Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 321: Liên Niên(hạ)

/1562


Lão bèn nói:

- Giỏi cho ngươi Lục Nguyên tiểu bối, thú vị, bàn về kiếm thuật đích thực ngươi thắng ta.

Nói xong lão dừng tay. Đến lúc này còn quấn quýt đánh thì mới là mất phong độ.

Liên Niên, người này có danh hiệu là Xà Kiếm, kiếm pháp cực giỏi, ngộ được một loại kiếm ý, tuy không đến mức tông sư kiếm pháp, kiếm pháp đại hào nhưng tuyệt đối xứng với kiếm pháp quái tài.

Kiếm pháp quái tài như vậy đối mặt Lục Nguyên, liên tục tấn công hai mươi ba lần, rút lui hai mươi ba lần, lần nào cũng bị Lục Nguyên dễ dàng đánh lui, hơn nữa đôi chân hắn không nhúc nhích, đứng im tại chỗ.

Kiếm pháp của hậu bối Lục Nguyên này thật là đáng kính đáng sợ!

Người thứ hai vào sân là Thư Kiếm Vu Đan Thanh. Vu Đan Thanh bề ngoài khoảng bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường, khí chất thiên hướng nho nhã, trong Tư Quá Nhai tuy nhiều người kiếm tông nhưng có thể thắng kiếm đạo quái tài như Xà Kiếm Liên Niên thì không nhiều. Coi như là Thư Kiếm Vu Đan Thanh thì kiếm pháp chỉ thắng Xà Kiếm Liên Niên một bậc mà thôi. Nhưng Vu Đan Thanh vẫn rất tự tin vào kiếm pháp của mình.

Kiếm thuật của Vu Đan Thanh biệt câu nhất cách, không phải học Hi Di kiếm pháp mà là một bộ kiếm pháp học từ cổ nhân rất hiếm thấy.

Giống như Hi Di kiếm pháp tuy khá tuyệt vời nhưng người dùng quá nhiều, người phá cũng nhiều, mọi người đều quen thuộc bộ kiếm pháp đó nên tất nhiên dễ phá chút. Vu Đan Thanh cho rằng kiếm thuật của mình biệt câu nhất cách, hiếm ngươi gặp phải. Người lần đầu tiên đụng phải kiếm pháp của lão rất hiếm thấy không chịu thiệt.

Vu Đan Thanh đi tới đỉnh Tư Quá phong, nói:

- Tiểu bối, kiếm pháp của ngươi đúng là không sai, không biết ngươi có hiểu thư pháp không? Kiếm pháp của ta lấy chữ nhập kiếm, là từ ‘Lan Đình Tự’ của Vương Hi Chi hóa ra, vĩnh hòa cửu niên, tuế tại quý sửu, mạc xuân chi sơ…

Trước khi so kiếm lão sẽ đọc thơ, đọc đọc bỗng giơ tay, dương kiếm ra khỏi võ như là lấy kiếm viết một chữ ‘vĩnh’. Trong chữ vĩnh ẩn chứa tám loại sát pháp, được xưng là Vĩnh Tự Bát Pháp. Truyền thuyết Vĩnh Tự Bát Pháp rất khó luyện, một chữ vĩnh ẩn chứa tám loại sát pháp, một chữ vĩnh trùm tất cả các góc thân thể Lục Nguyên, đợi hắn biến chiêu là nó sẽ hóa thành các loại sát chiêu đủ kiểu dáng.

Vu Đan Thanh rất tự tin vào một chiêu này. Vĩnh Tự Bát Pháp, nhất kiếm bát sát. Kết quả Lục Nguyên xoay tay một kiếm, nhát kiếm phong tại hư không. Vu Đan Thanh cảm thấy Vĩnh Tự Bát Pháp bị phong kín, không thể sử dụng ra một sát chiêu.

Vu Đan Thanh có chuẩn bị tâm lý, sớm biết Lục Nguyên kiếm pháp cao tuyệt, lão không vội vã, trở tay một kiếm, ở trên không trung vạch chữ hòa. Chữ hòa bên phải muốn đem Lục Nguyên nhốt ở chính giữa, trở thành tù nhân dưới bút. Lục Nguyên lại trở tay một kiếm, chữ hòa sắp viết xong bỗng phát ra kiếm phong nhốt chữ đó, không thể viết tiếp nữa.

Vu Đan Thanh liên tiếp viết hai chữ cửu, niên. Sắp viết xong thì bị Lục Nguyên phong kín, lão đắc ý mình lấy chữ nhập kiếm, kết quả trừ chữ vĩnh thứ nhất viết xong, các chữ khác chưa xong đến một nửa đã bị kẹt, chỉ thấy cực kỳ khó chịu. Lão đắc ý nhất thư pháp kiếm pháp không cách nào viết ra, tựa như người thích đọc sách định viết chữ thì bị đứa trẻ hư túm lấy cán bút vậy.

