Đoàn ngựa thồ đã đi khá xa, mắt thấy sắp mất đi thời điểm phục kích tốt nhất, Hà Trác Tiếu rốt cục không nhịn nổi, truyền đạt mệnh lệnh công kích.
"Bùm...!"
Một tiếng súng vang lên, tên đầu lĩnh đã bị Mã Long bắn vỡ đầu. Nhất thời tiếng súng vang lên liên tiếp, mười mấy phần tử vũ trang đều bị dọn dẹp sạch sẽ, không còn ai sống.
Khiến cho Trần Thanh Thanh ngoài ý muốn là, sau khi những phần tử này bị chết thì xung quanh cũng không có xuất hiện dị trạng gì.
"Hay là mình ảo giác thôi?"
Trần Thanh Thanh hơi nghi hoặc, cảm giác nguy hiểm vẫn còn tồn tại, nhưng lại chẳng thấy có gì xảy ra, thắng lợi như vậy có phải là đơn giản quá không?
Mã Long cùng Hà Trác Tiếu cũng nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ rằng nhiệm vụ nguy hiểm này lại dễ dàng đến vậy.
Tuy rằng cũng có hoài nghi, nhưng mà sự thật ở đó, ai làm gì khác được.
Sau chút kinh ngạc, Hà Trác Tiếu lệnh cho đội viên tới chặn đàn ngựa lại, phải thu hồi lại những dược phẩm độc hại này, đó mới là nhiệm vụ chính.
" Đại đội trưởng, từ từ...!"
Trần Thanh Thanh lại nói vào điện đàm, cô nghiêm túc nói: "Đại đội trưởng, tôi nghĩ rằng... tôi cảm thấy rằng sau lưng vụ này có âm mưu, lúc này chúng ta nên án binh bất động..."
"Việc này..." Hà Trác Tiếu nhìn đàn ngựa đang tản ra bốn phía, nhiệm vụ lần này là thu hồi thuốc phiện, nếu mà để cho chúng chạy, thì hành động của bọn họ sẽ xem như thất bại.
" Thanh Thanh, nhiệm vụ phải hoàn thành, cho dù phải hi sinh tính mệnh cũng không tiếc..." Hà Trác Tiếu cắn răng truyền đạt mệnh lệnh: "Mọi người xuất kích chặn ngựa lại, phải lấy được thuốc phiện."
Trần Thanh Thanh thầm hít vào 1 hơi, đành phải chấp hành mệnh lệnh.
Trên thực tế ở vào vị trí của Hà Trác Tiếu, cô chắc cũng sẽ làm thế, tạo ra hậu quả gì, hắn tuyệt đối sẽ không gánh vác được.
Một khi đã nhận nhiệm vụ, Hà Trác Tiếu sớm đã không quan tâm đến sinh tử... chỉ cần để hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng không ngại bỏ ra tính mạng của mình.
Trần Thanh Thanh cũng xông theo đồng đội, có điều cô không chú ý vào đàn ngựa, mà là tình huống ở bốn phía, cô vẫn cảm thấy rằng đây là một âm mưu.
Những phần tử vũ trang này, có lẽ chỉ là con mồi.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh run lên, nếu sự việc đúng như mình đoán thì các đồng đội sẽ gặp nguy hiểm.
"Bùm" một tiếng, ngay khi Trần Thanh Thanh đang suy nghĩ, một tiếng nổ mạnh đã phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng. Cô vội vàng nhìn lại, đã thấy một đồng đội nằm trong vũng máu, một phát vỡ đầu.
"Nguy rồi!"
Trần Thanh Thanh vội vàng hô lên với Hà Trác Tiếu: "Đại đội trưởng, đây là âm mưu, chúng ta bị lộ rồi, bọn kia chỉ là con mồi thôi..."
"Ẩn nấp ngay tại chỗ!"
Hà Trác Tiếu giờ đã nhận ra, cái chết của đội viên thủ hạ đã khiến hắn nhìn ra được âm mưu này. Hắn cảm thấy hối hận, nếu lúc đầu nghe theo đề nghị của Trần Thanh Thanh thì đã không lâm vào cảnh thế này.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, ai mà biết được bọn chúng lại máu lạnh như thế, để bố trí bẫy rập mà không tiếc hi sinh đồng bọn của mình.
