Ánh mắt của Tiên Tổ trở nên lạnh hơn nữa, trầm giọng nói :" Ngươi đứng lên đi, vì ngươi có công chuộc tội, nên ta mới có thể tha chết cho ngươi, nếu không, bây giờ ngươi không còn nguyên vẹn để đứng đây ..."
Tome ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, tim đập cực nhanh.
Tiên Tổ lại nói tiếp : "Tome, từ hôm nay trở đi, ngươi và Sophie cùng nhau tu luyện, ta muốn nhìn thấy năng lực của các ngươi, chỉ có kẻ mạnh mới có thể trở thành người nối nghiệp trong mắt ta ..."
Màn đêm phủ xuống thành phố Luân Đôn xinh đẹp, những ánh đèn màu chiếu rọi khắp mọi nơi. Đứng cạnh cửa sổ trong phòng khách rộng thênh thang kia, Nguyệt Như nhìn về mặt trăng trên cao, trong lòng rất thương nhớ người đàn ông của mình.
Sờ sờ cái bụng hơi to ra một chút, cô thở dài một tiếng, cô hy vọng cha của đứa nhỏ có thể đến ôm lấy cô.
"Hạo Vân, rốt cục là khi nào thì anh mới có thể đến đây ..." Nguyệt Như đứng trước cửa sổ, đau khổ thở dài một tiếng.
"Nguyệt Như, anh đến rồi ..." Đúng lúc này, hai cánh tay lực lưỡng nhẹ nhàng ôm ngang bụng của cô, đôi bàn tay quen thuộc ấy bắt đầu vuốt ve bề mặt mềm mại của cái bụng, một hơi thở dày đặc nam tính tản ra từ phía sau lưng của cô, hơn nữa, còn chậm rãi kéo cô vào trong lòng ngực.
Ngay sau đó, miệng của người đàn ông này nhẹ nhàng cắn vào vành tai của cô : "Nguyệt Như, có nhớ anh không? Anh đến rồi, anh đến thăm em và con đây ..."
Vành tai của Nguyệt Như là một trong những bộ phận tương đối mẫn cảm, bị Phương Hạo Vân cắn nhẹ như vậy, làm cho thân thể của cô bị chấn động một chút, một cảm giác say mê triền miên cũng tăng vọt lên, hơn nữa còn đang khuếch tán khắp toàn thân.
"Hạo Vân, em đang nằm mơ sao?" Nguyệt Như thì thào.
Bàn tay của Phương Hạo Vân không ngừng chạy loạn trên cơ thể của Nguyệt Như, Nguyệt Như dần dần cảm thấy thân thể của mình bắt đầu trở nên xôn xao hơn.
Đã lâu rồi không được âu yếm, khiến cho thân thể của cô trở nên đặc biệt nhạy cảm.
"Muốn không?" Giọng nói trầm thấp tràn ngập vẻ thành thục nam tính vang lên bên tai của Nguyệt Như, làm cho cơ thể của cô không ngừng xuất hiện những khoái cảm khiến cho cô khó lòng kìm chế.
"Em muốn ..." Ý chí của Nguyệt Như dần trở nên yếu đuối, trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ hấp dẫn đầy xuân tình.
Nghe tiếng tiếng rên từ trong miệng của Nguyệt Như phát ra, nhịp thở của Phương Hạo Vân vốn đang ổn định cũng bắt đầu trở nên rối loạn, bởi vì cơ thể đã bị lửa dục thiêu nóng.
"Nguyệt Như, mấy ngày nay anh vẫn đều nghĩ đến em ... Em biết không? Anh yêu em lắm ..." Vừa nói những lời tâm tình với Nguyệt Như, Phương Hạo Vân vừa ôm lấy thân thể của cô, đặt xuống ghế sofa trong phòng khách, và hắn cúi đầu xuống bắt đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Ngã xuống ghế sofa mềm mại, Phương Hạo Vân nghiêng người kéo thân thể quyến rũ của Nguyệt Như vào trong lòng ngực, hai bàn tay ma không ngừng di chuyển trên thân thể của Nguyệt Như.
Khoái cảm lập tức đến như thủy triều, không ngừng tấm tưới tâm hồn của Nguyệt Như, khiến cho thân thể nóng rực của cô run lên không ngừng.
"Nguyệt Như, nói cho anh biết ... mấy ngày nay có nghĩ đến anh lúc tự an ủi không?" Phương Hạo Vân phà những hơi thở nóng rực của mình ra bên vành tai của Nguyệt Như.
Nguyệt Như lúc này cũng đã tình mê ý loạn rồi, âm thanh lúc nói chuyện mang theo một sự phóng đãng mê lòng người : "Có nhớ ... mấy ngày trước, hầu như tối nào em cũng tự an ủi cả ...""
"Đừng có tra tấn người ta nữa mà ... lắp đầy sự trống rỗng của em đi ..." Nguyệt Như vặn vẹo thân mình, nói.
Ngón tay của Phương Hạo Vân giống như một con rắn sống bắt đầu mò xuống dưới bụng của Nguyệt Như, làm cho thân thể của cô không ngừng chấn động, lẩm bẩm thì thào : "Hạo Vân, người đàn ông của em, ông xã của em .. mau đến làm em đi ... Tùy anh muốn làm em thế nào cũng được ..."
Phương Hạo Vân vuốt ve cái đùi đẫy đà cách lớp vớ nhung, nhẹ nhàng nói : "Nguyệt Như, không cần gấp như vậy, chẳng lẽ em không nghe người ta nói sao, sau khi mang thai thì không thể sinh hoạt vợ chồng được à?"
"Có nghe qua, nhưng cái hạn chế này chỉ nhằm vào người thường, còn đối với người như anh và em, căn bản là không cần suy xét" Nguyệt Như mở đôi chân thon dài của mình ra, cổ vũ cho bàn tay ma của Phương Hạo Vân đi vào thăm dò vùng cấm.
Nhìn thấy cái quần lót trắng đã ướt đẫm một vùng, Phương Hạo Vân liền cười, cười rất là mờ ám.
Nguyệt Như ỷ ôi trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, khuôn mặt ửng hồng cả lên, miệng thì thào nói : "Hạo Vân, không được, anh mau làm em đi, em thật sự không được rồi ..."
Phương Hạo Vân ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô, đưa miệng hôn lên đôi môi kiều diễm của cô, đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong, tham lang hưởng thụ hương thơm của thiếu phụ xinh đẹp trong lòng ngực.
"Nguyệt Như, mẹ của em không có ở đây à?" Sau khi hôn xong, tay của Phương Hạo Vân bắt đầu lướt sóng trên thân thể mềm mại của cô, chạy đến cặp mông giàu sự co dãn kia ...
Phản ứng của Nguyệt Như rất là nhiệt liệt, giờ phút này, cô không còn rụt rè hay ngượng ngùng gì cả, cô tiếp nhận sự âu yếm của Phương Hạo Vân, đồng thời, tay của cô cũng chạy loạn không thành thật trên người của Phương Hạo Vân...
Trước mặt người đàn ông mình thích, cô liền giống như một dâm phụ vậy.
Bất tri bất giác*, cả hai người đã thay đổi vài tư thế, rất là vui sướng, đôi mắt đẹp của Nguyệt Như đã đóng chặt lại, cô cảm thấy rằng vật nóng như lửa của hắn đang đẩy cô lên đỉnh núi.
Phương Hạo Vân thì kề miệng đến gần vành tai của Nguyệt Như, thổi khí nóng lên nó, khiêu khích sự mẫn cảm của Nguyệt Như, khiến cho cổ của cô co rút lại, cảm giác ngứa ngứa truyền từ vành tai đến khắp toàn thân, thân thể của cô run lên từng cơn, trong miệng phát ra những tiếng rên nhỏ.
Những tiếng rên khẽ làm rung động tâm hồn ấy đã khiến cho Phương Hạo Vân cảm thấy rất kích thích, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh hơn, động tác tùy ý làm cho Nguyệt Như có cảm giác đạt được đỉnh của cực khoái vậy, những khoái cảm như điện ấy đang dần lan tràn ra khắp toàn thân, và cô hùa theo tiếp nhận nó càng ngày càng nhiệt tình hơn, càng lúc càng phóng đãng hơn.
Khoái cảm bùng nổ, từng cơn rồi lại từng cơn.
Suốt cả đêm, Nguyệt Như cũng không nhớ rõ là mình đã đạt cao trào bao nhiêu lần nữa, bây giờ cô không còn sức để mà hùa theo, để mà phối hợp với sự chinh phạt ấy nữa ra, khi tiếng rên rỉ cao vút nhưng ngắn ngủi của cô vang lên, thì thân thể của cô lại một lần nữa rung lên không ngừng ...
Phương Hạo Vân cảm giác đã đến đỉnh, rốt cục đã không còn khống chế được, thân mình rung lên, và tình cảm mãnh liệt tích tụ lâu nay bùng nổ trong nháy mắt...
Sau khi tiếng thở dốc dần dần ổn định lại, trong căn phòng vốn tràn ngập xuân sắc cũng khôi phục lại yên lặng, tình cảm mãnh liệt trôi qua, hai người ôm chặt lấy nhau, hôn nhau, âu yếm nhau.
"Hạo Vân, đây có phải là sự thật không? Em còn không thể tin được, sao anh có thể xuất hiện như vậy ở bên cạnh em được chứ ..." Khuôn mặt của Nguyệt Như đang chôn trong lòng ngực Phương Hạo Vân hơi hơi ngẩng lên, nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp toát ra nhiều sự bất ngờ nói không nên lời.
Phương Hạo Vân không nhịn được, cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi của cô, mỉm cười nói : "Là thật ... Đây không phải là giấc mông, anh thật sự đang ở bên cạnh em ..."
"Hạo Vân, anh thật tốt, em yêu anh ..." Nguyệt Như khe khẽ nói.
"Anh cũng yêu em ..." Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ về đôi bờ vai bóng loáng của cô, trong ánh mắt tóa ra sự yêu thương vô tận.
Trong đôi mắt đẹp của Nguyệt Như tràn đầy sự vui sướng, cô ôm chặt cổ của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, em biết cá tính của anh mà, lần này anh đến Luân Đôn, nhất định là có chuyện quan trọng gì phải không?"
Phương Hạo Vân hôn lên trán của Nguyệt Như một cái, cười nói : "Em thật là thông minh ... Nguyệt Như, Sophie chưa chết, Tome có thể chế luyện thành công máu hắc ám ..."
Lời này vừa nói ra, Nguyệt Như lập tức tràn đầy lo lắng : "Hạo Vân ... cái này không tốt đâu ... Nếu để cho Tome chế luyện máu hắc ám thành cong, thì Thiên Đạo chúng ta có thể sẽ chịu trận đầu tiên"
"Yên tâm đi, anh đến đây để xử lý chuyện này ..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Nếu Tome dám có ý định khác thường, anh cam đoan là sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết ..."
