Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân nói chuyện với nhau bằng tiếng Trnng vì không muốn cho gã thanh niên tóc vàng này nghe được, nhưng không ngờ gã lại hiểu rõ mồn một.
“Đinh tiểu thư, xem ra cô vẫn còn mang nặng thành kiến với tôi rồi...vị tiên sinh này, tôi không phải là kẻ vô lại, mà thật ra tôi chính là con trai của gia tộc Flynn giàu có...Ba năm trước, tôi và Đinh tiểu thư đã quen biết nhau, thậm chí suýt tí nữa là đính hôn rồi...sau đó, Đinh tiểu thư ra đi cho nên chúng tôi cũng mất liên lạc...Hôm nay, được gặp lại cô ấy tại đây chẳng phải là do ông trời tác hợp cho chúng tôi đó sao? Tôi quyết định theo đuổi Đinh tiểu thư một lần nữa...À đúng rồi, có lẽ anh đâu có biết tiếng Anh nhỉ? Thế thì từ nãy đến giờ xem như tôi tự nói với mình rồi!” Caesar không hề che giấu sự khinh miệt đối với Phương Hạo Vân. Trong suy nghĩ của gã thì một thanh niên người Hoa không có cửa giành gái với mình.
Năm đó, Đinh Tuyết Nhu đã thề sẽ không lấy chồng là người của gia tộc Morgan. Về sau, dưới sự khuyên nhủ của mẹ cô lúc sinh thời và sự sắp đặt của Đinh Vọng Long, một lễ đính hôn đã được chuẩn bị cử hành để gả cô cho Caesar Flynn. Nhưng khi sắp đến ngày làm lễ thì Đinh Tuyết Nhu đã lấy cái chết ra để cự tuyệt. Do đó, việc thông hôn của hai nhà đành phải gác lại.
Vì chuyện này nên Caesar bị đám công tử nhà giàu tại Luân Đôn chế nhạo. Do đó, gã đã thề phải làm cho Đinh Tuyết Nhu hối hận. Tuy nhiên, lúc gã đang chuẩn bị trả thù thì cũng là lúc Đinh Tuyết Nhu cắt đứt quan hệ với gia đình, sau đó biệt vô âm tín.
Hôm nay, Caesar lại bất ngờ gặp lại người xưa, có thể nói đúng là oan gia ngõ hẹp. Đừng nói là 3 năm, cho dù là 30 năm thì gã cũng sẽ không quên nỗi sỉ nhục mà Đinh Tuyết Nhu đã mang đến cho mình.
Phương Hạo Vân nghe vậy liền nhếch miệng cười khinh thường, sau đó dùng một giọng Anh ngữ bản địa rất chuẩn và lưu loát nói với Caesar: "Anh khẳng định đang nói chuyện với tôi à? Anh khẳng định mình không bị điên chứ?...Thứ như anh mà cũng cho rằng mình sẽ được Tuyết Nhu để mắt đến ư?" Công bằng mà nói, nếu nhìn nhận theo quan niệm thẩm mỹ của người Chấu Á thì ngoại hình của gã Caesar không lấy gì làm đẹp đẽ cho lắm. Cái mũi đỏ như cà chua, trán thì đầy nếp nhăn. Vóc người tuy không thấp bé nhưng lưng lại hơi còng.Đôi mắt thì ti hí, ánh mắt mờ mịt, làm cho người ta có cảm giác rất bất hảo.
"Hừ...!"
Caesar dường như không nghĩ rằng thanh niên Trung Quốc này lại có thể nói tiếng Anh tốt như vậy. Nhưng gã cũng chĩ khẽ hừ một tiếng, sau đó không để ý tới Phương Hạo Vân nữa mà trực tiếp đưa mắt sang Đinh Tuyết Nhu, một lần nữa mời gọi: "Đinh tiểu thư...dù thế nào thì tôi và cô cũng coi như là bạn bè cũ...nếu lúc trước không có sự cố ngoài ý muốn thì biết đâu hiện tại đã có em bé rồi..." Lời này nói ra lại mang chút ý tứ bỡn cợt.
Đinh Tuyết Nhu ngẩng đầu nhìn Caesar một cái, ánh mắt cô lạnh như băng. Nhưng thật sự cô cũng không muốn vào lúc này lại có xung đột với Caesar. Bởi cô hiểu rõ, nếu đắc tội với gia tộc Flynn thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay, thậm chí sẽ dẫn đến bất lợi cho Phương Hạo Vân. Cho nên dù trong lòng cô hận gã Caesar này thấu xương, nhưng vẫn bình thản đáp: "Caesar, xin lỗi anh...tôi đã có người yêu, tên của anh ấy là Phương Hạo Vân...mong anh tránh qua một bên, đừng quấy rầy chúng tôi..."