Đó là hơn mười sinh mệnh đó.
Súc sinh, bọn đó không phải là người.
"Bùm, bùm"
Sau phút ngắn ngủi yên lặng, từ rừng cây lại phát ra tiếng súng, vài đội viên chưa kịp ẩn náu lại bị bắn chết.
Chỉ trong nháy mắt đã có tới ba đội viên huấn luyện bị bắn chết, theo hiện trường có thể thấy là do súng ngắm gây ra.
Bây giờ còn có một vấn đề mấu chốt hơn, đó là không phát hiện ra vị trí của tay súng ngắm đó.
Tới lúc này, các đội viên đã hoàn toàn biết rằng mình đã gặp phải phục kích.
Nói cách khác, bên địch đã lợi dụng người nằm vùng để truyền tình báo sai sang bên ta, sau đó tương kế tựu kế để lập ra âm mưu phục kích.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh vô cùng căng thẳng, vốn quân số đôi bên đã chênh lệch, giờ ngay cả ưu thế phục kích cũng không còn, bây giờ muốn phá vây ra đã khó, càng đừng nói tới hoàn thành nhiệm vụ.
" Thanh Thanh, giờ chúng ta phải làm sao đây?" Hác San San làm nhiệm vụ quan sát luôn luôn ở sát bên cạnh Trần Thanh Thanh, xem bộ dáng của cô hình như là rất lo lắng, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.
Trần Thanh Thanh đang muốn nói chuyện, đột nhiên một cảm giác tử vong đập thẳng vào mặt.
" Cẩn thận!"
Trần Thanh Thanh khẽ quát một tiếng, như tia chớp đánh vào sau gáy của Hác San San, cùng lúc đó, một viên đạn rít gào lướt qua bên cạnh các cô.
Hai người bò xuống đất, một loạt đạn dày lại phóng tới, Trần Thanh Thanh không dám trì hoãn, vội nắm chặt tay Hác San San liên tục di chuyển để ngừa đối phương ngắm bắn.
Rốt cục Trần Thanh Thanh cũng mang Hác San San tới một chỗ có thể che chắn được, sau đó đối phương cũng ngừng công kích.
Tuy rằng không biết được đối phương đang ở vị trí nào, nhưng mà có thể khẳng định rằng bọn chúng có thể quan sát được vị trí của các cô.
Năng lực tác chiến của những phần tử đã vượt ra ngoài phạm vi dự đoán của bọn họ.
" Thanh Thanh, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hác San San chưa từng tham gia thực chiến, hiện giờ ở trong mưa bom bão đạn nên đương nhiên là sợ hãi, nhất là nhìn thấy ba đồng đội đã hi sinh, rung động trong lòng cô là không thể nghi ngờ.
" Không cần lo lắng, sẽ có biện pháp thôi..." Trần Thanh Thanh nhẹ nhàng an ủi, sau đó nhặt một hòn đá bên cạnh ném lên trời.
"Bùm!"
Một viên đạn chuẩn xác bắn trúng hòn đá đó, phấn bụi rơi xuống đầu của Trần Thanh Thanh cùng Hác San San, hiển nhiên là các cô vẫn còn đang ở trong tầm ngắm.
" Thanh Thanh, cô không sao chứ?"
Đúng lúc này, từ bộ đàm truyền tới âm thanh lo lắng của Hà Trác Tiếu: "Thanh Thanh, chúng ta bị vây rồi, phỏng chừng đối phương có sáu bảy mươi người... không dưới năm tay súng ngắm... nhiệm vụ hiện giờ của chúng ta là phá vậy..." Chuyện đã đến nước này, dường như không thể hoàn thành được nhiệm vụ nữa, Hà Trác Tiếu quyết đoán đưa ra quyết định sáng suốt, phá vây.
Phá vây, nói nghe thì đơn giản, mà làm được thì còn khó khăn hơn nhiều. Nếu mà giao thủ, tố chất quân sự của những phần tử này cũng không kém bọn họ bao nhiêu, hơn nữa bọn họ lúc này còn đang bị bao vậy.
