Lý Cáp bên này đang tán phét, đám công tử ca bên kia bỗng nhiên phát ra tiếng ồn ào không hài hòa.
Một cái bàn bị ném đổ xuống đất, còn bức rèm che cũng bị kéo ra không ít. Tên công tử áo bào trắng mặt đỏ bừng chỉ chỉ vào một công tử áo lam lớn tiếng:
- Tiếu Hoán. Ngươi cũng chỉ là một đứa con nhà võ mà thôi, ngươi vênh váo cái gì? Vũ Lâm quân kinh thành còn có hơn ba mươi tiêu thống. Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Lý Cáp nhìn sang, phía sau bức rèm có năm nữ tử, thân mặc hoa phục, tô nhẹ phấn son. Thoạt nhìn dù không phải mỹ nữ, nhưng cũng thanh tú, không phải là cá sấu như Tiêu Mạc Bạch nói. Lúc này, chúng nữ dường như cũng bị công tử bạch y dọa cho sợ chết khiếp, không biết phải làm thế nào.
Tên công tử áo lam kêu là Tiếu Hoán cũng lạnh lùng nói:
- Ta là con nhà võ, nhưng dù sao ta cũng là võ thí thám hoa. Ngươi thì sao? Tư Phong Kiều, ngươi cũng chỉ là một thằng phá gia chi tử. Ngay cả làm thư sinh, ngươi còn thất bại. Vênh váo cái lồng, ngươi thử thi thành Trạng Nguyên cho ka xem? Không cần phải Trạng Nguyên, loại đầu đất như ngươi ngay cả hạng trước mười đều làm không được.
- Ngươi, ngươi…
Công tử bạch y Tư Phong Kiều bị chọc vào chỗ đau, tức giận nói lắp bắp:
- Ngươi… Các ngươi.. là đám sâu mọt suốt ngày chỉ lấy quân lương, mặc kệ chính sự.
- Ai… Tư huynh. Ngươi nói như vậy cũng không đúng. Dù sao ngươi đừng mắng toàn bộ Vũ Lâm quân.
Công tử bên cạnh lên tiếng, vài người khác ngồi bên cạnh cũng phụ họa. Xem ra chỗ này cũng không ít người trong Vũ Lâm quân.
- Ta nói vậy có sao không? Ta nói cả đám Vũ Lâm quân đấy. Các ngươi không phải là cùng phẩm chất đạo đức chó lợn sao. Tiểu Văn, muội không thích ta, cũng không thể thích những nam nhân tầm thường khác. Đặc biệt là tên Tiếu Hoán đầu trâu này.
- Thì ra là tranh chấp gái.
Lý Cáp giật mình. Vì gái mà toàn bộ quyền lợi, tiền tài, mặt mũi đều phun ra sạch.
Triêu Mạc Bạch bĩu môi:
- Chờ xem, cứ, như vậy, khẳng định đây là lần thứ mười tám đại chiến giữa hai thằng ngốc.
- Văn nhân các ngươi giỏi lắm sao? Mọi người ở đây thằng nào chẳng đọc qua mấy quyển sách bại hoại. Mấy loại tân cổ kỳ thư như Kim Bình Mai, Hi Du Hoa Tùng, Liệp Diễm Giang Hồ… lão tử đều đọc sạch. Lão tử chính là văn võ song toàn. Con mợ nó, cái loại thư sinh đọc nhiều mà đếch làm gì được cho đời là cái loại vô dụng.
- Trương Khôn. Là Tư Phong Kiều mắng các ngươi, tại sao lại đem bọn ta dánh đồng? Ta thấy là ngươi hâm mộ chúng ta đọc sách quá nhiều. Còn văn võ song toàn, bổn công tử cũng biết võ, bổn công tử mới là văn võ toàn tài.
Hai bên quả nhiên bắt đầu đại chiến nước miếng. Nhưng mà quân số thư sinh hiển nhiên đông hơn võ sĩ. Còn so về văng tục, nhóm công tử Vũ Lâm quân lợi hại gấp bội.
Lý Cáp thấy vậy hai mắt tỏa sáng, không khỏi buột miệng:
- Phải đánh nhau mới đúng.
Triêu Mạc Bạch cười nói:
- Trừ khi có Linh Lung cô nương ở đây, nếu không màn này chắc không thể thiếu.
Lý Cáp nhìn về phía hắn:
- Linh Lung này thật sự có mị lực như thế?
Triêu Mạc Bạch mỉm cười:
- Lý huynh thật biết nói đùa. Nếu không có mị lực, tại sao phải mất nhiều tiền mới vào được Hoa Phượng lâu.
