Trần Thanh Thanh có rất ít kinh nghiệm đối với việc giao thủ so chiêu, chỉ giới hạn trong việc đánh đối kháng với Phương Hạo Vân mấy ngày hôm nay. Cũng may, Phương Hạo Vân ngày nào cũng giáo huấn kinh nghiệm thực chiến cho cô, cho nên, khi chưởng pháp của Tần Tử Hoa sắp tấn công tới, cô cũng không có vẻ kinh hoảng, mà là dưới chân hơi trượt, khéo léo tránh được công kích của Tần Tử Hoa.
Tần Tử Hoa một kích không trúng, trong lòng không khỏi hơi kinh hãi, trong ký ức, tốc độ của cô ta hẳn là không có nhanh như vậy chứ?
Tình huống hiện giờ khiến cho hắn không có kịp thời gian để suy nghĩ lại, hắn vội vàng từ bỏ tạp niệm, hai tay nắm lại, lấy tốc độ nhanh chớp công tới Khí Hải của Trần Thanh Thanh.
Một chiêu này là sự kết hợp của Muay Thái và Hồng quyền, là một loại công phu rất cứng rắn, đây là món võ mà Tần Tử Hoa học được từ đại sư Muay Thái ở Mỹ, uy lực không thể coi thường.
Đương nhiên, một quyền này của Tần Tử Hoa cũng không có xuất toàn lực, hắn và Trần Thanh Thanh không có mối thù sinh tử nào, không đáng phải làm như vậy. Nhỡ đâu mà đánh cho Trần Thanh Thanh tàn phế, thì với hắn mà nói, cũng là một tổn thất lớn.
Trần Thanh Thanh sắc mặt hơi đổi, cô cũng biết đó là Muay Thái, trong tất cả các cánh đánh nhau, Muay Thái là tàn nhẫn nhất, đối với loại quyền pháp như vậy, Trần Thanh Thanh cảm thấy cực kỳ phản cảm.
Chỉ thấy dưới chân cô hơi trượt, không tránh mà phản công lại, rất nhanh thân mình tiến về phía trước, tay trái nhẹ nhàng cuốn lấy cổ tay của Tần Tử Hoa, dồn khí đan điền, dùng sức kéo một cái, lập tức khiến cho trọng tâm của Tần Tử Hoa không ổn, lảo đảo lắc lư về phía trước vài bước.
Tần Tử Hoa trầm quát lên một tiếng, vội vàng thu quyền, ổn định lại trọng tâm, khóe miệng co rúm lại, trong ánh mắt của hắn cũng đã xuất hiện một chút lo âu.
Đều nói võ công không thể học trong chốc lát, nhưng không nghĩ tới, kỳ tích lại xuất hiện trên người Trần Thanh Thanh. Công phu mà lúc này cô đang biểu hiện ra ngoài, so sánh với trước kia, quả thực như là hai người khác biệt, không thể so sánh nổi.
Tần Như Phong ở dưới đài hình như cũng thấy được chút gì đó, vốn là chỉ cần một chiêu giải quyết xong chuyện, bây giờ hình như có vẻ cũng không đơn giản như vậy. Công phu của Trần Thanh Thanh dường như đã tăng trưởng lên vài phần.
Lã Nguyệt Hồng không biết võ thuật, có điều bà thấy được ánh mắt của Tần Như Phong, nỗi khổ của hắn là niềm vui của bà. Bà vội vàng khẽ hỏi Phương Hạo Vân ở bên cạnh: "Hạo Vân, tình hình như thế nào?"
"Rất tốt!"
Biểu hiện của Trần Thanh Thanh, đích xác là có thể xưng là "rất tốt". Cho tới bây giờ, trạng thái của cô rất tốt, tâm tình của rất tốt, luôn có thể nắm cơ hội một cách chuẩn xác, lợi dụng ưu thế của Hoạt bộ để hóa giải đi công kích của Tần Tử Hoa, do đó bảo tồn được thực lực của chính mình.
Nghe thấy Phương Hạo Vân nói như vậy, lập tức chân mày của Lã Nguyệt Hồng cũng giãn ra nhiều, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười, đưa tay ra kéo lấy tay của chồng bà, nhỏ giọng nói: "Ông xã, Hạo Vân bảo Thanh Thanh biểu hiện rất tốt."
"Mình gọi tôi là ông xã?" Trần Thiên Huy dường như là được yêu quá mà sợ, Lã Nguyệt Hồng hình như đã lâu rồi không có xưng hô với ông thân thiết như vậy.
"Đáng ghét, trên mặt tôi có hoa à? Sao mình nhìn tôi như vậy?"
Lã Nguyệt Hồng khẽ gắt một tiếng, nói: "Nhìn cho kỹ biểu hiện của con gái đi."
Trần Thiên Huy biết, bởi vì con gái, thành kiến và bất mãn của bà vợ đối với ông cũng đã chậm rãi tiêu tán, tối nay rốt cuộc không phải ngủ chia phòng nữa rồi.
