Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 729: Bộc lộ cảm xúc. (1)

/829



"Chị... Hạo Vân, em đang nói bậy gì đó... chị là chị của em..." Phương Tuyết Di làm bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ cáu một tiếng : "Nếu em còn nói bậy, chị đi đó..."

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân nắm lấy tay của Phương Tuyết Di, ánh mắt dừng lại trên cơ thể của cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc : "Chị, không cần lảng tránh, hôm nay em nghiêm túc nói chuyện này với chị. Đây cũng là ý của ba..."

Phương Tuyết Di nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổi, miệng thì thào tự nói : "Là ý của ba..."

Nghĩ đến đây, cô ảm đạm nói : "Hạo Vân, thân thể của ba như vậy rồi, chúng ta có thể không nói việc này trước, chờ thân thể của ba tốt hơn rồi tính không. Chị muốn đi thăm ba..."

Không biết là vì sao, bây giờ Phương Tuyết Di đột nhiên muốn trốn tránh...

Cô từng vô số lần hy vọng Phương Hạo Vân có thể chủ động nói chuyện này với cô, nhưng mà khi chuyện này đến, cô lai lùi bước, cô dường như đã mất đi dũng khí của mình.

Hoặc là, cô sợ hãi kết quả của nó.

"Chị Tuyết Di, thân thể của ba không có vấn đề...Càng vào thời điểm này, chúng ta càng phải bàn về chuyện này... Tâm tư của chị em biết, nhưng tâm tư của em chị chưa chắc đã biết...." Phương Hạo Vân nói : "Cho nên, hai chúng ta hẳn là nên trò chuyện với nhau.... Chị Tuyết Di, đến văn phòng của em nói chuyện, được không?"

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Phương Tuyết Di hơi động tâm, cô gật đầu nói : "Được rồi, chị nghe lời em... Có điều chị phải đi thăm ba trước..."

"Em đi với chị..." Phương Hạo Vân nói.

Hai người lập tức quay về phòng bệnh, Phương Tử Lân cũng đã ngồi dậy khỏi giường bệnh, Trác Nhã đang giúp đỡ ông đi ra, lo lắng nói : "Tử Lân, ở lại vài ngày đi, ông ở đây mới tốt... Vì sao lại vội vã xuất viện chứ, chuyện tập đoàn đã có tôi và Tuyết Di sẽ xử lý..."

"Cơ thể của tôi có ở lại bệnh viện cũng vô dụng!"

Phương Tử Lân nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Tôi tin tưởng Hạo Vân, nó sẽ không để cho tôi xảy ra chuyện... Đúng không?"

"Dạ!"

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu, nói : "Mẹ, mẹ giúp ba làm thủ tục xuất viện đi, ở chổ này cũng không có ý nghĩa gì..."

"Được rồi!"

Trác Nhã cảm thấy chồng dường như có chuyện muốn nói với con gái, cho nên lập tức đi ra ngoài, ngay trong giây phút bà đi ra ngoài ấy, đã quay lại nhìn con gái một cách sâu xa.

"Hai con, nhìn thấy hai con đến với nhau, ba rất vui vẻ..." Phương Tử Lân mỉm cười, vui mừng nói : "Những cái nên nói ba đã nói, ba hy vọng hai đứa có thể xử lý tốt quan hệ của nhau... Được rồi, hai đứa không cần lo lắng bên ba, đi đi, làm việc mà hai con nên làm đi, nói chuyện với nhau đi, đem sự chân thật nhất trong lòng thả ra đi..."

"Ba... con muốn ở lại chăm sóc cho ba!" Không biết vì sao, lúc này Phương Tuyết Di đang rất sợ hãi.

