“Ta làm sao biết chuyện ngươi nói là thật hay giả?” Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng người bịt mặt, hơi nheo mắt lại.
Người kia cười lạnh một tiếng, giọng nói có một cảm giác trào phúng gần như thê lương: “Tây Lương Mạt, ai ai cũng nói ngươi thông minh nhanh nhẹn, không ngờ cũng chỉ thế này, sống sung sướng quen rồi nên choáng đầu phải không? Ngươi nên biết rằng chúng ta cứ theo nhu cầu là được, huống hồ cho dù ta bẫy ngươi thì cũng có thể bẫy ngươi cái gì?”
Tây Lương Mạt nhìn người kia, hơi nhíu mày: “Ta ngốc hay không không làm phiền ngươi quan tâm, ngược lại là Tam muội muội ngươi, càng ngày càng khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Người kia ngẩn ra, mở to mắt nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, nhưng một lát sau nàng ta đã lấy lại bình tĩnh, giơ tay lấy khăn che mặt xuống, quả nhiên lộ ra gương mặt coi như xinh đẹp lại có phần cay nghiệt của Tây Lương Sương.
Tây Lương Sương cắn môi run run nói: “Làm thế nào ngươi biết là ta?”
Rõ ràng nàng đã cố tình đi giày đế cao, độn vai để không cho người khác nhận ra mình.
Tây Lương Mạt đứng khoanh tay, vươn tay đón được một chiếc lá rụng, không mặn không nhạt nói: “Bất kể lá cây có bao nhiêu loại, lá đa vĩnh viễn sẽ không bị nhìn nhầm thành lá liễu, con người cũng vậy.”
Tây Lương Sương im lặng, suy ngẫm câu nói ý toại ngôn ngoại này, nàng ta vẫn có chút không cam lòng mà nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi đừng nói kiểu đó để lừa gạt ta, nhất định là người của Tư Lễ Giám bên cạnh ngươi đã phát hiện ra cái gì!”
Tây Lương Mạt nhìn gương mặt tuy nhỏ hơn mình một tuổi lại mang theo vẻ cay nghiệt sắc bén của phụ nữ trung niên vì cuộc sống không được như ý của nàng ta, một lát sau nàng mới thản nhiên nói: “Thật ra, từ khi trở về phủ Quốc Công, nghe ngươi gọi ta một tiếng Đại tỷ tỷ, ta đã để ý Tam muội muội. Ngươi trước nay tâm cao khí ngạo, ngay cả khi ta đã cầm quyền thế trong tay ngươi cũng tình nguyện vĩnh viễn không gặp lại ta, sẽ không vội vàng trở lại phủ Quốc Công để đón ta như thế.”
Ánh mắt Tây Lương sương sắc bén, nàng ta cười lạnh: “Xem ra ngươi cũng biết chính mình rất khiến người ta chán ghét.”
Tây Lương Mạt mặc kệ cách nói chuyện ngây thơ chỉ muốn chọc giận người ta của Tây Lương Sương, tiếp tục nói: “Sau đó ngươi lại uống rượu trong tiệc đón gió của Nguyệt Nhi tổ chức cho ta, còn trùng hợp đánh rơi một phong thư của Ngu Hầu và vị dì kia của chúng ta. Bức thư quan trọng dẫn tới họa sát thân như vậy, nếu xem xong không lập tức tiêu hủy thì cũng phải tìm chỗ bí mật mà giấu, mang trên ngươi đi khắp nơi như muội muội quả là chuyện hiếm thấy.”
Cho nên bắt đầu từ thời điểm đó nàng đã hoài nghi Tây Lương Sương, quả nhiên không lâu sau, người áo xám tự cho là thần bí này xuất hiện, hơn nữa chỉ tên nói muốn hợp tác với nàng.
Loại hành vi này của Tây Lương Sương trong mắt cao thủ như nàng vừa ngây thơ vừa buồn cười, nàng không lập tức vạch trần Tây Lương Sương vì muốn xem rốt cuộc Tây Lương Sương muốn làm gì. Sau khi nàng tự tay đưa Tây Lương Sương lên kiệu hoa của Ngu Hầu, chỉ sợ Tây Lương Sương đã hận nàng muốn chết, huống hồ sau đó giữa nàng và Tây Lương Sương và có mối thù giẫm gãy tay, cơn đau khi mười đầu ngón tay gãy rời hẳn là Tây Lương Sương còn chưa quên.