" Thanh Thanh, mới không gặp ba ngày, lúc này đã phải nhìn em với ánh mắt khác xưa, xem ra anh đúng là đã coi nhẹ em, công phu của em tiến bộ rất thần tốc nha."
Tần Tử Hoa nhướng hàng mi nhọn, trong con ngươi hiện lên một chút dữ tợn, cước bộ biến hóa trái phải, hóa chưởng thành đao, thân thể xoay tròn, lại tấn công tới một lần nữa. Đồng thời, chân trái của hắn cũng quét qua, công kích trực tiếp vào phần dưới của Trần Thanh Thanh.
Tần Tử Hoa tay chân cùng sử dụng, mỗi chiêu đều ngoan độc, Trần Thanh Thanh hình như có chút lo lắng, có điều cũng tuyệt không dám phân tâm, cảnh giác nhìn đường quyền và chân quét của hắn, tùy thời tránh đòn. Công phu đúng là không thể học vội được, nếu dùng cứng đối cứng thì cô không phải là đối thủ của Tần Tử Hoa, điều duy nhất cô có thể làm là mượn tốc độ của mình để tránh né công kích của Tần Tử Hoa.
Mắt thấy Trần Thanh Thanh lại muốn tránh né, khóe miệng Tần Tử Hoa không khỏi lộ ra một tia cười âm trầm. Một chưởng này của hắn chỉ là hư chiêu, cái quét chân kia mới là sát chiêu chân chính. Lúc này là liên hoàn bộ, cô cho dù có thể tránh thoát được chưởng pháp, nhưng chắc gì đã có thể tránh thoát được bước quét chân kia. Lùi một bước mà nói, cho dù tốc độ của cô có nhanh, cho dù thật sự có thể thoát được cả bước quét chân, thì cũng không có nghĩa là mọi sự đã tốt lành. Tác dụng của chưởng pháp đến chậm, lúc đó cũng có thể đánh tới Trần Thanh Thanh.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Trần Thanh Thanh hơi trượt dưới chân, nghiêng người tránh né chưởng pháp của Tần Tử Hoa, cùng lúc đó, âm thầm lưu ý bước quét chân của hắn.
"Không ổn!"
Mắt thấy chân hắn sắp quét tới hai chân của mình, Trần Thanh Thanh lòng nóng như lửa đốt, cước bộ biến ảo, đành phải lui trở về. Lại không ngờ Tần Tử Hoa nắm chưởng thành quyền, chuẩn xác đánh về phía huyệt Chương Môn ở phía cánh tay phải của cô.
Trần Thanh Thanh hiển nhiên không có dự đoán được Tần Tử Hoa ra tay lại mang tới ba sát chiêu, dưới tình thế cấp bách, cô phát huy tốc của Hoạt bộ lên đến cực hạn, toàn bộ thân mình lướt ngang sang bên.
"Bịch!"
Cho dù là như thế, nắm tay của Tần Tử Hoa vẫn nện lên cánh tay của Trần Thanh Thanh, chỉ có điều là lệch khỏi quỹ đạo của mục tiêu công kích ban đầu huyệt Chương Môn.
Một tiếng trầm đục vang lên, Trần Thanh Thanh chỉ cảm thấy từ cánh tay phải của mình truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, suýt chút nữa khiến cho cô té lăn ra mặt đất.
Lã Nguyệt Hồng thấy tình cảnh như vậy, lập tức lo lắng đứng lên khỏi chỗ ngồi, ánh mắt vội vã nhìn Phương Hạo Vân, hỏi: "Hạo Vân, làm sao bây giờ? Thanh Thanh có phải là bị thương hay không?"
Phương Hạo Vân đương nhiên là bình tĩnh hơn một chút, tình huống trên võ đài hắn rõ ràng hơn bất cứ ai, chỉ cần không đánh tới huyệt Chương Môn thì cũng sẽ không phải quá lo lắng. Trước đó, kế hoạch của hắn là, nếu Trần Thanh Thanh không thể tránh né, hắn sẽ âm thầm ra tay, nếu không, huyệt Chương Môn bị đánh trúng, trận đấu liền sẽ kết thúc.
Đương nhiên, nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ, Phương Hạo Vân cũng sẽ không dễ dàng ra tay. Cuộc luận võ lần này, đối với Trần Thanh Thanh mà nói, chính là một cơ hội chân chính để tôi luyện. Nếu cô có thể bằng vào bản lĩnh thật sự của chính mình để giành được thắng lợi, thì ý nghĩa sẽ là vô cùng to lớn với cô. Thậm chí cũng có ảnh hưởng không tầm thường tới thành tựu võ học sau này của cô.
"Cô không cần lo lắng đâu, không có gì đáng ngại." Phương Hạo Vân lên tiếng trấn an tâm tư của Lã Nguyệt Hồng.
Tần Như Phong sửa đổi lại sắc mặt âm trầm vừa rồi, lúc này vẻ mặt lại đã tươi cười, quay đầu sang nói với Trần Thiên Huy: "Anh Trần, anh yên tâm, Tử Hoa xuống tay có chừng mực, Thanh Thanh sẽ không việc gì đâu. Chờ khi luận võ kết thúc, tôi sẽ bảo nó đi xin lỗi Thanh Thanh."