Sau đó, Phương Hạo Vân ôm thân thể của Nguyệt Như thật chặt vào lòng, nói : "Nguyệt Như, sau khi chuyện lần này kết thúc, em theo anh trở về Hoa Hải đi ..."
"Em rất muốn đi theo anh, nhưng mà còn mẹ thì sao?" Nguyệt Như thật ra đã sớm muốn đến Hoa Hải rồi, nhưng mà lại bị Thanh Âm ngăn cản, cho nên mới không đi được.
"Không sao!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Vấn đề của mẹ vợ, anh sẽ đi nói chuyện ..."
Phương Hạo Vân hôn lên mặt Nguyệt Như một cái, cười nói : "Nguyệt Như ... anh hy vọng con của chúng ta tiếp nhận huấn luyện của gia tộc thủ hộ ..."
"Cái này ... mẹ và ba đã từng nói qua, con của chúng ta sau này phải kế thừa Thiên Đạo ..." Nguyệt Như dường như có vẻ hơi khó xử.
"Hai cái này không hề có mâu thuẫn ..." Phương Hạo Vân giải thích : "Huấn luyện cho đứa nhỏ không ảnh hưởng đến tương lai của nó .... Ngược lại, sau khi tiếp nhận huấn luyện của gia tộc thủ hộ xong, sau này nó chấp chưởng Thiên Đạo sẽ càng thêm thuận lợi. Nguyệt Như, con là của chúng ta, không cần để ý đến ý kiến của người khác ..."
"Dạ ..." Nguyệt Như ngoan ngoãn gật đầu.
"Hạo Vân, em còn muốn nữa ..." Nguyệt Như dựa vào lòng ngực của hắn, dường như muốn làm cho thân thể của mình hòa nhập vào cơ thể của Phương Hạo Vân vậy.
Khúc nhạc giao hoan lại một lần nữa vang lên.
Trời dần dần sáng, mặt trời nhú lên sau những rạng mây sớm, làm nhuộm đỏ cả bầu trời buổi sáng. Lúc này, trên cái ghế sofa rộng thùng thình trong phòng khách, có hai thân thể trần trụi đang ôm lấy nhau.
"Cốc cốc ..."
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó, cửa phòng bị người ta đẩy vào. Mà lúc này, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như vừa mới thức dậy thôi.
"Hai đứa ..." Nhìn thấy đôi nam nữ đang nằm trên giường, Thanh Âm vừa vào cửa lập tức bị ngây dại, sắc mặt của bà trở nên đỏ ửng : "Hai đứa ... hai đứa còn chưa mặc quần áo ..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như mới ý thức được mình đang không mặc đồ, vội vàng dùng chăn che lấy thân thể, sau khi ổn định lại tâm tình một hút, Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Mẹ vợ Thanh Âm, sao mẹ không gõ cửa mà đã vào rồi?"
"Hừ!"
Thanh Âm khẽ cáu một tiếng, khuôn mặt ửng hồng lên, giận dữ nói : "Con đến đây khi nào, mẹ làm sao mà biết ... Còn nữa, sao hai đứa không khóa cửa ..."
"Mẹ ... mẹ ra ngoài trước đi ..." Khuôn mặt của Nguyệt Như còn đỏ hơn cả Thanh Âm nữa.
"Hai đứa nhanh lên, mẹ có chuyện quan trọng cần phải nói ..." Nói xong, Thanh Âm lại hừ một tiếng với Phương Hạo Vân, rồi đi ra ngoài.
"Hạo Vân, đều tại anh cả, sao anh lại không khóa cửa chứ ..." Nguyệt Như oán giận một tiếng, đưa tay nhéo vào eo của Phương Hạo Vân vài cái, coi như là trừng phạt.
Phương Hạo Vân cũng không cam lòng yếu thế, đưa tay lên bóp vào mông của cô không ngừng.
Thanh Âm ngoài cửa phòng nghe thấy những tiếng động không nên nghe ở trong phòng, sắc mặt lập tức đỏ ửng lên, tim không khỏi đập nhanh hơn, cảnh tượng trước đó vẫn lởn quởn trong đầu của bà.
Nguyên nhân của cái này cũng là do hồi nãy thấy được cái "nhất trụ kình thiên" của Phương Hạo Vân, cái thứ hùng tráng ấy, bà nhìn thấy rất rõ ràng.
Là một người đàn bà đã kết hôn và sinh con, Thanh Âm sao có thể không thấy qua thứ đó của đàn ông chứ, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy thứ lớn như vậy thôi, hơn nữa người này còn là con rể của mình.
Nghĩ đến đây, Thanh Âm không khỏi xấu hổ, sớm biết như vậy thì nên gõ cửa trước rồi.
"Hình như mình đã gõ cửa rồi mà ..." Thanh Âm dường như nhớ ra cái gì đó.
Còn trong phòng, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như sau khi mặc đồ vào xong rồi mới đi ra mở cửa phòng, Thanh Âm đang đứng chờ sẵn ngoài cửa, sắc mặt của bà cũng đã khôi phục lại bình thường rồi.
Bà đi đến, nói ngay : "Hạo Vân, con đến đúng lúc lắm, Luân Đôn gần đây xuất hiện một số tình huống khác thường..."
"Con biết!"
Phương Hạo Vân nói : "Sophie chưa chết, Tome đang giữ cô ta làm thí nghiệm, chế luyện máu hắc ám, để mong đạt được cảnh giới của Tiên Tổ trong Darkness ..."
"Có tin tức này sao? Có thật hay không?" Lông mày của Thanh Âm cũng nhíu lại.
"Tin tức là thật!"
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Lần này con đến đây chính là điều tra và xử lý chuyện này. Con tính khi đến thời điểm thích hợp sẽ tự mình lẻn vào trong tòa thành của Darkness để thăm dò tình hình thực tế ..."
"Hạo Vân, nếu đã như vậy, thì con xử lý chuyện này cho tốt, để phòng ngừa vạn nhất ..." Sắc mặt của Thanh Âm liền trở nên lo lắng : "Nếu Tome có hành động gì đó, thì khẳng định sẽ khai đao với Thiên Đạo và Siêu Uy ..."
"Con biết!"
Phương Hạo Vân nói : "Con cũng đã ra lệnh cho võ sĩ của gia tộc thủ hộ đề cao cảnh giác rồi, yên tâm đi, không sao đâu ..." Đột nhiên, điện thoại di động của Phương Hạo Vân vang lên, nhìn nhìn màn hình, là do Trương Bưu gọi đến, Phương Hạo Vân vỗ đầu một cái, tự nói : "Nguy rồi, đã quên cuộc hẹn với Bưu tử ..."
Sau khi nghe máy, Phương Hạo Vân ngượng ngùng nói : "Bưu tử, xin lỗi nha ... Bây giờ tạm thời anh có việc, đã đến Luân Đôn rồi. Cuộc nhậu của ba anh em chúng ta dời lại sau đi ..."
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của Trương Bưu : "Em biết nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi .. Anh Hạo Vân, có chuyện gì không, bọn em có thể giúp gì cho anh không?"
"Không cần!"
Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Bưu tử, thiên hạ gần đây không được ổn, chú và Đại Phi nên cẩn thận một chút. Chuyện nơi này rất gấp, anh không nói nhiều được. Sau này có cơ hội anh sẽ giải thích tỉ mĩ với hai người ..."
"Anh Hạo Vân, bảo trọng!" Trương Bưu nói xong liền cúp điện thoại.
"Bạn trong nước à?" Thanh Âm nhân cơ hội nói : "Hạo Vân, vì sao con không phát triển ở Luân Đôn, mẹ thấy Hoa Hải kia, chổ nào cũng kém hẳn so với Luân Đôn cả"
"Đây chỉ là tạm thời thôi!" Phương Hạo Vân tự tin nói :"Mười năm sau, mẹ sẽ phát hiện ra, ở Hoa Hải, mặc kệ là chổ nào cũng đều sẽ mạnh hơn Luân Đôn cả. Mẹ vợ Thanh Âm à, con đề nghị với mẹ rằng, nên đến Hoa Hải phát triển đi"
"Mẹ không đi!" Thanh Âm nói.
"Không sao cả ..." Phương Hạo Vân thản nhiên đáp :" Dù sao thì khi chuyện lần này kết thúc, con sẽ mang Nguyệt Như rời đi ... Bọn họ sẽ sống tại Hoa Hải ..."
"Không được ..." Thanh Âm quả quyết từ chối : "Mẹ tuyệt đối không cho phép con mang Nguyệt Như đi đến Hoa Hải ... Nguyệt Như là con của mẹ, Luân Đôn là nhà của mẹ, mẹ tuyệt đối không để cho con mang Nguyệt Như đi"
"Ha ha ..."
Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Mẹ vợ à, mẹ không biết là mẹ rất bá đạo sao? Nguyệt Như là vợ của con, con đương nhiên có quyền mang cô ấy đi ... Cho dù thân là cha mẹ, sợ là cũng không có quyền quản. Đúng không, Nguyệt Như?"
Nguyệt Như nghe như vậy, vốn định tỏ thái độ, nhưng đối phương là mẹ của mình, cho nên cô cũng hơi khó xử.
Đúng lúc này, Long Đầu xuất hiện, ông ta cười nói :"Thanh Âm, Hạo Vân, hai người không cần cãi nhau, chuyện này để cho Nguyệt Như làm chủ, có điều theo cái nhìn của tôi thì Hạo Vân mang Nguyệt Như đi là chính xác. Thanh Âm, hai đứa nó là vợ chồng, đương nhiên là phải ở cùng một chổ, chúng ta làm cha mẹ, cũng nên hiểu chuyện một chút"
"Hừ!"
Thanh Âm hừ lạnh một tiếng, nói : "Đàn ông các người chỉ biết nói giúp cho đàn ông mà thôi ... Tôi chỉ có một đứa con gái, nếu nó mà đi rồi, thì ai sẽ chăm sóc cho tôi ..."
"Cho nên con mới nói, hai người đến Hoa Hải với con đi" Phương Hạo Vân nói :"Mẹ vợ Thanh Âm, Long Đầu, chuyện này không cần nói trước, việc gấp bây giờ là phải tìm hiểu rõ ý đồ của Tome"
"Ừ!"
Long Đầu gật đầu, nói :"Hạo Vân, ta cũng đã ra lệnh rồi, toàn bộ Thiên Đạo tiến vào trạng thái cảnh giới cao ...."
.......................................
Việc Phương Hạo Vân đến Anh, cũng đã bị Darkness điều tra được, Tiên Tổ triệu tập Sophie, Tome lại, thương lượng xem nên đối phó Phương Hạo Vân thế nào.
Ý của Tome vẫn như vậy, cố gắng tránh xung đột với Phương Hạo Vân.
Còn thái độ của Sophie thì tương đối trái ngược, cô ta nóng lòng muốn báo thù cho huyết tộc, hận rằng bây giờ không thể đi giết chết Phương Hạo Vân.
Tiên Tổ thấy hai người không ai thuyết phục được ai, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói : "Các ngươi đừng ầm ĩ ... Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn ..."
