Hoa Tâm Tổng Tài

Chương 102: Chạm mặt

/126


Thiên Mạch?” Thủy Diệc Đồng có chút kinh ngạc nhìn nam nhân ngoài cửa

“Đồng, thấy ta cũng ko nhất thiết phải kinh ngạc như vậy” Minh Thiên Mạch cười nói

“Đồng là ai a?” Ngũ Dương từ phòng khách bước ra, thấy người ngoài cửa , nhất thời cười nói “Thiên Mạch, tại sao lại là ngươi?”

“Sao lại ko? Không hoan nghênh ta phải ko?” Minh Thiên Mạch nâng mi nhìn Ngũ Dương hỏi

“Hoan nghênh, tiểu tử ngươi trở về nước sao lại ko gọi điện thoại , như vậy ta và Đồng còn có thể đến phi trường tiếp đón a!” Ngũ Dương cười nói xong, liền vỗ vào bả vai Minh Thiên Mạch 1 cái

“Ngươi trở lại sao ko gọi điện thoại báo trước 1 tiếng?” Ngũ Dương đã nặng nề khoác 1 tay lên vai hắn

“Dương, để cho Mạch vào trước đi, chúng ta đến phòng khách hàn huyên” Thủy Diệc Đồng nói xong liền giúp đỡ Thiên Mạch xách cái valy lên , hướng vào trong phòng đi tới

“Thiên Mạch, mau vào đi! Muốn uống gì? Cà phê được ko?” Ngũ Dương lách mình sang 1 bên để Thiên Mạch vào nhà , sau đó đóng cửa lại

“Cho ta một ly nước lọc nóng là được” Minh Thiên Mạch nói

“Được, vậy ngươi vào phòng khách ngồi, ta đi giúp ngươi” Ngũ Dương vừa nói vừa xoay người vào nhà bếp

Thủy Diệc Đồng đem va ly của hắn để vào trong phòng khách rồi quay ra “Thiên Mạch, ngồi đi!”

Minh Thiên Mạch ngồi 1 mình trên ghế salon, hướng Thủy Diệc Đồng cười cười

“Lần này ngươi định ở lại bao lâu?” Thủy Diệc Đồng nhìn hắn nói

“Ko biết, có lẽ sẽ lâu hơn cũng có thể sẽ ngắn !” Minh Thiên Mạch trả lời vô cùng mơ hồ, lần này hắn trở về nước cũng là vì Lôi Dĩnh, cho nên chuyện thời gian cũng còn tùy thuộc vào nàng

“Nước sôi của ngươi!” Ngũ DƯơng đem ly nước đặt trước mặt hắn , sau đó xoay người ngồi xuống bên cạnh Thủy Diệc Đồng, giương mắt hỏi

“Thiên Mạch , sao chỉ có mình ngươi? Nha đầu kia đâu? Ko có đi cùng ngươi sao?” Hắn đã bao lâu ko thấy nha đầu kia rồi? Hình như là ba tháng, từ sau cái lần điParishình như đã là ba tháng

Ban đầu nghe được tin tức , nha đầu chính thức rời đi, hắn cũng hơi bị giật mình . Ko ngờ một nha đầu tính cách dịu ngoan, hơn nữa lại còn biết điều cũng chọn cách thức bỏ đi này, mặc dù mỗi lần chạm mặt hắn, là họ lại cãi nhau , nhưng sự cãi nhau này cũng chỉ dừng ở giới hạn người thân . Có điều nàng rời đi cũng tốt, Cung Thần Hạo playboy kia thật ko thích hợp với nàng

Thật ra thì từ lúc bắt đầu, hắn cũng rất bất ngờ, khi chồng của nha đầu hiển nhiên lại là play boy công tử nổi danh , hắn như vậy thì nha đầu từ sớm phải nên rời khỏi cái loại đàn ông này, thậm chí ngay cả lấy cũng ko nên lấy, nhưng mà hắn ko muốn nói gì, bởi vì đó là lựa chọn của nàng, đứng trên lập trường 1 người anh như hắn, cũng chỉ có thể hy vọng nàng ko bị tổn thương