Phương Hạo Vân mặt lạnh như tiền, không nói câu nào. Hắn biết Đinh Tuyết Nhu không muốn hắn nhúng tay vào chuyện này. Bản thân hắn cũng tin tưởng cô sẽ có thể tự mình giải quyết được vấn đề này.
Caesar nghe vậy, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, vì thật ra ngay từ đầu, lúc mới thấy gặp lại Đinh Tuyết Nhu thì gã đã đoán được cô và Phương Hạo Vân chắc chắn có quan hệ.
Gã im lặng giây lấy, sau đó chỉ tay vào một góc xa, nói: "Thế này nhé Đinh tiểu thư...dù gì đi chăng nữa thù chúng ta cũng là người quen cũ...qua bên kia nói chuyện đi, tôi có vài câu muốn nói cho một mình cô..."
Đinh Tuyết Nhu liền biến sắc, lạnh lùng đáp: "Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú nói chuyện riêng..."
Mắt thấy Đinh Tuyết Nhu lại một lần nữa cự tuyệt, Caesar cũng không còn giả vờ được nữa, gã hừ lạnh một tiếng, nói: "Đinh Tuyết Nhu, chớ có vênh mặt nữa...cô chẳng qua chỉ là một con cờ của Đinh gia mà thôi, đừng có tỏ cái thái độ kiêu căng đó với tôi...Hơn nữa, tập đoàn Siêu Uy của Đinh gia cô hiện nay không còn được như trước nữa....Cô tưởng cô vẫn là Đinh gia đại tiểu thư oai phong một cõi như ngày nào sao? Nói thật, hôm nay tôi mời cô khiêu vũ, mời cô uống rượu hoàn toàn là đã vinh dự cho cô lắm rồi..."
Nói đến đây, Caesar chỉ vào Phương Hạo Vân, nói: "Hắn là cái đinh gì...chẳng qua là một thằng Trung Quốc mà thôi..."
Trên mặt gã mang đầy vẻ giễu cợt, nhạo báng: "Hừ, tôi ghết nhất là bọn Trung Quốc...ngày cả những lưu học sinh ưu tú của các người cũng là bọn đểu giả, xài toàn bằng giả, đúng là mất thể diện..."
Phương Hạo Vân vô cùng buồn bực. Quả thật những gì Caesar nói cũng có phần đúng. Trong nước gần đây có xảy ra chuyện một số học sinh trường Luật đã dùng tiền để mua các văn bằng và chứng chỉ cho mình. Chuyện này đã lọt ra bên ngoài, khiến cho khắp nơi đều biết, làm cho danh dự của lưu học sinh Trung Quốc cũng vì thế mà bị ảnh hưởng.
Đối với những chuyện như thế này, Phương Hạo Vân cũng chỉ biết cười khổ, bọn "học giả" không biết liêm sỉ đó thì gã có thể làm được chứ...
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bọn sâu bọ đó chỉ là trường hợp cá biệt, là "con sâu làm rầu nồi canh", làm sao có thể đại diện cho hàng triệu triệu người Trung Quốc chứ? Thật buồn cười.
Trong đôi mắt Phương Hạo Vân hiện lên một tia giận dữ, đang lúc hắn định mở miệng thì Đinh |Tuyết Nhu đã cười lạnh, nói: “Caesar...người khác nói lời này thì cũng đành, nhưng anh thì không đủ tư cách đâu...Anh đừng quên, cái bằng thạc sĩ của anh cũng là do ông Flynn mua cho anh...hơn nữa, nói cho anh biết, lão già nhà anh cũng nhờ cậy không ít lưu học sinh người Hoa nên mới có được cái bằng đó đấy...”
Lời này vừa dứt, Caesar liền đở bừng cả mặt.. Nhưng gã khồng hề dám phát tác với Đinh Tuyết Nhu, mà lại xoay sang Phương Hạo Vân, dùng ánh mắt ác độc nói: “Tiểu tử thúi, cút cho tao...nơi này không hoan nghênh người Trung Quốc...quán bar này có cổ phần của nhà Flynn nên tao hiện tại lấy tư cách ông chủ, ra lệnh cho mày cút khỏi đây ngay!”
Thấy Caesar nổi giận như vậy nhưng ngược lại Phương Hạo Vân lại vô cùng bình tĩnh. Mặt hắn không đổi sắc, bưng chén rượu lên, thong thả hớp một hơi, nói: “Một thằng cậu ấm không có chút thành tích gì mà cũng dám sủa trước mặt tao à?”