Trần Thiên Huy có niềm tin rất lớn vào Phương Hạo Vân, vào con gái, ông cười lạnh một tiếng, nói: "Anh Tần, luận võ còn chưa kết thúc đâu, thắng bại còn chưa định, chúng ta vẫn nên bình tĩnh xem biến đổi đi."
" Thanh Thanh, nếu lúc này em nhận thua, chúng ta có thể ngừng luận võ, anh sẽ đưa em đi bệnh viện... Anh nghĩ rằng tay của em chắc rất đau phải không?" Tần Tử Hoa lộ ra một bộ dáng thực quan tâm.
" Không cần phải giả bộ từ bi, cứ đến đi, trừ khi tôi chết, nếu không hôm nay anh đừng hòng thắng."
Sau khi điều tức một chút, cánh tay phải của Trần Thanh Thanh cũng đã không còn đau như trước nửa, chỉ có điều tính linh hoạt đã không bằng lúc trước.
"Một khi đã như vậy, thì em đừng trách anh đây vô tình. Chờ sau khi anh đánh bại em, anh sẽ xin lỗi với em."
Tần Tử Hoa khóe miệng nhếch lên một tia cười chiến thắng, chuẩn bị đánh bại hoàn toàn Trần Thanh Thanh, chấm dứt cuộc luận võ này.
Hắn lại áp dụng phương pháp chủ động công kích, để làm sôi nổi thêm không khí toàn trường, trong quá trình công kích, hắn cố ý thi triển thêm một vài động tác tưởng tượng, khiến cho tính thưởng thức được đẩy mạnh lên. Lập tức toàn trường bùng nổ một trận, nhất là một số nữ sinh, thậm chí còn bắt đầu la hét điên cuồng, cổ vũ trợ uy cho Tần Tử Hoa. Một số ít thiếu nữ mê giai, thậm chí còn lớn mật hô lên 'Ủa ái nỉ'.
Tần Tử Hoa thực vừa lòng với sự sôi nổi của toàn trường, chờ khi tiếng vỗ tay và hò hét của mọi người kết thúc, hắn chăm chú đưa mắt nhìn, chính thức bắt đầu tiến thân mình.
Trần Thanh Thanh biết sự phòng bị của Tần Tử Hoa lúc này đã rất suy yếu, tiến lên đón đầu, cánh tay phải giả vờ lộ ra một sơ hở, lấy tốc độ cực nhanh tiến thân lên, tay trái âm thầm tích lực, chuẩn bị công kích vào Khí Hải của Tần Tử Hoa.
Tần Tử Hoa ánh mắt trầm xuống, nghĩ rằng cánh tay của Trần Thanh Thanh bị thương vô lực, không hề nghi ngờ chút nào, trong lòng cười lạnh, tiến thân lên, một chiêu hổ đói bắt dê, lại công kích về phía tay phải của cô.
Mục đích của Tần Tử Hoa rất đơn giản, thông qua công kích vào Chương Môn bên phải của Trần Thanh Thanh, phế đi công phu của cô. Đàn bà mà, dịu dàng một chút vẫn hơn, hung hăng giống như một con cọp cái thì chẳng có ý nghĩa gì.
Trần Thanh Thanh đương nhiên là nhìn ra tâm tư của Tần Tử Hoa, trong lòng âm thầm phẫn hận, kẻ này quả nhiên là mặt người dạ thú.
Cắn răng, Trần Thanh Thanh lên quyết tâm, tiếp tục để lộ ra sơ hở ở tay phải, tay trái vẫn tích lực như trước, chuẩn bị đánh một kích thật mạnh.
Rốt cục, hai người cũng đã tiếp cận gần nhau, cơ hồ cùng một lúc, Tần Tử Hoa công về phía Chương Môn bên phải của Trần Thanh Thanh, mà Trần Thanh Thanh cũng công về phía khí hải của Tần Tử Hoa.
Một chiêu này của Trần Thanh Thanh tốc độ cực nhanh, là tuyệt chiêu mà Phương Hạo Vân truyền cho cô, ngầm mang sát chiêu, chiêu chiêu trí mệnh.
"Nên kết thúc thôi!"
Tần Tử Hoa khinh thường cười cười, theo hắn xem ra, lực công kích của tay trái Trần Thanh Thanh, căn bản là không đủ để gây uy hiếp, cứ theo đường quyền ra chiêu của cô là có thể thấy. Điều hiện giờ hắn cần làm là đánh trúng vào huyệt Chương Môn của Trần Thanh Thanh, làm cho cô mất đi công phu.
Trần Thanh Thanh nghiến chặt răng hơn, hết sức chăm chú, tuyệt không dám phân tâm, điều cô cần làm được là khi Tần Tử Hoa sắp đánh trúng mình thì thi triển Hoạt bộ, để huyệt Chương Môn tránh được công kích, đồng thời, dùng tốc độ nhanh như sét đánh để bùng nổ cường lực, đánh trúng vào Khí Hải của Tần Tử Hoa.
