Edit: bon
Beta: sâu :*
.
Công việc đầu tiên tôi làm khi đến Bắc Kinh là kiểm tra doanh số bán hàng và dịch vụ khách hàng. Công ty có tổng cộng ba người. Ông chủ, A Bảo nhận hóa đơn và tôi. Tuy nói bây giờ là thời đại phát triển khoa học kĩ thuật toàn cầu hóa, nhưng không thể phủ nhận, tỉ lệ giàu nghèo ở nước ta chênh lệch rất nghiêm trọng, các khu phát triển cũng không đồng đều, thỉnh thoảng còn có người hỏi tôi: “Máy tính này tắt làm sao?” “Sao QQ không online được?” mấy vấn đề linh tinh. Mà tôi cũng cực kì kiên nhẫn trả lời người ta: “Rút nguồn điện là phương pháp tắt máy tính thông dụng nhất hiện nay.” hay “Hôm nay là ngày của mẹ, QQ đình công một ngày đêm.” Làm được nửa năm, tôi nghĩ người như Chu Lâm Lâm còn có thể đỗ Bắc Đại, vì sao tôi lại không thử dùng cái bằng tốt nghiệp hạng ba của trường đại học hạng hai đến công ty X phỏng vấn?
Vì vậy tôi từ chức, nhăm nhe đến mấy công ty hay đơn vị lớn tên tuổi vang dội, ngân hàng nhà nước hay ngành hệ thống thủy điện mà gửi sơ yếu lí lịch. Tiếc rằng sơ yếu lí lịch như đá chìm dưới biển, mỗi ngày tôi đều ở nhà chơi Nấm Mario, nhất thời lạc mất bản thân, mê mệt trong nhân vật cô bé nấm của mình, suýt chút nữa quên mất chuyện phải tìm việc làm. Khi điện thoại đột nhiên vang lên báo ngày mai là ngày phỏng vấn, trong lòng tôi có phần không muốn đi.
Bởi vì khi phỏng vấn phải mặc quần áo nghiêm chỉnh, mà tôi thì sống trong tình trạng thất nghiệp quá lâu dần dần trở thành người nghèo tay không đồng bạc, vì thế đêm đó tôi ăn nốt gói mì tôm cuối cùng, chạy vội xuống căn hộ đang bán đồ cũ dưới lầu, nịnh nọt vài câu, cuối cùng cũng mua được cái áo sơ mi trắng với giá 35 đồng. Lệ Quyên còn đặc biệt nói, chỉ có lần này, lần sau không có chuyện này nữa. Tôi lập tức không dám.
Lúc phỏng vấn, len lén nhìn người cùng đến phỏng vấn cầm trong tay tư liệu đóng dấu mới biết được, công ty tôi đến phỏng vấn là công ty quảng cáo Hồng Phi, là một công ty nước ngoài có chút danh tiếng trong nước. Ấn tượng của tôi với mấy công ty nước ngoài cũng chỉ dừng lại ở mức biết lương cao, đãi ngộ tốt, nhân viên có thể nói tea thì tuyệt không gọi là trà, còn ấn tượng với quảng cáo thì cũng chỉ biết chút ít, ví dụ như Não Bạch Kim*, hoàng kim hợp tác với Hồ Nam Vệ, đúng là môn không đăng hộ không đối, cho nên tôi kiên trì cho rằng mình đến đây cũng chỉ làm vật hi sinh hay làm nền mà thôi. Tôi thấy mình cũng thật may mắn khi mua cái áo sơ mi rẻ tiền này, sau đó cố gắng chịu đựng nhàm chán, bắt đầu nhớ đến bé Mario xinh xinh ở nhà.
* Não Bạch Kim: 1 loại thuốc bổ của Trung Quốc. Xem thêm tại đây hoặc đây.
Không ngờ người phỏng vấn lại là Boss. Hắn chỉ hỏi duy nhất một vấn đề, đó là tôi có thể nói thông thạo tiếng Nhật không. Tôi thẳng thắn nói, trừ yamete* với konichiwa*, còn lại tôi hoàn toàn mù tịt. Sau đó hắn bảo tôi về chờ liên lạc sau. Tôi nghĩ thời gian lên sàn này thật quá ngắn, nếu diễn kịch, ngay cả một hộp cơm cũng không có, thật là phí phạm 35 đồng mua áo sơ mi của tôi.