Người hai phe từ trận đấu nước miếng chuẩn bị chuyển sang phương pháp tiến bộ hơn. Nhưng mà chúng nữ lại ở một bên xem náo nhiệt, bất chợt còn gắp rau nhấp rượu.
- Các ngươi có bản lĩnh, hãy giống như những quân nhân Bắc phạt đi. Đi Bắc Cương đánh người Hồ đấy, ở đây chém gió cái shjt.
Tư Phong Kiều hùng hổ nói.
- Hừ. Đi Bắc Cương sao? Chúng ta đi chắc lập được đại công quay về. Quân Bắc phạt cũng có gì là giỏi. Ngoại trừ Hổ Uy tướng quân cùng Lê Bố, những người khác cũng chỉ là bình thường.
Tiếu Hoán nói.
Tư Phong Kiều cười nhạo:
- Nói ngươi là người bình thường thì là người bình thường. Ta đem các ngươi so với quân Bắc phạt, các ngươi liền cho rằng ta nói quân Bắc phạt toàn trâu bò sao? Cùng các ngươi đều giống nhau, một đám người bình thường. Còn Lê Bố cùng cái gì Hổ Uy tướng quân, cũng chỉ là hai sát nhân máu lạnh. Có cái gì mà các ngươi tông bốc như vậy.
Lời vừa dứt, Dương Cận cùng hai Hổ vệ lập tức đứng lên. Lý Cáp ngồi dưới đá Dương Cận một đá, đưa cho bọn họ ánh mắt, ba người mới phẫn nộ ngồi xuống. Nhưng ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Tư Phong Kiều.
Triêu Mạc Bạch thấy kỳ quái, lúc này mới thấy người hầu của Lý Cáp mang bội đao, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Xem ra những người này cũng không phải là đơn giản.
Bên kia, người bên cạnh Tư Phong Kiều nhanh chóng kéo hắn xuống, hạ giọng nói:
- Hổ Uy tướng quân chính là Lý gia Nhị công tử, nói chuyện cho cẩn thận chút.
Tư Phong Kiều nghe vậy cũng giật mình, nhưng mà đã nói ra thì không thể rút lại, nhân tiện nói:
- Dù sao Tiếu Hoán ngươi cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ. Cho dù có ra chiến trường cũng là nguyên liệu cho lưỡi đao.
Tiếu Hoán còn chưa há miệng, nữ tử gọi Tiểu Văn đứng lên, chỉ vào Tư Phong Kiều:
- Ta nói nè Tư Phong Kiều, sao ngươi có thể nói như vậy? Tướng sĩ quân Bắc phạt vì quốc dân Đại Hạ không tiếc tính mạng ra sa trường chiến đấu hăng hái. Cùng chiến đấu với người Hồ, ngươi lại có thể coi thường. Ngươi đúng là suy nghĩ bằng thắt lưng. Đừng nói Hổ Uy tướng quân, cùng với Lê Bố đại ca ngươi cũng đừng với tới. Người ta là Võ trạng nguyên, đại tướng quân. Ngươi nhìn lại mình đi? Ngươi là cái gì? Ngươi có tư cách nói người ta?
Cô gái này cũng có vài phần khí thế. Lý Cáp nghĩ trong lòng.
Tư Phong Kiều bị Tiểu Văn nói cho ngậm miệng. Chứng kiến Tiếu Hoán vui sướng khi thấy người gặp họa. Hắn nghĩ Tiếu Hoán đã được Tiểu Văn để trong lòng, hắn bực mình to giọng:
- Tiếu Hoán. Ngươi cười cái chó gì. Nếu ngươi còn cười, có tin rằng ông đây đập nát miệng ngươi ra không?
Hắn không dám hung hăng với Tiểu Văn, chỉ có thể đem lửa giận đổ hết lên đầu Tiếu Hoán.
Tiếu Hoán cũng không yếu thế, giơ nắm tay lên khiêu khích:
- Tới đây cưng. Ngươi là tiểu bạch kiểm, có dũng khí thì tới đây. Tiếu gia gia của ngươi sẽ nói cho ngươi biết cái gì mới là võ công.
- Ngươi muốn chết.
Tư Phong Kiều mắng to một tiếng vọt tới, lập tức cùng với Tiếu Hoán đánh nhau.
Mặc dù Tiếu Hoán trong to cơn hơn Tư Phong Kiều một chút. Nhưng Tư đại công tử cũng không phải quả hồng chín, trước kia cũng có luyện võ. Lúc này tuy chiếm chút hạ phong, nhưng thỉnh thoảng vẫn quại được một phát.
