Thiên Tầm một mình trở về địa cung, cả người như búp bê rách vậy, tuy rằng vết thương trên người có thể lập tức lành lại, nhưng vết thương trong lòng hoàn toàn có thể lấy mạng của nàng nhưng không ai biết được.
Vết thương trong lòng, ai có thể nhìn thấy chứ, chỉ có chính mình chịu đựng thôi.
Thiên Tầm ngồi một mình, bình tĩnh lại, cảm thấy được cục diện hiện tại đối với nàng thật sự là như núi đè người, kết cục duy nhất là bị đè tới mức tan xương nát thịt mà không có một ai có thể thực sự giải cứu nàng.
Nếu có thể thì nàng thật sự muốn được chết cho dứt khoát, như mong muốn của mọi người, móc tim mình ra rồi trả lại cho Bạch Tử Họa là được.
Nhưng trong thân thể nặng nề mỏi mệt lại có một mầm mon mọc ra, hoàn toàn phải dựa vào sự che chở của nàng, nếu nàng bỏ cuộc thì mầm non ấy cũng sẽ không còn đường sống nữa.
Nàng phải kiên trì, vì cục cưng trong bụng nàng, càng là vì chính nàng, dựa vào cái gì mà lại phán tử hình cho một đứa bé vô tội chứ, ai cũng có quyền lợi đến với thế giới này, không ai có thể coi nhẹ bất cứ sinh mệnh nào.
Vậy thì hãy yên tâm ngồi ở địa cung đi, tiên giới tạm thời sẽ không đến gây phiền toái.
Giờ phút này, điều Thiên Tầm cần nhất chỉ là nghỉ ngơi lấy lại sức, tận thế rồi cũng sẽ đến, trước đó thì hãy sống cho tốt.
Công việc của địa phủ thì đơn giản bốn chữ, theo luật mà làm.
Kiếp trước đã làm gì, ác, thì kiếp sau chịu khổ trả lại; thiện, kiếp sau hưởng phúc hồi báo, điều quỷ chủ cần làm chỉ là khiến tất cả đều theo trình tự ấy, thiện báo ác thường có độ có lượng, không để sai lầm xuất hiện mà thôi.
Mỗi người đã làm gì khi còn sống, đều có một quyển hồ sơ ghi lại rõ ràng, đó chính là thứ duy nhất cần tham khảo cho kẻ ấy chuyển thế luân hồi.
Mỗi lần lật xem những hồ sơ đó, Thiên Tầm vừa giải quyết công việc, vừa so những lịch trình cuộc sống ấy với những chuyện đã xảy ra với mình. Lần nào cũng có chút ngộ ra, cuối cùng cho ra một kết luận, kết cục của mỗi người thế nào, đơn giản là xem lựa chọn của chính họ.
Hầu hết các cuộc sống hơi giống nhau, nam thì hăng hái với sự nghiệp, nữ thì ở trong gia đình chăm sóc chu toàn, đây là một hình thức cơ bản của một cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Một số người thì từ nhỏ đã phú quý, hưởng hết mọi thứ, cả đời đều như đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng cũng có một số sống rất khổ, luôn chịu nhiều khúc chiết, giống như là họ đến thế giới này chỉ để chịu đựng cực khổ vậy.
Có một số không chịu nổi những đau khổ ấy, có người sớm bỏ cuộc, có người thân diệt hoặc là chết lòng. Nhưng vẫn có cực ít người rất đáng quý, bọn họ cố gắng tranh đấu với trời, vận mệnh càng bất công, bọn họ càng cứng cỏi, tuy rằng chung quy vẫn không thể trốn khỏi số mệnh.
Nhưng bọn họ vẫn còn sửa được đường sống của mình, giống như mọc lên mầm xanh trên vùng đất hoang vu, chẳng sợ chỉ có một mầm nhỏ, thì đó vẫn là kỳ tích.
Hầu hết người thường sẽ hâm mộ những đặc quyền có từ nhỏ, nhưng lòng Thiên Tầm lại bị cảm động khi thấy những người dù bị vận mệnh dẫm nát dưới chân nhưng vẫn đấu tranh không ngừng.
Từ nhỏ phú quý thì có gì đáng hâm mộ, đơn giản là tổ tiên tích đức con cháu hưởng phúc.
Hưởng phúc thì ai không biết chứ, có bản lĩnh thì thử chịu khổ cả đời nhưng vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc đi, đó mới là điều mà không có mấy ai làm được.
Thiên Tầm cảm động lây, vừa đọc vừa suy nghĩ.
Từ nhỏ nàng đã là người mâu thuẫn, trời đất không để chứa, không tìm thấy nơi quy túc chân chính, mà trên đời này hầu như không có một ai thực sự quan tâm suy nghĩ vì nàng, dù là người nàng yêu, cũng chỉ là một tình yêu quá hạn, mà tình yêu ấy không phải điều nàng muốn nữa.