* Yamete: có nghĩa là ‘đừng mà’, thường xuất hiện trong các AV của Nhật =)) [by ss Den]
* Konichiwa: mang nghĩa chào hỏi.
Không ngờ kiếp trước tôi lại tích đức nhiều đến thế. Tôi lại có thể được nhận vào công ty này. Công việc của tôi là chăm sóc cho Boss, một người Nhật khoảng 40 tuổi có thể nói lưu loát tiếng Trung.
Về sau tôi đoán, sở dĩ tôi trúng tuyển, vì ngày hôm đó tôi mặc nội y màu đen, mà cái áo sơ mi giá rẻ kia lại mỏng, lúc phỏng vấn, cổ áo hơi lộ ra, cuộc phỏng vấn giống như đoạn mở đầu của phim A, nữ nhân vật chính làm quán bar, mặc quần áo học sinh, phát ra tín hiệu làm nam chính không tự chủ được. Từ lúc xem hài kịch của Trương Bách Chi, hình tượng cô gái ở quán bar thay đổi thành sinh viên thanh thuần đã đi sâu vào lòng người, giống như sinh viên biến thành cô gái cao cấp ở quán bar. Sắc đẹp này là nhờ vào mẹ tôi, trang phục lại đặc biệt, cho nên khi PK đã thắng mấy bằng tốt nghiệp đại học nổi tiếng, các đối thủ cạnh tranh với kinh nghiệm công tác phong phú.
Tôi còn nhớ rõ ngày đầu tiên đến báo danh, tôi khiêm tốn nói với Boss Nhật, tôi chưa bao giờ làm công việc như thế này, vẫn còn nhiều thiếu sót, có gì chỉ bảo nhiều hơn. Trên mặt Boss Nhật là biểu cảm háo sắc, chó hoang đang động dục, nói, thiếu sót cũng không sao, không sao.
Vị Boss Nhật này vì tìm được idea quảng cáo, kéo dài sự nghiệp háo sắc đến tận Trung Quốc, ngày ngày không thể thiếu thanh sắc khuyển mã*, ca múa mừng cảnh thái bình, hành động càng ngày càng quá đáng, lúc đầu chỉ là vuốt tóc, về sau chuyển sang sờ đùi, thậm chí còn nói bóng gió đến việc lên giường.
* Thanh sắc khuyển mã: chỉ lối sống hoang dâm vô độ của giai cấp bóc lột.
Sau một tháng làm việc ở đây, biết cũng không nên trông chờ gì nhiều, nói thế nào thì cũng là nhân viên của lão ta, nếu không làm, có khi còn bị chèn ép đến chết. Vì thế mỗi ngày trước khi ngủ tôi đều thầm cầu nguyện, đó là thần chết cầm đại đao chém một phát lên đầu, cho lão ta chết luôn đi.
Trời không phụ người có lòng. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Thiện ác báo ứng, thiên đạo luân hồi. Không tin thì nhìn xem, trời xanh không bỏ qua cho lão! Có người tố giác lên tổng bộ, chúng tôi cuối cùng cũng được giải thoát.
Quân giải phóng đúng là trời xanh. Lúc ông chủ tiếp theo đến nhận chức, tất cả động vật mang hoóc-môn cái đều đứng xem từ xa. Nhất là khi so sánh với ông chủ Nhật Bản thô bỉ kia, người đàn ông này càng giống như động vật chỉ bay trên trời, không có dưới đất. Mà lúc tôi đang hối hận vì không trang điểm cẩn thận đã đi làm thì bị gọi vào văn phòng, nhận nghiệp vụ quen thuộc. Tối hôm đó, xuân tâm tôi phơi phới trong vườn hoa xuân sắc, ngồi trong phòng viết mấy chữ ‘gào thét’, cũng suy xét từ trật tự tình tiết của tiểu thuyết tôi phải trường kì kháng chiến, trong vòng nửa năm bắt lại, trước mắt không thể manh động.
Ngày hôm sau, trong lúc hắn cực kì thất vọng vô tình nói cho tôi biết, lúc đấy hắn nghĩ Trương Diệu Hoa là tên con trai, cho nên lúc đến không đặc biệt dặn dò cần thư kí nam. Không nghĩ tới tôi lại là con gái.
Dựa theo hiểu biết của tôi với soái ca, mười soái thì đến chín gay, ông trời bao giờ cũng tàn nhẫn như thế. Nghe hắn nói thế làm tôi nghi ngờ hắn là gay.
