Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 317: Âm mưu

/829



Sau khi quyết định xong, hai người nhanh chóng mở cánh cửa thông vào căn hầm bí mật ra, từ từ bước ra ngoài, thính giác của Phương Hạo Vân cực kì tinh nhạy, hai người vừa bước ra, hắn liền nghe được tiếng động, rất mau, Phương Hạo Vân đã tìm đến.

"Đừng giết chúng tôi… Tôi có nói cho anh biết Trương Bưu ở đâu." Tần Tử Hoa thấy người đeo mặt nạ Ngộ Không hùng hổ lao tới, hắn vội sợ hãi kêu lên.

"Kim tổng, Tần Tử Hoa, tại sao lại là hai người? Tần Tử Kiếm đâu hả?" Phương Hạo Vân tiếp tục dùng giọng nói khác nói chuyện với chúng: "Không muốn chết thì mau khai ra đi."

"Chú Kim, chú mau nói đi!" Tần Tử Hoa đưa ánh mắt rụt rè hối thúc Kim Gia.

"Vị anh hùng này, thật ra chúng tôi cũng là người bị hại, chúng tôi bị Tần Tử Kiếm lợi dụng thôi, hy vọng sau khi chúng tôi kể cho ngài nghe sự thật xong, ngài có thể tha cho chúng tôi." Kim Gia nói từng câu từng chữ rất rõ ràng.

Phương Hạo Vân khẽ gật đầu nể phục, người này xem ra cũng xứng danh đại ca chốn giang hồ, đối mặt với cái chết mà vẫn giữ được bình tĩnh là một điều không hề đơn giản.

"Nói đi, tao tha mạng cho hai người đó." Phương Hạo Vân vốn không hề có ý định giết chết Tần Tử Hoa và Kim Gia, hai người này đều chưa thể chết.

Tần Tử Hoa là một thằng ngu, để hắn lại tranh đoạt quyền lực với Tần Tử Kiếm dù sao vẫn tốt hơn, còn về Kim Gia, Phương Hạo Vân đối với con người này ít nhiều có chút nể phục, nếu như có thể hắn muốn thu phục ông ta. Đương nhiên việc này không thể nóng vội, ít ra trước khi Kim Gia chưa mất đi niềm tin vào Tần gia là không thể thực hiện.

Kim Gia gật đầu lia lịa, nói ra địa điểm mà Tần Tử Kiếm cố tình tiết lộ.

Nói xong, Kim Gia trầm mặt nói thêm: "Vị anh hùng này, hy vọng ngài có thể giữ đúng lời hứa, việc này vốn không liên quan gì đến chúng tôi."

"Tao biết!" Phương Hạo Vân cười phá lên: "Thật ra hai người bị người khác chơi xỏ."

Tần Tử Hoa nghe vậy lấy hết can đảm, hậm hực nói với người đeo mặt nạ Ngộ Không: "Vị anh hùng này, đợi khi nào ngài gặp được tên tiểu nhân Tần Tử Kiếm, xin ngài trừng trị hắn giùm tôi, tốt nhất là lấy mạng tên tạp chủng đó luôn."

"Hừ!" Phương Hạo Vân lạnh lùng rít qua khẽ răng: "So với Tần Tử Kiếm thì mày hãy còn kém xa, trong tương lai mày sẽ không phải là đối thủ của hắn đâu, mày sẽ chết dưới tay hắn." Phương Hạo Vân nói những lời này là có ý khích bác cho anh em Tần gia đấu đá nhau, nhưng trong đó cũng có một phần sự thật.

Quả nhiên, Tần Tử Hoa bị sỉ nhục nên tức điên lên, đôi mắt hắn bỗng trở nên giận dữ: "Ai chết vào tay ai còn chưa nói trước được đâu."

