Mẹ đi rồi, Khương Diệp nhìn Khang Nam hất mặt.
- Về đi còn ngồi đấy làm gì?
- Cô đã trả ơn tôi đâu mà về? Dù sao cũng là ân nhân ít ra nên cảm ơn đầy đủ đi chứ?
Khương Diệp tưởng anh ta vòi tiền nên mở ví lấy ra một triệu đặt trước mặt hắn.
- Cầm tiền và biến, vậy được chưa? Tôi phải làm việc.
Khang Nam thấy hai mắt mình tối sầm, mây đen như trùm lên cả người. Anh đứng dậy, mắt nhìn Khương Diệp không chớp rồi lại nhìn hai tờ tiền trên bàn. Cô ta mắt không tròng hay sao, nhìn anh thế này giống một kẻ cần hai tờ tiền kia thế sao?
Thấy im hơi lặng tiếng, Khương Diệp ngẩng mặt lên nhìn hắn không còn nhăn nhở như lúc nãy, khuôn mặt biến hóa khó lường, ánh nhìn có phần đen thui... dù không có kinh nghiệm bên cạnh đàn ông nhưng mà cô biết hắn đang tức giận. Vì sao tức? Chê tiền ít? Cô cũng đâu có nhiều, cho bằng ấy là tốt lắm rồi.
Hắn lại gần, Khương Diệp liền ở thế phòng bị, vừa định giơ chân lên thì bị hắn tóm sống.
- Á... đau.. đau... bỏ ra đi.
Hắn không bỏ vẫn giữ lấy, cô vung tay lên định xơi lấy bộ răng của hắn, cơ mà tay lại bị nắm chặt "Chết cha, gặp biến thái biết võ rồi?" Cô đành chớp mắt dịu giọng.
- Đại ca à, có gì từ từ nói, đừng lại gần, tôi dị ứng với đàn ông lắm.
Khang Nam nhìn cái mặt đang diễn trò của Khương Diệp mà muốn bật cười nhưng lại nén vào trong họng. Hai tay chống lên thành ghế, kéo mặt lại gần thì Khương Diệp tựa sát người vào lưng ghế, xoay mặt sang trái.
- Anh muốn gì hả? Đây là văn phòng của tôi đấy.
- Cô nhìn tôi đi, cái giá một triệu là quá rẻ, tôi đáng giá hơn thế nhiều.
- Được... anh muốn bao nhiêu? Nhưng đứng xa ra đi, tôi không quen?
- Quay mặt ra đây.
Khang Nam nắm cằm Khương Diệp quay lại, bốn mắt chạm nhau. Lúc này anh mới có cơ hội ngắm kĩ cô gái trước mặt. Đôi mắt sáng, rất sáng, long lanh đen láy, hàng mi dày dài vừa đủ, nếu như người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn thì đôi mắt này sẽ làm chao đảo trái tim đàn ông. Trong đôi mắt ấy lúc này thoáng một sự lo lắng khiến người khác muốn bao bọc bảo vệ lấy nhưng vẫn lấp lánh như ngọc. Khuôn mặt trái xoan nhưng cũng không quá nhỏ, vừa vặn, cân đối, sống mũi thẳng tắp, nhỏ nhắn. Hai cánh môi vì lo lắng mà cắn vào nhau mỗi lúc một đỏ hơn.
Khương Diệp thấy anh ta cứ nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt càng lúc càng như một kẻ si tình thì thấy không quen nên mắt chớp chớp, giơ tay lên trước mặt hắn vẫy vẫy.
- Này... em nhỏ... cậu làm sao vậy?
Sau khi bị chết tâm một lúc, Khang Nam chợt giật mình, mắt lúc này mới động đậy, vội vã đứng thẳng người dậy. Nếu còn nhìn... thì không thể không... hôn được. Quả tim trong lồng ngực như lên cơn, đập thình thịch không ngừng.
- Này, làm sao vậy? Lên cơn đau tim à? Tôi đã nói đừng lại gần tôi, tôi bị dị ứng đàn ông, à không... đàn ông dị ứng tôi.
Khang Nam không nói gì ngồi xuống dưới chân Khương Diệp nhẹ nhàng tháo giầy ra khỏi chân. Cổ chân đỏ tấy đã sưng vác lên, vậy mà cô ta vẫn chịu được không kêu la gì.
