Hoàn Khố Thế Tử Phi

Q.5 - Chương 87 - Quyết Tâm Đánh Cược Một Lần

/497


Dung Cảnh ngồi dưới đất, cái ghế ngã ở bên cạnh hắn, chén đĩa bị vỡ ở bên chân hắn, trên đất là một đống bừa bãi, hắn lại giống như không biết, chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng cũng không quay đầu lại bước ra khỏi doanh trướng trung quân, tim của hắn như bị móc mất.

Sinh sinh không rời, hắn không có biện pháp giúp nàng giải trừ, trước kia hạ quyết tâm đoạt nàng về, cũng chỉ là không muốn nhìn nàng gả cho Dạ Khinh Nhiễm mà thôi. Hắn đã chuẩn bị chết theo nàng, nhưng trải qua đêm qua, hắn không muốn chết. Giữa bọn họ khúc khúc chiết chiết, trải qua bao nhiêu khó khăn, rốt cuộc mới đến được với nhau, vừa mới hạnh phúc được mấy ngày như vậy, sao hắn nỡ buông tay? Hắn muốn nắm lấy hạnh phúc này, hắn không dám lấy kiếp sau ra đánh cược với hạnh phúc, lỡ như không có kiếp sau thì sao? Dù cho có kiếp sau, có vết xe đổ của Ngọc Tử Thư, hắn cũng không muốn làm vết xe đổ thứ hai. Hắn muốn nắm chặt hạnh phúc đời này.

Thượng Quan Minh Nguyệt đã gửi thư nói, “Nữ nhân của ngươi rất kiên cường, nếu lấy cỗ sức lực chống cự ta phá hủy tử cung của nàng ta ra, chưa chắc không làm gì được sinh sinh không rời. Dù sao gốc rễ của sinh sinh không rời là Linh thuật của Vân tộc, mà hiện tại Linh thuật của nàng ta đã đại thành, là tộc nhân chân chính của Vân tộc. Sinh sinh không rời có lợi hại hơn nữa, cũng là con người chế tạo ra, chưa chắc không có hậu nhân có thể giải trừ nó. Có điều phải xem ngươi có nỡ để nàng ta chịu khổ hay không, có dám đánh cược một lần hay không.”

Nỡ? Hay không nỡ?

Cả đêm qua, hắn tự hỏi mình mấy lần, kêu hắn quyết định đưa nàng đi, trời mới biết khó khăn cỡ nào. . . . . .

Chịu khổ cũng không sợ, chỉ sợ là vừa đi liền không trở về. Hắn không dám gánh chịu loại nguy hiểm này, nhưng cũng phải làm.

Chỉ mong. . . . . .

Chỉ mong trời cao có thể hậu đãi hắn. . . . . .

Ngoài doanh trướng trung quân vang lên tiếng của Lăng Liên, Y Tuyết, Ngọc Tử Tịch, La Ngọc, còn loáng thoáng có tiếng của Cố Thiếu Khanh, Trầm Chiêu, Hàn Dịch. Tất cả mọi người đều có, chỉ không có mỗi tiếng nói mà hắn đã quen thuộc đến tận xương kia.

Chắc là nàng đang rất hận hắn đi?

Nhưng có thể làm gì đây? Hắn không có biện pháp. Nếu có, thì trước kia đã không mời Thượng Quan Minh Nguyệt tới, nếu có, hắn hận không thể lấy tất cả của mình để đổi lấy.

Dung Cảnh bỗng nhiên nhấc tay che mặt, bàn tay như ngọc che kín gương mặt chưa từng xuất hiện thần sắc gì, dưới ánh sáng lờ mờ trong doanh trướng, mu bàn tay hắn nổi gân xanh trắng, run rẩy rất nhỏ, giây sau, cả người dường như cũng hơi run theo.

Mành trướng bị vén lên, có người đi vào, hắn lại giống như không phát hiện.

