Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 159: Cầm tiêu tranh phong

/497


Edit: Phương Thảo

Beta: Leticia

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung khiến tầng rèm che bằng lụa mỏng trước giường cũng nhiễm một tầng ánh sáng mông lung. Tiếng tiêu trong vắt tựa hồ bay xa ở phía chân trời bên ngoài, trước mắt nàng, trong lòng nàng chỉ có từng đợt từng đợt tiếng đàn bay đến từ phương xa

Tiếng đàn tựa hồ đột phá ánh trăng, đột phá mây mù, đột phá cửa sổ xuyên thấu qua tấm rèm bằng lụa mỏng ở cửa sổ, đột phá thân thể của nàng, thoáng cái đã tiến vào trong lòng nàng, xoay quanh ở trong lòng nàng, quấn quít triền miên. Từng chút tẩy rửa làm mềm đi ba phần sầu lo, ba phần buồn, ba phần bất đắc dĩ, một phần thở dài trong lòng nàng, như gió xuân thổi qua, mưa phùn lướt qua, khiến ruộng hoang đồng lụt biến thành vạn khoảnh ruộng tốt.

Tim nàng bỗng nhiên thật mềm, vô cùng mềm mại! Vân Thiển Nguyệt đẩy chăn ra, đứng dậy xuống giường, nâng bước đi ra ngoài cửa.

Lúc này tiếng tiêu bỗng nhiên thay đổi, một khúc Trường tương tư biến thành Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ. Khi tiếng tiêu chuyển đổi âm điệu thì trong nháy mắt tiếng đàn im bặt. Tựa hồ dải ngân hà ở Xuân Thủy Trường Thiên kia chợt bị Thiên nữ thu trở về.

Vân Thiển Nguyệt dừng chân lại một chút, thần trí được kéo trở lại vài phần. Từng nhớ rõ năm ấy lần đầu tiên Dạ Thiên Dật thổi Trường tương tư. Nàng cười nói với hắn: “Trường tương tư không phải là khúc hay nhất, Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ mới là khúc hay nhất.” Dạ Thiên Dật cười đưa tiêu cho nàng, vì thế lúc đấy nàng thổi một khúc Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ.

Đó là chuyện của mười năm trước. Nàng thổi xong hỏi Dạ Thiên Dật: “Có phải là hay hơn Trường tương tư phải không?”

Dạ Thiên Dật cười gật đầu, nhưng từ đó về sau hắn vẫn thổi Trường tương tư.

Mười năm đã qua, nàng nghĩ đến Dạ Thiên Dật sớm đã quên chuyện ngày ấy, không nghĩ tới hôm nay vậy mà hắn có thể thổi ra được, hơn nữa làn điệu không sai một chút nào. Sao nàng có thể quên kỳ thật Dạ Thiên Dật cũng có bản sự đã gặp qua là không quên được.

Tiếng tiêu uyển chuyển, nhàn nhạt tương tư, tình ý thật sâu. Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn về hướng tường phía Tây, nhìn nơi đó dưới ánh trăng mông lung, có một thân ảnh cao lớn nằm ở trên đầu tường, tiêu ngọc bích trong tay hứng lấy ánh trăng phía chân trời, ánh sáng màu xanh nhàn nhạt rơi vãi khắp nơi, thân ảnh cao lớn thoạt nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng cô độc.

Nàng nhẹ nhàng thở dài, thu hồi tầm mắt.

Lúc này, bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng đàn xơ xác tiêu điều, như sấm sét đột phá phía chân trời, sóng lớn vỗ bờ, gào khóc thảm thiết, đột nhiên phá vỡ làn điệu của Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ. Đúng là Thập diện mai phục.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn phương hướng mà tiếng đàn truyền đến. Thập diện mai phục nàng chỉ đàn qua một lần vì chọc ghẹo Dung Cảnh. Hôm nay bị hắn lấy ra đây dùng, hơn nữa làn điệu cũng không sai một chút nào.

Hơi thở của Thập diện mai phục xơ xác tiêu điều có chứa lực lượng trời long đất lở, hủy thiên diệt địa, trong khoảnh khắc liền đánh gãy tiếng tiêu Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ. Nhàn nhạt tương tư và tình ý thật sâu trong tiếng tiêu đã hóa thành hư không. Tựa hồ như thiên quân vạn mã trên chiến trường, chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên rời nhà, mẹ goá con côi ly biệt, người chết không thấy xác, chém giết không ngừng, máu tươi nhuộm dần. Phảng phất trong khoảnh khắc non sông tươi đẹp bị phá hủy. Trong nháy mắt tất cả các sắc thái tươi đẹp, ấm áp, xuân tình, mông lung đều biến thành hai loại nhan sắc, một loại là màu đen, không có ánh mặt trời, một loại là màu đỏ, máu đen một mảnh.

Tất cả các tình cảm ấm áp vừa sinh ra trong lòng Vân Thiển Nguyệt do khúc Trường tương tư và tiếng ai thán do Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ đều bị tiếng đàn xơ xác tiêu điều quét đi sạch sẽ. Nàng nhíu mày rồi lại tản ra, tản ra rồi nhíu lại, sau vài lần như thế bỗng nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn phương hướng mà tiếng đàn truyền đến. Hắn mượn chuyện Dạ Thiên Dật thổi tiêu để phát tiết lửa giận của mình đây mà!

