Lộ Lý Khiết nhanh chóng hiểu ra dụng ý của Tô Thần.
Lúc Tô Thần cầm chủy thủ rạch lên tay hắn một đường không sâu không cạn đủ để máu chảy ra trên vết thương, hắn kinh hoàng nhìn Tô Thần đến gần, môi mềm đặt trên cánh tay mà hút máu hắn.
Người này điên rồi sao? Cư nhiên bắt đầu uống máu người!
Hắn trợn lớn mắt nhìn Tô Thần.
Tô Thần uống xong, liếm liếm máu đọng trên môi, tựa như đối với mùi vị máu này vô cùng thỏa mãn mà gật đầu. Sau đó đến trước mặt hắn, đem cánh tay giơ lên, chuyển vết thương lên môi hắn, khiến máu chảy vào trong miệng.
Không phải chứ, còn muốn ta uống?
Lộ Lý Khiết muốn điên lên mất.
Tuy rằng tư duy phản kháng, nhưng than thể lại mềm nhũn không thể động đậy, đứng nói đến phản kháng, ngay cả đóng môi lại cũng không được.
Chỉ cảm thấy máu của chính mình theo yết hầu chậm rãi quay trở về cơ thể.
…Y là không hi vọng ta chết? Cho dù y biết ta muốn giết hắn, vẫn không hi vọng ta chết?
Lộ Lý Khiết trong long hoang mang thầm nghĩ.
Thế nhưng, không lâu sau, hắn biết suy nghĩ của mình là sai lầm.
Tô Thần ngoại trừ chỗ mấy vết thương dung làm cơm ăn ra, chỗ khác cũng không chạm vào hắn, cứ như vậy ngây người.
Tuy rằng than thể không di chuyển, nhưng cảm giác đau vẫn còn, mỗi lần nhìn thấy Tô Thần giơ chủy thủ lên mặt hắn vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng Tô Thần lại không có bất cứ biểu tình gì, dường như chỉ xem Lộ Lý Khiết như cỗ máy sản xuất máu.
Nhãn thần này, thực giống như đem hắn thành thực vật…
Lộ Lý Khiết nhìn đôi mắt đen kịt của Tô Thần, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Tuy rằng chiến trường cung đình đấu đá giết người nhiều không đếm xuể, thế nhưng chưa lần nào hắn giết người là vì muốn đem đối phương trở thành thức ăn.
Hơn nữa, mỗi lần đều chỉ cắt một vết, lúc đầu không sao, lâu sau, đau xót càng ngày càng trầm trọng.
Cho dù hắn có không tình nguyện thế nào, Tô Thần cứ cách một khoảng thời gian ngắn đều cắt một vết thương lấy máu, vết thương cũ chưa lành đã có vết thương mới, hai cánh tay gần như không nhìn ra được chỗ da lành lặn, Tô Thần chuyển xuống hai chân, đương nhiên, y không thể chuyển chân lên cho hắn, vì vậy Tô Thần dung miệng mà tiếp máu cho hắn.
Hiện tại Lộ Lý Khiết không vì hành động này àm tim đâph thình thịch, thực ra mà nói, hắn hiện tại xem Tô Thần như ác quỷ, người này, là Tô Thần trước kia hắn quen biết sao? Là Tô Thần khoan dung nhân từ kia sao?
Y cho ta máu là vì không muốn ta chết, ta chết rồi y không còn thứ gì để ăn nữa…
Kết luận như vậy, khiến Lộ Lý Khiết cực kì hoảng sợ.
Qua một thời gian sau, trên người Lộ Lý Khiết toàn là vết thương, cả người nhìn như bị đỉa màu hồng quấn lấy, vết thương đỏ như máu.
Y phục của hắn không biết Tô Thần để đâu rồi, bởi vì Tô Thần sợ y phục hấp thu bớt máu, hơn nữa, mặc y phục cắt lấy máu vô cùng bất tiện.
Đại khái, đây chính là địa ngục a.
Thế nhưng cho dù là địa ngục Lộ Lý Khiết cũng không còn cảm nhận được nữa.
Ánh mắt dại ra nằm ở đó, nhìn nóc nhà, than thể co quắp không tự nhiên, mỗi lần Tô Thần tiếp cận, Lộ Lý Khiết chỉ biết run rẩy.