Những người bên cạnh vội vàng đến can ngăn. Bằng hữu của Tiểu Hoán cho là bọn họ muốn giúp đỡ, lập tức tiến lên. Ban đầu đơn đấu trở thành quần ẩu. Tiểu Văn chúng nữ muốn tiến lên khuyên can, nhưng không chút tác dụng, vài lần còn suýt bị ngột thương, vì vậy liền ngồi xuống bên cạnh ngồi xem. Hiển nhiên, trong này có xung đột lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên.
Thị nữ cùng bồi bàn bên cạnh vội vàng lùi ra cửa, không biết phải làm cái gì. Đã có hạ nhân đi thông tri cho chưởng quầy. Chường quầy nghe vậy chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Trước kia phát sinh xung đột liền kêu hai người Hồng Nghiêm đi can ngăn. Bọn hắn võ công cao cường, có thể chắn được quyền cước của đám công tử ca. Nhưng bây giờ hai thằng này đã bị thương tật, nhất thời hắn biết tìm ai bây giờ? Đây toàn là những công tử ca không thể trêu chọc.
Trên lầu, vẫn vô cùng hỗn loạn.
- Quả nhiên là đánh nhau.
Lý Cáp cười hắc hắc.
Triêu Mạc Bạch bu đầu lại:
- Chúng ta đánh cuộc một chút được không? Ngươi cược văn thắng hay là võ thắng?
- Võ thắng.
Lý Cáp nói.
- Được, ta cược văn thắng. Năm trăm lượng bạc, thế nào?
- Không thành vấn đề.
Lý Cáp cười đáp.
Triêu Mạc Bạch ngồi thẳng người, nhìn hai bên bem nhau, từ từ nói:
- Theo lý thuyết, đám người Tiếu Hoán là Vũ Lâm quân tiêu thống hẳn là thắng. Nhưng thực tế, mấy thằng này võ công chẳng ra gì. Mà đám Tư Phong Kiều, lúc trước cũng luyện qua quyền cước, hiện tại chiếm số đông. Vì vậy không bao lâu, có thể giải quyết xong mọi việc.
Lý Cáp nhìn nhìn. Quả thật, những tên tiêu thống võ công quá tầm thường. So sánh với Lê Bố hoặc cao thủ như Mạnh Đông Khoan quả là nực cười. Do dù là Dương Cận, đều có thể một đấu với ba, bốn thằng.
- Dương Cận.
- Có mạt tướng.
Dương Cận nghe được Lý Cáp gọi, theo bản năng trả lời.
Triêu Mạc Bạch ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Lý Cáp.
Lý Cáp nhìn vào đám hỗn loạn:
- Đi cho bọn chúng ít giáo huấn.
Dương Cận cùng hai Hổ vệ nghe vậy, lập tức sáng mắt, đứng dậy lao vào cuộc vui. Ba người chằm chằm lao vào đám văn nhân ra sức vùi dập, thế cần bằng lập tức được lập ra.
Triêu Mạc Bạch thấy vậy trợn mắt há mồm, nói với Lý Cáp:
- Ngươi, tại sao ngươi lại cho người hỗ trợ. Lần cá cược này, không tính.
Lý Cáp cười nói:
- Ngươi chưa nói ta không được giúp mà.
Nói xong cũng đứng lên, trực tiếp hướng tới Tư Phong Kiều.
Lý Cáp tóm tóc Tư Phong Kiều, đem hắn cùng Tiêu Hoán tách ra.
Tư Phong Kiều bị tóm tóc, đau đến nhe răng trợn mắt:
- Mau buông ra. Ngươi là thằng nào? Dám động đến bổn công tử. Ngươi có biết bổn công tử là ai không?
Những người khác đều chậm rãi dừng tay lại, kỳ quái nhìn về phía Lý Cáp, không hiểu vì sao hắn đột nhiên ra tay. Trong lòng bọn hắn, chúng còn tưởng Lý Cáp vì Linh Lung cô nương mà đến.
- Bốp.
Lý Cáp tặng cho Tư Phong Kiều một cái tát. Hai má hắn lập tức sưng phồng lên, hộc ra một ngụm máu cùng mấy cái răng.
- Đừ..n…g..a..ư..ư..
Tư Phong Kiêu không còn nói rõ ràng.
- Một tát này, là thay cho quân Bắc phạt đã hi sinh.
Thanh âm của Lý Cáp lạnh như băng. Đám tiểu thư, công tử tại lầu ba lập tức run lên.
- Bốp.
Lại một cái tát. Hai má Tư Phong Kiều đã được cân bằng. Lần này hắn chỉ còn ô ô.
- Một tát này, là thay quân Bắc phạt bị thương.
- Bốp.
- Một tát này, thay tướng sĩ Bắc phạt không bị thương.