Đương nhiên, Trần Thanh Thanh lúc này cũng không có mười phần nắm chắc, thực sự có thể xảy ra tình huống lưỡng bại câu thương (cả hai đều thiệt), dù sao, thời gian luyện tập Hoạt bộ của cô vẫn còn quá ngắn.
"Xong rồi!"
Phương Hạo Vân nhè nhẹ thở dài ra một hơi, thắng bại trên sân chưa phân, nhưng mà hắn đã nhìn ra được dấu hiệu, Tần Tử Hoa tất bại.
Mà điều Trần Thanh Thanh phải trả giá là bị thương cánh tay phải, đã thương lại tiếp tục bị thương.
Đương nhiên, chỉ cần huyệt Chương Môn không bị đánh trúng, thì một chút thương tổn cũng không coi là vấn đề gì.
Lã Nguyệt Hồng nghe thấy thanh âm tự nói của Phương Hạo Vân, vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Hạo Vân, con nói xong rồi, có phải là Thanh Thanh của chúng ta sắp thắng?"
Phương Hạo Vân nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Không sai, học tỷ sắp thắng rồi."
Quả nhiên, ngay khi Phương Hạo Vân vừa nói ra lời này, trên sân hai người đã đánh trúng vào đối phương, chỉ nghe thấy Tần Tử Hoa hét lên một tiếng đau đớn, cả người tê liệt co quắp ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy đan điền nóng rát đau đớn, toàn thân không đề lên nổi một chút khí lực nào.
Hắn biết rõ, hắn đã bị bại rồi.
Huyệt Khí Hải bị đánh trúng, hắn cũng đã không còn khả năng để tái chiến.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, Trần Thanh Thanh vẫn còn hạ thủ lưu tình. Nếu không Khí Hải bị đánh trúng, hắn không chết cũng bị phế đi toàn bộ công phu, hiện tại hắn chỉ cảm thấy mất lực mà thôi.
Trần Thanh Thanh ở trong thời khắc chỉ mành treo chuông, rốt cuộc đã vận dụng được tốc độ của Hoạt bộ, khiến cho một kích của Tần Tử Hoa bị lệch đi, tránh cho huyệt Chương Môn khỏi bị hao tổn.
Cho dù là như thế, cánh tay của Trần Thanh Thanh bị trúng đòn, cũng đủ khiến cho cô phải khó chịu, đau đớn kịch liệt khiến cho sắc mặt của cô đã trở nên tái nhợt, cánh tay ngoại trừ cảm giác đau đớn bỏng rát, còn lại không có cảm giác gì nữa.
Cho dù nói như thế nào, trận luận võ tối nay vẫn là Trần Thanh Thanh thắng lợi. Toàn trường im lặng một hồi lâu, mới phát ra tiếng vỗ tay như sấm động cùng tiếng hoan hô vang trời.
Đồng thời cùng lúc, những người ở trong sân trường xem truyền hình trực tiếp sau một lúc ngắn ngủi yên lặng, cũng phát ra tiếng hoan hô. Đối với bọn họ mà nói, ai thắng ai thua cũng không phải trọng yếu, vấn đề chính là trận đánh đầy phấn khích đó.
Người chủ trì sau khi xác định Tần Tử Hoa đã mất đi sức chiến đấu, chính thức tuyên bố kết quả của cuộc luận võ.
Tần Như Phong ở dưới đài sắc mặt tái mét đi, hắn dường như không thể chấp nhận được kết quả như vậy, hắn thật sự không thể hiểu nổi làm sao con trai có thể thất bại. Cho dù công phu của Trần Thanh Thanh có tiến bộ thần tốc, thì khoảng cách giữa hai người vẫn còn là quá xa.
Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng cùng thở dài ra một hơi, tâm tình nặng trĩu cả buổi, rốt cục mới được hạ xuống. Lã Nguyệt Hồng kích động nắm lấy tay của Phương Hạo Vân, đầy tình cảm nói lời cảm tạ: "Hạo Vân, cám ơn con, cô không biết phải cảm tạ con như thế nào nữa..."
"Cô, đây là kết quả do học tỷ tự mình cố gắng mà đạt được, không cần phải cảm tạ cháu."
Phương Hạo Vân tin tưởng vững chắc, thông qua cuộc luận võ hôm nay, tu vi võ học trong tương lai của Trần Thanh Thanh chắc chắn sẽ có trình độ lớn hơn.
"Anh Tần, ngại quá nha, xem ra nhà chúng tôi và nhà họ Tần không được với nhau rồi, ài, ý trời..."
Trần Thiên Huy đắc ý cười nói: "Nhanh đi xem Tử Hoa có bị thương hay không đi thôi."
Tần Như Phong há miệng thở dốc, không nói lên nổi câu nào, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, nếu đã bại trận, thì cũng không còn gì để nói nữa.
" Phế vật, sao mày lại để thất bại hả?"
Đi lên sân khấu, Tần Như Phong phân phó thuộc hạ nâng con trai đứng lên, thấp giọng quát mắng.
