Ngày hôm đó, mới sáng sớm tinh mơ trong phủ đã bắt đầu náo nhiệt, đơn giản vì mấy tiểu thư chính xuất đều sẽ tiến cung, nhất là Đan tỷ nhi vừa cập kê và Mạt tỷ nhi mới được sủng ái đều là người quan trọng trong phủ.
Trong phòng khách tiền viện của phủ Quốc công, Thượng Quan cô cô bưng chén trà cho lão thái thái, cười khanh khách nhìn Đoan Dương Huyện chúa và Tây Lương Đan chầm chậm đi ra, nói: “Quả nhiên có nhan sắc, Huyện chúa cùng Tứ tiểu thư thật khiến người ta đui mù.”
Nhị phu nhân ngồi bên cũng hài lòng đánh giá hai người con gái của mình.
Đoan Dương Huyện chúa Tây Lương Tiên mặc một bộ cung trang tím đậm được đặc biệt chế tạo, cũng chính từ cuộn sa giao châu kia tạo thành, thắt lưng buộc sa tanh thêu kim tuyến, quyển chuyển quấn chặt làm nổi bật tư thế thướt tha, góc váy buông một đóa hoa mẫu đơn kết từ những hạt trân châu nhỏ, bên ngoài khoác một lớp lụa mỏng màu trắng, chải búi tóc kiểu Thanh Vân Phi Thiên, trên đầu là một cây trâm địch điểu đông châu quấn tơ vàng, phía dưới là sáu chiếc gim cài trường vân phỉ thúy, đôi bông tai thúy ngọc, sáng ngời rực rỡ, kiều quý vô song.
Còn Tây Lương Đan thiên về trang phục quyến rũ, áo hồng nhạt thêu sương xanh, váy dài thêu hình hoa nở trong sương mù bằng chỉ bạc, khoác một tấm yên sa mềm mại mỏng như khói, vai xuôi như gọt, eo nhỏ điệu đà, tóc mai buông lơi, chỉ phủ một tầng đông châu tử tinh kết tơ vàng mỏng manh cùng hai viên đông châu minh nguyệt, mày ngài hàm sương mắt hàm xuân, môi đỏ thắm, kiều diễm như máu, hai lọn tóc phất phơ theo gió nhẹ rủ xuống bên má khiến nàng ta càng thêm phong tình mê người.
Một người ung dung như mẫu đơn, một người tươi đẹp như thược dược, khiến Nhị phu nhân vô cùng hài lòng và yêu thương, hai người con gái của bà ta đều là phượng hoàng trong loài người, nhất định có thể nhất phi trùng thiên, hưởng phú quý quyền thế.
“Đúng rồi, Mạt tỷ nhi đâu, đã đưa quần áo và trang sức mới đến chưa?” Lão thái thái không thể không hỏi một câu, Nhị phu nhân hà khắc, nhưng tiến cung dù sao cũng là chuyện lớn, Mạt tỷ nhi không có thể diện cũng sẽ liên lụy đến thể diện của toàn tộc Tây Lương.
Ánh mắt Nhị phu nhân lạnh lẽo, không mở miệng, Tây Lương Tiên liền dịu dàng khụy gối: “Tổ mẫu yên tâm, bên Mạt tỷ nhi đã được chuẩn bị sẵn sàng, mẫu thân sai Chế Y Phường ba ngày ba đêm đẩy nhanh tốc độ.”
Lão thái thài nhìn Tây Lương Tiên cười nói: “Xưa nay ngươi hiểu chuyện nhất, ngươi nói vậy ta yên tâm.”
Tây Lương Đan mất kiên nhẫn bĩu môi: “Bà nội, là chúng con ra ngoài người cứ yên tâm là được.” Nói xong nàng ta và Tây Lương Tiên trao đổi một ánh mắt quỷ dị.
Lão thái thái nhìn trong mắt lại chỉ thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi.”