" Đại đội trưởng, tôi không sao... Anh không cần lo cho tôi... anh mau nghĩ biện pháp dẫn mọi người phá vây đi... Nếu tôi đoán không lầm thì số sáu nằm vùng có thể đã bị lộ..." Trần Thanh Thanh thấp giọng nói.
"Ài!"
Hà Trác Tiếu hơi hơi thở dài: "Theo tình huống hiện giờ thì suy đoán của cô chắc là đúng..."
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, từ trong rừng lại có tiếng súng truyền ra, đội viên tập huấn lại bị bắn trúng, chết ngay đương trường.
Trần Thanh Thanh biến sắc, mạnh mẽ áp chế bi thương trong lòng, trong tay hiện ra một thanh phi dao, xoay tay phi ra ngoài.
Rất nhanh, không ngờ từ trên thân cây truyền đến một tiếng kêu đau đớn, một phần tử vũ trang nước ngoài rơi mạnh xuống mặt đấy, thông qua ống nhòm, Mã Long có thể thấy được phi đao cắm chuẩn xác vào tim hắn.
"Hay lắm!" Mã Long đương nhiên biết đó là kiệt tác của Trần Thanh Thanh, lập tức liền giơ ngón tay cái lên, âm thầm khen một tiếng.
Hà Trác Tiếu thông qua hệ thống điện đàm thông báo cho toàn bộ đội viên, ủng hộ khí thế của bọn họ.
Do bị bao vây nên khí thế của các đội viên có chút hạ xuống, hành động này của Trần Thanh Thanh có khả năng ủng hộ khí thế rất lớn... niềm tin của mọi người lại dần trở lại.
"Bùm bùm!"
Sau cái chết của tay súng ngắm kia, cây đại thụ sau lưng Trần Thanh Thanh bị một loạt đạn dày đặc bắn phá, hiển nhiên là đối phương đã phẫn nộ, kẻ chết có lẽ là một nhân vật trọng yếu của chúng.
"Không biết sống chết!"
Có kinh nghiệm lần trước, Trần Thanh Thanh lập tức liền từ tiếng súng phân tích ra vị trí nổ súng, là ở góc năm giờ.
"San San, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì cô cũng đừng cử động..." Trần Thanh Thanh dặn dò một tiếng, rồi đột nhiên nhảy lên, chân dẫm lên thân cây, cổ tay rung lên, bốn thanh phi đao từ hai tay bắn ra như tia chớp.
Rất nhanh đã truyền đến tiếng kêu là, thêm hai thi thể rơi từ trên cây xuống.
Trần Thanh Thanh ra tay đánh lén lại thành công. Bởi vì cô sử dụng vũ khí lạnh cho nên không bị bại lộ vị trí. Quân địch chỉ có thể phán đoán vị trí của cô mà bắn bừa.
Cho dù là như vậy, cũng có mấy viên đạn suýt thì trúng Trần Thanh Thanh, cũng may là cô nhanh nhẹn, sau vài bước nhảy đã đứng vững vàng ở trên một thân cây đại thụ hơn mười thước.
Hác San San thấy tình cảnh như vậy, thật sự là khâm phục Trần Thanh Thanh, quá mạnh mẽ...
Trần Thanh Thanh liên tiếp giết chết vài tên địch, đã có niềm tin hơn, cô bỏ luôn súng ngắm, quyết định ỷ vào thân pháp dùng vũ khí lạnh tác chiến.
Đao trúng đao trượt, trong vòng ngắn ngủi mười phút, Trần Thanh Thanh đã phi chết mười tên khủng bố, trong đó có bốn tay súng ngắm. Dựa theo Hà Trác Tiếu phỏng chừng, bên phía đối phương hẳn là không còn quá 3 tay súng ngắm.
Để Trần Thanh Thanh không phải đơn thương độc mã tác chiến, hắn vội vàng thương nghị phương án tác chiến mới với Mã Long. Tiểu tổ Tiêm Đao dựa vào rừng cây rậm rạp, luồn ra sau đánh hậu, cho dù thế nào cũng không thể chịu uất ức thêm nữa.