Trong nháy mắt tiếng tiêu tạm dừng, ngay sau đó lại tiếp tục vang lên, chẳng những không bị tiếng đàn phá vỡ, ngược lại nghênh đón mà lên.

Kinh thiên động địa dung hợp với nồng đậm xuân ý và tương tư, một cầm một tiêu, làn điệu như thế thật đúng là hiếm thấy.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa xoa cái trán, Dạ Thiên Dật chấp nhất như thế, Dung Cảnh cũng là người cứng đầu, tối nay nàng đừng nghĩ ngủ rồi. Nàng quay lại trèo lên giường, khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi vận công. Một cầm một tiêu xoay quanh bên tai nàng. Nàng nín thở ngưng thần, không tới một lát, đã tạo được một lưới phòng hộ quanh thân mình, ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài, rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện.

Một đêm này, tiếng tiêu Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ không ngớt.

Một đêm này, tiếng đàn Thập diện mai phục không ngừng.

Một đêm này, Vân Thiển Nguyệt luyện công ở trong lưới phòng hộ, công lực tăng lên một tầng, Phượng Hoàng chân kinh cũng tăng lên một tầng.

Trời hửng sáng, tiếng tiêu ngừng, tiếng đàn nghỉ, Vân Thiển Nguyệt cũng chậm rãi thu công mở mắt ra. Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo. Nàng đứng dậy xuống giường, tự mình rửa mặt, ngồi ở trước gương tết tóc, thay đổi quần áo sạch sẽ, mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa, Thính Tuyết, Thính Vũ sớm đã canh giữ ở đấy, hai người thấy nàng đi ra, Thính Tuyết vội vàng nói: “Tiểu thư, buổi tối hôm qua Đại tổng quản đã tuyển được người thay thế Thải Liên tỷ tỷ, tổng cộng có mười người, hiện tại họ đều đang chờ ở cửa ra vào, chờ tiểu thư tuyển ra một người duy nhất. Nô tỳ gọi các nàng tới được chưa ạ?”

“Ừ, gọi tới đi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Thính Tuyết lập tức đi gọi.

“Tiểu thư, Triệu ma ma đã làm xong đồ ăn sáng rồi, nô tỳ bưng lên cho ngài nhé!” Thính Vũ nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng.

Thính Vũ cũng lập tức lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa nhìn chân trời phía đông, một vòng mặt trời đỏ đang từ từ lên cao, bắt đầu là một nửa vòng tròn, dần dần lên cao từng tấc rồi vượt qua đường chân trời, toàn bộ vòng tròn như một quả cầu lửa, kim quang từ quả cầu lửa bắn ra bốn phía, mới bình minh mà trong nháy mắt khắp nơi đều đã được chiếu sáng, khắp nơi được phủ một tầng kim quang. Nàng nhìn ra chỗ kia, khóe miệng không khỏi lộ ra vui vẻ, xoay người trở về phòng.

Thính Vũ bưng đồ ăn sáng tới, nàng không nói nhiều giống Thải Liên, vô luận là lúc nào, chỉ cần ở cùng một chỗ với nàng, Thải Liên đều lải nhải với nàng một hai câu, mà sau khi Thính Vũ lặng lẽ đặt đồ ăn xuống, thì chỉ đứng ở phía sau nàng.

Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn Thính Vũ một cái, cầm lấy chiếc đũa.

Không bao lâu sau, Thính Tuyết mang theo hơn mười nữ tử đi tới Thiển Nguyệt các, nàng đứng ở cửa bẩm báo, “Tiểu thư, nô tỳ đã mang mọi người đến, ngài muốn xem danh sách và bối cảnh của họ trước, hay là xem người trước? Đại tổng quản nói những người này đều là những nữ tử mồ côi có xuất thân trong sạch, nếu tiểu thư không hài lòng, Mạnh thúc sẽ tuyển tiếp cho tiểu thư.”

“Nhìn danh sách trước đi!” Vân Thiển Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, phân phó ra bên ngoài.

“Vâng!” Thính Tuyết cầm một quyển vở nhỏ đi vào, đưa cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt vừa ăn cơm, vừa dùng mở vở ra, lật xem từng tờ, khi nhìn đến tờ cuối cùng, nàng thấy được hai cái tên quen thuộc thì ngẩn ra. Một là Lăng Liên, một là Y Tuyết. Nàng cũng không quên cách đây không lâu ở Vân Vụ sơn bảy người ở Hồng Các kia báo tên cho nàng. Bảy người Hoa Sênh, Hoa Lạc, Lăng Liên, Thương Lan, Y Tuyết, Phượng Nhan, Phong Lộ. Từ sau ngày Hoa Sênh truyền tin cho nàng về việc lão Hoàng đế muốn phế Hoàng hậu thì không có người nào ở Hồng Các liên lạc với nàng, nàng cũng không liên lạc với người của Hồng Các. Nay có phải là thừa dịp nàng tuyển tỳ nữ nên người của Hồng Các mới vào được hay không?

Vân Thiển Nguyệt bất động thanh sắc khép vở lại, tiếp tục dùng bữa. Thính Tuyết và Thính Vũ cùng nhau lặng yên không một tiếng động đứng ở sau nàng.

Sau một lúc lâu, Vân Thiển Nguyệt buông đũa, đứng lên đi ra ngoài cửa. Thính Tuyết, Thính Vũ lập tức đi theo phía sau nàng. Đến tới cửa, nàng nhìn về phía cửa ra vào của Thiển Nguyệt các, phân phó Thính Tuyết, “Ngươi đi gọi các nàng tiến vào.”

