Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 170: Xả thân cứu giúp

/497


Edit: Yue

Beta: Leticia

Sau khi Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Vinh Hoa cung, nơi đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Ngự Thư Phòng. Ngự Thư Phòng là nơi làm việc của lão Hoàng đế, bên trong có chứa tất cả mọi việc của Thiên Thánh hoàng triều cùng với các bí mật quân cơ, vẫn luôn được trọng binh canh gác, và có vô số ẩn vệ hoàng thất bí mật trông coi. Nàng và Dung Cảnh đã tới đây một lần, có thể nói là quen cửa quen nẻo. Hơn nữa lấy võ công hiện tại của nàng, muốn vào Ngự Thư Phòng có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Quyết định chủ ý, Vân Thiển Nguyệt tránh thoát được thủ vệ binh sĩ và ẩn vệ hoàng thất trong bóng tối, thuận lợi tiến vào Ngự Thư Phòng.

Ngự Thư Phòng vẫn giống như lần trước nàng và Dung Cảnh tới, mọi thứ đều được bố trí như cũ. Nàng dạo quanh Ngự Thư Phòng một vòng, trừ một mật đạo dẫn ra ngoài mà năm năm trước nàng và Dạ Thiên Dật phát hiện được, cũng không phát hiện “cửu chuyển uyên ương hồ”. Nàng do dự một chút, mở mật đạo ra, theo mật đạo đi về phía tẩm cung của lão Hoàng đế.

Mật đạo này là năm năm trước nàng phát hiện được, nàng biết mật đạo này nối liền Ngự Thư Phòng với tẩm cung của lão Hoàng đế. Mật đạo vẫn giống như năm năm trước, cũng không có thiết kế thêm bất kỳ đồ vật đặc biệt nào khác. Nàng một đường thuận lợi tiến vào tẩm cung của lão Hoàng đế.

Nghe bên trong tẩm cung không có động tĩnh gì, nàng mở cửa ngầm ra tiến vào bên trong điện.

Tẩm điện của lão Hoàng đế cũng giống như Ngự Thư Phòng, đập vào mắt nơi nơi đều là màu vàng sáng rực. Long sàng(giường vua) màu vàng, mành che màu vàng, cột trụ hành lang màu vàng điêu khắc Đằng Long (Rồng đang bay), đập vào mắt khắp nơi đều là vàng son lộng lẫy.

Nàng dạo quanh một vòng bên trong thất, phát hiện có một cửa ngầm, từ từ mở cửa ngầm ra, chỉ thấy bên trong là một hồ nước khổng lồ, hồ nước này hoàn toàn khác so với ôn tuyền của Dung Cảnh ở Vinh vương phủ, tất cả bốn phía của hồ nước đều được treo bích họa ngọc nữ đồ(tranh vẽ cô gái được treo trên tường), mặt đất như gương sáng, chiếu rọi lên bốn vách tường khiến các bức ngọc nữ đồ sinh động như thật. Nàng bĩu môi, vừa muốn rời đi, đột nhiên cảm giác được có chỗ không đúng, ánh mắt nhìn về hướng bích họa trên tường, phát hiện nữ nhân trong tất cả bức họa đều là một người, chẳng qua là được vẽ bằng các loại tư thế khác nhau mà thôi. Mặt mày nữ tử kia khiến nàng mơ hồ cảm thấy rất quen, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào, nàng nhíu mày ngẫm nghĩ, một lát sau rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, nữ tử này chính là Trinh Tịnh Hoàng hậu.

Bởi vì có quan hệ đặc thù với Trinh Tịnh Hoàng hậu, nên bắt đầu từ thời Trinh Tịnh Hoàng hậu trong Từ Đường của Vân Vương Phủ đều thờ phụng các bức họa vẽ nữ tử của con vợ cả. Bởi vì nàng là đích nữ, ngày đầy tháng của nàng năm đó, gia gia của nàng đã mở cửa Từ Đường Vân Vương Phủ, mẹ nàng mang theo nàng đi vào. Lúc ấy nàng đã nhìn thấy được bức họa của Trinh Tịnh Hoàng hậu và các bức họa của các Hoàng hậu qua mỗi thời đại của Thiên Thánh hoàng triều.

Mỗi năm, nhi tử con vợ cả của Vân Vương Phủ đều có cơ hội tiến vào Từ Đường Vân Vương Phủ để tế bái tổ tiên Vân Vương Phủ. Nhưng mà đích nữ của Vân Vương Phủ thì cả đời cũng chỉ có ba lần cơ hội tiến vào Từ Đường, chính là lúc mới sinh ra, lúc cập kê và lúc lập gia đình. Cho nên, hôm nay thời gian đến ngày cập kê của nàng là còn nửa năm nữa, vẫn chưa tới lần thứ hai nàng được tiến vào Từ Đường, thời gian gần mười lăm năm, nhớ lại có chút xa, cho nên khi nàng chợt nhìn đến nữ tử kia trong bức họa mới không nhận ra, bây giờ nhìn lại mặt mày của nàng và cô cô đều có hai phần tương tự với bà thì mới nhận ra nữ tử trong tranh chính là Trinh Tịnh Hoàng hậu.

Trong nháy mắt, nàng chợt vì nữ tử trên bức họa cảm thấy khuất nhục và phẫn nộ.