- Bốp.
- Một tát này, là thay Lê Bố tướng quân.
- Bốp.
- Một tát này, là vì ta.
……………
Đầu Tư Phong Kiều đã thành đầu heo. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng rên rỉ. Nếu không phải Lý Cáp túm tóc của hắn, chỉ sợ hắn đã ngã rụi xuống mặt đất.
Bằng hữu của Tư Phong Kiều không nhịn được, quát mắng ngăn cấm. Bọn chúng đều bị Dương Cận cùng hai Hổ vệ ngăn trở. Bọn chúng lại muốn cầm ghế dựa xông lên, Hổ vệ liền rút trường đao. Nhìn thấy lưỡi đao chói lọi, các công tử ca này liền thun vòi.
Lý Cáp lại vung tay lên. Hắn không ưa nhìn những thằng như thế này. Tuy hắn đã tự nói với bản thân mình, cần nội liễm uy phong, cần tu thân dưỡng tĩnh, cần khoan dung rộng lượng. Nhưng mà gặp phải chuyện này, hắn vẫn không nhịn được. Nghĩ tới tướng sĩ quân Bắc phạt chết tại sa trường, thằng nhãi này đang tại kinh thành ăn chơi trác táng. Lúc nãy lại nói mọi người trong quân Bắc phạt là man nhân bình thường, hắn liền phát hỏa.
Bàn tay hắn bỗng nhiên bị tóm lấy. Lý Cáp nhìn lại, Tiểu Văn đang nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Xin đừng đánh nữa. Nếu tiếp tục đánh, hắn sẽ chết mất.
Lý Cáp liếc nhìn Tư Phong Kiêu, thực sự hắn hít nhiều thở ra ít. Nghĩ đến chính mình vừa vào kinh thành, liền giết chết một thằng con quan, sẽ không tốt. Người này họ Tư, rất có thể có liên quan đến đại học sĩ Tư Tư Mạn.
Lý Cáp buông tay, Tư Phong Kiều lập tức ngã trên mặt đất.
- Đem hắn lôi đi, đừng để cho ta nhìn thấy một lần nữa.
Lý Cáp hướng về phía bằng hữu của Tư Kiều Phong quát.
Những người kia sợ hãi nhìn Tư Phong Kiều mặt mày be bét máu, hướng cửa thang lầu đi tới. Một người trong đó đi tới cửa, quay đầu chỉ vào Lý Cáp:
- Ngươi cứ chờ ở đây.
Ánh mắt Lý Cáp lạnh lùng nhìn sang, trong lòng người nọ run cầm cập. Kết quả vừa đi xuống cầu thang, liền lăn lộn ngã xuống dưới.
Vì thế, từ một người phải nâng bây giờ thành hai.
Chưởng quầy vội vàng tiến lên đón, kinh hãi nói:
- Tại sao vây? Sao có thể đánh nhau thành dạng này?
Trước nay tuy có xảy ra đánh nhau, nhưng mặt mũi bầm dập chút ít. Cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện tình huống như thế này.
Một công tử ca xông đến níu lấy cổ áo chưởng quầy chửi bới:
- Con mẹ ngươi. Tại sao ngươi lại tìm đến con quái vật kia. Nếu Tư huynh có xảy ra chuyện gì, ngươi đào hố trước đi.
- Đây… Đây là Tư công tử?
Chưởng quầy nhìn lên, thấy một người đầu heo tụ huyết làm hắn không thể tin được. Tư Phong Kiều Tư công tử ngọc thụ lâm phong, lại bị đánh thành cái dạng này.
- Quái… Quái vật? Quái vật nào vậy?
Chưởng quầy khó hiểu hỏi.
- Còn có thể là quái vật nào nữa. Không phải là bốn cái tên mới lên sao? Ngươi nói cho Lưu Quý Trúc, lần này hắn gây đại phiền toái rồi.
Công tử ca kia nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, hơn mười người Vũ Lâm quân tiến vào Hoa Phượng lâu.
- Sao thế? Lại có đánh nhau?
Đội úy đi đầu cười nói:
- Đây là uống say bị ngã sao?
Nói xong, nhìn về phía hai người đang được nâng lên, chứng kiến Tư Phong Kiều lập tức hoảng sợ:
- Đây… Đây là ai?
Chưởng quầy lập tức đi tới nói:
- Vương Mẫn. Ngươi tới thật đúng lúc. Lầu ba có một tên côn đồ. Ngươi xem Tư Phong Kiều Tư huynh bị hắn đánh cho thành như thế này đấy.
Đội úy kêu Vương Mẫn lập tức hết hồn:
- Ai to gan đến vậy, dám đến Hoa Phượng lâu nháo sự, cư nhiên còn đánh Tư công tử?