Từ sớm Tây Lương Mạt đã chờ trong một chiếc xa ngựa đơn giản thanh nhã, Nhị phu nhân và hai chị em kia lên một chiếc xe ngựa mui đỏ thắm tinh xảo tượng trưng cho cáo mệnh Quốc công, Tây Lương Đan mới hung hăng chửi bới: “Ả gái điếm Tây Lương Mạt kia là cái thá gì mà xứng tiến cung, bà nội có phải già rồi nên hồ đồ hay không mà để ả không tuân thủ nữ tắc kia ra ngoài làm mất mặt Tây Lương gia chúng ta.”
Tây Lương Tiên vừa quạt cho Nhị phu nhân đang lạnh mặt vừa chậm rãi nói: “Về tấm thiếp canh Đức Vương phủ đưa tới, muội muội cứ bình tĩnh là được, muội là chính phi tương lai cơ mà.”
Mặc dù nàng ta không biết Tây Lương Mạt vào mắt tiểu Vương gia từ lúc nào, dù sao hôm nay xử lý là được.
Lúc này Tây Lương Đan mới hầm hừ ngậm miệng, nàng ta nhớ tới gương mặt trắng nõn mềm mại vừa thấy của Tây Lương Mạt liền hận không thể nhào tới xé rách.
Tây Lương Mạt cùng Bạch Nhụy lẳng lặng ngồi trong xe, Bạch Nhụy có chút lo lắng nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Mạt tỷ nhi, hôm nay đám Nhị phu nhân có vẻ quá bình tĩnh thì phải.”
Tây Lương Mạt chỉ chậm rãi nhắm hai mắt dưỡng thần, hôm qua nàng thêu hà bao quá muộn, có chút không có tinh thần, nàng phe phẩy quạt miễn cưỡng nói: “Sợ cũng phải tới, không sợ cũng phải tới, để xem bọn họ còn giở được trò gì, đừng khiến ta thất vọng mới tốt.”
Bạch Nhụy còn có thể nhận ra ba mẹ con kia bình tĩnh thái quá, chính nàng cớ gì không nhìn ra?
Chỉ không hiểu bọn họ muốn làm gì?
Xe ngựa đi tới đường cái Chu Tước trong Hoàng thành, nơi này là đường chính, người đến người đi, hôm nay càng đặc biệt náo nhiệt vì các công tử, tiểu thư hào môn đại gia đều hướng về trong cung, thỉnh thoảng còn có thiếu niên huân quý túm năm tụm ba vui cười cưỡi ngựa đi qua, còn có người cố gắng phóng ngựa chạy quanh qua bên cạnh xe ngựa, để gió nhấc mành xe lên, không chỉ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dung nhan e lệ xinh đẹp của tiểu thư khuê các còn gặp phải tiếng hét chói tai của bọn nha hoàn.
Dân phong triều đại này coi như cởi mở, vì vậy trò chơi nhỏ phong lưu như vậy vì không ảnh hưởng lớn nên tuy từng bị Ngự sử buộc tội cũng không cấm đoán được, ngẫu nhiên còn hợp thành một cuộc nhân duyên mỹ mãn, cuối cùng ngay cả đám Ngự sử già nua cổ hủ cũng làm như không thấy, ngược lại trở thành một chuyện phong nhã lý thú.
Bạch Nhụy ghé vào cửa sổ nhìn say mê, thỉnh thoảng thấy ánh mắt thiếu niên anh tuấn cưỡi ngựa qua nhìn tới cũng sẽ xấu hổ đỏ mặt.
Tây Lương Mạt ở bên thấy mà buồn cười, có điều cũng hiếm khi được ra ngoài nên tâm trạng nàng tương đối tốt, đang định trêu ghẹo Bạch Nhụy, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, Bạch Nhụy vội vàng khẽ gọi: “A, bọn họ đang thúc ngựa, không biết lại muốn vén mành tiểu thư nhà nào!”
Tây Lương Mạt lười biếng cầm sách tựa vào gối mềm cười: “Dù sao cũng không phải tiểu thư nhà em.”