Minh Thiên Mạch dừng lại 1 chút, trả lời “Ừ

“Ừ? Nàng sao ko cùng ngươi đến đây?” Ngũ Dương hỏi han nói

“Nàng hiện tại hẳn là đang ở cùng 1 chỗ với Cung Thần Hạo” Minh Thiên Mạch rất ko thích cái suy đoán này, nhưng vừa nghĩ thì đã nghĩ thành như vậy

“Cùng hắn ở chung 1 chỗ?” Ngũ Dương rất kinh ngạc trước câu trả lời của hắn, nha đầu ko phải đã đoạn tuyệt quan hệ cùng hắn rồi sao? Hơn nữa cũng đã cùng hắn tách ra 3 năm, sao lại có thể quay trở về với hắn a?”

“Thiên Mạch, tiểu DĨnh sao lại có thể cùng hắn ở 1 chỗ? Còn nữa, ko phải nàng cùng ngươi trở về sao?” Thủy Diệc Đồng ko kinh ngạc nhiều như Ngũ Dương, mặc dù hắn cũng có chút xíu kinh ngạc, nhưng biểu hiện của hắn lại vô cùng tỉnh táo

“Nàng trở về nước đã hơn nữa tháng, các ngươi chưa từng thấy qua nàng sao?” Minh Thiên Mạch nhìn bọn họ hỏi, theo như hiểu biết của hắn, nàng sau khi về nước, nhất định sẽ cùng bọn họ gặp mặt , ko ngờ tới bọn họ cũng ko nhìn thấy

“Ngươi nói nàng trở về nước đã nửa tháng rồi? Vậy còn tiểu Huyên Huyên đâu? Cùng nàng trở về sao?” Ngũ Dương sốt sắng hỏi, chẳng lẽ nha đầu kia muốn quay về với Cung Thần Hạo rồi?

“Ừ” Minh Thiên Mạch gật đầu

“Vậy sao ngươi ko cùng nàng đồng thời trở về ?” Ngũ Dương khó hiểu hỏi

“Chuyện nàng đến T thị là từ trong miệng Tiểu Tuyết ta mới biết được, Tiểu Tuyết đưa cho ta một tờ thư nhỏ do Tiểu Dĩnh viết, trong thư có nói nàng muốn ta đợi nàng 3 tháng, nàng nói sau ba tháng , nàng sẽ trở lại, nhưng mà biến cố trong ba tháng này thì rất khó lường trước, ta đã một lần bỏ quả Tiểu Dĩnh, cho nên lần này ta ko muốn buông tay” Minh Thiên Mạch kiên định nói , hắn rất sợ, sợ nàng một đi ko trở về

“Cho nên ngươi cũng theo nàng trở về?” Ngũ DƯơng kinh ngạc nói

“Đúng” Minh Thiên Mạch gật đầu

Thủy Diệc Đồng cũng ko có mở miệng nói chuyện, chẳng qua chỉ là suy nghĩ sâu xa, theo như những hiểu biết của hắn về Tiểu Dĩnh, 1 khi nàng đã xác định được 1 chuyện, thì nhất định sẽ ko thể thay đổi, sao lần này nàng lại lựa chọn quay trở về, lại cùng Cung Thần Hạo ở chung 1 chỗ? Lần trước gọi điện thoại, nàng nói nàng sẽ chấp nhận lời cầu hôn của Minh Thiên Mạch mà, vậy hiện tại là chuyện gì đã xảy ra?

