Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 638

/901


Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Có lẽ là do tôi và Liễu Long Đình thường thể hiện ra ngoài là không hợp nhau cho lắm nên bây giờ Cô Hoạch Điểu nghe tôi nói rằng tôi muốn chủ động đi tìm Liễu Long Đình thì đương nhiên là cậu ta không tin ngay, còn nói với tôi: “Hi Hoàng, không phải cô từng có xích mích với Liễu Long Đình sao? Chẳng lẽ cô định đi tìm anh ấy rồi lén trừ khử anh ấy luôn à?”


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ý của Cô Hoạch Điểu là gì? Đừng nói đến hiện giờ tôi không thể giết Liễu Long Đình, mà cả khi tôi có thể giết được anh ấy, tại sao tôi lại đột nhiên tốn nhiều công sức như vậy để giết anh ấy, còn làm tổn hại danh tiếng của mình nữa chứ? Dù sao thì danh tiếng của Liễu Long Đình ở núi Trường Bạch cũng rất nổi tiếng, nếu như tôi giết anh ấy thì tôi sẽ phụ lòng tin của các tiểu yêu trên núi.


“Nếu như cậu lo tôi giết anh ấy như vậy thì cậu đích thân đi tìm anh ấy đi.” Nói xong những lời này với Cô Hoạch Điểu, tôi vừa định quay đầu rời đi thì Cô Hoạch Điểu lập tức túm lấy tôi, nói với tôi: “Được rồi, được rồi, cô đi cô đi là được chứ gì, ở ngoài kia tối mù tối mịt như vậy tôi không nhìn thấy gì.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Này này thôi đi nhá, cậu ta cũng là một con chim, rốt cuộc là cậu ta sợ không tìm thấy đường hay là không muốn đi nên mượn cớ đẩy sang tôi đây?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi không đáp lại lời của Cô Hoạch Điểu quay người đi ra ngoài.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vừa mới đi ra ngoài, tôi đã bắt đầu âm thầm phỉ nhổ Liễu Long Đình rồi, mấy vị trưởng lão của anh ấy rảnh rỗi không có gì làm, mỗi ngày đi ra ngoài để làm gì? Mà còn nữa, anh ấy đi ra ngoài cả một ngày trời như vậy, không biết anh ấy làm cái gì ngoài đấy nhỉ? Ngay cả người nhà của anh ấy cũng im ỉm không nói anh ấy đang làm gì.


Nhưng ở núi Trường Bạch này, việc tìm thấy Liễu Long Đình rất dễ dàng. Dọc đường đi đều có mùi hương của anh ấy, cho dù nhất thời tôi không thể ngửi được mùi hương của anh ấy thì tôi vẫn có thể hỏi thăm những tiểu yêu tiểu quái trong núi, họ rất vui lòng khi được giúp đỡ tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Sau khi tôi một mình đi vòng quanh ngọn núi vài lần, hỏi mấy chú yêu quái thông tin thì một tiểu yêu nói với tôi rằng Liễu Long Đình đã đến nhà của Tam Nương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tam Nương này chính là Hoàng Tam Nương.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vì đã có duyên với Liễu Long Đình từ trước nên tôi rất ít khi liên lạc lại với Hoàng Tam Nương, nhưng điều tôi không ngờ là tôi đã sống ở nhà họ Liễu lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy Hoàng Tam Nương đến nhà họ Liễu bao giờ. Tôi còn tưởng rằng cô ấy không ở núi Trường Bạch cơ đấy, nhưng theo một bạn tiểu yêu kể thì con đường đến nhà của Hoàng Tam Nương hơi xa. Nếu tôi đi bộ thì mất khoảng 2 tiếng đồng hồ, mà bây giờ pháp lực của tôi không mạnh lắm, vì vậy tôi đã nhờ mấy chú chó săn dẫn tôi đến nhà của Hoàng Tam Nương


Trước khi Hoàng Tam Nương được nhà họ Liễu đề bạt, cô ấy bị coi là yêu quái bị người trong toàn núi này ức hiếp, sau này khi đã gắn bó với nhà họ Liễu rồi, địa vị của cô ấy ở núi Trường Bạch cũng được nâng cao lên một chút. Dòng họ nhà cô ấy tuy không cao quý bằng nhà họ Liễu nhưng lại chiếm diện tích lớn, cổng thành đỏ tươi, ở trước cổng còn có hai con chồn nhỏ canh giữ, trong tay chúng có binh khí ngắn, khi nhìn thấy chúng tôi chúng chỉ biết nổi giận đùng đùng, chĩa ngọn giáo ngắn cũn cỡn trong tay về phía tôi, lớn giọng ồm ồm hỏi tôi là ai?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi thấy Hoàng Tam Nương để đám đứa trẻ như thế này gác cổng mà muốn bật cười ha hả, cô ấy để hai con chồn nhỏ này đứng ở đây làm trò cười sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn hai con chồn nhỏ này khá là dễ thương, cho nên tôi chỉ nói với chúng rằng tôi đến đây tìm Liễu Long Đình, hỏi chúng xem có phải là Liễu Long Đình đang ở trong nhà của họ không?