Tiên Tổ xua tay nói :"Ý của ta là, cần phải biết rõ ý đồ của Phương Hạo Vân ... Đối phó Phương Hạo Vân không phải là vấn đề, mấu chốt là thực lực của Darkness bây giờ đã không còn như trước. Thứ chúng ta cần đối phó không chỉ là một mình Phương Hạo Vân, mà là toàn bộ gia tộc thủ hộ ..."
Tome vội vàng nói : "Tiên Tổ nói rất đúng .. Con cũng nghĩ như vậy, thế lực của gia tộc thủ hộ bây giờ rất lớn. Hơn nữa Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành đều đang nằm trong tay họ. Lực lượng của gia tộc thủ hộ mạnh nhất từ trước đến giờ ..."
"Ừ!' Tiên Tổ gật đầu, nói : "Sophie, ngươi cần phải kiềm chế thù hận trong lòng .... Phải tránh làm cho thù hận làm mờ lý trí của ngươi ... Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức phán đoán của ngươi ..."
"Tiên Tổ dạy dỗ rất đúng!" Tuy rằng Sophie không cam lòng, nhưng trước mặt Tiên Tổ, cô ta không dám hó hé.
"Tiên Tổ ... tộc trưởng Edward của một trong mười hai gia tộc Morgan muốn gặp người ..." Tome đột nhiên nói.
"Lại là thằng nhóc đó à ..." Tiên Tổ khinh thường nói : "Không gặp ..."
"Tiên Tổ, lần này Edward mang tin của Phương Hạo Vân đến ..." Tome nói : "Con cảm thấy rằng chúng ta hẳn là nên nghe một chút ... Nói không chừng thật đúng là có thể giúp chúng ta ..."
"Ừ!"
Tiên Tổ nghe thấy thế, gật đầu một cái, nói :"Vậy cho hắn vào đi ..."
"Để con đi gọi hắn vào ..." Sau khi nhận được phép, Tome vội vàng đi ra ngoài, dẫn Edward vào.
Edward từng mơ tưởng rằng sẽ tranh giành được chức tộc trưởng của gia tộc Morgan, nhưng bây giờ hắn ta rốt cục đã hiểu được lực lượng sau lưng của gia tộc Morgan lớn thế nào rồi. Có điều hắn coi như cũng không kém lắm, ít nhất là cũng trở thành tộc trưởng của một trong mười hai gia tộc phụ.
Mấy ngày trước, trong lúc vô tình, hắn đã chiếm được một tin tức về Phương Hạo Vân.
Tin này nói về thân thế của Phương Hạo Vân.
Hắn cảm thấy rằng cái này vô cùng có lợi, cho nên vội vàng thông báo cho đại nữ vu Tome.
Đại nữ vu Tome lập tức nói cho hắn biết một bí mật lớn hơn, đó chính là người sáng lập ra Darkness, tộc trưởng đời đầu tiên của gia tộc Morgan đã trở lại ...
Nghe thấy tin tức này xong, Edward ý thức được rằng cơ hội của mình đã đến.
Phải biết rằng, gia tộc Morgan phát triển đến bây giờ, nhưng kẻ có thể gặp được người sáng lập ra Darkness, vị tộc trưởng đầu tiên của gia tộc Morgan thì lại chẳng có mấy người, cho nên hắn ta mới nghĩ rằng cơ hội đã đến.
"Edward ... trước mặt Tiên Tổ, ngươi cần phải tỏ vẻ thành ý và trung thành. Nếu không ngươi sẽ chết ..." Tome trầm giọng dặn dò : "Chuyện Tiên Tổ xuất hiện là bí mật của Darkness, ngươi ngàn vạn lần không được nói ra ngoài, nếu không, toàn bộ gia tộc của ngươi sẽ bị diệt ..."
"Tôi hiểu rồi ..."
Edward ưỡn ngực ra nói, sau đó cười cười bảo : "Điện hạ Tome, người cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào ..."
Sau đó, Tome liền mang Edward đi vào trong điện.
Trong giây phút Edward bước vào trong Nữ Vu điện, hắn lập tức cảm giác được thân thể của mình bị một luồng hắc ám nguyên lực bao vây.
Hắn cảm thấy rằng mình hít thở không nổi, thân mình cũng không khống chế được, muốn động một chút cũng không thể động.
"Ừ!"
Sau một hồi, Tiên Tổ mới cất giọng nói :"Edward ... ngươi thật sự rất trung thành, ta có thể cảm nhận được sự chân thành và nhiệt tình của ngươi ..."
"Lại đây đi ..."
Vừa dứt lời, áp lực quanh thân Edward lập tức giảm xuống.
Hắn vội vàng đi qua, quỳ xuống đất, nói : "Edward xin chào Tiên Tổ ... Tiên Tổ. con nhận được tình báo, Phương Hạo Vân là cô nhi, và trong nửa năm nay, hắn vẫn phái người đi tìm về thân thế của hắn ..."
"Ừ, tốt lắm!"
Tiên Tổ gật đầu : "Nói tiếp đi ..."
"Hồi bẩm Tiên Tổ, cha mẹ ruột của Phương Hạo Vân là người Mỹ gốc Hoa, cha tên là Phương Kiến Hoa, mẹ tên là Lam Thải Nhi, còn có tên gọi khác là Thu Thủy Nguyệt. Năm đó đến Luân Đôn làm ăn, sau này lại bị ba của con giết chết, hơn nữa còn cướp đoạt gia sản ..." Edward nói : "Tro cốt của hai người này còn nằm trong tộc của chúng ta ..."
"Tốt lắm!"
Tiên Tổ nói tiếp :"Edward, ta hỏi ngươi, linh hồn của bọn chúng, có bị phong ấn trong tro cốt không?"
"Dạ có!" Edward cười nói : "Lúc trước vốn chỉ là muốn trừng phạt hai người này, nhưng bây giờ xem ra, lại có thể phát huy công dụng lớn rồi ..."
"Tome ... có biện pháp làm cho bọn họ hồi sinh không?" Tiên Tổ quay đầu lại hỏi.
"Kính thưa Tiên Tổ, nếu như vậy thì con có biện pháp đưa linh hồn bị phong ấn của bọn họ vào trong một thể xác mới, làm cho bọn họ trở thành người hoạt tử ..." Tome thành thật trả lời.
"Ha ha ..."
Tiên Tổ cười nói : "Vậy cứ quyết định thế đi ... ta nghĩ ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó Phương Hạo Vân rồi .. Tome, ta cho ngươi ba ngày, sau ba ngày, ta muốn nhìn thấy hai hoạt tử Phương Kiến Hoa và Lam Thải Nhi này ..."
"Tiên Tổ, con làm việc người cứ yên tâm đi ... Việc này không nên chậm trễ, con quyết định bây giờ đi làm ngay ..."
"Khoan đã!"
Tiên Tổ nhìn Edward, nói : "Ngươi đi hỗ trợ Tome .... Sau khi chuyện thành, gia tộc của ngươi sẽ trở thành gia tộc đứng đầu trong mười hai gia tộc ..."
"Đa tạ Tiên Tổ ưu ái!" Edward vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
"Nói đi, ngươi còn yêu cầu gì nữa?" Tiên Tổ đột nhiên hỏi.
"Edward không dám ..."
"Ha ha, trong lòng ngươi rõ ràng là có việc ..." Tiên Tổ nói : "Chuyện trong lòng ngươi không thể gạt được ta ... Ta có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của ngươi ..."
"Tiên Tổ đừng trách ... Edward cả gan, xin Tiên Tổ sau khi thành công giao Nguyệt Như lại cho con ..." Edward vội vàng nói.
"Nguyệt Như?" Tiên Tổ nhướng mày.
"Nguyệt Như là đàn bà của Phương Hạo Vân, cũng là con gái của Long Đầu Thiên Đạo. Lúc trước, Edward từng có hôn ước với cô ta ..." Người nói lần này là Sophie.
"Ừ!"
Tiên Tổ gật đầu, nói :"Một đứa con gái, không quan trọng ... Đến lúc đó ta cho ngươi một trăm đứa cũng được ..."
"Edward chỉ cần Nguyệt Như thôi ...."
"Tốt, không thành vấn đề ..."
...............................
Dưới sự kiểm tra và chọn lọc của gia tộc thủ hộ, hơn một ngàn tinh anh của gia tộc thủ hộ từ khắp nơi đã tập trung lại tại Luân Đôn.
Dì Bạch, Nguyệt Nha Nhi tự mình dẫn người đến chỉ huy.
Hiển nhiên là gia tộc thủ hộ vẫn còn chút kiêng kỵ với máu hắc ám rồi.
Sau vài ngày ở chung, quan hệ của Thanh Âm và Phương Hạo Vân cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi, cái gì mà con rể hiền, con rể tốt, cứ kêu hoài không dứt miệng, kêu là nghe nhiệt tình rồi.
Long Đầu cũng hạ mình xuống, khiêm túc cùng thảo luận thế cục tại Luân Đôn với Phương Hạo Vân.
Kế hoạch của Phương Hạo Vân là quyết định sẽ lẻn vào trong tòa pháo đài của Darkness vào buổi tối, nhìn xem Tome rốt cục là muốn chơi trò gì.
Chỉ là khi đến chiều thì Long Đầu mang theo một tin tình báo về thân thế của Phương Hạo Vân đến.
Theo tin tình báo cho biết, cha mẹ của Phương Hạo Vân là người Mỹ gốc Hoa, định cư tại Luân Đôn, lấy việc kinh doanh mà sống, cha tên là Phương Kiến Hoa, mẹ tên là Lam Thải Nhi. Đến nay vẫn chưa rõ sống chế. Nghe nói vợ chồng Phương Kiến Hoa năm đó có quan hệ cá nhân rất tốt với một ông già tên là Eris Feyde.
Nói cách khác, muốn biết về tình huống của ba mẹ Phương Hạo Vân, thì nhất định phải tìm được ông già Eris Feyde này.
Sau khi Phương Hạo Vân nhận được tin tức xong, liền ra lệnh cho Thất Tinh Tài Phán sở mở rộng phạm vi tìm kiếm ra khắp Luân Đôn để tìm lão già này. Sau khi hai ngày bận rộn trôi qua, Phương Hạo Vân rốt cục đã có được tin của lão già Eris này rồi.
Sau khi liên hệ qua điện thoại, ông già Eris này tỏ vẻ muốn gặp mặt vớ Phương Hạo Vân, nói cho hắn nghe một số chuyện của ba mẹ hắn.
Hai người hẹn gặp nhau tại một quán trà do người Hoa mở, do trong lòng lo lắng về ba mẹ, cho nên Phương Hạo Vân đã chạy đến đây từ rất sớm.
Nửa tiếng sau, một ông già khoảng bảy mươi tuổi, tự xưng là Eris Feyde đi vào trong quán trà, hỏi chổ ngồi của Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân vội vàng đứng dậy đón tiếp.
