Hoàn Khố Thế Tử Phi

Q.4 - Chương 107 - Đế Sư Bị Giết

/497


Có câu nói, thiên hạ không có tường nào mà gió không lọt qua được.

Kinh thành tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, ánh lửa ở phố Thừa Kiền bốc lên ngất trời, chưa tới một canh giờ, bách tính liền biết tin tức Dung Cảnh bị ám sát suýt nữa mất mạng ở phố Thừa Kiền, toàn bộ mười tám Ẩn Hồn đi theo bên cạnh từ nhỏ ngài ấy đều mất, trong khoảng thời gian ngắn, người người đều khủng hoảng.

Mặc dù Tiên hoàng băng hà, Thái hậu tấn thiên, Tân hoàng bị ám sát, triều chính rung chuyển gió tanh mưa máu luân phiên, thì cũng chưa từng khiến cho bách tính khủng hoảng như thế, nhưng Cảnh Thế tử bị ám sát, bây giờ đang nằm liệt trên giường ở Vinh Vương phủ, không biết sống chết, đã khiến cho bách tính cảm thấy như ngày tận thế đã tới, mây đen bao trùm, không có ngày mai.

Dung Cảnh được bách tính sùng bái, uy vọng của hắn ở trong dân chúng, từ trước đến nay đều áp đảo trên Hoàng quyền.

Trong dân chúng vẫn luôn truyền lưu một câu nói, Thiên Thánh có thể không có Hoàng đế, nhưng không thể không có Cảnh Thế tử. Bây giờ, Tân hoàng vừa mới đăng cơ, triều cục không yên, Cảnh Thế tử gặp phải huyết tẩy ám sát, dường như trong chớp mắt muốn lật đổ cả kinh thành này vậy. Ngày hôm đó, trên phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, người người đều khóa kín cửa, mọi nhà đều đóng cửa, vội vàng ở bên trong bày lư hương dâng hương khẩn cầu cho Dung Cảnh.

Kinh thành Thiên Thánh lâm vào tình trạng đường phố không người lần đầu tiên trong trăm năm qua. Ngày hôm sau, Vinh Vương phủ cũng không truyền ra tin tức xấu nào, trước cửa nhà của các bách tính mới có động tĩnh, chuyện đầu tiên làm chính là lấy trứng gà thối và rau dập, đua nhau chạy đến trước phủ đệ của Kinh điềm doãn, Hoàng thượng không thể quản lý chính sự, An Vương giám quốc, lý do mà trong triều đưa ra là Kinh điềm doãn say rượu hỏng việc nên mới không cứu viện Cảnh Thế tử kịp thời. Bách tính đều giận dữ, bao vây phủ đệ của Kinh điềm doãn đến nước chảy cũng không lọt, cầm đồ hư hỏng ném vào trong như ong vỡ tổ.

Kinh điềm doãn bị cách chức điều tra, nhưng vì một câu “Chuyện hôm nay thì hôm nay giải quyết” của Dung Cảnh, nên cũng không có bị bắt vào đại lao bộ Hình mà chỉ bị giam lỏng trong nhà, hộ viện trong phủ cũng không chỗng đỡ nổi thế tới hung hãn của dân chúng, chưa tới một canh giờ, tường đỏ ngói xanh vẫn luôn nguyên vẹn của phủ đệ của Kinh điềm doãn bị biến thành một nơi dơ bẩn dính đầy màu vàng và xanh đan xen nhau, mùi hôi bốc thẳng lên trời. Kinh điềm doãn đại nhân và phu nhân trốn trong viện của mình không dám ra cửa, hạ nhân, tôi tớ, người gác cổng trong phủ lại càng trốn vào trong, chỉ khổ cho hộ viện phải đau khổ ngăn cản để ngừa bách tính leo tường xông vào.

Bách tính đập phá được một lúc, cảm thấy thống khoái, liền ồn ào mắng chửi náo loạn một trận, cho đến khi đã lôi hết cả tám đời tổ tông của Kinh điềm doãn ra mắng, phá hoại phủ đệ của Kinh điềm doãn không còn hình dáng gì thì mới chịu giải tán.

Mặc dù náo loạn một trận như vậy, nhưng bách tính vẫn cảm thấy chưa hả giận, cho nên trên đường mà gặp phải binh sĩ tuần tra, nhất là nhìn thấy quan viên, đều trực tiếp cầm trứng gà thúi và rau dập ném qua, trong thời gian ngắn, binh sĩ tuần tra cũng gặp phải tai ương. Hiển nhiên bách tính cực kỳ tức giận, những người này trông coi trị an trong kinh thành, ấy thế mà lại để cho Cảnh Thế tử gặp phải ám sát ngay trong hoàng thành giữa ban ngày ban mặt, bọn họ không tìm được người để xả giận, thì chỉ đành phải trút toàn bộ tội lỗi này lên Kinh điềm doãn và binh sĩ tuần tra thôi.

Trong thời gian ngắn, bắt đầu từ khi nghe được tin Dung Cảnh bị ám sát vào hôm qua, trong kinh đều bị bao trùm trong không khí chết chóc nặng nề, như nước sôi trào, thế không thể đỡ.