Đây là do Thuỷ tổ hoàng đế lưu lại đấy, lịch đại các hoàng đế của Thiên Thánh cũng chưa từng phá hủy nó đi. Không biết năm đó Vinh Vương gia của Vinh vương phủ có biết trong tẩm thất của Hoàng thượng có một nơi tồn tại như vậy hay không? Có biết nữ tử mà hắn yêu ở bên cạnh người nam nhân khác phải chịu khuất nhục và khinh nhờn thế này hay không? Cho dù có biết rõ thì có thể như thế nào đây? Trinh Tịnh Hoàng hậu là Hoàng hậu của Thủy tổ, chứ không phải là Vương Phi của Vinh Vương Phủ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn những bích hoạ này, mặc dù những bích hoạ này rất đẹp, nhưng lại được vẽ ở chỗ này, chỉ có thể làm cho người ta nghĩ đến dâm tà. Nàng bỗng nhiên mím môi, phất tay muốn phá hủy những bích hoạ này.

Bỗng nhiên có một cánh tay từ phía sau nàng bắt được tay nàng, tay Vân Thiển Nguyệt liền cứng đờ, mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Dạ Thiên Dật đã đứng ở phía sau nàng, hắn nhìn nàng, thấp giọng nói với nàng: “Không thể hủy những bức bích họa này!”

“Vì sao không thể hủy?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, nghĩ Dạ Thiên Dật vào đây từ lúc nào? Là do nàng thấy những bích hoạ này nên trong lúc nhất thời tâm trạng tức giận và khuất nhục cho Trinh Tịnh Hoàng hậu mà sơ suất, hay là nói võ công của hắn cao hơn nàng? Cho nên nàng mới không phát hiện hắn tới.

“Chỉ cần nàng phá hủy những bích hoạ này, sẽ khởi động cơ quan ở bên trên bích hoạ.” Dạ Thiên Dật thấp giọng nói.

“Khởi động thì khởi động? Chẳng lẽ ta lại sợ sao?” Vân Thiển Nguyệt thật sự tức giận, mặc dù Trinh Tịnh Hoàng hậu là Hoàng hậu của Thủy tổ hoàng đế, nhưng bà cũng là nữ nhi của Vân Vương Phủ, mặc dù nữ nhi Vân Vương Phủ đã gả cho Hoàng gia, đã chết trăm năm rồi, nhưng nếu đã bị nàng bắt gặp, cũng không cho phép bà luôn bị khinh nhờn như vậy.

“Nàng biết khởi động cơ quan sẽ có hậu quả gì không?” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, tinh tường xem ở trong mắt sự tức giận và khuất nhục của nàng, thấp giọng nói: “Nơi bị hủy chính là Vinh Hoa cung!”

“Vinh Hoa cung mà không vinh hoa, nên sớm hủy đi!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói.

“Thế nhưng còn một điều quan trọng, nếu nàng phá hủy những bích hoạ này, nàng và ta ai cũng không sống sót để rời khỏi chỗ này.” Dạ Thiên Dật buông tay Vân Thiển Nguyệt, dung nhan tuấn dật lạnh nhạt mà sâu thẳm nói, “Nghe nói Ngọc Nữ trì này được bố trí không dưới mấy trăm loại ám khí, trên trần và dưới đất đều có vô số mũi tên mật, cho dù nàng có công lực cao thâm tới đâu, cũng không chạy thoát khỏi đây được.”

Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, nhìn về phía trần nhà, giây lát, lại nhìn về phía mặt đất, tay trong tay áo nắm thành quyền thật chặt.

“Nàng cho rằng Vinh Vương gia thật sự không biết có một nơi như thế này sao? Vì sao những năm qua vẫn chưa từng bị phá huỷ?” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt mím môi không nói.

“Nàng cho rằng Thủy tổ hoàng đế thật sự không hề yêu Trinh Tịnh Hoàng hậu? Nàng nghĩ nam nhân Dạ thị đều lãnh huyết vô tình sao? Đúng là trong lòng bọn họ có giang sơn. Nhưng trong lòng bọn họ cũng có một phần nhu tình đấy, chỉ có điều bọn họ thể hiện bọn họ yêu giang sơn nên mới khiến nữ nhân Vân Vương Phủ khinh thường. Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ lại yêu nữ nhân Vân Vương Phủ.” Dạ Thiên Dật rời tầm mắt nhìn lên bích họa trên tường, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, “Nguyệt nhi, nàng thấy được chính là khinh nhờn và dâm uế, vì sao lại không thấy được tình yêu của một người nam nhân?”

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

“Nếu không phải một người nam nhân yêu một nữ nhân, thì sao lại hao tổn tâm cơ muốn buộc chặt nàng ở bên mình? Sao lại không kiêng dè dùng quyền thế để đoạt người yêu của thần tử? Tại sao lại cho xây dựng Vinh Hoa cung? Và tại sao lại có cả Ngọc Nữ trì như vậy?” Dạ Thiên Dật nhìn bích hoạ, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng nói đạm mạc như vậy ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, “Là Đế vương thì phải trời sinh là phải vô tình vô nghĩa sao? Là Đế vương thì nhất định phải hậu cung ba nghìn người nhưng không có người mình yêu sao? Là Đế vương thì nhất định phải cô đơn một mình tới già sao? Là Đế vương thì nhất định không chiếm được nữ nhân mình yêu mến sao?”

Vân Thiển Nguyệt vẫn nhìn Dạ Thiên Dật, giờ khắc này nàng không cảm thấy xa lạ với Dạ Thiên Dật nhưng lại khiến nàng có cảm giác thê lương nói không ra lời.