“Thiên Mạch, chuyện ngươi trở về nước , ngươi có nói với Tiểu Dĩnh ko?” Thủy Diệc Đồng giương mắt hỏi

“Ko có, hiện tại thời gain cũng đã trễ, ngày mai ta sẽ gọi điện cho nàng” Minh Thiên Mạch trả lời

“Ừ, ngày mai hẹn nàng đi ra ngoài, ta muốn quở trách nàng 1 phen , đã trở về vậy mà cũng ko thèm nói với chúng ta 1 tiếng, còn tiểu Huyên Huyên nữa, nhớ nói nàng mang theo, ta cũng rất nhớ tiểu công chúa đáng yêu này” Ngũ Dương nhớ đến khuôn mặt bầu bĩnh hồng hồng kia thì trên mặt hắn liền nở nụ cười chất phác

“Ừ” Minh Thiên Mạch đơn giản đáp 1 tiếng

Thiên Mạch, thời gian cũng ko còn sớm, ngươi ngồi trên máy bay lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi rồi! Đi nghỉ ngơi đi!” Thủy Diệc Đồng đứng dậy nói

“Được, chắc là phải làm phiền các ngươi 1 chút rồi” Giọng nói Minh Thiên Mạch có chút áy náy

“Ko có chuyện gì, đừng khách sáo như thế, chúng ta là bạn bè, ngươi ở bao lâu cũng ko sao” Ngũ Dương cũng đến lên cười nói

“A…….ta đây trở về phòng, ngủ ngon” Minh Thiên Mạch nói

“Ừ ngủ ngon” Thủy Diệc Đồng cùng Ngũ Dương đồng thanh trả lời

Nhìn hắn bước vào phòng khách, Thủy Diệc Đồng và Ngũ Dương liếc nhau 1 cái, rồi cũng xoay người đi về phòng ngủ, bọn họ cũng muốn ngủ, chuyện ngày mai thì để ngày mai rồi hẵng tính!

Hiện tại nàng đang 1 mình ở nhà nhàm chán nhìn trần nha, bởi vì lúc này Tiểu Huyên Huyên đang ngủ trưa. TV nhàm chán, tạp chí nàng cũng ko thích xem, cho nên mới phải xuất hiện cái cảnh này

Đột ngột chuông cửa vang lên, Lôi Dĩnh lấy lại tinh thần, tầm mắt rơi vào cái đồng hồ treo nơi vách tường , đã hai giờ 1 phút, trưa như vậy thì người nào lại ghé qua a?? Ba? Mẹ? hay lằm hắn? Nhưng mà hắn có chìa khóa mà! Lôi Dĩnh chậm rãi đứng dậy đi mở cửa

Mở cửa, bên ngoài là 1 cô gái tóc vàng xinh đẹp, chỉ thấy nàng nhìn Lôi Dĩnh từ trên xuống dưới qua 1 lần, rồi mới lách người đi thẳng vào nhà

Lôi Dĩnh ngây ngốc một chút, nhưng ngay sau đó cũng lấy lại tinh thần, đóng cửa lại, hướng người đàn bà kia kêu lên

“Này, tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai? Còn nữa, cô vẫn chưa có được sự xin phép của tôi mà đã vào nhà, điều này ko được lịch sự lắm”

“Tôi tên là Ngụy Giai Lâm, là bạn gái của Hạo” Cô gái kia bộ dạng cao ngạo, mặt đầy vẻ khinh thường, tựa hồ như đối với Lôi Dĩnh hết sức chán ghét, hơn nữa vừa vào cửa đã tự động ngồi xuống

Lôi Dĩnh lúc đầu là sửng sốt, sau lại đột nhiên nở nụ cười. Thật là buồn cười quá thể, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người phụ nữ can đảm như thế, dám chạy đến nhà bà xã người ta, ở trước mắt nàng nói mình là bạn gái của chồng nàng, hơn nữa bộ dạng của nàng hình như là muốn tới để thị uy. Thật đáng tiếc là, nàng ko còn là cô bé thích yên tĩnh, hướng nội, dễ dàng bị ăn hiếp như trước

Ba năm nay, cuộc sống độc lập đã làm cho nàng trở nên kiên cường hơn trước, hơn nữa, nàng bây giờ đã làm người mẹ một con

“Cung Thần Hạo ko có ở nhà” Nàng đạm mạc nói, mặc dù lúc trước cùng hắn đi ra ngoài, đã đụng phải tình nhân của hắn, nhưng mà hôn nay lại có 1 vị, tự động tìm đến tận cửa rồi , mèo lại hoàn mèo, xem ra ba năm nay, cuộc sống của hắn thật rất sôi động

“Tôi tới là tìm cô”

“Tìm tôi?” Lôi Dĩnh có chút kinh ngạc

“Cô tìm tôi có chuyện gì ko?”