Trò xiếc của một đám ăn chơi trác táng để thông đồng với con gái, nhiều nhất chỉ nhằm về phía Tây Lương Tiên hoặc Tây Lương Đan có tiếng xinh đẹp mà thôi.
Tiếng vó ngựa như trống giục ngày càng gần, Bạch Nhụy kinh ngạc khẽ gọi: “Ơ, sao lại hướng về phía chúng ta…”
Bạch Nhụy còn chưa nói xong Tây Lương Mạt đã nghe “rắc” một tiếng, sau đó xe ngựa bỗng lật nghiêng, nàng và Bạch Nhụy hoàn toàn không thể khống chế mà lăn khỏi xa, ngã xuống mặt đất.
Bên tai truyền đến tiếng ngựa hí dài sắc bén, Tây Lương Mạt ngã xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy hai chiếc móng ngựa đang nhấc lên, nàng thậm chí còn thấy được vẻ mặt kinh hoàng của đám thiếu niên cưỡi ngựa.
Mọi người trên đường cái Chu Tước mắt thấy một chuyện phong nhã thú vị sắp biến thành sự cố đầy máu tanh, không tự chủ được mà hô lên, hai cô nương mềm mại như nước kia mà chịu một cái móng ngựa nhất định sẽ chết!
Ánh mắt Tây Lương Mạt phát lạnh, vô thức muốn lăn về phía bánh xe ngựa nhà mình, dù bị bánh xe nghiền một cái bị thương còn hơn trực tiếp bị ngựa đạp chết.
Nhưng còn Bạch Nhụy…!
Trong nháy mắt giữa sự sống và cái chết, ánh mắt Tây Lương Mạt rơi về phía Bạch Nhụy chỉ biết hét chói tai, nàng không nghĩ nhiều, vươn tay muốn kéo Bạch Nhụy.
Nhưng như vậy tuy tránh cho móng ngựa đạp trúng chỗ yếu hại của nàng vẫn không tránh khỏi sẽ đạp lên đùi nàng.
Tây Lương Mạt chỉ đành nhắm mắt lại, chuẩn bị thừa nhận đau đớn.
Nhưng, tiếng thét chói tai vang lên, cơn đau như đã tưởng tượng không truyền đến, lại như có vật nặng rơi xuống đất!
Tây Lương Mạt mở mắt ra nhìn, hai con tuấn mã đã hoàn toàn bị người ta chặt đứt đầu, lật mình ngã xuống ven đường, máu tươi văng khắp nơi, ngay cả thiếu niên quý tộc trên lưng ngựa cũng kêu thảm bị quẳng bay ra ngoài.
Những thiếu niên khác đã ghìm ngựa từ lâu, trợn mắt há mồm nhìn một màn này.
Đại nạn không chết!
Tây Lương Mạt bình tĩnh lại trong nháy mắt, nhìn máu tươi đầy đất, ánh mắt nàng chợt lạnh, dời tấm mắt đối diện với ánh mắt một người cưỡi con tuấn mã toàn thân đỏ rực, người kia che mặt, tay cầm trường đao nhuốm máu, phía sau là vài kỵ sĩ cũng che mặt.
Đó là ánh mắt thế nào?
Trong chớp mắt Tây Lương Mạt đối diện với ánh mắt người kia, chỉ có thể nghĩ tới một từ — địa ngục âm u.
Hoa Bỉ Ngạn đẹp đẽ quỷ quái, lạnh lẽo tanh máu nở rộ nơi địa ngục âm u.
Tây Lương Mạt yên lặng nhìn hắn, người kia có một đôi mắt cực kỳ mỹ lệ, trong đó chứa đựng thâm sâu khó lường cùng… tàn nhẫn!
Người kia dường như hứng thú khi nàng dám nhìn thẳng vào hắn như thế, khẽ híp đôi mắt nhưng không mở miệng.
Tây Lương Mạt bỗng cười với hắn, nhẹ nhàng dùng khẩu hình nói: “Đa tạ, ân này tất báo.”