Ánh mắt của Eirs nhìn Phương Hạo Vân rất là phức tạp, nói : "Giống ... thật sự rất giống ... Đứa con, bộ dáng của con rất giống Kiến Hoa ... khụ khụ ..."
Phương Hạo Vân thấy ông già ho khan, vội vàng cầm ấm trà lên rót một ly cho ông ta, khi buông ấm trà xuống, hắn nói : "Lão gia gia, ông uống một ngụm trà trước đi ..."
Eris nâng ly trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó để ly trà xuống, và tiếp tục ho khan một tiếng.
"Lão gia gia, thân thể của ông không được tốt, hay là để con nhìn xem giúp ông?" Phương Hạo Vân vừa mới đứng dậy, thì đã bị Eris ngăn cản : "Ông cũng đã sống đến bảy mươi tuổi rồi, mấy cái này đều là bệnh cũ tái phát cả, không sao đâu ..."
Phương Hạo Vân ngẩn người ra, rồi lập tức ngồi lại xuống ghế.
Eris thản nhiên nói : "Đứa nhỏ, con và tính tình của con, cái nào cũng rất giống Kiến Hoa cả, bộ dáng của hai người giống nhau, tính tình cũng giống nhau ..."
Phương Hạo Vân im lặng.
Eris lại uống một ngụm trà vào, nói : "Đứa nhỏ, con muốn biết cái gì?"
"Con muốn biết tất cả về ba mẹ con ..." Vẻ mặt của Phương Hạo Vân trở nên hồi hộp, nói :" Lão gia gia, nghe nói năm đó ông có quan hệ cá nhân không tồi với ba mẹ con, con hy vọng ông có thể cho con biết một số tin tức giá trị ... Con muốn biết, ba mẹ của con có khỏe mạnh hay không .... Con nghe nói sản nghiệp của bọn họ bị gia tộc Morgan cướp, người cũng đã bị gia tộc Morgan giết chết ..."
"Giết chết?" Eris nhíu mày, lập lại hai chữ này.
"Đúng vậy, con nghe nói như thế đó ..." Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, nói : "Từ nhỏ đến lớn con chưa từng nhìn mặt bọn họ lần nào cả ..."
Eris nhíu mày một cái, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nói : "Đứa nhỏ, ba mẹ của con chưa chắc đã chết ... Có điều, tình huống cụ thể thì ông cũng không thể nói rõ ràng được ...."
"Đứa nhỏ, ông hỏi con một câu, con có hận ba mẹ của con không?" Eris đột nhiên hỏi.
"Không hận!"
Eris im lặng ngắm nhìn Phương Hạo Vân thật lâu, dường như muốn nhìn ra xem đây là nói thật hay nói dối. Sau một hồi thật lâu mới lên tiếng nói : "Đứa nhỏ .. con nguyện ý trả giá tất cả những gì con có bây giờ vì ba mẹ của con không?"
Phương Hạo Vân cau mày suy nghĩ cả buổi, nói :" Đây là một vấn đề rất khó trả lời ... Hơn nữa, con cũng không biết nên trả lời thế nào ..."
Eris nghe xong hơi sửng sốt, nhíu mày nói : "Đứa nhỏ, xem ra ông đoán không sai rồi, tuy rằng con hy vọng có thể tìm được ba mẹ của con, nhưng mà sâu trong lòng của con thì con lại không thương bọn họ, đúng không?"
Eris vừa nói xong, Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Lão gia gia, con người là động vật có tình cảm ... Ông cảm thấy rằng ông sẽ yêu một người mà ông chưa từng gặp mặt sao?"
Trên mặt của Eris liền xuất hiện một nụ cười, nói : "Đúng vậy, con nói rất đúng .... Con người là động vật có tình cảm ... Ông có thể hiểu như thế nào đây? Con đi tìm ba mẹ của con, chỉ là vì muốn biết mình là ai?"
"Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đúng là có thể hiểu như vậy ..." Phương Hạo Vân cười nói : "Lão gia gia, ông rốt cục là biết cái gì?"
Eris híp mắt lại suy nghĩ, nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt bằng cặp mắt đầy ẩn ý sâu xa : "Ông biết rất nhiều thứ, nhưng ông chưa chắc đã muốn nói toàn bộ cho con biết ..."
Phương Hạo Vân cười nói : "Con không tin ông nói, ba mẹ con vẫn còn khỏe mạnh ... Bởi nếu bọn họ còn sống, vì sao con không có khả năng tìm thấy họ?"
Ánh mắt của Eris nhìn vào Phương Hạo Vân rất lâu, sau một hồi mới trầm giọng nói : "Không chết ... nhưng cũng không còn sống ..."
"Có ý gì?" Thân mình của Phương Hạo Vân lập tức run lên, sau một hồi mới trầm giọng nói : "Có ý gì chứ? Chẳng lẽ ba mẹ của con bây giờ sống không bằng chết?"
"Cái này cần con đi điều tra ..." Eris đột nhiên nói : "Đứa nhỏ, ông phải biết được, con có đủ năng lực để đi điều tra chuyện này hay không, và cùng với bảo vệ an toàn cho ông ..."
"Đương nhiên!" Phương Hạo Vân tự tin nói : "Gia tộc Morgan lớn nhất châu Âu, mà ở trước mặt con cũng chẳng là cái gì cả ..."
"Khẩu khí rất lớn!" Eris không nhịn được cười, có vẻ là cười trào phúng, nói : "Người trẻ tuổi bây giờ đều thích mạnh miệng ..."
Phương Hạo Vân không hề tức giận gì cả, chỉ cười nói : "Rất nhanh ông sẽ phát hiện ra thế lực của con ..."
Ánh mắt của Eris chợt lóe, đột nhiên hơi nhíu mày, dùng cách nói chuyện đầy thâm ý : "Con có nghe qua chưa, trên đời này có một loại người gọi là người hoạt tử?"
Phương Hạo Vân ngẩn ra, hỏi : "Có ý gì? Ý của ông là, ba mẹ của con đã trở thành người hoạt tử?"
Eris không nói gì cả, chỉ uống một ngụm trà, sau khi sắp xếp lại câu chữ, mới ngẩng đầu lên nói "Đứa nhỏ, con thật thông minh .... Đây là tin tức ông mới nhận được .... Nhưng mà ông không có cách nào đi xác nhận là thật hay giả. Đây cũng là nguyên nhân trước đó ông không dám nói cho con biết ..."
Dừng lại một chút, Eris nói thêm : "Đứa nhỏ, ông hy vọng con có thể nhanh chóng tìm được ba mẹ của con, sau đó giải thoát linh hồn của bọn họ đi ..."
Phương Hạo Vân vội vàng nói : "Cảm ơn tin tức của ông!"
Eris cười nói : "Không cần cảm ơn, năm đó ông và ba mẹ của con có quan hệ không tồi. Ông rất vui mừng vì bọn họ có được đứa con xuất sắc như vậy..."
"Lão gia gia, ông còn người thân không?" Nếu ông không còn người thân, thì không bằng con đón ông đến tạp đoàn Siêu Uy ở ..." Phương Hạo Vân nói : "Con muốn chăm sóc, nuôi dưỡng ông trước lúc lâm chung ..."
Ánh mắt của Eris lập tức trở nên sáng ngời, mỉm cười nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Chỉ bằng mấy câu nói ấy của con, hôm nay ông không uổng công đến gặp con rồi ... Kiến Hoa có được một người con như con, quả là vạn hạnh trong bất hạnh ..."
Phương Hạo Vân sờ sờ cái mũi, khẽ nói : "Bây giờ con nên bắt đầu điều tra từ đâu?"
"Gia tộc Morgan!"
Eris đột nhiên nói : "Chế tạo ra người hoạt tử, trừ gia tộc Morgan ra, thì những người khác đều không làm được ..."
"Xem ra ông rất hiểu biết về gia tộc Morgan?" Biểu tình của Phương Hạo Vân lập tức trở nên cổ quái : "Lão gia gia, con cuối cùng vẫn cảm thấy rằng ông không phải là người bình thường .." Trong giọng nói của hắn chứa đầy ẩn ý, chỉ là Eris không nghe được thôi.
"Ông chỉ là ông, là một ông già rất bình thường ..." Eris lắc đầu nói : "Rất nhiều người đều cảm thấy rằng ông không tầm thường, nhưng trên thực tế, ông chỉ là một ông già bình thường thôi ..."
Trên mặt của Phương Hạo Vân hiện ra một nụ cười kì quái, không nói gì cả.
Eris thở dài một tiếng, nói : "Đứa nhỏ, nhớ kỹ, sau khi tìm được ba mẹ của con xong, nhất định phải giải thoát linh hồn của bọn họ, nếu không thì bọn họ sẽ chịu khổ mãi mãi đấy ..."
Khi nói đến đây, Eris đột nhiên lơ đãng nói ra một câu : " Đến gia tộc của Edward đi ... Đó là một gia tộc có tiếng trong mười hai gia tộc của gia tộc Morgan, có lẽ con sẽ tìm được đáp án cho riêng mình ..."
Phương Hạo Vân nghe đến đó, âm thầm cười khổ không thôi, không phải oan gia thì đúng là không gặp.
"Con và bản thân Edward có một món thù riêng ..." Phương Hạo Vân nói.
Eris dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Xem ra con quả thật cũng không tầm thường, người có gan làm kẻ thù của Edward, trên đời này không có nhiều lắm ..."
Eris ngắm nhìn Phương Hạo Vân một hồi lâu rồi mới lên tiếng : "Chúc con may mắn ..."
Sau khi trở về Thiên Đạo, Phương Hạo Vân liền nhận được điện thoai của dì Bạch, nói là cô ta đang trên đường đến Thiên Đạo.
Nửa tiếng sau, dì Bạch đã vào Thiên Đạo rồi, Phương Hạo Vân lập tức đem cuộc trò chuyện với Eris kể lại cho dì Bạch nghe rõ ràng.
Dì Bạch nhíu mày hỏi : "Hạo Vân, anh có cảm thấy được cảm giác kỳ quái trên người lão già Eris ấy không?"
"Có!"
Phương Hạo Vân nói : "Nhìn qua, ông ta dường như rất bình thường, nhưng trên thực tế lại sâu không thể tưởng được. Ông ta tuyệt đối không phải là một ông già bình thường ..."
Dì Bạch chuyển mắt nhìn về hướng Long Đầu, hỏi : "Tin tình báo của ông từ đâu mà có, chúng tôi đã điều tra theo tin tức của ông để thăm dò chổ của ông già kia, nhưng đều không có kết quả ..."
"Chẳng lẽ đây là một âm mưu?" Nguyệt Như không khỏi có chút lo lắng.
"Em cũng nghĩ vậy" Dì Bạch nói : "Ít nhất là thân phận của lão già Eris ấy vẫn còn đáng nghi ngờ ... chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn ..."
"Không!" Phương Hạo Vân nói : "Chuyện này không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, tuy rằng thân phận của lão già ấy rất đáng nghi, nhưng anh cảm thấy rằng những lời ông ta nói về cha mẹ của anh rất có khả năng là thật ...."