“Vâng!” Thính Tuyết đi ra ngoài, đứng ở cửa truyền một câu, rồi quay trở về.

Mười nữ tử đi theo phía sau Thính Tuyết, lần lượt đi vào. Vóc người của mười nữ tử này đều không kém nhau lắm, tuổi cũng tương đương nhau, trên người mặc quần áo cũng không khác nhau mấy. Một đám đều có bộ dạng rũ mắt phục tùng, thoạt nhìn đều giống như là nữ tử có gia cảnh bần hàn. Ở phía sau có hai người đang cúi thấp đầu, thoạt nhìn không có gì bất đồng so với những nữ tử còn lại.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt đảo qua từng nữ tử, rồi dừng lại trên người hai nữ tử đứng cuối cùng. Tuy hai người đều cúi đầu, không nhìn thấy bộ dạng, nhưng đúng là Lăng Liên và Y Tuyết không thể nghi ngờ. Nàng thản nhiên thu hồi tầm mắt, nói với mười người: “Ta chỉ hỏi một vấn đề, ai trả lời đúng, thì sẽ được ở lại bên người ta.”

Mười nữ tử đều nhất tề ngẩng đầu lên nhìn nàng.

“Tần tiểu thư của phủ Thừa Tướng đẹp nhất, hay là ta đẹp nhất?” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt chớp lên, đưa ra một vấn đề. Dứt lời, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn mười người.

Trong nháy mắt mười nữ tử kia đều có thần sắc khác nhau, chỉ có Lăng Liên và Y Tuyết đều nhất tề co khóe miệng.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, không đợi mọi người trả lời, nàng nói với Thính Tuyết: “Để lại hai người đứng cuối! Còn lại đều đưa ra ngoài đi!”

Tất cả mọi người nhất tề ngẩn ra.

“Tiểu thư, không phải ngài chỉ tuyển một tỳ nữ thôi sao? Sao lại để lại hai người vậy?” Thính Tuyết nghi hoặc nhìn Vân Thiển Nguyệt. Trong lòng nghĩ tiểu thư hỏi vấn đề thật kỳ quái, lại không đợi người ta trả lời đã quyết định rồi cũng kỳ quái, mà lại là hai người. Nàng không thấy hai người kia tốt ở đâu.

“Bà vú đã chết, Thải Liên lại đi rồi. Thiển Nguyệt các của chúng ta vừa vặn thiếu hai người, hôm nay bổ sung cũng không có gì không tốt.” Vân Thiển Nguyệt khoát tay, xoay người trở về phòng: “Hai người đượclưu lại đi vào theo ta, ngươi đưa những người còn lại đi ra ngoài đi!”

“Vâng!” Thính Tuyết ngẫm lại cũng thấy đúng, mang theo tám người kia đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt ngồi trở lại trên nhuyễn tháp, nhìn Lăng Liên và Y Tuyết vào phòng, Thính Vũ biết tiểu thư muốn dạy bảo hai người mới tới, lặng lẽ đóng cửa phòng lui ra ngoài.

“Thuộc hạ tham kiến tiểu chủ!” Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề quỳ một gối xuống.

“Sao các ngươi lại đến đây?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người.

“Hoa Sênh tỷ tỷ nói hiện tại tiểu chủ cần người bên cạnh, nên phái hai người thuộc hạ tới đây. Nhưng nghĩ tới lời dặn dò của tiểu chủ trước kia, nên để cho hai người thuộc hạ tìm cơ hội nhập phủ, vừa vặn hôm qua Đại tổng quan trong phủ dán bố cáo tuyển người. Vì vậy chúng ta tới đây. Hoa Sênh tỷ tỷ nói nếu tiểu thư cần hai người thuộc hạ thì tự nhiên sẽ lưu lại, nếu không cần thì hai người chúng ta cũng có thể mượn cơ hội này để gặp tiểu chủ, dù sao còn có mấy ngày nữa chính là đại thọ năm mươi lăm của lão Hoàng đế, xem tiểu chủ có an bài gì, Hồng Các cũng tốt phối hợp với tiểu chủ mà làm việc.” Lăng Liên cung kính đáp lời.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu: “Các ngươi đứng lên mà nói!”

“Vâng!” Hai người nhất tề đứng lên.

Vân Thiển Nguyệt chỉ chỉ vào chỗ bên người nàng rồi ngoắc tay với hai người, hai người đi tới ngồi xuống, nàng hỏi: “Mấy người Hoa Sênh đâu? Hiện nay họ vẫn còn ở kinh thành à?”

Lăng Liên gật đầu, hạ giọng nói: “Chúng ta luôn ở tại kinh thành không rời đi. Nghĩ hiện tại tiểu chủ vừa mới tiếp nhận Hồng Các, nhưng còn chưa sai khiến Hồng Các làm việc gì. Hiện nay thời buổi rối loạn, lão Hoàng đế nhìn chằm chằm vào tiểu chủ, mà Thất hoàng tử lại hồi kinh, chỉ sợ một mình tiểu chủ khó có thể ứng phó được, cho nên liền lưu lại kinh thành tiếp ứng tiểu chủ.”

“Nhưng chúng ta đợi mấy ngày vẫn không thấy tiểu chủ sai khiến. Hoa Lạc đã sớm ngồi không yên muốn tới, bị Hoa Sênh tỷ tỷ ngăn cản, phái hai người chúng ta đến đây.” Y Tuyết nói bổ sung tiếp.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, nhìn hai người: “Trong tay ta có Phong Các, các ngươi có biết không?”