Là người duy nhất trong công ty biết lịch trình của hắn, trong nháy mắt tôi được rất nhiều đồng nghiệp nữ ưu ái. Nào là nói bóng nói gió, giương đông kích tây, vòng vo cả nửa ngày dụ tôi nói ra sở thích của Lâm đại nhân. Lần đầu tiên được hỏi, tôi còn cảm thấy đắc ý vì vinh dự đặc biệt này, nhưng mỗi ngày đều bị quấn chặt, hết nhõng nhẽo rồi đến cứng rắn gạn hỏi, tôi có là thánh cũng không chịu nổi, lén lút nói cho một người tín ngưỡng có vẻ kiên định, xuân ý vô cùng dạt dào: “Chị Wendy, Lâm Tử Tùng là đồng tính luyến ái.” cũng bắt cô ta thề với trời, không kể chuyện này đi linh tinh. Wendy bị đả kích nghiêm trọng, không khống chế được cảm xúc, phải xin nghỉ nửa ngày. Ngày kế tiếp, tất cả nhân viên nữ, bao gồm cả bà chị Sylvia đang mang thai năm tháng, người nào người nấy mặt nặng nhe chì. Lúc đó tôi mới biết, giữa phụ nữ không có bí mật nào vĩnh viễn, chỉ có phản bội là vĩnh viễn mà thôi.
Một buổi chiều tươi đẹp chan hòa ánh nắng nào đó, Lâm Tử Tùng gọi tôi vào văn phòng, nghiêm túc nói cho tôi, tuy rằng hắn hi vọng công ty chú trọng công tác, không cần để ý đến việc riêng tư cá nhân, nhưng hắn càng không hi vọng nghe thấy mấy lời đồn công kích người khác. Hắn lại nói, giới tính của hắn rất bình thường, hơn nữa đã kết hôn, có một đứa con bảy tuổi. Mỗi ngày hắn tan ca đúng giờ, là để đi đón con.
Đây là sét đánh giữa trời quang. Chúng tôi đã quen nói hắn là đồng tính luyến ái, lúc rảnh rỗi còn ngồi đoán xem hắn ở trên hay ở dưới, từ sắc nữ chuyển sang hủ nữ. Lại nói, dù sao bị đàn ông cướp đi người tình trong mộng, nói theo góc độc này, theo thời gian chúng tôi cũng sẽ quên đi, bình tĩnh ôn hòa chấp nhận. Không nghĩ tới, hắn lại có thể có gia đình, còn có con!
Vì thế, mọi người oán giận, đều nghĩ Roger bị một con hồ ly tinh biết ăn nói lừa gạt, tiền lương phải giao nộp bằng hết, cũng ảo tưởng một ngày kia mình sẽ trở thành ánh nắng ban mai trong đêm tối, giải thoát cho hắn khỏi cuộc sống nước sôi lửa bỏng kia. Mặc dù tôi từng tuyên bố trong vòng nửa năm sẽ bắt được, nhưng thấy hắn là hoa đã có chủ, phá hủy nghiêm trọng nguyên tắc của tôi, sau cùng tôi viết một quyển ‘Để quên kỉ niệm’, lần thứ 32 thương tiếc một lần thầm mến đã chết từ trong trứng nước.
Mà hiện tại, tôi và Roger đại nhân đã xảy ra quan hệ mà tất cả nữ nhân viên trong công ty đều ảo tưởng, nhưng mà tôi còn chưa trở thành ánh nắng gì đó của hắn.
Bởi vì lần gặp mặt với Lâm đại nhân hôm qua, nên hôm nay đi làm cũng chẳng xấu hổ gì cho lắm. Bắt xe buýt như mọi ngày, xuống xe lại chạy vội đến công ty, bỏ qua thang máy, ba bước thành hai leo vọt lên thang bộ, lên đến nơi là 8 giờ 29 phút, vừa kịp trước lúc chuông reng.
Nhìn qua cửa kính, Lâm đại nhân bình thản ngồi trong phòng làm việc. Ngón tay gõ gõ lên bàn theo nhịp. Ánh nắng tràn ngập cả phòng, khiến cho mọi vật được bao phủ trong màu sắc ấm áp, làm người ta cảm thấy rất thong dong, bình tĩnh.