Văn Diệp dẫn theo một phân đội nhỏ, tiến hành hỗ trợ cho Tiêm Đao tiểu tổ.
"Bùm bùm!"
Tiếng súng trong rừng cây dần trở nên dày đặc, súng máy đôi bên bắt đầu hoạt động mãnh liệt, chim chóc trong rừng bay lên tứ phía.
Trần Thanh Thanh thừa dịp loạn tiếp tục lấy vũ khí lạnh tác chiến, trong thời gian ngắn đã phi chết năm người đối phương, trong đó có một gã là súng ngắm.
Đối phương có vài người chết vì phi đao, William đội trưởng phần tử vũ trang dường như đã ý thức được điều gì đó...
" Chết tiệt, xử lí con đàn bà kia..." William hét lên một tiếng, lập tức có sáu bảy tên hảo thủ cầm súng hướng về phía Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh tâm sinh cảnh giác, vội vàng lui về phía sau, có điều truy kích cô đều là những phần tử khủng bố xuất sắc, tốc độ cũng không chậm, vừa đuổi vừa bắn tới.
Trong đó có viên đạn còn sượt qua tai cô, tình thế cực kì ác liệt.
Hác San San phát hiện ra nguy cơ của Trần Thanh Thanh, cho nên không để ý mình bị lộ mục tiêu, vội vàng cầm súng tự động trong tay bắt đầu bắn, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của đám người kia, chia sẻ nguy hiểm với Trần Thanh Thanh.
"A!"
Đám người chỉ chú ý lên người Trần Thanh Thanh, cho nên không kịp phòng bị với đợt tập kích bất ngờ của Hác San San, có hai phần tử bị bắn chết đương trường.
William lập tức nổi giận, tự thân xuất mã, cầm súng ngắm bắn về phía Hác San San. Hác San San dường như cũng ý thức được nguy cơ của mình, vừa bắn vừa lui về phía sau.
William thấy mất dấu của Hác San San, lập tức liền gia nhập đội tuy đuổi Trần Thanh Thanh, ả đàn bà này có sức uy hiếp quá lớn, có tới mười mấy huynh đệ đã chết dưới tay ả.
Ả ta phải chết.
"Bùm...!"
Một tiếng súng vang lên, tên đầu lĩnh đã bị Mã Long bắn vỡ đầu. Nhất thời tiếng súng vang lên liên tiếp, mười mấy phần tử vũ trang đều bị dọn dẹp sạch sẽ, không còn ai sống.
Khiến cho Trần Thanh Thanh ngoài ý muốn là, sau khi những phần tử này bị chết thì xung quanh cũng không có xuất hiện dị trạng gì.
"Hay là mình ảo giác thôi?"
Trần Thanh Thanh hơi nghi hoặc, cảm giác nguy hiểm vẫn còn tồn tại, nhưng lại chẳng thấy có gì xảy ra, thắng lợi như vậy có phải là đơn giản quá không?
Mã Long cùng Hà Trác Tiếu cũng nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ rằng nhiệm vụ nguy hiểm này lại dễ dàng đến vậy.
Tuy rằng cũng có hoài nghi, nhưng mà sự thật ở đó, ai làm gì khác được.
Sau chút kinh ngạc, Hà Trác Tiếu lệnh cho đội viên tới chặn đàn ngựa lại, phải thu hồi lại những dược phẩm độc hại này, đó mới là nhiệm vụ chính.
" Đại đội trưởng, từ từ...!"
Trần Thanh Thanh lại nói vào điện đàm, cô nghiêm túc nói: "Đại đội trưởng, tôi nghĩ rằng... tôi cảm thấy rằng sau lưng vụ này có âm mưu, lúc này chúng ta nên án binh bất động..."
"Việc này..." Hà Trác Tiếu nhìn đàn ngựa đang tản ra bốn phía, nhiệm vụ lần này là thu hồi thuốc phiện, nếu mà để cho chúng chạy, thì hành động của bọn họ sẽ xem như thất bại.
" Thanh Thanh, nhiệm vụ phải hoàn thành, cho dù phải hi sinh tính mệnh cũng không tiếc..." Hà Trác Tiếu cắn răng truyền đạt mệnh lệnh: "Mọi người xuất kích chặn ngựa lại, phải lấy được thuốc phiện."