Hai người cùng gật đầu, Lăng Liên nói: “Trước kia không biết, nhưng từ ngày Các chủ của Phong Các Phong Tẫn và tiểu chủ cùng nhau trở về thành thì chúng ta mới biết được. Nhưng mà đi tra xét thì cũng không tra xét ra cái gì, chỉ tìm hiểu ra thân phận của Các chủ Phong Các mà thôi. Tiểu chủ che giấu Phong Các thật kỹ.”

Vân Thiển Nguyệt cười nhẹ, “Các ngươi cũng biết Phong Tẫn ngoại trừ có thân phận Các chủ của Phong Các thì còn có thân phận khác không?”

Hai người đều lắc đầu.

“Phong Tẫn xuất thân từ thập đại thế gia Phong gia. Lúc này các ngươi hẳn đã biết hắn có thân phận gì đi?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Hai người đều khẽ giật mình, kinh dị thốt ra: “Phong Lộ!”

“Không sai! Phong Tẫn và Phong Lộ đều xuất thân từ thập đại thế gia Phong gia, tính ra Phong Tẫn hẳn là ca ca của Phong Lộ.” Vân Thiển Nguyệt không hề kinh ngạc khi thấy hai người lộ ra vẻ kinh dị, mặc dù để Phong Lộ và Phong Tẫn đứng cạnh nhau, một người thì thanh thuần đáng yêu, một người tà mị sắc bén, thấy thế nào cũng không giống như là huynh muội. Nhưng sự thật đúng là như thế.

“Phong Lộ có một ca ca ở bên cạnh tiểu chủ, tiểu nha đầu này sẽ cao hứng lắm đây! Nếu nhận được tin tức, tất nhiên sẽ không nhịn được mà chạy ngay đến bên cạnh tiểu chủ để gặp người.” Lăng Liên thu hồi kinh dị, cười nói.

“Đúng vậy, nghe nói Hoa Sênh tỷ tỷ muốn hai người chúng ta đến, tiểu nha đầu kia lúc nào bĩu môi, cho tới bây giờ sợ là vẫn chưa có sắc mặt tốt đâu!” Y Tuyết cũng cười nói.

Vân Thiển Nguyệt cũng cười, “Chuyện này có thể nói cho nàng, nhưng mà cũng nói thêm cho nàng, nếu nàng tới tìm ta đòi người thì ta cũng không thể giao người ra đâu. Phong gia chủ đến kinh thành đưa hắn mang về Phong gia rồi.”

Hai người vừa thu hồi kinh dị lại cả kinh, đồng thanh hỏi: “Phong gia chủ?”

“Chắc các ngươi không thu được tin tức, hành tung của Phong gia chủ quỷ bí, đến kinh thành là vì Phong Tẫn. Người thừa kế của Phong gia đột nhiên bị bạo bệnh bỏ mình, hắn trở về tiếp nhận vị trí. Tính đến hôm nay đã được hai ngày rồi, ước chừng cũng đã đến Phong gia.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Hồng Các cũng thu được tin tức Phong gia đang tìm người, nhưng Phong gia rất bí ẩn, không lộ ra ngoài nửa điểm gió nhẹ. Hóa ra người Phong gia cần tìm chính là Các chủ của Phong Các, phải về Phong gia kế thừa vị trí thiếu chủ.” Lăng Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Tiểu chủ, ngài trả Phong Tẫn lại cho Phong gia, vậy Phong Các thì sao?”

“Ta giao Phong Các cho Tam công tử của Hiếu Thân Vương phủ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Y Tuyết một cái, nói với Lăng Liên.

“Tiểu chủ, ngài cũng biết Tam công tử của Hiếu Thân Vương phủ kỳ thật là Tây Diên…” Lăng Liên cả kinh.

“Chuyện này ta biết!” Vân Thiển Nguyệt chặn đứng lời Lăng Liên, “Tam công tử có thể tin!”

“Tuy rằng có thể tin Tam công tử, nhưng sợ là không thể tin người của Tây Diên. Thánh nữ có con, một khi công khai chuyện này khắp thiên hạ, mà hắn lại tiếp nhận vị trí Các chủ của Phong Các, chỉ sợ sẽ đưa tới phiền toái cho Phong Các và tiểu chủ ngài.” Lăng Liên nói.

“Phiền toái trên người ta còn ít sao?” Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Phiền toái không sợ! Có đôi khi phiền toái lớn nhất, đó lại chính là chỗ tốt nhất. Mỗi một người chấp chưởng bàn cờ đều là người đánh bạc. Không làm được người đánh bạc giỏi nhất, không đặt thẻ đánh bài lớn nhất, thì sẽ không thắng được giá trị lớn nhất. Các ngươi nên hiểu được đạo lý này.”

“Tiểu chủ nói đúng!” Hai người áp chế kinh dị, nhất tề gật đầu, “Thuộc hạ hiểu được!”

