Ngày thứ hai, Lý Cáp mang theo tỷ tỷ Vân Lâm lần đầu đến kinh thành xa hoa.
Kinh thành đã đổi tên thành Đại Hạ, nên có rất nhiều chỗ khác biệt. Có ngã tư, cửa hàng đông đúc, thương nhân lui tới tấp nập, đây đúng là nơi lý tưởng để buôn bán. Đủ loại màu sắc trên đường, đương nhiên gái gú thì không thể thiếu được.
Bây giờ đang là quốc tang, nên cửa hàng nào cũng treo vải trắng. Trừ bỏ đám người Vũ Lâm quân đi tuần tra ở các ngã tư kinh thành, thì không còn thứ gì có thể ảnh hưởng đến thú vui đi dạo của hắn.
Vân Lâm mặc dù đi Đông Hải học võ mấy năm, sống cách ly với thế giới bên ngoài, nhưng nàng dù gì cũng là tỷ tỷ của Lý Cáp, là một đại tiểu thư giàu có. Nàng giống với rất nhiều nữ tử trên đời, đó chính là thích đi dạo mua sắm.
Đoàn người Lý Cáp chậm rãi đi trên đường, Hương Hương mang mạng che mặt, cùng với Thiên Thiên đi hai bên trái phải Lý Cáp, Vân Lâm thì đang mua thứ gì đó, còn Dương Cận và Vưu Mang cùng với mười hổ quân sĩ binh thì đi theo phía sau, tay cầm chuôi đao liên tục dò xét xung quanh. Tuy rằng bọn hắn không mặc giáp mà mặc thường phục, nhưng bên hông có bội đao, ánh mắt thì hung lệ, sát khí dày đặc, chỉ cần liếc mắt nhìn liền nhận ra bọn hắn là quân nhân.
Mặt khác còn có vài tên cao thủ hộ vệ Lý phủ, đi theo bảo vệ, đồng thời làm hướng dẫn viên du lịch. Tuy đã tới kinh thành một thời gian, nhưng lại xảy ra nhiều chuyện khiến hắn không thể đi dạo hết kinh thành phồn hoa này, nên bây giờ hắn đi bù lại.
- Cẩm Tú Đường là nơi buôn quần áo, trang sức số một kinh thành, chỉ mở cửa cho những người có thân phận, không thân phận thì giàu có cũng không được vào.
Một vị hộ vệ Lý phủ nói.
- Ồ, chủ cửa hàng là ai, mà ngông cuồng thế?
Lý Cáp nói.
Hộ vệ nói:
- Nghe nói hắn có quen biết với người Mộc gia, chủ cửa hàng này không có bối cảnh gì cả, nhưng buôn bán ở kinh thành đã lâu, nên đã tích lũy được một một số của cải lớn, đám phú hào bình thường cũng không làm gì được hắn.
Lý Cáp nhíu lông mày:
- Vậy thân phận của ta có đủ dùng không?
Hộ vệ cười nói:
- Nếu Vũ Uy hầu mà không đủ, thì ở cái kinh thành này chẳng còn mấy ai đủ cả.
Vưu Mang ở một bên nói:
- Hừ chỉ là một cửa hàng nho nhỏ, mà ngông cuồng như vậy? Nếu hắn thức thời thì thôi, nếu không thì cứ xác định là nhà hắn sáng nhất đêm nay.
Vân Lâm cũng cười nói:
- Xem ra là một cửa hàng giành cho quý tộc, bản thân ta rất muốn coi, trong đó có những thứ gì, có thể so với Hỗ Dương Bách Bảo Trai hay không?
Vì thế đoàn người liền đi tới Cẩm Tú Đường. Khi tới nơi thì thấy hai nhân viên đang được chưởng quầy chỉ huy đóng cửa, hộ vệ Lý phủ lập tức tiến lên giữ ván cửa lại rồi nói:
- Giữa ban ngày ban mặt, sao lại đóng cửa?
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, chưởng quầy đứng bên cạnh lập tức tiến tới bồi tội:
- Thật xin lỗi, hôm nay cửa hàng có việc, nên tạm nghỉ, ngày mai hãy quay lại.
Nhìn thấy đám người vừa đến thân mặc quần áo sang trọng, hộ vệ mang theo binh khí, hắn lập tức biết đám người này thân phận không nhỏ, không thể đắc tội.
- Có chuyện gì?
