Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 140: Đó là thánh chỉ

/497


Edit: Yue Beta: Leticia Vân Thiển Nguyệt cả kinh, sau đó nhìn về phía Dung Cảnh. Dạ Thiên Dật đi xin chỉ tứ hôn sao? Lão Hoàng đế rõ ràng đã đáp ứng?

Sắc mặt Dung Cảnh khẽ biến, nhưng chỉ trong chớp mắt liền khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nhìn Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng hướng ra phía ngoài hỏi:”Chuyện này là thật?”

“Hồi bẩm Thế tử, là thật không sai!” Huyền Ca cấp bách gật đầu.

Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn mặt bàn, tựa hồ lẳng lặng tự suy xét.

Vân Thiển Nguyệt cũng ổn định lại tâm trạng, nghĩ vô luận như thế nào cũng quyết không thể để cho lão Hoàng đế tuyên thánh chỉ này. Nàng được tứ hôn gả cho Dạ Thiên Dật chính là đội lên trên đầu địa vị Hoàng tử phi, đương nhiên là nàng không muốn, chắc chắn Dung Cảnh lại càng không muốn. Nếu nàng cùng Dung Cảnh ở chung một chỗ sẽ trở thành kháng chỉ, điều này không phải là không thể được, nhưng bọn họ không phải chỉ có một mình, lấy tình hình trước mắt của Vân Vương Phủ, Vinh vương phủ, hai phủ cùng với mọi người trong phủ đều sẽ bị liên lụy.

“Hai ngày nay, Tây Sơn quân cơ đại doanh thao luyện vất vả, binh lính quá mệt mỏi, phòng bị sơ suất dẫn đến việc hỏa hoạn cũng là bình thường.” Dung Cảnh ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, cười hỏi, “Nàng nói có phải không?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu. Nàng cũng nghĩ đến Tây Sơn quân cơ đại doanh. Cái gì được lão Hoàng đế coi trọng nhất? Là giang sơn! Binh khí giữ vững giang sơn, vị trí của hắn chính là quân đội. Tây Sơn đại doanh gánh vác chức trách trọng yếu là thủ hộ kinh thành. Lão Hoàng đế đương nhiên sẽ không cho phép Tây Sơn đại doanh gặp chuyện không may. Một chiêu “vây Nguỵ cứu Triệu” này rất tốt.

“Huyền Ca, phân phó xuống. Đi đốt kho lương thực của Tây Sơn quân cơ đại doanh.” Dung Cảnh hướng bên ngoài phân phó.

“Dạ!” Huyền Ca lập tức lên tiếng, dứt lời không nghe Dung Cảnh phân phó nữa, liền vội hỏi, “Thế tử, ở chỗ Hoàng thượng đang rất cấp bách. Chúng ta chỉ đốt kho lương thực ở quân cơ đại doanh thôi sao? Nếu không có người đi bẩm báo cho Hoàng thượng? Thuộc hạ sợ. . . . . .”

“Tây Sơn quân cơ đại doanh có tai mắt của Hoàng thượng, việc đầu tiên sẽ làm là bẩm báo cho Hoàng thượng. Ngươi chỉ cần phân phó như thế là được rồi. Phải làm không lưu lại dấu vết gì.” Dung Cảnh ngăn cản lời nói của Huyền Ca, phân phó.

“Vâng!” Huyền Ca lập tức lui xuống.

Dung Cảnh ngồi xuống lần nữa, ôn nhu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ăn mì đi!”

Vân Thiển Nguyệt làm gì còn có tâm tình ăn, lắc đầu, “Không ăn nổi!”

“Nàng nhìn ra ngoài của sổ đi, lão nhân gia tám mươi hai tuổi tự mình làm hai tô mì, nàng nhẫn tâm không ăn?” Dung Cảnh liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Trương lão đã ở trong viện bắt đầu xử lý gieo trồng một ít thảo dược. Lão nhân tam mươi hai với khuôn mặt xám trắng, tóc trắng, mỗi cây thảo dược đều giống như là con hắn, đều dốc lòng chăm sóc. Nàng thu hồi tầm mắt, ngồi xuống lần nữa, cầm lấy đũa tiếp tục ăn, mì vừa đến trước miệng lại cảm thấy rất thơm.

Yên lặng ăn xong một tô mì, Vân Thiển Nguyệt để đũa xuống, nhìn về phía Dung Cảnh, thấy hắn đã sớm để đũa xuống, đang nhìn chén thuốc trước mặt cau mày, nàng liếc mắt nhìn hắn, “Mau uống hết đi, uống xong chúng ta tiến cung.”

“Nàng đút cho ta!” Dung Cảnh ngồi bất động.

“Dung công tử, ngươi nên tìm một bảo mẫu, ta không đủ tư cách làm bảo mẫu.” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh.

“Bảo mẫu là cái gì?” Dung Cảnh không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Nha hoàn!” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ.

“Hóa ra là nha hoàn, cái gì từ trong miệng nàng đi ra cũng đều trở nên mới mẻ.” Dung Cảnh cười cười, nhìn Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu nói: “Ai cũng không thay thế được vị trí của nàng. Nàng đút cho ta, ta mới có thể uống hết.”

Vân Thiển Nguyệt vốn không muốn để ý, trước kia chỉ biết người này độc miệng nói lời ác độc, lòng dạ hiểm độc, tim đen phổi đen, chưa bao giờ biết hắn nói lời dỗ dành lại khiến người ta dễ dàng chui vào rọ đến vậy. Nàng buồn cười bưng chén thuốc lên, đặt ở cánh môi hắn, tức giận nói: “Uống đi!”