“Bắt đầu từ hôm nay các ngươi ở lại bên cạnh ta đi! Nhưng phải truyền tin cho Hoa Sênh, nói cho nàng biết, không có mệnh lệnh của ta không cho phép Hồng Các tùy tiện có hành động gì. Còn phải giống như trước đây, coi như không có quan hệ gì với ta. Nay Tam công tử tiếp nhận Phong Các, ta sẽ bắt đầu dùng Phong Các. Dù sao tuy Phong Các bí ẩn, nhưng mấy năm nay vẫn liên hệ với Dạ Thiên Dật và ẩn vệ hoàng thất. Cho nên, coi như là bị bại lộ rồi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, còn thật sự nói: “Ta muốn giữ bí ẩn về Hồng Các! Càng là bí ẩn, mới càng có chỗ trọng dụng.”

“Vâng!” Hai người đồng thanh lên tiếng trả lời.

“Ta đã xem qua bối cảnh của các ngươi, quá mức hoàn thiện, không có chút lỗ hổng nào, như thế cũng không tốt. Ta sẽ để Tam công tử đánh dấu hai người các ngươi có liên quan đến Phong Các. Thời điểm người khác đi tra thì sẽ chỉ tra ra được Phong Các, mà không tra được đến Hồng Các. Về sau tất cả mọi chuyện đều do Phong Các xử lý trước, nếu Phong Các thật sự không thể xử lý được, thì Hồng Các mới giúp đỡ kết thúc chuyện đó.” Vân Thiển Nguyệt trầm tư một chút, lại phân phó.

“Dạ!” Hai người lại lên tiếng trả lời.

“Tốt lắm, các ngươi đi chỗ của Mạnh thúc trước đi. Hắn sẽ giúp các ngươi mau chóng quen thuộc mọi chuyện và quy củ trong phủ. Hết thảy đều phải dựa theo trình tự. Về sau trước mặt người khác các ngươi phải gọi ta là tiểu thư.” Vân Thiển Nguyệt đem tất cả những lời nên nhắn nhủ đều nhắn nhủ, rồi khoát tay với hai người.

Hai người gật đầu, đứng lên, nhấc chân đi ra khỏi cửa phòng.

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy hai người nói chuyện với Thính Vũ để nhờ nàng dẫn đường đi chỗ của Vân Mạnh, ba người ra khỏi Thiển Nguyệt các, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ Lăng Liên và Y Tuyết đến đây cũng tốt. Một người có tâm tư thận trọng, một người lại có tâm tư kín đáo. Bên người nàng có thêm hai đại trợ thủ, thì có thể thoải mái hơn một chút. Nàng tin tưởng Hồng Các, tin tưởng những người mà mẫu thân chọn trúng rồi bồi dưỡng lưu lại cho nàng.

Ba người vừa rời đi không lâu, Thính Tuyết đã trở lại Thiển Nguyệt các, đứng ở cửa nói vọng vào trong phòng: “Tiểu thư, Thất hoàng tử đến đây! Lúc này Thất hoàng tử đang chờ ở cửa, nói Hoàng Thượng giao cho hắn và tiểu thư cùng nhau tra vụ án công chúa và Vân thế tử bị ngộ hại, lúc này hắn và tiểu thư phải đi phòng chứa thi thể của Hình bộ.”

“Được, ta đi đây!” Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, nhấc chân đi ra khỏi cửa phòng.

Ra khỏi Thiển Nguyệt các, vòng qua hậu viện, đi vào Tiền viện, chỉ thấy ở cửa lớn Vân vương phủ Dạ Thiên Dật đang ngồi trên lưng ngựa chờ ở nơi đó. Nàng nhớ tới hôm qua hắn thổi Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ một đêm, mà Dung Cảnh đàn Thập diện mai phục một đêm thì mơ hồ có chút đau đầu. Thu hồi tất cả cảm xúc trên mặt, nàng dùng thần sắc thản nhiên đi ra cửa lớn.

“Chúng ta đi phòng chứa thi thể của Hình bộ trước nhé!” Dạ Thiên Dật thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra, giống như đêm qua chưa từng phát sinh chuyện gì, vẫn ôn nhu cười nói như bình thường với nàng.

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hộ vệ ở cửa đã dắt ngựa ra, nàng xoay người lên ngựa.

Dạ Thiên Dật vẫn chưa thúc ngựa đi nhanh, mà chỉ để ngựa chậm rãi rời khỏi cửa lớn Vân vương phủ, đuổi kịp nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nhi, hôm qua người giúp Thái tử hoàng huynh là nàng? Bây giờ nàng không giúp ta, phải giúp Thái tử hoàng huynh sao?”

Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới Dạ Thiên Dật sẽ đi thẳng vào vấn đề hỏi nàng như vậy, nàng nhìn hắn một cái, thấy hắn còn thật sự nhìn nàng, nàng thản nhiên nói: “Không có! Ta không giúp ngươi nữa, cũng sẽ không sẽ giúp người khác. Việc hôm qua là do Dạ Thiên Khuynh vì ta mới bị chịu liên lụy, ta giúp hắn một phen mà thôi.”

“Không có là tốt nhất! Nếu nàng giúp Thái tử hoàng huynh thì bảo ta làm sao mà chịu nổi?” Dạ Thiên Dật ôn nhu cười, rồi lại chuyển lời, “Nhưng mà ta tin tưởng nàng, nàng đối xử với ta không giống với người khác. Sẽ không thật sự bỏ qua ta mà đi tương trợ người khác, phản bội lại ta đấy.”

Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, trầm mặc không nói.