Tay hộ vệ giữ ván cửa, làm cho tên nhân viên dùng sức như thế nào cũng không đóng cửa được, chỉ biết bất đắc dĩ nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy cười nói:
- Vị đại gia này, cửa hàng thật sự có việc. Không bằng như thế này, hôm sau các vị đến, cửa hàng sẽ giảm năm mươi phần trăm cho các vị, như thế nào?
Hộ vệ cười lạnh nói:
- Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì? Công tử nhà ta không thiếu tiền.
Nói xong hắn liền ngó vào bên trong rời nói:
- Sao ta lại thấy bên trong cửa hàng có người đang mua đồ?
Vừa nghe được lời ấy, tính tình nóng này của Vưu Mang liền bộc phát, một cước đạp bay cửa, miệng thì chữi:
- Con mẹ ngươi thật nhiều chuyện, bên trong có phải hay không có người đang mua đồ?
Người đi trên đường nghe được lời này liền bu lại nhiều chuyện, đám binh lính Hổ quân lập tức trừng mắt, tay rút nữa bội đao ra, quát lớn:
- Nhìn con mẹ gì?
Đám người lập tức tản đi, nhưng vẫn đứng gần đó để xem xảy ra chuyện gì, kẻ dám quậy phá ở Cẩm Tú Đường cũng không nhiều.
Võ công của Vưu Mang cùng Dương Cận đúng là không bằng đám hộ vệ Lý phủ, nhưng sát khí cùng kinh nghiệm trên chiến trường lại hơn hẳn, làm cho người khác nhìn vào là biết một đám hung thần ác sát.
Chưởng quầy cùng nhân viên cửa hàng nghe tiếng rống của Vưu Mang, liền ngây ngốc, đần ra không biết phải làm như thế nào cho phải.
Hai đại hán thân mặc trang phục màu xanh, lưng đeo đại đao, từ bên trong cửa hàng đi ra, bất mãn nói:
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Chưởng quầy còn chưa kịp lên tiếng, Vưu Mang đã chỉ vào hai người áo xanh rồi nói:
- Bọn hắn là ai? Bọn hắn là cái đếch gì mà khi đi vào mua đồ thì các người phải đóng cửa?
Hai đại hán áo xanh lập tức nhìn Vưu Mang mói:
- Ngươi là ai? Lại dám ở chỗ này sủa bậy?
Chưởng quầy thấy thế gấp gáp nhìn đám người hộ vệ Lý phủ nói:
- Đại gia, xin các ngươi hãy rời đi cho, những người này là quý nhân, không thể đụng vào.
- Quý nhân, công tử nhà chúng ta không phải là quý nhân à?
Hộ vệ bất mãn nói.
Lý Cáp híp con mắt nói:
- Có ý tứ, ta rất muốn xem một chút, đây là cái dạng quý nhân gì?
Vốn hắn ở kinh thành vẫn tương đối cẩn thận, nhưng sau khi xảy ra xung đột ở Hoa Phượng lâu, cùng với vài ngày ở trong hoàng cung, đã giúp cho hắn hiểu rõ hơn về thực lực của gia tộc mình.
Tiền nhiệm hoàng đế là ta giết, đương nhiệm hoàng đế là ta thiến, công chúa ta thích là có thể mang ra cung, thích khách ta cũng giấu trong nhà, vậy hỏi thế gian ta sợ ai? Đây là suy nghĩ trong lòng của Lý Cáp.
Bên kia Vưu Mang cùng với hai đại hán áo xanh giao thủ, bất quá hai đại hán áo xanh cũng không thấp. Vưu Mang vừa giao thủ lập tức thất thế, bị đánh ngã xuống đất. Mấy tên hộ vệ Lý phủ lập tức xông lên trợ giúp, nhất thời quyền cước qua lại tiếng gió rít lên vù vù. Còn bên ngoài đám người nhiều chuyện lập tức lấy ghế ra ngồi coi, thậm chí còn bàn luận sôi nổi, những tiếng tốt, tốt vang liên tục, hoàn toàn bỏ qua đám Hổ quân sĩ binh.
Lúc này chưởng quầy cùng nhân viên Cẩm Tú Đường không dám nói gì, chỉ có thể đứng một bên nhìn. Có thể một lời không hợp liền rút đao đâm chém, hẳn là quyền thế ngập trời. Bất quá đám người trong cửa hàng thân phận càng tôn quý hơn… Chỉ hy vọng đám người này không đập nát cái cửa hàng này là tốt rồi.