“Nguyệt nhi, nếu hiện tại ta nguyện ý buông tha tất cả, nàng có thể cho ta một cơ hội hay không?” Dạ Thiên Dật nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, khuôn mặt này là nàng nhìn từ nhỏ tới lớn, đôi mắt này là chỗ giống với tiểu Thất nhất, năm năm thời gian vô tư chơi đùa, năm năm liên hệ thư từ, nàng một lòng tương trợ, đương nhiên nàng không muốn hắn trở thành người dưng, thậm chí là kẻ địch với mình. Nàng lắc đầu, khẳng định nói: “Sẽ không!”

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười một tiếng, “Nguyệt nhi, nàng khẳng định rằng Dung Cảnh có thể mang lại hạnh phúc cho nàng sao?”

“Hắn có mang lại hạnh phúc cho ta hay không không quan trọng, quan trọng là … Ta có thể cho mình hạnh phúc.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Nguyệt nhi, ta là nam nhân Dạ thị, không sai, trên vai ta chồng chất trách nhiệm mà phụ hoàng giao cho, ta không thể không mưu. Bởi vì nàng là đích nữ của Vân Vương Phủ, nên ta muốn làm Thái tử, hôm nay tuy tổ huấn đã bị hủy bỏ, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện nàng được gả vào hoàng thất. Cho nên ta vẫn phải mưu. Có lẽ nàng nói đúng, trong lòng ta giang sơn quan trọng hơn nàng. Nhưng rốt cuộc giữa nàng và giang sơn, bên nào nặng bên nào nhẹ, ta nghĩ không tới thời điểm chân chính phải chọn lựa, ai cũng không thể nói chính xác được, kể cả chính bản thân ta cũng không nói chính xác được.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng trầm mặc không nói, hắn cười nói: “Nàng có thể khẳng định rằng Dung Cảnh không mưu sao? Hoàng thất và Vinh vương phủ thù hận trăm năm. Hắn không muốn trả thù sao? Nàng tin tưởng rằng hắn vì yêu nàng nên muốn cưới nàng? Không phải là vì khuất nhục của lịch đại Vinh vương phủ đã chịu nên mới đối tốt với nàng?”

“Ta xác định!” Vân Thiển Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt, nhìn Dạ Thiên Dật.

“Nguyệt nhi, nàng suy nghĩ lại thật kỹ chuyện tình của mười năm trước đi, bao gồm cả chuyện đại thọ bốn mươi lăm của phụ hoàng, trên kim điện phụ hoàng phân phủ đệ cho ta, Thái tử hoàng huynh và Tứ ca, sau lại bị nàng thâu lương hoán trụ (thay xà đổi cột), bị Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm phát hiện. Sau đó Dung Cảnh dẫn nàng đến Uyên Ương trì, rồi hôn nàng ở Uyên Ương trì.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, mặt mày kiên nghị tiếp tục nói: “Lúc đó hắn không đến tám tuổi, khi đó nàng không đến năm tuổi. Hắn liền nhận định đã thích nàng, tại sao? Nàng có nghĩ tới hay không? Khi đó hắn đã hiểu được tình yêu sao?”

“Thiên Dật! Ngươi muốn nói cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt nhìn Dạ Thiên Dật.

“Những gì ta muốn nói nàng đều minh bạch! Ta không nói chắc hẳn nàng cũng đã hiểu rõ.” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên xoay người, đi ra ngoài, “Có phải nàng tìm cửu chuyển uyên ương hồ hay không? Ta đi tìm cùng nàng.”

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, nheo mắt lại, “Ngươi cũng biết?”

“Ừ!” Dạ Thiên Dật gật đầu, “Mặc dù phụ hoàng làm rất bí mật, nhưng nàng đã quên trong tay ta có một chi ẩn vệ hoàng thất sao. Ta có được tin tức đó cũng không khó khăn gì. Nếu không phải ta cố ý để tin tức kia truyền cho Tứ ca, Tứ ca cũng không thể nào biết được mà nói lại cho nàng. Ta biết nàng sẽ đến nơi này tìm, cho nên cũng tới đây.”

“Ngươi biết cửu chuyển uyên ương hồ ở đâu sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua những bích họa ở trên bốn vách tường, đi theo Dạ Thiên Dật ra ngoài.

“Tứ ca chỉ biết phụ hoàng chế tạo một cái cửu chuyển uyên ương hồ, nhưng mà không biết phụ hoàng chế tạo tới trăm cái. Không chỉ đặt ở trước bàn Dung Cảnh, trên bàn của tất cả mọi người đều sẽ được đặt một cái, kể cả trước bàn của phụ hoàng và bàn của Nam Lương quốc sư, cùng với bàn của ta, của nàng, thậm chí là bàn của Dạ Khinh Nhiễm, bàn của Thái tử hoàng huynh, của Tứ ca, của Nam Lương Thái tử, thậm chí cả Đức Thân vương, Hiếu Thân vương, Vân Vương, Tần thừa tướng, trước bàn mỗi người đều có một cái.”

Vân Thiển Nguyệt biến sắc.

Dạ Thiên Dật tiếp tục nói: “Bây giờ là buổi trưa, còn nửa canh giờ nữa mới tới thời điểm khai yến, nhưng rượu, trái cây và cao điểm đã sớm chuẩn bị xong. Nàng nói xem chỗ kia là ở đâu?”