“Hôm qua phụ hoàng suýt nữa phế Thái tử hoàng huynh, Tần tiểu thư của phủ Thừa Tướng cũng là một người vô cùng thú vị, cư nhiên chạy tới làm chứng cầu tình cho Thái tử hoàng huynh. Phụ hoàng chẳng những không phế Thái tử hoàng huynh, mà còn giải trừ cấm đoán cho hắn.” Dạ Thiên Dật cười một tiếng, tiếp tục nói: “Nguyệt nhi, có phải nàng hoài nghi việc tráo đổi hôm qua là ta và Diệp công chúa liên thủ với nhau?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

“Không phải!” Dạ Thiên Dật lắc đầu, “Nàng có thể ngẫm lại, hiện tại thứ ta muốn chính là tâm của nàng, ra tay với nàng ta không có nửa điểm ưu việt gì. Huống hồ Thanh Uyển đã chết, Vân Mộ Hàn cũng vô dụng với ta.”

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt khẽ chớp, không nói lời nào.

“Nàng không tin?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên túm chặt cương ngựa.

“Không phải không tin! Mà là hiện nay ngươi làm cho ta rất khó có thể tin tưởng.” Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng, “Thiên Dật, ngươi có biết trên thế giới này, trong thiên hạ này, người ta không nguyện ý nhất thương tổn chính là ngươi. Ta đã nói với ngươi vô số lần, tim ta đã bị lấp đầy, không còn khe hở nào có thể cho ai. Ngươi muốn tình bạn thì ta có thể cho, nhưng ngươi muốn tình yêu thì ta không cho nổi.”

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên trầm mặc.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói gì nữa. Lời Dạ Thiên Dật nói để cho nàng có thể tin tám phần. Hiện tại có lẽ hắn thật sự là không có lý do gì để giao dịch với Diệp Thiến để tính kế nàng, nhưng không đảm bảo rằng sẽ không có giao dịch. Dù sao hắn và Diệp Thiến đã từng có giao tình qua lần giao dịch trước đó. Huống chi Dạ Thiên Dật muốn thiên hạ này, chấp chưởng giang sơn trước mắt, tầm mắt của hắn đã không còn chỉ giới hạn ở một nơi nhỏ như kinh thành Thiên Thánh nữa, mà là thiên hạ rộng lớn, thiên hạ rộng lớn này, bao gồm cả Nam Cương.

“Nguyệt nhi, Cảnh thế tử quan trọng với nàng như vậy sao? Thật sự quan trọng đến mức có thể khiến nàng bỏ qua tình cảm năm năm thanh mai trúc mã giữa ta và nàng, và tình cảm năm năm thông tín? So sánh với hắn, ta khiến nàng phiền chán đến như vậy, thậm chí rốt cuộc trong mắt nàng không có ta? Ta không đáng để được chiếm cứ một chỗ trong lòng nàng cho dù chỉ là một nơi hẻo lánh như vậy sao?” Dạ Thiên Dật trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi.

“Những điều nên nói ta đã sớm nói! Thiên Dật, cho tới bây giờ ta đối với ngươi chỉ là bảo vệ và một chút chăm sóc mà thôi. Dung Cảnh có thể khiến ta vì hắn mà không thanh tỉnh, không lý trí, không chín chắn. Nhưng ta vẫn luôn thanh tỉnh khi đối mặt với ngươi. Chuyện này không quan hệ đến bao nhiêu năm.” Vân Thiển Nguyệt mím môi, nàng không muốn nói những lời này với hắn. Dứt lời, lập tức nói sang chuyện khác, “Hình bộ đã tra ra lai lịch của những người đó chưa?”

Dạ Thiên Dật thấy Vân Thiển Nguyệt nói sang chuyện khác, hắn thu hồi thần sắc u ám trong mắt, ôn nhu nói: “Đám thổ phỉ này là ở đỉnh núi Hắc Mộc trại ở vùng phụ cận cách kinh thành khoảng hai trăm dặm, ta đã phái người đi bao vây tiêu trừ rồi. Nay Hình bộ giam giữ này sau lại hắc y nhân còn không có rõ ràng. Ngươi ta cùng đi nhìn xem.”

“Hắc Mộc trại?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Cách kinh thành hai trăm dặm, những ngày này chính là đại thọ năm mươi lăm của Hoàng Thượng dượng, kinh thành giới nghiêm trong vòng trăm dặm. Đáng lẽ trong thời gian này Hắc Mộc trại tránh né còn không kịp, sao còn gây chuyện ở kinh thành? Muốn chết sao?”

“Thật là ở muốn chết! Nhưng những người đó đều bị Vân thế tử giết, không lưu lại một người sống. Nay chỉ chờ người đi vây quét trở về nói như thế nào thôi!” Dạ Thiên Dật phụ họa nói: “Chuyện này tất nhiên là có người sau lưng ra độc thủ. Ngày ấy Hắc Mộc trại đến, hiển nhiên là nhận được tin tức. Nếu không phải sau lưng có người ra tay, chuyện như thế này thì cho bọn chúng mượn gan lớn như trời chúng cũng k dám làm.”

“U!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Hai người không nói thêm gì nữa, hai người hai ngựa đi về hướng Hình bộ.

Một đường thông suốt đi vào Hình bộ. Đức thân vương và vài tên quan viên đứng ở cửa ra vào của Hình bộ. Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy Đức thân vương nhớ tới hắn là chưởng quản Hình bộ, lại nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm ăn viên vong tình kia. Nếu nói trong các Vương gia thế hệ trước của Thiên Thánh thì Đức thân vương được cho là người biết tiến thối nhất. Nàng thu liễm cảm xúc, dùng thần sắc lạnh nhạt nhìn Đức thân vương.

