Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 184: Xuân ý tràn đầy

/497


Edit: Giọt mực xanh

Beta: Leticia

Lăng Liên và Y Tuyết mở to hai mắt nhìn cây đàn hóa thành phấn vụn, lập tức tán thưởng nhìn Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy tiểu thư thật là lợi hại.

Dạ Khinh Nhiễm không dám tin nhìn cây đàn hóa thành phấn vụn, trừng to mắt nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên giận tím mặt, chém ra một chưởng về phía xe ngựa: “Nhược mỹ nhân, ngươi thật đúng là dám hủy cầm của bản Tiểu vương, ngươi không muốn sống phải không?”

Chưởng phong của Dạ Khinh Nhiễm bén nhọn vô cùng, vừa vung ra, hồng nhan cẩm ở trong ống tay áo của Vân Thiển Nguyệt bay ra, ngăn cản chưởng phong của hắn, nhắc nhở: “Dạ Khinh Nhiễm, đó là xe ngựa của ta, huynh mà phá hủy thì ta ngồi bằng cái gì?”

Dạ Khinh Nhiễm dừng chưởng phong lại, khuôn mặt tức giận, gắt gao nhìn xe ngựa, dường như nghiến răng nghiến lợi: “Hắn thật sự đáng giận!”

“Ừ, hắn vốn rất đáng giận mà, không phải huynh đã sớm rõ rồi sao?” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nhẹ giọng nói “Tóm lại huynh nghe đàn xong rồi thì coi như xong đi!”

“Tiểu nha đầu, muội thật là thiên vị hắn!” Dạ Khinh Nhiễm bất mãn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

“Nàng không thiên vị ta chẳng lẽ thiên vị ngươi sao?” Dung Cảnh xùy nhẹ một tiếng, cảnh cáo nói: “Dạ Khinh Nhiễm, ngươi cũng đừng quên, nàng là nữ nhân của ta! Hôm nay cho ngươi nghe xong một khúc, ngày khác nếu ta thấy nàng đàn cho ngươi nghe nữa, hủy cũng không phải là đàn đâu!”

“Nàng là nữ nhân của ngươi? Mệt cho ngươi nói được ra miệng! Đợi nàng thành nữ nhân của ngươi rồi nói sau!” Dạ Khinh Nhiễm cũng quát một tiếng, giật giật cổ tay, bất mãn nói thầm với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, thế gian này nam nhân tốt đâu chỉ có hàng ngàn hàng vạn người, muội cam tâm bị buộc chặt ở bên cạnh tên lòng dạ hiểm độc này?”

Vân Thiển Nguyệt rút hồng nhan cẩm về, cười nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Buộc lại cũng không còn gì là không tốt!”

Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng: “Muội trúng độc rồi!”

“Ừ, một vị độc tên là Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, nhìn về phía phương hướng cửa thành, thu nụ cười nói: “Bọn họ đến!”

Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn về phía phương hướng cửa thành, chỉ thấy mơ hồ có đoàn xe đi về hướng này. Khoảng cách còn có chút xa, nhưng có thể mơ hồ thấy phía trước treo cờ xí Nam Lương. Hắn thu hồi tầm mắt, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, Nam Lăng Duệ đối với muội không tệ!”

“Ừ!” Ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt lóe lên.

“Ta đã từng nghĩ rằng dù thế nào thì hắn và Diệp Thiến cũng sẽ có kết quả, nhưng không nghĩ tới Diệp Thiến chọn ca ca của muội, Vân Mộ Hàn.” Dạ Khinh Nhiễm lại nói.

“Ta cũng không nghĩ tới!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Thanh Uyển công chúa là muội giết sao?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt thẳng thắn thừa nhận không kiêng kỵ.

“Ta đoán được mà!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Vân Thiển Nguyệt: “Muội sợ nàng trở thành gánh nặng cho Vân Mộ Hàn, nhưng không ngờ tới lại tiện nghi cho Diệp Thiến nữ nhân kia! Vân Mộ Hàn đi Nam Cương, sẽ trở thành một sự trợ giúp lớn cho Nam Cương. Diệp Thiến thật biết tính toán.”

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến.

“Tâm tư của nữ nhân kia thật sâu, cũng có khả năng nhẫn nhịn. Đuổi theo ta mấy năm liền, đơn giản chỉ vì một con rắn.” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên chê cười một tiếng: “Nam Cương ở trong tay của nàng, tương lai cũng không biết thế nào, mặc dù có một Vân Mộ Hàn.”

Vân Thiển Nguyệt nhớ bảo bối xích luyện xà của Dạ Khinh Nhiễm, nàng vì cứu Tam công tử làm hỏng, nhưng phá ra Vạn chú vương. Hôm nay Vạn chú vương còn ở trong tay Dung Cảnh hay không? Hắn và Diệp Thiến đã thảo luận điều kiện như thế nào? Mạc Ly được nàng phân phó đi Nam Cương, tính toán thời gian cũng nên trở về rồi?

Dạ Khinh Nhiễm tự lẩm bẩm một lúc lâu, Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì, hắn cũng không nói nữa.