“Tôi nghĩ cô nên biết, trước đây ko lâu Cung Thần Hạo và tôi ở chung với nhau”

“Tôi ko biết, cũng ko muốn biết” Lôi Dĩnh lắc đầu, cảm thấy nơi đáy lòng có chút đau nhói, nàng chưa bao giờ thích xem qua tạp chí tuần san, mà bây giờ nàng lại cảm thấy , nàng bắt đầu có chút ghét mình, tại sao nàng lại cảm thấy đau

“Thật đáng tiếc, nhưng mà cô là vợ anh ấy, cô phải biết” nàng đột ngột híp mắt nguy hiểm nhìn Lôi Dĩnh “Tôi ko thể giao Hạo cho cô, hắn là người của tôi, hắn từng có những người phụ nữ khác, nhưng cuối cùng cũng sẽ trở về bên tôi, cho nên, cô cũng vậy, cho dù cô là vợ trên danh nghĩa của hắn, nhưng người hắn yêu là tôi”

“Vậy sao? Vậy cô nói chuyện này với tôi để làm gì?” Lôi Dĩnh cười nhạo nói, đúng là 1 nữ nhân đáng chán!

“Chẳng qua là muốn đến để nói cho cô biết sự thật, nếu ko phải cô giúp hắn sinh con gái, hắn cũng sẽ ko muốn cô trở về bên cạnh hắn, đợi đến khi con gái quen với hắn, hắn sẽ trở về bên cạnh tôi, tôi chỉ hi vọng cô có thể thức thời rời đi hắn, nếu ko đợi đến lúc hắn mở miệng muốn cô rời đi, như vậy thì rất khó nhìn”

“Cô đang nói đến mình sao?” Một giọng nam trầm thấp mà lạnh như băng vang lên từ cửa phòng khách, để cho Lôi Dĩnh và Ngụy Giai Lâm cùng đồng thời quay đầu lại

Ngụy Giai Lâm nhìn thấy Cung Thần Hạo, vẻ mặt lập tức tràn đầy dịu dàng cùng yêu thương, nàng chạy như bay đến bên cạnh hắn, ôm vai hắn “Hạo, lần này em đi Anh, anh có nhớ em hay ko?”

Cung THần Hạo chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng lại đẩy tay nàng ra “Ko”

Ngụy Giai Lâm đối với thái độ lạnh lùng của hắn ko chút nào để bụng, nàng một lần nữa quấn lên người hắn “Hạo, nhưng mà người ta rất nhất anh, anh nhất định cũng rất muốn người ta đúng ko, còn nữa, tại sao anh lại ko đến tìm em? Có phải là vì mối quan hệ với nàng hay ko?” Ánh mắt của nàng liếc nhìn Lôi Dĩnh 1 cái

Cung Thần Hạo thấy Lôi Dĩnh bởi vì động tác thân mật của Ngụy Giai lâm với hắn mà vẻ mặt hiện lên sự đau đớn, hắn biết nàng nhất định là đang nhớ đến những người phụ nữ trước kia cùng hắn xuất hiện trên truyền thông

Hắn 1 lần nữa đẩy Ngụy Giai Lâm ra, gương mặt lạnh lùng đối với Ngụy Giai Lâm nói “Giai Lâm, tôi vẫn xem cô là bạn bè, nhưng nếu như cô còn ăn nói lộn xộn như vậy, sau này ngay cả bạn bè chúng ta cũng ko phải”

“Nhưng mà em…………”

“Đủ rồi, sau này ko cho phép cô đến nhà tôi ” Cung Thần Hạo lạnh giọng nói, bước nhanh về phía cửa, mở cửa ra