- Chân bị bong gân hoặc trật khớp rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.
- Không cần đâu, lát chườm đá là khỏi. Cậu về đi, làm phiền rồi.
Khương Diệp rút chân lại khi tay anh ta cứ mân mê xoa nắn.
- Có muốn cái chân này bị hủy không? Cô đừng coi thường, nếu như là nứt xương có thể phải phẫu thuật, cô không điều trị lâu ngày sẽ thành tật đấy.
- Thật hả? Tôi học võ, trước kia vẫn trẹo chân kiểu này có sao đâu.
- Tôi là bác sĩ, nhìn là thấy có vấn đề rồi. Nào tôi đưa cô đi bệnh viện.
- Vậy để tôi gọi trợ lí đưa đi, cậu về đi, tôi không có tiền trả thêm đâu.
Khang Nam nổi giận, một lần nữa đứng vụt dậy chống tay lên thành ghế, khóa Khương Diệp lọt thỏm trong lòng mình.
- Được, tôi đi cùng cậu là được chứ gì?
Nhìn thấy cậu ta trợn mắt, đầu mày kiếm nhíu lại, trong đáy mắt là ngọn lửa nhỏ muốn bốc lên thì Khương Diệp cười như mếu. Cái tư thế này lỡ ai nhìn thấy thì... tình ngay lí gian lắm.
- Tôi sẽ đi nhưng cậu phải gọi tôi là chị đấy, dù sao tôi cũng hơn tuổi.
- Thích làm chị?
- Tất nhiên
- Tùy
Khương Diệp vỗ đầu Khang Nam khen ngợi.
- Ngoan, chị sẽ đi cùng cậu.
Đôi mắt ai kia tối thui như đêm 30, còn mặt cô gái thì hớn hở không thôi.
- Đi thôi
Khương Diệp lên tiếng rồi nhanh nhẹn đứng dậy mà quên mất... chân đau.
- Ui đau, mẹ ơi, sao đau thế?
Cả người cô lại rơi không trọng lượng xuống ghế, mặt mũi nhăn nhó. Dường như động tác đứng lên vội vàng đã làm cho cái chân bị tác động lực mạnh nên đau thấu lục phủ ngũ tạng.
Khang Nam chép miệng, lại gần cầm tiền nhét vào túi Khương Diệp rồi cúi xuống, luồn tay qua gối, một tay đỡ lưng nhấc cô lên.
- Không cần, cậu dìu tôi là được.
- Nếu chị còn bước nữa tôi không dám khẳng định chân chị có thành tật hay không đấy.
Khương Diệp bám lên cổ cậu ta, dù không thích gần gũi nam nhân như này nhưng cái chân ngọc ngà của cô không thể hỏng được. Vậy thì đã ế sẽ lại càng ế.
Khang Nam nhìn mặt cô chịu trận thì khóe miệng nhếch lên ý cười. Anh ung dung bế cô rời đi trước ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên công ty.
- Tổng giám đốc, chị làm sao vậy?
- Gẫy chân
Khang Nam chẳng cho cô kịp trả lời, ai hỏi thăm cậu ta cũng đáp một tiếng như vậy.
- Tôi không gẫy chân
- Vậy để tôi làm cho chị gẫy nhé! Nói thế cho họ khỏi phải tò mò, khỏi hỏi nhiều còn gì?
- Bác sĩ gì mà bệnh nhẹ phán nặng vậy chứ? Cậu là muốn rủa cho tôi gẫy chân chứ gì?
- Nếu gẫy được lưỡi nữa thì tốt.
Khương Diệp cấm khẩu, tự dưng lại đi dây vào cậu ta. Cả ngày nay đi không được nhưng... bây giờ cô mới có dịp nhìn rõ cậu ta. Thua cô 2 tuổi nhưng nhìn chững chạc, nhìn từ góc nghiêng như này có thể coi là bác sĩ nam thần, chắc ở bệnh viện cũng khối y bác sĩ nữ thầm thương trộm nhớ. Đôi mắt không lạnh như các soái ca ngôn tình mà ấm áp, con trai gì mà lúm đồng tiền, môi trái tim thế này. Dường như biết cô đang nhìn mình, Khang Nam kéo khóe môi thành nụ cười tự mãn.