Đội ngũ đến gần, lúc này mới thấy rõ phía trước đi tới chính là đội ngũ Nam Lương, Ngọc liễn của Nam Lương vương vẫn như cũ được bảo vệ ở chính giữa. Chẳng qua là lúc đến Nam Lăng Duệ cưỡi ngựa, lúc trở về là ngồi Ngọc liễn, phía sau là đội ngũ sứ giả Nam Cương, Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn ngồi trên hai con ngựa song song đi ở trước, phía sau là quà mừng chỉ hôn của Hoàng thượng và lễ vật của Vân Vương Phủ. Trang phục có khoảng mười mấy xe ngựa.

Đi tới Tống Quân Đình, đội ngũ dừng lại, màn che Ngọc liễn bị đẩy ra từ bên trong, Nam Lăng Duệ lộ ra khuôn mặt tươi cười, chào hỏi Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm: “Tiểu nha đầu, Nhiễm Tiểu vương gia, các ngươi tới sớm như vậy để tiễn ta, thật là khiến bản Thái tử cảm động a.”

“Ngươi thật đúng là tận hết sức mang theo mỹ nữ cùng đồng hành, cẩn thận chưa trở lại Nam Lương đã tinh tận mà chết rồi.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Nam Lăng Duệ, ánh mắt đảo qua nữ nhân hắn ôm trong ngực, hừ một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thấy nữ nhân bên trong Ngọc liễn, chính là Tố Tố của Túy Hương lâu. Nàng nhẹ nhàng nháy lông mi dài một cái, Tố Tố là người của Hồng các, như vậy theo Nam Lăng Duệ rời đi là bảo vệ tốt nhất, như vậy thật tốt. Nàng nhìn Tố Tố một cái, Tố Tố làm tổ trong ngực Nam Lăng Duệ kiều mỵ cười một tiếng với nàng, đưa tay gảy chu sai trên đầu một chút, cho nàng một ánh mắt ngài yên tâm, Vân Thiển Nguyệt hơi gật đầu không để cho người khác biết, nối tiếp lời của Dạ Khinh Nhiễm bĩu môi cười nói với Nam Lăng Duệ: “Cảm động nên chảy xuống hai giọt nước mắt, sao ta không thấy được nước mắt của ngươi?”

“Bản thái tử là cảm động trong lòng!” Nam Lăng Duệ cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, tay ôm Tố Tố hướng vào trong ngực của hắn nắm thật chặt.

Vân Thiển Nguyệt đương nhiên hiểu cử động này của hắn có ý gì, là ám chỉ nàng về chuyện của Hồng các. Nếu nàng không lên tiếng, Tố Tố thuộc về Hồng các, đương nhiên không thể nào cùng hắn đi Nam Lương. Có Hồng các một đường hộ tống, bình an của hắn khẳng định không có vấn đề. Nàng liếc mắt, cũng lên tiếng cảnh cáo: “Duệ thái tử, đoạn đường này cần phải yêu quý thân thể, phủ thái tử ở Nam Lương có ba nghìn mỹ nhân vẫn chờ lọt vào mắt xanh của ngươi đấy! Đừng bởi vì một Tố Tố cô nương liền mệt muốn chết đi, cái được không bù nổi cái mất.” Đây là đang ám hiệu hắn đừng đánh chủ ý lên Tố Tố.

“Ừ, bản Thái tử sẽ kiềm chế một chút.” Nam Lăng Duệ giương đuôi lông mày lên, một tay khác không nắm lấy thắt lưng Tố Tố lấy ra một vò rượu ném cho Dạ Khinh Nhiễm, lại từ phía sau lấy ra một vò rượu cầm ở trong tay, nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Uống nó, từ khi bản Thái tử đến Thiên Thánh còn chưa nâng ly một phen với ngươi.”

Dạ Khinh Nhiễm áng chừng vò rượu, nhướn mày với Nam Lăng Duệ: “Một vò rượu này có phải hơi ít hay không?”

“Ít?” Nam Lăng Duệ giương cao đuôi lông mày.

“Đương nhiên là ít!” Dạ Khinh Nhiễm nói “Như thế nào cũng phải uống ba vò lớn!”

“Cái khác không có, trên Ngọc liễn này của bản thái tử ngoại trừ mỹ nhân thì chỉ có rượu!” Nam Lăng Duệ ném vò rượu cầm trong tay cho Dạ Khinh Nhiễm, đưa tay ra phía sau lấy thêm một vò nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Nếu huynh uống say ta không phụ trách khiêng huynh trở về!”

“Tiểu nha đầu, không cần muội chịu trách nhiệm!” Dạ Khinh Nhiễm liếc Vân Thiển Nguyệt một cái.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Nam Lăng Duệ, nghĩ tới chuyện hắn lần trước vì một vò Hoa lan nhưỡng của Dung Cảnh mà say nửa tháng, đoạn đường này hung hiểm, nàng cũng không muốn Hồng các bởi vì hắn say rượu mà khiến cho người ngã ngựa đổ. Nàng vừa muốn mở miệng, thì thấy Tố Tố mở trừng hai mắt với nàng, nàng liền thu lời định nói trở về.