Dung Cảnh cau mày há mồm.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lông mày đang nhíu chặt lại của hắn, bởi vì động tác nuốt xuống mà hầu kết lên xuống đều đặn có quy luật, với hắn uống thuốc là chuyện chán ghét nhất, nhưng mà động tác này lại ưu nhã như thế, nàng có chút ghen tỵ nhìn hắn. Nghĩ tới nam nhân đẹp như vậy làm cái gì? Làm cho người khác nghĩ muốn phạm tội!

Dung Cảnh uống được một nửa rồi lắc đầu với Vân Thiển Nguyệt.

“Không uống nữa?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Không uống nữa!” Dung Cảnh nói.

“Uống hết đi! Một giọt cũng không được sót lại.” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh, cái tật xấu này nhất định phải sửa. Chỉ cần ngửi mùi nàng cũng biết bên trong có bao nhiêu dược liệu trân quý mới nấu thành một chén này. Uống một nửa bỏ một nửa, quả thực lãng phí.

“Được” Dung Cảnh rất dễ nói chuyện, gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, quả nhiên hắn thông minh mà uống hết, nghĩ tới hắn nghe lời của nàng như vậy coi như cũng có thể cứu chữa. Thấy hắn uống hết chén thuốc một giọt cũng không còn sót lại, nàng vừa định khen ngợi một câu, Dung Cảnh bỗng nhiên đẩy chén thuốc ra, ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên môi của nàng, nhất thời một trận cay đắng do cánh môi hắn truyền đến cánh môi nàng, thoáng chốc giữa răng môi đều có vị đắng ngắt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Dung Cảnh, chân mày Dung Cảnh vốn đang nhíu chặt lúc này mới tản ra, nụ hôn càng sâu thêm.

Cho đến khi Vân Thiển Nguyệt thở hồng hộc, Dung Cảnh mới buông nàng ra, vẫn chưa thỏa mãn mà nói: “Sau này mỗi lần ta uống thuốc nàng đều phải ở bên cạnh, có như vậy ta mới không cảm thấy đắng!”

Vân Thiển Nguyệt miệng đầy vị đắng, đắng đến tận trong lòng. Có trời mới biết nàng cũng không thích uống thuốc. Nàng thở gấp trừng mắt nhìn Dung Cảnh, nhất thời im lặng.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, trên mặt đều là nụ cười thật sâu.

“Thật không muốn nhận thức ngươi!” Vân Thiển Nguyệt quay mặt qua một bên.

Dung Cảnh cười khẽ, đưa tay kéo nàng quay lại, ôn nhu nói: “Thời gian không sai biệt lắm. Chúng ta tiến cung đi châm cứu cho Lãnh tiểu Vương gia.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng dậy, vừa đứng lên, chân mềm nhũn, Dung Cảnh lập tức đưa tay đỡ nàng, cười nói: “Hôm nay ta cũng không có làm nàng mệt đến vậy mà, làm sao vậy?”

Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt trợn mắt nhìn Dung Cảnh, cảnh cáo nói: “Lần sau uống thuốc quy củ một chút!”

“Được!” Dung cảnh gật đầu, cười dắt tay Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài.

Hai người ra khỏi cửa phòng, Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Trương lão trong viện, vừa muốn nói chuyện, Dung Cảnh thấp giọng nói với nàng: “Không cần cáo từ, Trương lão chỉ thích chúng ta đến, không thích chúng ta đi.”

Vân Thiển Nguyệt im miệng, nghĩ tới Trương lão thật đúng là một lão đầu có cá tính. Nàng gật đầu, nhìn thoáng qua sắc trời, kéo Dung Cảnh, điểm nhẹ mũi chân, trong khoảnh khắc đã phi thân lên mái hiên, nàng bước không ngừng, thi triển khinh công hướng hoàng cung đi tới.

Giải trừ Phượng Hoàng Kiếp, khôi phục trí nhớ, võ công của nàng cũng tăng lên gấp đôi.

“Hôm nay võ công của nàng cao hơn ta rồi, nhất định phải chiếu cố ta thật tốt.” Dung Cảnh nghiêng đầu nói với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía trước, làm như không nghe thấy.

Dung Cảnh đưa tay xoa trán, không dùng một chút công lực nào, đem sức nặng của toàn bộ thân thể giao cho Vân Thiển Nguyệt, thở dài nói: “Võ công của thê tử cao hơn so với trượng phu thật không phải là chuyện tốt, ta vẫn là mau chóng khôi phục công lực thôi!”

Vân Thiển Nguyệt vẫn làm như không nghe thấy, nghĩ tới hắn lại sử dụng sớm quyền lợi rồi.

“Cũng là do ác lão đạo!” Dung Cảnh lại thở dài một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nghe hắn nhắc tới lão đạo, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, “Hắn thật sự là sư phụ của ngươi? Chuyện này sao ta lại không biết?”

“Không có nghe hắn nói sao? Dạy ta mấy chiêu mà thôi. Dạy một chiêu cũng là sư phụ.” Dung Cảnh nói.

“Có biết tên của lão đạo không? Lúc nào thì dạy ngươi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Ta cũng không biết hắn tên gì. Hắn dạy ta vào khoảng mười hai năm trước. Khi đó ta mới hơn năm tuổi, nàng mới hơn hai tuổi mà thôi. Còn chưa ra khỏi Vân Vương Phủ Thiển Nguyệt Các đâu, sao sẽ biết rõ chuyện của ta?” Dung Cảnh cười cười.