Phố lớn ngõ nhỏ, nước chảy cũng không lọt, bách tính tự dùng chính phương thức của mình không hẹn mà cùng tụ chúng phát ra bất mãn tức giận dành cho triều đình.

Kinh điềm doãn bị cách chức điều tra, Hoàng thượng cũng không hạ chỉ thị gì, nên trị an trong kinh thành tạm thời do phủ nha trong kinh tiếp quản. Phủ nha trong kinh mới vừa tiếp nhận, ấn tín còn chưa cầm nóng tay, liền xảy ra chuyện như vậy, đang không biết xử trí như thế nào, thì lại nghe nói bách tính đang vác rổ chạy tới phủ nha của hắn, lập tức sợ hãi vội vội vàng vàng trốn ra bằng cửa sau rồi chạy vào cung.

Trong hoàng cung, Dạ Thiên Dật thay thế Thiên tử giám quốc, tin tức bách tính bạo loạn bao vây phủ đệ Kinh điềm doãn, đánh binh lính tuần tra đã truyền vào Kim điện từ lâu. Dung Cảnh và Trầm Chiêu xin nghỉ, mấy vị đại thần bên phe Dung Cảnh cũng nhao nhao lấy lý do thân thể khó chịu xin nghỉ không vào triều sớm, Đức Thân Vương bị bệnh nằm trên giường, Hiếu Thân Vương thì nghe nói cũng bị nhiễm phong hàn. Trong chớp mắt, bá quan văn võ trên đại điện liền thiếu hơn một nửa, Kim điện trở nên hơi trống vắng.

Chuyện dân chúng bạo loạn như vậy thì xưa nay đều có, nhưng ở kinh thành lại phát sinh chuyện bạo loạn với quy mô lớn như vậy, thì vẫn mới gặp lần đầu tiên.

Bá quan văn võ vào triều liếc nhìn lẫn nhau, ai cũng không dám phát biểu ý kiến lung tung, mà đều chờ đợi An Vương lên tiếng.

Lúc này, bên ngoài cửa liền vang lên tiếng bẩm báo, “Phủ nha trong kinh Tôn đại nhân cầu kiến An Vương!”

Các quan viên tất nhiên cũng biết chỉ sợ là phủ nha trong kinh này không chống đỡ được nữa rồi, nên mới chạy vào cung để cầu cứu. Ai cũng đều biết danh vọng của Cảnh Thế tử cực cao, nhưng chẳng ai ngờ rằng chỉ mới bị ám sát thôi mà đã dẫn phát dân chúng náo động và tức giận như vậy.

“Tuyên!” Dạ Thiên Dật trầm giọng phun ra một chữ.

Phủ nha trong kinh được tuyên vào Kim điện, vừa chạy vào, thân thể mập mạp liền quỳ “Phịch” xuống giữa đại điện, trên người còn dính mấy cọng rau nát, đang lúc các quan viên đều nhao nhao cau mày, thì hắn ta bắt đầu than thở khóc lóc lên án bách tính bạo hành. Hắn ta phải trốn ra bằng cửa sau, mặc dù đã tránh được phần lớn dân chúng, nhưng cũng vẫn không tránh được các nhóm dân chúng nhỏ, vì vậy cũng vẫn bị ném đến bê bết, xe ngựa không đi được, hắn ta đành bỏ xe chạy bộ vào cung, mới tránh thoát được sự đuổi đánh của những dân chúng này, trong giọng nói thần thái rất có cảm giác cửu tử nhất sinh.

Dạ Thiên Dật vẫn không mở miệng, mà chờ hắn ta nói xong.

Phủ nha trong kinh nói một lúc lâu, đầu tiên là lên án hành vi phạm tội của bách tính, sau đó là cầu xin chỉ thị: Điêu dân quá càn rỡ, thỉnh An Vương phái binh trấn áp, nếu không, không chừng những bách tính đó sẽ xông vào hoàng cung, đập phá Kim điện.

Trong tích tắc, các quan viên cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng.

“Các khanh nghĩ thế nào?” Dạ Thiên Dật trầm mặc một lúc lâu, rồi lên tiếng hỏi.

Các quan nhìn lẫn nhau, nhưng ngay sau đó, có người bước ra khỏi hàng nói rằng: Phủ nha kinh thành nói đúng, điêu dân quá càn rỡ, cần phái binh trấn áp, kinh thành là nơi nghiêm trọng ấy thế mà lại phát sinh chuyện như thế, vậy còn những nơi khác sẽ thế nào đây? Nhưng cũng có người lên tiếng phản đối, nói rằng: Phái binh trấn áp sẽ làm cho tình hình càng không thể cứu vãn được, khiến cho dân chúng càng bị kích động hơn, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.

Trong thời gian ngắn, hai phe tranh chấp không ngừng.

“Văn Lai, ngươi đi Đế tẩm điện xin chỉ, hỏi Hoàng thượng xem chuyện này nên xử trí thế nào.” Dạ Thiên Dật không làm chủ, mà ra lệnh cho Văn Lai.

Văn Lai vội vàng lên tiếng, chạy ra khỏi Kim điện.