Tây Lương Sương càng nghe lời Tây Lương Mạt nói sắc mặt càng khó coi, nàng ta bất bình nhìn Tây Lương Mạt, có phần châm chọc nói: “Quả là Trinh Mẫn Quận Chúa nổi danh thông minh, chúng ta người thông minh không nói tiếng lóng, ta chưa từng quên nỗi nhục nhã ngươi đã mang đến cho ta, chúng ta cả đời sẽ không còn là tỷ muội, nhưng tình hình ép người, ta hợp tác với ngươi vì có chuyện cần làm, hẳn là ngươi cũng biết ta muốn cái gì, đúng không?”
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén, làm cho Tây Lương Sương đột nhiên có cảm giác chột dạ, nhưng rất nhanh, nàng ta đã khôi phục tinh thần, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Tây Lương Mạt khẽ lắc đầu: “Ta không thông minh như ngươi, nên không hiểu rốt cuộc Tam muội muội muốn làm gì ấy mà.”
Tây Lương Sương có phần muốn bốc hỏa, cảm giác dồn nén này làm cho gương mặt nàng ta càng thêm cay nghiệt: “Ta đã nói, yêu cầu thứ nhất là người phải đảm bảo việc này sẽ không liên lụy đến ta, chuyện thứ hai ta sẽ nói ra sau khi chuyện này chấm dứt.”
Tây Lương Mạt khẽ nhếch khóe môi, cũng sảng khoái đồng ý: “Có thể.”
Tây Lương Sương sửng sốt, không ngờ Tây Lương Mạt sẽ thẳng thắn như thế, nàng ta hoài nghi nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm: “Ngươi không sợ ta quá tham lam à?”
Tây Lương Mạt cười thản nhiên: “Người thức thời như muội muội có thể tham lam đến đâu được?”
Dưới ánh sáng mờ mịt, nụ cười của nàng nhìn có một cảm giác rất kỳ dị, làm cho Tây Lương Sương không rét mà run.
Tây Lương Sương không biết nụ cười và những lời nói của Tây Lương Mạt đại diện cho cái gì, chỉ hơi co người lại theo bản năng, sau đó nàng ta lại bực bội vì hành động yếu thế này, quay người đi về phía ngoài cánh rừng, vừa đi vừa cười lạnh: “Tây Lương Mạt, nhớ cho kỹ lời ngươi nói, nếu ngươi dám nuốt lời, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!”
Nhìn bóng dáng Tây Lương Sương đi xa dần, Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Vân Sinh, xuất hiện đi.”
Một bóng người cao gầy nhã nhặn chầm chậm đi ra từ phía sau một cây đại thụ, đứng sau lưng Tây Lương Mạt, đôi mắt xanh lam luôn ôn hòa của hắn đầy lạnh giá: “Tiểu tiểu thư, nữ tử này nói năng lỗ mãng như vậy, người cứ thể để nàng ta đi sao?”
Tuy Chu Vân Sinh nhìn có vẻ thư sinh nhưng trong tiềm thức vẫn chảy dòng máu dũng mãnh, bảo vệ chủ của quỷ quân, mang theo tính bài ngoại và sự coi trọng đồng đội rất mạnh, làm sao có thể tha thứ cho người khác bất kính với chủ tử của mình như thế.
Tây Lương Mạt nhếch môi: “Vân Sinh, ngươi phải hiểu, chỉ có kẻ yếu mới nói lời uy hiếp, bởi bọn họ đã không còn cách nào, chỉ còn cái miệng.”
Ai đã gặp sư tử hổ báo gầm lên với con thỏ chưa?
Càng kiêu ngạo và tức giận càng có thể thấy nội tâm yếu đuối và đáng thương cỡ nào.
Chu Vân Sinh nghe vậy im lặng suy nghĩ, một lát sau hắn mới gật đầu nói: “Tiểu tiểu thư nói có lý.”
Tây Lương Mạt ngồi xuống ghế đá trong rừng cây, chậm rãi nói: “Vân Sinh, ngươi thấy việc này thế nào, có thể tin không?”