Nguyệt Như nói xen vào : "Nhưng mà cái này rõ ràng là một cái bẫy mà ..."
Tome ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, tim đập cực nhanh.
Tiên Tổ lại nói tiếp : "Tome, từ hôm nay trở đi, ngươi và Sophie cùng nhau tu luyện, ta muốn nhìn thấy năng lực của các ngươi, chỉ có kẻ mạnh mới có thể trở thành người nối nghiệp trong mắt ta ..."
Màn đêm phủ xuống thành phố Luân Đôn xinh đẹp, những ánh đèn màu chiếu rọi khắp mọi nơi. Đứng cạnh cửa sổ trong phòng khách rộng thênh thang kia, Nguyệt Như nhìn về mặt trăng trên cao, trong lòng rất thương nhớ người đàn ông của mình.
Sờ sờ cái bụng hơi to ra một chút, cô thở dài một tiếng, cô hy vọng cha của đứa nhỏ có thể đến ôm lấy cô.
"Hạo Vân, rốt cục là khi nào thì anh mới có thể đến đây ..." Nguyệt Như đứng trước cửa sổ, đau khổ thở dài một tiếng.
"Nguyệt Như, anh đến rồi ..." Đúng lúc này, hai cánh tay lực lưỡng nhẹ nhàng ôm ngang bụng của cô, đôi bàn tay quen thuộc ấy bắt đầu vuốt ve bề mặt mềm mại của cái bụng, một hơi thở dày đặc nam tính tản ra từ phía sau lưng của cô, hơn nữa, còn chậm rãi kéo cô vào trong lòng ngực.
Ngay sau đó, miệng của người đàn ông này nhẹ nhàng cắn vào vành tai của cô : "Nguyệt Như, có nhớ anh không? Anh đến rồi, anh đến thăm em và con đây ..."
Vành tai của Nguyệt Như là một trong những bộ phận tương đối mẫn cảm, bị Phương Hạo Vân cắn nhẹ như vậy, làm cho thân thể của cô bị chấn động một chút, một cảm giác say mê triền miên cũng tăng vọt lên, hơn nữa còn đang khuếch tán khắp toàn thân.
"Hạo Vân, em đang nằm mơ sao?" Nguyệt Như thì thào.
Bàn tay của Phương Hạo Vân không ngừng chạy loạn trên cơ thể của Nguyệt Như, Nguyệt Như dần dần cảm thấy thân thể của mình bắt đầu trở nên xôn xao hơn.
Đã lâu rồi không được âu yếm, khiến cho thân thể của cô trở nên đặc biệt nhạy cảm.
"Muốn không?" Giọng nói trầm thấp tràn ngập vẻ thành thục nam tính vang lên bên tai của Nguyệt Như, làm cho cơ thể của cô không ngừng xuất hiện những khoái cảm khiến cho cô khó lòng kìm chế.
"Em muốn ..." Ý chí của Nguyệt Như dần trở nên yếu đuối, trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ hấp dẫn đầy xuân tình.
Nghe tiếng tiếng rên từ trong miệng của Nguyệt Như phát ra, nhịp thở của Phương Hạo Vân vốn đang ổn định cũng bắt đầu trở nên rối loạn, bởi vì cơ thể đã bị lửa dục thiêu nóng.
"Nguyệt Như, mấy ngày nay anh vẫn đều nghĩ đến em ... Em biết không? Anh yêu em lắm ..." Vừa nói những lời tâm tình với Nguyệt Như, Phương Hạo Vân vừa ôm lấy thân thể của cô, đặt xuống ghế sofa trong phòng khách, và hắn cúi đầu xuống bắt đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Ngã xuống ghế sofa mềm mại, Phương Hạo Vân nghiêng người kéo thân thể quyến rũ của Nguyệt Như vào trong lòng ngực, hai bàn tay ma không ngừng di chuyển trên thân thể của Nguyệt Như.
Khoái cảm lập tức đến như thủy triều, không ngừng tấm tưới tâm hồn của Nguyệt Như, khiến cho thân thể nóng rực của cô run lên không ngừng.
"Nguyệt Như, nói cho anh biết ... mấy ngày nay có nghĩ đến anh lúc tự an ủi không?" Phương Hạo Vân phà những hơi thở nóng rực của mình ra bên vành tai của Nguyệt Như.
Nguyệt Như lúc này cũng đã tình mê ý loạn rồi, âm thanh lúc nói chuyện mang theo một sự phóng đãng mê lòng người : "Có nhớ ... mấy ngày trước, hầu như tối nào em cũng tự an ủi cả ...""
"Đừng có tra tấn người ta nữa mà ... lắp đầy sự trống rỗng của em đi ..." Nguyệt Như vặn vẹo thân mình, nói.
Ngón tay của Phương Hạo Vân giống như một con rắn sống bắt đầu mò xuống dưới bụng của Nguyệt Như, làm cho thân thể của cô không ngừng chấn động, lẩm bẩm thì thào : "Hạo Vân, người đàn ông của em, ông xã của em .. mau đến làm em đi ... Tùy anh muốn làm em thế nào cũng được ..."
Phương Hạo Vân vuốt ve cái đùi đẫy đà cách lớp vớ nhung, nhẹ nhàng nói : "Nguyệt Như, không cần gấp như vậy, chẳng lẽ em không nghe người ta nói sao, sau khi mang thai thì không thể sinh hoạt vợ chồng được à?"
"Có nghe qua, nhưng cái hạn chế này chỉ nhằm vào người thường, còn đối với người như anh và em, căn bản là không cần suy xét" Nguyệt Như mở đôi chân thon dài của mình ra, cổ vũ cho bàn tay ma của Phương Hạo Vân đi vào thăm dò vùng cấm.
Nhìn thấy cái quần lót trắng đã ướt đẫm một vùng, Phương Hạo Vân liền cười, cười rất là mờ ám.
Nguyệt Như ỷ ôi trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, khuôn mặt ửng hồng cả lên, miệng thì thào nói : "Hạo Vân, không được, anh mau làm em đi, em thật sự không được rồi ..."
Phương Hạo Vân ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô, đưa miệng hôn lên đôi môi kiều diễm của cô, đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong, tham lang hưởng thụ hương thơm của thiếu phụ xinh đẹp trong lòng ngực.
"Nguyệt Như, mẹ của em không có ở đây à?" Sau khi hôn xong, tay của Phương Hạo Vân bắt đầu lướt sóng trên thân thể mềm mại của cô, chạy đến cặp mông giàu sự co dãn kia ...
Phản ứng của Nguyệt Như rất là nhiệt liệt, giờ phút này, cô không còn rụt rè hay ngượng ngùng gì cả, cô tiếp nhận sự âu yếm của Phương Hạo Vân, đồng thời, tay của cô cũng chạy loạn không thành thật trên người của Phương Hạo Vân...
Trước mặt người đàn ông mình thích, cô liền giống như một dâm phụ vậy.
Bất tri bất giác*, cả hai người đã thay đổi vài tư thế, rất là vui sướng, đôi mắt đẹp của Nguyệt Như đã đóng chặt lại, cô cảm thấy rằng vật nóng như lửa của hắn đang đẩy cô lên đỉnh núi.
Phương Hạo Vân thì kề miệng đến gần vành tai của Nguyệt Như, thổi khí nóng lên nó, khiêu khích sự mẫn cảm của Nguyệt Như, khiến cho cổ của cô co rút lại, cảm giác ngứa ngứa truyền từ vành tai đến khắp toàn thân, thân thể của cô run lên từng cơn, trong miệng phát ra những tiếng rên nhỏ.
Những tiếng rên khẽ làm rung động tâm hồn ấy đã khiến cho Phương Hạo Vân cảm thấy rất kích thích, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh hơn, động tác tùy ý làm cho Nguyệt Như có cảm giác đạt được đỉnh của cực khoái vậy, những khoái cảm như điện ấy đang dần lan tràn ra khắp toàn thân, và cô hùa theo tiếp nhận nó càng ngày càng nhiệt tình hơn, càng lúc càng phóng đãng hơn.
Khoái cảm bùng nổ, từng cơn rồi lại từng cơn.
Suốt cả đêm, Nguyệt Như cũng không nhớ rõ là mình đã đạt cao trào bao nhiêu lần nữa, bây giờ cô không còn sức để mà hùa theo, để mà phối hợp với sự chinh phạt ấy nữa ra, khi tiếng rên rỉ cao vút nhưng ngắn ngủi của cô vang lên, thì thân thể của cô lại một lần nữa rung lên không ngừng ...
Phương Hạo Vân cảm giác đã đến đỉnh, rốt cục đã không còn khống chế được, thân mình rung lên, và tình cảm mãnh liệt tích tụ lâu nay bùng nổ trong nháy mắt...
Sau khi tiếng thở dốc dần dần ổn định lại, trong căn phòng vốn tràn ngập xuân sắc cũng khôi phục lại yên lặng, tình cảm mãnh liệt trôi qua, hai người ôm chặt lấy nhau, hôn nhau, âu yếm nhau.
"Hạo Vân, đây có phải là sự thật không? Em còn không thể tin được, sao anh có thể xuất hiện như vậy ở bên cạnh em được chứ ..." Khuôn mặt của Nguyệt Như đang chôn trong lòng ngực Phương Hạo Vân hơi hơi ngẩng lên, nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp toát ra nhiều sự bất ngờ nói không nên lời.
Phương Hạo Vân không nhịn được, cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi của cô, mỉm cười nói : "Là thật ... Đây không phải là giấc mông, anh thật sự đang ở bên cạnh em ..."
"Hạo Vân, anh thật tốt, em yêu anh ..." Nguyệt Như khe khẽ nói.
"Anh cũng yêu em ..." Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ về đôi bờ vai bóng loáng của cô, trong ánh mắt tóa ra sự yêu thương vô tận.
Trong đôi mắt đẹp của Nguyệt Như tràn đầy sự vui sướng, cô ôm chặt cổ của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, em biết cá tính của anh mà, lần này anh đến Luân Đôn, nhất định là có chuyện quan trọng gì phải không?"
Phương Hạo Vân hôn lên trán của Nguyệt Như một cái, cười nói : "Em thật là thông minh ... Nguyệt Như, Sophie chưa chết, Tome có thể chế luyện thành công máu hắc ám ..."
Lời này vừa nói ra, Nguyệt Như lập tức tràn đầy lo lắng : "Hạo Vân ... cái này không tốt đâu ... Nếu để cho Tome chế luyện máu hắc ám thành cong, thì Thiên Đạo chúng ta có thể sẽ chịu trận đầu tiên"
"Yên tâm đi, anh đến đây để xử lý chuyện này ..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Nếu Tome dám có ý định khác thường, anh cam đoan là sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết ..."
Sau đó, Phương Hạo Vân ôm thân thể của Nguyệt Như thật chặt vào lòng, nói : "Nguyệt Như, sau khi chuyện lần này kết thúc, em theo anh trở về Hoa Hải đi ..."