Caesar lập tức giận tím mặt, trong mắt sát ý chợt lóe. Gã liền nhào ngay tới, vung tay thi triển quyền Thái đánh về phía ngực của Phương Hạo Vân.
Trong mắt Phương Hạo Vân thì lại hiện lên tia khinh thị. Quyền Thái chính là môn võ hung tàn nhất, ác độc nhất trong đánh giáp lá cà, nhưng đáng tiếc dưới tay Caesar thì lại yếu như sên. Nếu muốn làm thương tổn hắn thì coi như còn kém 10 vạn 8 ngàn dặm!
Mà cho dù cao thủ quyền Thái thứ thiệt tự mình ra tay thì cũng không làm gì được Phương Hạo Vân. Bởi lẽ dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là một môn võ thuật, còn thứ mà Phương Hạo Vân tu luyện chính là công phu chính tông được lưu truyền suốt mấy ngàn năm trong lịch sử Trung Quốc.
Đem công phu so sánh với võ thuật để đánh giáp lá cà, quả thật có khác biệt lớn, căn bản không thể nói hết được.
Bàn tay của Phương Hạo Vân khẽ giật, vừa mới chuản bĩ xuất thủ thì đột nhiên có mấy bóng người lao về phía trước, trong đó có một thân anh chặn Caesar lại, nháy mắt đã đánh cho gã ngã xuống đất. Đồng thời một người khác giơ chân đạp lên ngực Caesar.
Trong đôi mắt đẹp của Đinh Tuyết Nhu hiện lên tia kinh ngạc. Cô ngàn vạ lần không nghĩ tới ngay trên đất Anh lại có người ra tay tương trợ Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười nhạt: “Các người cũng là người của Bạch Nguyệt Thiên à?”
“Không, chúng tôi chính là người của thiếu chủ...”
Người vừa nói là một thanh niên người Trung Quốc khoảng 25 tuổi. Hắn đúng thẳng người, trông rất tinh anh, sắc mặt tuy hơi tái nhợt nhưng ngũ quan rất đoan chính. Miệng rất rộng, nhưng lại mang chút mị lực.
“Thiếu chủ, chúng tôi phụng mệnh đến đây âm thầm bảo về cậu...à không...tôi nói sai rồi...là âm thầm giúp thiếu chủ xử lý phiền toái...”
Người nọ cười, nói tiếp: “Tôi biết, với thân thủ của thiếu chủ thì ở đây không ai có thể làm thương tổn cậu được...nhất là đối với loại võ thuật bát nháo, không phải công phu chính tông như quyền Thái thì càng không có tư cách...”
“Ha ha...!”
Phương Hạo Vân bật cười vì lời này, hỏi: “Anh tên là gì?”
“Hồi bẩm thiếu chủ...tôi gọi là La Tang, tương truyền tổ tiên tôi là Bạch Hổ tinh La Thành...Hì hì, dù gì thì ngày nay cũng không có cách nào để chứng thực chuyện đó. Nhưng tóm lại trẻ con trong nhà tôi đều có năng khiếu luyện võ. Như bản thân tôi đây, luyện võ mới 10 năm nhưng đả đạt trình độ thế này...quả thật không hổ là hậu duệ của La Thành...” La Tang dường như vô cùng thân thuộc với Phương Hạo Vân, đứng trước mặt thiếu chủ của mình mà hắn không hề mất tự nhiên.
“Ha ha...!”
Tên La Tang này đúng là hơi lám điều, nhưng quả thật cũng khá thú vị. Phương Hạo Vân rất thích cá tính của người này.
Trên thực tế, Bạch Nguyệt Thiên an bài La Tang âm thầm đi theo Phương Hạo Vân, một phần cũng là do con người của La Tang. Hắn biết thiếu chủ của mình tính cách ôn hòa nên mới sắp xếp một tên láu cá như La Tang ở bên cạnh thiếu chủ.
Tất nhiên, công phu của La Tang cũng không tồi nên mới được giao trọng trách như vậy.
Caesar bị đạp lên người, gương mặt nhất thời vặn vẹo méo mó, gã dùng đôi mắt ngoan độc, phẫn nộ nhìn Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu: “Mau thả tao ra, nếu không chúng mình sẽ chết chắc...”
La Tang bước tới, tung chân đá một cái vào mặt Caesar, mặc dù hắn không dùng lực nhưng cũng đủ khiến cho cái mũi của Caesar bị bẹp dí. Caesar lập tức rống lên, kêu gào không ngớt.
Ánh mắt La Tang lộ vẻ khinh bỉ, nói: “Kêu ca cái gì...ai bảo tiểu tử nhà mày dẫm phải phân chó, cho nên mới dám xúc phạm đến thiếu chủ của bọn tao...đáng đời!”