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, mười hai năm trước? Mẹ ruột của nàng chính là qua đời vào năm này. Nàng nhăn nhíu mày, lại hỏi, “Dạy ngươi lúc nào? Lão đạo có võ công như vậy, cùng với Phổ Thiện đại sư nổi danh, thì có lẽ cũng nổi danh mới đúng, vì sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua?”

“Dạy ta vào mùa hè năm ấy” Dung Cảnh nhẹ nhàng nói: “Tám mươi năm trước, Phổ Thiện đại sư chưa xuất gia, trên giang hồ được xưng là Phiên Vân Chưởng Tôn Vân Châu, lúc ấy cùng với hắn như hình với bóng có một người gọi là Tình Hoa Kiếm Tiêu Vũ. Sau khi Phiên Vân Chưởng xuất gia, pháp danh là Phổ Thiện, mà Tình Hoa Kiếm thì một mình du đãng trên giang hồ, một thời gian sau liền mất đi tung tích. Trong thiên hạ không người nào biết hắn tên gì. Nàng chưa nghe qua cũng là bình thường.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới mùa hè năm đó, cũng chính là thời điểm mẫu thân nàng qua đời. Nàng vốn cảm giác lão đạo đối với nàng như vậy không chỉ là bởi vì nàng có quan hệ với Dung Cảnh. Tuy không nói với nàng mấy câu, nhưng nàng vẫn là có cảm giác thân cận. Cảm giác này nàng nói không nên lời, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự thân cận.

“Nàng cảm thấy sư phụ của ta có liên quan đến mẫu thân nàng?” Dung Cảnh hỏi.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Ta cũng cảm thấy như vậy. Năm đó hắn xuất hiện ở kinh thành Thiên Thánh cũng chỉ lưu lại một ngày. Đúng lúc ta xuất phủ thì gặp được hắn. Ước chừng hắn thấy ta tư chất không tệ, nhất thời ngứa tay, cho ta Thiên Địa chân kinh đã thất truyền, còn dạy ta mấy chiêu.” Dung Cảnh cười nói: “Lúc ấy hắn không hối hận, không biết làm sao mười mấy năm qua không thấy hắn, thế nhưng giờ đây gặp lại ta, lại không chào đón ta như thế.”

“Đoán chừng là ngươi lúc nhỏ mới được người yêu quý, lớn lên thì không được người yêu, chỉ khiến người hận thôi.” Vân Thiển Nguyệt đưa ra kết luận.

“Ta khi còn bé được rất nhiều người yêu thích sao?” Dung Cảnh nhướn mày, bỗng nhiên chợt nói: “A, ta đã quên, lúc ấy nàng luôn nhìn ta, yêu thích ta.”

“Không biết xấu hổ !” Vân Thiển Nguyệt căm phẫn nói một câu.

Dung Cảnh cười khẽ.

“Lúc này lão đạo đã rời đi rồi sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi. Lúc nàng khôi phục trí nhớ xong liền rời đi, một là không muốn đối mặt với Dạ Thiên Dật ngay lúc đó, cùng với việc Dung Cảnh tự hành hạ mình khiến nàng đau lòng, hai là muốn đi dưới vách núi Tây Phong thăm những người kia. Căn bản lúc đó không muốn đi lên gặp lão đạo tìm tòi nghiên cứu chuyện này.

“Ừ, đi rồi, còn mang theo Phổ Thiện đại sư!” Dung cảnh gật đầu.

“Nếu muốn tìm di thể mẫu thân ta, xem ra sau này cần có cơ duyên rồi.” Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng. Năm đó lúc mẫu thân mất, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nàng cũng đã đi lên Vân Vụ sơn rồi, sau đó được ẩn vệ ôm nàng trở về, phát hiện mộ phần trên núi đã bị người động qua. Sau khi trở về nàng vẫn âm thầm truy xét, nhưng một chút tin tức cũng không tra được. Lại phát hiện ca ca bị đổi. . . . . . Nhớ tới chuyện này, nàng lập tức hỏi, “Ngươi xử trí ca ca của ta như thế nào?”

Lúc ấy ở trong tẩm cung cô cô nàng, đương nhiên nàng cũng phát hiện Nam Lăng Duệ núp trong bóng tối. Nhưng không vạch trần mà thôi. Nàng rời đi, biết rõ Dung Cảnh sẽ xử lý. Huống chi trực giác cho biết Nam Lăng Duệ sẽ không hại nàng, hôm nay khôi phục trí nhớ mới biết hắn mới chính là ca ca của nàng.

“Hắn bị ta điểm huyệt.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại nhìn về phía trước, thấy bóng dáng loáng thoáng ẩn hiện của Vinh Hoa Cung, hắn dừng một chút lại nói: “Bây giờ đoán chừng là vẫn ở Vinh Hoa Cung!”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, “Ngươi điểm huyệt hắn? Ngươi không biết hắn là ca ca của ta sao?”

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, “Biết rõ!”

Biết còn điểm huyệt hắn. Chắc hẳn là cái miệng thối của Nam Lăng Duệ lại trêu chọc Dung Cảnh rồi! Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời, cau mày hỏi, “Huyệt đạo của hắn khi nào thì có thể tự động giải khai?”

“Ta không đích thân giải huyệt thì ước chừng là ba ngày!” Dung Cảnh nói.

“Ngươi xong rồi!” Vân Thiển Nguyệt cho Dung Cảnh một ánh mắt”Ngươi xong rồi”, đắc tội với Nam Lăng Duệ tuyệt đối không có quả ngon để ăn! Cái tên kia thích nhất là thù dai.