Ngụy Giai Lâm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tuyệt tình của Cung Thần Hạo như thế, nàng biết Cung Thần Hạo thật sự tức giận, cũng nhìn thấy tình cảm của hắn giành cho vợ , nhưng nàng ko cam lòng, từ lúc bắt đầu khi nàng biết Cung Thần Hạo, nàng đã muốn có được, hắn ko chỉ có vẻ bề ngoài xuất sắc, mà điều quan trọng hơn , Hạo là một người hết sức giàu có, có năng lực và là một người đàn ông quyến rũ (Rin:…xì….1 đám mê tiền….U-U)

Ko được! Hạo là của nàng, nàng quyết ko để cho cái người phụ nữ đã bỏ đi 3 năm này có được Cung Thần Hạo, nàng biết mình phải dùng cách thức khác, cho nên đành ai oán nhìn hắn

“Thật xin lỗi Hạo! Em chỉ là vì quá yêu anh, cho nên mới bói ra những lời như thế, anh ko nên tức giận, sau này chúng ta vẫn là bạn bè có được ko?”

Cung Thần Hạo chẳng qua chỉ cười lạnh, nơi đáy mắt toát lên tia sáng tàn nhẫn, nàng đang suy nghĩ gì, hắn lại ko biết sao?

“Ko thể nào!” Hắn quả quyết cự tuyệt “Hành động của cô hôm nay đã đem cơ hội trở thành bạn bè của chúng ta xóa mất , ta ko thể nào cho cô thêm cơ hội, cô có thể đi”

Kéo tay nàng, hắn đem nàng đẩy ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, động tác , liên tục một mạch, hắn kiên quyết xoay người lại, đem mọi sự chú ý đặt lên người Lôi Dĩnh. Hắn đi đến bên cạnh nàng rồi ngồi xuống, thuận thế ôm nàng vào ngực

Ngoài cửa, Ngụy Giai Lâm trong lòng căm giận suy nghĩ, nàng nhất địn sẽ ko để cho người đàn bà kia làm hư chuyện, nàng ko chiếm được hắn, người đàn bà kia cũng đừng hòng có được hắn, hừ 1 tiếng, nàng mới hất mông rời đi

Nhìn Lôi Dĩnh ko nói 1 lời, Cung Thần Hạo cười với nàng, nói “Sao vậy? Em có vấn đề muốn hỏi anh sao?”

“Muốn hỏi anh cái gì?” Nàng lạnh nhạt nói

Cung Thần Hạo là muốn trở lại lấy giấy tờ, ko ngờ tới khi trở về, lại đụng phải cái màn này, may là hắn kịp trở về, nhưng mà chút xíu tình cảm hắn vất vả lắm mới gầy dựng nên , sau cái lần này, lại 1 lần nữa bị phá hủy, tuy nhiên hắn vẫn muốn xác định, nàng có ghen hay ko

“Chẳng lẽ em ko muốn biết mối quan hệ của anh và người phụ nữ kia?”

Lôi Dĩnh né tránh bờ ngực của hắn, lạnh nhạt nói “Đó là chuyện của anh, ko liên quan đến em, còn nữa, em hi vọng sau này chuyện tương tự như vậy ko nên xảy ra nữa, phụ nữ của anh, anh nên quản họ cho tốt” Lần trước là Âu Mị Nhi, lần này là Ngụy Giai Lâm, còn vô số nữ nhân thỉnh thoảng đụng phải, rốt cuộc la là hắn có bao nhiêu tình nhân?

“Anh và cô ấy đã ko còn quan hệ nữa rồi, thật, sau khi em trở về, anh đã đoạn tuyệt quan hệ với những người phụ nữ kia, anh chỉ muốn có mình em, như vậy là đủ” Cung Thần Hạo có chút vội vội vàng vàng nói, xem ra mọi cố gắng lúc trước, đã bị người đàn bà kia phá hủy hết, tất cả đều như nước chảy về biển đông rồi

Chỉ cần một mình nàng? Điều nàng làm sao nàng có thể tin tưởng? Ko phải tục ngữ có câu “cho ko bỏ được cứt” sao? “Ko cần, em sẽ ko chịu dựng được, em chỉ hi vọng khi thời hạn 3 tháng vừa đến, anh có thể theo hiệp nghị kí tên của mình”