"Em rất muốn đi theo anh, nhưng mà còn mẹ thì sao?" Nguyệt Như thật ra đã sớm muốn đến Hoa Hải rồi, nhưng mà lại bị Thanh Âm ngăn cản, cho nên mới không đi được.
"Không sao!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Vấn đề của mẹ vợ, anh sẽ đi nói chuyện ..."
Phương Hạo Vân hôn lên mặt Nguyệt Như một cái, cười nói : "Nguyệt Như ... anh hy vọng con của chúng ta tiếp nhận huấn luyện của gia tộc thủ hộ ..."
"Cái này ... mẹ và ba đã từng nói qua, con của chúng ta sau này phải kế thừa Thiên Đạo ..." Nguyệt Như dường như có vẻ hơi khó xử.
"Hai cái này không hề có mâu thuẫn ..." Phương Hạo Vân giải thích : "Huấn luyện cho đứa nhỏ không ảnh hưởng đến tương lai của nó .... Ngược lại, sau khi tiếp nhận huấn luyện của gia tộc thủ hộ xong, sau này nó chấp chưởng Thiên Đạo sẽ càng thêm thuận lợi. Nguyệt Như, con là của chúng ta, không cần để ý đến ý kiến của người khác ..."
"Dạ ..." Nguyệt Như ngoan ngoãn gật đầu.
"Hạo Vân, em còn muốn nữa ..." Nguyệt Như dựa vào lòng ngực của hắn, dường như muốn làm cho thân thể của mình hòa nhập vào cơ thể của Phương Hạo Vân vậy.
Khúc nhạc giao hoan lại một lần nữa vang lên.
Trời dần dần sáng, mặt trời nhú lên sau những rạng mây sớm, làm nhuộm đỏ cả bầu trời buổi sáng. Lúc này, trên cái ghế sofa rộng thùng thình trong phòng khách, có hai thân thể trần trụi đang ôm lấy nhau.
"Cốc cốc ..."
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó, cửa phòng bị người ta đẩy vào. Mà lúc này, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như vừa mới thức dậy thôi.
"Hai đứa ..." Nhìn thấy đôi nam nữ đang nằm trên giường, Thanh Âm vừa vào cửa lập tức bị ngây dại, sắc mặt của bà trở nên đỏ ửng : "Hai đứa ... hai đứa còn chưa mặc quần áo ..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như mới ý thức được mình đang không mặc đồ, vội vàng dùng chăn che lấy thân thể, sau khi ổn định lại tâm tình một hút, Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Mẹ vợ Thanh Âm, sao mẹ không gõ cửa mà đã vào rồi?"
"Hừ!"
Thanh Âm khẽ cáu một tiếng, khuôn mặt ửng hồng lên, giận dữ nói : "Con đến đây khi nào, mẹ làm sao mà biết ... Còn nữa, sao hai đứa không khóa cửa ..."
"Mẹ ... mẹ ra ngoài trước đi ..." Khuôn mặt của Nguyệt Như còn đỏ hơn cả Thanh Âm nữa.
"Hai đứa nhanh lên, mẹ có chuyện quan trọng cần phải nói ..." Nói xong, Thanh Âm lại hừ một tiếng với Phương Hạo Vân, rồi đi ra ngoài.
"Hạo Vân, đều tại anh cả, sao anh lại không khóa cửa chứ ..." Nguyệt Như oán giận một tiếng, đưa tay nhéo vào eo của Phương Hạo Vân vài cái, coi như là trừng phạt.
Phương Hạo Vân cũng không cam lòng yếu thế, đưa tay lên bóp vào mông của cô không ngừng.
Thanh Âm ngoài cửa phòng nghe thấy những tiếng động không nên nghe ở trong phòng, sắc mặt lập tức đỏ ửng lên, tim không khỏi đập nhanh hơn, cảnh tượng trước đó vẫn lởn quởn trong đầu của bà.
Nguyên nhân của cái này cũng là do hồi nãy thấy được cái "nhất trụ kình thiên" của Phương Hạo Vân, cái thứ hùng tráng ấy, bà nhìn thấy rất rõ ràng.
Là một người đàn bà đã kết hôn và sinh con, Thanh Âm sao có thể không thấy qua thứ đó của đàn ông chứ, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy thứ lớn như vậy thôi, hơn nữa người này còn là con rể của mình.
Nghĩ đến đây, Thanh Âm không khỏi xấu hổ, sớm biết như vậy thì nên gõ cửa trước rồi.
"Hình như mình đã gõ cửa rồi mà ..." Thanh Âm dường như nhớ ra cái gì đó.
Còn trong phòng, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như sau khi mặc đồ vào xong rồi mới đi ra mở cửa phòng, Thanh Âm đang đứng chờ sẵn ngoài cửa, sắc mặt của bà cũng đã khôi phục lại bình thường rồi.
Bà đi đến, nói ngay : "Hạo Vân, con đến đúng lúc lắm, Luân Đôn gần đây xuất hiện một số tình huống khác thường..."
"Con biết!"
Phương Hạo Vân nói : "Sophie chưa chết, Tome đang giữ cô ta làm thí nghiệm, chế luyện máu hắc ám, để mong đạt được cảnh giới của Tiên Tổ trong Darkness ..."
"Có tin tức này sao? Có thật hay không?" Lông mày của Thanh Âm cũng nhíu lại.
"Tin tức là thật!"
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Lần này con đến đây chính là điều tra và xử lý chuyện này. Con tính khi đến thời điểm thích hợp sẽ tự mình lẻn vào trong tòa thành của Darkness để thăm dò tình hình thực tế ..."
"Hạo Vân, nếu đã như vậy, thì con xử lý chuyện này cho tốt, để phòng ngừa vạn nhất ..." Sắc mặt của Thanh Âm liền trở nên lo lắng : "Nếu Tome có hành động gì đó, thì khẳng định sẽ khai đao với Thiên Đạo và Siêu Uy ..."
"Con biết!"
Phương Hạo Vân nói : "Con cũng đã ra lệnh cho võ sĩ của gia tộc thủ hộ đề cao cảnh giác rồi, yên tâm đi, không sao đâu ..." Đột nhiên, điện thoại di động của Phương Hạo Vân vang lên, nhìn nhìn màn hình, là do Trương Bưu gọi đến, Phương Hạo Vân vỗ đầu một cái, tự nói : "Nguy rồi, đã quên cuộc hẹn với Bưu tử ..."
Sau khi nghe máy, Phương Hạo Vân ngượng ngùng nói : "Bưu tử, xin lỗi nha ... Bây giờ tạm thời anh có việc, đã đến Luân Đôn rồi. Cuộc nhậu của ba anh em chúng ta dời lại sau đi ..."
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của Trương Bưu : "Em biết nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi .. Anh Hạo Vân, có chuyện gì không, bọn em có thể giúp gì cho anh không?"
"Không cần!"
Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Bưu tử, thiên hạ gần đây không được ổn, chú và Đại Phi nên cẩn thận một chút. Chuyện nơi này rất gấp, anh không nói nhiều được. Sau này có cơ hội anh sẽ giải thích tỉ mĩ với hai người ..."
"Anh Hạo Vân, bảo trọng!" Trương Bưu nói xong liền cúp điện thoại.
"Bạn trong nước à?" Thanh Âm nhân cơ hội nói : "Hạo Vân, vì sao con không phát triển ở Luân Đôn, mẹ thấy Hoa Hải kia, chổ nào cũng kém hẳn so với Luân Đôn cả"
"Đây chỉ là tạm thời thôi!" Phương Hạo Vân tự tin nói :"Mười năm sau, mẹ sẽ phát hiện ra, ở Hoa Hải, mặc kệ là chổ nào cũng đều sẽ mạnh hơn Luân Đôn cả. Mẹ vợ Thanh Âm à, con đề nghị với mẹ rằng, nên đến Hoa Hải phát triển đi"
"Mẹ không đi!" Thanh Âm nói.
"Không sao cả ..." Phương Hạo Vân thản nhiên đáp :" Dù sao thì khi chuyện lần này kết thúc, con sẽ mang Nguyệt Như rời đi ... Bọn họ sẽ sống tại Hoa Hải ..."
"Không được ..." Thanh Âm quả quyết từ chối : "Mẹ tuyệt đối không cho phép con mang Nguyệt Như đi đến Hoa Hải ... Nguyệt Như là con của mẹ, Luân Đôn là nhà của mẹ, mẹ tuyệt đối không để cho con mang Nguyệt Như đi"
"Ha ha ..."
Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Mẹ vợ à, mẹ không biết là mẹ rất bá đạo sao? Nguyệt Như là vợ của con, con đương nhiên có quyền mang cô ấy đi ... Cho dù thân là cha mẹ, sợ là cũng không có quyền quản. Đúng không, Nguyệt Như?"
Nguyệt Như nghe như vậy, vốn định tỏ thái độ, nhưng đối phương là mẹ của mình, cho nên cô cũng hơi khó xử.
Đúng lúc này, Long Đầu xuất hiện, ông ta cười nói :"Thanh Âm, Hạo Vân, hai người không cần cãi nhau, chuyện này để cho Nguyệt Như làm chủ, có điều theo cái nhìn của tôi thì Hạo Vân mang Nguyệt Như đi là chính xác. Thanh Âm, hai đứa nó là vợ chồng, đương nhiên là phải ở cùng một chổ, chúng ta làm cha mẹ, cũng nên hiểu chuyện một chút"
"Hừ!"
Thanh Âm hừ lạnh một tiếng, nói : "Đàn ông các người chỉ biết nói giúp cho đàn ông mà thôi ... Tôi chỉ có một đứa con gái, nếu nó mà đi rồi, thì ai sẽ chăm sóc cho tôi ..."
"Cho nên con mới nói, hai người đến Hoa Hải với con đi" Phương Hạo Vân nói :"Mẹ vợ Thanh Âm, Long Đầu, chuyện này không cần nói trước, việc gấp bây giờ là phải tìm hiểu rõ ý đồ của Tome"
"Ừ!"
Long Đầu gật đầu, nói :"Hạo Vân, ta cũng đã ra lệnh rồi, toàn bộ Thiên Đạo tiến vào trạng thái cảnh giới cao ...."
.......................................
Việc Phương Hạo Vân đến Anh, cũng đã bị Darkness điều tra được, Tiên Tổ triệu tập Sophie, Tome lại, thương lượng xem nên đối phó Phương Hạo Vân thế nào.
Ý của Tome vẫn như vậy, cố gắng tránh xung đột với Phương Hạo Vân.
Còn thái độ của Sophie thì tương đối trái ngược, cô ta nóng lòng muốn báo thù cho huyết tộc, hận rằng bây giờ không thể đi giết chết Phương Hạo Vân.
Tiên Tổ thấy hai người không ai thuyết phục được ai, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói : "Các ngươi đừng ầm ĩ ... Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn ..."