Trần Thanh Thanh thầm hít vào 1 hơi, đành phải chấp hành mệnh lệnh.
Trên thực tế ở vào vị trí của Hà Trác Tiếu, cô chắc cũng sẽ làm thế, tạo ra hậu quả gì, hắn tuyệt đối sẽ không gánh vác được.
Một khi đã nhận nhiệm vụ, Hà Trác Tiếu sớm đã không quan tâm đến sinh tử... chỉ cần để hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng không ngại bỏ ra tính mạng của mình.
Trần Thanh Thanh cũng xông theo đồng đội, có điều cô không chú ý vào đàn ngựa, mà là tình huống ở bốn phía, cô vẫn cảm thấy rằng đây là một âm mưu.
Những phần tử vũ trang này, có lẽ chỉ là con mồi.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh run lên, nếu sự việc đúng như mình đoán thì các đồng đội sẽ gặp nguy hiểm.
"Bùm" một tiếng, ngay khi Trần Thanh Thanh đang suy nghĩ, một tiếng nổ mạnh đã phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng. Cô vội vàng nhìn lại, đã thấy một đồng đội nằm trong vũng máu, một phát vỡ đầu.
"Nguy rồi!"
Trần Thanh Thanh vội vàng hô lên với Hà Trác Tiếu: "Đại đội trưởng, đây là âm mưu, chúng ta bị lộ rồi, bọn kia chỉ là con mồi thôi..."
"Ẩn nấp ngay tại chỗ!"
Hà Trác Tiếu giờ đã nhận ra, cái chết của đội viên thủ hạ đã khiến hắn nhìn ra được âm mưu này. Hắn cảm thấy hối hận, nếu lúc đầu nghe theo đề nghị của Trần Thanh Thanh thì đã không lâm vào cảnh thế này.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, ai mà biết được bọn chúng lại máu lạnh như thế, để bố trí bẫy rập mà không tiếc hi sinh đồng bọn của mình.
Đó là hơn mười sinh mệnh đó.
Súc sinh, bọn đó không phải là người.
"Bùm, bùm"
Sau phút ngắn ngủi yên lặng, từ rừng cây lại phát ra tiếng súng, vài đội viên chưa kịp ẩn náu lại bị bắn chết.
Chỉ trong nháy mắt đã có tới ba đội viên huấn luyện bị bắn chết, theo hiện trường có thể thấy là do súng ngắm gây ra.
Bây giờ còn có một vấn đề mấu chốt hơn, đó là không phát hiện ra vị trí của tay súng ngắm đó.
Tới lúc này, các đội viên đã hoàn toàn biết rằng mình đã gặp phải phục kích.
Nói cách khác, bên địch đã lợi dụng người nằm vùng để truyền tình báo sai sang bên ta, sau đó tương kế tựu kế để lập ra âm mưu phục kích.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh vô cùng căng thẳng, vốn quân số đôi bên đã chênh lệch, giờ ngay cả ưu thế phục kích cũng không còn, bây giờ muốn phá vây ra đã khó, càng đừng nói tới hoàn thành nhiệm vụ.
" Thanh Thanh, giờ chúng ta phải làm sao đây?" Hác San San làm nhiệm vụ quan sát luôn luôn ở sát bên cạnh Trần Thanh Thanh, xem bộ dáng của cô hình như là rất lo lắng, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.
Trần Thanh Thanh đang muốn nói chuyện, đột nhiên một cảm giác tử vong đập thẳng vào mặt.
" Cẩn thận!"
Trần Thanh Thanh khẽ quát một tiếng, như tia chớp đánh vào sau gáy của Hác San San, cùng lúc đó, một viên đạn rít gào lướt qua bên cạnh các cô.
Hai người bò xuống đất, một loạt đạn dày lại phóng tới, Trần Thanh Thanh không dám trì hoãn, vội nắm chặt tay Hác San San liên tục di chuyển để ngừa đối phương ngắm bắn.