Nàng nhìn thấy một thứ gì đó rất quen thuộc trong mắt người đàn ông kia, là thứ mà nàng cũng có.
Đáy mắt người kia lướt qua một tia sáng kỳ lạ, đang định nói đã thấy một đám người cách đó không xa đang chạy lại đây, dẫn đầu chính là Đức tiểu Vương gia vang danh kinh thành của Đức Vương phủ.
“Mạt tiểu thư, nàng không sao chứ?” Tư Lưu Phong xa xa nhìn thấy bên này có chuyện, chạy tới mới phát hiện thì ra người bị hại là tiểu thư yếu đuối mà mình đưa thiếp mời.
“Đa tạ Vương gia cứu giúp… Mạt… Mạt nhi… không sao.” Tây Lương Mạt thoáng cái trắng bệch mặt, vài giọt nước mắt cuộn lên trong đôi mắt thật to, lại cố nén không rơi xuống, một tay nâng tay áo che khuất gương mặt gầy gò nhỏ nhắn, một tay run run nắm Bạch Nhụy cũng toàn thân phát run không kiềm chế được vừa mới đứng lên.
Tựa như đóa hoa lê mỹ lệ run rẩy sau mưa, hai cánh hoa thưa thớt lại xinh đẹp đáng thương, tự có một phen e lệ quyến rũ, Tư Lưu Phong thấy mà không khỏi thoáng động lòng, có chút giật mình nhìn nàng.
Mà kỵ sĩ áo đen cưỡi ngựa lại thấy Tây Lương Mạt thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, thấy nàng thản nhiên nhìn mình một cái, không khỏi phát ra một loại tiếng cười sắc nhọn, cực kỳ chói tai, làm cho Tư Lưu Phong bực bội nhìn về phía hắn: “Ngươi là ai, ban ngày ban mặt che mặt làm gì?”
Người kia không đáp, chỉ lớn tiếng cười quất ngựa rời đi, một bông hoa sen đỏ rực trên áo choàng dị thường chói mắt dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt Tư Lưu Phong đột nhiên lạnh như băng, thấp giọng cắn răng nói: “Thứ không thể gặp người như vậy quả nhiên là đám chó săn hoạn quan Tư Lễ Giám!”
Trong phòng khách tiền viện của phủ Quốc công, Thượng Quan cô cô bưng chén trà cho lão thái thái, cười khanh khách nhìn Đoan Dương Huyện chúa và Tây Lương Đan chầm chậm đi ra, nói: “Quả nhiên có nhan sắc, Huyện chúa cùng Tứ tiểu thư thật khiến người ta đui mù.”
Nhị phu nhân ngồi bên cũng hài lòng đánh giá hai người con gái của mình.
Đoan Dương Huyện chúa Tây Lương Tiên mặc một bộ cung trang tím đậm được đặc biệt chế tạo, cũng chính từ cuộn sa giao châu kia tạo thành, thắt lưng buộc sa tanh thêu kim tuyến, quyển chuyển quấn chặt làm nổi bật tư thế thướt tha, góc váy buông một đóa hoa mẫu đơn kết từ những hạt trân châu nhỏ, bên ngoài khoác một lớp lụa mỏng màu trắng, chải búi tóc kiểu Thanh Vân Phi Thiên, trên đầu là một cây trâm địch điểu đông châu quấn tơ vàng, phía dưới là sáu chiếc gim cài trường vân phỉ thúy, đôi bông tai thúy ngọc, sáng ngời rực rỡ, kiều quý vô song.
Còn Tây Lương Đan thiên về trang phục quyến rũ, áo hồng nhạt thêu sương xanh, váy dài thêu hình hoa nở trong sương mù bằng chỉ bạc, khoác một tấm yên sa mềm mại mỏng như khói, vai xuôi như gọt, eo nhỏ điệu đà, tóc mai buông lơi, chỉ phủ một tầng đông châu tử tinh kết tơ vàng mỏng manh cùng hai viên đông châu minh nguyệt, mày ngài hàm sương mắt hàm xuân, môi đỏ thắm, kiều diễm như máu, hai lọn tóc phất phơ theo gió nhẹ rủ xuống bên má khiến nàng ta càng thêm phong tình mê người.