Hai đại hán áo xanh mặc dù thân thủ không tồi, nhưng để so với mấy tên hộ vệ Lý phủ thì còn kém hơn không ít, hơn nữa bên hắn lại đông người, chỉ vài chiêu liền điểm huyệt hai đại hán áo xanh.
Vưu Mang xoa xoa địa phương bị đánh trúng, rồi đi tới đạp cho hai tên gia hỏa vài cước, dù thấy bọn hắn chật vật nằm trên mặt đất nhưng vẻ mắt vẫn tức giận, chân thì đạp miệng thì chửi:
- Đạp chết hai tên điểu nhân này.
Lúc này năm, sáu tên đại hán áo xanh, cùng với hai trung niên thân mặc trường bào xám đi ra.
Bây giờ hai bên nhân số đã cân bằng, đám người đại hán áo xanh vẫn không phải là đối thủ, nhưng hai tên trung niên áo bào tro võ công cực cao, nếu so chiêu với hộ vệ Lý phủ thì không biết đến chừng nào mới xong.
Vân Lam đứng bên cạnh Lý Cáp, hứng thú nhìn chuyện đang phát sinh ra trước mắt, cảnh tượng như vậy, làm cho nàng nhớ tới đoạn thời gian ở Hỗ Dương. Năm đó đệ đệ bốn tuổi thường xuyên mang theo nàng và Đại Phi đi quậy phá khắp nơi.
Nghe nói, đệ đệ năm đó đi qua nhà ngoại công chúc phúc, cũng đã chỉnh cho một tên đệ tử nhà giàu ở Diên Đông phủ phải ngoan ngoãn.
Hiện tại, đây là kinh thành, hắn cũng muốn quậy phá giống như ở Hỗ Dương, cùng với Diên Đông phủ sao?
Trong lòng nàng thực ra rất mong chờ. Cho tới giờ vẫn chưa có ai có thể quản được đệ đệ nàng, dù là phụ thân hoặc mẫu thân. Nàng tin tưởng, cho dù là gia gia cũng không có biện pháp quản được hắn.
Đúng vậy, Vân Lâm không hề đoán sai. Đối với Lý Tư Hồng và Chân thị, thậm chí là Lý thái sư, cũng chưa bao giờ can dự vào chuyện của Lý Cáp, luôn để mặc cho hắn thích làm gì thì làm. Giống như sự kiện của Mạc Liên, ông nội không cho phép hắn cứu, nhưng hắn vẫn ra tay cứu, nếu không hắn không phải là Lý Cáp.
Cái gọi là vương quyền đối với hắn một cái rắm cũng không bằng. Nếu hắn sợ, thì ban đêm hắn đã không xông vào hoàng cung, đứng trên ngai vàng đái cái cho sướng ***, còn nhìn lén hoàng đế xếp hình, rồi không may sẩy chân ngã đè chết hoàng đế, rồi ra tay giết đại nội cao thủ. Còn Vũ Lâm quân thì bị hắn đuổi giết như những con kiến thông thường, tiếp đó hắn còn mang công chúa bị nhốt trong lãnh cung ra ngoài ẩn nấp.
Lý Cáp híp mắt nhìn hộ vệ Lý phủ giao thủ với hai trung niên áo bào tro, mặt không chút thay đổi, hắn mang máng có thể đoán ra được nhân vật bên trong là ai. Hắn cũng không lo lắng bên trong là ai, vì hiện giờ triều đình đang rối rắm, ngay cả hoàng đế còn phải kính Lý gia hắn ba phần.
Nãy giờ bọn hắn đánh nhau, đã hấp dẫn đến ba đợt tuần tra của Vũ Lâm quân, bất quá một hộ vệ Lý phủ đã xuất trình tờ chứng tỏ thân phận, Vũ Lâm quân lập tức rời đi, không những thế còn giúp bọn hắn xua đuổi dân chúng ra xa. Thậm chí còn không cần Lý Cáp ra mặt.
Lúc này một hộ vệ Lý phủ nói nhỏ vào tai Lý Cáp:
- Nhị công tử, hai người mặc áo bào tro, hẳn là hai đại nội cao thủ.
- Đại nội cao thủ?
Lý Cáp hừ nói:
- Nếu như vậy, thì bên trong là hoàng thân quốc thích sao?