Tôi nhẹ nhàng đi đến bàn làm việc trước cửa kính, còn chưa kịp cởi áo khoác, đã nghe chuông điện thoại nội bộ reng. Nhấc máy, giọng nói sóng yên biển lặng của Lâm đại nhân vang lên: vào đây một lát. Tôi chưa kịp trả lời, những tiếng tút tút đều đặn đã vang lên.
Tôi điều hòa hô hấp, xoa xoa đôi chân nhức mỏi, gõ cửa rồi đi vào.
Quan sát khuôn mặt Lâm đại nhân một chút, lông mày cau lại, môi mím chặt. Có vẻ hôm nay tâm tình hắn không tốt cho lắm, mọi việc không thuận.
Xem phong thủy xong, tôi dè dặt, cẩn thận hỏi: Roger, ngài tìm tôi?
Lâm đại nhân vẫn cúi đầu lật tài liệu, buồn bực nói: ừm.
Tôi cứng miệng, khóe môi méo xệch. Cảm giác này chẳng khác gì trước lúc phát bài thi, không biết đề dễ hay khó, nhưng dù thế nào đi nữa, bạn cũng không thể trốn tránh. Mà hiện tại, chuông báo bắt đầu thi đã reng, mà giám thị lại lần lữa mãi không phát đề, càng làm người ta thêm bứt rứt.
Chờ Lâm đại nhân xem tài liệu xong, tôi cũng sắp biến thành tượng đá. Tuy rằng phơi nắng đầu đông rất dễ chịu, thế nhưng đứng ngây ra phơi nắng như thế này, tôi vẫn oán thầm trong bụng.
Lâm đại nhân ngẩng đầu, híp mắt nhìn tôi. Thực sự mà nói, không biết do ánh mặt trời hay do vấn đề góc độ, nhìn hắn từ trên cao, Lâm đại nhân ăn mặc đơn giản ngồi trên ghế, vừa mang chút gió xuân ấm áp lại trưởng thành vững vàng, như là vừa tham gia lễ trao giải, lại cũng như vừa từ áp-phích bước ra.
Hai con mắt sáng ngời của hắn nhìn tôi: lần này cô làm thêm giờ đi, có phí tăng ca.
Tôi nhớ sáng nay ra khỏi cửa, chẳng hiểu sao mí mắt giật liên tục. Đúng là không phong kiến mê tín cũng không lừa người! Tuy rằng thời gian cuối tuần của tôi có đến 80% là nằm trên giường, 20% còn lại là trước máy tính, trong đó có cả nằm trên giường nghịch máy tính, hay nằm úp sấp trước máy tính, nhưng mà mấy việc này còn dễ thở hơn so với đi làm!
Tôi cười tươi như hoa nói: cả hai ngày sao? Không phải hôm qua tôi đã nói với ngài, tôi nối lại quan hệ với mối tình đầu sao. Vốn tính cuối tuần này ra mắt bố mẹ, thời gian cũng định rồi. Có điều nếu công ty có việc gấp, tôi sẽ giải thích với bố mẹ một chút, chắc bọn họ sẽ thông cảm.
Tôi nghĩ mấy lời mình nói rất là êm tai, vừa thể hiện tấm lòng của tôi với công ty, không tiếc hy sinh hạnh phúc cá nhân, lại vừa ám chỉ nếu công ty cố ý muốn tôi tăng ca, chính là bóc lột thời gian nghỉ ngơi của nhân viên, lấy hạnh phúc cả đời của nhân viên đổi lấy lợi nhuận cho bọn tư bản chủ nghĩa.
Lâm đại nhân đưa tay vuốt vuốt mũi, sau đó chống cằm nói: cuối tuần này phải đi công tác ở Đại Liên*, chi phí đều do công ty thanh toán, tăng ca cuối tuần còn được gấp đôi tiền lương với phí tăng ca. Tôi còn tưởng rằng cô muốn đi….
* Đại Liên [大连]: là thành phố thuộc tỉnh của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc. Đại Liên cũng là hải cảng không bị đóng băng ở cực bắc Trung Quốc. Xem thêm tại đây.
Tôi muốn đi! Không đợi Lâm đại nhân nói xong, tôi hăng hái báo danh.
Khóe môi Lâm đại nhân khẽ nhếch lên một chút. Tôi có cảm giác ngửi được mùi âm mưu. Nhưng mà, anyway, vì nụ cười của Mao Chủ tịch trên tờ nhân dân tệ, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Beta: sâu :*
.