Cho đến khi người đó đi tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, hắn mới cảm giác được hơi thở quen thuộc, chợt thả tay xuống, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt quay lại, đang ngồi ở trước mặt hắn, nhìn hắn không hề chớp mắt. Hắn khẽ giật mình ngơ ngác nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt nhấc tay kéo tay hắn ra, trong nháy mắt, biểu tình đó lập tức đập vào mắt, trong lòng đau nhói, nam nhân này tiễn nàng đi, phải hạ bao nhiêu quyết tâm đây? Trong lòng nàng thở dài, hơi rớn người lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, rồi hôn lên trán hắn, vươn tay ôm lấy hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, thấp giọng nói: “Chờ ta trở về.”

Trái tim Dung Cảnh bị chạm phải, run lên thật mạnh, gật đầu, khó khăn thốt ra một chữ, “Tốt!”

Vân Thiển Nguyệt đứng lên, nhìn lướt qua giường lớn đã buông màn che, chăn mền xốc xếch bên trong chưa được thu dọn, nàng mím môi nhấc chân bước ra ngoài. Nhưng mới đi được hai bước, Dung Cảnh bỗng nhiên đứng lên, ôm lấy nàng. Nàng khẽ nhướng mày, buồn cười hỏi, “Không nỡ?”

Trên dung nhan như ngọc của Dung Cảnh xuất hiện một tia buồn bực rất nhỏ, thấp giọng nói: “Đừng để ta chờ quá lâu.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Dung Cảnh buông nàng ra, rũ mắt xuống, “Không ra tiễn nàng! Không muốn nhìn nàng đi.”

“Không cần chàng tiễn! Chàng mà tiễn, sợ là có tiễn đến hơn trăm dặm cũng không đi được.” Vân Thiển Nguyệt không nấn ná nữa, bỏ lại một câu liền đi. Nàng đi nhanh chóng dứt khoát, không có chút dây dưa nào.

Dung Cảnh biết, lúc này nàng sẽ không quay lại nữa!

Ra khỏi doanh trướng trung quân, đi tới xe ngựa, Ngọc Tử Tịch và La Ngọc đã lên xe, hai người đang ngồi một trái một phải vén rèm ló đầu ra nhìn nàng, vẻ mặt mang ý tứ hàm xúc, nàng không để ý tới, đi tới trước xe, vòng qua hai người, chui vào trong xe.

“Tỷ phu cũng không đi ra tiễn!” Ngọc Tử Tịch nhìn doanh trướng trung quân, không thấy Dung Cảnh đi ra, lầm bầm.

“Chắc là đang ở trong trướng khóc một mình đó!” La Ngọc độc miệng nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người một cái, lành lạnh nói: “Nếu hai người không muốn ngồi cùng xe với ta, thì liền xuống ngồi xe sau đi.”

Hai người lập tức ngậm miệng, ngồi trong xe phía sau là Lăng Liên và Y Tuyết, tất nhiên không thoải mái bằng xe ngựa bằng gỗ trầm hương rồi.

Cố Thiếu Khanh đi tới, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nữ nhân ngươi đi Đông Hải ngàn vạn đừng trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không trận chiến này của chúng ta, ta thấy không cần đánh, liền trực tiếp nhận thua là được rồi .”

Vốn Trầm Chiêu cũng định dặn dò một phen, nên liền đi tới dặn dò: “Phu nhân nhất định phải trị lành thân thể, Cảnh thế tử chờ ngài trở về, tất cả chúng ta đều chờ ngài trở về.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ôn hòa cười một tiếng với hai người, “Biết rồi!”

Hai người lui về sau một bước, không nói thêm gì nữa.

Thanh Tuyền vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi quân doanh. Xe của Lăng Liên, Y Tuyết vội vàng đi theo sau xe của Vân Thiển Nguyệt. Hai chiếc xe dần dần rời xa Mã Pha Lĩnh.

Dung Cảnh bước ra khỏi doanh trướng trung quân, chỉ thấy hai chấm đen nhỏ, môi hắn mím thật chặc nhìn phía xa, cho đến khi hai chấm đen biến mất, hắn mới quay vào doanh trướng.