Tần Tử Hoa lúc này đang tủi thân đầy bụng, chính mình đã cố hết sức rồi, ai mà ngờ được công phu của Trần Thanh Thanh lại tiến bộ nhanh đến như vậy.
"Ba, con cũng đã cố hết sức, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi." Tần Tử Hoa tủi thân nói một câu.
Tần Tử Hoa một kích không trúng, trong lòng không khỏi hơi kinh hãi, trong ký ức, tốc độ của cô ta hẳn là không có nhanh như vậy chứ?
Tình huống hiện giờ khiến cho hắn không có kịp thời gian để suy nghĩ lại, hắn vội vàng từ bỏ tạp niệm, hai tay nắm lại, lấy tốc độ nhanh chớp công tới Khí Hải của Trần Thanh Thanh.
Một chiêu này là sự kết hợp của Muay Thái và Hồng quyền, là một loại công phu rất cứng rắn, đây là món võ mà Tần Tử Hoa học được từ đại sư Muay Thái ở Mỹ, uy lực không thể coi thường.
Đương nhiên, một quyền này của Tần Tử Hoa cũng không có xuất toàn lực, hắn và Trần Thanh Thanh không có mối thù sinh tử nào, không đáng phải làm như vậy. Nhỡ đâu mà đánh cho Trần Thanh Thanh tàn phế, thì với hắn mà nói, cũng là một tổn thất lớn.
Trần Thanh Thanh sắc mặt hơi đổi, cô cũng biết đó là Muay Thái, trong tất cả các cánh đánh nhau, Muay Thái là tàn nhẫn nhất, đối với loại quyền pháp như vậy, Trần Thanh Thanh cảm thấy cực kỳ phản cảm.
Chỉ thấy dưới chân cô hơi trượt, không tránh mà phản công lại, rất nhanh thân mình tiến về phía trước, tay trái nhẹ nhàng cuốn lấy cổ tay của Tần Tử Hoa, dồn khí đan điền, dùng sức kéo một cái, lập tức khiến cho trọng tâm của Tần Tử Hoa không ổn, lảo đảo lắc lư về phía trước vài bước.
Tần Tử Hoa trầm quát lên một tiếng, vội vàng thu quyền, ổn định lại trọng tâm, khóe miệng co rúm lại, trong ánh mắt của hắn cũng đã xuất hiện một chút lo âu.
Đều nói võ công không thể học trong chốc lát, nhưng không nghĩ tới, kỳ tích lại xuất hiện trên người Trần Thanh Thanh. Công phu mà lúc này cô đang biểu hiện ra ngoài, so sánh với trước kia, quả thực như là hai người khác biệt, không thể so sánh nổi.
Tần Như Phong ở dưới đài hình như cũng thấy được chút gì đó, vốn là chỉ cần một chiêu giải quyết xong chuyện, bây giờ hình như có vẻ cũng không đơn giản như vậy. Công phu của Trần Thanh Thanh dường như đã tăng trưởng lên vài phần.
Lã Nguyệt Hồng không biết võ thuật, có điều bà thấy được ánh mắt của Tần Như Phong, nỗi khổ của hắn là niềm vui của bà. Bà vội vàng khẽ hỏi Phương Hạo Vân ở bên cạnh: "Hạo Vân, tình hình như thế nào?"
"Rất tốt!"
Biểu hiện của Trần Thanh Thanh, đích xác là có thể xưng là "rất tốt". Cho tới bây giờ, trạng thái của cô rất tốt, tâm tình của rất tốt, luôn có thể nắm cơ hội một cách chuẩn xác, lợi dụng ưu thế của Hoạt bộ để hóa giải đi công kích của Tần Tử Hoa, do đó bảo tồn được thực lực của chính mình.
Nghe thấy Phương Hạo Vân nói như vậy, lập tức chân mày của Lã Nguyệt Hồng cũng giãn ra nhiều, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười, đưa tay ra kéo lấy tay của chồng bà, nhỏ giọng nói: "Ông xã, Hạo Vân bảo Thanh Thanh biểu hiện rất tốt."
"Mình gọi tôi là ông xã?" Trần Thiên Huy dường như là được yêu quá mà sợ, Lã Nguyệt Hồng hình như đã lâu rồi không có xưng hô với ông thân thiết như vậy.
"Đáng ghét, trên mặt tôi có hoa à? Sao mình nhìn tôi như vậy?"
Lã Nguyệt Hồng khẽ gắt một tiếng, nói: "Nhìn cho kỹ biểu hiện của con gái đi."
Trần Thiên Huy biết, bởi vì con gái, thành kiến và bất mãn của bà vợ đối với ông cũng đã chậm rãi tiêu tán, tối nay rốt cuộc không phải ngủ chia phòng nữa rồi.
" Thanh Thanh, mới không gặp ba ngày, lúc này đã phải nhìn em với ánh mắt khác xưa, xem ra anh đúng là đã coi nhẹ em, công phu của em tiến bộ rất thần tốc nha."