Công việc đầu tiên tôi làm khi đến Bắc Kinh là kiểm tra doanh số bán hàng và dịch vụ khách hàng. Công ty có tổng cộng ba người. Ông chủ, A Bảo nhận hóa đơn và tôi. Tuy nói bây giờ là thời đại phát triển khoa học kĩ thuật toàn cầu hóa, nhưng không thể phủ nhận, tỉ lệ giàu nghèo ở nước ta chênh lệch rất nghiêm trọng, các khu phát triển cũng không đồng đều, thỉnh thoảng còn có người hỏi tôi: “Máy tính này tắt làm sao?” “Sao QQ không online được?” mấy vấn đề linh tinh. Mà tôi cũng cực kì kiên nhẫn trả lời người ta: “Rút nguồn điện là phương pháp tắt máy tính thông dụng nhất hiện nay.” hay “Hôm nay là ngày của mẹ, QQ đình công một ngày đêm.” Làm được nửa năm, tôi nghĩ người như Chu Lâm Lâm còn có thể đỗ Bắc Đại, vì sao tôi lại không thử dùng cái bằng tốt nghiệp hạng ba của trường đại học hạng hai đến công ty X phỏng vấn?
Vì vậy tôi từ chức, nhăm nhe đến mấy công ty hay đơn vị lớn tên tuổi vang dội, ngân hàng nhà nước hay ngành hệ thống thủy điện mà gửi sơ yếu lí lịch. Tiếc rằng sơ yếu lí lịch như đá chìm dưới biển, mỗi ngày tôi đều ở nhà chơi Nấm Mario, nhất thời lạc mất bản thân, mê mệt trong nhân vật cô bé nấm của mình, suýt chút nữa quên mất chuyện phải tìm việc làm. Khi điện thoại đột nhiên vang lên báo ngày mai là ngày phỏng vấn, trong lòng tôi có phần không muốn đi.
Bởi vì khi phỏng vấn phải mặc quần áo nghiêm chỉnh, mà tôi thì sống trong tình trạng thất nghiệp quá lâu dần dần trở thành người nghèo tay không đồng bạc, vì thế đêm đó tôi ăn nốt gói mì tôm cuối cùng, chạy vội xuống căn hộ đang bán đồ cũ dưới lầu, nịnh nọt vài câu, cuối cùng cũng mua được cái áo sơ mi trắng với giá 35 đồng. Lệ Quyên còn đặc biệt nói, chỉ có lần này, lần sau không có chuyện này nữa. Tôi lập tức không dám.
Lúc phỏng vấn, len lén nhìn người cùng đến phỏng vấn cầm trong tay tư liệu đóng dấu mới biết được, công ty tôi đến phỏng vấn là công ty quảng cáo Hồng Phi, là một công ty nước ngoài có chút danh tiếng trong nước. Ấn tượng của tôi với mấy công ty nước ngoài cũng chỉ dừng lại ở mức biết lương cao, đãi ngộ tốt, nhân viên có thể nói tea thì tuyệt không gọi là trà, còn ấn tượng với quảng cáo thì cũng chỉ biết chút ít, ví dụ như Não Bạch Kim*, hoàng kim hợp tác với Hồ Nam Vệ, đúng là môn không đăng hộ không đối, cho nên tôi kiên trì cho rằng mình đến đây cũng chỉ làm vật hi sinh hay làm nền mà thôi. Tôi thấy mình cũng thật may mắn khi mua cái áo sơ mi rẻ tiền này, sau đó cố gắng chịu đựng nhàm chán, bắt đầu nhớ đến bé Mario xinh xinh ở nhà.
* Não Bạch Kim: 1 loại thuốc bổ của Trung Quốc. Xem thêm tại đây hoặc đây.
Không ngờ người phỏng vấn lại là Boss. Hắn chỉ hỏi duy nhất một vấn đề, đó là tôi có thể nói thông thạo tiếng Nhật không. Tôi thẳng thắn nói, trừ yamete* với konichiwa*, còn lại tôi hoàn toàn mù tịt. Sau đó hắn bảo tôi về chờ liên lạc sau. Tôi nghĩ thời gian lên sàn này thật quá ngắn, nếu diễn kịch, ngay cả một hộp cơm cũng không có, thật là phí phạm 35 đồng mua áo sơ mi của tôi.