Dù hắn đã biến thành như vậy, Tô Thần vẫn không có bất cứ biến hóa biểu tình gì, vẫn như cũ tìm kiếm trên người hắn nơi có thể cắt được.
Y càng ngày càng gầy, dù uống máu Lộ Lý Khiết có thể tạm thời cầm cự, nhưng dù sao lượng nước vẫn quá ít, môi đã tầng tầng lớp lớp khô mỏng, bò một bước muốn nghỉ một chút, nếu không phải nhờ dao, y căn bản không thể ở da Lộ Lý Khiết mà uống máu.
Đến khi trên người Lộ Lý Khiết không còn chỗ lành lặn nào để cắt, Tô Thần bắt đầu quay lại các vết thương cũ, ánh mắt Lộ Lý Khiết rã rời rồi, thực ra, độc hắn trúng đã tán từ lâu, thế nhưng hắn đã mất đi khí lực cùng ý chí chạy trốn, môi bất giác nhúc nhich, mỗi ngày nằm trên mặt đất đã biến thành màu hồng, Tô Thần đi qua, hắn kinh hoàng nhìn chủy thủ trong tay Tô Thần, không biết mồm đang muốn nói gì.
Tô Thần nhìn thần tình kinh khủng của hắn, trên mặt lộ ra đường vân kì quái, trong mắt tựa hồ có ý cười, đột nhiên, mở miệng nói.
Thanh âm vô cùng chói tai, ngữ điệu cổ quái, ngôn ngữ mơ hồ không rõ: “…Ngươi không nên muốn giết ta.”
Bất quá, dù sao lời nói này Lộ Lý Khiến người nghe duy nhất cũng nghe không vô, xác thực mà nói, Lộ Lý Khiết đã không thể nghe vào cái gì nữa.
Tô Thần hài long bản thân hai năm không nói chuyện, nói ra khó nghe như vậy cũng không có ai kháng nghị, tiếp tục ghé vào bên người Lộ Lý Khiết, tự tìm nơi có thể cắt.
Cửa đá bỗng nhiên ‘Phanh’ một tiếng, nổ ra.
Sau đó, nắng, dương quang xán lạn trực tiếp tràn vào.
Tô Thần phát sinh tiếng thét yếu ớt, bò lại góc mình từng nằm bằng tốc độ trước nay chưa từng có, thở từng ngụm lớn, tận lực co lại thân thểm nhắm chặt mắt, kinh hoảng mà né tránh tia sang chói mắt kia.
Trước cửa dường như có người đứng, có mùi máu tươi bay đến, điều này làm cho y cảm thấy bấy an, bởi vì gần đây ‘thực vật’ sinh máu ngày càng ít, đã không thể duy trì lượng nước trong cơ thể, ngửi được mùi màu như thế cũng có cảm giác sống sót.
Sau đó, nghe thấy tiếng cước bộ truyền đến.
Y ý thức được tình huống hiện tại, khẩn trương co chặt toàn thân.
Mùi máu tươi càng ngày càng đậm, gần như chiếm hết toàn bộ bầu không khí.
Bỗng nhiên, bị ép vào một nơi run run.
Mùi máu tươi nồng như thế không ngờ bị một hương vị nhàn nhạt cuốn đi hết.
Thân thể cứng ngắc, tình thần cũng theo bản năng mà chuẩn bị đau đớn kế tiếp.
Thế nhưng không có, chỉ có mùi hương kia quấn chặt lấy y.
Hoang mang mở mắt ra.
Khuôn mặt đẹp trước mắt là cho y run rẩy, ngũ quan xinh xắn không một chỗ khiếm khuyết phô ra hết vẻ đẹp của chủ nhân, da thịt trơn nhắn trắng nõn, thấn thái ưu nhã mê người —— chỉ là, hắn đang rơi lệ.
Tô Thần hoang mang chớp mắt mấy cái: “… Tô Kỳ?” quên mất thanh âm chói tai của bản thân không thể phát ra ngữ điệu bình thường, hàm hồ hỏi thăm. Nói ra rồi, cũng bắt đầu hối hận, đành im lặng, không nói them gì nữa.
Nhưng Tô Kỳ lại nghe hiểu được, nước mắt lại càng them nhiều.
Trong nước mắt độ muối rất cao, không thể liếm, nếu không lại càn thiếu nước.