Lúc này các quan viên mới nhớ tới triều cục hiện nay đã không còn là triều cục do Nhiếp Chính Vương cầm quyền như trước kia nữa, trong cung còn có Tân hoàng, nên đều vội vàng ngậm miệng, chờ Tân hoàng quyết định.

Không lâu sau, Văn Lai quay lại, mang về ý chỉ của Dạ Khinh Nhiễm.

Trên ý chỉ ra lệnh, “Kinh điềm doãn thất trách, kể từ hôm nay, cả nhà bị lưu đày đến vùng đất lạnh giá khắc nghiệt ở phía Bắc. Triệu Dung Phong từ quân cơ đại doanh Tây Sơn về thành, trông coi Kinh điềm doãn.”

Kèm theo Thánh chỉ, còn có một tờ Chiếu thư, là 《 Tự tỉnh chiếu 》(Chiếu tự kiểm điểm) của Tân hoàng.

《 Tự tỉnh chiếu 》 là để tạ lỗi với tổ tiên Dạ thị và dân chúng trong thiên hạ, trẫm ngoài ý muốn bị thương nặng phải nằm trên giường, nên khó tránh khỏi lơi lỏng việc kiểm soát trong kinh, mới tạo thành hậu quả là có người nhân cơ hội gây rối, kẻ ám sát Cảnh Thế tử và kẻ ám sát trẫm trong ngày đăng cơ là cùng một chủ mưu, mục đích là giết Hoàng đế, giết Cảnh Thế tử, gây rối loạn Thiên Thánh, khiến cho Thiên Thánh không được an ổn, kẻ này phải phán tội chết. Nhất định sẽ điều tra ra hung thủ sau lưng, nghiêm trị không tha. Đồng thời trấn an dân chúng, ba ngày sau trẫm đã có thể xuống giường, liền trở về lo liệu chính sự trong triều, trẫm và Cảnh Thế tử được trời ban điềm lành, gặp dữ hóa lành, cùng chung tay che chở Thiên Thánh ta, các dân chúng đừng sợ. Lập tức mời Thái hậu đến Vinh Vương phủ thăm Cảnh Thế tử. Làm vẻ vang thiên uy ta, mang đến thái bình cho Thiên Thánh ta.

Một phong《 Tự tỉnh chiếu 》đầu tiên trong trăm năm qua của Thiên Thánh được viết ra lưu loát.

Dạ Thiên Dật nhìn thoáng qua, sau đó sai người dán 《 Tự tỉnh chiếu 》 lên. Sau lại sai người đi quân cơ đại doanh Tây Sơn tuyên Dung Phong hồi kinh tiếp quản Kinh điềm doãn.

Một đạo Thánh chỉ lưu đày Kinh điềm doãn và điều động, cộng thêm một phong 《 Tự tỉnh chiếu 》, trong nháy mắt truyền ra trong kinh thành.

Rất nhanh, tầm mắt của dân chúng liền bị dời đi, từ việc bất mãn và tức giận với triều đình thành chú ý vào điểm kẻ đã ám sát Cảnh Thế tử và kẻ đã ám sát Tân hoàng trong ngày đăng cơ là cùng một chủ mưu, trong chớp mắt, người người đều lòng đầy căm phẫn, rối rít trách mắng người sau lưng đáng chết, nhất định muốn sau khi thương thế của Hoàng thượng khỏe lại liền điều tra rõ, tìm ra kẻ chủ mưu, phải tru diệt cửu tộc.

Buổi trưa, Dung Phong nhận được Thánh chỉ, liền chạy từ quân cơ đại doanh Tây Sơn về kinh, giải tán dân chúng, quét dọn đường phố, hắn ta là bàng chi của Vinh Vương phủ, đồng thời cũng là Thế tử của Văn bá Hầu phủ, trong dân chúng ở kinh thành cũng hơi được dân chúng yêu mến, ai cũng không nỡ cầm trứng gà thối và rau dập ném vào một người tuấn dật như vậy, cho nên liền lần lượt giải tán.

Trong kinh, hỗn loạn suốt một ngày đã khôi phục lại thái bình.

Dung Phong nhanh chóng tiếp quản phủ nha Kinh điềm doãn, lại phái người thủ thành ở bốn cửa thành Đông Tây Nam Bắc, đây là lần đầu tiên bốn cửa thành trong kinh đều thay đổi thủ thành sau khi Dạ Khinh Nhiễm đăng cơ.

Dung Phong trở về, ba mươi vạn binh mã của quân cơ đại doanh Tây Sơn sẽ không có chủ quản, vì vậy Dạ Khinh Nhiễm liền hạ lệnh, giao binh lệnh cho An Vương tiếp quản.

An Vương có cả Bắc Cương, bây giờ lại có binh quyền của ba mươi vạn binh mã của quân cơ đại doanh Tây Sơn, trong chớp mắt liền trở nên hết sức quan trọng. Bách quan lại âm thầm than thở Hoàng thượng thật rộng lượng, vậy mà lại không sợ An Vương đoạt vị.