Một cái bàn bị ném đổ xuống đất, còn bức rèm che cũng bị kéo ra không ít. Tên công tử áo bào trắng mặt đỏ bừng chỉ chỉ vào một công tử áo lam lớn tiếng:
- Tiếu Hoán. Ngươi cũng chỉ là một đứa con nhà võ mà thôi, ngươi vênh váo cái gì? Vũ Lâm quân kinh thành còn có hơn ba mươi tiêu thống. Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Lý Cáp nhìn sang, phía sau bức rèm có năm nữ tử, thân mặc hoa phục, tô nhẹ phấn son. Thoạt nhìn dù không phải mỹ nữ, nhưng cũng thanh tú, không phải là cá sấu như Tiêu Mạc Bạch nói. Lúc này, chúng nữ dường như cũng bị công tử bạch y dọa cho sợ chết khiếp, không biết phải làm thế nào.
Tên công tử áo lam kêu là Tiếu Hoán cũng lạnh lùng nói:
- Ta là con nhà võ, nhưng dù sao ta cũng là võ thí thám hoa. Ngươi thì sao? Tư Phong Kiều, ngươi cũng chỉ là một thằng phá gia chi tử. Ngay cả làm thư sinh, ngươi còn thất bại. Vênh váo cái lồng, ngươi thử thi thành Trạng Nguyên cho ka xem? Không cần phải Trạng Nguyên, loại đầu đất như ngươi ngay cả hạng trước mười đều làm không được.
- Ngươi, ngươi…
Công tử bạch y Tư Phong Kiều bị chọc vào chỗ đau, tức giận nói lắp bắp:
- Ngươi… Các ngươi.. là đám sâu mọt suốt ngày chỉ lấy quân lương, mặc kệ chính sự.
- Ai… Tư huynh. Ngươi nói như vậy cũng không đúng. Dù sao ngươi đừng mắng toàn bộ Vũ Lâm quân.
Công tử bên cạnh lên tiếng, vài người khác ngồi bên cạnh cũng phụ họa. Xem ra chỗ này cũng không ít người trong Vũ Lâm quân.
- Ta nói vậy có sao không? Ta nói cả đám Vũ Lâm quân đấy. Các ngươi không phải là cùng phẩm chất đạo đức chó lợn sao. Tiểu Văn, muội không thích ta, cũng không thể thích những nam nhân tầm thường khác. Đặc biệt là tên Tiếu Hoán đầu trâu này.
- Thì ra là tranh chấp gái.
Lý Cáp giật mình. Vì gái mà toàn bộ quyền lợi, tiền tài, mặt mũi đều phun ra sạch.
Triêu Mạc Bạch bĩu môi:
- Chờ xem, cứ, như vậy, khẳng định đây là lần thứ mười tám đại chiến giữa hai thằng ngốc.
- Văn nhân các ngươi giỏi lắm sao? Mọi người ở đây thằng nào chẳng đọc qua mấy quyển sách bại hoại. Mấy loại tân cổ kỳ thư như Kim Bình Mai, Hi Du Hoa Tùng, Liệp Diễm Giang Hồ… lão tử đều đọc sạch. Lão tử chính là văn võ song toàn. Con mợ nó, cái loại thư sinh đọc nhiều mà đếch làm gì được cho đời là cái loại vô dụng.
- Trương Khôn. Là Tư Phong Kiều mắng các ngươi, tại sao lại đem bọn ta dánh đồng? Ta thấy là ngươi hâm mộ chúng ta đọc sách quá nhiều. Còn văn võ song toàn, bổn công tử cũng biết võ, bổn công tử mới là văn võ toàn tài.
Hai bên quả nhiên bắt đầu đại chiến nước miếng. Nhưng mà quân số thư sinh hiển nhiên đông hơn võ sĩ. Còn so về văng tục, nhóm công tử Vũ Lâm quân lợi hại gấp bội.
Lý Cáp thấy vậy hai mắt tỏa sáng, không khỏi buột miệng:
- Phải đánh nhau mới đúng.
Triêu Mạc Bạch cười nói:
- Trừ khi có Linh Lung cô nương ở đây, nếu không màn này chắc không thể thiếu.
Lý Cáp nhìn về phía hắn:
- Linh Lung này thật sự có mị lực như thế?
Triêu Mạc Bạch mỉm cười:
- Lý huynh thật biết nói đùa. Nếu không có mị lực, tại sao phải mất nhiều tiền mới vào được Hoa Phượng lâu.
Người hai phe từ trận đấu nước miếng chuẩn bị chuyển sang phương pháp tiến bộ hơn. Nhưng mà chúng nữ lại ở một bên xem náo nhiệt, bất chợt còn gắp rau nhấp rượu.