Về phía Kim Gia, ông ta sáng suốt hơn, từ câu nói của người đeo mặt nạ Ngộ Không ông đã nghe ra ý khích bác. Kim Gia đang tự hỏi trong lòng, người này rốt cuộc là ai? Tại sao hắn phải khích bác cho hai anh em Tần gia? Một loạt câu hỏi không có lời giải đáp xuất hiện trong đầu ông…

Trải qua vụ việc hôm nay, cái nhìn tốt của Kim Gia đối với Tần Tử Kiếm đã tiêu tan hết, không cần nghi ngờ gì nữa, nhị thiếu gia vẫn chưa đặt niềm tin vào mình, bằng không cậu ấy đã không che giấu kế hoạch thật sự của vụ việc.

Hơn nữa, Tần Tử Kiếm muốn đạt được mục đích đã đẩy Kim Gia và anh trai mình vào chỗ nguy hiểm, nếu như người đeo mặt nạ Ngộ Không không giữ chữ tín, ông và Tần Tử Hoa chắc chắn sẽ toi mạng.

Nói cách khác, Tần Tử Kiếm không hề quan tâm đến sự sống chết của anh trai và Kim Gia, hạng người như thế quá đáng sợ.

Kim Gia cảm thấy chua xót trong lòng, vốn dĩ ông còn nghĩ Tần gia xuất hiện một người ưu tú, trong tương lai rất có thể sẽ đưa gia tộc lên bục cao vinh quang. Nhưng theo như tình hình hiện nay, cách nhìn nhận của ông trước kia quá lạc quan tếu rồi. Đứa anh thì vô dụng, đứa em thì là tên tiểu nhân bỉ ổi. Kim Gia lo lắng nếu Tần Như Phong mà mất, Tần gia có còn duy trì được mấy mươi năm huy hoàng trước kia không nữa?

Hôm nay là kì hạn cuối cùng Phương Hạo Vân hứa với Vương Hà sẽ đưa Vương Kim Bảo về, lúc hơn 9h sáng Vương Hà đã mất hết kiên nhẫn, vội bấm số gọi cho Phương Hạo Vân.

Nhưng cô không thể ngờ tới Phương Hạo Vân đã tắt máy, sau khi gọi nhiều lần không được, tâm trạng của Vương Hà lập tức trở nên căng thẳng.

Đinh Tuyết Nhu thấy tình cảnh này cũng nhíu mày lo lắng nhưng cô có lòng tin vào Phương Hạo Vân, cô tin tưởng Phương Hạo Vân sẽ không nói bừa lừa gạt người khác.

"Chị Hà, chị đừng nôn nóng, bây giờ mới buổi sáng thôi mà… Em nghĩ chắc Hạo Vân tắt máy là để tập trung lo chuyện này, đợi một lát anh ấy sẽ liên lạc với chúng ta." Đinh Tuyết Nhu lựa lời trấn an.

"Nhưng… ngộ nhỡ hắn gạt chị thì sao? Chị biết làm gì đây?" Vương Hà bắt đầu hoảng loạn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

"Chị Hà, chị đừng như vậy, hãy tin vào Hạo Vân, anh ấy nhất định làm được, chị quên mất thể hiện xuất sắc của Hạo Vân lúc ở sân bay à?" Đinh Tuyết Nhu bước tới ôm chặt Vương Hà, vỗ nhè nhẹ vào lưng để cô bình tĩnh lại.

Một lúc sau, được Đinh Tuyết Nhu an ủi, tâm trạng Vương Hà quả nhiên nhẹ nhõm rất nhiều, chỉ là nét lo âu trên khuôn mặt cô vẫn chưa thể tan biến.

Đinh Tuyết Nhi ngẫm nghĩ giây lát, quyết định thử liên hệ với Trương Bưu xem sao, coi Trương đội trưởng có liên lạc được với Hạo Vân không, nhưng sau khi bấm số gọi đi, tổng đài báo lại không thể liên lạc được.