Bởi vì Cảnh Thế tử, Trầm đại nhân nghỉ phép, bá quan văn võ không có Thừa tướng quản hạt, nên liền như quần thần không đầu; Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương thì nghỉ ngơi trong phủ, trong triều không có ai phụ chính, cho nên Hoàng thượng lại hạ một ý chỉ nữa, phong Vân Ly tạm thời giữ chức Thừa tướng phụ chính, Lãnh Thiệu Trác tiếp quản bộ Hình, điều tra rõ vụ ám sát Hoàng thượng trong ngày đăng cơ và vụ ám sát Cảnh Thế tử.

Trong triều lại trải qua một lần thay đổi chính quyền, binh quyền nữa.

Ngày hôm đó, trong kinh thành Thiên Thánh như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, huyên náo tận trời, lại lắng đọng yên bình, rốt cuộc kết thúc.

Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt dưỡng thương trong phủ, tin tức phía ngoài đều chảy vào Vinh Vương phủ như vết dầu loang.

Hôm qua Vân Thiển Nguyệt đã ngủ nửa ngày lại cộng thêm một đêm, đến buổi trưa mới thức dậy, uống thuốc xong, người cũng có chút tinh thần hơn, vừa ăn mứt hoa quả vừa cảm thán, “Làm người nào có như vậy chứ, người so với người quả nhiên tức chết người mà! Có người cũng đều có một cái lỗ mũi hai con mắt, nhưng mà sao lại có thể thu mua lòng người đến mức không chừa cho người khác đường sống đây!”

Dung Cảnh cười mà không nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn nhìn hắn một cái, lại nói tiếp: “Lòng dạ hiểm độc đến mức độ này, chẳng trách nhiều năm qua luôn chọc cho lão Hoàng đế hận mà, nếu ta là Hoàng thượng, ta cũng sẽ hận chàng đến chết. Chưa diệt trừ chàng, như nghẹn ở cổ họng ah.”

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, không nói chuyện.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục thở ngắn than dài, “Trong kinh có khoảng mười vạn dân chúng đi? Kinh thành Thiên Thánh lớn như thế, ngay cả người già và trẻ con cũng đều xuất động, chỗ nào mà có nhiều trứng gà thối và rau dập như vậy chứ? Chậc chậc, vậy mà Dạ Khinh Nhiễm không bị tức chết trong Đế tẩm điện, còn lưu loát viết một tờ 《 Tự tỉnh chiếu 》, mặc dù hòa nhau một ván, nhưng đã mất mặt mũi ah. Nếu là ta, con mẹ nó còn dưỡng thương cái gì chứ, liền ra lệnh cho ba mươi vạn đại quân đều vào thành, đánh vào Vinh Vương phủ, trực tiếp giết chết cái tên gây họa kia, làm cho hắn ta không còn có thể dân chúng yêu mến nữa, dù sao thì tất cả mọi người cũng đừng nghĩ sống……”

Rốt cuộc Dung Cảnh giống như không chịu được nữa, nên liền lên tiếng ấm giọng nhắc nhở, “Dung phu nhân, đừng quên nàng là nữ chủ nhân Vinh Vương phủ, tên gây họa trong miệng nàng kia là trượng phu của nàng.”

Vân Thiển Nguyệt lập tức ném mứt hoa quả, phủi phủ hai bàn tay, rồi xoay người lại ôm lấy Dung Cảnh, cười ha ha một tiếng, “Sao có thể quên được đây! Ta không phải là đang vui vẻ sao? Quả nhiên nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền mà. Lần này chắc có lẽ Dạ Khinh Nhiễm đã tức đến nổ phổi rồi, cho dù hắn ta là Hoàng đế thì sao chứ? Cũng không nắm trong tay được lòng dân, chỉ nói về lòng dân thôi, thì mười hắn ta cũng không bằng chàng.”

Dung Cảnh nhướng mày buồn cười nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt vươn tay vuốt mặt của hắn, nghiên cứu tỉ mỉ ngũ quan của hắn, “Chàng nói xem, sao chàng lại được người ta yêu mến như vậy đây? Mấy năm nay chàng cũng không có làm gì mà! Nhưng bách tính lại trên dưới đồng lòng cung phụng chàng như Phật.”

Dung Cảnh chậm rãi nói: “Mười năm nay, tài phú Vinh Vương phủ lớn mạnh đến nỗi có thể nói là phú khả địch quốc, nhưng bây giờ những tài phú này chỉ còn có thể chống đỡ được mỗi trong kinh thành thôi, nàng nói xem những ngân lượng còn lại đều đã đi đâu rồi?”

“Cưới ta.” Vân Thiển Nguyệt lập tức trả lời. Phủ gấm đỏ suốt vạn dặm phải cần dùng bao nhiêu ngân lượng ah, thử nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi.

Dung Cảnh buồn cười nói: “Cưới nàng cũng chỉ dùng tài phú của mấy thành trì mà thôi.”

Vân Thiển Nguyệt thổn thức một tiếng, ngửa mặt nhìn hắn, thấy hắn rõ ràng bị trọng thương, mà tư thái vẫn còn cao quý như thế, dường như nàng đã hơi hiểu ra, “Chẳng lẽ chàng đã phân tán hết những tài phú ngàn vàng kia để cứu tế mọi người? Nhưng vì sao bách tính vẫn còn khổ như thế?”

Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài, “Chính nghiệp không phát triển, nông nghiệp không phát triển, công nghiệp không phát triển, buôn bán cũng không phát triển, trăm nghề đều không phát triển, thì bao nhiêu tiền tài cũng không cứu dân chúng ra khỏi bể khổ được.”

“Vậy sao chàng còn cứu?” Vân Thiển Nguyệt biết đây là cứu được ngọn không cứu được gốc, Thiên Thánh đã bị thủng đầy lỗ, không phải chỉ dựa vào tiền là đã có thể cứu.

Dung Cảnh cười cười, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như nước sắp tràn ra, “Tất nhiên là vì lòng dân rồi, nếu không, nàng cho rằng vì sao người trong thiên hạ đều sẽ ca ngợi ta? Sùng bái ta, ca tụng công đức của ta? Trong thiên hạ này, cho tới bây giờ đều không có bữa cơm nào miễn phí cả. Ta dùng tài phú phú khả địch quốc và mười năm để đổi được lòng dân trong thiên hạ. Rất đáng giá đúng không?”

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, “Liền giống như hôm nay vậy, rất đáng giá!”

Dung Cảnh cúi đầu hôn nàng, thương tiếc và ôn nhu.

Một lát sau, ánh mắt Dung Cảnh liền đông lạnh nói: “Lúc Tiên hoàng còn sống vẫn muốn lấy tài phú của Vinh Vương phủ để mở rộng quốc khố, nhưng hết lần này tới lần khác ta lại không cho, lão ta cho rằng ta đã giấu ở chỗ bí mật nào đó nên vẫn không xuống tay với ta, lại không biết rằng ta đã phân tán hết ra ngoài, con dân trong thiên hạ chính là tài phú của ta. Nếu không, ta đóng cửa không ra suốt mười năm, còn có thể có bao nhiêu người biết Thế tử bệnh hoạn của Vinh Vương phủ đây?”

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới mười năm bị Hàn độc bệnh tật hành hạ kia, niềm vui sướng vì hôm nay đã hòa nhau một ván liền biến mất hầu như không còn, ôm lấy thắt lưng của hắn, đầu tựa vào trong ngực của hắn, thấp giọng nói: “Việc tốt nhất mà ta làm được, chính là đã yêu chàng.”

Dung Cảnh cười khẽ, nét mặt như Tuyết Liên nở rộ, tiếng nói thật trầm thấp ôn nhuận tràn ra từ nơi sâu nhất trong lòng, như trăm hoa đua nở khi mới vào xuân, hắn ôn nhu nói: “Việc tốt nhất mà ta làm được, cũng là đã yêu nàng.”

Nụ cười của Vân Thiển Nguyệt liền nở rộ ra, cảm thấy hạnh phúc nhất cũng chỉ như thế này thôi.

“Tiểu tử thối, tiểu tiểu nha đầu, nói chuyện ẩm ẩm tê tê, ghê quá đi.” Tiếng nói của Lão đạo thối vang lên ở bên ngoài, giây lát sau, vén rèm lên, bước nhanh vào phòng.

Phổ Thiện đại sư đi phía sau, chắp tay trước ngực, nói một câu, “A di đà Phật!”

“Con lừa ngốc sắp chết, mấy lời này của ngươi còn ghê hơn mấy câu của chúng nữa, làm hòa thượng mấy chục năm còn chưa làm đủ sao?” Lão đạo thối quay đầu lại mắng một câu.

“Thỉnh thoảng ngươi còn tự xung bần đạo đấy thôi, cũng chưa làm đủ sao?” Phổ Thiện đại sư phản bác lại.

Lão đạo thối lập tức tắt tiếng.

Vân Thiển Nguyệt thấy hai người này ra vào phòng của nàng và Dung Cảnh như nhà mình, như vào chốn không người. Nàng nhìn bọn họ đầy bất mãn, “Ông ngoại nuôi, quấy rầy chuyện tốt của người khác sẽ bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục đó. Không thấy chúng cháu đang nói chuyện tình yêu sao?”

“Bé con ngươi, có biết xấu hổ hay không, ban ngày liền dính ở trên giường, làm hỏng phong hoá. Còn có mặt mũi nói!” Lão đạo thối tiếng hừ lạnh.

“Chúng cháu ở trong nhà chúng cháu, ở trong phòng chúng cháu, ở trên giường của chúng cháu, ai lo chứ?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Lão đạo thối một cái, “Quả nhiên không được người thích, chẳng trách cả đời ông đều đánh quang côn.”

“Lão đạo ta là khám phá hồng trần. Bé con như ngươi thì biết cái gì? Nữ nhân đều là thứ phiền toái.” Lão đạo thối ngồi xuống ghế, chế giễu Dung Cảnh một tiếng, “Nhìn không thấu đều là người ngu si.”

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, nếu ai cũng không cần nữ nhân như ông ấy, thì người trong thiên hạ đều tuyệt chủng hết rồi.