Y ngăn ý nghĩ muốn liếm đi nước mắt của Tô Kỳ.
“Ngươi không chết…” Lúc này mới chú ý thần sắc Tô Ký dường như mang theo càng nhiều biến hóa.
Tô Thần gật đầu.
“…” Tô Kỳ dường như không biết nói gì, chỉ chăm chú ôm lấy y, đưa y toàn bộ ôm vào trong ***g ngực. Ý thức được bản thân lại có thể dễ dàng ôm lấy toàn bộ cơ thể người này vào long, trên mặt lại xuất hiện thần sắc phẫn nỗ.
“Chúng ta đi ra ngoài.” Tim Tô Kỳ đập phi thường nhanh.
Tô Thần đem mặt vùi vào trước ngực Tô Kỳ, lâu rồi không thấy ánh sang khiến y sợ hại, mà mùi máu tươi trên người Tô Kỳ lại khiến y an tâm.
Cuộn như vậy, tia sang mặt trời vẫn khiến y chảy nước mắt.
Chỉ là không biết vì lâu rồi không thấy ánh sáng, hay vì vui sướng.
Tô Tịch đang chờ ở cửa, vừa thấy Tô Kỳ đi ra áo khoác quấn vào trong ***g ngực một người gầy đến chỉ còn toàn xương, vững vàng đi ra, thì bổ một kiếm xuống đám thị vệ, chạy tới: “Thần Thần!”
Âm thanh kinh hỉ vừa quen vừa lạ vang lên, khiến Tô Thần miễn cưỡng mở mắt, nhìn qua đầu vai Tô Kỳ.
Xiêm y thanh sắc của Tô Tịch nhiễm máu, một bên chạy, một bên lau đi vất máu không cẩn thận bắn tung tóe trên mặt.
Nàng không mang mặt nạ, trên khuôn mặt mĩ lệ tràn đầy lo lắng cùng khổ sở, thế nhưng ánh mắt đó vẫn có thể nhận ra.
“Thần Thần.” Tô Tịch gọi theo cách xưng hô ngày xưa, đảo mắt nhìn y.
Y rất muốn hướng nàng cười một cái, chỉ là bởi vì khuôn mặt vẫn không thể lộ ra biểu tình gì, y chỉ có thể trầm mặc nhìn nàng.
“Thần Thần?” Tô Tịch nghi hoặc nhìn: “Ta là tiểu Tịch a.” đưa tay muốn đụng vào y.
Nhưng đã thành thói quen, y theo bản năng mà nép vào người Tô Kỳ, trốn thoát cánh tay Tô Tịch.
Tay Tô Tịch dừng giữa không trung, sau đó thả xuống, chậm rãi rút ra kiếm bên hông, thấp giọng rít: “Tô Thập… Ta muốn giết ngươi!” Thân thể nhanh chóng hướng nơi nào đó chạy đi.
Bên kia, Tô Tịch đã cùng một người đầu bạc đánh nhau.
Tuy rằng vẫn ôm Tô Thần trong tay, Tô Kỳ chỉ bằng một chiêu, dễ dàng tách hai người ra.
Đem trường kiễm vừa nãy tiện tay lấy về ném trên mặt đất, sau đó lạnh lung ngưng mắt nhìn hai người: “Hắn không hi vọng các ngươi chết.”
Một câu nói, đã đơn gian mà rõ ràng nói ra ý tứ Tô Thần.
Nam tử tóc bạc trên mặt có khăn che viết chữ Thập nhìn Tô Thần trong long Tô Kỳ, nhưng Tô Thần cũng không nhìn lại, hổ thẹn mà cúi đầu.
Trên mặt Tô Tịch đầy nước mắt, con mắt đã đỏ lên, trừng mắt nhìn Tô Thập, sau đó lạnh lung nói: “Hảo, ta để ngươi sống, chết có khi lại tiện nghi cho ngươi.”
Lại xoay người, đi đến phía sau Tô Thần.
Nàng nức nở: “Thần Thần, xin lỗi…xin lỗi.”
Tiểu Tịch là hài tử phi thường kiên cường, vô luận gặp phải chuyện gì cũng chưa từng thấy nàng rơi một giọt lệ, hôm nay nàng khóc như vậy, khiến trái tim Tô Thần đau.
