Thậm chí còn nói luôn quá trình và đái khái mấy cái tư thế mà hai bọn họ làm việc để chứng minh anh và Hàn Khả Tâm trong sạch.
Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm tên ngốc trước mắt còn không ngừng, tức giận đến thực không ưu nhã trợn trắng mắt.
“Mày câm miệng!”
Nhẫn không thể nhẫn, Hoắc nhị gia cuối cùng cũng nổi giận.
Ai mà thèm nghe mấy cái thứ linh tinh rối loạn kia!
Dung Kính giật mình, lập tức ngậm miệng.
Hoắc Dịch Dung dựa vòa ghế, khí tràng trầm ổn.
Anh âm u nhìn chằm chằm Dung Kính, nhìn đến mức khiến anh ta lạnh cả người.
Dung Kính vừa sợ vừa run, dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc nhị gia, ngón chân anh
ta như có thể xuyên qua cái thảm mà đâm xuống sàn nhà.
Ngay tại lúc anh ta gần như sụp đổ, sắp không chịu nổi áp bách, Hoắc nhị gia rốt cuộc đại phát từ bi mở miệng.
“Ngày đó buổi tối, Hàn Khả Tâm có không đúng chỗ nào không? cẩn thận ngẫm lại, nghi kỹ rồi trả lời.”
Xem nhẹ tầm mắt bức nhân phía trước, Dung Kính nghiêm túc hồi tưởng chuyện đêm đó.
Trên mặt anh lộ ra biểu tình lâm vào hồi ức: “Hàn Khả Tâm không có chỗ nào không thích hợp, lúc bữa tiệc sắp kết thúc thì đứa con riêng mà Tần gia tìm vế tới, đối phương hình như là tìm Hàn Khả Tâm lấy đồ gì đó. Cô gái kia lớn lên cũng không tệ lắm, mọi người không muốn cho cô ấy đi, nhất định bắt cô ấy uống một ly, ai biết tửu lượng đối phương thật không được, một ly liền đổ. Tôi lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy có người mới uống một ly liền gục, tốc độ kia quả thực rất nhanh, rượu mới vừa nuốt xuống bụng, còn không có qua một phút, người liền thẳng tắp ngã
xuống rồi.”
Dung Kính còn đang thao thao bất tuyệt, không để ý sắc mặt người đàn ông ngồi ở bàn làm việc càng ngày càng đen.
Hoắc Dịch Dung lên tiếng ngắt lời đối phương: “Sau đó thì sao, nói trọng điểm.”
Biểu tình anh hiện vẻ không kiên nhẫn, lạnh lẽo trong mắt xuống thêm mấy cái độ.
“Sau đó liền không có sau đỏ nữa, cô gái đó say rượu, Hàn Khả Tâm đã đỡ cô ấy đi rồi.”
Có lẽ là trong lúc nói chuyện với nhau, Hoắc Dịch Dung không làm gì với Dung Kính, sợ hãi trong nội tâm anh vẫn tồn tại như cũ nhưng không có mãnh liệt như lúc đầu.
Trong phòng làm việc lâm vào an tĩnh ngắn ngủi, tiếng chuông di động trên bàn sách vang lên.
Hoắc Dịch Dung duỗi tay cầm lấy di động. Là Hoắc Khương gọi tới, anh bắt máy.
“Nhị gia, chúng tôi đã hack thiết bị theo dõi
của khách sạn Hoàng Đình, video đêm đó một chút dầu vết cũng không lưu lại, tìm kỹ thuật viên chuyên nghiệp cũng không có cách nào khôi phục được, hẳn là Tô gia bên kia động tay động chân trước.”
Hoắc Dịch Dung nghe vậy, khóe môi nhếch lên: “Trói Tô Tĩnh Thư tới đây.”
Tiếng nói anh trầm thấp, lời nói ra vô tình đến cực điểm.
Tô Tĩnh Thư là hòn ngọc quý trên tay Tô gia, đã từng là vị hôn thê mà anh nói trói liền trói, không chút khách khí.
nuả nhiên như lời đồn, thủ đoạn tàn nhẫn, lãnh khốc tàn bạo.
Đêm nay, Tần Nguyên quạt gió thêm củi, quỹ đạo vận mệnh kiếp trước đã chuyển biến theo hướng không thể khống chế.
Ngày hôm sau.
Hàn Khả Tâm bị người lay tỉnh.
“Khả Tâm tỉnh tỉnh, đã xảy ra chuyện rồi!”
Sáng sớm nay Hàn Nhàn mới biết được sóng to gió lớn trên hot search liền chạy thẳng đến phòng Hàn Khả Tâm.
Hàn Khả Tâm bị lay tỉnh lại, mở hai mắt mê mang: “Mẹ, giờ là mấy giờ rồi mà mẹ kêu con dậy vậy?”