“Thái tử điện hạ, ngài nếu uống đến say khướt, Tố Tố sẽ không cùng ngài chen chúc trong cỗ xe này, ta không muốn cùng xe với tửu quỷ.” Tố Tố bắt được cổ tay Nam Lăng Duệ, ngăn cản hắn cầm rượu, dịu dàng mở miệng.

Nam Lăng Duệ dừng động tác lại, ánh mắt thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không đồng ý, bỗng nhiên giương môi cười một tiếng, dừng động tác cầm rượu, bất đắc dĩ nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Mặc dù bản Thái tử muốn cùng ngươi nâng ly một phen, nhưng hôm nay có mỹ nhân trong ngực, sao có thể phụ lòng một phen hậu ý của mỹ nhân? Hôm nay coi như xong!”

Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, mở vò rượu ra, ừng ực uống một mạch, dùng ống tay áo lau vết rượu chỗ miệng, khinh thường nói: “Sớm muộn gì ngươi cũng chết ở trong tay nữ nhân!”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Đôi mắt hoa đào của Nam Lăng Duệ mỉm cười xoay chuyển, nhìn về phía xe ngựa cách đó không xa, nhíu mày “Cảnh thế tử ở trong xe?”

“Lỗ mũi của ngươi thật linh mẫn!” Dạ Khinh Nhiễm cầm vò rượu chưa không mở nắp trên tay ném vào trong xe: “Nhược mỹ nhân, vò rượu này chia cho ngươi!”

Vò rượu theo màn che bay vào xe ngựa, trong xe hiển nhiên có người tiếp được, không có phát ra tiếng vang.

“Không phải lỗ mũi của ta nhạy bén, mà là hôm nay sao hắn có thể không đến chứ?” Nam Lăng Duệ nhìn xe ngựa, con mắt đào hoa lưu chuyển đang lúc nhìn vò rượu bay, giọng nói có phần ngả ngớn: “Cảnh thế tử, bản Thái tử vẫn nhớ thương Tiểu nha đầu, nếu có ngày ngươi chọc giận nàng, ta liền đón nàng đi Nam Lương.”

“Đoán chừng ngươi không có cơ hội!”Giọng nói của Dung Cảnh lộ ra ba phần lạnh nhạt, ba phần tản mạn, còn có không thể hoài nghi.

“Đó là tốt nhất!” Nam Lăng Duệ lười biếng cười một tiếng, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, ngoéo môi với nàng: “Nam Lương phong cảnh tú lệ, địa linh nhân kiệt, cảnh vật không tệ. Nếu một ngày ngươi chán ghét Thiên Thánh, muốn đi Nam Lương, Phủ thái tử của bản thái tử có thể làm cho ngươi Thanh thủy lư ngư(cá sạo). Cam đoan món này có hương vị rất ngon.”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền. Ca ca là đang nói cho nàng biết, nếu có một ngày không thể ở lại Thiên Thánh nữa, thì sẽ để cho nàng đi Nam Lương. So với mười năm trước ca ca âm thầm bị đổi đi, hôm nay nàng có thể ở Tống Quân Đình tiễn đưa, biết hắn sắp sửa đi nơi nào, nàng đã thỏa mãn rồi.

“Bản thái tử lên đường!” Nam Lăng Duệ đưa tay buông màn che xuống, lười biếng phân phó nói: “Lên đường.”

Đội ngũ đang dừng lại nhận được mệnh lệnh lập tức đi .

Giọng nói của Nam Lăng Duệ truyền ra lần nữa :”Tố Tố, hát một khúc đi.”

“Dạ!” Tố Tố lên tiếng, giống như suy nghĩ một chút, tiếng ca mềm mại uyển chuyển vang lên, một đường bay xa.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt đuổi theo Ngọc liễn Nam Lăng Duệ rời đi, nhìn không chớp mắt. Thiên hạ này không biết còn bao lâu sẽ thay đổi, nàng chỉ hy vọng một ngày kia, người thân cận nhất có thể ở bên cạnh nàng, mỗi ngày hô bằng dẫn bạn, trải qua cuộc sống thanh nhàn vui vẻ. Đáng tiếc trong lòng nàng biết, có lẽ đây chỉ là xa xỉ. Nếu có một ngày thiên hạ đại loạn, cuối cùng bình an có thể được mấy người?

“Tiểu nha đầu, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, không cần khó chịu!” Dạ Khinh Nhiễm thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt không nhẹ không nặng đáp một tiếng, nghe không ra tâm tình gì.

Đội ngũ Nam Lương đi qua, đội ngũ Nam Cương đi tới. Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm ghìm chặt cương ngựa dừng chân.

“Ngươi nữ nhân này tính toán thật tinh tế, tới Thiên Thánh một chuyến có thể nói không uổng công, lấy Phò mã trở về!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Diệp Thiến, trên mặt hiện đầy lãnh trào “Ngươi đuổi theo phía sau bản Tiểu vương nhiều năm như vậy, đều từ bỏ Nam Lăng Duệ, cho tới bây giờ chính là đuổi theo như vậy? Nên nói là ngươi thủy tính dương hoa (lẳng lơ)! Hay là nên nói ngươi âm mưu quỷ kế nhiều đây!”