Thế nhưng, tiểu Tịch không sai đúng không? Nàng vì sao phải xin lỗi? Phát sinh chuyện như vậy cũng không phải lỗi của nàng, nếu nói sai, cũng chỉ là y quá mức ngây thơ.
Do dự ngẩng đầu.
Tô Tịch vẫn cúi đầu xin lỗi, nước mắt rơi trên phiến đá làm lan ra sắc đen trên nền.
Nỗ lực vươn tay, trên đầu Tô Tịch, nhè nhẹ vỗ.
Một động tác nhỏ nhỏ như vậy, đã tiêu hao phần lớn thể lực của y.
Tô Tịch ngạc nhiên rưng rưng ngẩng đầu.
Tô Thần tuy rằng không cười nổi, vẫn hướng nàng khẽ gật đầu, thở hổn hển mà nhìn nàng.
“Thần Thần…” miệng Tô Tịch lại muốn nói, mắt lại muốn khóc lớn.
“Tô Tịch, bên kia còn có người.” Thanh âm Tô Lục vang đến, cuối cùng tâm tình Tô Tịch cũng ổn định lại.
Tô Tịch gật đầu, xoa loạn nước mắt, nhìn lại Tô Thần, nước mắt lại rơi xuống, đem khuôn mặt đầy nước mắt chạy đến nơi Tô Lục chỉ.
“Cung chủ, họ xin hàng.” Tô Lục tự ý chen vào nói đồng thời hướng Tô Kỳ thỉnh tội.
Tô Kỳ nhàn nhạt đưa mắt quét nàng: “Đi đi.”
Tô Lục hiểu ý tứ Tô Kỳ, gật đầu, lại lén lén nhìn vẻ mặt gầy đến khủng bố của Tô Thần. Trong lòng bỗng nhiên đau đớn, xoay người, sát khí bạo phát.
Tô Thần tuy rằng không rõ ý tứ Tô Kỳ, nhưng nhìn thấy sát khí của Tô Lục cùng thủ đoạn ác độc bình thường của Tô Kỳ, cũng biết bọn họ muốn gì, kéo kéo y phục Tô Kỳ, ngẩng đầu, chậm rãi lắc đầu.
Tuy rằng sắc mặt Tô Thần bình tĩnh, những trong đôi mắt quyến rũ xinh đẹp lại có sát ý lạnh thấu xương, nhìn thấy Tô Thần, mới hòa hoãn xuống, ngẩn người: “…Ngươi muốn ta không giết bọn họ?”
Tô Thần gật đầu. Chuyện này chỉ do một mình Lộ Lý Khiết, những người Khải quốc khác không quan hệ. Nhưng mà, Lộ Lý Khiết, bản thân y đã báo thù rồi, để hắn nhận lấy thống khổ giống như y đã từng.
“Không có khả năng.” Tô Kỳ kiên quyết từ chối, cảm giác được Tô Thần trong lòng nhất thời cứng ngắc, nên bất đắc dĩ thở dài: “…Ta hiểu.”
Bước đến chỗ đám thị nữ bên kia, thấy bọn y tới, đồng thời cúi người hành lễ.
Hắn thấp giọng hạ lệnh: “Lưu lại phụ nữ và trẻ em.”
“Vâng.” Một thị nữ có vẻ là người đứng đầu, rời đi.
Tô Kỳ cầm một thanh kiếm trên một cỗ tử thi, ôm Tô Thần đi ra bên ngoài.
Dọc theo đường đi gặp rất nhiều người không mặc tranh phục Trường Nhạc cung, Tô Kỳ nhìn cũng không them nhìn một kiếm chém xuống, tuy không phải vết thương trí mạng, nhưng cũng đủ mất đi một cánh tay.
Tô Thần cuối cùng hiểu được vì sau người này đầy mùi máu tanh.
Một đường đi ra, tiếng khóc thét khắp nơi, có không ít quân sĩ nỗ lực giết Tô Thần nhưng căn bản chưa đến gần hắn đã bị hắn đánh cho nằm dài ra đất.
Vì sao Khải quốc đã diệt vong bây giờ lại có nhiều binh sĩ đến vậy? Tô Thần thực sự không rõ.
Nhưng lúc này phi thường buồn ngủ, vì vậy nắm vạt áo Tô Kỳ, trong tiếng kêu là của Khải quân, hơi thở y nhẹ nhàng, lẳng lặng mà chìm vào mộng.