Dung Cảnh cười cười, nói với hai người: “Ông ngoại nuôi và Phổ Thiện đại sư là tới lấy đèn sao?”

“Ừ, nhanh đưa cho chúng ta.” Lão đạo thối rót một chén trà thúc giục.

Vân Thiển Nguyệt giật mình, nhìn Dung Cảnh một cái, lập tức hỏi, “Các ngài định hôm nay đi giết hai lão già kia sao?”

“Ừ!” Lão đạo thối gật đầu.

“Cha cháu đã tới?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Còn chưa, còn phải ba ngày nữa, quá chậm, không đợi nó.” Lão đạo thối không nhịn được nói.

“Hai người cộng thêm mẹ cháu nữa thì có thể làm được gì hai làm già đó chứ?” Vân Thiển Nguyệt không yên lòng, “Ba ngày liền ba ngày, cha cháu cũng không chậm, dựa theo tính toán thì cháu còn cảm thấy các ngài tới muộn, cha cháu sẽ tới trước đó, có như thế nào thì cũng phải cần nửa tháng.”

“Không có Đèn thần thì không đối phó được, nhưng hôm nay có đèn này thì liền đối phó được.” Lão đạo thối nói.

“Kỳ thật cái Đèn thần kia không có cái gì ở trong cả, chỉ là một đống đồng nát sắt vụn mà thôi, cháu và Dung Cảnh đã tháo ra xem rồi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người nói: “Không phải các ngài còn muốn nửa đời sau trốn đi cất rượu uống sao? Lỡ như có gì ngoài ý muốn, thì ý định này liền có thể bị ngâm nước nóng rồi.”

“Xú nha đầu ngươi, rủa chúng ta đúng không?” Lão đạo thối trợn mắt.

“Cháu nói chính là sự thật, hơn nữa lỡ như liên lụy đến mẹ cháu, thì cha cháu phải đi đâu tìm vợ đây? Không được, vì an toàn, vẫn chờ cha cháu tới rồi nói sau!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, không đồng ý. Mặc dù giết hai lão già kia rất quan trọng, nhưng bọn họ cũng không thể có tổn thất, mạng người vẫn quan trọng hơn. Mặc dù nàng hận hai lão già kia, nhưng vẫn biết rõ nặng nhẹ.

“Chúng ta biết trong Đèn thần không có cái gì, nhưng mặc dù không có cái gì, thì cũng là Đèn thần, bên trong tự có thứ có thể đối phó hai lão già kia.” Lão đạo thối nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi yên tâm đi, hai chúng ta ra tay, mẹ ngươi canh chừng, không liên lụy tới nàng ấy được, cha ngươi cũng sẽ không mất vợ, hai lão già chúng ta đã đủ thu thập hai lão già kia rồi.”

“Gấp gáp như vậy làm gì?” Vân Thiển Nguyệt cau mày.

“Hôm nay thời cơ vừa đúng, hai lão già kia còn không biết chúng ta đang ở kinh thành, thương thế của bọn chúng cũng không có khỏe nhanh như vậy, hai chúng ta bàn bạc hai ngày, đã lập ra một phương pháp vẹn toàn, nhất định có thể đối phó với hai lão già kia. Đồng thời cũng nhân lúc Tiểu Hoàng đế trong cung kia còn chưa bò dậy khỏi long sàng giải quyết luôn hai lão già kia, liền đủ khiến cho hắn ta loạn một trận rồi, hai ngươi cũng nhân cơ hội dưỡng thương.” Lão đạo thối nói.

Phổ Thiện đại sư cũng gật đầu, “Các ngươi yên tâm, hai lão già chúng ta rất tiếc mệnh rất, sẽ không chết như vậy đâu.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn sang Dung Cảnh.

Dung Cảnh khẽ mỉm cười, nhìn ra ngoài ra lệnh, “Thanh Thường, mang Đèn thần tới.”

Thanh Thường ở bên ngoài đáp một tiếng.

“Tiểu tiểu nha đầu, nhanh viết công thức chưng cất rượu của ngươi cho ta đi. Tránh cho ta giết hai lão già kia xong thì ngươi lại lật lọng không cho ta mà cầm đi hiếu kính lão đầu tử Sở gia kia. Vậy chẳng phải ta đã bị lỗ vốn rồi sao?” Lão đạo thối nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt bị nghi ngờ nhân phẩm, bất mãn trợn mắt nhìn Lão đạo thối một cái, lười biếng xuống đất, bày giấy Tuyên Thành lên bàn, trong chuyện chưng cất rượu, thật sự nàng biết rất nhiều công thức, cũng biết công thức của mấy loại đặc biệt. Chuyện này phải quy công cho bản lãnh đã thấy là không quên được và lợi thế kiếp trước của nàng. Nên bây giờ viết ra cũng không khó.

Lão đạo thối nhìn Vân Thiển Nguyệt chằm chằm, nàng viết xong một tờ công thức rượu, ông ấy liền cầm lấy xem một chút, rồi cất vào trong ngực như bảo bối.