* Yamete: có nghĩa là ‘đừng mà’, thường xuất hiện trong các AV của Nhật =)) [by ss Den]
* Konichiwa: mang nghĩa chào hỏi.
Không ngờ kiếp trước tôi lại tích đức nhiều đến thế. Tôi lại có thể được nhận vào công ty này. Công việc của tôi là chăm sóc cho Boss, một người Nhật khoảng 40 tuổi có thể nói lưu loát tiếng Trung.
Về sau tôi đoán, sở dĩ tôi trúng tuyển, vì ngày hôm đó tôi mặc nội y màu đen, mà cái áo sơ mi giá rẻ kia lại mỏng, lúc phỏng vấn, cổ áo hơi lộ ra, cuộc phỏng vấn giống như đoạn mở đầu của phim A, nữ nhân vật chính làm quán bar, mặc quần áo học sinh, phát ra tín hiệu làm nam chính không tự chủ được. Từ lúc xem hài kịch của Trương Bách Chi, hình tượng cô gái ở quán bar thay đổi thành sinh viên thanh thuần đã đi sâu vào lòng người, giống như sinh viên biến thành cô gái cao cấp ở quán bar. Sắc đẹp này là nhờ vào mẹ tôi, trang phục lại đặc biệt, cho nên khi PK đã thắng mấy bằng tốt nghiệp đại học nổi tiếng, các đối thủ cạnh tranh với kinh nghiệm công tác phong phú.
Tôi còn nhớ rõ ngày đầu tiên đến báo danh, tôi khiêm tốn nói với Boss Nhật, tôi chưa bao giờ làm công việc như thế này, vẫn còn nhiều thiếu sót, có gì chỉ bảo nhiều hơn. Trên mặt Boss Nhật là biểu cảm háo sắc, chó hoang đang động dục, nói, thiếu sót cũng không sao, không sao.
Vị Boss Nhật này vì tìm được idea quảng cáo, kéo dài sự nghiệp háo sắc đến tận Trung Quốc, ngày ngày không thể thiếu thanh sắc khuyển mã*, ca múa mừng cảnh thái bình, hành động càng ngày càng quá đáng, lúc đầu chỉ là vuốt tóc, về sau chuyển sang sờ đùi, thậm chí còn nói bóng gió đến việc lên giường.
* Thanh sắc khuyển mã: chỉ lối sống hoang dâm vô độ của giai cấp bóc lột.
Sau một tháng làm việc ở đây, biết cũng không nên trông chờ gì nhiều, nói thế nào thì cũng là nhân viên của lão ta, nếu không làm, có khi còn bị chèn ép đến chết. Vì thế mỗi ngày trước khi ngủ tôi đều thầm cầu nguyện, đó là thần chết cầm đại đao chém một phát lên đầu, cho lão ta chết luôn đi.
Trời không phụ người có lòng. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Thiện ác báo ứng, thiên đạo luân hồi. Không tin thì nhìn xem, trời xanh không bỏ qua cho lão! Có người tố giác lên tổng bộ, chúng tôi cuối cùng cũng được giải thoát.
Quân giải phóng đúng là trời xanh. Lúc ông chủ tiếp theo đến nhận chức, tất cả động vật mang hoóc-môn cái đều đứng xem từ xa. Nhất là khi so sánh với ông chủ Nhật Bản thô bỉ kia, người đàn ông này càng giống như động vật chỉ bay trên trời, không có dưới đất. Mà lúc tôi đang hối hận vì không trang điểm cẩn thận đã đi làm thì bị gọi vào văn phòng, nhận nghiệp vụ quen thuộc. Tối hôm đó, xuân tâm tôi phơi phới trong vườn hoa xuân sắc, ngồi trong phòng viết mấy chữ ‘gào thét’, cũng suy xét từ trật tự tình tiết của tiểu thuyết tôi phải trường kì kháng chiến, trong vòng nửa năm bắt lại, trước mắt không thể manh động.
Ngày hôm sau, trong lúc hắn cực kì thất vọng vô tình nói cho tôi biết, lúc đấy hắn nghĩ Trương Diệu Hoa là tên con trai, cho nên lúc đến không đặc biệt dặn dò cần thư kí nam. Không nghĩ tới tôi lại là con gái.
Dựa theo hiểu biết của tôi với soái ca, mười soái thì đến chín gay, ông trời bao giờ cũng tàn nhẫn như thế. Nghe hắn nói thế làm tôi nghi ngờ hắn là gay.