- Về đi còn ngồi đấy làm gì?
- Cô đã trả ơn tôi đâu mà về? Dù sao cũng là ân nhân ít ra nên cảm ơn đầy đủ đi chứ?
Khương Diệp tưởng anh ta vòi tiền nên mở ví lấy ra một triệu đặt trước mặt hắn.
- Cầm tiền và biến, vậy được chưa? Tôi phải làm việc.
Khang Nam thấy hai mắt mình tối sầm, mây đen như trùm lên cả người. Anh đứng dậy, mắt nhìn Khương Diệp không chớp rồi lại nhìn hai tờ tiền trên bàn. Cô ta mắt không tròng hay sao, nhìn anh thế này giống một kẻ cần hai tờ tiền kia thế sao?
Thấy im hơi lặng tiếng, Khương Diệp ngẩng mặt lên nhìn hắn không còn nhăn nhở như lúc nãy, khuôn mặt biến hóa khó lường, ánh nhìn có phần đen thui... dù không có kinh nghiệm bên cạnh đàn ông nhưng mà cô biết hắn đang tức giận. Vì sao tức? Chê tiền ít? Cô cũng đâu có nhiều, cho bằng ấy là tốt lắm rồi.
Hắn lại gần, Khương Diệp liền ở thế phòng bị, vừa định giơ chân lên thì bị hắn tóm sống.
- Á... đau.. đau... bỏ ra đi.
Hắn không bỏ vẫn giữ lấy, cô vung tay lên định xơi lấy bộ răng của hắn, cơ mà tay lại bị nắm chặt "Chết cha, gặp biến thái biết võ rồi?" Cô đành chớp mắt dịu giọng.
- Đại ca à, có gì từ từ nói, đừng lại gần, tôi dị ứng với đàn ông lắm.
Khang Nam nhìn cái mặt đang diễn trò của Khương Diệp mà muốn bật cười nhưng lại nén vào trong họng. Hai tay chống lên thành ghế, kéo mặt lại gần thì Khương Diệp tựa sát người vào lưng ghế, xoay mặt sang trái.
- Anh muốn gì hả? Đây là văn phòng của tôi đấy.
- Cô nhìn tôi đi, cái giá một triệu là quá rẻ, tôi đáng giá hơn thế nhiều.
- Được... anh muốn bao nhiêu? Nhưng đứng xa ra đi, tôi không quen?
- Quay mặt ra đây.
Khang Nam nắm cằm Khương Diệp quay lại, bốn mắt chạm nhau. Lúc này anh mới có cơ hội ngắm kĩ cô gái trước mặt. Đôi mắt sáng, rất sáng, long lanh đen láy, hàng mi dày dài vừa đủ, nếu như người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn thì đôi mắt này sẽ làm chao đảo trái tim đàn ông. Trong đôi mắt ấy lúc này thoáng một sự lo lắng khiến người khác muốn bao bọc bảo vệ lấy nhưng vẫn lấp lánh như ngọc. Khuôn mặt trái xoan nhưng cũng không quá nhỏ, vừa vặn, cân đối, sống mũi thẳng tắp, nhỏ nhắn. Hai cánh môi vì lo lắng mà cắn vào nhau mỗi lúc một đỏ hơn.
Khương Diệp thấy anh ta cứ nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt càng lúc càng như một kẻ si tình thì thấy không quen nên mắt chớp chớp, giơ tay lên trước mặt hắn vẫy vẫy.
- Này... em nhỏ... cậu làm sao vậy?
Sau khi bị chết tâm một lúc, Khang Nam chợt giật mình, mắt lúc này mới động đậy, vội vã đứng thẳng người dậy. Nếu còn nhìn... thì không thể không... hôn được. Quả tim trong lồng ngực như lên cơn, đập thình thịch không ngừng.
- Này, làm sao vậy? Lên cơn đau tim à? Tôi đã nói đừng lại gần tôi, tôi bị dị ứng đàn ông, à không... đàn ông dị ứng tôi.
Khang Nam không nói gì ngồi xuống dưới chân Khương Diệp nhẹ nhàng tháo giầy ra khỏi chân. Cổ chân đỏ tấy đã sưng vác lên, vậy mà cô ta vẫn chịu được không kêu la gì.