Tiên Tổ xua tay nói :"Ý của ta là, cần phải biết rõ ý đồ của Phương Hạo Vân ... Đối phó Phương Hạo Vân không phải là vấn đề, mấu chốt là thực lực của Darkness bây giờ đã không còn như trước. Thứ chúng ta cần đối phó không chỉ là một mình Phương Hạo Vân, mà là toàn bộ gia tộc thủ hộ ..."
Tome vội vàng nói : "Tiên Tổ nói rất đúng .. Con cũng nghĩ như vậy, thế lực của gia tộc thủ hộ bây giờ rất lớn. Hơn nữa Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành đều đang nằm trong tay họ. Lực lượng của gia tộc thủ hộ mạnh nhất từ trước đến giờ ..."
"Ừ!' Tiên Tổ gật đầu, nói : "Sophie, ngươi cần phải kiềm chế thù hận trong lòng .... Phải tránh làm cho thù hận làm mờ lý trí của ngươi ... Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức phán đoán của ngươi ..."
"Tiên Tổ dạy dỗ rất đúng!" Tuy rằng Sophie không cam lòng, nhưng trước mặt Tiên Tổ, cô ta không dám hó hé.
"Tiên Tổ ... tộc trưởng Edward của một trong mười hai gia tộc Morgan muốn gặp người ..." Tome đột nhiên nói.
"Lại là thằng nhóc đó à ..." Tiên Tổ khinh thường nói : "Không gặp ..."
"Tiên Tổ, lần này Edward mang tin của Phương Hạo Vân đến ..." Tome nói : "Con cảm thấy rằng chúng ta hẳn là nên nghe một chút ... Nói không chừng thật đúng là có thể giúp chúng ta ..."
"Ừ!"
Tiên Tổ nghe thấy thế, gật đầu một cái, nói :"Vậy cho hắn vào đi ..."
"Để con đi gọi hắn vào ..." Sau khi nhận được phép, Tome vội vàng đi ra ngoài, dẫn Edward vào.
Edward từng mơ tưởng rằng sẽ tranh giành được chức tộc trưởng của gia tộc Morgan, nhưng bây giờ hắn ta rốt cục đã hiểu được lực lượng sau lưng của gia tộc Morgan lớn thế nào rồi. Có điều hắn coi như cũng không kém lắm, ít nhất là cũng trở thành tộc trưởng của một trong mười hai gia tộc phụ.
Mấy ngày trước, trong lúc vô tình, hắn đã chiếm được một tin tức về Phương Hạo Vân.
Tin này nói về thân thế của Phương Hạo Vân.
Hắn cảm thấy rằng cái này vô cùng có lợi, cho nên vội vàng thông báo cho đại nữ vu Tome.
Đại nữ vu Tome lập tức nói cho hắn biết một bí mật lớn hơn, đó chính là người sáng lập ra Darkness, tộc trưởng đời đầu tiên của gia tộc Morgan đã trở lại ...
Nghe thấy tin tức này xong, Edward ý thức được rằng cơ hội của mình đã đến.
Phải biết rằng, gia tộc Morgan phát triển đến bây giờ, nhưng kẻ có thể gặp được người sáng lập ra Darkness, vị tộc trưởng đầu tiên của gia tộc Morgan thì lại chẳng có mấy người, cho nên hắn ta mới nghĩ rằng cơ hội đã đến.
"Edward ... trước mặt Tiên Tổ, ngươi cần phải tỏ vẻ thành ý và trung thành. Nếu không ngươi sẽ chết ..." Tome trầm giọng dặn dò : "Chuyện Tiên Tổ xuất hiện là bí mật của Darkness, ngươi ngàn vạn lần không được nói ra ngoài, nếu không, toàn bộ gia tộc của ngươi sẽ bị diệt ..."
"Tôi hiểu rồi ..."
Edward ưỡn ngực ra nói, sau đó cười cười bảo : "Điện hạ Tome, người cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào ..."
Sau đó, Tome liền mang Edward đi vào trong điện.
Trong giây phút Edward bước vào trong Nữ Vu điện, hắn lập tức cảm giác được thân thể của mình bị một luồng hắc ám nguyên lực bao vây.
Hắn cảm thấy rằng mình hít thở không nổi, thân mình cũng không khống chế được, muốn động một chút cũng không thể động.
"Ừ!"
Sau một hồi, Tiên Tổ mới cất giọng nói :"Edward ... ngươi thật sự rất trung thành, ta có thể cảm nhận được sự chân thành và nhiệt tình của ngươi ..."
"Lại đây đi ..."
Vừa dứt lời, áp lực quanh thân Edward lập tức giảm xuống.
Hắn vội vàng đi qua, quỳ xuống đất, nói : "Edward xin chào Tiên Tổ ... Tiên Tổ. con nhận được tình báo, Phương Hạo Vân là cô nhi, và trong nửa năm nay, hắn vẫn phái người đi tìm về thân thế của hắn ..."
"Ừ, tốt lắm!"
Tiên Tổ gật đầu : "Nói tiếp đi ..."
"Hồi bẩm Tiên Tổ, cha mẹ ruột của Phương Hạo Vân là người Mỹ gốc Hoa, cha tên là Phương Kiến Hoa, mẹ tên là Lam Thải Nhi, còn có tên gọi khác là Thu Thủy Nguyệt. Năm đó đến Luân Đôn làm ăn, sau này lại bị ba của con giết chết, hơn nữa còn cướp đoạt gia sản ..." Edward nói : "Tro cốt của hai người này còn nằm trong tộc của chúng ta ..."
"Tốt lắm!"
Tiên Tổ nói tiếp :"Edward, ta hỏi ngươi, linh hồn của bọn chúng, có bị phong ấn trong tro cốt không?"
"Dạ có!" Edward cười nói : "Lúc trước vốn chỉ là muốn trừng phạt hai người này, nhưng bây giờ xem ra, lại có thể phát huy công dụng lớn rồi ..."
"Tome ... có biện pháp làm cho bọn họ hồi sinh không?" Tiên Tổ quay đầu lại hỏi.
"Kính thưa Tiên Tổ, nếu như vậy thì con có biện pháp đưa linh hồn bị phong ấn của bọn họ vào trong một thể xác mới, làm cho bọn họ trở thành người hoạt tử ..." Tome thành thật trả lời.
"Ha ha ..."
Tiên Tổ cười nói : "Vậy cứ quyết định thế đi ... ta nghĩ ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó Phương Hạo Vân rồi .. Tome, ta cho ngươi ba ngày, sau ba ngày, ta muốn nhìn thấy hai hoạt tử Phương Kiến Hoa và Lam Thải Nhi này ..."
"Tiên Tổ, con làm việc người cứ yên tâm đi ... Việc này không nên chậm trễ, con quyết định bây giờ đi làm ngay ..."
"Khoan đã!"
Tiên Tổ nhìn Edward, nói : "Ngươi đi hỗ trợ Tome .... Sau khi chuyện thành, gia tộc của ngươi sẽ trở thành gia tộc đứng đầu trong mười hai gia tộc ..."
"Đa tạ Tiên Tổ ưu ái!" Edward vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
"Nói đi, ngươi còn yêu cầu gì nữa?" Tiên Tổ đột nhiên hỏi.
"Edward không dám ..."
"Ha ha, trong lòng ngươi rõ ràng là có việc ..." Tiên Tổ nói : "Chuyện trong lòng ngươi không thể gạt được ta ... Ta có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của ngươi ..."
"Tiên Tổ đừng trách ... Edward cả gan, xin Tiên Tổ sau khi thành công giao Nguyệt Như lại cho con ..." Edward vội vàng nói.
"Nguyệt Như?" Tiên Tổ nhướng mày.
"Nguyệt Như là đàn bà của Phương Hạo Vân, cũng là con gái của Long Đầu Thiên Đạo. Lúc trước, Edward từng có hôn ước với cô ta ..." Người nói lần này là Sophie.
"Ừ!"
Tiên Tổ gật đầu, nói :"Một đứa con gái, không quan trọng ... Đến lúc đó ta cho ngươi một trăm đứa cũng được ..."
"Edward chỉ cần Nguyệt Như thôi ...."
"Tốt, không thành vấn đề ..."
...............................
Dưới sự kiểm tra và chọn lọc của gia tộc thủ hộ, hơn một ngàn tinh anh của gia tộc thủ hộ từ khắp nơi đã tập trung lại tại Luân Đôn.
Dì Bạch, Nguyệt Nha Nhi tự mình dẫn người đến chỉ huy.
Hiển nhiên là gia tộc thủ hộ vẫn còn chút kiêng kỵ với máu hắc ám rồi.
Sau vài ngày ở chung, quan hệ của Thanh Âm và Phương Hạo Vân cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi, cái gì mà con rể hiền, con rể tốt, cứ kêu hoài không dứt miệng, kêu là nghe nhiệt tình rồi.
Long Đầu cũng hạ mình xuống, khiêm túc cùng thảo luận thế cục tại Luân Đôn với Phương Hạo Vân.
Kế hoạch của Phương Hạo Vân là quyết định sẽ lẻn vào trong tòa pháo đài của Darkness vào buổi tối, nhìn xem Tome rốt cục là muốn chơi trò gì.
Chỉ là khi đến chiều thì Long Đầu mang theo một tin tình báo về thân thế của Phương Hạo Vân đến.
Theo tin tình báo cho biết, cha mẹ của Phương Hạo Vân là người Mỹ gốc Hoa, định cư tại Luân Đôn, lấy việc kinh doanh mà sống, cha tên là Phương Kiến Hoa, mẹ tên là Lam Thải Nhi. Đến nay vẫn chưa rõ sống chế. Nghe nói vợ chồng Phương Kiến Hoa năm đó có quan hệ cá nhân rất tốt với một ông già tên là Eris Feyde.
Nói cách khác, muốn biết về tình huống của ba mẹ Phương Hạo Vân, thì nhất định phải tìm được ông già Eris Feyde này.
Sau khi Phương Hạo Vân nhận được tin tức xong, liền ra lệnh cho Thất Tinh Tài Phán sở mở rộng phạm vi tìm kiếm ra khắp Luân Đôn để tìm lão già này. Sau khi hai ngày bận rộn trôi qua, Phương Hạo Vân rốt cục đã có được tin của lão già Eris này rồi.
Sau khi liên hệ qua điện thoại, ông già Eris này tỏ vẻ muốn gặp mặt vớ Phương Hạo Vân, nói cho hắn nghe một số chuyện của ba mẹ hắn.
Hai người hẹn gặp nhau tại một quán trà do người Hoa mở, do trong lòng lo lắng về ba mẹ, cho nên Phương Hạo Vân đã chạy đến đây từ rất sớm.
Nửa tiếng sau, một ông già khoảng bảy mươi tuổi, tự xưng là Eris Feyde đi vào trong quán trà, hỏi chổ ngồi của Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân vội vàng đứng dậy đón tiếp.
Ánh mắt của Eirs nhìn Phương Hạo Vân rất là phức tạp, nói : "Giống ... thật sự rất giống ... Đứa con, bộ dáng của con rất giống Kiến Hoa ... khụ khụ ..."