Đối với chuyện ẩu đả tại quán bar, thoạt tiên ông chủ và các khách khúa không quan tâm cho lắm. Bởi chuyện này vốn xảy ra như cơm bữa ở những chốn như thế này. Nhưng giờ đây, khi thấy Caesar bị đả thương, ông chủ liền nóng ruột.
Lời của Caesar cũng không phải là bịa đặt, nhà Flynn quả thật là đại cổ đông của nơi này. Ông chủ hiện tại lâm vào cảnh ngộ dở khó dở cười. Lúc đầu còn tưởng rằng Caesar hiếp đáp kẻ khác cho nên bỏ ngoài tai, không ngờ giờ đây kẻ bị thất thế lại chính là Caesar. Cho nên ông ta liền không dám chần chừ, vội rút điện thoại cầu cứu.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ như Phương Hạo Vân và La Tang đang vui đùa tán gẫu, nhưng thật ra ánh mắt sắc bén của hắn vẫn hướng về phía Caesar, nhất thời làm cho Caesar có cảm giác lạnh lẽo đến run rẩy cả người.
Tuy nhiên, gia tộc Flynn ở Luân Đôn vẫn xem như có thế lực, cho nên dù bị dẫm dưới chân người khác nhưng khẩu khí của Caesar vẫn không nhỏ.
“Chúng mày là ai...chúng mày có biết tao là gì không?” Caesar bất chấp cơn đau ở mũi, vẫn dùng vẻ mặt âm độc nói.
La Tang liền bật cười. Xem ra gã này cũng có chút phân lượng, đến tình cảnh này rồi mà vẫn còn dám mở mồm uy hiếp mình, lôi bối cảnh gia đình ra để lên giọng.
Chẳng phải chỉ là cậu ấm nhà Flynn thôi sao? Thật đúng là không biết tự lượng sức.
Lẽ dĩ nhiên, khách quan mà nói thì gia tộc Flynn ở Luân Đôn đích thực là danh gia vọng tộc, đúng là có chút thế lực. Nhưng thế lực của bn5 họ nếu đem ra so sánh vối thủ hộ gia tộc thì lại có chút nực cười. Huống chi người hôm nay Caesar đắc tội lại chính là thiếu chủ nhân của thủ hộ gia tộc.
Đinh Tuyết Nhu cũng không biết rõ thế lực của Phương Hạo Vân lớn đến dường nào, nhưng cô lại tường tận sức mạnh của gia tộc Flynn, thầm nghĩ dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, làm thế này không biết sẽ có hậu quả gì phát sinh không nữa.
“Hạo Vân, chuyện này coi như kết thúc tại đây...chúng ta mau rời khỏi đây đo...” Đinh Tuyết Nhu thấp giọng khuyên.
Phương Hạo Vân thì lại có quyết định của riêng mình. Hắn không muốn gây chuyện, nhưng nếu có người khác động đến mình thì hắn cũng không phải là loại người sợ phiền phức mà bỏ qua.
Lúc đặt chân tới Luân Đôn thì hắn cũng chưa tìm hiểu về gia tộc Flynn này. Nhưng từ thái độ của bọn người La Tang mà nói thì xem ra nhà Flynn cũng không phải là cục xương khó nuốt.
Dẫu vậy, hắn vẫn nhận được một tin tức từ phía Đinh Tuyết Nhu, đó là việc Đinh gia và gia tộc Flynn có kết minh với nhau. Vì chuyện này nên Phương Hạo Vân liền có chút suy tư?
Nên xử lý như thế nào đây?
Thì ra ngay từ đầu Phương Hạo Vân đã có chủ ý muốn thị uy với Caesar và gia tộc Flynn để biểu thị thực lực của mình. Chứ nếu không, chỉ bằng vào đám tôm tép nhà Đinh gia thì sao có thể khiến mình phô bày thực lực được.
Cảnh giới tối cao nhất của “chiến” chính là “bất chiến.” “Bất chiến” mà khiến kẻ khác phục, đó mới là vương đạo.
Mục đích đi lần này của Phương Hạo Vân đơn giản là vì chuyện của Đinh Tuyết Nhu. Còn những chuyện khác như gây hấn đánh đấm thì hắn không quan trọng cho lắm. Cho nên trừ phi có tình hướng bất đắc dĩ, nếu không hắn cũng sẽ hạn chế gây chiến tranh. Chỉ cần Đinh gia biết được thế lực của mình, sau đó chủ động đến kết thân là tốt rồi.
“Yên tâm, anh có cân nhắc mà...!”