Đang nói thì bên kia chiến cuộc cũng đã phát sinh biến hóa, sáu đại hán áo xanh đều bị điểm huyệt nắm bẹp trên mặt đất. Còn hai cái áo bào trung niên mặc dù võ công cực cao, nhưng hộ vệ Lý phủ căn bản chẳng thèm nói đến quy củ giang hồ, cứ nhiều hành ít, đánh cho hai người phải liên tục lui về sau.
- Các ngươi là nô tài nhà ai? Biết người bên trong là ai không? Dám ăn gan hùm, gan gấu rồi tới đây phá rối.
Một trung niên áo bào tro ăn hai chưởng vào lưng, nhổ ra một ngụm máu, rồi lớn tiếng mắng.
Kỳ thật bên trong là ai thì chỉ cần nhìn trình độ hộ vệ của hắn là có thể nhìn ra. Lý Cáp có thể khẳng định, bên trong không phải là hoàng đế, hay thái hậu, hoặc là những người nắm quyền cao trong hoàng gia, những người khác thì hắn cần gì phải sợ. Tỷ tỷ lần đầu tiên đến kinh thành, hắn làm sao có thể ở trước mặt tỷ tỷ mà mất hết mặt mũi?
- Đánh cho bọn hắn gãy răng.
Lý Cáp khoát tay nói, liền mang theo Hương Hương, Thiên Thiên cùng với tỷ tỷ tiến vào Cẩm Tú Đường. Dương Cận cùng với Vưu Mang cũng dẫn theo vài Hổ quân sĩ binh theo vào, còn lưu lại vài Hổ quân sĩ binh thủ ngoài cửa.
Hai trung niên mặc áo bào tro giận dữ, tuy rằng bọn hắn bị vây vào hoàn cảnh xấu, nhưng cao thủ vẫn là cao thủ, dù bị thua thiệt về người, nhưng những hộ vệ Lý phủ vẫn không cách nào đánh ngã bọn hắn được, làm sao có thể nói đánh gãy răng là đánh gãy răng?
Bất qua sau khi nghe xong câu nói của Lý Cáp, bọn hắn liền cảm nhận được một trận choáng váng đầu óc, cước bộ lắc lư. Hộ vệ Lý phủ làm sao bỏ qua được cơ hội này, cả đám đã tức giận khi bị gọi là nô tài lập tức nhảy lên chân đá tay đấm gãy hết răng của hai trung niên áo bào, sau đó mới điểm huyệt rồi quẳng qua một bên.
Lý Cáp quay đầu nhìn Hương Hương mỉm cười, thầm khen tiểu hồ ly cùng mình tâm ý tương thông, chỉ một câu nói đã hiểu rõ, vậy là buổi tới phải hảo hảo thưởng cho nàng.
Hương Hương cũng lập tức quay về đứng kế chủ nhân nở một nụ cười quyến rũ. Tuy rằng trên mặt che một tầng lụa mỏng, hai con ngươi giống như nước, Lý Cáp nhìn vào đó liền cảm nhận được một trận thoải mái.
Trên mặt đất, đầu óc hai đại nội cao thủ hoàn toàn mê muội, không biết rằng mình vừa bị một con hồ yêu ngàn năm dùng yêu thuật.
Chưởng quầy cùng nhân viên cửa hàng thấy đám người Lý Cáp nhanh như vậy đã giải quyết xong, cuộc chiến hoàn toàn nghiêng hẳn về một phía, trong lòng cảm thấy có chút kinh dị, nhưng do dự một hồi cũng đi theo vào.
Vừa rồi tuy rằng kịch liệt, nhưng hai phe lại rất ăn ý, không có sử dụng binh khí, xuống tay cũng không có nhắm vào tử thủ. Bất quá hai cao thủ mặc áo bào tro cũng bị thương rất nặng, tuy là quyền cước nhưng chưa chắc đã nhẹ hơn đao kiếm.
Đám người Lý Cáp vừa tiến vào ngoại đường, liền thấy một đại hán thân mặc cẩm y, mặt âm trầm đi tới.
- Các ngươi là ai, mà dám tới đây quậy phá?
Một đại hán cầm chuôi đao quát.
Vưu Mang hừ lạnh nói:
- Các người là ai, người ta mở tiệm để buôn bán, dựa vào cái gì khi các ngươi đã tiến vào cửa hàng, thì người khác không được vào?
- Tiểu nhân biết người này, hắn là phó thống tướng Vũ Lâm quân ở cung thành.
Vị hộ vệ Lý phủ đứng bên cạnh Lý Cáp nói.
Đại hán đầu lĩnh thân mặc cẩm y nhìn thấy tên hộ vệ Lý phủ, sắc mặt khẽ biến.
