Gió lạnh từ thung lũng thổi lên, mang theo tuyết dày, âm thanh giống như tiếng ai đó đang nức nở.
Do chỉ mặc một cái áo nằm trong tuyết, quần áo xộc xệch, bị đông cứng tới mức cơ thể không còn chút máu, trên người đầy dấu hôn mờ ám.
Nàng tỉnh rồi. Khi tỉnh dậy, suy nghĩ đầu tiên của nàng, mình vẫn còn sống.
Tuyết bao phủ cơ thể nàng, nàng cứ như một cái xác bị vứt bỏ ở thung lũng này. Không ai nhìn nàng, không ai cứu nàng, sau khi bị cưỡ.ng bức cơ thể nàng đã tê liệt vì lạnh.
Nhưng....trớ trêu là nàng vẫn còn sống. Người bình thường đã chết từ lâu rồi, nhưng Do là cảnh sát, đã trải qua huấn luyện rất nghiêm ngặt, sự sống của nàng có vẻ dai hơn so với người bình thường. Nếu là trước đây nàng sẽ lấy đó là niềm tự hào, còn bây giờ........
Tuyết rơi dày đặc khắp nơi, nàng mở mắt, trên mí mắt đều là tuyết, lông mi bị đông cứng. Nàng hít thở một cách khó khăn, khí lạnh tràn vào trong phổi nàng, không ngừng nhức nhối. Trước mắt trắng xóa, chỉ có thể nhìn thấy vài chiếc lá xanh, lộ ra khỏi lớp tuyết.
"Do......"
Giữa tiếng gió rít, Do nghe thấy có người gọi nàng. Nàng không biết đó là giọng của ai, nhưng nàng biết, đó không phải giọng của Nhậm Nhiễm.
Do không còn sức để nhìn, cũng không thể nói. Cảm giác nàng được ai đó ôm lấy, loạng choạng bước về phía trước.
Sau đó, nàng mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại một lần nữa....nàng thấy đang ở bệnh viện, truyền dịch. Cơ thể vẫn rất mệt mỏi, không có sức nói, nhưng có thể quay đầu.
"Do....." - Thấy Do tỉnh, Tô Tín Diệp nằm ở giường bên cạnh, nhẹ nhàng gọi cô.
Tô Tín Diệp? Sao mình lại ở cùng cô ấy?
"Cô....khụ....cảm thấy đỡ hơn chưa?"- Mái tóc mềm mại của Tô Tín Diệp xõa trên ga giường trắng như tuyết, sắc mặt thậm chí trắng giống cái ga giường, môi khôi nứt, gò má hóp lại, nhìn tiều tụy hơn trước rất nhiều.
Ký ức rất hỗn loạn, Do cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, nhưng khi nàng nhớ lại, nó cứ như những mảnh vụn xẹt qua trong đầu nàng, cảm giác đau nhói.
"A...." - Do cau mày, khẽ rên một tiếng.
"Làm sao vậy?" - Tô Tín Diệp cũng đang truyền dịch, nàng vươn người nhìn về phía Do, nét mặt đầy lo lắng.
"Nhậm.....Nhậm Nhiễm...." - Câu đầu tiên Do nói: "Nhậm Nhiễm đâu....Cô có....nhìn thấy chị ấy không?"
Tô Tín Diệp nhìn Do, từ từ nhắm mắt rồi lại mở ra, nói: "Chút nữa y tá sẽ đến.....đưa cơm trưa....khụ khụ..., cô có muốn ăn chút cháo không?"
"Tô Tín Diệp, Nhậm Nhiễm....."
"Cô ngủ chút đi, tý nữa y tá đến gọi."
"Nhậm Nhiễm đâu? TÔ TÍN DIỆP?" - Do nghiêm mặt nói.
Tô Tín Diệp thở dài, im lặng rất lâu, cuối cùng nàng nói:
"Nhậm Nhiễm chết rồi."
Do mở to mắt, nhìn chằm chằm Tô Tín Diệp, rất lâu không di chuyển.
"Cô nói dối."