Phương Hạo Vân mỉm cười với Đinh Tuyết Nhu, ý bảo cô đừng sốt ruột.
“Đinh tiểu thư, xem ra cô vẫn còn mang nặng thành kiến với tôi rồi...vị tiên sinh này, tôi không phải là kẻ vô lại, mà thật ra tôi chính là con trai của gia tộc Flynn giàu có...Ba năm trước, tôi và Đinh tiểu thư đã quen biết nhau, thậm chí suýt tí nữa là đính hôn rồi...sau đó, Đinh tiểu thư ra đi cho nên chúng tôi cũng mất liên lạc...Hôm nay, được gặp lại cô ấy tại đây chẳng phải là do ông trời tác hợp cho chúng tôi đó sao? Tôi quyết định theo đuổi Đinh tiểu thư một lần nữa...À đúng rồi, có lẽ anh đâu có biết tiếng Anh nhỉ? Thế thì từ nãy đến giờ xem như tôi tự nói với mình rồi!” Caesar không hề che giấu sự khinh miệt đối với Phương Hạo Vân. Trong suy nghĩ của gã thì một thanh niên người Hoa không có cửa giành gái với mình.
Năm đó, Đinh Tuyết Nhu đã thề sẽ không lấy chồng là người của gia tộc Morgan. Về sau, dưới sự khuyên nhủ của mẹ cô lúc sinh thời và sự sắp đặt của Đinh Vọng Long, một lễ đính hôn đã được chuẩn bị cử hành để gả cô cho Caesar Flynn. Nhưng khi sắp đến ngày làm lễ thì Đinh Tuyết Nhu đã lấy cái chết ra để cự tuyệt. Do đó, việc thông hôn của hai nhà đành phải gác lại.
Vì chuyện này nên Caesar bị đám công tử nhà giàu tại Luân Đôn chế nhạo. Do đó, gã đã thề phải làm cho Đinh Tuyết Nhu hối hận. Tuy nhiên, lúc gã đang chuẩn bị trả thù thì cũng là lúc Đinh Tuyết Nhu cắt đứt quan hệ với gia đình, sau đó biệt vô âm tín.
Hôm nay, Caesar lại bất ngờ gặp lại người xưa, có thể nói đúng là oan gia ngõ hẹp. Đừng nói là 3 năm, cho dù là 30 năm thì gã cũng sẽ không quên nỗi sỉ nhục mà Đinh Tuyết Nhu đã mang đến cho mình.
Phương Hạo Vân nghe vậy liền nhếch miệng cười khinh thường, sau đó dùng một giọng Anh ngữ bản địa rất chuẩn và lưu loát nói với Caesar: "Anh khẳng định đang nói chuyện với tôi à? Anh khẳng định mình không bị điên chứ?...Thứ như anh mà cũng cho rằng mình sẽ được Tuyết Nhu để mắt đến ư?" Công bằng mà nói, nếu nhìn nhận theo quan niệm thẩm mỹ của người Chấu Á thì ngoại hình của gã Caesar không lấy gì làm đẹp đẽ cho lắm. Cái mũi đỏ như cà chua, trán thì đầy nếp nhăn. Vóc người tuy không thấp bé nhưng lưng lại hơi còng.Đôi mắt thì ti hí, ánh mắt mờ mịt, làm cho người ta có cảm giác rất bất hảo.
"Hừ...!"
Caesar dường như không nghĩ rằng thanh niên Trung Quốc này lại có thể nói tiếng Anh tốt như vậy. Nhưng gã cũng chĩ khẽ hừ một tiếng, sau đó không để ý tới Phương Hạo Vân nữa mà trực tiếp đưa mắt sang Đinh Tuyết Nhu, một lần nữa mời gọi: "Đinh tiểu thư...dù thế nào thì tôi và cô cũng coi như là bạn bè cũ...nếu lúc trước không có sự cố ngoài ý muốn thì biết đâu hiện tại đã có em bé rồi..." Lời này nói ra lại mang chút ý tứ bỡn cợt.
Đinh Tuyết Nhu ngẩng đầu nhìn Caesar một cái, ánh mắt cô lạnh như băng. Nhưng thật sự cô cũng không muốn vào lúc này lại có xung đột với Caesar. Bởi cô hiểu rõ, nếu đắc tội với gia tộc Flynn thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay, thậm chí sẽ dẫn đến bất lợi cho Phương Hạo Vân. Cho nên dù trong lòng cô hận gã Caesar này thấu xương, nhưng vẫn bình thản đáp: "Caesar, xin lỗi anh...tôi đã có người yêu, tên của anh ấy là Phương Hạo Vân...mong anh tránh qua một bên, đừng quấy rầy chúng tôi..."