- Chân bị bong gân hoặc trật khớp rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.
- Không cần đâu, lát chườm đá là khỏi. Cậu về đi, làm phiền rồi.
Khương Diệp rút chân lại khi tay anh ta cứ mân mê xoa nắn.
- Có muốn cái chân này bị hủy không? Cô đừng coi thường, nếu như là nứt xương có thể phải phẫu thuật, cô không điều trị lâu ngày sẽ thành tật đấy.
- Thật hả? Tôi học võ, trước kia vẫn trẹo chân kiểu này có sao đâu.
- Tôi là bác sĩ, nhìn là thấy có vấn đề rồi. Nào tôi đưa cô đi bệnh viện.
- Vậy để tôi gọi trợ lí đưa đi, cậu về đi, tôi không có tiền trả thêm đâu.
Khang Nam nổi giận, một lần nữa đứng vụt dậy chống tay lên thành ghế, khóa Khương Diệp lọt thỏm trong lòng mình.
- Được, tôi đi cùng cậu là được chứ gì?
Nhìn thấy cậu ta trợn mắt, đầu mày kiếm nhíu lại, trong đáy mắt là ngọn lửa nhỏ muốn bốc lên thì Khương Diệp cười như mếu. Cái tư thế này lỡ ai nhìn thấy thì... tình ngay lí gian lắm.
- Tôi sẽ đi nhưng cậu phải gọi tôi là chị đấy, dù sao tôi cũng hơn tuổi.
- Thích làm chị?
- Tất nhiên
- Tùy
Khương Diệp vỗ đầu Khang Nam khen ngợi.
- Ngoan, chị sẽ đi cùng cậu.
Đôi mắt ai kia tối thui như đêm 30, còn mặt cô gái thì hớn hở không thôi.
- Đi thôi
Khương Diệp lên tiếng rồi nhanh nhẹn đứng dậy mà quên mất... chân đau.
- Ui đau, mẹ ơi, sao đau thế?
Cả người cô lại rơi không trọng lượng xuống ghế, mặt mũi nhăn nhó. Dường như động tác đứng lên vội vàng đã làm cho cái chân bị tác động lực mạnh nên đau thấu lục phủ ngũ tạng.
Khang Nam chép miệng, lại gần cầm tiền nhét vào túi Khương Diệp rồi cúi xuống, luồn tay qua gối, một tay đỡ lưng nhấc cô lên.
- Không cần, cậu dìu tôi là được.
- Nếu chị còn bước nữa tôi không dám khẳng định chân chị có thành tật hay không đấy.
Khương Diệp bám lên cổ cậu ta, dù không thích gần gũi nam nhân như này nhưng cái chân ngọc ngà của cô không thể hỏng được. Vậy thì đã ế sẽ lại càng ế.
Khang Nam nhìn mặt cô chịu trận thì khóe miệng nhếch lên ý cười. Anh ung dung bế cô rời đi trước ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên công ty.
- Tổng giám đốc, chị làm sao vậy?
- Gẫy chân
Khang Nam chẳng cho cô kịp trả lời, ai hỏi thăm cậu ta cũng đáp một tiếng như vậy.
- Tôi không gẫy chân
- Vậy để tôi làm cho chị gẫy nhé! Nói thế cho họ khỏi phải tò mò, khỏi hỏi nhiều còn gì?
- Bác sĩ gì mà bệnh nhẹ phán nặng vậy chứ? Cậu là muốn rủa cho tôi gẫy chân chứ gì?
- Nếu gẫy được lưỡi nữa thì tốt.
Khương Diệp cấm khẩu, tự dưng lại đi dây vào cậu ta. Cả ngày nay đi không được nhưng... bây giờ cô mới có dịp nhìn rõ cậu ta. Thua cô 2 tuổi nhưng nhìn chững chạc, nhìn từ góc nghiêng như này có thể coi là bác sĩ nam thần, chắc ở bệnh viện cũng khối y bác sĩ nữ thầm thương trộm nhớ. Đôi mắt không lạnh như các soái ca ngôn tình mà ấm áp, con trai gì mà lúm đồng tiền, môi trái tim thế này. Dường như biết cô đang nhìn mình, Khang Nam kéo khóe môi thành nụ cười tự mãn.
/105
|