“Đức vương thúc!” Dạ Thiên Dật xoay người xuống ngựa, hơi hơi thi lễ với Đức thân vương.

“Thất hoàng tử!” Đức thân vương trả lễ lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy nàng cũng xoay người xuống ngựa, hắn cười nói với Dạ Thiên Dật: “Xa xa xem hai người các ngươi đi đến, trai tài gái sắc, thật sự là một đôi bích nhân. Ta suýt nữa bị hoa mắt.”

Vân Thiển Nguyệt dừng động tác một chút, sau đó giống như không có việc gì nới lỏng cương ngựa.

“Nếu Thiên Dật có phúc khí bực này thì tốt rồi!” Dạ Thiên Dật nghiêng đầu ôn nhu cười với Vân thiển Nguyệt, bất kể ai cũng đều có thấy rõ nhu tình trong mắt hắn, dứt lời, hắn cười nói với Đức thân vương: “Đức vương thúc, những kẻ kia đều được để trong phòng chứa thi thể à?”

“Ừ, đều được để ở phòng chứa thi thể. Ngươi yên tâm, dựa theo phân phó của ngươi, ta vẫn phái người trông coi cẩn thận, không xuất hiện sai lầm gì.” Đức thân vương gật đầu: “Lúc này ta dẫn các ngươi đi vào.”

“Được!” Dạ Thiên Dật gật đầu.

Đức thân vương không nói gì nữa, đi trước dẫn đường. Dạ Thiên Dật và Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau hắn, vài vị quan viên của Hình bộ cũng lập tức đuổi theo.

Một đường đi vào phòng chứa thi thể, Đức thân vương khoát tay, binh lính thủ vệ lập tức mở cửa ra. Cửa của phòng chứa thi thể vừa được mở ra, nhất thời một cỗ tanh hôi xông vào mũi.

Vân Thiển Nguyệt lập tức móc khăn tay ra che lên miệng, Dạ Thiên Dật cũng vừa lấy khăn ra muốn đưa cho Vân Thiển Nguyệt, nhìn thấy khăn lụa màu trắng nguyệt nha trong tay nàng thì dừng động tác lại, Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, hắn che khăn lên miệng mình, liếc mắt vào bên trong, hỏi Đức thân vương: “Đức vương thúc, có chuyện gì xảy ra vậy? Những người này vừa mới chết hôm qua, sao có thể nhanh như vậy mà đã hư thối rồi?”

“Ta cũng cảm thấy kỳ quái!” Đức thân vương cũng nghi hoặc, “Ta vừa mới đến xem một lần thì thấy vẫn còn tốt, tại sao có thể như vậy…”

“Nguyệt nhi, nàng đợi ở chỗ này, ta vào xem, bên trong dơ bẩn, nàng không cần đi vào!” Dạ Thiên Dật nói với Vân Thiển Nguyệt.

“Không có việc gì, chuyện này thì không tính là cái gì, ta và ngươi cùng đi vào!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, dứt lời, nàng đi vòng qua Dạ Thiên Dật và Đức thân vương vào trước.

Dạ Thiên Dật biết nếu Vân Thiển Nguyệt đã đến đây thì sẽ không thể không đi vào, nên cũng không khuyên nữa, đi theo phía sau nàng.

Trong phòng chứa thi thể có mấy chục thi thể của bọn áo đen ám sát Vân Mộ Hàn hôm qua. Mỗi thi thể đều được phủ một mảnh vải trắng. Vân Thiển Nguyệt quay đầu phân phó một gã tiểu binh: “Lấy hai bộ khẩu trang và găng tay đến!”

Tiểu binh kia nhìn về phía Đức thân vương, Đức thân vương khoát tay, tiểu binh kia lập tức chạy đi lấy.

Không bao lâu sau, tiểu binh kia đã mang hai bộ khẩu trang và găng tay đến. Vân Thiển Nguyệt duỗi tay tiếp nhận, đưa cho Dạ Thiên Dật một bộ, rồi tự mình đeo vào. Sau khi đeo xong, nàng đưa tay giật mảnh vải trắng trên một thi thể ra, chỉ thấy toàn bộ thân thể của tử thi đã thối rữa, nàng đưa tay kéo quần áo hắn, trên thân máu xương loang lổ, đã không thấy một chỗ lành lặn, nàng nhíu mày, duỗi tay muốn giật y phục ở dưới người hắn.

Dạ Thiên Dật ra tay ngăn Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nhi, nàng lui ra phía sau, ta làm!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Thiên Dật, thấy hắn nhăn mày, vẻ mặt kiên định, nàng gật gật đầu, lui xuống một bước, Dạ Thiên Dật đưa tay giật y phục ở dưới người, chỉ thấy giống như trên thân, cũng đều là máu xương loang lổ, không thấy một chỗ lành lặn. Hắn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

“Nhìn qua hết đi!” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt phát trầm.

“Được!” Dạ Thiên Dật đi đến bên cạnh một thi thể khác, lặp lại động tác cũ.

Một thi thể khác cũng bị xốc lên giống như thi thể đầu tiên, liên tục vài cái thi thể đều là như thế, xem xét toàn bộ thi thể trong gian phòng này, toàn bộ đều là toàn thân thối rữa, nhìn không ra một chỗ lành lặn.