Rốt cục Trần Thanh Thanh cũng mang Hác San San tới một chỗ có thể che chắn được, sau đó đối phương cũng ngừng công kích.
Tuy rằng không biết được đối phương đang ở vị trí nào, nhưng mà có thể khẳng định rằng bọn chúng có thể quan sát được vị trí của các cô.
Năng lực tác chiến của những phần tử đã vượt ra ngoài phạm vi dự đoán của bọn họ.
" Thanh Thanh, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hác San San chưa từng tham gia thực chiến, hiện giờ ở trong mưa bom bão đạn nên đương nhiên là sợ hãi, nhất là nhìn thấy ba đồng đội đã hi sinh, rung động trong lòng cô là không thể nghi ngờ.
" Không cần lo lắng, sẽ có biện pháp thôi..." Trần Thanh Thanh nhẹ nhàng an ủi, sau đó nhặt một hòn đá bên cạnh ném lên trời.
"Bùm!"
Một viên đạn chuẩn xác bắn trúng hòn đá đó, phấn bụi rơi xuống đầu của Trần Thanh Thanh cùng Hác San San, hiển nhiên là các cô vẫn còn đang ở trong tầm ngắm.
" Thanh Thanh, cô không sao chứ?"
Đúng lúc này, từ bộ đàm truyền tới âm thanh lo lắng của Hà Trác Tiếu: "Thanh Thanh, chúng ta bị vây rồi, phỏng chừng đối phương có sáu bảy mươi người... không dưới năm tay súng ngắm... nhiệm vụ hiện giờ của chúng ta là phá vậy..." Chuyện đã đến nước này, dường như không thể hoàn thành được nhiệm vụ nữa, Hà Trác Tiếu quyết đoán đưa ra quyết định sáng suốt, phá vây.
Phá vây, nói nghe thì đơn giản, mà làm được thì còn khó khăn hơn nhiều. Nếu mà giao thủ, tố chất quân sự của những phần tử này cũng không kém bọn họ bao nhiêu, hơn nữa bọn họ lúc này còn đang bị bao vậy.
" Đại đội trưởng, tôi không sao... Anh không cần lo cho tôi... anh mau nghĩ biện pháp dẫn mọi người phá vây đi... Nếu tôi đoán không lầm thì số sáu nằm vùng có thể đã bị lộ..." Trần Thanh Thanh thấp giọng nói.
"Ài!"
Hà Trác Tiếu hơi hơi thở dài: "Theo tình huống hiện giờ thì suy đoán của cô chắc là đúng..."
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, từ trong rừng lại có tiếng súng truyền ra, đội viên tập huấn lại bị bắn trúng, chết ngay đương trường.
Trần Thanh Thanh biến sắc, mạnh mẽ áp chế bi thương trong lòng, trong tay hiện ra một thanh phi dao, xoay tay phi ra ngoài.
Rất nhanh, không ngờ từ trên thân cây truyền đến một tiếng kêu đau đớn, một phần tử vũ trang nước ngoài rơi mạnh xuống mặt đấy, thông qua ống nhòm, Mã Long có thể thấy được phi đao cắm chuẩn xác vào tim hắn.
"Hay lắm!" Mã Long đương nhiên biết đó là kiệt tác của Trần Thanh Thanh, lập tức liền giơ ngón tay cái lên, âm thầm khen một tiếng.
Hà Trác Tiếu thông qua hệ thống điện đàm thông báo cho toàn bộ đội viên, ủng hộ khí thế của bọn họ.
Do bị bao vây nên khí thế của các đội viên có chút hạ xuống, hành động này của Trần Thanh Thanh có khả năng ủng hộ khí thế rất lớn... niềm tin của mọi người lại dần trở lại.
"Bùm bùm!"
Sau cái chết của tay súng ngắm kia, cây đại thụ sau lưng Trần Thanh Thanh bị một loạt đạn dày đặc bắn phá, hiển nhiên là đối phương đã phẫn nộ, kẻ chết có lẽ là một nhân vật trọng yếu của chúng.
"Không biết sống chết!"
Có kinh nghiệm lần trước, Trần Thanh Thanh lập tức liền từ tiếng súng phân tích ra vị trí nổ súng, là ở góc năm giờ.
