Bạch Tử Họa mang Thiên Tầm về Đại Linh sơn, trong núi có nước suối.
Nước suối ấy xuất phát từ Sinh Mệnh tuyền, là nước thánh bảo mệnh chữa thương giải độc dưỡng thân, chỉ có người đứng đầu tiên giới mới có thể đến.
Chỉ cần một giọt nước suối, người phàm có thể cường kiện, kéo dài tuổi thọ, người tu tiên luyện võ thì đạo hạnh có thể tinh tiến, tu vi tăng nhiều.
Thiên Tầm mơ hồ cảm thấy mình đang ở trong một cái ôm, như trên đám mây, như ở gió mát, mùi hương quen thuộc lại xa lạ.
Nàng đoán xem là ai, chỉ muốn phóng túng chính mình, không muốn tỉnh lại.
Mệt mỏi quá mệt mỏi quá, chỉ muốn dựa vào hắn không muốn buông ra.
Sư phụ, Tiểu Thiên vẫn chỉ muốn được bồi bên cạnh người, chỉ là nguyện vọng đơn giản như vậy mà ông trời vẫn khó xử nàng không thể thực hiện.
Thiên Tầm cảm thấy Bạch Tử Họa ôm nàng tới rồi một tiên sơn tràn đầy linh khí, khác với Vân Sơn tú lệ, Trường Lưu uy nghiêm, nơi này có hơi thở ngọn nguồn sinh mệnh.
Giống như hết thảy trên thế gian đều từ đây mà có, cảm giác trong lòng an bình giống như không phải suy nghĩ gì nữa.
Thân mình được ngâm trong nước suối ấm áp như ngọc, quỷ long cẩm bào nặng nề trên người bị nhẹ nhàng cởi ra, chỉ để lại áo trong và cái yếm.
Áo ướt đẫm, mỏng manh như cánh ve, càng khiến cái yếm trở nên tiên diễm tươi đẹp, thân thể cô gái như đầy đặn nhỏ bé, đường cong cũng rõ ràng.
Thiên Tầm theo bản năng muốn che khuất bụng, lại chỉ vô lực giật giật ngón tay, càng muốn giấu thì càng không làm được.
Cảm thụ được chân khí cuồn cuộn rót vào từ đầu vai, bàn tay dán trên người rõ ràng lạnh như băng, nàng lại cảm thấy cực nóng giống như muốn đốt cháy da thịt của nàng, trong lòng khó chịu khiến nàng bất an.
Bạch Tử Họa phát hiện nàng khác thường, chỉ thản nhiên nói: “Vi sư đang giúp con điều trị nội tức, con đừng phân tâm, lỡ đau thì sẽ phiền toái.”
Thiên Tầm nghe vậy, bình tĩnh không miên man suy nghĩ nữa, thân mình rốt cục trở nên thoải mái không ít, chỉ muốn ngủ thiếp đi.
Cả người thả lỏng, ngả lưng ra phía sau, tựa vào phía sau ngực người như ngọc ấy, người nọ đúng lúc đỡ lấy nàng.
Thiên Tầm tỉnh lại, thấy Bạch Tử Họa đang ngồi ở trước giường, nhìn nàng giống như hắn vẫn ngồi đó khi nàng ngủ, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Thiên Tầm ngây ngốc nhìn hắn, đúng là người xinh đẹp nhất thiên hạ.
Vẫn là mái tóc đen dài như nước, áo bào trắng như tuyết, vẻ mặt luôn đạm mạc, hai tròng mắt giống như nhìn thấu hết thảy thế gian, như trăng như sao.
Mà trong mắt ấy, giờ phút này lại mang vẻ u sầu giống như có khúc mắc gì không thể giải.
Nếu như không phải đem lòng yêu, thì mình sao có thể ở bên cạnh hắn những năm qua, đúng là phúc khí, cho dù đã khiến nàng trả giá hết thảy, tan xương nát thịt cũng không muốn được hồi báo.
Bạch Tử Họa thấy Thiên Tầm tỉnh lại, hỏi: “Con đã dậy rồi à, có đói bụng không?”
Tiếng nói bình thản mà không mất vẻ ôn hòa.
Thiên Tầm chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Bạch Tử Họa thoáng trầm mặc, bưng một chén thuốc trên bàn bên cạnh lên, nói vô cảm: “Con hãy uống thuốc này đi.”
Thiên Tầm sâu sắc phát hiện điều khác thường, nàng không nhận lấy bát ấy, hỏi ngược lại: “Đây là thuốc gì?”
Bạch Tử Họa chỉ nhìn nàng, không nói, ánh mắt kia lại nói sáng tỏ hết thảy.
Trong lòng Thiên Tầm chợt lạnh, lập tức quyết đoán nói: “Con không uống.”
Bạch Tử Họa cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ đặt lại bát thuốc lên bàn, im lặng rời đi, chỉ lưu lại một bóng dáng trắng noãn làm ánh mắt Thiên Tầm đau đớn.