Tần Tử Hoa nhướng hàng mi nhọn, trong con ngươi hiện lên một chút dữ tợn, cước bộ biến hóa trái phải, hóa chưởng thành đao, thân thể xoay tròn, lại tấn công tới một lần nữa. Đồng thời, chân trái của hắn cũng quét qua, công kích trực tiếp vào phần dưới của Trần Thanh Thanh.
Tần Tử Hoa tay chân cùng sử dụng, mỗi chiêu đều ngoan độc, Trần Thanh Thanh hình như có chút lo lắng, có điều cũng tuyệt không dám phân tâm, cảnh giác nhìn đường quyền và chân quét của hắn, tùy thời tránh đòn. Công phu đúng là không thể học vội được, nếu dùng cứng đối cứng thì cô không phải là đối thủ của Tần Tử Hoa, điều duy nhất cô có thể làm là mượn tốc độ của mình để tránh né công kích của Tần Tử Hoa.
Mắt thấy Trần Thanh Thanh lại muốn tránh né, khóe miệng Tần Tử Hoa không khỏi lộ ra một tia cười âm trầm. Một chưởng này của hắn chỉ là hư chiêu, cái quét chân kia mới là sát chiêu chân chính. Lúc này là liên hoàn bộ, cô cho dù có thể tránh thoát được chưởng pháp, nhưng chắc gì đã có thể tránh thoát được bước quét chân kia. Lùi một bước mà nói, cho dù tốc độ của cô có nhanh, cho dù thật sự có thể thoát được cả bước quét chân, thì cũng không có nghĩa là mọi sự đã tốt lành. Tác dụng của chưởng pháp đến chậm, lúc đó cũng có thể đánh tới Trần Thanh Thanh.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Trần Thanh Thanh hơi trượt dưới chân, nghiêng người tránh né chưởng pháp của Tần Tử Hoa, cùng lúc đó, âm thầm lưu ý bước quét chân của hắn.
"Không ổn!"
Mắt thấy chân hắn sắp quét tới hai chân của mình, Trần Thanh Thanh lòng nóng như lửa đốt, cước bộ biến ảo, đành phải lui trở về. Lại không ngờ Tần Tử Hoa nắm chưởng thành quyền, chuẩn xác đánh về phía huyệt Chương Môn ở phía cánh tay phải của cô.
Trần Thanh Thanh hiển nhiên không có dự đoán được Tần Tử Hoa ra tay lại mang tới ba sát chiêu, dưới tình thế cấp bách, cô phát huy tốc của Hoạt bộ lên đến cực hạn, toàn bộ thân mình lướt ngang sang bên.
"Bịch!"
Cho dù là như thế, nắm tay của Tần Tử Hoa vẫn nện lên cánh tay của Trần Thanh Thanh, chỉ có điều là lệch khỏi quỹ đạo của mục tiêu công kích ban đầu huyệt Chương Môn.
Một tiếng trầm đục vang lên, Trần Thanh Thanh chỉ cảm thấy từ cánh tay phải của mình truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, suýt chút nữa khiến cho cô té lăn ra mặt đất.
Lã Nguyệt Hồng thấy tình cảnh như vậy, lập tức lo lắng đứng lên khỏi chỗ ngồi, ánh mắt vội vã nhìn Phương Hạo Vân, hỏi: "Hạo Vân, làm sao bây giờ? Thanh Thanh có phải là bị thương hay không?"
Phương Hạo Vân đương nhiên là bình tĩnh hơn một chút, tình huống trên võ đài hắn rõ ràng hơn bất cứ ai, chỉ cần không đánh tới huyệt Chương Môn thì cũng sẽ không phải quá lo lắng. Trước đó, kế hoạch của hắn là, nếu Trần Thanh Thanh không thể tránh né, hắn sẽ âm thầm ra tay, nếu không, huyệt Chương Môn bị đánh trúng, trận đấu liền sẽ kết thúc.
Đương nhiên, nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ, Phương Hạo Vân cũng sẽ không dễ dàng ra tay. Cuộc luận võ lần này, đối với Trần Thanh Thanh mà nói, chính là một cơ hội chân chính để tôi luyện. Nếu cô có thể bằng vào bản lĩnh thật sự của chính mình để giành được thắng lợi, thì ý nghĩa sẽ là vô cùng to lớn với cô. Thậm chí cũng có ảnh hưởng không tầm thường tới thành tựu võ học sau này của cô.
"Cô không cần lo lắng đâu, không có gì đáng ngại." Phương Hạo Vân lên tiếng trấn an tâm tư của Lã Nguyệt Hồng.
Tần Như Phong sửa đổi lại sắc mặt âm trầm vừa rồi, lúc này vẻ mặt lại đã tươi cười, quay đầu sang nói với Trần Thiên Huy: "Anh Trần, anh yên tâm, Tử Hoa xuống tay có chừng mực, Thanh Thanh sẽ không việc gì đâu. Chờ khi luận võ kết thúc, tôi sẽ bảo nó đi xin lỗi Thanh Thanh."
Trần Thiên Huy có niềm tin rất lớn vào Phương Hạo Vân, vào con gái, ông cười lạnh một tiếng, nói: "Anh Tần, luận võ còn chưa kết thúc đâu, thắng bại còn chưa định, chúng ta vẫn nên bình tĩnh xem biến đổi đi."