Lúc Tô Thần cầm chủy thủ rạch lên tay hắn một đường không sâu không cạn đủ để máu chảy ra trên vết thương, hắn kinh hoàng nhìn Tô Thần đến gần, môi mềm đặt trên cánh tay mà hút máu hắn.
Người này điên rồi sao? Cư nhiên bắt đầu uống máu người!
Hắn trợn lớn mắt nhìn Tô Thần.
Tô Thần uống xong, liếm liếm máu đọng trên môi, tựa như đối với mùi vị máu này vô cùng thỏa mãn mà gật đầu. Sau đó đến trước mặt hắn, đem cánh tay giơ lên, chuyển vết thương lên môi hắn, khiến máu chảy vào trong miệng.
Không phải chứ, còn muốn ta uống?
Lộ Lý Khiết muốn điên lên mất.
Tuy rằng tư duy phản kháng, nhưng than thể lại mềm nhũn không thể động đậy, đứng nói đến phản kháng, ngay cả đóng môi lại cũng không được.
Chỉ cảm thấy máu của chính mình theo yết hầu chậm rãi quay trở về cơ thể.
…Y là không hi vọng ta chết? Cho dù y biết ta muốn giết hắn, vẫn không hi vọng ta chết?
Lộ Lý Khiết trong long hoang mang thầm nghĩ.
Thế nhưng, không lâu sau, hắn biết suy nghĩ của mình là sai lầm.
Tô Thần ngoại trừ chỗ mấy vết thương dung làm cơm ăn ra, chỗ khác cũng không chạm vào hắn, cứ như vậy ngây người.
Tuy rằng than thể không di chuyển, nhưng cảm giác đau vẫn còn, mỗi lần nhìn thấy Tô Thần giơ chủy thủ lên mặt hắn vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng Tô Thần lại không có bất cứ biểu tình gì, dường như chỉ xem Lộ Lý Khiết như cỗ máy sản xuất máu.
Nhãn thần này, thực giống như đem hắn thành thực vật…
Lộ Lý Khiết nhìn đôi mắt đen kịt của Tô Thần, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Tuy rằng chiến trường cung đình đấu đá giết người nhiều không đếm xuể, thế nhưng chưa lần nào hắn giết người là vì muốn đem đối phương trở thành thức ăn.
Hơn nữa, mỗi lần đều chỉ cắt một vết, lúc đầu không sao, lâu sau, đau xót càng ngày càng trầm trọng.
Cho dù hắn có không tình nguyện thế nào, Tô Thần cứ cách một khoảng thời gian ngắn đều cắt một vết thương lấy máu, vết thương cũ chưa lành đã có vết thương mới, hai cánh tay gần như không nhìn ra được chỗ da lành lặn, Tô Thần chuyển xuống hai chân, đương nhiên, y không thể chuyển chân lên cho hắn, vì vậy Tô Thần dung miệng mà tiếp máu cho hắn.
Hiện tại Lộ Lý Khiết không vì hành động này àm tim đâph thình thịch, thực ra mà nói, hắn hiện tại xem Tô Thần như ác quỷ, người này, là Tô Thần trước kia hắn quen biết sao? Là Tô Thần khoan dung nhân từ kia sao?
Y cho ta máu là vì không muốn ta chết, ta chết rồi y không còn thứ gì để ăn nữa…
Kết luận như vậy, khiến Lộ Lý Khiết cực kì hoảng sợ.
Qua một thời gian sau, trên người Lộ Lý Khiết toàn là vết thương, cả người nhìn như bị đỉa màu hồng quấn lấy, vết thương đỏ như máu.
Y phục của hắn không biết Tô Thần để đâu rồi, bởi vì Tô Thần sợ y phục hấp thu bớt máu, hơn nữa, mặc y phục cắt lấy máu vô cùng bất tiện.
Đại khái, đây chính là địa ngục a.
Thế nhưng cho dù là địa ngục Lộ Lý Khiết cũng không còn cảm nhận được nữa.
Ánh mắt dại ra nằm ở đó, nhìn nóc nhà, than thể co quắp không tự nhiên, mỗi lần Tô Thần tiếp cận, Lộ Lý Khiết chỉ biết run rẩy.