“Bày yến tại Kim điện, xem ra là ở Kim điện rồi!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Không sai!” Dạ Thiên Dật gật đầu, đưa tay kéo Vân Thiển Nguyệt, “Chúng ta cùng đi Kim điện!”

Vân Thiển Nguyệt đi theo Dạ Thiên Dật, đi được hai bước bỗng nhiên hất tay của hắn ra, nhìn hắn, “Vì sao ngươi phải đem tin tức này nói cho ta biết? Ngươi đã đoán được hôm nay ta và Dạ Thiên Dục sẽ gặp nhau ở cửa cung sao? Đoán được hắn sẽ tiết lộ tin tức này cho ta biết sao? Thiên Dật, ngươi có mục đích gì?”

“Nguyệt nhi, ta nói cho Tứ ca biết tin tức kia đương nhiên là có mục đích. Ta không muốn Dung Cảnh chết, nàng tin không?” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhướn mày: “Vì sao Dung Cảnh sẽ chết?”

“Nếu cửu chuyển uyên ương hồ được đặt ở trên bàn Dung Cảnh với mục đích là để ám sát quốc sư. Nàng nói Dung Cảnh giết Nam Lương quốc sư thì sẽ nhận lấy kết quả gì? Bất kể là kết quả gì, phụ hoàng sẽ có cơ hội, tìm được lý do bắt hắn.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nếu như Dung Cảnh chết, nàng cũng sẽ chết theo hắn, có đúng hay không?”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc.

“Cho nên, ta sẽ không để cho hắn chết ! Càng sẽ không để cho nàng chết. Nguyệt nhi, nàng nên hiểu rõ mục đích của ta là cái gì! Ta chỉ là vì nàng mà thôi. Tình cảm của ta với nàng thủy chung không thay đổi. Bất kể nàng làm tổn thương ta như thế nào, ta cũng không bỏ xuống được.” Dạ Thiên Dật dứt lời, không nói thêm gì nữa, một lần nữa cầm tay Vân Thiển Nguyệt, điểm nhẹ mũi chân, bay ra khỏi tẩm cung của lão Hoàng đế. Khi bọn họ rời đi, cửa sổ yên lặng đóng lại.

Vân Thiển Nguyệt bị Dạ Thiên Dật lôi kéo, nói không nên lời tư vị trong lòng là gì. Một lần hai lần, ba lần bốn lần, mười lần tám lần, cự tuyệt rất nhiều lần đến nỗi bất luận lời cự tuyệt nào cũng đều vô ích. Nàng chỉ có thể không nói cái gì nữa.

Hai người tới Kim điện, Kim điện được bố trí tầng tầng lớp lớp trọng binh và ẩn vệ vây quanh, so với ngày thường thì nhiều hơn gấp ba lần. Cơ hồ ba bước thì có một trạm canh gác, giống như tường đồng vách sắt. Nhưng hôm nay cho dù bố trí thủ vệ nhiều hơn gấp ba lần so với bình thường cũng sẽ không có người nghi ngờ. Dù sao bên trong Kim điện cũng chính là nơi tổ chức yến tiệc nên tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm gì.

Vân Thiển Nguyệt đang suy nghĩ như thế nào mới có thể tiến vào bên trong, Dạ Thiên Dật đã mang theo nàng đi vào, vung ống tay áo lên, một mùi thơm nhàn nhạt từ ống tay áo của hắn bay ra, hắn nhẹ nhàng mang theo nàng đi vào từ chính điện. Mà binh sĩ và ẩn vệ canh giữ ở cửa đại điện cũng không hề nhúc nhích, sau một lúc lâu, đồng thời lắc lắc đầu, mở to hai mắt, thấy không có bất cứ dị thường nào, liền tiếp tục canh gác.

“Ngươi dùng cái gì vậy?” Vân Thiển Nguyệt dùng truyền âm nhập mật hỏi.

“Huyễn Thần Hương.” Dạ Thiên Dật nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng biết loại hương này, là một loại huyễn thần hoa sinh trưởng tại Độc chướng phong ở Bắc Cương, loại hoa này trông giống như hoa Quỳnh, chỉ nở rộ vào lúc nửa đêm, thời gian nở cũng chỉ bằng thời gian uống cạn một chung trà, loại hoa này làm thành Huyễn Thần Hương, có thể làm cho người hít vào bị ảo giác trong chốc lát. Vừa rồi hắn thả Huyễn Thần Hương ra, những binh sĩ canh cửa và ẩn vệ đều bị ảo giác, mặc dù thời gian tiến vào ảo giác rất ngắn ngủi, tuy chỉ có một hai giây, nhưng như vậy là đủ rồi.

Hai người lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng rơi vào bên trong Kim điện. Chỉ thấy bên trong Kim điện không có một bóng người, bàn tiệc đã sớm dọn xong. Từ trên bậc thềm ngọc nhìn xuống, có khoảng trên trăm bàn. Trên từng bàn đều đã chuẩn bị rượu, trái cây và trà bánh, còn có một cái bình đen đặc biệt rất bắt mắt. Đúng như Dạ Thiên Dật nói, lão Hoàng đế cũng không phải là chỉ chế tạo một cái bình cửu chuyển uyên ương, mà là chế tạo trên trăm cái.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bình cửu chuyển uyên ương, rốt cục hiểu vì sao gọi nó là cửu chuyển. Nó cực kỳ xinh đẹp và tinh xảo, thân bình không khác gì so với các bình bình thường khác, hoa văn trên thân bình là chữ thọ màu đỏ được viền vàng, vây quanh chữ thọ chính là một con đằng long màu vàng. Nó khác với các bình bình thường khác ở chỗ phía cuối tay cầm bình có gắn chín đuôi Phượng.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào nơi có chín đuôi Phượng, rút tay từ trong tay Dạ Thiên Dật ra, duỗi tay cầm chiếc bình cửu chuyển uyên ương hồ gần nhất để nhìn, cũng không nhìn ra bất kỳ chỗ nào khác thường nào. Nàng đặt bình xuống, nhấc chân đi về phía bậc thềm ngọc. Đó là ngọc án (bàn vua) của lão Hoàng đế.