Thai nhi trong bụng càng ngày bất mãn, hắn muốn máu người, tại sao mẫu thân lại không cho hắn uống chứ? Thế thì hắn đành phải cướp máu của mẫu thân!
Hoá Sinh trì chỉ có thể tạm hoãn thai độc, nhưng không có thể trị tận gốc.
Thiên Tầm ngày qua ngày chỉ ở Đại Linh sơn này, ngay cả con kiến cũng không có tới một con, máu người ở đâu ra?
Thể xác và tinh thần càng đau khổ, mà Bạch Tử Họa lại chỉ đặt một chén thuốc lên bàn mỗi ngày rồi im lặng rời đi.
Thiên Tầm khó chịu, cuối cùng chỉ biết đập đầu vào tường, âm thanh thùng thùng nghe làm cho người ta lo lắng.
Bạch Tử Họa nhìn thấy Thiên Tầm khó chịu đến mức co rúm lại, bụng ấy càng ngày càng to lên, nàng lại càng ngày càng gầy yếu tiều tụy, hắn không nói gì, chỉ là bưng lên chén thuốc trên bàn, đi đến trước mặt Thiên Tầm, múc một muôi đưa tới bên môi nàng, Thiên Tầm oán hận nhìn hắn, chẳng lẽ hắn cũng muốn nàng như mẫu thân, muốn giết con nàng sao?!
Giận dữ, máu dâng lên, hất mạnh bàn tay trước mặt, oán hận nói: “Ta nói rồi ta không uống!”
Thuốc ấy làm ướt đẫm áo bào trắng, gây ra nhiều chỗ bẩn.
Bạch Tử Họa nhìn Thiên Tầm thật sâu, cuối cùng rời đi, mà lần này, chẳng biết hắn đi đâu.
Thiên Tầm không còn bị giam cầm, chỉ muốn mau quay về địa phủ, kéo thân mình mỏi mệt ra Đại Linh sơn.
Một đường gian nan bước, may mà không gặp phải phiền toái, đáng tiếc ông trời luôn trêu đùa nàng, phiền toái lớn nhất trong cuộc sống của nàng đang ở trên đường lẳng lặng đợi nàng, thành cọng rơm rạ cuối cùng đè ép nàng suy sụp.
Bản tác phẩm nguyên tự tấn giang văn học thành hoan nghênh đổ bộ www. jjwxc. net quan khán càng nhiều hảo tác phẩm
Nước suối ấy xuất phát từ Sinh Mệnh tuyền, là nước thánh bảo mệnh chữa thương giải độc dưỡng thân, chỉ có người đứng đầu tiên giới mới có thể đến.
Chỉ cần một giọt nước suối, người phàm có thể cường kiện, kéo dài tuổi thọ, người tu tiên luyện võ thì đạo hạnh có thể tinh tiến, tu vi tăng nhiều.
Thiên Tầm mơ hồ cảm thấy mình đang ở trong một cái ôm, như trên đám mây, như ở gió mát, mùi hương quen thuộc lại xa lạ.
Nàng đoán xem là ai, chỉ muốn phóng túng chính mình, không muốn tỉnh lại.
Mệt mỏi quá mệt mỏi quá, chỉ muốn dựa vào hắn không muốn buông ra.
Sư phụ, Tiểu Thiên vẫn chỉ muốn được bồi bên cạnh người, chỉ là nguyện vọng đơn giản như vậy mà ông trời vẫn khó xử nàng không thể thực hiện.
Thiên Tầm cảm thấy Bạch Tử Họa ôm nàng tới rồi một tiên sơn tràn đầy linh khí, khác với Vân Sơn tú lệ, Trường Lưu uy nghiêm, nơi này có hơi thở ngọn nguồn sinh mệnh.
Giống như hết thảy trên thế gian đều từ đây mà có, cảm giác trong lòng an bình giống như không phải suy nghĩ gì nữa.
Thân mình được ngâm trong nước suối ấm áp như ngọc, quỷ long cẩm bào nặng nề trên người bị nhẹ nhàng cởi ra, chỉ để lại áo trong và cái yếm.
Áo ướt đẫm, mỏng manh như cánh ve, càng khiến cái yếm trở nên tiên diễm tươi đẹp, thân thể cô gái như đầy đặn nhỏ bé, đường cong cũng rõ ràng.
Thiên Tầm theo bản năng muốn che khuất bụng, lại chỉ vô lực giật giật ngón tay, càng muốn giấu thì càng không làm được.
Cảm thụ được chân khí cuồn cuộn rót vào từ đầu vai, bàn tay dán trên người rõ ràng lạnh như băng, nàng lại cảm thấy cực nóng giống như muốn đốt cháy da thịt của nàng, trong lòng khó chịu khiến nàng bất an.