Tô Tín Diệp cau mày, xuống giường, ngồi xỗm bên giường Do, nhìn thẳng vào cô. Tô Tín Diệp gầy đến mức không giống hình người, cái áo bệnh nhân màu trắng xanh trên người nàng rộng thùng thình, cơ thể nàng như một cành liễu trước gió, cái cổ gầy gò gần như đứt đoạn. Bàn tay hiện đầy khớp xương của nàng đặt lên tay Do, nhìn thẳng vào mắt cô, nói rõ từng chữ:
"Tôi không nói dối, Nhậm Nhiễm chết rồi, xác ở trong bệnh viện này."
Tô Tín Diệp cảm nhận rõ tay của Do trong tay nàng run lên.
"Tại sao....chết thế nào....." - Do không khống chế được, lúc nói chuyện hai gò má run rẩy, mấy lần suýt cắn vào lưỡi mình. Tô Tín Diệp có thể nghe rõ âm thanh của hàm răng va vào nhau, khi Do nói chuyện.
Tô Tín Diệp nhìn xuống bàn tay nắm tay Do, chậm rãi mở miệng, nói: "Là cô....giết cô ấy."
Đột nhiên, tất cả ký ức như một cơn lũ tràn vào não Do. Bị Lâm Lăng tra tấn, bị Nhậm Nhiễm phản bội, tận mắt chứng kiến nó còn khó chịu hơn chết, nỗi đau bị cưỡ.ng bức trong gió tuyết...
Tất cả, nàng đã nhớ. Nhưng Nhậm Nhiễm chết thế nào, nàng thật sự không có ấn tượng.
"Tôi muốn gặp chị ấy...." - Cuối cùng nàng nói.
"Cô ấy chết rồi."
"Chết rồi cũng phải gặp." - Do đột nhiên hét lên: "Có chết thì tôi cũng phải nhìn thấy chị ấy! Tôi muốn gặp chị ấy! Muốn gặp chị ấy!! - Do đột nhiên bật dậy, Tô Tín Diệp đã sớm chuẩn bị, lập tức ôm nàng vào lòng. Tô Tín Diệp khóa chặt tay Do lại, dù nàng vùng vẫy thế nào cũng không buông. Do vẫn la hét một cách vô nghĩa, buông ra! Buông tôi ra!! Nhưng Tô Tín Diệp sống chết không buông. Nước mắt Do làm ướt đẫm ngực Tô Tín Diệp, cuối cùng vô lực, ngã vào lòng cô.
Vẫn khóc.
Vẫn cứ nghĩ, cô gái này rất mạnh mẽ. Vành mắt Tô Tín Diệp cũng đỏ ửng. Thật ra, phụ nữ là như thế, yếu đuối đến không chịu nổi một đòn. Khi đau khổ, nước mắt là cách giải tỏa trực tiếp nhất.
Trong phòng bệnh có một ô cửa sổ nhỏ, bên ngoài tuyết vẫn chậm rãi rơi xuống, kính cửa sổ đã đóng băng.
Hai mắt Tô Tín Diệp si mê.
Tuyết thật đẹp, nhưng cũng thật lạnh.
"Tôi giết chị ấy thế nào?"
"Tôi không biết, khi tôi đến đó tìm thấy cô. Chỉ thấy cô đang cầm súng, ngực cô ấy đầy máu, nằm một bên..."
Do không nói nữa.
Khi đi gặp Nhậm Nhiễm, Do thấy một người xa lạ kéo một cái ngăn tủ lớn, người bên trong phủ một tấm vải trắng, khuôn mặt tím tái một cách kì lạ.
1
Đôi mắt Nhậm Nhiễm đóng chặt, môi cũng đóng đặt, mái tóc xoăn dài đã mất đi sự bóng mượt, cứ như mái tóc giả.
Không rõ vì sao, cơ thể Do co rút.
Đây là Nhậm Nhiễm, khuôn mặt của Nhậm Nhiễm, cơ thể của Nhậm Nhiễm. Nhưng cũng không phải là chị ấy.....Làn da của chị không phải như vậy, làn da của chị rất mịn màng, lộ ra một màu hồng đào nhẹ rất xinh đẹp. Khi chị ngủ cũng không nằm thẳng như vậy, chị rất hiếu động, lúc nào cũng đạp tứ tung. Mái tóc chị nâng niu nhất, thường xuyên thay đổi kiểu tóc, chị là một người yêu cái đẹp, làm sao có thể chịu được việc bị nhét vào trong ngăn lạnh lẽo này, còn bị phủ lên một tấm vải xấu xí. Chị mỗi ngày đều nghĩ cách phải chăm sóc tóc như thế nào, tại sao có thể trở thành bộ dáng này?!