Bộ dạng lạnh nhạt của nàng cùng giọng nói xa cách kia, khiến cho hắn rất căm tức, tại sao nàng vẫn koc chịu tin tưởng hắn (Rin: ai kêu anh mèo mỡ cho lắm vào, xì….cho đáng !!) . Có điều, đây cũng là hậu quả vì sự đào hoa của hắn mà đưa đến , muốn oán, chỉ có thể oán chính hắn, xem ra kế hoạch đuổi vợ của hắn, càng lúc càng khó khăn rồi

“Tiểu Huyên Huyên đâu?” Cung Thần Hạo ko muốn nói tiếp cái chủ đề này, thời gian còn chưa hết, có lẽ từ đây cho đến lúc đó hắn sẽ có chủ ý khác

“Nó đang ngủ trưa, sao anh lại về nhà lúc này?” Lôi Dĩnh ngồi cách hắn 1 khoảng cách khá xa, cái chuyện vừa rồi khiến nàng rất không thoải mái, có điều thật may là hắn đã trở về, nếu ko người đàn bà kia ko biết sẽ còn nói ra những thứ gì

“Anh quay về lấy giấy tờ” Cung Thần Hạo trả là

“A, vậy anh lấy xong thì đi nhanh đi” Lôi Dĩnh cầm lấy remote, mở TV ra xem, hoàn toàn ko để hắn vào trong mắt nữa

Cung Thần Hạo thở dài 1 cái, đứng lên, đi vào phòng riêng cầm lấy giấy tờ . Vừa đi ra, lại nhìn đến Lôi Dĩnh đang ôm gối xem TV, hắn rất thất vọng nói “Anh đến công ty”

“Ừ” Lôi Dĩnh ko quay đầu lại, đơn giản đáp 1 tiếng, tầm mắt ngó chừng TV

Cung Thần Hạo xoay người mở cửa, đi ra ngoài , hắn phải mau mau đem sổ sách phong lưu của mình toàn bộ xử lý sạch sẽ, nếu ko , kế hoạch theo đuổi vợ của hắn căn bản sẽ ko tiến hành được

Lôi Dĩnh cố ý ko chú tâm đến hắn, chỉ muốn chuyên tâm xem TV, nhưng trong đầu lại hiện lên bóng dáng của người phụ nữ kia cùng cả cái câu :”chỉ cần 1 mình nàng” mà Cung Thần Hạo vừa nói , mấy lời này có độ tin cậy là bao nhiêu đây? Nàng ko biết, chỉ biết sau hơn nữa tháng này chung đụng, hắn đã thay đổi , nhưng mà hắn có thật có thể vì nàng mà nghiêm chỉnh buông tha cho cái hoa viên của hắn ?

Reng….reng

Lôi Dĩnh cầm lấy di động nhìn màn hình, màn hình hiện lên 1 cái tên quen thuộc. Do dự nên nghe hay ko nghe , nếu như bắt máy nàng nên nói với hắn cái gì đây?

“Mẹ…..điện thoại di động reo……….” Lôi Tử Huyên dùng bàn tay bé nhỏ của nó kéo kéo Lôi Dĩnh

“Mẹ biết” Lôi Dĩnh đưa tay vuốt đầu con cười nói

“Vậy mẹ, sao mẹ ko bắt máy?” Lôi Tử Huyên ngước đầu hỏi nhỏ

“Mẹ hiện tại sẽ bắt” Vừa nói Lôi Dĩnh liền nhấn nút nghe “A lô”

“A lô, Tiểu Dĩnh là anh”

Nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, Lôi Dĩnh dừng lại 1 chút rồi nói “Ừ, em biết”

“Đoán thử anh bây giờ ở đâu đi”

Lôi Dĩnh nghe câu hỏi thú vị kia, cũng buông lỏng tâm tình trả lời “Hiện tại, thời gian này, anh hẳn là đang ngủ ở nhà”