Là người duy nhất trong công ty biết lịch trình của hắn, trong nháy mắt tôi được rất nhiều đồng nghiệp nữ ưu ái. Nào là nói bóng nói gió, giương đông kích tây, vòng vo cả nửa ngày dụ tôi nói ra sở thích của Lâm đại nhân. Lần đầu tiên được hỏi, tôi còn cảm thấy đắc ý vì vinh dự đặc biệt này, nhưng mỗi ngày đều bị quấn chặt, hết nhõng nhẽo rồi đến cứng rắn gạn hỏi, tôi có là thánh cũng không chịu nổi, lén lút nói cho một người tín ngưỡng có vẻ kiên định, xuân ý vô cùng dạt dào: “Chị Wendy, Lâm Tử Tùng là đồng tính luyến ái.” cũng bắt cô ta thề với trời, không kể chuyện này đi linh tinh. Wendy bị đả kích nghiêm trọng, không khống chế được cảm xúc, phải xin nghỉ nửa ngày. Ngày kế tiếp, tất cả nhân viên nữ, bao gồm cả bà chị Sylvia đang mang thai năm tháng, người nào người nấy mặt nặng nhe chì. Lúc đó tôi mới biết, giữa phụ nữ không có bí mật nào vĩnh viễn, chỉ có phản bội là vĩnh viễn mà thôi.
Một buổi chiều tươi đẹp chan hòa ánh nắng nào đó, Lâm Tử Tùng gọi tôi vào văn phòng, nghiêm túc nói cho tôi, tuy rằng hắn hi vọng công ty chú trọng công tác, không cần để ý đến việc riêng tư cá nhân, nhưng hắn càng không hi vọng nghe thấy mấy lời đồn công kích người khác. Hắn lại nói, giới tính của hắn rất bình thường, hơn nữa đã kết hôn, có một đứa con bảy tuổi. Mỗi ngày hắn tan ca đúng giờ, là để đi đón con.
Đây là sét đánh giữa trời quang. Chúng tôi đã quen nói hắn là đồng tính luyến ái, lúc rảnh rỗi còn ngồi đoán xem hắn ở trên hay ở dưới, từ sắc nữ chuyển sang hủ nữ. Lại nói, dù sao bị đàn ông cướp đi người tình trong mộng, nói theo góc độc này, theo thời gian chúng tôi cũng sẽ quên đi, bình tĩnh ôn hòa chấp nhận. Không nghĩ tới, hắn lại có thể có gia đình, còn có con!
Vì thế, mọi người oán giận, đều nghĩ Roger bị một con hồ ly tinh biết ăn nói lừa gạt, tiền lương phải giao nộp bằng hết, cũng ảo tưởng một ngày kia mình sẽ trở thành ánh nắng ban mai trong đêm tối, giải thoát cho hắn khỏi cuộc sống nước sôi lửa bỏng kia. Mặc dù tôi từng tuyên bố trong vòng nửa năm sẽ bắt được, nhưng thấy hắn là hoa đã có chủ, phá hủy nghiêm trọng nguyên tắc của tôi, sau cùng tôi viết một quyển ‘Để quên kỉ niệm’, lần thứ 32 thương tiếc một lần thầm mến đã chết từ trong trứng nước.
Mà hiện tại, tôi và Roger đại nhân đã xảy ra quan hệ mà tất cả nữ nhân viên trong công ty đều ảo tưởng, nhưng mà tôi còn chưa trở thành ánh nắng gì đó của hắn.
Bởi vì lần gặp mặt với Lâm đại nhân hôm qua, nên hôm nay đi làm cũng chẳng xấu hổ gì cho lắm. Bắt xe buýt như mọi ngày, xuống xe lại chạy vội đến công ty, bỏ qua thang máy, ba bước thành hai leo vọt lên thang bộ, lên đến nơi là 8 giờ 29 phút, vừa kịp trước lúc chuông reng.
Nhìn qua cửa kính, Lâm đại nhân bình thản ngồi trong phòng làm việc. Ngón tay gõ gõ lên bàn theo nhịp. Ánh nắng tràn ngập cả phòng, khiến cho mọi vật được bao phủ trong màu sắc ấm áp, làm người ta cảm thấy rất thong dong, bình tĩnh.