Đinh Tuyết Nhu giật mình lo lắng, cả hai người đều không thể liên lạc, có khi nào đã xảy ra chuyện gì bất trắc không?

"Nhu Nhu, có chuyện gì thế?" Vương Hà lau đi nước mắt trên khóe mắt, quan tâm dò hỏi. Phương Hạo Vân bây giờ là niềm hy vọng duy nhất của cô, cầu trời khấn phật hắn đừng xảy ra chuyện.

"Không có gì!" Đinh Tuyết Nhu gượng cười một tiếng, sau đó lại gọi vào máy của Đại Phi, may mắn làm sao lần này có người bắt máy, đầu dây bên kia vọng sang tiếng của Đại Phi, chỉ là giọng nói của hắn trở nên khàn khàn ủ rũ.

Một dự cảm không hay len lỏi trong tim Đinh Tuyết Nhu.

Cô cố gắng ổn định tinh thần, hỏi: "Đại Phi, sao Hạo Vân và anh Bưu đều tắt máy điện thoại hết vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: "Tuyết Nhu, anh Bưu xảy ra chuyện rồi, anh ấy bị người ta bắt đi… Nhớ kĩ đừng nói cho ai khác biết nha, việc này hiện đang được giữ bí mật tuyệt đối đó."

"Còn Hạo Vân đâu?" Trái tim Đinh Tuyết Nhu co thắt mạnh một cái, vội vàng hỏi tiếp.

"Hạo Vân đi cứu anh Bưu rồi, nhưng hiện giờ cậu ấy đang ở đâu tôi cũng không được rõ…" Đại Phi thật thà trả lời.

Đinh Tuyết Nhu hít một hơi sâu giữ bình tĩnh: "Anh để Hạo Vân đi cứu anh Bưu, một mình Hạo Vân có được không vậy? Dưới quyền anh có rất nhiều đặc vụ cơ mà."

"Hạo Vân không cho tôi đi, cậu ấy bảo tôi cứ yên tâm, anh Bưu nhất định được cứu thoát." Đại Phi dặn dò: "Để lát nữa tôi liên lạc với cô sau nha, bây giờ không nói nữa, tôi cũng đang tích cực truy tìm tung tích của Hạo Vân và anh Bưu, nhớ rõ là đừng nói với ai về vụ việc này đó."

Sau khi gác máy, Vương Hà liền chạy qua hỏi thăm tình hình, Đinh Tuyết Nhu che giấu sự thật, chỉ còn cách nói dối: "Em mới liên lạc với Đại Phi, Hạo Vân đã thành công giải cứu được em trai chị rồi, đêm nay sẽ đưa em chị về, chị đừng lo lắng nữa nhé."

"Thật không?" Vương Hà nghe tin vui lập tức tươi cười hớn hở, nét âu lo trên khuôn mặt nhanh chóng tan biến hết.

Đinh Tuyết Nhu thì không thể vui nổi, Trương Bưu xảy ra chuyện, hiện nay Hạo Vân không biết đi đâu, một mình anh ấy có đối phó nổi với bọn tội phạm tàn ác?

Xét từ thái độ quan tâm của Hạo Vân đối với Trương Bưu, Đinh Tuyết Nhu càng cảm thấy mối nghi ngờ trong lòng cô là có cơ sở, nếu chỉ là mới quen chưa được bao lâu, Hạo Vân có cần kích động như thế không chứ?

"Hạo Vân, có thật là anh đó không?" Đinh Tuyết Nhu thở dài buồn bã, trong lòng thầm cầu nguyện cho Trương Bưu và Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân sau khi rời khỏi biệt thự Tần gia, lập tức chạy tới nhà kho bỏ hoang ở bến tàu phía tây, trong lòng nôn nóng như lửa đốt.

Khi xác định đã tìm đúng địa chỉ, Phương Hạo Vân chuẩn bị bước vào. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com

Chính vào lúc này, hai tên đàn ông lực lưỡng nhảy ra ngăn hắn lại, hét hỏi: "Mày là thằng nào? Lén la lén lút ở đây làm gì? Còn mang mặt nạ nữa chắc không phải là người tốt rồi."