Cố Thiếu Khanh và Trầm Chiêu liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được lưu luyến trong mắt lẫn nhau. Cho tới nay, người trong thiên hạ, kể cả họ, đều là nghe tin đồn của nàng ấy mà lớn lên, nàng ấy chưa bao giờ phai nhạt trong tầm mắt của mọi người, hôm nay đi Đông Hải, cách xa nhau vạn dặm, tin tức bên kia truyền về cũng không dễ dàng.

Trong quân doanh, binh sĩ đều biết Vân Thiển Nguyệt rời đi, một mảnh nghiêm trang tĩnh lặng.

Đi Đông Hải, phải đi qua Lan thành, đi thẳng tới huyện Kinh Châu, qua huyện Kinh Châu lại đến thành Lạc Thủy, sau đó qua huyện Hà Cốc ở núi Mai Lĩnh sẽ đến cửa biển Đông Hải, đi một đoạn đường sông nữa, sẽ bước vào Đông Hải.

Lộ trình đích xác là xa vạn dặm.

Mấy năm nay, mặc dù Vân Thiển Nguyệt đi đi qua vô số địa phương, Noãn thành ở cực Nam, vùng đất lạnh lẽo ẩm ướt ở phía Bắc Bắc Cương ở cực Bắc, biên giới của Tây Duyên ở cực Tây, những địa phương đó đều nằm cách xa mấy ngàn dặm, nhưng chỉ có hướng Đông, thì nàng đi xa nhất cũng chỉ mới tới huyện Hà Cốc, tính ra chỉ có ngàn dặm.

Chiếc xe ngựa này của Dung Cảnh cực kỳ rộng rãi, chuyên chở rất nhiều đồ, còn có ba người ngồi, vẫn còn đủ chỗ để ba người có thể nằm ngang.

Sau khi Vân Thiển Nguyệt lên xe, liền dựa vào vách xe nhắm mắt lại, nghe tiếng bánh xe lăn qua mặt đường, biết quân doanh đã dần dần lui xa, mặc cho lưu luyến đang từng tấc lan tràn. Ngẫm lại, nhiều năm như vậy, những ngày mà nàng và Dung Cảnh chung sống như vậy cực ít. Trước kia, trong vòng một năm gặp mặt mấy lần, xòe bàn tay ra cũng có thể đếm đủ, những ngày chung sống hạnh phúc nhất, thật ra thì cũng chỉ là đoạn thời gian sau khi nàng khởi động Phượng Hoàng kiếp mất trí nhớ đến đại hôn, chỉ có một năm ngắn ngủn thôi.

Trước kia như gần như xa, hoặc là dứt khoát chia lìa, đều không cảm thấy gì, nhưng hôm nay lại đau như bị kéo một sợi tơ ra khỏi thân thể vậy.

Ngọc Tử Tịch và La Ngọc có thể cảm nhận được cảm xúc khó chịu của Vân Thiển Nguyệt, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nàng, nhìn nhìn một lát, La Ngọc liền không nhìn được nữa, đứng lên ngồi sát vào Vân Thiển Nguyệt, khuyên nhủ nàng: “Chỉ đi một thời gian ngắn thôi, có sao đâu? Tỷ cũng không phải không trở về! Đến lúc đó hai người sẽ dán vào nhau rất lâu mà.”

Vân Thiển Nguyệt vẫn nhắm mắt không mở, thản nhiên nói: “Có thể trở về sao? Còn chưa chắc.”

La Ngọc khinh thường bĩu môi, “Không phải là sinh sinh không rời sao? Mấy ngàn năm trước, cái người Vân tộc tạo ra sinh sinh không rời là nữ nhân, tỷ cũng là nữ nhân, chưa chắc thua nàng ta. Huống chi có Hoa Vương thúc, cô cô, Tử Thư ca ca, cùng với tên xấu xa Thượng Quan Minh Nguyệt kia nữa, tất cả đều ở Đông Hải! Mấy hôm trước, họ đã mời được tổ sư và đạo sĩ cao tăng trên Cửu Tiên Sơn rồi, đang cùng nhau nghiên cứu giải sinh sinh không rời giúp tỷ. Nhiều người giúp tỷ như vậy, sao lại không thể giải được chứ?”