“Dạ Khinh Nhiễm, bổn công chúa đối với ngươi cũng không tệ, sao cứ phải nói chuyện cay nghiệt như vậy?” Trên mặt Diệp Thiến không tỏ vẻ giận dữ, thản nhiên nói: “Vốn là bổn công chúa muốn tuyển người làm Phò mã, nhưng biết ngươi không biết phúc khí, dĩ nhiên bổn công chúa là chọn một người biết phúc khí rồi.”

Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, không hề nhìn Diệp Thiến nữa, ném nửa vò rượu cầm trong tay cho Vân Mộ Hàn “Uống! Mộ Hàn huynh, hi vọng ngày khác ta và ngươi lại cùng đánh một ván cờ nữa.”

Vân Mộ Hàn đưa tay nhận lấy vò rượu, nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, uống một hơi cạn sạch nửa vò rượu còn dư lại, giây lát sau, hắn ném vò rượu, gật đầu với Dạ Khinh Nhiễm: “Đa tạ Nhiễm Tiểu vương gia! Ngày khác nếu có cơ hội, đương nhiên muốn đánh một ván.”

“Ngươi đường đường là nam tử hán, đừng để nữ nhân này khi dễ!” Dạ Khinh Nhiễm lại nói.

Vân Mộ Hàn bỗng nhiên cười cười, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, hô một tiếng “Muội muội!”

“Ca ca!” Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười, cực kỳ ấm áp: “Ca ca bảo trọng!”

“Ừ!” Vân Mộ Hàn đáp một tiếng, ánh mắt giấu diếm tâm tình rất khá, nhưng vẫn không khó tràn ra một chút chua xót.

“Diệp Thiến, ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi đã nói trên Kim Điện hôm đó! Bất cứ lúc nào, nó đều hữu hiệu.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Diệp Thiến, trịnh trọng nói: “Nếu là ngươi ức hiếp ca ca của ta, ta tất nhiên không tha cho ngươi!”

“Ta ở, hắn ở.” Diệp Thiến cũng nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhướn mày với: “Lúc này ngươi yên tâm đi!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa, nghĩ tới ít nhất là Diệp Thiến kiên cường hơn Thanh Uyển công chúa, mặc dù nàng giết Thanh Uyển công chúa để cho Diệp Thiến thừa lúc chen vào, nhưng vẫn không hối hận.

“Cảnh thế tử!” Diệp Thiến chuyển hướng nhìn sang xe ngựa, đôi mắt đẹp lưu chuyển, định ở trên màn che, hô một tiếng.

“Diệp công chúa!” Giọng nói của Dung Cảnh vẫn có chút tản mạn đáp một tiếng.

“Sau này còn gặp lại!” Diệp Thiến nói.

“Sau này còn gặp lại!” Dung Cảnh cũng nói.

“Lên đường!” Diệp Thiến khoát tay chặn lại, hai chân thúc vào bụng ngựa, ngựa phía dưới cất vó đi .

Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt thật sâu một cái, hai chân thúc vào bụng ngựa đi theo, tuấn mã đi song song với Diệp Thiến.

Đội ngũ Nam Cương phía sau chậm rãi rời đi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn song song đi xa, nghĩ tới nếu hôn sự của Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn thật có thể một ngày kia nở hoa kết quả không tồi. Chỉ mong trái tim Diệp Thiến không phải cao như vậy, chỉ mong Vân Mộ Hàn đối với nàng không phải là sâu như vậy. . . . . .

Dạ Khinh Nhiễm thu hồi tầm mắt, đưa thay sờ sờ đầu Vân Thiển Nguyệt: “Trở về thôi!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu: “Huynh đi trước đi! Ta ở đây một lát nữa!”

“Cũng được!” Dạ Khinh Nhiễm liếc nhìn xe ngựa, phi thân lên ngựa, quay đầu ngựa lại, không hề dừng lại, đi về phía cửa thành.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nhìn phía Nam, ánh mắt lặng yên nhìn đội ngũ sứ giả Nam Lương và Nam Cương đi xa, cho đến đi không có bóng dáng, nàng mới thu hồi tầm mắt, trở lại trước xe, duỗi tay đẩy màn che ra, lên xe.

Trong xe, Dung Cảnh nhắm mắt lại lười biếng nằm, trong tay một vò rượu không, mùi rượu nồng nặc phiêu tán trong xe, tiêm nhiễm cùng hơi thở tựa như Tuyết Liên của hắn, dung hợp nhàn nhạt mùi rượu, thành ra một phen hương vị khác.

“Dạ Khinh Nhiễm cho ngươi rượu, ngươi đúng là thật sự uống!” Vân Thiển Nguyệt liếc vò rượu không kia, nhíu mày.

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, hơi thở nhẹ vô cùng.

Vân Thiển Nguyệt không hề nhìn nữa, cũng có chút mệt mỏi dựa vào vách xe nhắm mắt lại, phân phó ra bên ngoài: “Lăng Liên, Y Tuyết, trở về phủ!”

“Dạ, tiểu thư!” Hai người lập tức lên xe ngựa, ngồi ở trước xe, xe ngựa quay đầu, đi hướng cửa thành.

Xe ngựa mới vừa đi không lâu, Dung Cảnh đưa tay kéo, ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, giọng nói có chút hậm hực: “Sau này không được đánh đàn cho người khác.”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay ôm lấy eo Dung Cảnh, đầu nhẹ nhàng ở trước ngực hắn cọ cọ, rất nhu thuận gật đầu: “Được!”