Phương Hạo Vân mặt lạnh như tiền, không nói câu nào. Hắn biết Đinh Tuyết Nhu không muốn hắn nhúng tay vào chuyện này. Bản thân hắn cũng tin tưởng cô sẽ có thể tự mình giải quyết được vấn đề này.
Caesar nghe vậy, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, vì thật ra ngay từ đầu, lúc mới thấy gặp lại Đinh Tuyết Nhu thì gã đã đoán được cô và Phương Hạo Vân chắc chắn có quan hệ.
Gã im lặng giây lấy, sau đó chỉ tay vào một góc xa, nói: "Thế này nhé Đinh tiểu thư...dù gì đi chăng nữa thù chúng ta cũng là người quen cũ...qua bên kia nói chuyện đi, tôi có vài câu muốn nói cho một mình cô..."
Đinh Tuyết Nhu liền biến sắc, lạnh lùng đáp: "Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú nói chuyện riêng..."
Mắt thấy Đinh Tuyết Nhu lại một lần nữa cự tuyệt, Caesar cũng không còn giả vờ được nữa, gã hừ lạnh một tiếng, nói: "Đinh Tuyết Nhu, chớ có vênh mặt nữa...cô chẳng qua chỉ là một con cờ của Đinh gia mà thôi, đừng có tỏ cái thái độ kiêu căng đó với tôi...Hơn nữa, tập đoàn Siêu Uy của Đinh gia cô hiện nay không còn được như trước nữa....Cô tưởng cô vẫn là Đinh gia đại tiểu thư oai phong một cõi như ngày nào sao? Nói thật, hôm nay tôi mời cô khiêu vũ, mời cô uống rượu hoàn toàn là đã vinh dự cho cô lắm rồi..."
Nói đến đây, Caesar chỉ vào Phương Hạo Vân, nói: "Hắn là cái đinh gì...chẳng qua là một thằng Trung Quốc mà thôi..."
Trên mặt gã mang đầy vẻ giễu cợt, nhạo báng: "Hừ, tôi ghết nhất là bọn Trung Quốc...ngày cả những lưu học sinh ưu tú của các người cũng là bọn đểu giả, xài toàn bằng giả, đúng là mất thể diện..."
Phương Hạo Vân vô cùng buồn bực. Quả thật những gì Caesar nói cũng có phần đúng. Trong nước gần đây có xảy ra chuyện một số học sinh trường Luật đã dùng tiền để mua các văn bằng và chứng chỉ cho mình. Chuyện này đã lọt ra bên ngoài, khiến cho khắp nơi đều biết, làm cho danh dự của lưu học sinh Trung Quốc cũng vì thế mà bị ảnh hưởng.
Đối với những chuyện như thế này, Phương Hạo Vân cũng chỉ biết cười khổ, bọn "học giả" không biết liêm sỉ đó thì gã có thể làm được chứ...
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bọn sâu bọ đó chỉ là trường hợp cá biệt, là "con sâu làm rầu nồi canh", làm sao có thể đại diện cho hàng triệu triệu người Trung Quốc chứ? Thật buồn cười.
Trong đôi mắt Phương Hạo Vân hiện lên một tia giận dữ, đang lúc hắn định mở miệng thì Đinh |Tuyết Nhu đã cười lạnh, nói: “Caesar...người khác nói lời này thì cũng đành, nhưng anh thì không đủ tư cách đâu...Anh đừng quên, cái bằng thạc sĩ của anh cũng là do ông Flynn mua cho anh...hơn nữa, nói cho anh biết, lão già nhà anh cũng nhờ cậy không ít lưu học sinh người Hoa nên mới có được cái bằng đó đấy...”
Lời này vừa dứt, Caesar liền đở bừng cả mặt.. Nhưng gã khồng hề dám phát tác với Đinh Tuyết Nhu, mà lại xoay sang Phương Hạo Vân, dùng ánh mắt ác độc nói: “Tiểu tử thúi, cút cho tao...nơi này không hoan nghênh người Trung Quốc...quán bar này có cổ phần của nhà Flynn nên tao hiện tại lấy tư cách ông chủ, ra lệnh cho mày cút khỏi đây ngay!”
Thấy Caesar nổi giận như vậy nhưng ngược lại Phương Hạo Vân lại vô cùng bình tĩnh. Mặt hắn không đổi sắc, bưng chén rượu lên, thong thả hớp một hơi, nói: “Một thằng cậu ấm không có chút thành tích gì mà cũng dám sủa trước mặt tao à?”
Caesar lập tức giận tím mặt, trong mắt sát ý chợt lóe. Gã liền nhào ngay tới, vung tay thi triển quyền Thái đánh về phía ngực của Phương Hạo Vân.