Một người ung dung như mẫu đơn, một người tươi đẹp như thược dược, khiến Nhị phu nhân vô cùng hài lòng và yêu thương, hai người con gái của bà ta đều là phượng hoàng trong loài người, nhất định có thể nhất phi trùng thiên, hưởng phú quý quyền thế.
“Đúng rồi, Mạt tỷ nhi đâu, đã đưa quần áo và trang sức mới đến chưa?” Lão thái thái không thể không hỏi một câu, Nhị phu nhân hà khắc, nhưng tiến cung dù sao cũng là chuyện lớn, Mạt tỷ nhi không có thể diện cũng sẽ liên lụy đến thể diện của toàn tộc Tây Lương.
Ánh mắt Nhị phu nhân lạnh lẽo, không mở miệng, Tây Lương Tiên liền dịu dàng khụy gối: “Tổ mẫu yên tâm, bên Mạt tỷ nhi đã được chuẩn bị sẵn sàng, mẫu thân sai Chế Y Phường ba ngày ba đêm đẩy nhanh tốc độ.”
Lão thái thài nhìn Tây Lương Tiên cười nói: “Xưa nay ngươi hiểu chuyện nhất, ngươi nói vậy ta yên tâm.”
Tây Lương Đan mất kiên nhẫn bĩu môi: “Bà nội, là chúng con ra ngoài người cứ yên tâm là được.” Nói xong nàng ta và Tây Lương Tiên trao đổi một ánh mắt quỷ dị.
Lão thái thái nhìn trong mắt lại chỉ thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi.”
Từ sớm Tây Lương Mạt đã chờ trong một chiếc xa ngựa đơn giản thanh nhã, Nhị phu nhân và hai chị em kia lên một chiếc xe ngựa mui đỏ thắm tinh xảo tượng trưng cho cáo mệnh Quốc công, Tây Lương Đan mới hung hăng chửi bới: “Ả gái điếm Tây Lương Mạt kia là cái thá gì mà xứng tiến cung, bà nội có phải già rồi nên hồ đồ hay không mà để ả không tuân thủ nữ tắc kia ra ngoài làm mất mặt Tây Lương gia chúng ta.”
Tây Lương Tiên vừa quạt cho Nhị phu nhân đang lạnh mặt vừa chậm rãi nói: “Về tấm thiếp canh Đức Vương phủ đưa tới, muội muội cứ bình tĩnh là được, muội là chính phi tương lai cơ mà.”
Mặc dù nàng ta không biết Tây Lương Mạt vào mắt tiểu Vương gia từ lúc nào, dù sao hôm nay xử lý là được.
Lúc này Tây Lương Đan mới hầm hừ ngậm miệng, nàng ta nhớ tới gương mặt trắng nõn mềm mại vừa thấy của Tây Lương Mạt liền hận không thể nhào tới xé rách.
Tây Lương Mạt cùng Bạch Nhụy lẳng lặng ngồi trong xe, Bạch Nhụy có chút lo lắng nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Mạt tỷ nhi, hôm nay đám Nhị phu nhân có vẻ quá bình tĩnh thì phải.”
Tây Lương Mạt chỉ chậm rãi nhắm hai mắt dưỡng thần, hôm qua nàng thêu hà bao quá muộn, có chút không có tinh thần, nàng phe phẩy quạt miễn cưỡng nói: “Sợ cũng phải tới, không sợ cũng phải tới, để xem bọn họ còn giở được trò gì, đừng khiến ta thất vọng mới tốt.”
Bạch Nhụy còn có thể nhận ra ba mẹ con kia bình tĩnh thái quá, chính nàng cớ gì không nhìn ra?
Chỉ không hiểu bọn họ muốn làm gì?