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi hai con chồn nhỏ nghe tôi nhắc đến Liễu Long Đình, chúng nhìn nhau và nói với tôi: “Vậy thì cô chính là người mà bà chủ của chúng tôi mời đến hầu hạ ngài Liễu sao?’’


Người là bà chủ mà họ đang nói đến chắc là Hoàng Tam Nương, nhưng câu đó có ý là gì? Phục vụ Liễu Long Đình? Liễu Long Đình trông trẻ khỏe cường tráng như vậy mà cũng có nhu cầu phục vụ á?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



“Không phải, tôi đến đây là để tìm Liễu Long Đình, mong các cậu có thể báo giùm cho tôi, nói rằng có người tên Nữ Hi đang tìm anh ấy.’’

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vốn dĩ tôi định nói là có người tên Hi Hoàng đang muốn tìm anh ấy, nhưng tôi cảm thấy quá giả tạo nên đã nói tên của mình ra.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ai mà biết được rằng hai con chồn nhỏ này hoàn toàn không biết tôi là ai, khi nghe thấy tôi nói tôi không đến để hầu hạ Liễu Long Đình chúng kiêu căng hậm hực, chặn cửa không cho tôi vào, còn nói với tôi rằng: “Cái loại tiểu yêu như cô mà cũng xứng đòi gặp ngài Liễu của chúng tôi sao!”


Thấy hai con chồn nhỏ kia nói như vậy thì tôi không biết nên khóc hay nên cười. Nếu như chúng đã không đáng yêu như vậy rồi thì tôi phải dạy dỗ chúng một phen mới được, vì vậy tôi đã cãi nhau với chúng ở cửa ra vào, phủ nhận rằng mình không phải là tiểu yêu, còn bảo chúng tôi là Ngọc Hoàng đại đế trên trời kia kia. Nếu chúng không cho tôi vào hoặc không giúp tôi cứu Liễu Long Đình ra thì tôi sẽ trừng trị bọn họ cho mà xem.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Nhưng vừa nói xong những lời này tôi liền bị bọn họ chế nhạo, sau đó tôi một câu bọn chúng một câu, cãi nhau nảy lửa ở trước cửa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Có thể là do tiếng cãi vã của chúng tôi quá lớn nên bị người trong nhà nghe thấy, sau đó có tiếng bước chân từ ngoài sân truyền đến, nhìn từ ngoài vào thì một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi, đó là Hoàng Tam Nương.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hoàng Tam Nương nhìn thấy tôi thì không ngạc nhiên cho lắm, nhưng khi nhìn thấy tôi cãi nhau với đám cháu nhỏ của cô ấy thì cô ấy hơi xấu hổ, nhưng dường như cô ấy đã đoán được rằng tôi sẽ đến đây rồi, ngược lại mấy con chồn nhỏ vừa khắc khẩu với tôi thấy bà chủ của mình đến thì bắt đầu mách tôi, nói tôi bất kính với thần linh, còn chỉ trích bảo tôi xúc phạm thần linh khi tôi nói rằng tôi là Ngọc Hoàng Đại Đế trên trời.


Hoàng Tam Nương nghe thấy mấy con chồn nhỏ kêu ca như vậy thì lập tức kéo áo chúng lại ý bảo chúng đừng nói nữa, sau đó bắt mấy con chồn nhỏ đó quỳ xuống đất, nói với tôi: “Mấy đứa cháu nhỏ nhà tôi không hiểu chuyện, mong Hi Hoàng đừng trách tội chúng nó.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Nghĩ bụng rằng trước đây mình với Hoàng Tam Nương cũng coi là chỗ thân quen, thấy cô ấy khúm núm trước mặt mình như vậy thì tôi thấy hơi mất tự nhiên, vì vậy cho nên tôi mới nói thẳng với cô ấy rằng tôi đến đây tìm Liễu Long Đình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hoàng Tam Nương nghe thấy tôi nói đến đây để tìm Liễu Long Đình thì không có quay lại báo cáo với Liễu Long Đình mà trực tiếp mở cửa mời tôi vào luôn.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi tôi bước vào nhà của Hoàng Tam Nương, tôi quay đầu lại nhân tiện hỏi Hoàng Tam Nương luôn liệu có phải gần đây Liễu Long Đình hay đến chỗ cô ấy lắm sao?