- Các ngươi có bản lĩnh, hãy giống như những quân nhân Bắc phạt đi. Đi Bắc Cương đánh người Hồ đấy, ở đây chém gió cái shjt.
Tư Phong Kiều hùng hổ nói.
- Hừ. Đi Bắc Cương sao? Chúng ta đi chắc lập được đại công quay về. Quân Bắc phạt cũng có gì là giỏi. Ngoại trừ Hổ Uy tướng quân cùng Lê Bố, những người khác cũng chỉ là bình thường.
Tiếu Hoán nói.
Tư Phong Kiều cười nhạo:
- Nói ngươi là người bình thường thì là người bình thường. Ta đem các ngươi so với quân Bắc phạt, các ngươi liền cho rằng ta nói quân Bắc phạt toàn trâu bò sao? Cùng các ngươi đều giống nhau, một đám người bình thường. Còn Lê Bố cùng cái gì Hổ Uy tướng quân, cũng chỉ là hai sát nhân máu lạnh. Có cái gì mà các ngươi tông bốc như vậy.
Lời vừa dứt, Dương Cận cùng hai Hổ vệ lập tức đứng lên. Lý Cáp ngồi dưới đá Dương Cận một đá, đưa cho bọn họ ánh mắt, ba người mới phẫn nộ ngồi xuống. Nhưng ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Tư Phong Kiều.
Triêu Mạc Bạch thấy kỳ quái, lúc này mới thấy người hầu của Lý Cáp mang bội đao, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Xem ra những người này cũng không phải là đơn giản.
Bên kia, người bên cạnh Tư Phong Kiều nhanh chóng kéo hắn xuống, hạ giọng nói:
- Hổ Uy tướng quân chính là Lý gia Nhị công tử, nói chuyện cho cẩn thận chút.
Tư Phong Kiều nghe vậy cũng giật mình, nhưng mà đã nói ra thì không thể rút lại, nhân tiện nói:
- Dù sao Tiếu Hoán ngươi cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ. Cho dù có ra chiến trường cũng là nguyên liệu cho lưỡi đao.
Tiếu Hoán còn chưa há miệng, nữ tử gọi Tiểu Văn đứng lên, chỉ vào Tư Phong Kiều:
- Ta nói nè Tư Phong Kiều, sao ngươi có thể nói như vậy? Tướng sĩ quân Bắc phạt vì quốc dân Đại Hạ không tiếc tính mạng ra sa trường chiến đấu hăng hái. Cùng chiến đấu với người Hồ, ngươi lại có thể coi thường. Ngươi đúng là suy nghĩ bằng thắt lưng. Đừng nói Hổ Uy tướng quân, cùng với Lê Bố đại ca ngươi cũng đừng với tới. Người ta là Võ trạng nguyên, đại tướng quân. Ngươi nhìn lại mình đi? Ngươi là cái gì? Ngươi có tư cách nói người ta?
Cô gái này cũng có vài phần khí thế. Lý Cáp nghĩ trong lòng.
Tư Phong Kiều bị Tiểu Văn nói cho ngậm miệng. Chứng kiến Tiếu Hoán vui sướng khi thấy người gặp họa. Hắn nghĩ Tiếu Hoán đã được Tiểu Văn để trong lòng, hắn bực mình to giọng:
- Tiếu Hoán. Ngươi cười cái chó gì. Nếu ngươi còn cười, có tin rằng ông đây đập nát miệng ngươi ra không?
Hắn không dám hung hăng với Tiểu Văn, chỉ có thể đem lửa giận đổ hết lên đầu Tiếu Hoán.
Tiếu Hoán cũng không yếu thế, giơ nắm tay lên khiêu khích:
- Tới đây cưng. Ngươi là tiểu bạch kiểm, có dũng khí thì tới đây. Tiếu gia gia của ngươi sẽ nói cho ngươi biết cái gì mới là võ công.
- Ngươi muốn chết.
Tư Phong Kiều mắng to một tiếng vọt tới, lập tức cùng với Tiếu Hoán đánh nhau.
Mặc dù Tiếu Hoán trong to cơn hơn Tư Phong Kiều một chút. Nhưng Tư đại công tử cũng không phải quả hồng chín, trước kia cũng có luyện võ. Lúc này tuy chiếm chút hạ phong, nhưng thỉnh thoảng vẫn quại được một phát.