“Không sợ! Có nàng đỡ cho ta mà!” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, tốc độ nhất thời nhanh gấp đôi. Qua thời gian ước chừng một nén nhang, hai người đã tới cửa cung, Vân Thiển Nguyệt vốn muốn mang Dung Cảnh bay vọt qua cửa cung. Lại nghĩ tới bọn họ tiến cung thì không thể lặng lẽ mà vào, như thế nào cũng phải gây ra một chút động tĩnh để cho lão Hoàng đế biết, cho nên liền kéo Dung Cảnh nhẹ nhàng rơi xuống, thân hình dừng lại ở trước cửa cung.

Thống lĩnh Ngự Lâm quân thủ môn (giữ cửa) thấy hai người đi tới, khoát tay với thị vệ phía sau, người nọ lập tức chạy đi hướng Ngự thư phòng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn tên thị vệ thống lĩnh Ngự Lâm quân, kéo tay Dung Cảnh rảo bước tiến vào cửa cung. Mới vừa vào cửa cung, liền gặp ngay Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Dục đi rất gấp gáp, suýt nữa đụng vào hai người các nàng. Hắn dừng bước, chợt nhìn đến hai người tựa hồ có chút kinh dị, “Cảnh thế tử? Nguyệt muội muội?”

“Tứ hoàng tử có chuyện gì mà cấp bách như thế?” Dung Cảnh bảo vệ Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng phất tay áo, né tránh Dạ Thiên Dục, giữ vững khoảng cách ba thước.

Dạ Thiên Dục nhìn hai người, ánh mắt đảo một vòng ở trên người Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt, nói: “Là quân cơ đại doanh xảy ra chuyện, phụ hoàng mệnh ta lập tức đi quân cơ đại doanh xem xét! Không phải là Cảnh thế tử đang ở quân cơ đại doanh thị sát sao? Tại sao lại trở về rồi?”

“Ta đã đi, nhưng hai ngày nay tướng lãnh cùng binh lính ở quân cơ đại doanh ngày đêm huấn luyện không ngừng nghỉ, chúng binh lính cùng tướng lãnh rất mỏi mệt, ta nghĩ ngày khác lại đến, nên liền trở về.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

“Vậy ngươi biết quân cơ đại doanh xảy ra chuyện rồi sao?” Dạ Thiên Dục lại hỏi, dứt lời, lại cảm thấy hỏi Dung Cảnh như vậy chẳng khác gì hỏi nhảm. Sao hắn ta có thể không biết được chứ? Huống chi quân cơ đại doanh gặp chuyện không may cũng quá trùng hợp, lại đúng lúc Thất đệ tìm phụ hoàng xin chỉ ban hôn, thời điểm phụ hoàng đáp ứng muốn hạ thánh chỉ thì lại xảy ra chuyện. Rất khó để cho người khác không hoài nghi có phải người trước mắt này động tay động chân hay không. Nếu nói bên cạnh phụ hoàng cùng quân cơ đại doanh không có tai mắt của Dung Cảnh, hắn tự nhiên là không tin.

“Ừ, mới vừa biết!” Dung Cảnh nhàn nhạt gật đầu, thở dài nói: “Năm ngoái khô hạn, lương thực thu hoạch không tốt. Năm nay nước mưa cũng không phải là rất nhiều, chuyện thu hoạch rất khó nói. Hôm nay quân cơ đại doanh xảy ra chuyện thế này, sợ rằng lại gia tăng thuế má lên đầu bách tính. Thật là khiến người lo lắng!”

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, hắn giả trang thật giỏi, cũng không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi.

“Cũng đúng. Cho nên phụ hoàng lệnh ta đi trước cứu lương thực, xem xét tổn thất. Nghe nói do kịp thời phát hiện, cho nên tổn thất cũng không quá lớn. Cảnh thế tử, Nguyệt muội muội, ta đi trước!” Dạ Thiên Dục nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, nói với hai người.

“Tứ hoàng tử mau đi đi!” Dung cảnh gật đầu.

Dạ Thiên Dục lập tức ra khỏi cửa cung, phi thân lên ngựa, ra roi thúc ngựa hướng quân cơ đại doanh mà đi.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt đang nhìn trên trời cao, lôi kéo Dung Cảnh, vừa muốn phi thân chuẩn bị bay hướng Vinh Hoa Cung, chỉ thấy từ hướng Ngự thư phòng có một người đang bước nhanh đi tới, chính là Văn Lai, Văn Lai vừa thấy được hai người liền cất giọng hô to, “Cảnh thế tử, Hoàng thượng biết ngài tiến cung! Mời ngài đi Ngự thư phòng một chuyến.”

Vân Thiển Nguyệt dừng bước chân.

“Nô tài thỉnh an Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư” Trong nháy mắt, Văn Lai đã đi tới trước mặt hai người, vội vã hành lễ với hai người, nói với Dung Cảnh: “Cảnh thế tử, Hoàng thượng cho mời!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh nhìn Văn Lai, ấm giọng nói: “Văn công công, thấy ngươi vội vã như vậy, Hoàng thượng có việc gấp sao?”

“Hồi bẩm Cảnh thế tử, Tây Sơn quân cơ đại doanh xảy ra chuyện, Hoàng thượng biết được ngài tiến cung, muốn mời ngài đi qua thương nghị.” Văn Lai cúi đầu, cung kính nói.

“Được! Ta liền đi qua một chuyến.” Dung Cảnh buông tay Vân Thiển Nguyệt ra, ôn nhu nói với nàng: “Nàng cứ đi chỗ của Hoàng hậu nương nương trước.”