Xe ngựa đi tới đường cái Chu Tước trong Hoàng thành, nơi này là đường chính, người đến người đi, hôm nay càng đặc biệt náo nhiệt vì các công tử, tiểu thư hào môn đại gia đều hướng về trong cung, thỉnh thoảng còn có thiếu niên huân quý túm năm tụm ba vui cười cưỡi ngựa đi qua, còn có người cố gắng phóng ngựa chạy quanh qua bên cạnh xe ngựa, để gió nhấc mành xe lên, không chỉ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dung nhan e lệ xinh đẹp của tiểu thư khuê các còn gặp phải tiếng hét chói tai của bọn nha hoàn.
Dân phong triều đại này coi như cởi mở, vì vậy trò chơi nhỏ phong lưu như vậy vì không ảnh hưởng lớn nên tuy từng bị Ngự sử buộc tội cũng không cấm đoán được, ngẫu nhiên còn hợp thành một cuộc nhân duyên mỹ mãn, cuối cùng ngay cả đám Ngự sử già nua cổ hủ cũng làm như không thấy, ngược lại trở thành một chuyện phong nhã lý thú.
Bạch Nhụy ghé vào cửa sổ nhìn say mê, thỉnh thoảng thấy ánh mắt thiếu niên anh tuấn cưỡi ngựa qua nhìn tới cũng sẽ xấu hổ đỏ mặt.
Tây Lương Mạt ở bên thấy mà buồn cười, có điều cũng hiếm khi được ra ngoài nên tâm trạng nàng tương đối tốt, đang định trêu ghẹo Bạch Nhụy, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, Bạch Nhụy vội vàng khẽ gọi: “A, bọn họ đang thúc ngựa, không biết lại muốn vén mành tiểu thư nhà nào!”
Tây Lương Mạt lười biếng cầm sách tựa vào gối mềm cười: “Dù sao cũng không phải tiểu thư nhà em.”
Trò xiếc của một đám ăn chơi trác táng để thông đồng với con gái, nhiều nhất chỉ nhằm về phía Tây Lương Tiên hoặc Tây Lương Đan có tiếng xinh đẹp mà thôi.
Tiếng vó ngựa như trống giục ngày càng gần, Bạch Nhụy kinh ngạc khẽ gọi: “Ơ, sao lại hướng về phía chúng ta…”
Bạch Nhụy còn chưa nói xong Tây Lương Mạt đã nghe “rắc” một tiếng, sau đó xe ngựa bỗng lật nghiêng, nàng và Bạch Nhụy hoàn toàn không thể khống chế mà lăn khỏi xa, ngã xuống mặt đất.
Bên tai truyền đến tiếng ngựa hí dài sắc bén, Tây Lương Mạt ngã xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy hai chiếc móng ngựa đang nhấc lên, nàng thậm chí còn thấy được vẻ mặt kinh hoàng của đám thiếu niên cưỡi ngựa.
Mọi người trên đường cái Chu Tước mắt thấy một chuyện phong nhã thú vị sắp biến thành sự cố đầy máu tanh, không tự chủ được mà hô lên, hai cô nương mềm mại như nước kia mà chịu một cái móng ngựa nhất định sẽ chết!
Ánh mắt Tây Lương Mạt phát lạnh, vô thức muốn lăn về phía bánh xe ngựa nhà mình, dù bị bánh xe nghiền một cái bị thương còn hơn trực tiếp bị ngựa đạp chết.
Nhưng còn Bạch Nhụy…!
Trong nháy mắt giữa sự sống và cái chết, ánh mắt Tây Lương Mạt rơi về phía Bạch Nhụy chỉ biết hét chói tai, nàng không nghĩ nhiều, vươn tay muốn kéo Bạch Nhụy.
Nhưng như vậy tuy tránh cho móng ngựa đạp trúng chỗ yếu hại của nàng vẫn không tránh khỏi sẽ đạp lên đùi nàng.
Tây Lương Mạt chỉ đành nhắm mắt lại, chuẩn bị thừa nhận đau đớn.
Nhưng, tiếng thét chói tai vang lên, cơn đau như đã tưởng tượng không truyền đến, lại như có vật nặng rơi xuống đất!