Phương Hạo Vân lạnh lùng cười phá lên, không thèm nói tiếng nào, đột nhiên giơ tay túm lấy cổ áo của một tên, chỉ hất tay nhẹ, tấm thân đồ sộ kia đã bay tuốt ra xa.

"Rầm!" một tiếng khô khốc vang lên, người kia bị va mạnh vào chiếc container gỉ sét đằng xa rụng xuống như trái mít, bị gãy mất vài chiếc xương sườn nên đau đến nỗi nằm kêu gào thảm thiết dưới đất.

Người còn lại thấy Phương Hạo Vân hung hãn biết không đánh lại nên quay đầu chạy nhanh.

Nhưng tốc độ của gã đâu thể sánh bằng với Phương Hạo Vân, chỉ trong nháy mắt Phương Hạo Vân đã chặn trước mặt gã, hắn giơ tay tóm lấy cổ họng gã, giọng nói lạnh băng không hề mang một chút thương hại: "Trương Bưu ở đâu? Tần Tử Kiếm ở đâu? Không nói thì chết."

Người kia vừa nhìn thấy thủ đoạn tàn bạo của Phương Hạo Vân, bây giờ lại thấy hai mắt hắn đỏ ngầu, trong lòng sợ hãi tột độ, hai hàm răng va nhau cầm cập… gã lắp bắp nói: "Tôi… không… biết."

"Vậy thì chết đi!" Phương Hạo Vân hất tay, người kia bị văng mạnh vào tường rụng xuống, hộc máu chết tươi.

"Tần Tử Kiếm, Roberts, đừng làm con rùa rụt cổ nữa, nếu chúng mày đã muốn dụ tao ra mặt thì tại sao không xuất hiện đi?" Phương Hạo Vân biết rõ chính Tần Tử Kiếm và Roberts đã sắp đặt sẵn âm mưu dẫn dụ hắn từ biệt thự Tần gia đến đây.

Trong nhà kho chỉ vang vọng lại tiếng thét giận dữ của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân từ từ bước vào nhà kho, đảo mắt quan sát tình hình xung quanh, đột nhiên trên tầng 2 có tiếng bước chân nhè nhẹ.

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, thấy một gã đàn ông ngoài 40 tuổi đang trừng mắt lạnh lùng nhìn vào mình, gã không hề che giấu sát khí từ đôi mắt.

"Mày là ai? Tần Tử Kiếm đâu?" Phương Hạo Vân khinh khỉnh nói: "Nếu mày không muốn chết thì mau trả lời câu hỏi của tao đi, cùng một câu hỏi, tao không lặp lại lần thứ hai đâu."

Gã đàn ông trung niên nhếch mép cười khinh bỉ, nhảy từ lầu 2 xuống nhẹ nhàng tiếp đất cách Phương Hạo Vân khoảng 10m.

Gã im lặng nhìn chăm chú vào Phương Hạo Vân hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Mày chính là kẻ đeo mặt nạ Ngộ Không được ca tụng đó hả? Vừa nãy tao thấy mày ra tay với hai tên vô dụng kia cũng thấy hay hay. Nói thật cho mày biết, tao không biết Trương Bưu gì đó đang ở đâu cả, tao chỉ biết có người đưa cho tao 5 triệu bảo tao lấy cái mạng của mày thôi."

Phương Hạo Vân nhíu mày, xem ra Tần Tử Kiếm và Roberts vẫn còn muốn đùa vui với mình đây mà, chẳng qua chúng định dùng cách này để dò xét thực lực của mình.

Đáng tiếc Phương Hạo Vân đã sớm đánh giá sức mạnh của gã đàn ông trung niên này, nói một câu không cần khách sáo, chỉ dựa vào tên này mà muốn thử sức của mình thì thật nực cười, trình độ vẫn còn cách rất xa rất xa đó.