Do nằm nhoài lên người Nhậm Nhiễm, yên lặng khóc. Cố gắng kiềm giọng của mình, nhưng cuối cùng, nàng không kiềm được mà khóc thành tiếng.
Nhưng cho dù khóc bao nhiêu nước mắt, đau lòng đến cỡ nào, người chết vẫn không thể sống lại.
Nhậm Nhiễm là một chuyên gia trang điểm cho xác chết, luôn thì thầm vào tai Do:
Em đừng làm cảnh sát nữa, rất nguy hiểm, nói không chừng một ngày nào đó người được chị trang điểm lại là em, tiễn em một đoạn đường, như vậy chị rất đau lòng.
Chị không muốn nói cái gì đó hẹn gặp lại, điều đó là cấm kỵ em biết không. Em muốn gặp lại chị ở đâu? Lò hỏa táng sao?
Sau đó, thì chị ấy lại rất dễ khóc như một đứa trẻ.....
Do, sao em không hiểu chị? Đi theo chị được không? Đi với chị!
Chúng ta đến chân trời góc biển, đến một nơi không ai quen biết chúng ta, chúng ta sẽ bình bình an an sống hết đời.
Do! Do!
"Thật tốt.......thật sự rất tốt..... Chị chết trong tay em......Em là người kết thúc sinh mạng của chị, không phải người khác, thật tốt....."
Tô Tín Diệp đỡ Do, người đang khóc đến co giật, chỉ sợ cô ngã.
Rõ ràng trên cơ thể vẫn còn đầy dấu hôn của cô, tại sao trong nháy mắt, người phụ nữ đó đã chết rồi? Đã biến thành một cái xác, không còn cử động, không còn suy nghĩ, không còn nói chuyện.
Do thật sự.....sắp hỏng rồi.
Nhưng, chết chính là điểm cuối, chính là kết thúc. Dù có muốn miễn cưỡng hay lưu luyến, thì sự sống đã bị cắt đứt.
Mà người sống, kiếp này chẳng còn mong gặp lại, vĩnh viễn chỉ có thể sống trong hoài niệm.
Muốn gặp nhau, chỉ có một cách ---- trong mơ....
Do chỉ mặc một cái áo nằm trong tuyết, quần áo xộc xệch, bị đông cứng tới mức cơ thể không còn chút máu, trên người đầy dấu hôn mờ ám.
Nàng tỉnh rồi. Khi tỉnh dậy, suy nghĩ đầu tiên của nàng, mình vẫn còn sống.
Tuyết bao phủ cơ thể nàng, nàng cứ như một cái xác bị vứt bỏ ở thung lũng này. Không ai nhìn nàng, không ai cứu nàng, sau khi bị cưỡ.ng bức cơ thể nàng đã tê liệt vì lạnh.
Nhưng....trớ trêu là nàng vẫn còn sống. Người bình thường đã chết từ lâu rồi, nhưng Do là cảnh sát, đã trải qua huấn luyện rất nghiêm ngặt, sự sống của nàng có vẻ dai hơn so với người bình thường. Nếu là trước đây nàng sẽ lấy đó là niềm tự hào, còn bây giờ........
Tuyết rơi dày đặc khắp nơi, nàng mở mắt, trên mí mắt đều là tuyết, lông mi bị đông cứng. Nàng hít thở một cách khó khăn, khí lạnh tràn vào trong phổi nàng, không ngừng nhức nhối. Trước mắt trắng xóa, chỉ có thể nhìn thấy vài chiếc lá xanh, lộ ra khỏi lớp tuyết.
"Do......"
Giữa tiếng gió rít, Do nghe thấy có người gọi nàng. Nàng không biết đó là giọng của ai, nhưng nàng biết, đó không phải giọng của Nhậm Nhiễm.
Do không còn sức để nhìn, cũng không thể nói. Cảm giác nàng được ai đó ôm lấy, loạng choạng bước về phía trước.
Sau đó, nàng mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại một lần nữa....nàng thấy đang ở bệnh viện, truyền dịch. Cơ thể vẫn rất mệt mỏi, không có sức nói, nhưng có thể quay đầu.
"Do....." - Thấy Do tỉnh, Tô Tín Diệp nằm ở giường bên cạnh, nhẹ nhàng gọi cô.