Giọng điệu lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm tên ngốc trước mắt còn không ngừng, tức giận đến thực không ưu nhã trợn trắng mắt.
“Mày câm miệng!”
Nhẫn không thể nhẫn, Hoắc nhị gia cuối cùng cũng nổi giận.
Ai mà thèm nghe mấy cái thứ linh tinh rối loạn kia!
Dung Kính giật mình, lập tức ngậm miệng.
Hoắc Dịch Dung dựa vòa ghế, khí tràng trầm ổn.
Anh âm u nhìn chằm chằm Dung Kính, nhìn đến mức khiến anh ta lạnh cả người.
Dung Kính vừa sợ vừa run, dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc nhị gia, ngón chân anh
ta như có thể xuyên qua cái thảm mà đâm xuống sàn nhà.
Ngay tại lúc anh ta gần như sụp đổ, sắp không chịu nổi áp bách, Hoắc nhị gia rốt cuộc đại phát từ bi mở miệng.
“Ngày đó buổi tối, Hàn Khả Tâm có không đúng chỗ nào không? cẩn thận ngẫm lại, nghi kỹ rồi trả lời.”
Xem nhẹ tầm mắt bức nhân phía trước, Dung Kính nghiêm túc hồi tưởng chuyện đêm đó.
Trên mặt anh lộ ra biểu tình lâm vào hồi ức: “Hàn Khả Tâm không có chỗ nào không thích hợp, lúc bữa tiệc sắp kết thúc thì đứa con riêng mà Tần gia tìm vế tới, đối phương hình như là tìm Hàn Khả Tâm lấy đồ gì đó. Cô gái kia lớn lên cũng không tệ lắm, mọi người không muốn cho cô ấy đi, nhất định bắt cô ấy uống một ly, ai biết tửu lượng đối phương thật không được, một ly liền đổ. Tôi lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy có người mới uống một ly liền gục, tốc độ kia quả thực rất nhanh, rượu mới vừa nuốt xuống bụng, còn không có qua một phút, người liền thẳng tắp ngã
xuống rồi.”
Dung Kính còn đang thao thao bất tuyệt, không để ý sắc mặt người đàn ông ngồi ở bàn làm việc càng ngày càng đen.
Hoắc Dịch Dung lên tiếng ngắt lời đối phương: “Sau đó thì sao, nói trọng điểm.”
Biểu tình anh hiện vẻ không kiên nhẫn, lạnh lẽo trong mắt xuống thêm mấy cái độ.
“Sau đó liền không có sau đỏ nữa, cô gái đó say rượu, Hàn Khả Tâm đã đỡ cô ấy đi rồi.”
Có lẽ là trong lúc nói chuyện với nhau, Hoắc Dịch Dung không làm gì với Dung Kính, sợ hãi trong nội tâm anh vẫn tồn tại như cũ nhưng không có mãnh liệt như lúc đầu.
Trong phòng làm việc lâm vào an tĩnh ngắn ngủi, tiếng chuông di động trên bàn sách vang lên.
Hoắc Dịch Dung duỗi tay cầm lấy di động. Là Hoắc Khương gọi tới, anh bắt máy.
“Nhị gia, chúng tôi đã hack thiết bị theo dõi
của khách sạn Hoàng Đình, video đêm đó một chút dầu vết cũng không lưu lại, tìm kỹ thuật viên chuyên nghiệp cũng không có cách nào khôi phục được, hẳn là Tô gia bên kia động tay động chân trước.”
Hoắc Dịch Dung nghe vậy, khóe môi nhếch lên: “Trói Tô Tĩnh Thư tới đây.”
Tiếng nói anh trầm thấp, lời nói ra vô tình đến cực điểm.
Tô Tĩnh Thư là hòn ngọc quý trên tay Tô gia, đã từng là vị hôn thê mà anh nói trói liền trói, không chút khách khí.
nuả nhiên như lời đồn, thủ đoạn tàn nhẫn, lãnh khốc tàn bạo.
Đêm nay, Tần Nguyên quạt gió thêm củi, quỹ đạo vận mệnh kiếp trước đã chuyển biến theo hướng không thể khống chế.
Ngày hôm sau.
Hàn Khả Tâm bị người lay tỉnh.
“Khả Tâm tỉnh tỉnh, đã xảy ra chuyện rồi!”
Sáng sớm nay Hàn Nhàn mới biết được sóng to gió lớn trên hot search liền chạy thẳng đến phòng Hàn Khả Tâm.
Hàn Khả Tâm bị lay tỉnh lại, mở hai mắt mê mang: “Mẹ, giờ là mấy giờ rồi mà mẹ kêu con dậy vậy?”
Giọng điệu lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
/80
|