Một ngày, Thiên Tầm ngẫu nhiên lật đến một quyển sổ, có ghi lại một quan lại lúc còn sống đã cấu kết với trộm cướp, ức hiếp dân chúng kiếm lời vào túi tiền riêng, làm hại dân chúng, cuối cùng nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử, sau đó bị áp giải đến A Tì địa ngục chịu hành hình trong nồi chảo, sau đó vào luân hồi chuyển thế làm một dân chúng bình thường.
Trên hồ sơ, ngoài đoạn ghi rõ các hành vi ra thì có cả hình cái đầu, Thiên Tầm nhìn thấy đầu người nọ, rõ ràng hơi quen mắt, nghĩ kĩ thì sự đau đớn sâu trong trí nhớ lại dần dần rõ ràng lên, ông, Tiểu Thất!
Đúng rồi, người này chính là tên binh đầu đã sát hại Lỗ Lão Lục và Tiểu Thất!
Thiên Tầm gọi Ám Chấp đến, Ám Chấp lĩnh mệnh đưa người đến trước mặt nàng.
Sau khi tra hỏi, Thiên Tầm rốt cục hiểu được từ đầu đến cuối chuyện ngày đó.
Người này khi còn sống tên là Triệu Hoành, nghe lệnh của Thái Thú Cung Vệ Tư của Lâm Bích thành. Lúc trước Triệu Hoành bị Cung Vệ Tư sai sử, cố ý sát hại Lỗ Lão Lục, mà Tiểu Thất là bị ngộ sát.
Thiên Tầm nhìn kẻ quỳ gối co rúm lại trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn ta.”
Triệu Hoành căng thẳng run rẩy ngẩng đầu, nhìn cô gái đang ngồi ngay ngắn ở ghế Quỷ Vương.
Cô gái ấy giống như hoa hồng diễm lệ nở rộ trong địa ngục này, đẹp mà âm u, làm một kẻ đã là quỷ hồn như hắn cũng phải bị thu hút, không kềm chế được.
Nhưng rõ ràng cô gái này trông rất quen, nhưng nàng là quỷ chủ Minh Vương địa phủ, sao hắn lại có thể từng gặp nàng chứ?
“Nhớ ra rồi? Ngày đó, ở ngoại ô Lâm Bích thành, có ông lão và đứa trẻ đã chết thảm dưới tay các ngươi, không lẽ ngươi đã quên?”
Thiên Tầm thản nhiên nói vài câu, lại gần như đánh nát Triệu Hoành, cô gái này chẳng lẽ là con bé đã lọt lưới lúc trước?!
Vết thương trong lòng, ai có thể nhìn thấy chứ, chỉ có chính mình chịu đựng thôi.
Thiên Tầm ngồi một mình, bình tĩnh lại, cảm thấy được cục diện hiện tại đối với nàng thật sự là như núi đè người, kết cục duy nhất là bị đè tới mức tan xương nát thịt mà không có một ai có thể thực sự giải cứu nàng.
Nếu có thể thì nàng thật sự muốn được chết cho dứt khoát, như mong muốn của mọi người, móc tim mình ra rồi trả lại cho Bạch Tử Họa là được.
Nhưng trong thân thể nặng nề mỏi mệt lại có một mầm mon mọc ra, hoàn toàn phải dựa vào sự che chở của nàng, nếu nàng bỏ cuộc thì mầm non ấy cũng sẽ không còn đường sống nữa.
Nàng phải kiên trì, vì cục cưng trong bụng nàng, càng là vì chính nàng, dựa vào cái gì mà lại phán tử hình cho một đứa bé vô tội chứ, ai cũng có quyền lợi đến với thế giới này, không ai có thể coi nhẹ bất cứ sinh mệnh nào.
Vậy thì hãy yên tâm ngồi ở địa cung đi, tiên giới tạm thời sẽ không đến gây phiền toái.
Giờ phút này, điều Thiên Tầm cần nhất chỉ là nghỉ ngơi lấy lại sức, tận thế rồi cũng sẽ đến, trước đó thì hãy sống cho tốt.
Công việc của địa phủ thì đơn giản bốn chữ, theo luật mà làm.
Kiếp trước đã làm gì, ác, thì kiếp sau chịu khổ trả lại; thiện, kiếp sau hưởng phúc hồi báo, điều quỷ chủ cần làm chỉ là khiến tất cả đều theo trình tự ấy, thiện báo ác thường có độ có lượng, không để sai lầm xuất hiện mà thôi.
Mỗi người đã làm gì khi còn sống, đều có một quyển hồ sơ ghi lại rõ ràng, đó chính là thứ duy nhất cần tham khảo cho kẻ ấy chuyển thế luân hồi.
Mỗi lần lật xem những hồ sơ đó, Thiên Tầm vừa giải quyết công việc, vừa so những lịch trình cuộc sống ấy với những chuyện đã xảy ra với mình. Lần nào cũng có chút ngộ ra, cuối cùng cho ra một kết luận, kết cục của mỗi người thế nào, đơn giản là xem lựa chọn của chính họ.