Kinh thành đã đổi tên thành Đại Hạ, nên có rất nhiều chỗ khác biệt. Có ngã tư, cửa hàng đông đúc, thương nhân lui tới tấp nập, đây đúng là nơi lý tưởng để buôn bán. Đủ loại màu sắc trên đường, đương nhiên gái gú thì không thể thiếu được.
Bây giờ đang là quốc tang, nên cửa hàng nào cũng treo vải trắng. Trừ bỏ đám người Vũ Lâm quân đi tuần tra ở các ngã tư kinh thành, thì không còn thứ gì có thể ảnh hưởng đến thú vui đi dạo của hắn.
Vân Lâm mặc dù đi Đông Hải học võ mấy năm, sống cách ly với thế giới bên ngoài, nhưng nàng dù gì cũng là tỷ tỷ của Lý Cáp, là một đại tiểu thư giàu có. Nàng giống với rất nhiều nữ tử trên đời, đó chính là thích đi dạo mua sắm.
Đoàn người Lý Cáp chậm rãi đi trên đường, Hương Hương mang mạng che mặt, cùng với Thiên Thiên đi hai bên trái phải Lý Cáp, Vân Lâm thì đang mua thứ gì đó, còn Dương Cận và Vưu Mang cùng với mười hổ quân sĩ binh thì đi theo phía sau, tay cầm chuôi đao liên tục dò xét xung quanh. Tuy rằng bọn hắn không mặc giáp mà mặc thường phục, nhưng bên hông có bội đao, ánh mắt thì hung lệ, sát khí dày đặc, chỉ cần liếc mắt nhìn liền nhận ra bọn hắn là quân nhân.
Mặt khác còn có vài tên cao thủ hộ vệ Lý phủ, đi theo bảo vệ, đồng thời làm hướng dẫn viên du lịch. Tuy đã tới kinh thành một thời gian, nhưng lại xảy ra nhiều chuyện khiến hắn không thể đi dạo hết kinh thành phồn hoa này, nên bây giờ hắn đi bù lại.
- Cẩm Tú Đường là nơi buôn quần áo, trang sức số một kinh thành, chỉ mở cửa cho những người có thân phận, không thân phận thì giàu có cũng không được vào.
Một vị hộ vệ Lý phủ nói.
- Ồ, chủ cửa hàng là ai, mà ngông cuồng thế?
Lý Cáp nói.
Hộ vệ nói:
- Nghe nói hắn có quen biết với người Mộc gia, chủ cửa hàng này không có bối cảnh gì cả, nhưng buôn bán ở kinh thành đã lâu, nên đã tích lũy được một một số của cải lớn, đám phú hào bình thường cũng không làm gì được hắn.
Lý Cáp nhíu lông mày:
- Vậy thân phận của ta có đủ dùng không?
Hộ vệ cười nói:
- Nếu Vũ Uy hầu mà không đủ, thì ở cái kinh thành này chẳng còn mấy ai đủ cả.
Vưu Mang ở một bên nói:
- Hừ chỉ là một cửa hàng nho nhỏ, mà ngông cuồng như vậy? Nếu hắn thức thời thì thôi, nếu không thì cứ xác định là nhà hắn sáng nhất đêm nay.
Vân Lâm cũng cười nói:
- Xem ra là một cửa hàng giành cho quý tộc, bản thân ta rất muốn coi, trong đó có những thứ gì, có thể so với Hỗ Dương Bách Bảo Trai hay không?
Vì thế đoàn người liền đi tới Cẩm Tú Đường. Khi tới nơi thì thấy hai nhân viên đang được chưởng quầy chỉ huy đóng cửa, hộ vệ Lý phủ lập tức tiến lên giữ ván cửa lại rồi nói:
- Giữa ban ngày ban mặt, sao lại đóng cửa?
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, chưởng quầy đứng bên cạnh lập tức tiến tới bồi tội:
- Thật xin lỗi, hôm nay cửa hàng có việc, nên tạm nghỉ, ngày mai hãy quay lại.
Nhìn thấy đám người vừa đến thân mặc quần áo sang trọng, hộ vệ mang theo binh khí, hắn lập tức biết đám người này thân phận không nhỏ, không thể đắc tội.
- Có chuyện gì?