Chu Vân Sinh cũng ngồi xuống đối diện nàng, nắm quạt giấy trong tay, mỉm cười: “Theo Vân Sinh thấy, việc này có tám, chín phần là thật, cho dù không phải thật, Tây Địch đánh lén đại quân từ phía tây, ngay cả khi đã lấy được bản đồ bố phòng của quân ta, vòng qua phòng tuyến của chúng ta, tiến công vào kinh cũng là một chuyện rất mạo hiểm. Chúng ta chỉ cần mai phục trên đường, cho dù bọn chúng may mắn không bị diệt cả quân thì cũng đại thương nguyên khí, cho nên cho dù đây không phải sự thật, chúng ta điều động binh lực vồ hụt cũng không có gì đáng ngại, chỉ bận rộn vô ích mà thôi.”
Một đại quân nước khác, trèo đèo lội suối đến, rất khó không tiết lộ hành tung, huống hồ thám tử của Tư Lễ Giám trải khắp thiên hạ, nếu không có nội ứng chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Tây Lương Mạt mỉm cười, tiếp lời: “Có điều nếu chuyện này không phải thật, chúng ta cũng không có đề phòng, một khi trở thành sự thật sẽ khiến chúng ta luống cuống một phen.”
Chu Vân Sinh trầm ngâm nói: “Tiểu tiểu thư, người có tính toán gì không?”
Tây Lương Mạt nghịch chiếc lá trong tay, trầm tư một lát rồi lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, phái người phối hợp với Tam muội muội của ta, đừng để nữ nhân đó còn chưa đào được sâu hơn đã bị người ta xử lý; thứ hai, thời gian này Phi Vũ Quỷ Vệ chúng ta đã mở rộng lên ba nghìn người, trận này coi như trận luyện binh, cho ta xem thành quả huấn luyện của các ngươi, người mới không cần đạt được trăm phần trăm sức chiến đấu của các ngươi nhưng ít nhất phải đạt được một phần ba, nếu ngay cả mục tiêu này cũng không làm được, đó là trò vô dụng, tội của thầy, hiểu chưa?”
Tinh nhuệ của sáu bộ của quỷ quân đều bồi dưỡng từ bé, đám tiểu tử hoang dã này lên trời có thể trộm trứng trong tổ rồng, xuống đất có thể cướp của quỷ môn hoàng tuyền, đều lăn ra từ mộ cổ biển cát, đương nhiên những người mới được nhận thêm không thể sánh bằng, nhưng đã huấn luyện gần hai tháng, cũng nên nghiệm thu chút thành quả.
Chu Vân Sinh cười tự tin, chắp tay nói: “Tiểu tiểu thư cứ chờ nghe tin lành là được.”
Tây Lương Mạt gật đầu, đang định rời đi lại nghe Chu Vân Sinh bỗng gọi nàng phía sau: “Tiểu tiểu thư…”
Tây Lương Mạt dừng bước, nghi hoặc nhìn hắn, Chu Vân Sinh đột nhiên có chút do dự, sau đó hắn mới lắp bắp nói: “Ngày đó… Thiên Tuế gia và người không sao chứ?”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Rất tốt, ngươi không cần lo lắng chuyện này, chỉ là một hiểu lầm thôi.”
Dứt lời, nàng xoay người đi thẳng.
Chu Vân Sinh nhìn bóng lưng nàng đi xa, trong mắt hiện lên một tia khác thường, trong không khí còn vương vất mùi hoa và mùi trên da nữ tử thoang thoảng từ trên người nàng.
Hắn nhắm mắt, xua đi suy tư trước mắt, chậm rãi lại ngồi xuống ghế đá.
Phía sau bỗng vang lên giọng nữ lạnh như băng: “Ngươi thích Quận Chúa à?”
Chu Vân Sinh sửng sốt, nhìn về phía bóng người nhỏ nhắn lại tỏa ra hơi thở muốn sống chớ tới gần đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, nàng không có tay phải, trên cổ tay là một cái móc kỳ dị.
Hắn nheo đôi mắt xanh lam như biển sâu, lạnh lùng nói: “Mị Tinh, ngươi quản quá nhiều rồi đấy.”
Hắn căm ghét nhất người khác dòm ngó suy nghĩ hắn.
Mị Tinh lạnh nhạt nói: “Ta chỉ nể tình đồng nghiệp nhắc nhở ngươi một câu, đừng tự tìm đường chết, Thiên Tuế gia không chấp nhận bất cứ kẻ nào mơ tưởng Quận Chúa được phép tồn tại.”