Dù hắn đã biến thành như vậy, Tô Thần vẫn không có bất cứ biến hóa biểu tình gì, vẫn như cũ tìm kiếm trên người hắn nơi có thể cắt được.
Y càng ngày càng gầy, dù uống máu Lộ Lý Khiết có thể tạm thời cầm cự, nhưng dù sao lượng nước vẫn quá ít, môi đã tầng tầng lớp lớp khô mỏng, bò một bước muốn nghỉ một chút, nếu không phải nhờ dao, y căn bản không thể ở da Lộ Lý Khiết mà uống máu.
Đến khi trên người Lộ Lý Khiết không còn chỗ lành lặn nào để cắt, Tô Thần bắt đầu quay lại các vết thương cũ, ánh mắt Lộ Lý Khiết rã rời rồi, thực ra, độc hắn trúng đã tán từ lâu, thế nhưng hắn đã mất đi khí lực cùng ý chí chạy trốn, môi bất giác nhúc nhich, mỗi ngày nằm trên mặt đất đã biến thành màu hồng, Tô Thần đi qua, hắn kinh hoàng nhìn chủy thủ trong tay Tô Thần, không biết mồm đang muốn nói gì.
Tô Thần nhìn thần tình kinh khủng của hắn, trên mặt lộ ra đường vân kì quái, trong mắt tựa hồ có ý cười, đột nhiên, mở miệng nói.
Thanh âm vô cùng chói tai, ngữ điệu cổ quái, ngôn ngữ mơ hồ không rõ: “…Ngươi không nên muốn giết ta.”
Bất quá, dù sao lời nói này Lộ Lý Khiến người nghe duy nhất cũng nghe không vô, xác thực mà nói, Lộ Lý Khiết đã không thể nghe vào cái gì nữa.
Tô Thần hài long bản thân hai năm không nói chuyện, nói ra khó nghe như vậy cũng không có ai kháng nghị, tiếp tục ghé vào bên người Lộ Lý Khiết, tự tìm nơi có thể cắt.
Cửa đá bỗng nhiên ‘Phanh’ một tiếng, nổ ra.
Sau đó, nắng, dương quang xán lạn trực tiếp tràn vào.
Tô Thần phát sinh tiếng thét yếu ớt, bò lại góc mình từng nằm bằng tốc độ trước nay chưa từng có, thở từng ngụm lớn, tận lực co lại thân thểm nhắm chặt mắt, kinh hoảng mà né tránh tia sang chói mắt kia.
Trước cửa dường như có người đứng, có mùi máu tươi bay đến, điều này làm cho y cảm thấy bấy an, bởi vì gần đây ‘thực vật’ sinh máu ngày càng ít, đã không thể duy trì lượng nước trong cơ thể, ngửi được mùi màu như thế cũng có cảm giác sống sót.
Sau đó, nghe thấy tiếng cước bộ truyền đến.
Y ý thức được tình huống hiện tại, khẩn trương co chặt toàn thân.
Mùi máu tươi càng ngày càng đậm, gần như chiếm hết toàn bộ bầu không khí.
Bỗng nhiên, bị ép vào một nơi run run.
Mùi máu tươi nồng như thế không ngờ bị một hương vị nhàn nhạt cuốn đi hết.
Thân thể cứng ngắc, tình thần cũng theo bản năng mà chuẩn bị đau đớn kế tiếp.
Thế nhưng không có, chỉ có mùi hương kia quấn chặt lấy y.
Hoang mang mở mắt ra.
Khuôn mặt đẹp trước mắt là cho y run rẩy, ngũ quan xinh xắn không một chỗ khiếm khuyết phô ra hết vẻ đẹp của chủ nhân, da thịt trơn nhắn trắng nõn, thấn thái ưu nhã mê người —— chỉ là, hắn đang rơi lệ.
Tô Thần hoang mang chớp mắt mấy cái: “… Tô Kỳ?” quên mất thanh âm chói tai của bản thân không thể phát ra ngữ điệu bình thường, hàm hồ hỏi thăm. Nói ra rồi, cũng bắt đầu hối hận, đành im lặng, không nói them gì nữa.
Nhưng Tô Kỳ lại nghe hiểu được, nước mắt lại càng them nhiều.
Trong nước mắt độ muối rất cao, không thể liếm, nếu không lại càn thiếu nước.
Y ngăn ý nghĩ muốn liếm đi nước mắt của Tô Kỳ.