“Sai, hiện tại anh đang ở cùng 1 thành phố với em”

Lôi Dĩnh nghe được câu trả lời rõ ràng của hắn cũng ngây ngẩn cả người “Anh….anh nói anh đến thành phố T rồi? Đến đây lúc nào?” Lôi Dĩnh lo lắng hỏi

“Tối hôm qua đã đến” Minh Thiên Mạch trả lời

“Thiên Mạch, ko phải em đã bảo anh chờ em ba tháng sao? Ba thánh sau , em nhất định trở về” Lôi Dĩnh cũng ko có ngờ chuyện thành như vậy, cho nên nàng mới gạt hắn, cùng Cung Thần Hạo trở về nước

“Mẹ…..là ba Mạch a….tiểu Huyên Huyên muốn cùng ba Mạch nói chuyện” Ngồi ở bên cạnh, Tiểu Huyên Huyên vểnh tai nghe được tên ba Mạch liền khẽ níu níu tay áo Lôi Dĩnh nói

“Ngoan………….lát nữa ba Mạch sẽ nói chuyện với con” Lôi Dĩnh nhẹ nhàng hôn lên trán nó 1 cái

“Ko chịu……tiểu Huyên Huyên muốn nói………….tiểu Huyên Huyên muốn nói…………..” Lôi Tử Huyên ko nghe theo lời nàng, khẽ dùng sức lay động tay áo Loi Dĩnh nhiều hơn

“Được rồi, cho con nói” Lôi Dĩnh cũng chịu thua nó, đưa di động về phía con mình

Lôi Tử Huyên vui vẻ nhận lấy di động, dán tai nghe lên ống nghe kêu lên “Ba Mạch…………ba Mạch………….tiểu Huyên Huyên rất nhớ ba nha…..” Nhưng kêu hồi lâu vẫn ko nghe thấy đáp trả, nó giương mắt nhìn Lôi Dĩnh hỏi “Mẹ, điện thoại của mẹ sao lại ko có âm thanh”

“Con cầm ngược điện thoại rồi” Lôi Dĩnh giúp nàng chỉnh lại điện thoại đang cầm

“A lô, ba có nghe thấy ko? Con là tiểu Huyên Huyên………..ba Mạch………….” Lôi Tử Huyên lại một lần nữa nói qua di động

“nghe rồi, tiểu công chúa” Lúc này trên mặt Minh Thiên Mạch đang treo móc nụ cười thỏa mãn

“ba Mạch………..tiểu Huyên Huyên rất nhớ ba nha……….”

“A………ba Mạch cũng rất nhớ tiểu công chúa”

“Tiểu Huyên Huyên rất biết điều nha………..rất nghe lời mẹ” Lôi Tử Huyên đắc ý nói

“Xem ra tiểu công chúa càng ngày càng nghe lời, càng ngày càng biết điều rồi” Minh Thiên Mạch cười nói

“ba Mạch, tiểu Huyên Huyên có cha rồi! Còn có cả ông, bà, và một ông cố đầu ko có tóc nha! Bọn họ lúc nào cũng đối xử tốt với Tiểu Huyên Huyển………….tiểu Huyên Huyên rất thích bọn họ” Lôi Tử Huyên vui vẻ đem những thứ mình thích nói ra hết cho Minh Thiên Mạch nghe

Minh Thiên Mạch nghe giọng điệu vui vẻ của nó, tâm tình cũng dần hạ xuống “Vậy con thích ai hơn? ba Mạch hay ba ruột của con ?” Hắn hiện tại rất muốn biết, hắn xếp thứ mấy trong lòng tiểu Huyên Huyên

“Ách…….tiểu Huyên Huyên ko biết, con thích ba ruột , con cũng thích ba Mạch” Lôi Tử Huyên có chút buồn rầu đáp, hai người này nó đều thích a!

Lôi Dĩnh vội vàng rút di động trong tay Lôi Tử Huyên ra, đặt lên tai mình “Thiên Mạch, đừng nghe con nít nói lung tung, anh……..anh bây giờ ở đâu? Trưa nay cùng nhau ăn cơm đi!”