"San San, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì cô cũng đừng cử động..." Trần Thanh Thanh dặn dò một tiếng, rồi đột nhiên nhảy lên, chân dẫm lên thân cây, cổ tay rung lên, bốn thanh phi đao từ hai tay bắn ra như tia chớp.
Rất nhanh đã truyền đến tiếng kêu là, thêm hai thi thể rơi từ trên cây xuống.
Trần Thanh Thanh ra tay đánh lén lại thành công. Bởi vì cô sử dụng vũ khí lạnh cho nên không bị bại lộ vị trí. Quân địch chỉ có thể phán đoán vị trí của cô mà bắn bừa.
Cho dù là như vậy, cũng có mấy viên đạn suýt thì trúng Trần Thanh Thanh, cũng may là cô nhanh nhẹn, sau vài bước nhảy đã đứng vững vàng ở trên một thân cây đại thụ hơn mười thước.
Hác San San thấy tình cảnh như vậy, thật sự là khâm phục Trần Thanh Thanh, quá mạnh mẽ...
Trần Thanh Thanh liên tiếp giết chết vài tên địch, đã có niềm tin hơn, cô bỏ luôn súng ngắm, quyết định ỷ vào thân pháp dùng vũ khí lạnh tác chiến.
Đao trúng đao trượt, trong vòng ngắn ngủi mười phút, Trần Thanh Thanh đã phi chết mười tên khủng bố, trong đó có bốn tay súng ngắm. Dựa theo Hà Trác Tiếu phỏng chừng, bên phía đối phương hẳn là không còn quá 3 tay súng ngắm.
Để Trần Thanh Thanh không phải đơn thương độc mã tác chiến, hắn vội vàng thương nghị phương án tác chiến mới với Mã Long. Tiểu tổ Tiêm Đao dựa vào rừng cây rậm rạp, luồn ra sau đánh hậu, cho dù thế nào cũng không thể chịu uất ức thêm nữa.
Văn Diệp dẫn theo một phân đội nhỏ, tiến hành hỗ trợ cho Tiêm Đao tiểu tổ.
"Bùm bùm!"
Tiếng súng trong rừng cây dần trở nên dày đặc, súng máy đôi bên bắt đầu hoạt động mãnh liệt, chim chóc trong rừng bay lên tứ phía.
Trần Thanh Thanh thừa dịp loạn tiếp tục lấy vũ khí lạnh tác chiến, trong thời gian ngắn đã phi chết năm người đối phương, trong đó có một gã là súng ngắm.
Đối phương có vài người chết vì phi đao, William đội trưởng phần tử vũ trang dường như đã ý thức được điều gì đó...
" Chết tiệt, xử lí con đàn bà kia..." William hét lên một tiếng, lập tức có sáu bảy tên hảo thủ cầm súng hướng về phía Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh tâm sinh cảnh giác, vội vàng lui về phía sau, có điều truy kích cô đều là những phần tử khủng bố xuất sắc, tốc độ cũng không chậm, vừa đuổi vừa bắn tới.
Trong đó có viên đạn còn sượt qua tai cô, tình thế cực kì ác liệt.
Hác San San phát hiện ra nguy cơ của Trần Thanh Thanh, cho nên không để ý mình bị lộ mục tiêu, vội vàng cầm súng tự động trong tay bắt đầu bắn, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của đám người kia, chia sẻ nguy hiểm với Trần Thanh Thanh.
"A!"
Đám người chỉ chú ý lên người Trần Thanh Thanh, cho nên không kịp phòng bị với đợt tập kích bất ngờ của Hác San San, có hai phần tử bị bắn chết đương trường.
William lập tức nổi giận, tự thân xuất mã, cầm súng ngắm bắn về phía Hác San San. Hác San San dường như cũng ý thức được nguy cơ của mình, vừa bắn vừa lui về phía sau.
William thấy mất dấu của Hác San San, lập tức liền gia nhập đội tuy đuổi Trần Thanh Thanh, ả đàn bà này có sức uy hiếp quá lớn, có tới mười mấy huynh đệ đã chết dưới tay ả.
Ả ta phải chết.
/731
|