Tôi nhẹ nhàng đi đến bàn làm việc trước cửa kính, còn chưa kịp cởi áo khoác, đã nghe chuông điện thoại nội bộ reng. Nhấc máy, giọng nói sóng yên biển lặng của Lâm đại nhân vang lên: vào đây một lát. Tôi chưa kịp trả lời, những tiếng tút tút đều đặn đã vang lên.
Tôi điều hòa hô hấp, xoa xoa đôi chân nhức mỏi, gõ cửa rồi đi vào.
Quan sát khuôn mặt Lâm đại nhân một chút, lông mày cau lại, môi mím chặt. Có vẻ hôm nay tâm tình hắn không tốt cho lắm, mọi việc không thuận.
Xem phong thủy xong, tôi dè dặt, cẩn thận hỏi: Roger, ngài tìm tôi?
Lâm đại nhân vẫn cúi đầu lật tài liệu, buồn bực nói: ừm.
Tôi cứng miệng, khóe môi méo xệch. Cảm giác này chẳng khác gì trước lúc phát bài thi, không biết đề dễ hay khó, nhưng dù thế nào đi nữa, bạn cũng không thể trốn tránh. Mà hiện tại, chuông báo bắt đầu thi đã reng, mà giám thị lại lần lữa mãi không phát đề, càng làm người ta thêm bứt rứt.
Chờ Lâm đại nhân xem tài liệu xong, tôi cũng sắp biến thành tượng đá. Tuy rằng phơi nắng đầu đông rất dễ chịu, thế nhưng đứng ngây ra phơi nắng như thế này, tôi vẫn oán thầm trong bụng.
Lâm đại nhân ngẩng đầu, híp mắt nhìn tôi. Thực sự mà nói, không biết do ánh mặt trời hay do vấn đề góc độ, nhìn hắn từ trên cao, Lâm đại nhân ăn mặc đơn giản ngồi trên ghế, vừa mang chút gió xuân ấm áp lại trưởng thành vững vàng, như là vừa tham gia lễ trao giải, lại cũng như vừa từ áp-phích bước ra.
Hai con mắt sáng ngời của hắn nhìn tôi: lần này cô làm thêm giờ đi, có phí tăng ca.
Tôi nhớ sáng nay ra khỏi cửa, chẳng hiểu sao mí mắt giật liên tục. Đúng là không phong kiến mê tín cũng không lừa người! Tuy rằng thời gian cuối tuần của tôi có đến 80% là nằm trên giường, 20% còn lại là trước máy tính, trong đó có cả nằm trên giường nghịch máy tính, hay nằm úp sấp trước máy tính, nhưng mà mấy việc này còn dễ thở hơn so với đi làm!
Tôi cười tươi như hoa nói: cả hai ngày sao? Không phải hôm qua tôi đã nói với ngài, tôi nối lại quan hệ với mối tình đầu sao. Vốn tính cuối tuần này ra mắt bố mẹ, thời gian cũng định rồi. Có điều nếu công ty có việc gấp, tôi sẽ giải thích với bố mẹ một chút, chắc bọn họ sẽ thông cảm.
Tôi nghĩ mấy lời mình nói rất là êm tai, vừa thể hiện tấm lòng của tôi với công ty, không tiếc hy sinh hạnh phúc cá nhân, lại vừa ám chỉ nếu công ty cố ý muốn tôi tăng ca, chính là bóc lột thời gian nghỉ ngơi của nhân viên, lấy hạnh phúc cả đời của nhân viên đổi lấy lợi nhuận cho bọn tư bản chủ nghĩa.
Lâm đại nhân đưa tay vuốt vuốt mũi, sau đó chống cằm nói: cuối tuần này phải đi công tác ở Đại Liên*, chi phí đều do công ty thanh toán, tăng ca cuối tuần còn được gấp đôi tiền lương với phí tăng ca. Tôi còn tưởng rằng cô muốn đi….
* Đại Liên [大连]: là thành phố thuộc tỉnh của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc. Đại Liên cũng là hải cảng không bị đóng băng ở cực bắc Trung Quốc. Xem thêm tại đây.
Tôi muốn đi! Không đợi Lâm đại nhân nói xong, tôi hăng hái báo danh.
Khóe môi Lâm đại nhân khẽ nhếch lên một chút. Tôi có cảm giác ngửi được mùi âm mưu. Nhưng mà, anyway, vì nụ cười của Mao Chủ tịch trên tờ nhân dân tệ, đâm lao thì phải theo lao thôi.
/22
|