"Đứa nhỏ này..." Phương Tử Lân cười nói :" Tuyết Di, tính cách của con ba rất rõ ràng, con luôn xem công chuyện lên trên. Yên tâm đi, chuyện này chưa chắc đã giống như con đã lo lắng, hơn nữa, con cũng chưa thử, sao con biết được nó có kết quả thế nào. Có một số việc, cố gắng là tốt rồi... Quá trình có đôi khi còn quan trọng hơn cả kết quả..."

Nghe Phương Tử Lân nói vậy, tâm lý của Phương Tuyết Di lập tức lập tức trở lại bình thường : "Ba, con hiểu rồi... Ba cẩn thận.... Hạo Vân, chúng ta đi!"

"Ừ!"

Phương Hạo Vân gật đầu, chủ động kéo tay của Phương Tuyết Di trước mặt Phương Tử Lân, nói : "Ba, buổi tối con sẽ đến vận khí trị liệu giúp ba, nhớ kỹ, không được tức giận..."

"Ha ha ..."

Phương Tử Lân cười nói : "Nhìn hai đứa như vậy, ba vui còn không kịp nữa, sao lại có thể tức giận..."

Ngay trong khi Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di sắp bước ra cửa, Phương Tử Lân kêu Phương Hạo Vân một tiếng : "Hạo Vân, nhớ kỹ lời ba nói..."

Phương Hạo Vân quay đầu lại, nhìn Phương Tử Lân một cái, thấy vẻ mặt ông đầy chờ mong, lập tức gật đầu nghiêm túc, nhưng không nói gì cả.

"Tử Lâm, chỉ mong là ông không sai!" Trác Nhã đứng ngoài phòng bệnh, nhìn con gái rời đi, trong lòng vẫn bất ổn như trước.

Nhưng trước khi mọi chuyện sáng tỏ, trong lòng của bà vẫn lo lắng, vẫn hồi hộp ...

Mấy ngày nay, bà thậm chí còn nhìn thấy con gái làm ra loại chuyện loạn luân trong mơ. Nếu như không phải do thân thể của chồng không tốt, bà sẽ không bỏ qua như vậy. Với tính cách của bà, loại chuyện như vậy nhất định sẽ tranh đấu đến cùng.

"Đừng lo lắng, sớm muộn gì bà cũng sẽ hiểu nổi khổ tâm của tôi!" Không biết Phương Tử Lân đã xuất hiện sau lưng Trác Nhã khi nào, nhẹ nhàng vỗ vai bà, nói : "Trác Nhã, chờ tôi đi ra, bà muốn gả cho ai cũng được, tôi không phản đối đâu... Đi theo tôi, bà thật sự rất khổ..."

"Không được nói bậy!"

Trác Nhã đưa tay che miệng chồng lại, nói : "Tôi không cho phép mình nói bậy... Tử Lân, mình sẽ sống lâu trăm tuổi, tôi muốn sống cả đời với mình..."

"Haha...."

Phương Tử Lân cười một tiếng, nói : "Có hai đứa con như Tuyết Di và Hạo Vân, có một người vợ như bà, Phương Tử Lân tôi không sống uổng cuộc đời này rồi..."

Phương Tuyết Di tự mình lái xe, chở Phương Hạo Vân đến văn phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, dọc đường đi, cả hai không ai nói gì.

Sau khi đóng cửa phòng lại, Phương Hạo Vân nắm lấy tay của Phương Tuyết Di, hai người đi vào phòng nghỉ, ngồi đối mặt với nhau. Căn phòng nghỉ này Phương Tuyết Di không phải lần đầu đến, có điều cô không quen thuộc nơi này cho lắm. Tùy ý ngó quanh vài vòng, Phương Hạo Vân cảm thấy ánh mắt cùng với khiếu thẩm mỹ của em trai cũng không tệ, cách bài trí trong phòng tuy đơn giản nhưng không mất phần sang trọng, cả căn phòng toát ra vẻ ấm áp.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một cái quần lót màu đỏ của đàn bà nằm trên đầu giường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Ngay lập tức, sắc mặt của cô liền trở nên âm trầm.

/829

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status