“Ngươi không chết…” Lúc này mới chú ý thần sắc Tô Ký dường như mang theo càng nhiều biến hóa.
Tô Thần gật đầu.
“…” Tô Kỳ dường như không biết nói gì, chỉ chăm chú ôm lấy y, đưa y toàn bộ ôm vào trong ***g ngực. Ý thức được bản thân lại có thể dễ dàng ôm lấy toàn bộ cơ thể người này vào long, trên mặt lại xuất hiện thần sắc phẫn nỗ.
“Chúng ta đi ra ngoài.” Tim Tô Kỳ đập phi thường nhanh.
Tô Thần đem mặt vùi vào trước ngực Tô Kỳ, lâu rồi không thấy ánh sang khiến y sợ hại, mà mùi máu tươi trên người Tô Kỳ lại khiến y an tâm.
Cuộn như vậy, tia sang mặt trời vẫn khiến y chảy nước mắt.
Chỉ là không biết vì lâu rồi không thấy ánh sáng, hay vì vui sướng.
Tô Tịch đang chờ ở cửa, vừa thấy Tô Kỳ đi ra áo khoác quấn vào trong ***g ngực một người gầy đến chỉ còn toàn xương, vững vàng đi ra, thì bổ một kiếm xuống đám thị vệ, chạy tới: “Thần Thần!”
Âm thanh kinh hỉ vừa quen vừa lạ vang lên, khiến Tô Thần miễn cưỡng mở mắt, nhìn qua đầu vai Tô Kỳ.
Xiêm y thanh sắc của Tô Tịch nhiễm máu, một bên chạy, một bên lau đi vất máu không cẩn thận bắn tung tóe trên mặt.
Nàng không mang mặt nạ, trên khuôn mặt mĩ lệ tràn đầy lo lắng cùng khổ sở, thế nhưng ánh mắt đó vẫn có thể nhận ra.
“Thần Thần.” Tô Tịch gọi theo cách xưng hô ngày xưa, đảo mắt nhìn y.
Y rất muốn hướng nàng cười một cái, chỉ là bởi vì khuôn mặt vẫn không thể lộ ra biểu tình gì, y chỉ có thể trầm mặc nhìn nàng.
“Thần Thần?” Tô Tịch nghi hoặc nhìn: “Ta là tiểu Tịch a.” đưa tay muốn đụng vào y.
Nhưng đã thành thói quen, y theo bản năng mà nép vào người Tô Kỳ, trốn thoát cánh tay Tô Tịch.
Tay Tô Tịch dừng giữa không trung, sau đó thả xuống, chậm rãi rút ra kiếm bên hông, thấp giọng rít: “Tô Thập… Ta muốn giết ngươi!” Thân thể nhanh chóng hướng nơi nào đó chạy đi.
Bên kia, Tô Tịch đã cùng một người đầu bạc đánh nhau.
Tuy rằng vẫn ôm Tô Thần trong tay, Tô Kỳ chỉ bằng một chiêu, dễ dàng tách hai người ra.
Đem trường kiễm vừa nãy tiện tay lấy về ném trên mặt đất, sau đó lạnh lung ngưng mắt nhìn hai người: “Hắn không hi vọng các ngươi chết.”
Một câu nói, đã đơn gian mà rõ ràng nói ra ý tứ Tô Thần.
Nam tử tóc bạc trên mặt có khăn che viết chữ Thập nhìn Tô Thần trong long Tô Kỳ, nhưng Tô Thần cũng không nhìn lại, hổ thẹn mà cúi đầu.
Trên mặt Tô Tịch đầy nước mắt, con mắt đã đỏ lên, trừng mắt nhìn Tô Thập, sau đó lạnh lung nói: “Hảo, ta để ngươi sống, chết có khi lại tiện nghi cho ngươi.”
Lại xoay người, đi đến phía sau Tô Thần.
Nàng nức nở: “Thần Thần, xin lỗi…xin lỗi.”
Tiểu Tịch là hài tử phi thường kiên cường, vô luận gặp phải chuyện gì cũng chưa từng thấy nàng rơi một giọt lệ, hôm nay nàng khóc như vậy, khiến trái tim Tô Thần đau.