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nghiêng đầu nhìn La Ngọc, “Thì ra mấy ngày nay cha mẹ và mọi người đang vất vả chuẩn bị sao?”

“Chứ còn gì nữa?” La Ngọc liếc nàng, “Mệnh lệnh của tỷ rõ ràng cấm họ không được phép liên lạc với tỷ phu, không cho họ làm lộ tỷ, họ không dám chọc tỷ, liền giấu tỷ phu, nhưng cũng không muốn tỷ mất mạng, nhiều năm qua vẫn nghiên cứu, hôm nay nghe nói đã tìm ra rất nhiều phương pháp, chỉ chờ tỷ đến để thử nghiệm thôi.”

Vân Thiển Nguyệt nói: “Nếu giải được sinh sinh không rời, loại độc hại người này, phải làm cho nó biến mất vĩnh viễn.”

La Ngọc gật đầu, nghiến răng nghiến lợi, như nàng ấy trúng độc vậy, “Đúng, làm cho nó biến mất sạch sẽ.”

Cảm giác khó chịu của Vân Thiển Nguyệt cũng hòa tan chút ít, nhiều năm qua, nàng nghĩ hết biện pháp, thuốc tốt ăn không đếm hết, nhưng vẫn không làm gì được sinh sinh không rời, nàng thật sự đã không còn tâm tực nữa, sau khi khởi động Phượng Hoàng kiếp, liền giao cho trời cao quyết định. Nhưng đúng là sự lựa chọn của trái tim vẫn lớn hơn tất cả, nàng và Dung Cảnh, nhất định là vợ chồng.

“Ngọc Tử Tịch, huynh không phải rất thích kể chuyện sao? Kể chuyện cho chúng ta nghe đi!” La Ngọc không muốn để Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ lung tung nữa, huống chi nàng vốn là người không thể ngồi yên được.

Ngọc Tử Tịch lành lạnh liếc muội ấy một cái, duỗi người nằm xuống, “Không kể.”

“Ca ca tốt, kể đi mà!” La Ngọc dùng tay gãi gãi mặt huynh ấy, “Nếu không đoạn đường này chúng ta buồn chết.”

“Hôm nay muội chịu nhận huynh là ca ca của muội rồi sao?” Ngọc Tử Tịch nhướng mày.

“Huynh vốn chính là ca ca của muội mà! Chỉ ra đời sớm hơn muội một chút.” La Ngọc nói.

Ngọc Tử Tịch ‘Hừ’ một tiếng, “Ra đời sớm hơn muội một chút thì huynh cũng là ca ca.” Dứt lời, hắn nói điều kiện, “Sau này muội thấy huynh phải gọi huynh là ca ca. Nếu không muội có buồn chết huynh cũng không kể.”

La Ngọc mân mê miệng, đấu tranh một lát, nhượng bộ, “Được rồi!”

“Nhị tỷ tỷ làm chứng.” Ngọc Tử Tịch nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng nhướng mày, hắn ta cười hì hì nói: “Tỷ chính là Nhị công chúa Đông Hải quốc. Hoàng huynh đã nói với tỷ rồi, đúng không? Hoa Vương phủ Đông Hải, cô cô và Hoa Vương sinh được một con gái, từ nhỏ đã ra ngoài học nghệ, Phụ vương phong làm Nhị công chúa. Mặc dù ai cũng chưa từng thấy Nhị công chúa, nhưng tỷ cũng không phải là đi làm khách, mà là về nhà. Đến Đông Hải, chính là Nhị công chúa. Tính lên, chúng ta phải gọi tỷ là Nhị tỷ tỷ.”