Dạ Thiên Dật mím chặt đôi môi mỏng, nhìn về phía Đức thân vương: “Đức vương thúc, từ hôm qua ta mang những thi thể tới nơi này cho ngươi trông giữ, thì có những người nào đến đây, hoặc là ai phụ trách chuyện này?”

Sắc mặt của Đức thân vương cũng không tốt, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, cũng trầm giọng nói: “Hôm qua sau khi ngươi sai ngươi đưa thi thể tới phòng chứa thi thể, ta vẫn phái người trông giữ, ngoại trừ mời một gã khám nghiệm tử thi đến khám nghiệm tử thi, thì không có người nào đến đây.”

“Tên kia khám nghiệm tử thi là người phương nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Là một người khám nghiệm tử thi của Hình bộ, tất cả các án tử của Hình bộ đều do hắn khám nghiệm tử thi.” Đức thân vương lập tức nói.

“Mang giấy tờ mà hôm qua hắn khám nghiệm tử thi đến!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Đức thân vương.

Đức thân vương khoát tay, một gã quan viên ở bên ngoài chờ lập tức đi, không bao lâu đã mang đến một trang giấy có bút tích đưa cho Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận trang giấy nhìn thoáng qua, đưa cho Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật cũng nhìn thoáng qua, mày nhăn lại, nói với Đức thân vương: “Đức vương thúc, mang tên khám nghiệm tử thi kia đến!”

Đức thân vương gật gật đầu, xua tay với phía sau, có người lập tức chạy đi ra ngoài.

“Nguyệt nhi, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau!” Dạ Thiên Dật nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Hiện nay thi thể đã hư thối, tự nhiên là có khám nghiệm cũng không được gì! Đêm qua Nam Lăng Duệ nói hạ thể của người nọ có khắc cung ấn của Tây Diên, khi đó nàng nên nghĩ đến chuyện thi thể có lẽ sẽ bị bị phá huỷ, nhưng bởi vì những lời kia nàng nói với Dạ Khinh Nhiễm bị Dung Cảnh nghe thấy bỏ đi nên bị nhiễu loạn tâm thần, chưa tới phòng thi thể một chuyến.

Dạ Thiên Dật theo sau Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phòng chứa thi thể, Đức thân vương và vài vị quan viên cũng theo đi ra.

Ra khỏi phòng chứa thi thể, không khí lập tức đổi mới hoàn toàn, Vân Thiển Nguyệt cởi khẩu trang ra, hỏi Đức thân vương, “Hôm qua người khám nghiệm tử thi đến khám nghiệm vào lúc nào?”

“Ngay sau khi Thất hoàng tử phái người mang thi thể đến ta liền lệnh người khám nghiệm tử thi đến đây.” Đức thân vương nói.

“Những thi thể này hư thối là vì bị người bên ngoài đổ một lớp thi hóa phấn. Loại thi hóa phấn này khác với cái loại dược chỉ cần lây dính thì làm cho thi thể hóa thành nước, mà là một loại thi hóa phấn mạn tính. Là thấm từng chút từng chút trên thi thể, cho đến khi hủ hóa toàn bộ từ trong ra ngoài.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói, “Loại thi hóa phấn này có một đặc điểm, chính là trước khi thẩm thấu toàn bộ vào thi thể, thì thi thể hoàn hảo trước kia không nhìn ra khác thường gì, có thể trong nháy mắt đột nhiên hủ hóa.”

“Hóa ra là như vậy, trách không được khi ta ta vừa tới thì những thi thể này vẫn còn hoàn hảo!” Đức thân vương nhìn Vân Thiển Nguyệt, có chút kinh ngạc vì nang biết loại thi hóa phấn này, nhưng nhìn Dạ Thiên Dật bên cạnh nàng, nghĩ nàng có thể thông tín với Thất hoàng tử năm năm, lại lọt vào mắt xanh của Cảnh thế tử, cả con hắn cũng có tình cảm với nàng, cùng với mỗi lần đều khiến Hoàng Thượng tức giận đến giơ chân nhưng vẫn bình yên vô sự. Nhớ tới lão Hoàng đế nói nha đầu này cư nhiên ở dưới mí mắt của trẫm che dấu hơn mười năm, hắn liền đánh mất kinh ngạc.”Đức thân vương, ngài có thể xác định những người trông coi thi thể này là người của ngài?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Đức thân vương.

“Nếu lão thần không có nổi bản sự như vậy, thì cũng không cần phải xen vào Hình bộ này rồi!” Đức thân vương khẳng định gật gật đầu.

“Xem mức độ thối rữa của thi thể, hẳn là đã bị rắc phấn khoảng từ một đêm đến nửa ngày rồi. Nói cách khác từ hôm qua sau khi đưa thi thể đến đây, đã có người rắc thi hóa phấn lên những thi thể này rồi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Đức thân vương, “Chỉ cần tra ra trong đoạn thời gian này người trông coi phòng chứa thi thể cùng với người tiếp xúc với thi thể là có thể tra ra!”

Đức thân vương gật đầu, nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật trầm giọng nói: “Đức vương thúc, mỗi đoạn thời gian đều có người ghi lại danh sách những người trông coi phòng chứa thi thể! Mang danh sách kia đến.”

Đức thân vương gật gật đầu, vừa muốn mở miệng phân phó, thì người trước kia rời đi chạy về, quỳ trên mặt đất bẩm báo nói: “Bẩm Vương gia, Thất hoàng tử, người khám nghiệm tử thi đã chết rồi!”

/497

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status