiêu thức cơ bản cấu thành, chiêu thức chân chính đều nằm trong đó.
Kiếm ý, đao ý, thương ý, nói trắng ra đều là ý.
Bản thân hắn dùng luyện kiếm ý, còn đối thủ lại vô cùng đa dạng, nhưng chỉ cần khám phá được mặt ngoài, nghiên cứu tìm tòi bổn nguyên, tất cả đều là ý, cũng tức là nói, tất cả đối thủ còn chưa đạt tới cấp ý, luận về chiêu thức đều không phải đối thủ của mình, bất luận hắn dùng binh khí gì, cũng giống như vậy.
Vạn chủng binh khí, cho dù có cổ quái, nói trắng ra là, cũng chỉ là hàm ý ở trong đó.
Lúc này, Lục Nguyên hiểu rằng, đây chính là một loại cảnh giới - cảnh giới vạn binh quy ý, một khi hiểu thông cảnh giới này rồi, về sau bất luận đụng phải binh khí cổ quái gì, cũng có thể thoải mái giao đấu, hoàn toàn không sợ.
Cảnh giới của vạn binh quy ý, tương đối khó hiểu, đương nhiên, so với kiếm ý thì còn dễ hiểu hơn một chút, nhưng độ khó cũng rất lớn.
Dù sao, có thể hiểu ra hay không, hoàn toàn phải xem vận khí, ngộ đạo.
Một khi ngộ đạo rồi, về sau không sợ bất cứ binh khí gì nữa, cho dù ngươi có sử dụng đao thương côn kích gì đó thì cũng như nhau.
Không ngộ đạo thì nói cái gì cũng vô dụng.
Còn hiện tại, Lục Nguyên cũng đã ngộ đạo.
Về sau, cho dù đối thủ của mình sử dụng binh khí cổ quái thế nào, mình cũng ứng phó được.
Hắn quái thì cứ mặc hắn quái, hắn mạnh thì mặc hắn mạnh, chỉ cần ta có kiếm ý, đều có thể không sợ hãi ứng phó với tất cả các chiêu thức cổ quái của thiên hạ.
- Rốt cuộc ngộ ra rồi.
Lục Nguyên khẽ động tay, Dưỡng Ngô kiếm giống như dòng nước mùa thu được thu vào trong bao.
Lúc này, Tích Trần đạo trưởng mới thoát ra được, nói thật, giao thủ với Lục Nguyên thật sự làm cho người ta hộc máu, chiêu thức gì cũng bị hắn chỉ ra sơ hở, dùng một nửa chiêu là cảm giác không thể thi triển được nữa, toàn thân đều bị kiếm thế của đối thủ bao phủ, loại cảm giác thật sự buồn nôn.
- Đa tạ Tích Trần đạo trưởng tương trợ ta ngộ ra kiếm đạo.
Lục Nguyên chắp tay nói cám ơn.
/1562
|