Vân Thiển Nguyệt cau mày, không đáp lời Dung Cảnh, hỏi Văn Lai hỏi, “Văn công công, bây giờ trong Ngự thư phòng còn có những ai?”

“Hồi Thiển Nguyệt tiểu thư, hiện giờ Ngự thư phòng có rất nhiều người. Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, Thái tử điện hạ đều ở nơi đó .” Văn Lai lập tức đáp lời.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nếu đều ở nơi đó, như vậy mặc dù Dung Cảnh hao tổn một nửa công lực cũng không có nguy hiểm gì, nếu không gọi nàng đi, nàng cũng chẳng muốn đi đến cái Hoàng Kim ốc của lão Hoàng đế. Gật đầu, nói với Dung Cảnh: “Tốt, ngươi đi đi! Ta đi tới chỗ cô cô. Lúc nào ngươi đi Thái y viện châm cứu cho Lãnh Thiệu Trác thì phái người đi Vinh Hoa Cung nói với ta một tiếng là được rồi”

“Được!” Dung cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt thi triển khinh công đi hướng Vinh Hoa Cung, thân pháp của nàng cực nhanh, trong nháy mắt đã không nhìn thấy thân ảnh.

Văn Lai than thở nhìn Vân Thiển Nguyệt, Dung Cảnh cười cười, đi về phía Ngự thư phòng.

Chưa tới một khắc, Vân Thiển Nguyệt đã đi tới Vinh Hoa Cung, ở cửa Vinh Hoa cung chỉ có hai tiểu thái giám canh cửa, nàng nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hai tiểu thái giám, hai tiểu thái giám giật mình, vừa muốn kinh hô, nhưng thấy là nàng, vội vàng hành lễ, “Nô tài thỉnh an Thiển Nguyệt tiểu thư”

“Ừ, cô cô ta đâu?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người hỏi.

“Hoàng hậu nương nương ở bên trong điện.” Một người trong đó trả lời.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi vào bên trong. Một tiểu thái giám muốn bước nhanh vào bên trong thông báo, nàng khoát tay, “Không cần thông báo, ta đi vào là được rồi!”

Tiểu thái giám lập tức dừng chân.

Vân Thiển Nguyệt đi vào trong viện, liền nghe được giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong chủ điện, nàng sửng sốt, sao Tần Ngọc Ngưng lại ở chỗ này? Nàng nhíu mày, tiếp tục đi vào bên trong, vừa tới cửa, chỉ nghe Hoàng hậu hỏi, “Là Nguyệt nhi đến sao?”

“Vâng, cô cô!” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng.

Tôn ma ma từ bên trong đi ra, vội vàng đẩy màn che ra, “Đêm qua Hoàng hậu nương nương không ngủ được, rất lo lắng cho Thiển Nguyệt tiểu thư, hôm nay rốt cục ngài đã trở lại rồi! Nương nương có thể an tâm rồi!”

“Để cho cô cô lo lắng!” Vân Thiển Nguyệt cười đi vào bên trong điện, liền thấy Tần Ngọc Ngưng ngồi yên ở phía dưới Hoàng hậu, sống lưng thẳng tắp, trước bàn bày biện trà bánh, nước trà đã uống được một nửa, xem ra là tới được một lúc rồi. Nàng cười cười với Tần Ngọc Ngưng, “Thì ra là Tần tiểu thư cũng ở đây!”

“Nguyệt tỷ tỷ!” Tần Ngọc Ngưng đứng lên, thi lễ với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng trả lễ lại, Tần Ngọc Ngưng ngẩn ra, cho tới bây giờ chưa từng thấy Vân Thiển Nguyệt hành lễ cho ai, nàng nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt đã quay đầu đi về phía Hoàng hậu, chỉ thấy nàng vừa đến trước mặt Hoàng hậu liền nhào vào trong ngực Hoàng hậu, hô một tiếng làm nũng, “Cô cô, cháu đã trở về!”

Thân thể Hoàng hậu chấn động, ôm lấy Vân Thiển Nguyệt, vẻ mặt vốn là dịu dàng đoan trang khẽ thay đổi, giọng nói có chút không dám tin kèm theo nghẹn ngào nói, “Nguyệt Nhi, cháu. . . . . .” Nàng muốn hỏi cháu đã khôi phục trí nhớ rồi sao? Nhưng có Tần Ngọc Ngưng ở đây, lời vừa đến khóe miệng liền phải nuốt trở về.

“Vâng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hai tay ôm lấy eo Hoàng hậu, dán toàn bộ thân thể vào trong ngực Hoàng hậu. Từ lúc nàng mới ra đời đến nay, người cô cô này vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng. Hôm đó nàng mất trí nhớ nên hiểu lầm cô cô, sau đó cũng không tiến cung, ước chừng khoảng thời gian này cô cô trải qua cũng rất khổ sở.

“Trở lại là tốt rồi. . . . . . Trở lại là tốt rồi. . . . . .” Hoàng hậu vuốt đầu Vân Thiển Nguyệt, hơi hơi gật đầu, vành mắt có chút đỏ lên, tựa hồ như muốn rơi lệ nhưng vẫn cứng rắn kềm chế được. Chỉ có Nguyệt nhi lúc không mất đi trí nhớ mới có thể làm nũng với nàng như vậy. Từ hai tháng trước, lúc Thái tử muốn bắt Nguyệt nhi đi Hình bộ đại lao, kể từ ngày đó Nguyệt Nhi cũng không hề không hề tiến cung nữa, nàng cho rằng đứa cháu này vẫn trách nàng, không nghĩ tới là do bị mất trí nhớ.