Khóe miệng Dung Cảnh cong lên, không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa. Nghĩ tới hôm nay Nam Lăng Duệ, Diệp Thiến, Vân Mộ Hàn đi, Thanh Uyển công chúa và Vân Hương Hà đã chết, Thiên Thánh kinh thành dường như thay đổi rồi, lại như không thay đổi. Nhưng vô luận có thay đổi hay không, những năm này vẫn khiến nàng cảm thấy bị áp lực, giống như từ sau khi mẫu thân mất, giống như từ thọ yến mười năm trước, giống như từ sau khi Vinh Vương và Vinh Vương Phi mất, dường như từ sau khi Văn bá Hầu phủ trong một đêm bị diệt môn, giống như từ năm năm trước Lam phi và một Lam thị bị nhổ tận gốc, giống như từ sau khi Dạ Thiên Dật trở về, giống như từ phong ba ám khí trong buổi thọ yến hôm ấy tại Ngọc nữ trì và Kim Điện. . . . . . Hôm nay được Dung Cảnh ôm vào trong ngực, nàng chỉ cảm thấy nhiều áp lực như vậy nhưng không thể làm gì để cho người ta khó có thể thừa nhận, may là nàng còn có hắn, ở trong ngực của hắn, có thể làm nàng buông lỏng an ổn.

Đường trở về thành yên lặng, chỉ nghe tiếng bánh xe chạy trên mặt đất, vô cùng nhẹ nhàng. Cho đến khi đi vào cửa thành, con đường đầu tiên cũng cực kỳ yên tĩnh, không có người đi đường lui tới. Mười dặm, cũng đủ Vân Thiển Nguyệt điều chỉnh xong tâm tình.

Cửa thành, một gã thủ vệ ngăn ở trước xe, cung kính nói với bên trong xe: “Người ngồi bên trong là Thiển Nguyệt tiểu thư?”

“Không sai, chính là tiểu thư nhà ta!” Lăng Liên nhìn thoáng qua tên thủ vệ kia, lên tiếng.

“Bây giờ Thất hoàng tử ở trên tường thành, bảo thuộc hạ đến đây mời Thiển Nguyệt tiểu thư lên tường thành một chuyến!” Tên thủ vệ kia nói.

Lăng Liên nghe vậy nhìn vào trong xe ngựa.

Thân thể Vân Thiển Nguyệt giật giật, cánh tay Dung Cảnh buộc chặt, nàng đang nhắm mắt lại mở ra giương mắt nhìn, nhẹ giọng nói: “Ta đi một chuyến! Nếu hắn xuất hiện ở nơi này, thì nhất định là có chuyện, ta gặp hắn, mới có thể biết ứng đối thế nào.”

Dung Cảnh không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.

“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng hô một tiếng.

Dung Cảnh giật giật mí mắt , chậm rãi thả nàng, thấp giọng nói: “Nhanh lên một chút! Buổi sáng chưa ăn cơm, ta đói bụng đây này!”

“Được!” Vân Thiển Nguyệt thối lui khỏi ngực của hắn, đưa tay đẩy màn xe ra, nhẹ nhàng xuống xe.

“Thất hoàng tử ở trên tường thành!” Tên thủ vệ kia đưa tay chỉ lên tường thành.

Vân Thiển Nguyệt nhìn theo tay hắn chỉ, thì thấy Dạ Thiên Dật chắp tay sau lưng đứng ở trên tường thành, khoảng cách hơi xa, nhìn không thấy vẻ mặt. Nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của hắn là đang nhìn về phía nàng. Nàng gật đầu với tên thủ vệ kia, điểm nhẹ mũi chân, thi triển khinh công phi thân bay lên tường thành. Nàng mới vừa cất bước, liền nghe được một trận than thở của binh sĩ cửa thành. Sắc mặt nàng nhàn nhạt, khi đến nửa tường thành tường, nàng giũ Hồng nhan cẩm ra bám vào góc tường, mượn lực người nhẹ nhàng rơi vào trên tường thành.

“Võ công của Nguyệt nhi lại có tiến bộ!” Dạ Thiên Dật thấy Vân Thiển Nguyệt phi thân lên, ánh mắt lóe lên.

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, từ sau khi giải trừ Phượng Hoàng kiếp, mỗi ngày công lực của nàng đều có tiến bộ rất nhỏ, mười ngày nửa tháng là có thể tăng lên một bậc. Nàng nhìn Dạ Thiên Dật, hỏi “Tại sao lại ở chỗ này?”

“Nơi này tiễn đưa so với mười dặm Tống Quân Đình thì thấy xa một chút.” Dạ Thiên Dật nháy nháy mắt với nàng, giống như trước kia.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười cười: “Là đứng ở trên cao đi!”