" Thanh Thanh, nếu lúc này em nhận thua, chúng ta có thể ngừng luận võ, anh sẽ đưa em đi bệnh viện... Anh nghĩ rằng tay của em chắc rất đau phải không?" Tần Tử Hoa lộ ra một bộ dáng thực quan tâm.
" Không cần phải giả bộ từ bi, cứ đến đi, trừ khi tôi chết, nếu không hôm nay anh đừng hòng thắng."
Sau khi điều tức một chút, cánh tay phải của Trần Thanh Thanh cũng đã không còn đau như trước nửa, chỉ có điều tính linh hoạt đã không bằng lúc trước.
"Một khi đã như vậy, thì em đừng trách anh đây vô tình. Chờ sau khi anh đánh bại em, anh sẽ xin lỗi với em."
Tần Tử Hoa khóe miệng nhếch lên một tia cười chiến thắng, chuẩn bị đánh bại hoàn toàn Trần Thanh Thanh, chấm dứt cuộc luận võ này.
Hắn lại áp dụng phương pháp chủ động công kích, để làm sôi nổi thêm không khí toàn trường, trong quá trình công kích, hắn cố ý thi triển thêm một vài động tác tưởng tượng, khiến cho tính thưởng thức được đẩy mạnh lên. Lập tức toàn trường bùng nổ một trận, nhất là một số nữ sinh, thậm chí còn bắt đầu la hét điên cuồng, cổ vũ trợ uy cho Tần Tử Hoa. Một số ít thiếu nữ mê giai, thậm chí còn lớn mật hô lên 'Ủa ái nỉ'.
Tần Tử Hoa thực vừa lòng với sự sôi nổi của toàn trường, chờ khi tiếng vỗ tay và hò hét của mọi người kết thúc, hắn chăm chú đưa mắt nhìn, chính thức bắt đầu tiến thân mình.
Trần Thanh Thanh biết sự phòng bị của Tần Tử Hoa lúc này đã rất suy yếu, tiến lên đón đầu, cánh tay phải giả vờ lộ ra một sơ hở, lấy tốc độ cực nhanh tiến thân lên, tay trái âm thầm tích lực, chuẩn bị công kích vào Khí Hải của Tần Tử Hoa.
Tần Tử Hoa ánh mắt trầm xuống, nghĩ rằng cánh tay của Trần Thanh Thanh bị thương vô lực, không hề nghi ngờ chút nào, trong lòng cười lạnh, tiến thân lên, một chiêu hổ đói bắt dê, lại công kích về phía tay phải của cô.
Mục đích của Tần Tử Hoa rất đơn giản, thông qua công kích vào Chương Môn bên phải của Trần Thanh Thanh, phế đi công phu của cô. Đàn bà mà, dịu dàng một chút vẫn hơn, hung hăng giống như một con cọp cái thì chẳng có ý nghĩa gì.
Trần Thanh Thanh đương nhiên là nhìn ra tâm tư của Tần Tử Hoa, trong lòng âm thầm phẫn hận, kẻ này quả nhiên là mặt người dạ thú.
Cắn răng, Trần Thanh Thanh lên quyết tâm, tiếp tục để lộ ra sơ hở ở tay phải, tay trái vẫn tích lực như trước, chuẩn bị đánh một kích thật mạnh.
Rốt cục, hai người cũng đã tiếp cận gần nhau, cơ hồ cùng một lúc, Tần Tử Hoa công về phía Chương Môn bên phải của Trần Thanh Thanh, mà Trần Thanh Thanh cũng công về phía khí hải của Tần Tử Hoa.
Một chiêu này của Trần Thanh Thanh tốc độ cực nhanh, là tuyệt chiêu mà Phương Hạo Vân truyền cho cô, ngầm mang sát chiêu, chiêu chiêu trí mệnh.
"Nên kết thúc thôi!"
Tần Tử Hoa khinh thường cười cười, theo hắn xem ra, lực công kích của tay trái Trần Thanh Thanh, căn bản là không đủ để gây uy hiếp, cứ theo đường quyền ra chiêu của cô là có thể thấy. Điều hiện giờ hắn cần làm là đánh trúng vào huyệt Chương Môn của Trần Thanh Thanh, làm cho cô mất đi công phu.
Trần Thanh Thanh nghiến chặt răng hơn, hết sức chăm chú, tuyệt không dám phân tâm, điều cô cần làm được là khi Tần Tử Hoa sắp đánh trúng mình thì thi triển Hoạt bộ, để huyệt Chương Môn tránh được công kích, đồng thời, dùng tốc độ nhanh như sét đánh để bùng nổ cường lực, đánh trúng vào Khí Hải của Tần Tử Hoa.
Đương nhiên, Trần Thanh Thanh lúc này cũng không có mười phần nắm chắc, thực sự có thể xảy ra tình huống lưỡng bại câu thương (cả hai đều thiệt), dù sao, thời gian luyện tập Hoạt bộ của cô vẫn còn quá ngắn.