Tây Lương Mạt mở mắt ra nhìn, hai con tuấn mã đã hoàn toàn bị người ta chặt đứt đầu, lật mình ngã xuống ven đường, máu tươi văng khắp nơi, ngay cả thiếu niên quý tộc trên lưng ngựa cũng kêu thảm bị quẳng bay ra ngoài.
Những thiếu niên khác đã ghìm ngựa từ lâu, trợn mắt há mồm nhìn một màn này.
Đại nạn không chết!
Tây Lương Mạt bình tĩnh lại trong nháy mắt, nhìn máu tươi đầy đất, ánh mắt nàng chợt lạnh, dời tấm mắt đối diện với ánh mắt một người cưỡi con tuấn mã toàn thân đỏ rực, người kia che mặt, tay cầm trường đao nhuốm máu, phía sau là vài kỵ sĩ cũng che mặt.
Đó là ánh mắt thế nào?
Trong chớp mắt Tây Lương Mạt đối diện với ánh mắt người kia, chỉ có thể nghĩ tới một từ — địa ngục âm u.
Hoa Bỉ Ngạn đẹp đẽ quỷ quái, lạnh lẽo tanh máu nở rộ nơi địa ngục âm u.
Tây Lương Mạt yên lặng nhìn hắn, người kia có một đôi mắt cực kỳ mỹ lệ, trong đó chứa đựng thâm sâu khó lường cùng… tàn nhẫn!
Người kia dường như hứng thú khi nàng dám nhìn thẳng vào hắn như thế, khẽ híp đôi mắt nhưng không mở miệng.
Tây Lương Mạt bỗng cười với hắn, nhẹ nhàng dùng khẩu hình nói: “Đa tạ, ân này tất báo.”
Nàng nhìn thấy một thứ gì đó rất quen thuộc trong mắt người đàn ông kia, là thứ mà nàng cũng có.
Đáy mắt người kia lướt qua một tia sáng kỳ lạ, đang định nói đã thấy một đám người cách đó không xa đang chạy lại đây, dẫn đầu chính là Đức tiểu Vương gia vang danh kinh thành của Đức Vương phủ.
“Mạt tiểu thư, nàng không sao chứ?” Tư Lưu Phong xa xa nhìn thấy bên này có chuyện, chạy tới mới phát hiện thì ra người bị hại là tiểu thư yếu đuối mà mình đưa thiếp mời.
“Đa tạ Vương gia cứu giúp… Mạt… Mạt nhi… không sao.” Tây Lương Mạt thoáng cái trắng bệch mặt, vài giọt nước mắt cuộn lên trong đôi mắt thật to, lại cố nén không rơi xuống, một tay nâng tay áo che khuất gương mặt gầy gò nhỏ nhắn, một tay run run nắm Bạch Nhụy cũng toàn thân phát run không kiềm chế được vừa mới đứng lên.
Tựa như đóa hoa lê mỹ lệ run rẩy sau mưa, hai cánh hoa thưa thớt lại xinh đẹp đáng thương, tự có một phen e lệ quyến rũ, Tư Lưu Phong thấy mà không khỏi thoáng động lòng, có chút giật mình nhìn nàng.
Mà kỵ sĩ áo đen cưỡi ngựa lại thấy Tây Lương Mạt thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, thấy nàng thản nhiên nhìn mình một cái, không khỏi phát ra một loại tiếng cười sắc nhọn, cực kỳ chói tai, làm cho Tư Lưu Phong bực bội nhìn về phía hắn: “Ngươi là ai, ban ngày ban mặt che mặt làm gì?”
Người kia không đáp, chỉ lớn tiếng cười quất ngựa rời đi, một bông hoa sen đỏ rực trên áo choàng dị thường chói mắt dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt Tư Lưu Phong đột nhiên lạnh như băng, thấp giọng cắn răng nói: “Thứ không thể gặp người như vậy quả nhiên là đám chó săn hoạn quan Tư Lễ Giám!”
/460
|