Tay hộ vệ giữ ván cửa, làm cho tên nhân viên dùng sức như thế nào cũng không đóng cửa được, chỉ biết bất đắc dĩ nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy cười nói:
- Vị đại gia này, cửa hàng thật sự có việc. Không bằng như thế này, hôm sau các vị đến, cửa hàng sẽ giảm năm mươi phần trăm cho các vị, như thế nào?
Hộ vệ cười lạnh nói:
- Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì? Công tử nhà ta không thiếu tiền.
Nói xong hắn liền ngó vào bên trong rời nói:
- Sao ta lại thấy bên trong cửa hàng có người đang mua đồ?
Vừa nghe được lời ấy, tính tình nóng này của Vưu Mang liền bộc phát, một cước đạp bay cửa, miệng thì chữi:
- Con mẹ ngươi thật nhiều chuyện, bên trong có phải hay không có người đang mua đồ?
Người đi trên đường nghe được lời này liền bu lại nhiều chuyện, đám binh lính Hổ quân lập tức trừng mắt, tay rút nữa bội đao ra, quát lớn:
- Nhìn con mẹ gì?
Đám người lập tức tản đi, nhưng vẫn đứng gần đó để xem xảy ra chuyện gì, kẻ dám quậy phá ở Cẩm Tú Đường cũng không nhiều.
Võ công của Vưu Mang cùng Dương Cận đúng là không bằng đám hộ vệ Lý phủ, nhưng sát khí cùng kinh nghiệm trên chiến trường lại hơn hẳn, làm cho người khác nhìn vào là biết một đám hung thần ác sát.
Chưởng quầy cùng nhân viên cửa hàng nghe tiếng rống của Vưu Mang, liền ngây ngốc, đần ra không biết phải làm như thế nào cho phải.
Hai đại hán thân mặc trang phục màu xanh, lưng đeo đại đao, từ bên trong cửa hàng đi ra, bất mãn nói:
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Chưởng quầy còn chưa kịp lên tiếng, Vưu Mang đã chỉ vào hai người áo xanh rồi nói:
- Bọn hắn là ai? Bọn hắn là cái đếch gì mà khi đi vào mua đồ thì các người phải đóng cửa?
Hai đại hán áo xanh lập tức nhìn Vưu Mang mói:
- Ngươi là ai? Lại dám ở chỗ này sủa bậy?
Chưởng quầy thấy thế gấp gáp nhìn đám người hộ vệ Lý phủ nói:
- Đại gia, xin các ngươi hãy rời đi cho, những người này là quý nhân, không thể đụng vào.
- Quý nhân, công tử nhà chúng ta không phải là quý nhân à?
Hộ vệ bất mãn nói.
Lý Cáp híp con mắt nói:
- Có ý tứ, ta rất muốn xem một chút, đây là cái dạng quý nhân gì?
Vốn hắn ở kinh thành vẫn tương đối cẩn thận, nhưng sau khi xảy ra xung đột ở Hoa Phượng lâu, cùng với vài ngày ở trong hoàng cung, đã giúp cho hắn hiểu rõ hơn về thực lực của gia tộc mình.
Tiền nhiệm hoàng đế là ta giết, đương nhiệm hoàng đế là ta thiến, công chúa ta thích là có thể mang ra cung, thích khách ta cũng giấu trong nhà, vậy hỏi thế gian ta sợ ai? Đây là suy nghĩ trong lòng của Lý Cáp.
Bên kia Vưu Mang cùng với hai đại hán áo xanh giao thủ, bất quá hai đại hán áo xanh cũng không thấp. Vưu Mang vừa giao thủ lập tức thất thế, bị đánh ngã xuống đất. Mấy tên hộ vệ Lý phủ lập tức xông lên trợ giúp, nhất thời quyền cước qua lại tiếng gió rít lên vù vù. Còn bên ngoài đám người nhiều chuyện lập tức lấy ghế ra ngồi coi, thậm chí còn bàn luận sôi nổi, những tiếng tốt, tốt vang liên tục, hoàn toàn bỏ qua đám Hổ quân sĩ binh.
Lúc này chưởng quầy cùng nhân viên Cẩm Tú Đường không dám nói gì, chỉ có thể đứng một bên nhìn. Có thể một lời không hợp liền rút đao đâm chém, hẳn là quyền thế ngập trời. Bất quá đám người trong cửa hàng thân phận càng tôn quý hơn… Chỉ hy vọng đám người này không đập nát cái cửa hàng này là tốt rồi.