Hoàng Tam Nương gật đầu, nói với tôi: “Đúng là dạo này Tam gia hay đến chỗ tôi, phiền cho Hi Hoàng bận tâm lo lắng đến ngài ấy rồi.’’

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Có vẻ như mối quan hệ của Hoàng Tam Nương và Liễu Long Đình cũng rất tốt. Lúc Hoàng Tam Nương nhắc về anh ấy cứ như đang nhắc về một người thân trong gia đình mình vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Vậy thì hằng ngày anh ấy đến đây với cô để làm gì?” Tôi hỏi Hoàng Tam Nương.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hoàng Tam Nương không trả lời tôi, cô ấy cứ dẫn tôi vào nhà, suốt dọc đường chẳng nói với tôi câu nào. Hai con chồn con cũng đi theo tôi bởi vì chúng sợ tôi làm hại đến bà chủ của chúng.


Mới đầu, khi nhìn từ bên ngoài vào tôi cứ tưởng ngôi nhà của Hoàng Tam Nương rất lớn, nhưng sau khi tôi bước vào thì thấy bên trong còn rộng hơn, thế nhưng cấu trúc tòa nhà lại không đồng nhất. Chỗ này một căn phòng ở, chỗ này là một vườn hoa, đi nhiều đến mức tôi suýt tắc thở vì mệt, sau đó khi chúng tôi đến một nơi có cánh cửa khép hờ hơi nước từ bên trong bốc ra nghi ngút, lúc ấy bà ta mới quay lại nói với tôi: “Tam Gia đang ở bên trong.’’

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Căn phòng này thoạt nhìn có vẻ như là phòng tắm nhỉ, còn có hơi nước bốc ra thế kia thì chắc là có suối nước nóng, mà quái lạ, trong nhà thiếu gì chỗ để tắm mà tại sao Liễu Long Đình lại đến đây để tắm rửa nhỉ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mặc dù trong lòng tôi đang cảm thấy mình như quản gia đang cằn nhằn với Liễu Long Đình nhưng ngoài mặt thì lại giả bộ bình tĩnh, liếc sang Hoàng Tam Nương một cái rồi đẩy cửa đi vào. Nghĩ sẽ lạnh lùng nói với Liễu Long Đình mau về nhà ăn tối đi, nhưng khi tôi vừa đẩy cánh cửa này ra thì một luồng hơi nóng xộc thẳng vào mặt tôi, trong luồng hơi nóng đó còn có cả tiếng hát và tiếng cười vui vẻ của các cô gái nào đó.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhất thời tôi tưởng rằng mình đã nghe nhầm, vì vậy sau khi tôi phủi lớp sương mù trước mặt đi thì phát hiện ra rằng căn phòng này thực sự là một căn phòng tắm, ngoại trừ suối nước nóng ra còn có cả thảm ghế, rèm cửa đang bay phấp phới, bên trong những tấm rèm bay phấp phới đó tôi đã nhìn thấy thân thể của đám người phụ nữ đó và cả Liễu Long Đình!


Thoáng chốc tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng điều khiến tôi càng ngạc nhiên hơn là khi nhìn rõ mặt những người phụ nữ này thì tôi thấy họ đều rất kỳ dị, hoặc có nốt ruồi trên mặt, hoặc là rất xấu xí, một số còn rất kinh khủng là đằng khác. Thậm chí còn chưa biến thành hình người, hoặc là vặn vẹo cái cơ thể da thịt đen xì, trúc trắc dựa vào thân thể trần trụi của Liễu Long Đình, không ngừng hôn lên mặt Liễu Long Đình, động tác tay của mấy cô ả cũng hết sức buồn nôn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi sửng sốt một hồi, không thể tin được đây là Liễu Long Đình, nhưng nhìn gương mặt của Liễu Long Đình, có một sự tương phản rõ rệt giữa da thịt trắng nõn của anh ấy với đám quái vật xấu xí đang bấu trên người anh ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Không thể nào, không phải là anh ấy, hay là đây mới chính là anh ấy.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mặc dù tôi không thể tin được nhưng chuyện xảy ra trước mắt khiến tôi nhất thời ú ớ không biết nên nói gì, chỉ biết thẫn thờ nhìn Liễu Long Đình.


Liễu Long Đình nhìn thấy cửa đột nhiên mở ra, thấy tôi bước vào, anh ấy không hề tỏ ra lúng túng chút nào, còn thản nhiên nói với tôi: “Muộn như vậy rồi còn đến tìm tôi làm gì?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Bạn đang đọc Hoài Thai Mãng Xà tại Hang Truyện

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Like page, báo lỗi chương, đề xuất truyện ở đây

/901

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status