“Ừ! Đứng trên cao có thể thấy xa.” Dạ Thiên Dật gật đầu.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn hướng tiền phương, do ba mươi dặm xung quanh cửa thành Nam của Thiên Thánh là khoảng đất trống bằng phẳng. Nàng ở Tống Quân Đình đưa mắt nhưng không nhìn thấy đội ngũ Nam Lăng Duệ và Diệp Thiến, Vân Mộ Hàn, đến lúc này lên tường thành, lại vẫn loáng thoáng thấy đội ngũ đi xa. Nàng thu hồi xong tâm tình không nỡ vừa sinh ra.

“Nguyệt nhi, nàng đối với Nam Lăng Duệ rất tốt!” Dạ Thiên Dật cũng nhìn về phía trước.

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, bất động thanh sắc nói: “Đúng vậy, khó được hợp tính tình với ta. Mặc dù là Hoa Hoa Thái tử, nhưng không làm cho người khác ghét, đúng là có chút không nỡ.”

“Nàng đối với Vân Mộ Hàn cũng rất tốt!” Dạ Thiên Dật lại nói.

“Ca ca của ta, đương nhiên là ta đối tốt với hắn.” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt.

“Phải không?” Giọng nói của Dạ Thiên Dật bỗng nhiên rất nhẹ.

“Đương nhiên!” Thần sắc Vân Thiển Nguyệt không thay đổi.

“Trước kia nàng cũng đối xử rất tốt với ta.” Dạ Thiên Dật lại nói.

Vân Thiển Nguyệt không biết nói gì, trầm mặc.

“Nguyệt nhi, ta muốn nghe một chút về chuyện của nàng cùng người kia.” Dạ Thiên Dật cũng trầm mặc, một lát sau nói.

Vân Thiển Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dật “Người nào?”

“Trong lòng nàng chính là người kia, người rất giống ta, người mà mỗi lần nàng nhìn xuyên thấu qua ta để nhớ tới người đó. Đừng nói cho ta là Dung Cảnh.” Dạ Thiên Dật cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt lộp bộp một cái, nhưng ngay sau đó liền thoải mái. Nàng và Dạ Thiên Dật từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Dạ Thiên Dật vốn thông minh tuyệt đỉnh, từ lần đầu tiên gặp mặt nàng lôi kéo hắn chạy ra Vinh Hoa Cung, sau đến năm năm chơi chung một chỗ, đến năm năm liên lạc thư từ. Nếu nói người này hiểu rõ mình nhất, chỉ sợ cũng không quá đáng. Nàng trầm mặc không nói.

“Nguyệt Nhi, nàng không muốn nói?” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhướn mày.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.

“Ta cảm thấy ta hắn là người có quyền biết đến người kia nhất!” Dạ Thiên Khuynh nhìn Vân Thiển Nguyệt rũ mắt xuống, giọng nói hơi nặng nề.

Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, bỗng nhiên cười một tiếng, nụ cười cực nhạt, nhạt như gió thoảng qua không để lại dấu vết, giây lát sau, nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Dạ Thiên Dật: “Mặc dù ngươi lớn lên giống người kia, nhưng những năm này không bao giờ ta coi ngươi là người kia. Mặc dù lúc ta uống rượu say nhất đi nữa, ngươi chính là ngươi, hắn chính là hắn.”

Dạ Thiên Dật không nói gì.

Vân Thiển Nguyệt dời tầm mắt, ánh mắt nhìn phương xa, lúc này đoàn xe sứ giả Nam Lương và Nam Cương rời đi chỉ còn dư lại một chấm đen nhỏ, nàng thản nhiên nói: “Hắn ở trong lòng ta có sức nặng giống như một khối ngoan thạch, đụng không được, sờ không được, cho tới bây giờ ta luôn biết rõ. Mà ngươi chính là ngươi, ngươi là Thất hoàng tử của Thiên Thánh, ta vẫn biết, hơn nữa rất rõ ràng. Cho nên, đối với hắn, ta không cảm thấy là ngươi có quyền lợi biết rõ.”

“Nguyệt nhi, ta ở trong lòng nàng có sức nặng hay không?” Dạ Thiên Dật nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên giọng nói rất nhẹ.

“Đương nhiên là có!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Có bao nhiêu nặng?” Dạ Thiên Dật hỏi.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu: “Không nói nên lời!”

“Vậy Dung Cảnh?” Dạ Thiên Dật lại hỏi.

“Nặng như tính mạng, khắp thiên hạ đều nhẹ.” Vân Thiển Nguyệt rất xác định nói.

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên lộ vẻ sầu thảm cười cười: “Nguyệt Nhi, từ sau khi ta từ Bắc Cương trở về, mỗi lần gặp nàng đều bị nàng làm tổn thương một lần. Làm tổn thương ta có phải là rất sướng khoái rất đã nghiền hay không? Sợ ta không biết địa vị của Dung Cảnh ở trong lòng nàng?”

“Ngươi đã hỏi ta, ta không muốn lừa dối ngươi, đã nói rồi! Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói dối?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật lộ vẻ sầu thảm cười, nhẹ giọng nói: “Vậy Thanh Ngọc tiêu kia ngươi cho ta đi! Lòng ta hôm nay đã bị Dung Cảnh chiếm hết, không thể dung nạp được người khác nữa. Nếu như ngươi nguyện ý, ta vĩnh viễn coi ngươi là bằng hữu.”