Dạ Thiên Dật đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

Đi tới ngọc án của lão Hoàng đế, Vân Thiển Nguyệt cầm bình cửu chuyển uyên ương hồ trên bàn lên, cẩn thận xem xét, cũng không nhìn ra bất cứ dị thường nào, nàng lại để xuống, nhìn về phía dưới. Bên dưới chính là chỗ ngồi dành cho khách quý. Căn cứ thân phận của mỗi người, Vân Thiển Nguyệt suy đoán, các chỗ này hẳn là chỗ ngồi của tam vương (Vân vương, Đức thân vương, Hiếu thân vương) và thế tử của Vinh vương phủ, Dung Cảnh, cùng với Nam Lương Thái tử, Nam Cương công chúa, Nam Lương quốc sư, còn có Thái tử của Thiên thánh, Dạ Thiên Khuynh, bởi vì sứ giả Tây Diên là quốc cữu, thân phận không đủ cao, cho nên sẽ không được ngồi ở chỗ khách quý này. Nói cách khác nơi này hẳn là chỉ để tám chỗ ngồi, nhưng hôm nay lại bố trí mười chỗ ngồi. Như vậy hẳn là sẽ tính luôn cả người hiện tại hết sức quan trọng vì đã có toàn bộ Bắc Cương trong tay – Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật, còn lại một chỗ, là Dạ Khinh Nhiễm? Hay là Dạ Thiên Dục? Hoặc là đứng đầu văn võ bá quan Tần Thừa tướng? Hoặc là Thái tử Phi của Dạ Thiên Khuynh – Tần Ngọc Ngưng?

Cái bàn kia mới là chỗ ngồi của Dung Cảnh? Cũng nhìn chưa ra có gì bất thường. Nàng chỉ có thể từ bàn bên trái nhìn xuống. Nhưng sau khi nhìn qua tất cả các bình cửu chuyển uyên ương trên mười bàn, cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào. Chân mày nàng chau lại, nhìn xuống các bàn phía dưới nữa.

Tất nhiên những người được xếp ngồi ở các chỗ phía dưới là những người không nổi bật. Hẳn là chỗ ngồi của hoàng tử, công chúa và các gia quyến của bốn Vương Phủ, sau là sứ giả của Tây Diên và một số sứ giả của các quốc gia nhỏ khác, sau cùng là chỗ ngồi của cả triều văn võ và gia quyến của họ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn những bình cửu chuyển uyên ương đặt ở trên bàn, nếu lão Hoàng đế đã cho chế tạo những cái bình này thì không có khả năng sẽ bị phát hiện dễ dàng được. Dù sao so với bất cứ ai thì trong lòng hắn hiểu rõ người hắn cần đối phó là Nam Lương quốc sư và Dung Cảnh chứ không phải bất kỳ người nào khác. Nàng suy nghĩ một chút, nói với Dạ Thiên Dật: “Ta đi kiểm tra từ các dãy bàn ở trên, ngươi đi kiểm tra các dãy bàn cuối cùng. Phải kiểm tra tất cả những bàn này mới có thể tìm ra chỗ mấu chốt!”

“Được! Nàng cẩn thận một chút.” Dạ Thiên Dật gật đầu, đi về phía dãy bàn cuối cùng.

“Ừ, ngươi cũng cẩn thận một chút!” Vân Thiển Nguyệt cũng dặn dò một câu.

Dạ Thiên Dật dừng lại, sắc mặt ấm áp, giây lát sau, tiếp tục đi về phía trước.

Vân Thiển Nguyệt đi kiểm tra ở hàng thứ hai một lần, vẫn không phát hiện bất cứ điểm dị thường nào, nàng chỉ có thể đi tới các bàn ở hàng thứ ba phía dưới, theo thứ tự cầm lấy bình uyên ương để nhìn. Cho đến khi đều xem qua tất cả bình uyên ương ở hàng thứ ba, cũng không phát hiện điều bất thường gì, nàng đi về phía hàng thứ tư. Ngay sau đó là hàng thứ năm, rồi hàng thứ sáu. . . . . .

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng và Dạ Thiên Dật đều cẩn thận xem xét.

Sau nửa canh giờ, hai người đều đi tới cùng một cái bàn, Dạ Thiên Dật cầm lấy bình cửu chuyển uyên ương hồ nhìn thoáng qua, lắc đầu, đưa cho Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thoáng qua, cũng không nhìn ra bất cứ dị thường nào. Nàng nhíu mày, lại nhìn quét qua tất cả các bình cửu chuyển uyên ương ở trong điện một lần nữa, cũng không có nhìn ra có gì khác biệt, nàng cũng không bỏ sót chỗ nào, nàng nhíu mày nói: “Ngươi nói có thể cái bình cửu chuyển uyên ương kia căn bản là không có ở chỗ này hay không? Hay còn có một cái khác?”