Phương Hạo Vân thấy ông già ho khan, vội vàng cầm ấm trà lên rót một ly cho ông ta, khi buông ấm trà xuống, hắn nói : "Lão gia gia, ông uống một ngụm trà trước đi ..."
Eris nâng ly trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó để ly trà xuống, và tiếp tục ho khan một tiếng.
"Lão gia gia, thân thể của ông không được tốt, hay là để con nhìn xem giúp ông?" Phương Hạo Vân vừa mới đứng dậy, thì đã bị Eris ngăn cản : "Ông cũng đã sống đến bảy mươi tuổi rồi, mấy cái này đều là bệnh cũ tái phát cả, không sao đâu ..."
Phương Hạo Vân ngẩn người ra, rồi lập tức ngồi lại xuống ghế.
Eris thản nhiên nói : "Đứa nhỏ, con và tính tình của con, cái nào cũng rất giống Kiến Hoa cả, bộ dáng của hai người giống nhau, tính tình cũng giống nhau ..."
Phương Hạo Vân im lặng.
Eris lại uống một ngụm trà vào, nói : "Đứa nhỏ, con muốn biết cái gì?"
"Con muốn biết tất cả về ba mẹ con ..." Vẻ mặt của Phương Hạo Vân trở nên hồi hộp, nói :" Lão gia gia, nghe nói năm đó ông có quan hệ cá nhân không tồi với ba mẹ con, con hy vọng ông có thể cho con biết một số tin tức giá trị ... Con muốn biết, ba mẹ của con có khỏe mạnh hay không .... Con nghe nói sản nghiệp của bọn họ bị gia tộc Morgan cướp, người cũng đã bị gia tộc Morgan giết chết ..."
"Giết chết?" Eris nhíu mày, lập lại hai chữ này.
"Đúng vậy, con nghe nói như thế đó ..." Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, nói : "Từ nhỏ đến lớn con chưa từng nhìn mặt bọn họ lần nào cả ..."
Eris nhíu mày một cái, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nói : "Đứa nhỏ, ba mẹ của con chưa chắc đã chết ... Có điều, tình huống cụ thể thì ông cũng không thể nói rõ ràng được ...."
"Đứa nhỏ, ông hỏi con một câu, con có hận ba mẹ của con không?" Eris đột nhiên hỏi.
"Không hận!"
Eris im lặng ngắm nhìn Phương Hạo Vân thật lâu, dường như muốn nhìn ra xem đây là nói thật hay nói dối. Sau một hồi thật lâu mới lên tiếng nói : "Đứa nhỏ .. con nguyện ý trả giá tất cả những gì con có bây giờ vì ba mẹ của con không?"
Phương Hạo Vân cau mày suy nghĩ cả buổi, nói :" Đây là một vấn đề rất khó trả lời ... Hơn nữa, con cũng không biết nên trả lời thế nào ..."
Eris nghe xong hơi sửng sốt, nhíu mày nói : "Đứa nhỏ, xem ra ông đoán không sai rồi, tuy rằng con hy vọng có thể tìm được ba mẹ của con, nhưng mà sâu trong lòng của con thì con lại không thương bọn họ, đúng không?"
Eris vừa nói xong, Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Lão gia gia, con người là động vật có tình cảm ... Ông cảm thấy rằng ông sẽ yêu một người mà ông chưa từng gặp mặt sao?"
Trên mặt của Eris liền xuất hiện một nụ cười, nói : "Đúng vậy, con nói rất đúng .... Con người là động vật có tình cảm ... Ông có thể hiểu như thế nào đây? Con đi tìm ba mẹ của con, chỉ là vì muốn biết mình là ai?"
"Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đúng là có thể hiểu như vậy ..." Phương Hạo Vân cười nói : "Lão gia gia, ông rốt cục là biết cái gì?"
Eris híp mắt lại suy nghĩ, nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt bằng cặp mắt đầy ẩn ý sâu xa : "Ông biết rất nhiều thứ, nhưng ông chưa chắc đã muốn nói toàn bộ cho con biết ..."
Phương Hạo Vân cười nói : "Con không tin ông nói, ba mẹ con vẫn còn khỏe mạnh ... Bởi nếu bọn họ còn sống, vì sao con không có khả năng tìm thấy họ?"
Ánh mắt của Eris nhìn vào Phương Hạo Vân rất lâu, sau một hồi mới trầm giọng nói : "Không chết ... nhưng cũng không còn sống ..."
"Có ý gì?" Thân mình của Phương Hạo Vân lập tức run lên, sau một hồi mới trầm giọng nói : "Có ý gì chứ? Chẳng lẽ ba mẹ của con bây giờ sống không bằng chết?"
"Cái này cần con đi điều tra ..." Eris đột nhiên nói : "Đứa nhỏ, ông phải biết được, con có đủ năng lực để đi điều tra chuyện này hay không, và cùng với bảo vệ an toàn cho ông ..."
"Đương nhiên!" Phương Hạo Vân tự tin nói : "Gia tộc Morgan lớn nhất châu Âu, mà ở trước mặt con cũng chẳng là cái gì cả ..."
"Khẩu khí rất lớn!" Eris không nhịn được cười, có vẻ là cười trào phúng, nói : "Người trẻ tuổi bây giờ đều thích mạnh miệng ..."
Phương Hạo Vân không hề tức giận gì cả, chỉ cười nói : "Rất nhanh ông sẽ phát hiện ra thế lực của con ..."
Ánh mắt của Eris chợt lóe, đột nhiên hơi nhíu mày, dùng cách nói chuyện đầy thâm ý : "Con có nghe qua chưa, trên đời này có một loại người gọi là người hoạt tử?"
Phương Hạo Vân ngẩn ra, hỏi : "Có ý gì? Ý của ông là, ba mẹ của con đã trở thành người hoạt tử?"
Eris không nói gì cả, chỉ uống một ngụm trà, sau khi sắp xếp lại câu chữ, mới ngẩng đầu lên nói "Đứa nhỏ, con thật thông minh .... Đây là tin tức ông mới nhận được .... Nhưng mà ông không có cách nào đi xác nhận là thật hay giả. Đây cũng là nguyên nhân trước đó ông không dám nói cho con biết ..."
Dừng lại một chút, Eris nói thêm : "Đứa nhỏ, ông hy vọng con có thể nhanh chóng tìm được ba mẹ của con, sau đó giải thoát linh hồn của bọn họ đi ..."
Phương Hạo Vân vội vàng nói : "Cảm ơn tin tức của ông!"
Eris cười nói : "Không cần cảm ơn, năm đó ông và ba mẹ của con có quan hệ không tồi. Ông rất vui mừng vì bọn họ có được đứa con xuất sắc như vậy..."
"Lão gia gia, ông còn người thân không?" Nếu ông không còn người thân, thì không bằng con đón ông đến tạp đoàn Siêu Uy ở ..." Phương Hạo Vân nói : "Con muốn chăm sóc, nuôi dưỡng ông trước lúc lâm chung ..."
Ánh mắt của Eris lập tức trở nên sáng ngời, mỉm cười nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Chỉ bằng mấy câu nói ấy của con, hôm nay ông không uổng công đến gặp con rồi ... Kiến Hoa có được một người con như con, quả là vạn hạnh trong bất hạnh ..."
Phương Hạo Vân sờ sờ cái mũi, khẽ nói : "Bây giờ con nên bắt đầu điều tra từ đâu?"
"Gia tộc Morgan!"
Eris đột nhiên nói : "Chế tạo ra người hoạt tử, trừ gia tộc Morgan ra, thì những người khác đều không làm được ..."
"Xem ra ông rất hiểu biết về gia tộc Morgan?" Biểu tình của Phương Hạo Vân lập tức trở nên cổ quái : "Lão gia gia, con cuối cùng vẫn cảm thấy rằng ông không phải là người bình thường .." Trong giọng nói của hắn chứa đầy ẩn ý, chỉ là Eris không nghe được thôi.
"Ông chỉ là ông, là một ông già rất bình thường ..." Eris lắc đầu nói : "Rất nhiều người đều cảm thấy rằng ông không tầm thường, nhưng trên thực tế, ông chỉ là một ông già bình thường thôi ..."
Trên mặt của Phương Hạo Vân hiện ra một nụ cười kì quái, không nói gì cả.
Eris thở dài một tiếng, nói : "Đứa nhỏ, nhớ kỹ, sau khi tìm được ba mẹ của con xong, nhất định phải giải thoát linh hồn của bọn họ, nếu không thì bọn họ sẽ chịu khổ mãi mãi đấy ..."
Khi nói đến đây, Eris đột nhiên lơ đãng nói ra một câu : " Đến gia tộc của Edward đi ... Đó là một gia tộc có tiếng trong mười hai gia tộc của gia tộc Morgan, có lẽ con sẽ tìm được đáp án cho riêng mình ..."
Phương Hạo Vân nghe đến đó, âm thầm cười khổ không thôi, không phải oan gia thì đúng là không gặp.
"Con và bản thân Edward có một món thù riêng ..." Phương Hạo Vân nói.
Eris dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Xem ra con quả thật cũng không tầm thường, người có gan làm kẻ thù của Edward, trên đời này không có nhiều lắm ..."
Eris ngắm nhìn Phương Hạo Vân một hồi lâu rồi mới lên tiếng : "Chúc con may mắn ..."
Sau khi trở về Thiên Đạo, Phương Hạo Vân liền nhận được điện thoai của dì Bạch, nói là cô ta đang trên đường đến Thiên Đạo.
Nửa tiếng sau, dì Bạch đã vào Thiên Đạo rồi, Phương Hạo Vân lập tức đem cuộc trò chuyện với Eris kể lại cho dì Bạch nghe rõ ràng.
Dì Bạch nhíu mày hỏi : "Hạo Vân, anh có cảm thấy được cảm giác kỳ quái trên người lão già Eris ấy không?"
"Có!"
Phương Hạo Vân nói : "Nhìn qua, ông ta dường như rất bình thường, nhưng trên thực tế lại sâu không thể tưởng được. Ông ta tuyệt đối không phải là một ông già bình thường ..."
Dì Bạch chuyển mắt nhìn về hướng Long Đầu, hỏi : "Tin tình báo của ông từ đâu mà có, chúng tôi đã điều tra theo tin tức của ông để thăm dò chổ của ông già kia, nhưng đều không có kết quả ..."
"Chẳng lẽ đây là một âm mưu?" Nguyệt Như không khỏi có chút lo lắng.
"Em cũng nghĩ vậy" Dì Bạch nói : "Ít nhất là thân phận của lão già Eris ấy vẫn còn đáng nghi ngờ ... chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn ..."
"Không!" Phương Hạo Vân nói : "Chuyện này không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, tuy rằng thân phận của lão già ấy rất đáng nghi, nhưng anh cảm thấy rằng những lời ông ta nói về cha mẹ của anh rất có khả năng là thật ...."
Nguyệt Như nói xen vào : "Nhưng mà cái này rõ ràng là một cái bẫy mà ..."
/731
|