Dứt lời, nàng điểm mũi chân, đuổi theo Tây Lương Mạt như một cơn gió.
Chu Vân Sinh đứng trong rừng cây không một bóng người, trên gương mặt tinh xảo thâm thúy hiện lên một tia nhẫn nhịn, cơ bắp hơi run run, sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh.
— Ông đây là đường ranh giới —
Lại nói tới bên trong Tư Lễ Giám, Bạch Nhụy ngơ ngác kinh ngạc nhìn người đang quỳ gối giữa sân, cảm thấy toàn thân cứng đờ như một tảng đá.
Chỉ thấy bên cạnh giếng là một… sinh vật kỳ lạ đang quỳ.
Ngươi nói hắn là nam, nhưng trên đầu hắn cài hoa, tóc búi cao, một hai ba bốn năm cái trâm cài, nặng đến mức lắc lư, mặt bôi ba lớp phấn bạch ngọc, môi tô bảy tầng son, ngoại trừ lúc quay đầu phấn bạch ngọc rơi đầy đất thì cũng coi như ra dạng, mặt hoa da phấn. Trên cổ buộc một cái yếm đỏ thẫm thêu mẫu đơn tạo hình như hai cái bát, nhiều lắm chỉ che được hai điểm anh đào trước ngực, hở ngực lộ thắt lưng, còn mặc một cái váy thiên tầng màu đỏ lựu.
Ngươi nói hắn là nữ, thì ngoại trừ gương mặt tô son bôi phấn, nhìn còn có chút dáng vẻ, trên người lại cơ bắp lồ lộ, đường cong rắn chắc, bụng đủ tám múi… vô cùng gợi cảm.
Sinh vật kỳ lạ kia mang vẻ mặt như chết cha chết mẹ, trong tay giơ một cái bảng – như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành!
Thỉnh thoảng có xưởng vệ đi qua nén cười, không ít người cười chảy cả nước mắt, còn Lưu công công phó tổng quản hình đường đứng bên cạnh Mị Thất giám sát thì biểu cảm đã nhẫn nhịn đến vặn vẹo, the thé sai đám tiểu thái giám cầm gậy đuổi đi những cấp dưới không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Đi đi, đi đi, đám nhóc con này, dám đứng ở đây xem. Còn cười, còn cười, Thiên Tuế dặn, ai muốn cười thì thay hắn quỳ ở đây!”
Lời này vừa nói ra, đám xưởng vệ mưu đồ tiến lên trêu chọc lập tức rút lui ba bước, loại hình phạt đáng sợ này bọn họ chết cũng không chịu, vì thế khóe miệng giật giật, vẻ mặt nhăn nhúm rời đi.
Mà chuyện khiến Bạch Nhụy muốn đâm đầu chết cho xong, hoặc dùng kiếm phanh thây Mị Thất chính là trên cái yếm treo trên cổ Mị Thất rõ ràng thêu hai chữ xinh đẹp – “Bạch Nhụy”!
Thỉnh thoảng lại có tiếng nghẹn cười và tiếng nghị luận của đám xưởng vệ vang lên: “Kìa, nhìn thấy thứ trên cổ Mị Thất không, Bạch Nhụy là ai nhỉ?”
“Không biết, nghe có vẻ giống tên người bên cạnh phu nhân.”
“À, đấy là đồ lót của nữ tử phải không? Ngươi xem hai cái bát kia có phải bọc lấy chỗ đó không, hì hì.”
“Đúng thế, có điều xem ra ngực của Bạch Nhụy này hơi nhỏ, không lớn bằng đám hoa khôi…”
Những lời bàn luận mờ ám làm cho sắc mặt Bạch Nhụy xanh mét.
Xưởng vệ trẻ tuổi bên cạnh Bạch Nhụy vừa dùng sức nín cười vừa dùng một giọng nói kỳ quái nói: “Bạch Nhụy cô nương, Mị Thất còn phải quỳ ở đây vài ngày nữa, nghe Lục công công nói, trừ khi có người chịu thay hắn, nếu không hắn phải quỳ đủ bảy ngày.”
Nói xong, hắn lập tức rút lui ba bước, dùng sức hít sâu, ngừng cười.
