Tần Nguyên nheo hai mắt lại, kim quang nhàn nhạt trong mắt thoáng
hiện, dung nhan tinh xảo lộ ra yêu dã phong tình.
Cô lấy tốc độ cực nhanh lưu loát xuống giường, đi chân trên mặt đất, thân thể như mèo nhìn chằm chằm đồ vật đứng trước cửa sổ.
Nó động như là không thấy được sự tồn tại của Tần Nguyên, bước chân trầm trọng đến chỗ Lăng Hiểu Huyên.
Theo đối phương đi lại, Tần Nguyên rõ ràng nhìn được khuôn mặt xấu xí của nó.
Trong ánh mắt đỏ thắm to như chiếc chuông đồng tràn đầy tham lam, giương miệng rộng tối om lộ ra hàm
răng bén nhọn lơ lỏng bên trong.
Miệng nó bị vỡ ra chiếm gần nửa khuôn mặt, trong miệng có thứ gì đó cứ nhỏ giọt trên mặt đất.
Thân hình cao lớn, không có mặc bất luận cái gì, một thân lông tóc màu nâu cao lớn dơ hề hề, dung mạo thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Tần Nguyên có thể nghe được tiếng nó thở dốc thô nặng, không biết là đang hưng phấn hay là có lý do nào khác.
Chỉ liếc mắt một cái, Tần Nguyên liền phân biệt được nó là thứ gì.
Tinh quái, ma núi.
Trong Sơn Hải Kinh có ghi lại, phương nam có người cống khổng lồ, mặt người cánh tay dài, thân có lông, phản chủng, gặp người cười cũng cười, miệng to nửa mặt.
Ma núi có hình dạng giống như một đứa trẻ, một chân quay về phía sau, hiện thân vào ban đêm, tên là Tiêu là loại quái vật ăn người.
Nhưng ma núi trước mắt có chút chênh lệch với trong sách, nó có hai chân, thân hình cao lớn thật ra giống ma núi cùng sinh vật nào đó tạp giao.
Ma núi vừa xuất hiện liền đi thẳng
đến Lăng Hiểu Huyên.
Này rõ ràng chính là nhắm vào cô ấy.
Mắt thấy ma núi sắp tới gần Lăng Hiểu Huyên đang ngủ say, Tần Nguyên nheo hai mắt lại, nhanh chóng ra tay.
Cô cầm lấy đồ vật trên bàn, ném vào người ma núi.
Tiếng nặng nề vang lên.
Tần Nguyên tùy tay cầm lấy một quyển sách ném lên lông rắn chắc của ma núi.
Nghe thanh âm liền biết chút lực này
không khiến ma núi bị tổn thương gì.
Nhưng nó vẫn đình chỉ bước chân, xoay người lại, hai mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Tần Nguyên.
Ma núi bị quấy rầy, trong ánh mắt lộ ra âm trầm, không vui, phẫn nộ cùng với tham lam.
.
/80
|