Hầu hết các cuộc sống hơi giống nhau, nam thì hăng hái với sự nghiệp, nữ thì ở trong gia đình chăm sóc chu toàn, đây là một hình thức cơ bản của một cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Một số người thì từ nhỏ đã phú quý, hưởng hết mọi thứ, cả đời đều như đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng cũng có một số sống rất khổ, luôn chịu nhiều khúc chiết, giống như là họ đến thế giới này chỉ để chịu đựng cực khổ vậy.
Có một số không chịu nổi những đau khổ ấy, có người sớm bỏ cuộc, có người thân diệt hoặc là chết lòng. Nhưng vẫn có cực ít người rất đáng quý, bọn họ cố gắng tranh đấu với trời, vận mệnh càng bất công, bọn họ càng cứng cỏi, tuy rằng chung quy vẫn không thể trốn khỏi số mệnh.
Nhưng bọn họ vẫn còn sửa được đường sống của mình, giống như mọc lên mầm xanh trên vùng đất hoang vu, chẳng sợ chỉ có một mầm nhỏ, thì đó vẫn là kỳ tích.
Hầu hết người thường sẽ hâm mộ những đặc quyền có từ nhỏ, nhưng lòng Thiên Tầm lại bị cảm động khi thấy những người dù bị vận mệnh dẫm nát dưới chân nhưng vẫn đấu tranh không ngừng.
Từ nhỏ phú quý thì có gì đáng hâm mộ, đơn giản là tổ tiên tích đức con cháu hưởng phúc.
Hưởng phúc thì ai không biết chứ, có bản lĩnh thì thử chịu khổ cả đời nhưng vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc đi, đó mới là điều mà không có mấy ai làm được.
Thiên Tầm cảm động lây, vừa đọc vừa suy nghĩ.
Từ nhỏ nàng đã là người mâu thuẫn, trời đất không để chứa, không tìm thấy nơi quy túc chân chính, mà trên đời này hầu như không có một ai thực sự quan tâm suy nghĩ vì nàng, dù là người nàng yêu, cũng chỉ là một tình yêu quá hạn, mà tình yêu ấy không phải điều nàng muốn nữa.
Một ngày, Thiên Tầm ngẫu nhiên lật đến một quyển sổ, có ghi lại một quan lại lúc còn sống đã cấu kết với trộm cướp, ức hiếp dân chúng kiếm lời vào túi tiền riêng, làm hại dân chúng, cuối cùng nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử, sau đó bị áp giải đến A Tì địa ngục chịu hành hình trong nồi chảo, sau đó vào luân hồi chuyển thế làm một dân chúng bình thường.
Trên hồ sơ, ngoài đoạn ghi rõ các hành vi ra thì có cả hình cái đầu, Thiên Tầm nhìn thấy đầu người nọ, rõ ràng hơi quen mắt, nghĩ kĩ thì sự đau đớn sâu trong trí nhớ lại dần dần rõ ràng lên, ông, Tiểu Thất!
Đúng rồi, người này chính là tên binh đầu đã sát hại Lỗ Lão Lục và Tiểu Thất!
Thiên Tầm gọi Ám Chấp đến, Ám Chấp lĩnh mệnh đưa người đến trước mặt nàng.
Sau khi tra hỏi, Thiên Tầm rốt cục hiểu được từ đầu đến cuối chuyện ngày đó.
Người này khi còn sống tên là Triệu Hoành, nghe lệnh của Thái Thú Cung Vệ Tư của Lâm Bích thành. Lúc trước Triệu Hoành bị Cung Vệ Tư sai sử, cố ý sát hại Lỗ Lão Lục, mà Tiểu Thất là bị ngộ sát.
Thiên Tầm nhìn kẻ quỳ gối co rúm lại trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn ta.”
Triệu Hoành căng thẳng run rẩy ngẩng đầu, nhìn cô gái đang ngồi ngay ngắn ở ghế Quỷ Vương.
Cô gái ấy giống như hoa hồng diễm lệ nở rộ trong địa ngục này, đẹp mà âm u, làm một kẻ đã là quỷ hồn như hắn cũng phải bị thu hút, không kềm chế được.
Nhưng rõ ràng cô gái này trông rất quen, nhưng nàng là quỷ chủ Minh Vương địa phủ, sao hắn lại có thể từng gặp nàng chứ?
“Nhớ ra rồi? Ngày đó, ở ngoại ô Lâm Bích thành, có ông lão và đứa trẻ đã chết thảm dưới tay các ngươi, không lẽ ngươi đã quên?”
Thiên Tầm thản nhiên nói vài câu, lại gần như đánh nát Triệu Hoành, cô gái này chẳng lẽ là con bé đã lọt lưới lúc trước?!
/75
|