Mà lúc này, Mị Thất bỗng phát hiện trong không khí có hương thơm mà hắn quen thuộc, như chó đánh hơi được mùi xương, dựng thẳng thân thể co tròn của mình lên nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Mặt hắn lập tức đỏ bừng, cơ bắp run rẩy làm cho phấn bạch ngọc lại rơi xuống, hắn vô cùng kích động, thẹn đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng hắn cần giải thích với Bạch Nhụy, hắn thật sự không có bệnh thích giả làm nữ, hắn chỉ… bất đắc dĩ thôi!
Thiên Tuế gia nói hắn sơ sẩy làm cho người ta nhìn lén phu nhân, là thất trách lớn, nhưng phu nhân nói đỡ nên sẽ không đả thương thân thể gân cốt hắn, chỉ để hắn trải nghiệm cảm giác là một nữ tử bị người ta nhìn thấy hết, gọi là “đau khổ, để nhớ lâu hơn”.
Vấn đề là phu nhân chỉ bị một người nhìn, còn hắn phiên bản nữ thì bị người của Tư Lễ Giám xem cả trăm nghìn lần.
So với loại tàn phá tinh thần tàn khốc này, hắn tình nguyện tự treo cổ, hoặc nhận hình phạt xé thịt móc gân gì đấy.
Thiên Tuế gia thật sự rất tàn nhẫn, rõ ràng đang ghen tị vì phu nhân che chở bọn họ!
Hơn nữa, tuy phu nhân từng nói bọn họ bị trừng phạt gì nàng sẽ tự phạt như thế, nhưng rõ ràng Thiên Tuế gia đã đoán chắc loại trừng phạt mất mặt muốn chết này phu nhân tuyệt đối sẽ không nhận.
Hình phạt khắc vào tận xương, muốn sống muốn chết này, kiếp sau hắn cũng sẽ không tái phạm sai lầm sơ sẩy này nữa.
Bạch Nhụy thấy Mị Thất phát hiện ra mình, sắc mặt nàng tái mét, xoay người muốn chạy, nàng không có hứng thú trở thành trò cười vạn năm.
Xui xẻo là nàng chậm một bước, còn chưa xoay người đã nghe Mị Thất thê thảm rống lên: “Nhụy Nhi!”
Nhất thời, tất cả ánh mắt kỳ lạ đều hướng lên người Bạch Nhụy, sắc mặt Bạch Nhụy hết đỏ lại xanh, hết xanh lại trắng, hết trắng lại tím, như một cái bảng pha màu, cuối cùng biến thành đen sì sì.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trăm ngàn ánh mắt làm cho Bạch Nhụy cảm thấy toàn thân run rẩy.
Bạch Nhụy chậm rãi xoay người, đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, nhẹ giọng nói: “Mị Thất, đồ lót này từ đâu ra?”
Nàng và Bạch Ngọc, Bạch Trân đều cảm thấy loại yếm Quận Chúa chế tạo dùng tốt hơn yếm bình thường, nên mỗi người tự may cho mình mấy cái, để khi giặt tránh lẫn vào nhau còn đặc biệt thêu tên lên cái yếm của mình, nay nàng rất hối hận sao mình lại ngứa tay, làm điều thừa đến thế.
Mị Thất còn chưa phát hiện nguy hiểm đã phủ xuống, chỉ ngượng ngùng co đầu như con chó lớn, thẹn thùng nói: “Ta… Thiên Tuế gia muốn ta mặc loại yếm này để quỳ, ta không tìm thấy cái khác nên lấy cái của ngươi.”
Bạch Nhụy không nhịn được nở nụ cười “ha ha ha”, cười đến mức Mị Thất phải run lên, hắn sợ hãi nhìn Bạch Nhụy, trâm cài trên đầu nghiêng đi mấy chiếc, làm cho hắn nhìn càng thêm mấy phần yếu đuối đáng yêu.
“Nhụy Nhi…”
“Mợ nhà ngươi, sao không đội quần lót của mình lên đầu đi!” Cuối cùng Bạch Nhụy không nhịn được nữa, nổi giận hét lớn một tiếng, tiếng gầm gừ như sư tử Hà Đông, làm cho Mị Thất co rúm lại, phấn trắng trên mặt rơi rào rào.
Đồ ngốc này, làm sao nàng có thể vừa ý đồ ngốc không có não này cơ chứ!