Vân Thiển Nguyệt cũng không viết nhiều, chỉ viết có ba tờ. Nàng lén giữ lại hai tờ, dùng để lấy lòng ông ngoại Dung Cảnh. Dù sao bây giờ đã gả cho Dung Cảnh rồi, lúc đại hôn do sợ thân phận bị bại lộ, nên không có mời lão gia tử đến dự lễ, sau này sớm muộn gì cũng phải đi bái kiến, nên dù sao thì nàng cũng phải giữ lại để lấy lòng lão đầu cũng yêu rượu thành si kia.

Mặc dù chỉ có được ba tờ, nhưng cũng đủ khiến cho Lão đạo thối vui mừng không thôi.

Phổ Thiện đại sư cũng liên tục nói, “Tốt!”

Thanh Thường cầm Đèn thần đèn đi đến, Vân Thiển Nguyệt ngừng tay, Lão đạo thối cầm Đèn thần, cất kỹ ba tờ công thức rượu, nói với Phổ Thiện đại sư một tiếng, rồi hai người vui vẻ đi ra khỏi Tử Trúc Viện.

Vân Thiển Nguyệt nhìn theo thân ảnh hai người rời đi, nhẹ giọng hỏi Dung Cảnh, “Chàng nói hôm nay bọn họ có thể thành công không?”

Dung Cảnh cười cười, “Hôm nay là thời cơ tốt, tám chín phần.”

“Thật ra ta rất muốn đi xem.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy cao thủ so chiêu chém giết, nhất định là thiên băng địa liệt, quỷ khóc thần sầu, bỏ qua không khỏi quá đáng tiếc, nhưng thân thể nàng và Dung Cảnh lại suy yếu, thật sự là cản trở.

“Ông ngoại nuôi và Phổ Thiện đại sư không phải người lương thiện gì, chưa chắc có hành động kinh thiên động địa, cũng không có gì để xem đâu.” Dung Cảnh cười cười, trấn an nàng: “Chúng ta liền an tâm ở trong phủ chờ tin tức đi!”

Vân Thiển Nguyệt suy tư, nhớ tới hai người bày mưu hai ngày, lại chạy đến chỗ Dung lão đầu bàn bạc hết một ngày, hẳn là đã chuẩn bị đùa giỡn âm mưu ở sau lưng rồi, kẻ địch ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, cái này đúng là đã chiếm ưu thế. Đặc biệt là dưới tình huống hai người họ vẫn còn chạy nhảy khắp nơi được, mà hai lão già kia thì lại bị thương chưa lành, lại không biết tính toán của bọn họ, nàng gật đầu, “Được, ai kêu trước mắt thân thể chúng ta không tốt đây, trốn ở trong phủ cũng bình thường.”

Dung Cảnh gật đầu, cầm lấy một quyển sách mở ra xem.

Vân Thiển Nguyệt vươn tay cướp lấy sách của hắn, “Không cho phép xem, hao tâm tốn sức, nhắm mắt lại ngủ.”

Dung Cảnh buồn cười, ngược lại cũng thông minh không phản bác, xoay người ôm nàng nhắm mắt lại.

Lúc này, bên ngoài lại vang lên một tiếng hô to, “Thái hậu giá lâm!”

Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Sao lão bà này lại tới?”

Dung Cảnh nhắm mắt vẫn không mở ra, ấm giọng nói: “Trong《 Tự tỉnh chiếu 》 Hoàng thượng ra lệnh, mời Thái hậu đến Vinh Vương phủ thăm ta, nên tất nhiên Thái hậu phải tới rồi. Thái hậu đích thân tới, đây là làm cho dân chúng nhìn thôi.”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, “Không gặp!”

Dung Cảnh không nói chuyện.

Lúc này, Thanh Thường ở cửa thấp giọng nói: “Thế tử, Thế tử phi, Thái hậu giá lâm, có Tiểu Quận chúa Đức Thân Vương phủ đi theo hộ tống, có Thất công chúa Vân Vương phủ đi theo bồi giá. Nô tỳ có cần đi ra ngoài đẩy hậu giá không, hay là……”

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt nhăn lại, “Bà ta lại đánh chủ ý lên tẩu tẩu.”

“Thất công chúa là con gái ruột của Thái hậu, đây là sự thật không thể sửa đổi.” Dung Cảnh từ từ nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, bây giờ Thất công chúa đã mang thai được bốn năm tháng rồi đi? Nữ nhân kia cũng nỡ hành hạ con gái của mình, rốt cuộc rắp tâm gì đây? Là sợ tới Vinh Vương phủ bị ghẻ lạnh, hay sợ ăn canh bế môn? Hơn nữa còn có Dạ Khinh Noãn cũng tới, nàng ta là đến thăm Dung Cảnh sao? Sắc mặt nàng càng khó coi, “Ai tới cũng không gặp.”

“Gặp đi!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh nhướng mày.