Hai đại hán áo xanh mặc dù thân thủ không tồi, nhưng để so với mấy tên hộ vệ Lý phủ thì còn kém hơn không ít, hơn nữa bên hắn lại đông người, chỉ vài chiêu liền điểm huyệt hai đại hán áo xanh.
Vưu Mang xoa xoa địa phương bị đánh trúng, rồi đi tới đạp cho hai tên gia hỏa vài cước, dù thấy bọn hắn chật vật nằm trên mặt đất nhưng vẻ mắt vẫn tức giận, chân thì đạp miệng thì chửi:
- Đạp chết hai tên điểu nhân này.
Lúc này năm, sáu tên đại hán áo xanh, cùng với hai trung niên thân mặc trường bào xám đi ra.
Bây giờ hai bên nhân số đã cân bằng, đám người đại hán áo xanh vẫn không phải là đối thủ, nhưng hai tên trung niên áo bào tro võ công cực cao, nếu so chiêu với hộ vệ Lý phủ thì không biết đến chừng nào mới xong.
Vân Lam đứng bên cạnh Lý Cáp, hứng thú nhìn chuyện đang phát sinh ra trước mắt, cảnh tượng như vậy, làm cho nàng nhớ tới đoạn thời gian ở Hỗ Dương. Năm đó đệ đệ bốn tuổi thường xuyên mang theo nàng và Đại Phi đi quậy phá khắp nơi.
Nghe nói, đệ đệ năm đó đi qua nhà ngoại công chúc phúc, cũng đã chỉnh cho một tên đệ tử nhà giàu ở Diên Đông phủ phải ngoan ngoãn.
Hiện tại, đây là kinh thành, hắn cũng muốn quậy phá giống như ở Hỗ Dương, cùng với Diên Đông phủ sao?
Trong lòng nàng thực ra rất mong chờ. Cho tới giờ vẫn chưa có ai có thể quản được đệ đệ nàng, dù là phụ thân hoặc mẫu thân. Nàng tin tưởng, cho dù là gia gia cũng không có biện pháp quản được hắn.
Đúng vậy, Vân Lâm không hề đoán sai. Đối với Lý Tư Hồng và Chân thị, thậm chí là Lý thái sư, cũng chưa bao giờ can dự vào chuyện của Lý Cáp, luôn để mặc cho hắn thích làm gì thì làm. Giống như sự kiện của Mạc Liên, ông nội không cho phép hắn cứu, nhưng hắn vẫn ra tay cứu, nếu không hắn không phải là Lý Cáp.
Cái gọi là vương quyền đối với hắn một cái rắm cũng không bằng. Nếu hắn sợ, thì ban đêm hắn đã không xông vào hoàng cung, đứng trên ngai vàng đái cái cho sướng ***, còn nhìn lén hoàng đế xếp hình, rồi không may sẩy chân ngã đè chết hoàng đế, rồi ra tay giết đại nội cao thủ. Còn Vũ Lâm quân thì bị hắn đuổi giết như những con kiến thông thường, tiếp đó hắn còn mang công chúa bị nhốt trong lãnh cung ra ngoài ẩn nấp.
Lý Cáp híp mắt nhìn hộ vệ Lý phủ giao thủ với hai trung niên áo bào tro, mặt không chút thay đổi, hắn mang máng có thể đoán ra được nhân vật bên trong là ai. Hắn cũng không lo lắng bên trong là ai, vì hiện giờ triều đình đang rối rắm, ngay cả hoàng đế còn phải kính Lý gia hắn ba phần.
Nãy giờ bọn hắn đánh nhau, đã hấp dẫn đến ba đợt tuần tra của Vũ Lâm quân, bất quá một hộ vệ Lý phủ đã xuất trình tờ chứng tỏ thân phận, Vũ Lâm quân lập tức rời đi, không những thế còn giúp bọn hắn xua đuổi dân chúng ra xa. Thậm chí còn không cần Lý Cáp ra mặt.
Lúc này một hộ vệ Lý phủ nói nhỏ vào tai Lý Cáp:
- Nhị công tử, hai người mặc áo bào tro, hẳn là hai đại nội cao thủ.
- Đại nội cao thủ?
Lý Cáp hừ nói:
- Nếu như vậy, thì bên trong là hoàng thân quốc thích sao?
Đang nói thì bên kia chiến cuộc cũng đã phát sinh biến hóa, sáu đại hán áo xanh đều bị điểm huyệt nắm bẹp trên mặt đất. Còn hai cái áo bào trung niên mặc dù võ công cực cao, nhưng hộ vệ Lý phủ căn bản chẳng thèm nói đến quy củ giang hồ, cứ nhiều hành ít, đánh cho hai người phải liên tục lui về sau.