Phương Hạo Vân không muốn phí thời gian, hắn hét lên: "Chết đi!"

Dứt lời, Phương Hạo Vân lướt tới như cơn gió, lao thẳng vào gã đàn ông trung niên kia, tốc độ nhanh gấp mấy lần người thường, gã kia thấy Phương Hạo Vân chủ động tấn công liền giật mình cảnh giác, kể ra gã cũng phản xạ mau lẹ, không cần nghĩ nhiều đã xuất chiêu đánh trả, một chưởng tung ra uy lực dũng mãnh.

Cú đấm của Phương Hạo Vân va chạm với chiêu chưởng của gã đàn ông trung niên, Phương Hạo Vân vẫn chưa vận hết toàn bộ sức lực nhưng dù là vậy gã kia đã không chống đỡ nổi.

Quyền chưởng chạm nhau, gã đàn ông trung niên cảm thấy cánh tay tê rần, một luồng sức mạnh như bão tố ập vào bao vây toàn thân gã, cơ thể gã không sao trụ vững trước luồng sức mạnh kinh hồn ấy, ngay lập tức văng tuốt ra xa, rơi cái bạch xuống nền đất khô cứng bất động.

"Tần Tử Kiếm, muốn thử sức của tao thì hãy phái người giỏi hơn ra tay đi? Nếu tiếp tục thế này tao sẽ mất hứng đó." Xung quanh tuy không có một ai nhưng Phương Hạo Vân cảm thấy Tần Tử Kiếm và Roberts nhất định đang dùng cách nào đó theo dõi mình nên hắn mới to tiếng quát lên.

Quả nhiên, trên lầu 2 lại có một gã đàn ông xuất hiện, người này râu ria đầy mặt nhìn giống như một tên ăn mày, gã cởi trần, trước ngực xăm hình một con sói nhe nanh hung tợn, toàn thân đỏ rực như máu. Phương Hạo Vân quan sát kĩ hơn, phát hiện tên này có chút bản lĩnh, ít ra gã mạnh hơn gã đàn ông trung niên vừa toi mạng.

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, một tia sáng sắc lạnh bắn ra khỏi mắt, gằn giọng: "Mày chắc biết Trương Bưu đang ở đâu chứ?"

"Tất nhiên!" Gã đàn ông xăm hình chó sói cười phá lên, khinh khỉnh nói: "Chỉ cần mày đánh thắng tao, tao sẽ nói cho mày biết tung tích của Trương Bưu, nhưng tao xin báo trước với mày là mày không có cơ hội đó đâu, vì tao chính là người kết liễu đời mày."

Dứt lời, gã đàn ông nhảy từ lầu 2 xuống, thân pháp nhẹ như cánh én.

Từ trong đôi mắt Phương Hạo Vân sát khí bắn ra ngùn ngụt, hắn say máu nhìn vào gã đàn ông, lạnh lùng nói: "Trong vòng 10 chiêu, mày sẽ bại trận…"

Nếu Phương Hạo Vân dồn hết sức ra tay, chỉ trong vòng ba chiêu đã có thể đánh ngã gã kia rồi, nhưng hắn không muốn bộc lộ hết thực lực của mình nên mới có ý định sử dụng đến 10 chiêu.

Gã đàn ông xăm hình chó sói bị ánh mắt sắc lạnh của Phương Hạo Vân uy hiếp, gã bước lùi lại hai bước, nói: "Quả nhiên là cao thủ, nhưng tao cũng không phải hạng tầm thường đâu, số cao thủ chết dưới tay tao không hề ít."

"Hừ!" Phương Hạo Vân không nói thêm câu nào nữa, mà từng bước từng bước áp sát đối thủ, mỗi khi hắn tới gần một bước, gã đàn ông kia liền cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng thêm lên người gã.

/829

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status