Minh Thiên Mạch bình phục tâm tình, mở miệng nói “Anh giờ đang ở nhà Đồng, em ở đâu? Anh đi đón”

“Em ở XXXXXXXXXX, anh tới chỗ này đón bọn em” Lôi Dĩnh đem địa chỉ nhà nói lại chon hắn

“Được, khoảng chừng nữa giờ sau anh sẽ đến”

“Ừ” Lôi Dĩnh cúp máy, vốn đã tưởng mình có thể giải quyết chuyện này 1 mình, sau đó lại trở về, nhưng mà hôm nay hắn cũng đã tới, nàng nên làm cách nào để khuyên hắn trở về đây? Xoay người,nàng nhìn Lôi Tử Huyên đang nhảy tưng tưng trên giường, làm con nít như nó có khi lại tốt , ko buồn ko lo, lại có người yêu mến

Woa….tiểu công chúa! Dương thúc nhớ con muồn chết rồi. Hừm….tiểu công chúa của chúng ta càng ngày càng xinh a!” Ngũ Dương vui vẻ ôm lấy Lôi Tử Huyên xoay 1 vòng, 3 tháng nay hắn đã ko gặp con bé này , miệng ko ngừng hôn tới tấp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó

“Dương thúc, có nước miếng a…..” Lôi Tử Huyên giơ tay lên chùi chùi mặt

“Dương, ngươi đừng kích động như vậy, hù tiểu công chúa phát sợ rồi” Thủy Diệc Đồng đem hoa quả và các món nguội đi ra , nói

Lôi Dĩnh buồn cười nhìn Ngũ Dương, hắn quả thật giống đứa trẻ lớn, hơn nữa, con gái của nàng cũng thật đáng thương a, phải chịu đựng đòn công kích nước miếng của hắn

“Tiểu Dĩnh, Thiên Mạch, ngồi xuống đi” Thủy Diệc Đồng mang hoa quả và các món nguội đặt trên bàn trà

Ngũ Dương đem đứa bé đang bế trên người đặt xuống, vốn định nắm tay nó ngồi vào ghế salon, ai ngờ con bé lại xoát người hướng về phía Lôi Dĩnh bỏ chạy,rồi trèo vào lòng nàng

Lôi Dĩnh cúi đầu, lấy khăn giấy ra giúp con lạu lau một chút , sau đó lại hướng Ngũ Dương nói “Anh sau này đừng có tra tấn con gái em nữa, khiến con gái mặt đầy nước miếng này”

“Đây là hành động thể hiện tình yêu của anh, nếu là người khác còn lâu anh mới hôn!” Ngũ Dương hướng nàng cao ngạo nói

“Tiểu Huyên Huyên, chúng ta đừng để ý đến hắn, con nhìn này, người mặc áo sơ mi màu trắng ngồi ở kia chính là Đồng thúc” Lôi DĨnh giơ tay chỉ chỉ vào Thủy Diệc Đồng đang ngồi trên ghế salon phía trước nói

Lôi Tử Huyên tuột xuống người Lôi Dĩnh, chạy đến trước mặt Thủy Diệc Đồng, vươn tay bé nhỏ của nó, cười nói

“Đồng thúc, xin chào……con tên là Tiểu Huyên Huyên nha! lần đầu gặp mặt, xin giúp đỡ nhiều hơn!”

“Tiểu công chúa thật ngoan! Nhưng mà Đồng thúc đã từng gặp con a, đây ko phải là lần đầu” Thủy Diệc Đồng ôm nó đặt lên đùi nói

“Ha ha……..ai dạy nó vậy? giống như người lớn rồi” Ngũ Dương ngồi bên cạnh Thủy Diệc Đồng cũng cười nói không ngừng

Lôi Tử Huyên ngượng ngùng gãi đầu “Hình như đây là lần đầu tiên Tiểu Huyên Huyên nhìn thấy Đồng thúc!” Cái đầu nhỏ của nó dường như ko hề có chút ấn tượng nào về hắn


/126

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status