“Cô cô, cháu muốn ăn bánh hoa quế” Vân Thiển Nguyệt ôm Hoàng hậu không chịu buông tay, dịu dàng nói.

“Tốt! Một lát nữa ta đích thân làm cho cháu.” Hoàng hậu gật đầu.

“Cháu còn muốn ăn bánh táo đỏ!” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Tốt! Ta đều làm!” Hoàng hậu gật đầu.

“Cháu còn muốn ăn canh hạt sen.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Tốt, cũng làm cho cháu!” Hoàng hậu gật đầu.

“Cháu còn muốn. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nói.

“Cháu muốn gì ta đều biết, không cần phải nói. Đều làm cho cháu hết, tiểu miêu tham ăn.” Hoàng hậu cười vuốt đầu Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt hì hì cười một tiếng, vẫn gục ở trong ngực Hoàng hậu không rời, “Vẫn là cô cô hiểu rõ cháu nhất”

“Chỉ có biết ăn thôi, không có bộ dáng của một tiểu thư gì cả. Cháu nhìn Tần tiểu thư đi, rất có khí phái của đại gia khuê tú. Nhìn lại cháu xem, đúng là kém rất xa” Mặc dù Hoàng hậu nói trách cứ, nhưng là nửa điểm ý tứ trách cứ cũng không có. Nàng cười nhìn Tần Ngọc Ngưng.

Tần Ngọc Ngưng vẫn kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt cùng Hoàng hậu, lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng cung kính nói: “Nguyệt tỷ tỷ là tính tình thẳng thắn. Ngọc Ngưng không thú vị, là ta kém xa so với Nguyệt tỷ tỷ mới đúng.”

“Tần tiểu thư khiêm tốn!” Hoàng hậu cười lắc đầu, “Bàn về đoan trang dịu dàng, trong thiên hạ này sợ là cũng không có người bì kịp được ngươi. Nếu không Thái tử điện hạ cũng sẽ không ngưỡng mộ ngươi từ lúc còn nhỏ!”

Nhắc tới Dạ Thiên Khuynh, sắc mặt Tần Ngọc Ngưng khẽ biến thành hơi trắng, sau lại đỏ lên, thi lễ với Hoàng hậu, “Đã đến giờ Thái phi nương nương lễ Phật, Ngọc Ngưng phải đi trước hầu hạ, ngày mai sẽ tới thỉnh an nương nương nữa, Ngọc Ngưng cáo lui trước!”

“Được!” Hoàng hậu cười gật đầu, “Tôn ma ma, tiễn Tần tiểu thư!”

“Tần tiểu thư, mời!” Tôn ma ma vội vàng đẩy màn che ra.

Tần Ngọc Ngưng lại liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẫn nằm trong ngực của Hoàng hậu không có ý lui ra, rồi lại hướng Hoàng hậu thi lễ một cái nữa, lui ra khỏi điện. Thối lui ra khỏi ngoài viện, nàng nâng làn váy, mắt nhìn thẳng cửa Vinh Hoa Cung. Một đôi mắt đẹp khẽ ẩn chứa chút ghen tỵ, mặc dù nàng có mẫu thân, có phụ thân, nhưng những năm qua nàng cũng chưa từng được hưởng thụ qua cái gì gọi là thân tình, từ nhỏ đến lớn, nàng đều dùng toàn bộ thời gian để học cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, thêu thùa may vá, lễ nghi cung đình, tam cương ngũ thường, nữ giới nữ huấn, phàm là những gì nữ tử cần phải học nàng đều phải học. Phụ thân đối với việc học của nàng thì rất cẩn thận tỉ mỉ, trong mắt mẫu thân chỉ muốn nàng được lên làm Hoàng hậu. Nhưng mà chỉ có chính nàng biết, nàng hâm mộ Vân Thiển Nguyệt cỡ nào! Có thể có được tình yêu cùng quý trọng của Cảnh thế tử, cuộc đời này không phải khanh thì không cưới. Còn có thể được tình ý tương giao của Thất hoàng tử, thông tín liên lạc suốt năm năm. Còn có thể có được vài phần kính trọng của Nhiễm Tiểu vương gia, hôm nay lại còn khiến cho Thái tử điện hạ nhớ mãi không quên nàng ta, Thái cô cô thân cận với nàng, đơn giản chỉ vì nàng chuẩn bị được lên làm Thái tử phi rồi làm Hoàng hậu mà thôi, nhưng mà Hoàng hậu nương nương lại thật lòng thích Vân Thiển Nguyệt, còn nàng thì có được gì? Đơn giản chỉ là một cái tài danh mà thôi! Nếu người khác không để vào mắt, thì tài danh của nàng không đáng giá một đồng, nói thí dụ như ở trong mắt Cảnh thế tử, mười người như nàng ước chừng cũng không bằng một mình Vân Thiển Nguyệt !

Vân Thiển Nguyệt nhìn Tần Ngọc Ngưng rời khỏi, ánh mắt híp híp, thấp giọng hỏi, “Cô cô, ca ca đâu?”

“Ở bên trong” Hoàng hậu nhìn thoáng qua bên trong, cũng thấp giọng nói: “Hắn bị Cảnh thế tử điểm huyệt, vậy mà có thể ngủ đến thiên hôn địa ám, đoán chừng cũng không có chỗ nào khó chịu. Còn có Nam Cương công chúa cũng ở bên trong.”