- Các ngươi là nô tài nhà ai? Biết người bên trong là ai không? Dám ăn gan hùm, gan gấu rồi tới đây phá rối.
Một trung niên áo bào tro ăn hai chưởng vào lưng, nhổ ra một ngụm máu, rồi lớn tiếng mắng.
Kỳ thật bên trong là ai thì chỉ cần nhìn trình độ hộ vệ của hắn là có thể nhìn ra. Lý Cáp có thể khẳng định, bên trong không phải là hoàng đế, hay thái hậu, hoặc là những người nắm quyền cao trong hoàng gia, những người khác thì hắn cần gì phải sợ. Tỷ tỷ lần đầu tiên đến kinh thành, hắn làm sao có thể ở trước mặt tỷ tỷ mà mất hết mặt mũi?
- Đánh cho bọn hắn gãy răng.
Lý Cáp khoát tay nói, liền mang theo Hương Hương, Thiên Thiên cùng với tỷ tỷ tiến vào Cẩm Tú Đường. Dương Cận cùng với Vưu Mang cũng dẫn theo vài Hổ quân sĩ binh theo vào, còn lưu lại vài Hổ quân sĩ binh thủ ngoài cửa.
Hai trung niên mặc áo bào tro giận dữ, tuy rằng bọn hắn bị vây vào hoàn cảnh xấu, nhưng cao thủ vẫn là cao thủ, dù bị thua thiệt về người, nhưng những hộ vệ Lý phủ vẫn không cách nào đánh ngã bọn hắn được, làm sao có thể nói đánh gãy răng là đánh gãy răng?
Bất qua sau khi nghe xong câu nói của Lý Cáp, bọn hắn liền cảm nhận được một trận choáng váng đầu óc, cước bộ lắc lư. Hộ vệ Lý phủ làm sao bỏ qua được cơ hội này, cả đám đã tức giận khi bị gọi là nô tài lập tức nhảy lên chân đá tay đấm gãy hết răng của hai trung niên áo bào, sau đó mới điểm huyệt rồi quẳng qua một bên.
Lý Cáp quay đầu nhìn Hương Hương mỉm cười, thầm khen tiểu hồ ly cùng mình tâm ý tương thông, chỉ một câu nói đã hiểu rõ, vậy là buổi tới phải hảo hảo thưởng cho nàng.
Hương Hương cũng lập tức quay về đứng kế chủ nhân nở một nụ cười quyến rũ. Tuy rằng trên mặt che một tầng lụa mỏng, hai con ngươi giống như nước, Lý Cáp nhìn vào đó liền cảm nhận được một trận thoải mái.
Trên mặt đất, đầu óc hai đại nội cao thủ hoàn toàn mê muội, không biết rằng mình vừa bị một con hồ yêu ngàn năm dùng yêu thuật.
Chưởng quầy cùng nhân viên cửa hàng thấy đám người Lý Cáp nhanh như vậy đã giải quyết xong, cuộc chiến hoàn toàn nghiêng hẳn về một phía, trong lòng cảm thấy có chút kinh dị, nhưng do dự một hồi cũng đi theo vào.
Vừa rồi tuy rằng kịch liệt, nhưng hai phe lại rất ăn ý, không có sử dụng binh khí, xuống tay cũng không có nhắm vào tử thủ. Bất quá hai cao thủ mặc áo bào tro cũng bị thương rất nặng, tuy là quyền cước nhưng chưa chắc đã nhẹ hơn đao kiếm.
Đám người Lý Cáp vừa tiến vào ngoại đường, liền thấy một đại hán thân mặc cẩm y, mặt âm trầm đi tới.
- Các ngươi là ai, mà dám tới đây quậy phá?
Một đại hán cầm chuôi đao quát.
Vưu Mang hừ lạnh nói:
- Các người là ai, người ta mở tiệm để buôn bán, dựa vào cái gì khi các ngươi đã tiến vào cửa hàng, thì người khác không được vào?
- Tiểu nhân biết người này, hắn là phó thống tướng Vũ Lâm quân ở cung thành.
Vị hộ vệ Lý phủ đứng bên cạnh Lý Cáp nói.
Đại hán đầu lĩnh thân mặc cẩm y nhìn thấy tên hộ vệ Lý phủ, sắc mặt khẽ biến.
/209
|