Bạch Tử Họa phát hiện nàng khác thường, chỉ thản nhiên nói: “Vi sư đang giúp con điều trị nội tức, con đừng phân tâm, lỡ đau thì sẽ phiền toái.”
Thiên Tầm nghe vậy, bình tĩnh không miên man suy nghĩ nữa, thân mình rốt cục trở nên thoải mái không ít, chỉ muốn ngủ thiếp đi.
Cả người thả lỏng, ngả lưng ra phía sau, tựa vào phía sau ngực người như ngọc ấy, người nọ đúng lúc đỡ lấy nàng.
Thiên Tầm tỉnh lại, thấy Bạch Tử Họa đang ngồi ở trước giường, nhìn nàng giống như hắn vẫn ngồi đó khi nàng ngủ, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Thiên Tầm ngây ngốc nhìn hắn, đúng là người xinh đẹp nhất thiên hạ.
Vẫn là mái tóc đen dài như nước, áo bào trắng như tuyết, vẻ mặt luôn đạm mạc, hai tròng mắt giống như nhìn thấu hết thảy thế gian, như trăng như sao.
Mà trong mắt ấy, giờ phút này lại mang vẻ u sầu giống như có khúc mắc gì không thể giải.
Nếu như không phải đem lòng yêu, thì mình sao có thể ở bên cạnh hắn những năm qua, đúng là phúc khí, cho dù đã khiến nàng trả giá hết thảy, tan xương nát thịt cũng không muốn được hồi báo.
Bạch Tử Họa thấy Thiên Tầm tỉnh lại, hỏi: “Con đã dậy rồi à, có đói bụng không?”
Tiếng nói bình thản mà không mất vẻ ôn hòa.
Thiên Tầm chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Bạch Tử Họa thoáng trầm mặc, bưng một chén thuốc trên bàn bên cạnh lên, nói vô cảm: “Con hãy uống thuốc này đi.”
Thiên Tầm sâu sắc phát hiện điều khác thường, nàng không nhận lấy bát ấy, hỏi ngược lại: “Đây là thuốc gì?”
Bạch Tử Họa chỉ nhìn nàng, không nói, ánh mắt kia lại nói sáng tỏ hết thảy.
Trong lòng Thiên Tầm chợt lạnh, lập tức quyết đoán nói: “Con không uống.”
Bạch Tử Họa cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ đặt lại bát thuốc lên bàn, im lặng rời đi, chỉ lưu lại một bóng dáng trắng noãn làm ánh mắt Thiên Tầm đau đớn.
Thai nhi trong bụng càng ngày bất mãn, hắn muốn máu người, tại sao mẫu thân lại không cho hắn uống chứ? Thế thì hắn đành phải cướp máu của mẫu thân!
Hoá Sinh trì chỉ có thể tạm hoãn thai độc, nhưng không có thể trị tận gốc.
Thiên Tầm ngày qua ngày chỉ ở Đại Linh sơn này, ngay cả con kiến cũng không có tới một con, máu người ở đâu ra?
Thể xác và tinh thần càng đau khổ, mà Bạch Tử Họa lại chỉ đặt một chén thuốc lên bàn mỗi ngày rồi im lặng rời đi.
Thiên Tầm khó chịu, cuối cùng chỉ biết đập đầu vào tường, âm thanh thùng thùng nghe làm cho người ta lo lắng.
Bạch Tử Họa nhìn thấy Thiên Tầm khó chịu đến mức co rúm lại, bụng ấy càng ngày càng to lên, nàng lại càng ngày càng gầy yếu tiều tụy, hắn không nói gì, chỉ là bưng lên chén thuốc trên bàn, đi đến trước mặt Thiên Tầm, múc một muôi đưa tới bên môi nàng, Thiên Tầm oán hận nhìn hắn, chẳng lẽ hắn cũng muốn nàng như mẫu thân, muốn giết con nàng sao?!
Giận dữ, máu dâng lên, hất mạnh bàn tay trước mặt, oán hận nói: “Ta nói rồi ta không uống!”
Thuốc ấy làm ướt đẫm áo bào trắng, gây ra nhiều chỗ bẩn.
Bạch Tử Họa nhìn Thiên Tầm thật sâu, cuối cùng rời đi, mà lần này, chẳng biết hắn đi đâu.
Thiên Tầm không còn bị giam cầm, chỉ muốn mau quay về địa phủ, kéo thân mình mỏi mệt ra Đại Linh sơn.
Một đường gian nan bước, may mà không gặp phải phiền toái, đáng tiếc ông trời luôn trêu đùa nàng, phiền toái lớn nhất trong cuộc sống của nàng đang ở trên đường lẳng lặng đợi nàng, thành cọng rơm rạ cuối cùng đè ép nàng suy sụp.
Bản tác phẩm nguyên tự tấn giang văn học thành hoan nghênh đổ bộ www. jjwxc. net quan khán càng nhiều hảo tác phẩm
/75
|