Thế nhưng, tiểu Tịch không sai đúng không? Nàng vì sao phải xin lỗi? Phát sinh chuyện như vậy cũng không phải lỗi của nàng, nếu nói sai, cũng chỉ là y quá mức ngây thơ.
Do dự ngẩng đầu.
Tô Tịch vẫn cúi đầu xin lỗi, nước mắt rơi trên phiến đá làm lan ra sắc đen trên nền.
Nỗ lực vươn tay, trên đầu Tô Tịch, nhè nhẹ vỗ.
Một động tác nhỏ nhỏ như vậy, đã tiêu hao phần lớn thể lực của y.
Tô Tịch ngạc nhiên rưng rưng ngẩng đầu.
Tô Thần tuy rằng không cười nổi, vẫn hướng nàng khẽ gật đầu, thở hổn hển mà nhìn nàng.
“Thần Thần…” miệng Tô Tịch lại muốn nói, mắt lại muốn khóc lớn.
“Tô Tịch, bên kia còn có người.” Thanh âm Tô Lục vang đến, cuối cùng tâm tình Tô Tịch cũng ổn định lại.
Tô Tịch gật đầu, xoa loạn nước mắt, nhìn lại Tô Thần, nước mắt lại rơi xuống, đem khuôn mặt đầy nước mắt chạy đến nơi Tô Lục chỉ.
“Cung chủ, họ xin hàng.” Tô Lục tự ý chen vào nói đồng thời hướng Tô Kỳ thỉnh tội.
Tô Kỳ nhàn nhạt đưa mắt quét nàng: “Đi đi.”
Tô Lục hiểu ý tứ Tô Kỳ, gật đầu, lại lén lén nhìn vẻ mặt gầy đến khủng bố của Tô Thần. Trong lòng bỗng nhiên đau đớn, xoay người, sát khí bạo phát.
Tô Thần tuy rằng không rõ ý tứ Tô Kỳ, nhưng nhìn thấy sát khí của Tô Lục cùng thủ đoạn ác độc bình thường của Tô Kỳ, cũng biết bọn họ muốn gì, kéo kéo y phục Tô Kỳ, ngẩng đầu, chậm rãi lắc đầu.
Tuy rằng sắc mặt Tô Thần bình tĩnh, những trong đôi mắt quyến rũ xinh đẹp lại có sát ý lạnh thấu xương, nhìn thấy Tô Thần, mới hòa hoãn xuống, ngẩn người: “…Ngươi muốn ta không giết bọn họ?”
Tô Thần gật đầu. Chuyện này chỉ do một mình Lộ Lý Khiết, những người Khải quốc khác không quan hệ. Nhưng mà, Lộ Lý Khiết, bản thân y đã báo thù rồi, để hắn nhận lấy thống khổ giống như y đã từng.
“Không có khả năng.” Tô Kỳ kiên quyết từ chối, cảm giác được Tô Thần trong lòng nhất thời cứng ngắc, nên bất đắc dĩ thở dài: “…Ta hiểu.”
Bước đến chỗ đám thị nữ bên kia, thấy bọn y tới, đồng thời cúi người hành lễ.
Hắn thấp giọng hạ lệnh: “Lưu lại phụ nữ và trẻ em.”
“Vâng.” Một thị nữ có vẻ là người đứng đầu, rời đi.
Tô Kỳ cầm một thanh kiếm trên một cỗ tử thi, ôm Tô Thần đi ra bên ngoài.
Dọc theo đường đi gặp rất nhiều người không mặc tranh phục Trường Nhạc cung, Tô Kỳ nhìn cũng không them nhìn một kiếm chém xuống, tuy không phải vết thương trí mạng, nhưng cũng đủ mất đi một cánh tay.
Tô Thần cuối cùng hiểu được vì sau người này đầy mùi máu tanh.
Một đường đi ra, tiếng khóc thét khắp nơi, có không ít quân sĩ nỗ lực giết Tô Thần nhưng căn bản chưa đến gần hắn đã bị hắn đánh cho nằm dài ra đất.
Vì sao Khải quốc đã diệt vong bây giờ lại có nhiều binh sĩ đến vậy? Tô Thần thực sự không rõ.
Nhưng lúc này phi thường buồn ngủ, vì vậy nắm vạt áo Tô Kỳ, trong tiếng kêu là của Khải quân, hơi thở y nhẹ nhàng, lẳng lặng mà chìm vào mộng.
/75
|