Dạ Thiên Dật suy nghĩ một chút nói: “Chắc hẳn là không có. Theo ta được biết, chỉ có một trăm cái thôi. Hiện tại phụ hoàng và tất cả các văn võ đại thần đều ở ngự hoa viên, nơi này từ buổi sáng hôm nay đã được chuẩn bị xong thì liền bị phong tỏa, cho đến lúc bắt đầu yến tiệc mới có thể mở ra. Đến lúc đó có nhiều người nhìn như vậy, ai có thể đặt thêm một chiếc khác mà không bị phát hiện chứ?”

“Điều này cũng đúng!” Vân Thiển Nguyệt mím môi, nhìn về phía hàng thứ hai một lần nữa, nàng cảm thấy hẳn là đã sơ sót ở chỗ nào đó, nói với Dạ Thiên Dật: “Còn có thời gian, chúng ta kiểm tra một lần nữa!”

“Được!” Dạ Thiên Dật gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt đi về phía hàng thứ hai một lần nữa. Nếu lão Hoàng đế muốn ra tay với Nam Lương quốc sư, còn muốn liên lụy đến Dung Cảnh, như vậy có khả năng nhất chính là bình uyên ương của hàng này có vấn đề. Nàng đi qua từng bàn từng bàn, lúc này không chỉ là nhìn bình uyên ương, mà xem xét tất cả các thứ trên bàn và mặt đất. Khi đi đến vị trí ở giữa chợt phát hiện chỗ chính giữa mặt đất và bàn có một chỗ bất đồng với các nơi khác, có một vết rách rất nhỏ, tuy vết rách rất nông, nhưng tại trong Kim điện này, là nơi thể hiện hoàng quyền chí cao vô thượng, không cho phép xuất hiện bất kỳ dấu vết gì thì rất bất thường, nàng hé mắt, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống đi di chuyển cục gạch vàng trên mặt đất.

“Nguyệt nhi mau dừng tay!” Sắc mặt Dạ Thiên Dật bỗng nhiên tái trắng, đưa tay kéo Vân Thiển Nguyệt.

Tay Vân Thiển Nguyệt còn cách mặt đất một tấc liền cứng đờ, quay đầu lại nhìn về phía Dạ Thiên Dật, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, nàng nghi ngờ hỏi, “Tại sao?”

“Nơi này. . . . . .” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, tay run rẩy mà nắm lấy tay nàng, bỗng nhiên dùng sức kéo, ôm nàng vào trong ngực, thân thể hắn có chút phát run.

“Tại sao?” Vân Thiển Nguyệt muốn đẩy Dạ Thiên Dật ra.

“Nàng còn nhớ rõ mới vừa nãy ở tẩm cung của phụ hoàng không? Chỗ Ngọc Nữ trì cũng có dấu vết tinh vi như vậy.” Dạ Thiên Dật nói.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt phát lạnh, đúng rồi! Mới vừa rồi ở Ngọc Nữ trì, trên vách tường, trên trần nhà, trên mặt đất đều có dấu vết giống như vậy. Đây là nơi bố trí cơ quan ám khí. Dạ Thiên Dật có nói nàng chỉ cần phá hủy những bích hoạ kia thì nàng và hắn đều không thoát khỏi Ngọc Nữ trì. Như vậy chỗ dấu vết này cũng chính là nơi đặt ám khí. Nàng đẩy Dạ Thiên Dật ra, “Ngươi buông ra đi, ta cẩn thận một chút là được.”

“Không được!” Dạ Thiên Dật lắc đầu, “Nàng biết năm đó Thủy tổ hoàng đế có cho mời một vị thiên hạ kỳ nhân không? Chính là vị kỳ nhân đã kiến tạo Phật đường bên dưới Linh Đài tự. Hắn cũng là người kiến tạo Ngọc nữ trì. Ngọc nữ trì chứa đầy vô số ám khí và cơ quan, những ám khí đều gọi bằng một cái tên, tên là hữu khứ vô hồi(có đi không về). Nếu nơi này và nơi đó đều giống nhau, ta tuyệt đối không cho phép nàng động vào.”

“Dạ Thiên Dật, thời gian không còn nhiều lắm! Ta phải động!” Vân Thiển Nguyệt đẩy Dạ Thiên Dật ra, kiên quyết nói.

Dạ Thiên Dật nhìn nàng, hít sâu một hơi, “Ta biết nếu nàng không phá giải được tất nhiên sẽ không bỏ qua, để ta làm!”

“Đây là chuyện của ta , ngươi mau tránh ra!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Phật đường bên dưới Linh Đài tự cũng không làm khó được nàng, nàng cũng không tin cái cơ quan này có thể làm khó nàng. Nàng đẩy Dạ Thiên Dật ra, đi về phía dấu vết kia một lần nữa.

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên đưa tay chế trụ cổ tay của nàng, giọng nói hơi trầm xuống, “Ta làm!”

“Đừng tranh giành chuyện này! Nếu ngươi lo lắng, chúng ta cùng làm là được!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật. Nàng nhìn ra được, hắn thật sự khẩn trương vì nàng. Nhân tình này, nàng chỉ có thể thừa nhận mà thôi.

Dạ Thiên Dật gật đầu, buông tay đang chế trụ cổ tay Vân Thiển Nguyệt ra.