Dung Cảnh cười cười, nói một cách thản nhiên: “Dạ Tiểu Quận chúa đi cùng Thái hậu tới đây, An Vương ở Đế tẩm điện, điện Chân Vũ liền chỉ có hai vị Đế sư thôi, cũng thuận tiện cho ông ngoại nuôi và Phổ Thiện đại sư xuống tay, không có lực cản khác cũng thuận lợi hơn một chút. Bây giờ chúng ta ở trong phủ, họ tới, đơn giản là muốn tìm hiểu xem thương thế của chúng ta là thật hay giả mà thôi, vậy vì sao lại không gặp chứ? Huống chi nàng không muốn biết Thái hậu có bản lãnh gì mà lại có thể để cho lão Hoàng đế phó thác Di chiếu sao? Cho dù không biết được, nhưng nếu Đế sư gặp chuyện không may, thì cũng thoát khỏi liên quan.”

“Vậy thì gặp đi!” Vân Thiển Nguyệt bị hắn thuyết phục, đè chán ghét trong lòng xuống.

“Nếu đã nằm liệt trên giường, thì là không có biện pháp nghênh giá, mời Thái hậu di giá tới Tử Trúc Viện đi!” Dung Cảnh ra lệnh cho Thanh Thường.

“Dạ!” Thanh Thường lên tiếng, lập tức ra khỏi Tử Trúc Viện.

Ở đại môn Vinh Vương phủ vang lên hai tiếng hô lớn, giây lát sau, Phượng giá của Thái hậu đi tới, Thái hậu xuống Phượng giá, được ma ma và cung nữ bên cạnh đỡ, cùng Dạ Khinh Noãn và Thất công chúa đi vào.

Thanh Thường tiếp giá, nói: “Thương thế của Thế tử và Thế tử phi rất nặng, nằm trên giường không thể tiếp giá, mời Thái hậu đến Tử Trúc Viện.”

Minh Thái hậu mỉm cười, “Bản cung chính là đến thăm Cảnh Thế tử và Cảnh Thế tử phi, dẫn đường đi!”

Thanh Thường dẫn đường, đội danh dự của Thái hậu đi theo, qua Tử Trúc Lâm, đi tới Tử Trúc Viện.

Trong phòng bếp nhỏ của Tử Trúc Viện đang sắc thuốc, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm, ngay cả trong không khí cũng có mùi thuốc nồng nặc.

“Cảnh ca ca bị thương nặng như vậy sao?” Dạ Khinh Noãn không nhịn được hỏi Thanh Thường.

Thanh Thường lễ phép trả lời: “Hồi Dạ Tiểu Quận chúa, Thế tử bị thương rất nặng, suýt nữa mất một mạng, may là lúc đó Thế tử phi đến kịp thời, nếu không lúc này Thế tử đã…..” Nói đến chỗ này, liền ngậm miệng.

Ánh mắt Dạ Khinh Noãn tối tăm, “Vân tỷ tỷ đúng là đã đến rất kịp thời.”

Thanh Thường không đáp, đi tới cửa, tiến lên vén rèm cửa lên, bẩm báo: “Thế tử, Thế tử phi, Thái hậu tới!”

Bước chân Thái hậu dừng lại một chút ở cửa rồi mới nhấc chân bước vào phòng, Dạ Khinh Noãn, Thất công chúa và mấy người hầu cận cũng đi vào theo. Vừa bước vào, liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc tỏa ra trong phòng, mọi người liếc một cái liền nhìn thấy hai người đang ngồi dựa trên giường, sắc mặt trắng bệch, thân thể suy yếu.

“Cảnh Thế tử và Cảnh Thế tử phi có khỏe không?” Thái hậu mở miệng trước.

Dung Cảnh cười cười, “Làm phiền Hoàng thượng nhớ thương, Thái hậu lại tự mình đi một chuyến, Cảnh không sao.”

Thái hậu ngồi xuống, bắt đầu nói một tràng, “Ngươi không sao thì tốt rồi, Hoàng thượng và ai gia nghe nói ngươi bị ám sát, tim đều bị nhấc lên, nhất là Hoàng thượng, phái mấy người mời ta tới Vinh Vương phủ thăm các ngươi……”

Máy hát mở ra, gần như nói liên tục không ngừng, Minh Thái hậu hoàn toàn kéo ra hết ba tấc miệng lưỡi không biết mệt mỏi của mình.

Dung Cảnh thỉnh thoảng phụ họa một câu, không khí hòa hợp.

Vân Thiển Nguyệt chưa bao giờ biết nữ nhân này lại có thể ăn nói đến vậy, hôm nay bà ta mặc trang phục ung dung hoa quý, cũng thật sự là bộ dáng của Thái hậu. Nàng nhìn Thất công chúa, thấy sắc mặt của tẩu ấy lạnh nhạt ngồi nghe Thái hậu nói, mà Dạ Khinh Noãn thì từ sau khi đi vào vẫn luôn nhìn Dung Cảnh, trong lòng nàng cười lạnh, không biết vở kịch này phải hát bao lâu mới kết thúc đây, nàng im lặng nhìn, cũng không nói chuyện.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Minh Thái hậu đứng lên, “Cảnh Thế tử nghỉ ngơi cho tốt, ai gia……”

Bà ta còn chưa nói xong, thì bên ngoài bỗng có một tiếng kêu lớn đầy thê lương, “Tiểu Quận chúa, không xong rồi, hai vị Đế sư đã bị giết ……”

/497

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status