“Đúng đó! Là Nhị công chúa, Lăng Ngọc đứng thứ ba, muội đứng thứ tư.” La Ngọc lập tức ôm lấy cánh tay Vân Thiển Nguyệt nói: “Trong mấy người chúng ta, tỷ đã gặp Tử Thư ca ca, Đại tỷ tỷ Lạc Dao, còn có. . . . . .” Nàng nhìn Ngọc Tử Tịch một cái, “Còn có Tử Tịch ca ca cùng với muội. Tính ra chỉ còn chưa gặp Lăng Ngọc đi? Tỷ ấy chính là cái gì Tiểu Đại Ngọc bệnh Tây Thi mà tỷ nói đó, cho nên không có phúc khí chạy đến, mỗi ngày nuôi trong cung rót chén thuốc.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Ừ” một tiếng.

“Sao lại cảm thấy tỷ không thú vị như trước kia rồi?” La Ngọc thấy Vân Thiển Nguyệt không nâng nổi tinh thần, có chút uất ức, thấy tỷ ấy không nói, liền thúc giục Ngọc Tử Tịch, “Nhanh! Kể một vài chuyện cười đi , nhất định phải kể hay hơn tên Lãnh Thiệu Trác kia đó.”

Ngọc Tử Tịch gật đầu, hắn tất nhiên sẽ không kể mấy mẩu chuyện ngắn như Lãnh Thiệu Trác, vì vậy liền kể lại mấy chuyện lý thú trong dân gian cùng mấy câu chuyện thú vị mà hắn gặp được trong những năm qua. Từ nhỏ hắn được Ngọc Tử Thư dạy, trừ việc học mà Ngọc Tử Thư giao cho hắn, thì gần như là thả lỏng hắn. Cho nên, Đông Hải vốn là nơi địa linh nhân kiệt, danh sĩ phong lưu, mỗi ngày hắn học xong sẽ chuồn ra ngoài cung tụ thành một đám với mấy tử đệ trong kinh. Chuyện thú vị tất nhiên cũng rất nhiều.

Xe ngựa lộc cộc đi tới, bởi vì mấy câu chuyện thú vị của Ngọc Tử Tịch, liền trở nên thoải mái rất nhiều.

Vân Thiển Nguyệt tận lực bắt mình không nhớ đến Dung Cảnh nữa, nếu đã bị buộc đi bước này, nàng phải nghĩa vô phản cố đi tiếp, dù trước mặt có là vách đá, thì nàng cũng phải nhảy, nếu không, phía sau đã là vực sâu, nàng không có đường quay về.

Hai canh giờ sau, xe ngựa đi tới địa điểm cách Lan thành ba mươi dặm.

Thanh Tuyền ghìm chặt cương ngựa, xoay người lại hỏi ý người trong xe, “Thế tử phi, đi thêm ba mươi dặm nữa chính là Lan thành, chúng ta không cải trang mà cứ đi tới như vậy sao? Lỡ như bị Hoàng đế Thiên Thánh bắt lại thì phải làm sao đây?”

“Không sao! Ngươi cứ đi tiếp đi!” Giọng nói Vân Thiển Nguyệt bình thản.

“Hắn ta dám cản? Chúng ta có thư tay và lệnh bài của Đông Hải đó! Nếu hắn ta không muốn Tử Thư ca ca ở Đông Hải hưng binh, thì tốt nhất hãy thả chúng ta đi qua.” La Ngọc khinh thường, có hậu thuẫn cường đại, trông nàng ấy thật giống như một tử đệ hoàn khố không sợ trời sợ đất vậy. Nhưng đúng là nàng ấy cũng có tư bản để lớn lối.

Thanh Tuyền nhận được mệnh lệnh, gật đầu, xe ngựa tiếp tục đi về phía Lan thành.

Ngọc Tử Tịch đã kể đến mệt mỏi nên dừng lại, ba người nằm song song ở trong xe nghỉ ngơi, cũng không ngủ, mà câu được câu không nói chuyện, phần lớn thời gian tất nhiên là La Ngọc nói, Ngọc Tử Tịch cố ý phản bác nàng ấy, Vân Thiển Nguyệt cũng thỉnh thoảng nói mấy câu.

Rất nhanh, xe ngựa đi đến Lan thành.