Trong mắt Phương Hạo Vân thì lại hiện lên tia khinh thị. Quyền Thái chính là môn võ hung tàn nhất, ác độc nhất trong đánh giáp lá cà, nhưng đáng tiếc dưới tay Caesar thì lại yếu như sên. Nếu muốn làm thương tổn hắn thì coi như còn kém 10 vạn 8 ngàn dặm!
Mà cho dù cao thủ quyền Thái thứ thiệt tự mình ra tay thì cũng không làm gì được Phương Hạo Vân. Bởi lẽ dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là một môn võ thuật, còn thứ mà Phương Hạo Vân tu luyện chính là công phu chính tông được lưu truyền suốt mấy ngàn năm trong lịch sử Trung Quốc.
Đem công phu so sánh với võ thuật để đánh giáp lá cà, quả thật có khác biệt lớn, căn bản không thể nói hết được.
Bàn tay của Phương Hạo Vân khẽ giật, vừa mới chuản bĩ xuất thủ thì đột nhiên có mấy bóng người lao về phía trước, trong đó có một thân anh chặn Caesar lại, nháy mắt đã đánh cho gã ngã xuống đất. Đồng thời một người khác giơ chân đạp lên ngực Caesar.
Trong đôi mắt đẹp của Đinh Tuyết Nhu hiện lên tia kinh ngạc. Cô ngàn vạ lần không nghĩ tới ngay trên đất Anh lại có người ra tay tương trợ Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười nhạt: “Các người cũng là người của Bạch Nguyệt Thiên à?”
“Không, chúng tôi chính là người của thiếu chủ...”
Người vừa nói là một thanh niên người Trung Quốc khoảng 25 tuổi. Hắn đúng thẳng người, trông rất tinh anh, sắc mặt tuy hơi tái nhợt nhưng ngũ quan rất đoan chính. Miệng rất rộng, nhưng lại mang chút mị lực.
“Thiếu chủ, chúng tôi phụng mệnh đến đây âm thầm bảo về cậu...à không...tôi nói sai rồi...là âm thầm giúp thiếu chủ xử lý phiền toái...”
Người nọ cười, nói tiếp: “Tôi biết, với thân thủ của thiếu chủ thì ở đây không ai có thể làm thương tổn cậu được...nhất là đối với loại võ thuật bát nháo, không phải công phu chính tông như quyền Thái thì càng không có tư cách...”
“Ha ha...!”
Phương Hạo Vân bật cười vì lời này, hỏi: “Anh tên là gì?”
“Hồi bẩm thiếu chủ...tôi gọi là La Tang, tương truyền tổ tiên tôi là Bạch Hổ tinh La Thành...Hì hì, dù gì thì ngày nay cũng không có cách nào để chứng thực chuyện đó. Nhưng tóm lại trẻ con trong nhà tôi đều có năng khiếu luyện võ. Như bản thân tôi đây, luyện võ mới 10 năm nhưng đả đạt trình độ thế này...quả thật không hổ là hậu duệ của La Thành...” La Tang dường như vô cùng thân thuộc với Phương Hạo Vân, đứng trước mặt thiếu chủ của mình mà hắn không hề mất tự nhiên.
“Ha ha...!”
Tên La Tang này đúng là hơi lám điều, nhưng quả thật cũng khá thú vị. Phương Hạo Vân rất thích cá tính của người này.
Trên thực tế, Bạch Nguyệt Thiên an bài La Tang âm thầm đi theo Phương Hạo Vân, một phần cũng là do con người của La Tang. Hắn biết thiếu chủ của mình tính cách ôn hòa nên mới sắp xếp một tên láu cá như La Tang ở bên cạnh thiếu chủ.
Tất nhiên, công phu của La Tang cũng không tồi nên mới được giao trọng trách như vậy.
Caesar bị đạp lên người, gương mặt nhất thời vặn vẹo méo mó, gã dùng đôi mắt ngoan độc, phẫn nộ nhìn Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu: “Mau thả tao ra, nếu không chúng mình sẽ chết chắc...”
La Tang bước tới, tung chân đá một cái vào mặt Caesar, mặc dù hắn không dùng lực nhưng cũng đủ khiến cho cái mũi của Caesar bị bẹp dí. Caesar lập tức rống lên, kêu gào không ngớt.
Ánh mắt La Tang lộ vẻ khinh bỉ, nói: “Kêu ca cái gì...ai bảo tiểu tử nhà mày dẫm phải phân chó, cho nên mới dám xúc phạm đến thiếu chủ của bọn tao...đáng đời!”
