Hoa Thần Yêu Cô Gái Nhỏ

Chương 17 - Chương 17

/18


Kể từ khi Vô Ưu mang hạt giống của Tử Liên trồng trong vườn bách hoa thì đến nay cũng đã được gần hai trăm năm. Hai trăm năm nàng tự tay chăm sóc, tự tay bảo vệ cây hoa yếu ớt kia còn hơn cả sinh mệnh và cũng là hai trăm năm nàng tưới nó bằng nước mắt của chính mình.

Hoa Tử Liên không giống như những loài hoa bình thường khác, thân cây to bằng một ngón tay cái và mang màu sắc đỏ rực rỡ, từ dưới gốc trở lên có năm lá hình thù kì dị cũng mang màu đỏ rực như ánh lửa bập bùng. Đài hoa rất to, nâng đỡ một đóa hoa bảy cánh màu xanh của nước biển, đẹp đẽ và rạng ngời nhưng có khi lại vô cùng tĩnh lặng. Xung quanh nó được bao bọc bởi một quầng sáng màu vàng nhợt nhạt, là dấu hiệu tượng trưng cho sự sống.

Như một buổi sáng bình thường của một năm nào đó mà nàng không còn nhớ nổi, Vô Ưu lại ra sau vườn, đến ngồi bó gối bên cạnh Tử Liên, một tay đặt trên đầu gối đỡ lấy chiếc cằm nhỏ xinh xắn. Bộ dáng vô cùng thểu não.

- Sư phụ, Ưu nhi chờ người hai trăm năm rồi! Sư phụ, tại sao người còn không tỉnh? Không một chút linh thức...

- Sư phụ, nói một câu với Ưu nhi đi.

- Sư phụ...

Bóng dáng nhỏ bé, đáng thương kia không ngừng chờ đợi, không ngừng hy vọng một ngày nào đó Điệp Lạc Thần của nàng sẽ quay trở về, người sẽ tiếp tục dọn dẹp bãi chiến trường do tiếng khóc của nàng tạo ra.. sẽ ôm nàng, an ủi nàng những lúc nàng bị bắt nạt... sẽ chải tóc cho nàng như những buổi sớm xa xôi nào đó và.. người sẽ nói với nàng rằng: chúng ta không rời xa nhau nữa.

Tuy nhiên, ngài đã để nàng chờ rất lâu, rất lâu... lâu đến nỗi nước mắt của nàng không còn linh lực nữa, không còn có sức công phá mạnh mẽ làm cho trời long đất lỡ, không còn hương vị tinh thuần của bình rượu Vong ưu. Tất cả đều không còn nữa.. mà ngài vẫn chưa trở về... vì sao?

- Sư phụ, người xem, hiện tại Ưu nhi không còn là thiên sát nữa, không còn gây họa khi khóc nữa. Người mau trở về đi. Ưu nhi rất nhung nhớ những ngày tháng trước đây. Sư phụ...

Vô Ưu vươn tay ôm đoá Tử Liên vào lòng, gò má nàng chạm nhẹ lên cánh hoa xanh biếc tạo nên cảm giác vừa mềm mại, vừa êm dịu, một dòng nước nóng hổi từ khoé mắt lại tràn xuống làm ướt át cánh hoa... mùi vị mặn chát làm chua xót lòng người. Đoá Tử Liên hình như hơi cựa quậy, bảy cánh hoa phát ra một luồng sáng nhạt nhòa rồi lại nhanh chóng biến mất. Thay vào đó là cảm giác ấm áp lan truyền khắp toàn thân, hơi thở quen thuộc lại một lần nữa phả vào bên tai..

- Nàng định mưu sát sư phụ hay sao? Đã khóc hai trăm năm rồi, nàng muốn nhấn chìm ta sao?

Vô Ưu giật mình

/18

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status