Lúc đến địa điểm cách cửa thành một dặm, trên tường thành có người hô to, “Chiếc xe kia, đứng lại!”

Kèm theo một tiếng hô to này, binh sĩ trên tường thành giương cung lắp tên nhắm thẳng vào xe ngựa. Ở Thiên Thánh, người không nhận ra Dung Cảnh rất nhiều, người không nhận ra Vân Thiển Nguyệt cũng rất nhiều, nhưng người không nhận ra chiếc xe ngựa toàn thân màu đen bằng gỗ trầm hương này thì đã ít lại càng ít.

Hôm nay hai phe đang đối chiến, có chút gió thổi cỏ lay, dĩ nhiên là thần hồn nát thần tính.

Thanh Tuyền ghìm chặt dây cương, trấn định hô lớn với binh sĩ trên cửa thành: ” Nhị hoàng tử Đông Hải, Tứ công chúa Đông Hải muốn trở về Đông Hải. Xin thông bẩm cho đi!”

Người trên cửa thành đồng loạt ngẩn ra, một gã tướng lĩnh thủ thành đứng ở trên tường thành hô to, “Ai không biết Nhị hoàng tử và Tứ công chúa Đông Hải hướng về Cảnh thế tử. Nếu thả các ngươi cửa đi vào, các ngươi nhân cơ hội làm loạn thì sao đây?”

“Một tướng lĩnh thủ thành nho nhỏ như ngươi có thể làm chủ sao? Còn không mau đi thông bẩm cho người có thể làm chủ! Trì hoãn hành trình, Đông Hải hưng binh xâm phạm, sẽ lấy đầu các ngươi!” Thanh Tuyền mắng một câu.

Tên tướng lãnh thủ thành nghe vậy lập tức tắt tiếng, quay đầu hạ lệnh cho một tên binh lính một câu, tên binh lính kia chạy xuống.

Thanh Tuyền ngồi yên trước buồng xe, im lặng chờ, ba người trong xe, ai cũng không ngồi dậy.

Ước chừng qua khoảng một chung trà, có hai người đi lên tường thành, một người là Dạ Khinh Nhiễm, một người là Dung Phong. Trên tường thành vang lên tiếng “Bái kiến Hoàng thượng”, đinh tai nhức óc.

Mặc dù hai ngày trước ở Mã Pha Lĩnh mới đánh một trận khiến cho đại quân Thiên Thánh đại bại, lòng quân tan rã, nhưng chỉ có hai ngày, nghe âm thanh trung thành như vậy, hiển nhiên, Dạ Khinh Nhiễm đã khôi phục lòng quân.

Dạ Khinh Nhiễm khoát khoát tay, tất cả binh sĩ trên tường thành đứng lên, hắn ta nhìn xuống dưới thành, nói với Dung Phong một câu gì đó, Dung Phong gật đầu, xuống tường thành, lệnh cho binh sĩ thủ thành mở cửa thành.

Thanh Tuyền thấy cửa thành đã mở, liền vung roi ngựa vào thành.

Đi tới cửa thành, xe ngựa bị Dung Phong ngăn lại, Dung Phong nhìn xe ngựa, nhàn nhạt hỏi, “Trong xe có ai?”

Ngọc Tử Tịch không động tới, La Ngọc cũng nằm không động, Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy, chậm rãi đẩy màn che ra, nhìn huynh ấy nói: “Muội!”

Dung Phong ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nàng, “Nguyệt nhi? Muội định. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt ấm giọng giải thích: “Đi Đông Hải!”

Dung Phong lại ngẩn ra, không hiểu nhìn nàng, “Muội. . . . . . Sao lại đột nhiên muốn đi Đông Hải?” Dứt lời, hắn chợt nhớ tới điều gì, thấp giọng hỏi, “Chẳng lẽ là đi điều binh đối phó Hoàng thượng?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nói với huynh ấy: “Không đi điều binh, chuyện ở Thiên Thánh, muội mặc kệ, Dạ Khinh Nhiễm và Dung Cảnh giao chiến, muội cũng không nhúng tay vào nữa. Chỉ là đi Đông Hải mà thôi.”