Tô Tín Diệp? Sao mình lại ở cùng cô ấy?
"Cô....khụ....cảm thấy đỡ hơn chưa?"- Mái tóc mềm mại của Tô Tín Diệp xõa trên ga giường trắng như tuyết, sắc mặt thậm chí trắng giống cái ga giường, môi khôi nứt, gò má hóp lại, nhìn tiều tụy hơn trước rất nhiều.
Ký ức rất hỗn loạn, Do cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, nhưng khi nàng nhớ lại, nó cứ như những mảnh vụn xẹt qua trong đầu nàng, cảm giác đau nhói.
"A...." - Do cau mày, khẽ rên một tiếng.
"Làm sao vậy?" - Tô Tín Diệp cũng đang truyền dịch, nàng vươn người nhìn về phía Do, nét mặt đầy lo lắng.
"Nhậm.....Nhậm Nhiễm...." - Câu đầu tiên Do nói: "Nhậm Nhiễm đâu....Cô có....nhìn thấy chị ấy không?"
Tô Tín Diệp nhìn Do, từ từ nhắm mắt rồi lại mở ra, nói: "Chút nữa y tá sẽ đến.....đưa cơm trưa....khụ khụ..., cô có muốn ăn chút cháo không?"
"Tô Tín Diệp, Nhậm Nhiễm....."
"Cô ngủ chút đi, tý nữa y tá đến gọi."
"Nhậm Nhiễm đâu? TÔ TÍN DIỆP?" - Do nghiêm mặt nói.
Tô Tín Diệp thở dài, im lặng rất lâu, cuối cùng nàng nói:
"Nhậm Nhiễm chết rồi."
Do mở to mắt, nhìn chằm chằm Tô Tín Diệp, rất lâu không di chuyển.
"Cô nói dối."
Tô Tín Diệp cau mày, xuống giường, ngồi xỗm bên giường Do, nhìn thẳng vào cô. Tô Tín Diệp gầy đến mức không giống hình người, cái áo bệnh nhân màu trắng xanh trên người nàng rộng thùng thình, cơ thể nàng như một cành liễu trước gió, cái cổ gầy gò gần như đứt đoạn. Bàn tay hiện đầy khớp xương của nàng đặt lên tay Do, nhìn thẳng vào mắt cô, nói rõ từng chữ:
"Tôi không nói dối, Nhậm Nhiễm chết rồi, xác ở trong bệnh viện này."
Tô Tín Diệp cảm nhận rõ tay của Do trong tay nàng run lên.
"Tại sao....chết thế nào....." - Do không khống chế được, lúc nói chuyện hai gò má run rẩy, mấy lần suýt cắn vào lưỡi mình. Tô Tín Diệp có thể nghe rõ âm thanh của hàm răng va vào nhau, khi Do nói chuyện.
Tô Tín Diệp nhìn xuống bàn tay nắm tay Do, chậm rãi mở miệng, nói: "Là cô....giết cô ấy."
Đột nhiên, tất cả ký ức như một cơn lũ tràn vào não Do. Bị Lâm Lăng tra tấn, bị Nhậm Nhiễm phản bội, tận mắt chứng kiến nó còn khó chịu hơn chết, nỗi đau bị cưỡ.ng bức trong gió tuyết...
Tất cả, nàng đã nhớ. Nhưng Nhậm Nhiễm chết thế nào, nàng thật sự không có ấn tượng.
"Tôi muốn gặp chị ấy...." - Cuối cùng nàng nói.
"Cô ấy chết rồi."
"Chết rồi cũng phải gặp." - Do đột nhiên hét lên: "Có chết thì tôi cũng phải nhìn thấy chị ấy! Tôi muốn gặp chị ấy! Muốn gặp chị ấy!! - Do đột nhiên bật dậy, Tô Tín Diệp đã sớm chuẩn bị, lập tức ôm nàng vào lòng. Tô Tín Diệp khóa chặt tay Do lại, dù nàng vùng vẫy thế nào cũng không buông. Do vẫn la hét một cách vô nghĩa, buông ra! Buông tôi ra!! Nhưng Tô Tín Diệp sống chết không buông. Nước mắt Do làm ướt đẫm ngực Tô Tín Diệp, cuối cùng vô lực, ngã vào lòng cô.
Vẫn khóc.