Vân Thiển Nguyệt mím môi, nhìn qua phương vị, vị trí che dấu ám khí được che giấu rất tốt, từ mặt ngoài cho dù nhìn thế nào cũng nhìn không ra, nàng chỉ có thể di chuyển gạch vàng trên mặt đất, ngay khi viên gạch vàng vừa rời khỏi mặt đất, bỗng nhiên có vô số kim châm từ dưới mặt đất mãnh liệt bay ra.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, lôi kéo Dạ Thiên Dật tránh né, nhưng những kim châm quá mảnh lại quá nhiều, có khoảng hơn ngàn cái, tất cả đều bay về phương hướng bọn họ đang đứng, khiến nàng ngay cả cơ hội lấy Hồng Nhan Cẩm cũng không có, quả thực không thể tránh khỏi. Nàng biến sắc, mắt thấy châm sẽ rơi vào trên người nàng, Dạ Thiên Dật bỗng nhiên xoay mình che nàng vào trong ngực.

“Dạ Thiên Dật!” Vân Thiển Nguyệt kinh hô một tiếng, đẩy Dạ Thiên Dật ra.

Dạ Thiên Dật gắt gao ôm nàng không để cho nàng động.

Vân Thiển Nguyệt đột nhiên cảm giác được giờ khắc này thế giới yên tĩnh đến mức không có chút âm thanh nào. Ở một chỗ nào đó trong đáy lòng nàng bị xúc động mạnh, nhớ lại nhiều năm trước, khi đó nàng và Dạ Thiên Dật nằm ở trên đầu tường phía tây của Vân Vương Phủ, nàng kể cho Dạ Thiên Dật nghe chuyện xưa về mỹ nhân ngư và hoàng tử. Dạ Thiên Dật nghe xong trầm mặc hồi lâu, nói: “Nếu ta là Mỹ Nhân Ngư, chắc chắn ta sẽ giết chết hoàng tử.” Nàng cười hỏi, “Tại sao?” Hắn nói, “Không đáng giá, mặc dù nàng là vì hoàng tử mà chết nhưng hoàng tử cũng không biết.” Khi đó nàng cười cười nói, “Ta cũng giống ngươi, ta cũng sẽ giết hoàng tử.” Hắn nhìn nàng, nàng nói, “Mỹ Nhân Ngư thành toàn cho tình yêu của hoàng tử, vậy ai tới thành toàn cho tình yêu của nàng?”

Không biết vì sao lại nhớ tới đoạn nói chuyện từ nhiều năm trước kia. Hiện tại người nàng thích là Dung Cảnh, yêu cũng là Dung Cảnh, nàng không thể thành toàn tình yêu của Dạ Thiên Dật. Vậy vì sao Dạ Thiên Dật còn lấy thân che cho nàng? Những châm này đều có màu đen, chắc chắn trên đó đã tẩm độc ! Nàng có thể nhìn ra được là có độc, đương nhiên Dạ Thiên Dật cũng có thể nhìn ra được.

“Thất hoàng tử, ngươi có thể buông nàng ra rồi!” Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên, ôn nhuận và nhẹ nhàng.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, Dung Cảnh?

Thân thể Dạ Thiên Dật cứng đờ, nhưng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, hắn quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đã đứng ở phía sau bọn hắn, cẩm bào trắng nguyệt nha của hắn bị chém đứt một đoạn ống tay áo, ống tay áo rơi trên mặt đất, phía trên ghim đầy châm. Hiển nhiên mới vừa rồi chính là Dung Cảnh đã dùng nửa đoạn ống tay áo này cứu bọn họ, hắn nhíu mày: “Cảnh thế tử?”

Dung Cảnh không nhìn Dạ Thiên Dật, ánh mắt nhìn sắc mặt Vân Thiển Nguyệt, thản nhiên nói: “Thời khắc mấu chốt còn cần người khác cứu! Thật là mất mặt xấu hổ.”

Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc nhìn Dung Cảnh.

“Sợ hãi sao? Tới đây!” Dung Cảnh ngoắc tay với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt không tự chủ được đẩy Dạ Thiên Dật ra đi về phía Dung Cảnh, Dạ Thiên Dật nhẹ buông tay, ánh mắt tối sầm lại, nhưng không ngăn cản nàng. Nàng đi tới trước mặt Dung Cảnh, còn chưa mở miệng, Dung Cảnh đã nắm lấy tay nàng, cảm nhận được tay nàng lạnh như băng hắn nhíu nhíu mày, cười nhạo nói: “Còn tưởng rằng nàng không sợ trời không sợ đất chứ! Chỉ là ám khí nho nhỏ đã dọa nàng sợ bể mật gần chết rồi? Nhìn chút tiền đồ của nàng này!”

Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, không phải là nàng bị hù dọa, mà là bị hành động của Dạ Thiên Dật làm cho dao động mà thôi. Nàng muốn nở ra nụ cười cho Dung Cảnh xem, nhưng vô luận như thế nào cũng đều không cười ra được.

“Không có bản lĩnh thì cũng đừng xông lên làm anh hùng hảo hán!” Một cái tay khác của Dung Cảnh dùng sức vuốt vuốt đầu của Vân Thiển Nguyệt, ngón tay như ngọc nhưng động tác lại không hề nhẹ tí nào, tựa hồ muốn văn vê cái gì vậy.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy da đầu đau đớn mới lấy lại tinh thần, đưa tay đập tay của hắn, ảo não nói: “Ngươi làm gì vậy? Đầu của ta đều bị ngươi làm rối rồi.”