Lão viết Lan Đình Tự dù là chữ nào đều không thể viết trơn tru, lão cực kỳ tức giận, thầm nghĩ, chắc chắn Lục Nguyên này cũng hiểu Lan Đình Tự, thuận theo Lan Đình Tự phá kiếm pháp của mình, không bằng đổi bộ kiếm pháp khác, lần này đổi thư pháp ít người biết ‘Lý Thành Bia’. Kiếm pháp kia chém đinh chặt sắc, góc cạnh rõ ràng, điểm họa nhanh nhẹn cứng rắn, đĩnh bạt bất quần.

Bộ kiếm pháp này cũng là tác phẩm đắc ý của lão, ít có người biết biến hóa chiêu tiếp theo nên hiếm người phá được. Lần này lão dùng đến vô cùng đắc ý, cho rằng Lục Nguyên sẽ không biết bộ thư pháp đó.

Lục Nguyên đích thực không biết bộ thư pháp này, mà dù có biết hay không thì liên quan gì mình?

Dù sao, mình phá chính là kiếm pháp. Lật tay lại vài kiếm chém ra, vẫn là khiến lão không thể viết xong một chữ bộ thư pháp.

Vu Đan Thanh giờ thì có chịu đến muốn ói máu. Tác phẩm lão đắc ý nhất không thể viết thành, rất giận dữ, trở tay viết thảo thánh Trương Húc ‘Đỗ Thống’. Thiếp này kiếm thế thảo cuồng, người khó phân biệt, chính là kiếm chiêu tối thiên, tối cường, tối cổ quái của Vu Đan Thanh, nếu thức này còn bị phá thì Vu Đan Thanh không còn lời nào để nói. Lão dùng cuồng thảo ‘Đỗ Thống’ không biết vượt qua bao nhiêu cao thủ.

Kết quả lão vẫn là không thể viết xong một chữ. Kỳ thực Lục Nguyên mặc kệ lão viết thư pháp gì, trong mắt hắn không có thư pháp, chỉ có từng thức kiếm chiêu. Mặc kệ ngươi là thư pháp gì, ta không để ý, lấy kiếm chiêu phá, thư pháp của ngươi có diệu hơn thì cuối cùng vẫn trong ngũ hành.

Đấu kiếm kỳ thực không phải muốn đấu sinh tử.

Mọi người đều là loại có máu mặt.

Chỉ cần chia thắng bại là cơ bản kết thúc.

Còn làm sao chia thắng bại? Kiếm thuật mọi người không tệ, ai thắng ai thua thấy rõ ràng.

Vu Đan Thanh dẫu sao cũng là kiếm đạo quái tài, lại là tiền bối, liên tục bị Lục Nguyên phá các đường thư pháp, biết kiếm pháp của mình kém xa hơn. Làm lão chấn kinh nhất là vào lúc này đột nhiên phát hiện Lục Nguyên vẫn không nhúc nhích bước chân, còn lão thì chẳng biết đổi bao nhiêu bước. Đến lúc này không chịu thua thì quá mặt dày rồi.

Vu Đan Thanh buồn bực cực kỳ chịu thua:

- Thôi thôi, tiểu tử, ngươi thắng rồi, kiếm pháp của ta đích thực không phải đối thủ của ngươi.

Lão nhận thua, không khí có chút lạ.

Không khí sao mà không lạ được.

Lục Nguyên là ai? Một hậu bối kiếm khí tông.

Bây giờ hậu bối kiếm khí tông khiến hai vị tiền bối kiếm tông chịu thua, cái này mặt mũi rất khó xem. Dù sao kiếm tông mới là chuyên môn luyện kiếm, gọi người sao mà chịu cho thấu?

Mặt kiếm tông mất đến không ra hình dạng. Mới nãy họ còn trào phúng kiếm khí tông dùng kiếm không chuyên, liền bị người tát mặt lại.

Lúc này vui sướng nhất tất nhiên là khí tông, các trưởng lão khí tông xôn xao bàn tán.

- Ha ha, trưởng lão kiếm tông, kiếm thuật không bằng đệ tử kiếm khí tông.

- Còn gọi cái gì trưởng lão kiếm tông?

- Đúng là buồn cười.

- Đúng đó, rõ ràng đem tên tuổi kiếm tông nhường cho Bắc phong đi, mệt họ không biết xấu hổ xưng là kiếm tông.

Kiếm khí nhị tông mâu thuẫn vốn đã sâu, bây giờ có cơ hội tròa phúng thì tất nhiên không bỏ qua. Bị châm biếm khiến người kiếm tông mặt mũi không còn.

- Thôi được, vậy để ta đến thử ngươi đi.

Một giọng nói trầm ổn có chút từ tính vang lên. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên tuấn tú bước ra từ đám người kiếm tông. Khi người đàn ông trung niên diện mạo tuấn tú có chút tà bước ra thì người bên cạnh tự động nhường con đường.

Người đàn ông trung niên tuấn tú mà tà nhướng mày, thân phận hoàn toàn khác với người khác. Những người đó tuy cũng xưng là trường sinh kỳ kiếm tiên nhưng danh hiệu sẽ không lấy là kiếm tiên, còn người đàn ông trung niên tuấn tú mà tà danh hiệu lại là kiếm tiên, Tạp Kiếm Tiên Tây Môn Loạn, một trong Đông phong bát kiếm tiên.

/1562

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status