Vẫn cứ nghĩ, cô gái này rất mạnh mẽ. Vành mắt Tô Tín Diệp cũng đỏ ửng. Thật ra, phụ nữ là như thế, yếu đuối đến không chịu nổi một đòn. Khi đau khổ, nước mắt là cách giải tỏa trực tiếp nhất.
Trong phòng bệnh có một ô cửa sổ nhỏ, bên ngoài tuyết vẫn chậm rãi rơi xuống, kính cửa sổ đã đóng băng.
Hai mắt Tô Tín Diệp si mê.
Tuyết thật đẹp, nhưng cũng thật lạnh.
"Tôi giết chị ấy thế nào?"
"Tôi không biết, khi tôi đến đó tìm thấy cô. Chỉ thấy cô đang cầm súng, ngực cô ấy đầy máu, nằm một bên..."
Do không nói nữa.
Khi đi gặp Nhậm Nhiễm, Do thấy một người xa lạ kéo một cái ngăn tủ lớn, người bên trong phủ một tấm vải trắng, khuôn mặt tím tái một cách kì lạ.
1
Đôi mắt Nhậm Nhiễm đóng chặt, môi cũng đóng đặt, mái tóc xoăn dài đã mất đi sự bóng mượt, cứ như mái tóc giả.
Không rõ vì sao, cơ thể Do co rút.
Đây là Nhậm Nhiễm, khuôn mặt của Nhậm Nhiễm, cơ thể của Nhậm Nhiễm. Nhưng cũng không phải là chị ấy.....Làn da của chị không phải như vậy, làn da của chị rất mịn màng, lộ ra một màu hồng đào nhẹ rất xinh đẹp. Khi chị ngủ cũng không nằm thẳng như vậy, chị rất hiếu động, lúc nào cũng đạp tứ tung. Mái tóc chị nâng niu nhất, thường xuyên thay đổi kiểu tóc, chị là một người yêu cái đẹp, làm sao có thể chịu được việc bị nhét vào trong ngăn lạnh lẽo này, còn bị phủ lên một tấm vải xấu xí. Chị mỗi ngày đều nghĩ cách phải chăm sóc tóc như thế nào, tại sao có thể trở thành bộ dáng này?!
Do nằm nhoài lên người Nhậm Nhiễm, yên lặng khóc. Cố gắng kiềm giọng của mình, nhưng cuối cùng, nàng không kiềm được mà khóc thành tiếng.
Nhưng cho dù khóc bao nhiêu nước mắt, đau lòng đến cỡ nào, người chết vẫn không thể sống lại.
Nhậm Nhiễm là một chuyên gia trang điểm cho xác chết, luôn thì thầm vào tai Do:
Em đừng làm cảnh sát nữa, rất nguy hiểm, nói không chừng một ngày nào đó người được chị trang điểm lại là em, tiễn em một đoạn đường, như vậy chị rất đau lòng.
Chị không muốn nói cái gì đó hẹn gặp lại, điều đó là cấm kỵ em biết không. Em muốn gặp lại chị ở đâu? Lò hỏa táng sao?
Sau đó, thì chị ấy lại rất dễ khóc như một đứa trẻ.....
Do, sao em không hiểu chị? Đi theo chị được không? Đi với chị!
Chúng ta đến chân trời góc biển, đến một nơi không ai quen biết chúng ta, chúng ta sẽ bình bình an an sống hết đời.
Do! Do!
"Thật tốt.......thật sự rất tốt..... Chị chết trong tay em......Em là người kết thúc sinh mạng của chị, không phải người khác, thật tốt....."
Tô Tín Diệp đỡ Do, người đang khóc đến co giật, chỉ sợ cô ngã.
Rõ ràng trên cơ thể vẫn còn đầy dấu hôn của cô, tại sao trong nháy mắt, người phụ nữ đó đã chết rồi? Đã biến thành một cái xác, không còn cử động, không còn suy nghĩ, không còn nói chuyện.
Do thật sự.....sắp hỏng rồi.
Nhưng, chết chính là điểm cuối, chính là kết thúc. Dù có muốn miễn cưỡng hay lưu luyến, thì sự sống đã bị cắt đứt.
Mà người sống, kiếp này chẳng còn mong gặp lại, vĩnh viễn chỉ có thể sống trong hoài niệm.
Muốn gặp nhau, chỉ có một cách ---- trong mơ....
/66
|