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, “Diệp Thiến cũng ở đây?”

“Ừ!” Hoàng hậu gật đầu.

“Cháu vào trong xem một chút!” Vân Thiển Nguyệt rời khỏi trên người Hoàng hậu, đi vào bên trong.

Hoàng hậu cũng đứng dậy, đi vào theo, thấy Tôn ma ma đi tiễn Tần Ngọc Ngưng đã trở lại, phân phó nàng: “Nếu là có người nào lại đến thì cứ nói ta mệt mỏi đã ngủ rồi, bảo hắn về đi.”

“Dạ, nương nương!” Tôn ma ma đáp một tiếng, đóng cửa điện lại.

Vân Thiển Nguyệt đi vào bên trong chủ điện, xuyên qua màn che liền thấy được người nằm ở trên giường ngáy o o là Diệp Thiến, sở dĩ nàng có thể dể dàng nhận ra Diệp Thiến phía sau bức màn che là nhờ sự giúp đỡ của bộ trang phục màu đỏ lộ liễu trên người Diệp Thiến. Nàng dám chạy tới nơi này ngủ, còn nằm ngủ ở trên giường của Hoàng hậu, cũng chỉ có Diệp Thiến mới có thể làm được. Nàng dời đi tầm mắt nhìn về phía nhuyễn tháp, chỉ thấy Nam Lăng Duệ đang ngủ say, nàng vô cùng bội phục nhìn hắn, bị Dung Cảnh điểm huyệt đạo còn có thể ngủ, người này cũng chính là ca ca từ nhỏ bị nàng ức hiếp chèn ép rất nhiều.

Nàng đi về phía Nam Lăng Duệ, lúc đầu bước chân rất nhẹ, đi hai bước bỗng nhiên tăng lực đạo ở chân, ở trên mặt đất tạo thành âm thanh “đạp đạp”, chạy hai ba bước đã đến bên cạnh hắn, hùng hổ bổ nhào nằm ở trên người hắn, đưa tay nắm chặt lấy lỗ tai hắn, “Lão sói xám tới đây.”

Nam Lăng Duệ thoáng giật mình, mở mắt ra.

Hoàng hậu đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt, bị hành động này của nàng chọc cho cười vang một tiếng, nàng thấy Nam Lăng Duệ ở dưới người Vân Thiển Nguyệt đã tỉnh, liền cười lắc đầu nói “Quả nhiên chỉ có Nguyệt nhi mới có biện pháp. Ta đã gọi mấy lần mà cũng không đánh thức được.”

“Tiểu nha đầu?” Nam Lăng Duệ tỉnh lại vẫn còn có mấy phần mơ hồ.

“E hèm!” Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ là nàng không sai!

“Muội đã khôi phụctrí nhớ?” Nam Lăng Duệ vẫn có chút mơ hồ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“E hèm!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Nam Lăng Duệ nhìn Vân Thiển Nguyệt, thần trí mơ hồ đã thanh tỉnh mấy phần, Vân Thiển Nguyệt cảm thấy lúc này có lẽ hắn nên hỏi thăm vài câu, ví dụ như muội khôi phục trí nhớ có thuận lợi hay không? Những năm này muội có nhớ ta hay không gì gì đấy, nhưng nàng đợi hồi lâu, chỉ thấy hắn bỗng nhiên lại nhắm mắt lại, “A” một tiếng, rồi tiếp tục ngủ.

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn Nam Lăng Duệ, thấy hắn quả thật lại ngủ tiếp, nàng quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu.

“Từ hôm qua sau khi Cảnh thế tử rời đi, hắn có nói với ta chút ít chuyện rồi sau đó cứ nằm ngủ say như chết. Rốt cuộc hắn và Diệp công chúa đã làm cái gì? Như thế nào lại mệt thành bộ dạng này?” Hoàng hậu cau mày, thở dài.

“Đoán chừng là không làm chuyện gì tốt rồi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua hai người, nhớ tới Nam Lăng Duệ nói Diệp Thiến thả sâu cắn hắn, giằng co suốt một đêm, có thể không mệt mỏi sao? Nhưng mà cũng đáng đời hắn!

Hoàng hậu đỏ mặt, quát lên: “Tiểu nha đầu thì hiểu được cái gì chứ! Không cho phép cháu làm bẩn thanh bạch của Diệp công chúa.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới thanh bạch của Diệp Thiến đã sớm mất rồi, nàng biết nàng ta cùng Dạ Khinh Nhiễm đã từng thân thể không mảnh vải nằm chung một chỗ, bị ca ca của nàng bắt gặp, Diệp Thiến mới chia tay với ca ca của nàng. Nàng le lưỡi với Hoàng hậu, đưa tay nhéo lỗ tai Nam Lăng Duệ, “Chớ ngủ! Ta nói là lão sói xám tới đây! Ngươi không nghe thấy sao?”

“Đã nghe được. Đừng làm ồn. Ta rất buồn ngủ” Nam Lăng Duệ nhắm mắt không mở ra, nghĩ muốn đưa tay đẩy tay Vân Thiển Nguyệt ra nhưng lại bị điểm huyệt nên một chút sức lực cũng không có, hắn chỉ có thể nằm trên giường với thân thể cực kỳ buồn ngủ mà thì thầm.

“Nghe được mà ngươi vẫn còn ngủ? Xem ra ngươi một chút cũng không muốn gặp ta!” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nhéo nhéo lỗ tai Nam Lăng Duệ.