Những người bên cạnh vội vàng đến can ngăn. Bằng hữu của Tiểu Hoán cho là bọn họ muốn giúp đỡ, lập tức tiến lên. Ban đầu đơn đấu trở thành quần ẩu. Tiểu Văn chúng nữ muốn tiến lên khuyên can, nhưng không chút tác dụng, vài lần còn suýt bị ngột thương, vì vậy liền ngồi xuống bên cạnh ngồi xem. Hiển nhiên, trong này có xung đột lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên.
Thị nữ cùng bồi bàn bên cạnh vội vàng lùi ra cửa, không biết phải làm cái gì. Đã có hạ nhân đi thông tri cho chưởng quầy. Chường quầy nghe vậy chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Trước kia phát sinh xung đột liền kêu hai người Hồng Nghiêm đi can ngăn. Bọn hắn võ công cao cường, có thể chắn được quyền cước của đám công tử ca. Nhưng bây giờ hai thằng này đã bị thương tật, nhất thời hắn biết tìm ai bây giờ? Đây toàn là những công tử ca không thể trêu chọc.
Trên lầu, vẫn vô cùng hỗn loạn.
- Quả nhiên là đánh nhau.
Lý Cáp cười hắc hắc.
Triêu Mạc Bạch bu đầu lại:
- Chúng ta đánh cuộc một chút được không? Ngươi cược văn thắng hay là võ thắng?
- Võ thắng.
Lý Cáp nói.
- Được, ta cược văn thắng. Năm trăm lượng bạc, thế nào?
- Không thành vấn đề.
Lý Cáp cười đáp.
Triêu Mạc Bạch ngồi thẳng người, nhìn hai bên bem nhau, từ từ nói:
- Theo lý thuyết, đám người Tiếu Hoán là Vũ Lâm quân tiêu thống hẳn là thắng. Nhưng thực tế, mấy thằng này võ công chẳng ra gì. Mà đám Tư Phong Kiều, lúc trước cũng luyện qua quyền cước, hiện tại chiếm số đông. Vì vậy không bao lâu, có thể giải quyết xong mọi việc.
Lý Cáp nhìn nhìn. Quả thật, những tên tiêu thống võ công quá tầm thường. So sánh với Lê Bố hoặc cao thủ như Mạnh Đông Khoan quả là nực cười. Do dù là Dương Cận, đều có thể một đấu với ba, bốn thằng.
- Dương Cận.
- Có mạt tướng.
Dương Cận nghe được Lý Cáp gọi, theo bản năng trả lời.
Triêu Mạc Bạch ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Lý Cáp.
Lý Cáp nhìn vào đám hỗn loạn:
- Đi cho bọn chúng ít giáo huấn.
Dương Cận cùng hai Hổ vệ nghe vậy, lập tức sáng mắt, đứng dậy lao vào cuộc vui. Ba người chằm chằm lao vào đám văn nhân ra sức vùi dập, thế cần bằng lập tức được lập ra.
Triêu Mạc Bạch thấy vậy trợn mắt há mồm, nói với Lý Cáp:
- Ngươi, tại sao ngươi lại cho người hỗ trợ. Lần cá cược này, không tính.
Lý Cáp cười nói:
- Ngươi chưa nói ta không được giúp mà.
Nói xong cũng đứng lên, trực tiếp hướng tới Tư Phong Kiều.
Lý Cáp tóm tóc Tư Phong Kiều, đem hắn cùng Tiêu Hoán tách ra.
Tư Phong Kiều bị tóm tóc, đau đến nhe răng trợn mắt:
- Mau buông ra. Ngươi là thằng nào? Dám động đến bổn công tử. Ngươi có biết bổn công tử là ai không?
Những người khác đều chậm rãi dừng tay lại, kỳ quái nhìn về phía Lý Cáp, không hiểu vì sao hắn đột nhiên ra tay. Trong lòng bọn hắn, chúng còn tưởng Lý Cáp vì Linh Lung cô nương mà đến.
- Bốp.
Lý Cáp tặng cho Tư Phong Kiều một cái tát. Hai má hắn lập tức sưng phồng lên, hộc ra một ngụm máu cùng mấy cái răng.
- Đừ..n…g..a..ư..ư..
Tư Phong Kiêu không còn nói rõ ràng.
- Một tát này, là thay cho quân Bắc phạt đã hi sinh.
Thanh âm của Lý Cáp lạnh như băng. Đám tiểu thư, công tử tại lầu ba lập tức run lên.
- Bốp.
Lại một cái tát. Hai má Tư Phong Kiều đã được cân bằng. Lần này hắn chỉ còn ô ô.
- Một tát này, là thay quân Bắc phạt bị thương.
- Bốp.
- Một tát này, thay tướng sĩ Bắc phạt không bị thương.
- Bốp.
- Một tát này, là thay Lê Bố tướng quân.