"Xong rồi!"
Phương Hạo Vân nhè nhẹ thở dài ra một hơi, thắng bại trên sân chưa phân, nhưng mà hắn đã nhìn ra được dấu hiệu, Tần Tử Hoa tất bại.
Mà điều Trần Thanh Thanh phải trả giá là bị thương cánh tay phải, đã thương lại tiếp tục bị thương.
Đương nhiên, chỉ cần huyệt Chương Môn không bị đánh trúng, thì một chút thương tổn cũng không coi là vấn đề gì.
Lã Nguyệt Hồng nghe thấy thanh âm tự nói của Phương Hạo Vân, vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Hạo Vân, con nói xong rồi, có phải là Thanh Thanh của chúng ta sắp thắng?"
Phương Hạo Vân nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Không sai, học tỷ sắp thắng rồi."
Quả nhiên, ngay khi Phương Hạo Vân vừa nói ra lời này, trên sân hai người đã đánh trúng vào đối phương, chỉ nghe thấy Tần Tử Hoa hét lên một tiếng đau đớn, cả người tê liệt co quắp ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy đan điền nóng rát đau đớn, toàn thân không đề lên nổi một chút khí lực nào.
Hắn biết rõ, hắn đã bị bại rồi.
Huyệt Khí Hải bị đánh trúng, hắn cũng đã không còn khả năng để tái chiến.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, Trần Thanh Thanh vẫn còn hạ thủ lưu tình. Nếu không Khí Hải bị đánh trúng, hắn không chết cũng bị phế đi toàn bộ công phu, hiện tại hắn chỉ cảm thấy mất lực mà thôi.
Trần Thanh Thanh ở trong thời khắc chỉ mành treo chuông, rốt cuộc đã vận dụng được tốc độ của Hoạt bộ, khiến cho một kích của Tần Tử Hoa bị lệch đi, tránh cho huyệt Chương Môn khỏi bị hao tổn.
Cho dù là như thế, cánh tay của Trần Thanh Thanh bị trúng đòn, cũng đủ khiến cho cô phải khó chịu, đau đớn kịch liệt khiến cho sắc mặt của cô đã trở nên tái nhợt, cánh tay ngoại trừ cảm giác đau đớn bỏng rát, còn lại không có cảm giác gì nữa.
Cho dù nói như thế nào, trận luận võ tối nay vẫn là Trần Thanh Thanh thắng lợi. Toàn trường im lặng một hồi lâu, mới phát ra tiếng vỗ tay như sấm động cùng tiếng hoan hô vang trời.
Đồng thời cùng lúc, những người ở trong sân trường xem truyền hình trực tiếp sau một lúc ngắn ngủi yên lặng, cũng phát ra tiếng hoan hô. Đối với bọn họ mà nói, ai thắng ai thua cũng không phải trọng yếu, vấn đề chính là trận đánh đầy phấn khích đó.
Người chủ trì sau khi xác định Tần Tử Hoa đã mất đi sức chiến đấu, chính thức tuyên bố kết quả của cuộc luận võ.
Tần Như Phong ở dưới đài sắc mặt tái mét đi, hắn dường như không thể chấp nhận được kết quả như vậy, hắn thật sự không thể hiểu nổi làm sao con trai có thể thất bại. Cho dù công phu của Trần Thanh Thanh có tiến bộ thần tốc, thì khoảng cách giữa hai người vẫn còn là quá xa.
Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng cùng thở dài ra một hơi, tâm tình nặng trĩu cả buổi, rốt cục mới được hạ xuống. Lã Nguyệt Hồng kích động nắm lấy tay của Phương Hạo Vân, đầy tình cảm nói lời cảm tạ: "Hạo Vân, cám ơn con, cô không biết phải cảm tạ con như thế nào nữa..."
"Cô, đây là kết quả do học tỷ tự mình cố gắng mà đạt được, không cần phải cảm tạ cháu."
Phương Hạo Vân tin tưởng vững chắc, thông qua cuộc luận võ hôm nay, tu vi võ học trong tương lai của Trần Thanh Thanh chắc chắn sẽ có trình độ lớn hơn.
"Anh Tần, ngại quá nha, xem ra nhà chúng tôi và nhà họ Tần không được với nhau rồi, ài, ý trời..."
Trần Thiên Huy đắc ý cười nói: "Nhanh đi xem Tử Hoa có bị thương hay không đi thôi."
Tần Như Phong há miệng thở dốc, không nói lên nổi câu nào, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, nếu đã bại trận, thì cũng không còn gì để nói nữa.
" Phế vật, sao mày lại để thất bại hả?"
Đi lên sân khấu, Tần Như Phong phân phó thuộc hạ nâng con trai đứng lên, thấp giọng quát mắng.
Tần Tử Hoa lúc này đang tủi thân đầy bụng, chính mình đã cố hết sức rồi, ai mà ngờ được công phu của Trần Thanh Thanh lại tiến bộ nhanh đến như vậy.
"Ba, con cũng đã cố hết sức, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi." Tần Tử Hoa tủi thân nói một câu.
/731
|