“Rối thì ta búi lại cho nàng, cũng không phải là chưa bao giờ búi tóc cho nàng.” Dung Cảnh thả tay xuống, tóc Vân Thiển Nguyệt đã thành một đoàn rối bù. Hắn thờ ơ nói.

“Vậy làm sao có thể giống nhau? Hôm nay. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt muốn nói cái gì, tay đang ôm đầu bỗng nhiên để xuống, “Sao ngươi lại tới chỗ này? Không phải ngươi đi tiếp đãi Nam Lương quốc sư sao? Chẳng lẽ Nam Lương quốc sư đã tiến cung sớm như vậy? Không cần ngươi đi cùng?”

“Sớm?” Dung Cảnh cười một tiếng, “Bây giờ đã là buổi trưa rồi!”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời, đang lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng hô to, “Hoàng thượng giá lâm!”

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, bật thốt lên: “Thật sự đã buổi trưa rồi hả?”

Dung Cảnh không đáp lời, Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Thiên Dật, thấy trên mặt Dạ Thiên Dật đã khôi phục thần sắc bình thường, mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, nàng nghĩ tới nàng và Dạ Thiên Dật ở chỗ này kiểm tra những bình cửu chuyển uyên ương kia đã chậm trễ hồi lâu. Nghĩ đến đích xác là buổi trưa rồi. Nàng nhớ tới những cái bình cửu chuyển uyên ương kia, bỗng nhiên nheo mắt lại, bình cửu chuyển uyên ương căn bản chỉ là vật ngụy trang, chuyện hôm nay giống như là đặc biệt nhằm vào nàng. Những châm kia và viên gạch vàng kia, nếu Dạ Thiên Dật không gọi nàng, nếu là Dung Cảnh không đến đúng lúc. Người chết đúng là nàng và Dạ Thiên Dật. Không chết cũng….Nàng nhìn ống tay áo trên mặt đất bị lớp kim châm dày đặc kia, đột nhiên hỏi, “Đây là độc gì? Ta chưa thấy qua bao giờ?”

“Là kịch độc kiến huyết phong hầu (gặp máu là chết)! Loại độc này không nổi danh. Nó chỉ có một đặc điểm, dính máu thì chết ngay lập tức.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

Vân Thiển Nguyệt biến sắc.

“Cho nên, nàng nên cám ơn Thất hoàng tử đã xả thân cứu giúp!” Dung Cảnh lại thản nhiên nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, một chữ tạ ơn cũng nói không thành lời. Tính mạng con người, không chỉ là một chữ tạ là có thể tạ được đấy.

“Nếu nói tạ ơn hẳn là nên tạ ơn Cảnh thế tử, Cảnh thế tử tới kịp lúc mới có thể cứu Thiên Dật một mạng.” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười một tiếng, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Giữa ta và Nguyệt nhi lại không cần nói tạ ơn. Cho dù vì nàng mà chết, ta cũng cam nguyện (cam tâm tình nguyện)!”

“Bao nhiêu người muốn vì nàng đi chết đấy. Nếu Thất hoàng tử có ý nghĩ này cũng không kỳ quái. Hôm nay đổi lại là Dạ Khinh Nhiễm cũng sẽ hành động giống ngươi! Chỉ có thể nói nàng thật sự là thứ phiền toái và vướng víu, còn phải cần người khác cứu.” Dung Cảnh cười nhạt.

Sắc mặt Dạ Thiên Dật có chút phát lạnh.

“Chúng ta đi ra ngoài sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, đè tất cả ý nghĩ trong lòng đều xuống, hỏi. Lúc này lão Hoàng đế ở bên ngoài sắp tiến vào, một Dung Cảnh, một nàng, một Dạ Thiên Dật, bọn họ ở chỗ này mặc dù sẽ không bị trị tội, nhưng đích thị là không tránh khỏi một phen giải thích.

“Không cần! Ta búi tóc cho nàng.” Dung Cảnh bỗng nhiên kéo Vân Thiển Nguyệt đi tới trước một cái bàn ngồi xuống, đưa tay móc một cây lược gỗ từ trong ngực ra, chải lại đầu tóc của nàng bị hắn làm thành một đoàn tán loạn.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới không đi ra thì không đi ra! Dù sao đi ra ngoài còn phải đi vào lại, tình hình nơi này để cho lão Hoàng đế xem một chút cũng không có gì là không thể. Loại hại người sau lưng này, có bị vạch trần chắc hắn cũng không thấy mất mặt. Nàng liền an tĩnh ngồi ở chỗ đó, mặc kệ Dung Cảnh chải đầu cho nàng, đó là việc đương nhiên, hắn làm rối tóc nàng thì đương nhiên hắn phải chải lại.

Dạ Thiên Dật nhìn hai người, môi mỏng nhếch lên. Hắn đột nhiên cảm giác nếu thời gian dừng lại vào lúc hắn bảo vệ nàng thì tốt biết bao.

“Hoàng thượng giá lâm!” Cửa đại điện lại truyền tới một tiếng hô to.

Lão Hoàng đế đi vào trước tiên, hắn vừa mới rảo bước tiến lên cửa điện liền thấy được ba người trong điện, ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Thiên Dật? Cảnh thế tử? Nguyệt nha đầu? Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?"

/497

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status