Đối với chuyện ẩu đả tại quán bar, thoạt tiên ông chủ và các khách khúa không quan tâm cho lắm. Bởi chuyện này vốn xảy ra như cơm bữa ở những chốn như thế này. Nhưng giờ đây, khi thấy Caesar bị đả thương, ông chủ liền nóng ruột.
Lời của Caesar cũng không phải là bịa đặt, nhà Flynn quả thật là đại cổ đông của nơi này. Ông chủ hiện tại lâm vào cảnh ngộ dở khó dở cười. Lúc đầu còn tưởng rằng Caesar hiếp đáp kẻ khác cho nên bỏ ngoài tai, không ngờ giờ đây kẻ bị thất thế lại chính là Caesar. Cho nên ông ta liền không dám chần chừ, vội rút điện thoại cầu cứu.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ như Phương Hạo Vân và La Tang đang vui đùa tán gẫu, nhưng thật ra ánh mắt sắc bén của hắn vẫn hướng về phía Caesar, nhất thời làm cho Caesar có cảm giác lạnh lẽo đến run rẩy cả người.
Tuy nhiên, gia tộc Flynn ở Luân Đôn vẫn xem như có thế lực, cho nên dù bị dẫm dưới chân người khác nhưng khẩu khí của Caesar vẫn không nhỏ.
“Chúng mày là ai...chúng mày có biết tao là gì không?” Caesar bất chấp cơn đau ở mũi, vẫn dùng vẻ mặt âm độc nói.
La Tang liền bật cười. Xem ra gã này cũng có chút phân lượng, đến tình cảnh này rồi mà vẫn còn dám mở mồm uy hiếp mình, lôi bối cảnh gia đình ra để lên giọng.
Chẳng phải chỉ là cậu ấm nhà Flynn thôi sao? Thật đúng là không biết tự lượng sức.
Lẽ dĩ nhiên, khách quan mà nói thì gia tộc Flynn ở Luân Đôn đích thực là danh gia vọng tộc, đúng là có chút thế lực. Nhưng thế lực của bn5 họ nếu đem ra so sánh vối thủ hộ gia tộc thì lại có chút nực cười. Huống chi người hôm nay Caesar đắc tội lại chính là thiếu chủ nhân của thủ hộ gia tộc.
Đinh Tuyết Nhu cũng không biết rõ thế lực của Phương Hạo Vân lớn đến dường nào, nhưng cô lại tường tận sức mạnh của gia tộc Flynn, thầm nghĩ dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, làm thế này không biết sẽ có hậu quả gì phát sinh không nữa.
“Hạo Vân, chuyện này coi như kết thúc tại đây...chúng ta mau rời khỏi đây đo...” Đinh Tuyết Nhu thấp giọng khuyên.
Phương Hạo Vân thì lại có quyết định của riêng mình. Hắn không muốn gây chuyện, nhưng nếu có người khác động đến mình thì hắn cũng không phải là loại người sợ phiền phức mà bỏ qua.
Lúc đặt chân tới Luân Đôn thì hắn cũng chưa tìm hiểu về gia tộc Flynn này. Nhưng từ thái độ của bọn người La Tang mà nói thì xem ra nhà Flynn cũng không phải là cục xương khó nuốt.
Dẫu vậy, hắn vẫn nhận được một tin tức từ phía Đinh Tuyết Nhu, đó là việc Đinh gia và gia tộc Flynn có kết minh với nhau. Vì chuyện này nên Phương Hạo Vân liền có chút suy tư?
Nên xử lý như thế nào đây?
Thì ra ngay từ đầu Phương Hạo Vân đã có chủ ý muốn thị uy với Caesar và gia tộc Flynn để biểu thị thực lực của mình. Chứ nếu không, chỉ bằng vào đám tôm tép nhà Đinh gia thì sao có thể khiến mình phô bày thực lực được.
Cảnh giới tối cao nhất của “chiến” chính là “bất chiến.” “Bất chiến” mà khiến kẻ khác phục, đó mới là vương đạo.
Mục đích đi lần này của Phương Hạo Vân đơn giản là vì chuyện của Đinh Tuyết Nhu. Còn những chuyện khác như gây hấn đánh đấm thì hắn không quan trọng cho lắm. Cho nên trừ phi có tình hướng bất đắc dĩ, nếu không hắn cũng sẽ hạn chế gây chiến tranh. Chỉ cần Đinh gia biết được thế lực của mình, sau đó chủ động đến kết thân là tốt rồi.
“Yên tâm, anh có cân nhắc mà...!”
Phương Hạo Vân mỉm cười với Đinh Tuyết Nhu, ý bảo cô đừng sốt ruột.
/731
|