Dung Phong vẫn nghi hoặc nhìn nàng, sắc mặt khẽ biến thành ám, “Chất độc trên người muội. . . . . . Thế nào rồi? Có cách giải chưa? Có phải Cảnh thế tử đã tìm được phương pháp nào rồi không?”

“Vẫn chưa!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, thấy Dung Phong nhìn nàng, nàng trầm tĩnh nói: “Có lẽ có biện pháp, đi Đông Hải sẽ biết. Huynh cũng biết, Vân Sơn ở Đông Hải.”

Dung Phong vốn thông minh, liền hiểu rõ gật đầu, thấy Dạ Khinh Nhiễm xuống tường thành đi tới, hắn thấp giọng nói: “Muội thật sự quyết định? Cho dù là. . . . . .”

“Dung Phong, thật ra thì muội không tốt như huynh nghĩ đâu! Sinh sinh không rời, muội đã biết từ lâu rồi, cũng biết người ứng với sinh sinh không rời chính là Dạ Khinh Nhiễm. Nhưng muội vẫn chọn Dung Cảnh. Ở hoàng cung Thiên Thánh, muội cũng chỉ đang diễn trò thôi, chỉ vì muốn giữ được ranh giới ngàn dặm ở Bắc Cương và Tây Nam, không để cho hai nơi này bị phá hủy, biến thành khắp nơi bạc màu, chỉ vì Dung Cảnh mà thôi. Muội sợ chàng ấy thu phục giang sơn này xong, mệt tâm mệt sức mười năm mới có thể khôi phục. Trong lòng muội, từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình chàng ấy.” Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời của huynh ấy, nghiêm túc nhìn huynh ấy, “Cho nên, dù sinh sinh không rời khó giải, muội có chết, cũng sẽ không gả cho Dạ Khinh Nhiễm.”

Dung Phong biến sắc, kinh dị không dám tin nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt buông màn che xuống, không nhìn nữa, giọng nói vẫn truyền ra ngoài xe, “Dung Phong, kể từ hôm nay, huynh hãy lựa chọn cho riêng mình đi! Tiếp tục trợ giúp Dạ Khinh Nhiễm, hay trở về Thiên Tuyết Sơn, hoặc là như thế nào, đều sẽ không liên quan đến muội nữa.”

Thân thể Dung Phong cứng ngắc, sắc mặt bỗng trở nên xanh trắng.

“Dạ Khinh Nhiễm, ngươi cho đi đi! Ta rời khỏi vùng đất này, ngươi nên vui mừng mới đúng.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt có hơi lãnh tình.

Dạ Khinh Nhiễm đi tới gần, dừng bước, nhìn xe ngựa, ánh mắt giống như xuyên thấu qua bức rèm che, thấy được gương mặt lạnh lùng vô tình của nàng ấy. Hắn nghĩ, người đạm mạc xa cách vô tình lạnh lùng như vậy, mới thật sự là nàng ấy. Trước đây, mọi người đều nhìn lầm nàng ấy, thiên hạ này, biết bao người đều nhìn lầm nàng ấy.

“Sao? Dạ Khinh Nhiễm, ngươi còn muốn giam chúng ta sao?” La Ngọc bỗng nhiên nhô đầu ra, nhìn Dạ Khinh Nhiễm đầy khiêu khích.

“Nếu đã đi, vậy trước khi chiến tranh kết thúc, cũng đừng trở về!” Dạ Khinh Nhiễm phun ra một câu, dời mắt, nhìn La Ngọc một cái, vẻ mặt đạm mạc, giây lát sau, hắn ta khoát tay chặn lại, trầm giọng nói: “Cho đi!”

Binh sĩ hai bên lập tức nhường đường. La Ngọc bĩu môi, nhìn Dung Phong một cái, thân thể rụt trở về, màn che rơi xuống.

Thanh Tuyền vung roi ngựa lên, xe ngựa rời đi.


/497

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status