“Ta thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của ngươi, cao hứng còn không kịp, nhớ ngươi làm cái gì chứ? Đừng làm ồn!Ta thật sự rất buồn ngủ” Lỗ tai Nam Lăng Duệ bị Vân Thiển Nguyệt kéo kéo muốn dài ra, nhưng khóe mắt vẫn không mở.

“Tốt, ngươi thật có bản lãnh! Ngươi đã đáp ứng . . . . .” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn Nam Lăng Duệ, muốn nói đã đáp ứng mẫu thân chăm sóc nàng thật tốt như thế nào. Nói đến đây chợt nhớ tới còn có Diệp Thiến, chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, chỉ có thể im miệng, oán hận nói: “Đáng đời ngươi bị Dung Cảnh điểm huyệt. Ta thấy ngươi nên bị điểm thêm chút nữa, tốt nhất bị điểm cả đời đi.”

Nam Lăng Duệ nghe được tên của Dung Cảnh, mắt đang nhắm lại lập tức mở ra, cả giận nói: “Dung Cảnh đến chưa?”

Vân Thiển Nguyệt chậm rãi buông lỗ tai Nam Lăng Duệ ra, lắc đầu nói với hắn: “Không đến!”

“Sao hắn lại không đến? Lại dám điểm huyệt đạo của ta, hắn rất đáng hận. Không phải muội đã khôi phục trí nhớ sao? Có phải là không thích hắn rồi hả? Tốt nhất là không thích hắn, ta thấy Thất hoàng tử không tệ, sau này muội cũng đừng thích cái tên lòng dạ hiểm độc kia nữa” Nam Lăng Duệ lập tức nói. Lúc này làm gì còn có chút xíu buồn ngủ nào.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Dung Cảnh có bản lĩnh ghê gớm thật, người không có ở đây mà cũng có thể làm cho người khác cảm thấy mệt nhọc. Nàng cười ngọt ngào với Nam Lăng Duệ, “Nhưng ta vẫn còn thích hắn! Mà còn thích nhiều hơn so với trước kia. Làm sao bây giờ?”

Nam Lăng Duệ nhướng lông mày lên, “Muội còn thích hắn?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Ta không cho phép!” Nam Lăng Duệ cường ngạnh nói.

“Không cho phép cũng vô dụng, phản đối không có hiệu quả! Hơn nữa ta vốn có lòng tốt để hắn giải khai huyệt đạo cho ngươi, nhưng bây giờ thấy ngươi thật sự cần phải bị điểm thêm mấy ngày, tốt nhất là chờ tới thời điểm huyệt đạo tự động được giải khai, toàn thân cứng nhắc không đứng lên nổi đi.” Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, lại cảm thấy có nỗi oán hận không giải thích được, đưa tay vỗ nhẹ hai cái ở trên mặt Nam Lăng Duệ, “Nếu ngươi đã buồn ngủ như vậy, cứ tiếp tục ngủ đi! Ta đi!”

Dứt lời, Vân Thiển Nguyệt xoay người rời đi.

“Muội quay lại cho ta. . . . . .” Nam Lăng Duệ nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, vừa muốn nói gì, Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại điểm huyệt gì ở trên người hắn, âm thanh của hắn bỗng nhiên im bặt, hắn cả kinh, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn cười nói: “Mặc dù ta sẽ không điểm huyệt khác của ngươi, nhưng mà á huyệt (huyệt câm) ta đã sớm học thành từ Dung Cảnh rồi. Hôm nay ta cảm thấy đúng lúc dùng cho ngươi!”

Nam Lăng Duệ lập tức bày ra bộ dạng ủy khuất nhìn nàng.

“Đừng bày ra cái vẻ mặt ấy, hôm nay vô dụng thôi!” Vân Thiển Nguyệt liếc Nam Lăng Duệ, không hề nhìn hắn nữa, xoay người đi, nghĩ cho ngươi nói không cần ta, đáng đời, chịu tội đi. Nàng nhìn về phía Hoàng hậu, vừa muốn lôi kéo nàng ta đi ra ngoài nói chuyện, thì nghe ở phía ngoài có tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, thần sắc nàng hơi động.

“Chuyện gì?” Hoàng hậu thấy vẻ mặt Vân Thiển Nguyệt khác thường, lên tiếng hỏi.

“Là Thất hoàng tử tới!” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói.

“Cháu không muốn gặp hắn?” Hoàng hậu nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không nói, Hoàng hậu liền hạ giọng nói: “Nghe nói đêm qua Thất hoàng tử tìm cháu một đêm. Ngay cả ẩn vệ của Hoàng thượng cũng xuất ra. Nhưng cũng không tìm được cháu, xem ra Thất hoàng tử đối với cháu. . . . . . Hiện tại nếu cháu còn thích Cảnh thế tử, đây không phải là chuyện tốt gì . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới đoạn đối thoại trước kia của hắn và Dung Phong, tâm tình bỗng nhiên vô cùng trầm trọng. Dạ Thiên Dật là người nàng không muốn thương tổn nhất. Thế nhưng lại là người nhất định không thể không tổn thương. Nàng mấp máy môi, hít sâu một hơi, “Cô cô, cháu ra ngoài xem thử.”

“Ừ!” Hoàng hậu gật đầu, vẻ mặt có chút lo lắng.

Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, nàng đẩy cửa phòng của chủ điện ra, chỉ thấy Dạ Thiên Dật đang đi vào Vinh Hoa Cung, trong tay cầm một quyển trục màu vàng, nàng nhìn đến quyển trục trong tay của hắn, sắc mặt hơi đổi. Đó là thánh chỉ!

/497

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status