“Bằng hữu? Đã không có khả năng rồi! Lòng ta rơi vào trên người của nàng, mặc dù ta muốn thu hồi, cũng không thu hồi được.” Dạ Thiên Dật lắc đầu “Thanh Ngọc tiêu ta cũng sẽ không trả lại cho nàng.”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc.

“Nàng nói lòng của nàng hôm nay đã bị Dung Cảnh lấp đầy, vậy người kia trong lòng nàng thì sao?” Dạ Thiên Dật khiêu mi.

“Vì Dung Cảnh, ta nguyện ý quên đi hắn. Cho đến một ngày kia, không hề nhớ lại nữa.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Sắc mặt Dạ Thiên Dật khẽ biến, chăm chú nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nhi, nếu là so sánh Vân Vương Phủ và Dung Cảnh với nhau, một ngày kia tính mạng mấy ngàn người Vân Vương Phủ so với tính mạng một mình Dung Cảnh, nàng sẽ chọn ai?”

“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt không chút do dự.

“Phải không?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười một tiếng: “Ta biết Nam Lăng Duệ muốn dẫn nàng đi Nam Lương. Thân thể của Nam Lương vương vẫn rất tốt, chính trị hưng thịnh nhiều năm. Nam Lăng Duệ làm Thái tử ước chừng là sẽ làm thêm mấy năm nữa, mấy năm đó tất nhiên có thể bảo hộ nàng bình an, sở dĩ nàng không cùng hắn đi không phải vì Dung Cảnh, mà bởi vì Vân Vương phủ đi?”

“Ai nói Thiên Thánh loạn, thì ta phải đi?” Vân Thiển Nguyệt duỗi tay vịn tường thành, đem toàn bộ sức nặng thân thể đặt ở trên đầu tường, học khẩu khí lúc trước của Dung Cảnh, có ba phần lạnh nhạt, ba phần tản mạn nói: “Vân Vương Phủ là nhà ta, ta đương nhiên muốn bảo vệ. Nhưng nếu một ngày không thể bảo vệ, liền cũng thuận theo thời thế mà tiêu vong, cũng không có lớn đấy.”

“Vậy Vân gia gia thì sao?” Dạ Thiên Dật nhướn mày.

“Gia gia lớn tuổi rồi, còn có thể sống được mấy năm? Lão già họm hẹm kia ta không thích, xuống mồ sớm cho ta yên tâm.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.

“Vậy Vân vương gia thì sao?” Dạ Thiên Dật lại hỏi.

“Hắn đối với ta cũng không tốt, những năm này không có tình cảm gì, ngươi cũng không phải không biết.” Vân Thiển Nguyệt liếc Dạ Thiên Dật: “Thiên Dật, rốt cuộc ngươi muốn cùng ta nói cái gì? Tốt nhất đừng nói cho ta ngươi muốn dùng Vân Vương Phủ tới uy hiếp ta, ngươi hẳn là rõ ràng tính tình của ta, chiêu này không dùng được.”

“Dung Cảnh nặng hơn mọi người khắp thiên hạ, nếu uy hiếp, ta hẳn là dùng hắn.” Sắc mặt Dạ Thiên Dật có chút ảm đạm.

“Nếu ngươi có thể khống chế được Dung Cảnh, ta không có ý kiến!” Vân Thiển Nguyệt nhún nhún vai, đứng lên: “Ngươi gọi ta tới sẽ không phải vì nói những thứ này đi? Nếu chỉ nói những thứ này, ta cảm thấy được ta chưa ăn sáng cùng ngươi đứng ở chỗ này hóng gió quả là không giá trị.”

“Nguyệt nhi, cho tới bây giờ nàng ở trước mặt ta chính là như vậy!” Dạ Thiên Dật quay đầu nhìn về phía xe ngựa ở cửa thành nói: “Lúc này Dung Cảnh đang ở trong xe ngựa của nàng sao? Cho nên nàng vừa tới đây liền khẩn cấp muốn trở về.”

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến.

“Hắn căn bản là không trúng ám khí đúng không?” Dạ Thiên Dật tiếp tục nói: “Phụ hoàng tính kế ta, muốn giết nàng, thuận tiện giết hắn và Nam Lương quốc sư, đáng tiếc thông minh quá sẽ bị thông minh hại, không tính toán được người khác ngược lại khiến bản thân bị thương, ốm đau nằm trên giường. Nam Lương quốc sư đi, hắn muốn ngăn Nam Lăng Duệ lại hữu tâm vô lực. Cho nên Thái tử hoàng huynh chỉ có thể làm cừu non thế tội.”

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục trầm mặc.

“Dung Cảnh ở trong lòng nàng quả nhiên rất nặng. Bản thân ta muốn biết sau khi công chúa Đông Hải quốc tới, hắn sẽ như thế nào.” Dạ Thiên Dật lại nói: “Không biết hắn có thể thật sự làm ra chuyện bội bạc hay không, để cho thanh danh trăm năm của Vinh vương phủ và bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.”

Vân Thiển Nguyệt híp híp mắt lại, vẫn không nói.

“Ta rất mong đợi công chúa Đông hải!” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười một tiếng,: “Nguyệt Nhi, nàng ta tới, ta sẽ không để cho nàng có cơ hội giết nàng ta. Hơn nữa ta chắc chắn sẽ dốc hết sức thúc đẩy chuyện tốt.”

“Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi! Ta cũng rất chờ mong nàng đến.” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt.

Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, cảm thấy không cần thiết lưu lại nữa, điểm nhẹ mũi chân, người nhẹ nhàng bay xuống tường thành. Chân vừa chạm đất, liền đẩy màn che ra chui vào bên trong xe, phân phó Lăng Liên và Y Tuyết: “Trở về phủ!”

Hai người đáp một tiếng, vung roi ngựa lên, xe ngựa vào thành.

Trong xe Dung Cảnh vẫn nhắm mắt lại, Vân Thiển Nguyệt nhích tới gần hắn, duỗi tay ôm lấy eo của hắn, đem thân thể nhích tới gần trong ngực của hắn, Dung Cảnh đưa tay nắm lấy eo Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói chuyện.

Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt lên xe, nhìn về phía xe ngựa vào thành, cho đến biến mất ở cuối đường phố, hắn vẫn nhìn như cũ, ánh mắt có chút ảm đạm, có chút lạnh, có chút bén nhọn, có chút hờ hững. Hồi lâu, hắn móc Thanh Ngọc tiêu ra lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, từng bước từng bước đi xuống tường thành.

Trên tường thành tất cả binh lính đều vô cùng cung kính với Thất hoàng tử.

Vân Thiển Nguyệt tựa vào trong ngực Dung Cảnh nhắm mắt lại, nghĩ tới ý tứ Dạ Thiên Dật nói với nàng. Hôm nay Dạ Thiên Khuynh bị bắt bỏ tù, nhìn chính quyền của kinh thành Thiên Thánh mà nói chính là một bước ngoặt, đối với Dạ Thiên Dật cũng là một bước ngoặt, hắn không trả Thanh Ngọc tiêulại cho nàng, không buông tay là khẳng định rồi, mà lúc hắn nói đến công chúa Đông Hải thần sắc giống như là quyết định được công chúa Đông Hải sẽ đến Thiên Thánh thực hiện lời hứa, chẳng lẽ những năm này nàng không biết tình hình, hắn và Đông Hải có liên lạc? Hoặc là vẫn luôn chú ý tới chuyện tình của Đông Hải quốc?

“Đang nghĩ gì?” Dung Cảnh bỗng nhiên lên tiếng.

“Đang nghĩ đến công chúa Đông Hải quốc.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“A?” Dung Cảnh cười khẽ “Ta thế nhưng không biết nàng nhớ thương nàng ta như thế!”

“Ta không nên nhớ thương?” Vân Thiển Nguyệt ngửa mặt, nhướn mày nhìn Dung Cảnh.

Nụ cười của Dung Cảnh dần dần sâu, bỗng nhiên cầm lấy vò rượu không phía sau ném ra ngoài, phân phó với bên ngoài: “Lăng Liên, đi muacho tiểu thư nhà ngươi một vò dấm trở về!”

Lăng Liên ôm lấy vò rượu, có chút im lặng.

Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, lấy tay hung hăng gõ trước ngực Dung Cảnh, oán hận nói: “Còn chưa ra đời ngươi đã có số đào hoa, quả nhiên là trời sinh sẽ chọc hoa đào.”

“Sau khi sinh nàng đã chọc đào hoa, cùng ta kẻ tám lạng người nửa cân.” Nụ cười của Dung Cảnh bỗng nhiên có chút nhạt: “Mượn hôm nay mà nói, bên cạnh nàng có mấy cành hoa đào? Vừa đánh đàn rồi lại lên tường thành gặp mặt. Vân Thiển Nguyệt, nàng cho ta là người chết phải không?”

“Lăng Liên, đi mua một vò dấm, Cảnh thế tử muốn uống hơn ta.” Vân Thiển Nguyệt nói ra bên ngoài.

Lăng Liên nhìn vò rượu trống trơn lại càng im lặng, cũng không có động tác gì.

Dung Cảnh bỗng nhiên kéo Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu xuống, đem môi che ở trên môi của nàng, hung hăng trằn trọc triền miên.

Vân Thiển Nguyệt đập Dung Cảnh hai cái, nhưng không đẩy hắn ra được, chỉ có thể thừa nhận nụ hôn của hắn, mặc hắn mang chút hơi rượu và hơi thở Tuyết Liên bao phủ lấy nàng. Buồng xe nhất thời xuân ý tràn đầy.

Cho đến khi Vân Thiển Nguyệt thở hồng hộc, không có sức lực. Dung Cảnh mới buông nàng ra, cánh môi dán trên cánh môi nàng, nhẹ nhàng thở dốc. Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nói: “Nghe nói công chúa Đông Hải quốc từ Đông Hải quốc lên đường rồi! Bây giờ đang đi tới kinh thành Thiên Thánh.”

Thoáng chốc thân thể của Vân Thiển Nguyệt cứng đờ, đôi mắt vốn say lờ đờ bị một tầng sương mù che kín bỗng trợn to lên.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng, dán lên cánh môi nàng không rời đi, giọng nói ôn nhuận nhẹ nhàng: “Nàng quả nhiên ăn dấm chua rồi!”

/497

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status