- Bốp.
- Một tát này, là vì ta.
……………
Đầu Tư Phong Kiều đã thành đầu heo. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng rên rỉ. Nếu không phải Lý Cáp túm tóc của hắn, chỉ sợ hắn đã ngã rụi xuống mặt đất.
Bằng hữu của Tư Phong Kiều không nhịn được, quát mắng ngăn cấm. Bọn chúng đều bị Dương Cận cùng hai Hổ vệ ngăn trở. Bọn chúng lại muốn cầm ghế dựa xông lên, Hổ vệ liền rút trường đao. Nhìn thấy lưỡi đao chói lọi, các công tử ca này liền thun vòi.
Lý Cáp lại vung tay lên. Hắn không ưa nhìn những thằng như thế này. Tuy hắn đã tự nói với bản thân mình, cần nội liễm uy phong, cần tu thân dưỡng tĩnh, cần khoan dung rộng lượng. Nhưng mà gặp phải chuyện này, hắn vẫn không nhịn được. Nghĩ tới tướng sĩ quân Bắc phạt chết tại sa trường, thằng nhãi này đang tại kinh thành ăn chơi trác táng. Lúc nãy lại nói mọi người trong quân Bắc phạt là man nhân bình thường, hắn liền phát hỏa.
Bàn tay hắn bỗng nhiên bị tóm lấy. Lý Cáp nhìn lại, Tiểu Văn đang nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Xin đừng đánh nữa. Nếu tiếp tục đánh, hắn sẽ chết mất.
Lý Cáp liếc nhìn Tư Phong Kiêu, thực sự hắn hít nhiều thở ra ít. Nghĩ đến chính mình vừa vào kinh thành, liền giết chết một thằng con quan, sẽ không tốt. Người này họ Tư, rất có thể có liên quan đến đại học sĩ Tư Tư Mạn.
Lý Cáp buông tay, Tư Phong Kiều lập tức ngã trên mặt đất.
- Đem hắn lôi đi, đừng để cho ta nhìn thấy một lần nữa.
Lý Cáp hướng về phía bằng hữu của Tư Kiều Phong quát.
Những người kia sợ hãi nhìn Tư Phong Kiều mặt mày be bét máu, hướng cửa thang lầu đi tới. Một người trong đó đi tới cửa, quay đầu chỉ vào Lý Cáp:
- Ngươi cứ chờ ở đây.
Ánh mắt Lý Cáp lạnh lùng nhìn sang, trong lòng người nọ run cầm cập. Kết quả vừa đi xuống cầu thang, liền lăn lộn ngã xuống dưới.
Vì thế, từ một người phải nâng bây giờ thành hai.
Chưởng quầy vội vàng tiến lên đón, kinh hãi nói:
- Tại sao vây? Sao có thể đánh nhau thành dạng này?
Trước nay tuy có xảy ra đánh nhau, nhưng mặt mũi bầm dập chút ít. Cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện tình huống như thế này.
Một công tử ca xông đến níu lấy cổ áo chưởng quầy chửi bới:
- Con mẹ ngươi. Tại sao ngươi lại tìm đến con quái vật kia. Nếu Tư huynh có xảy ra chuyện gì, ngươi đào hố trước đi.
- Đây… Đây là Tư công tử?
Chưởng quầy nhìn lên, thấy một người đầu heo tụ huyết làm hắn không thể tin được. Tư Phong Kiều Tư công tử ngọc thụ lâm phong, lại bị đánh thành cái dạng này.
- Quái… Quái vật? Quái vật nào vậy?
Chưởng quầy khó hiểu hỏi.
- Còn có thể là quái vật nào nữa. Không phải là bốn cái tên mới lên sao? Ngươi nói cho Lưu Quý Trúc, lần này hắn gây đại phiền toái rồi.
Công tử ca kia nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, hơn mười người Vũ Lâm quân tiến vào Hoa Phượng lâu.
- Sao thế? Lại có đánh nhau?
Đội úy đi đầu cười nói:
- Đây là uống say bị ngã sao?
Nói xong, nhìn về phía hai người đang được nâng lên, chứng kiến Tư Phong Kiều lập tức hoảng sợ:
- Đây… Đây là ai?
Chưởng quầy lập tức đi tới nói:
- Vương Mẫn. Ngươi tới thật đúng lúc. Lầu ba có một tên côn đồ. Ngươi xem Tư Phong Kiều Tư huynh bị hắn đánh cho thành như thế này đấy.
Đội úy kêu Vương Mẫn lập tức hết hồn:
- Ai to gan đến vậy, dám đến Hoa Phượng lâu nháo sự, cư nhiên còn đánh Tư công tử?
/209
|