Còn tự xưng sát thần Mị Bộ, hắn là người giặt đồ lót cho những người khác ở Mị Bộ mới đúng!
Tất cả xưởng vệ đang hóng hớt của Tư Lễ Giám nghe âm thanh không khác gì sư tử rống của phật môn mà trong lòng cuộn sóng, chó nuôi trong sân cũng sủa không ngừng.
Bạch Nhụy cầm lấy cái bảng lớn phải cao hơn nàng, trực tiếp dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai, thái sơn áp đỉnh mà đập lên đầu Mị Thất: “Mợ nhà ngươi, quỳ ở đây đến chết đi, tên biến thái nhà ngươi!”
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, thái giám giám sát bên cạnh không kịp ngăn cản, tất cả mọi người chỉ có thể run lên, quay đầu đi không nỡ nhìn, cho đến khi trông thấy cô gái áo trắng mang theo cơn giận lôi đình, lướt qua bên cạnh bọn họ như một cơn gió, nhóm xưởng vệ đều né tránh, chờ bóng người màu trắng đó hoàn toàn biến mất rồi mới quay đầu lại xem Mị Thất.
Tấm bảng đó không dày, đối với người hàng năm được huấn luyện như Mị Thất thì hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên nhìn hắn không có vẻ gì bị thương, mấy thái giám giám sát hình đường mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, âm thầm nói, cô nương tên Bạch Nhụy kia nhìn có vẻ nhã nhặn dịu dàng, không ngờ lại là một sư tử Hà Đông đầy khí phách.
Không biết có phải Mị Thất bị đập choáng đầu không mà cứ ngẩn ngơ quỳ ở đó, nửa người xuyên qua tấm bảng như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành, cái yếm như hai cái bát bị tấm bảng làm cho lỏng ra, gió ngày hè thoang thoảng thổi qua, nó và mái tóc của Mị Thất thướt tha lay động trong gió.
Nhưng một lát sau, Mị Thất như con chó bị đạp phải đuôi, phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Bạch Nhụy…!”
Không biết nói gì, lệ ngàn hàng!
— Ông đây là đường ranh giới Mị Thất là đồ ngốc, Bạch Nhụy muốn treo cổ —
Trong phủ Ngu Hầu, đã nhiều ngày nơm nớp lo sợ, từ lúc Hầu gia phu nhân bỗng làm lành với Hầu gia, cuộc sống của hơn mười di nương trong phủ không thể gọi là tốt đẹp, nhất là hai vị di nương vốn được Hầu gia yêu thương nhất, sinh con nối dõi cho Hầu gia, lại đắc tội phu nhân đều bị bán vào kỹ viện thấp kém nhất, nay sống không bằng chết, hai thiếu gia và một tiểu thư thứ xuất mà bọn họ sinh cũng bị đưa đến nông thôn.
Di nương có thân phận như vậy còn không có kết cục tốt, những người khác đành cả ngày câm như hến.
Ngu Hầu ngồi trên ghế bát tiên trong thư phòng, nhìn sổ sách trên tay mà phiền muộn. Mấy ngày nay, Cửu Thiên Tuế liên tục thúc giục hắn đòi bạc, hắn không có thời gian chậm rãi bóc lột, đành nhịn đau bán đi không ít sản nghiệp, lại lấy ra không ít bạc, gom được tám mươi vạn lượng đưa lên, vốn tưởng có thể kéo dài vài ngày, không ngờ chưa được mấy hôm hoạn quan kia đã thúc giục đòi tiền.
Đây chẳng phải ép hắn tạo phản hay sao?
“Rầm” một tiếng, cửa bị đẩy mạnh ra làm Ngu Hầu giật thót, vội vàng muốn chui xuống gầm bàn theo bản năng, bỗng phát hiện trước mặt mình là một đôi giày thêu tinh xảo, mới phát hiện người vừa tới không phải Cẩm Y Vệ.
Hắn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn người vừa tới, tức giận nói: “Phu nhân xuất thân tiểu thư khuê các, vì sao trước khi vào phòng không gõ cửa?”
Tây Lương Sương từ trên cao nhìn xuống Nhu Hầu, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ và chán ghét, nhưng sau đó nàng dời mắt rất nhanh, che giấu sự căm ghét trong mắt, lạnh lùng nói: “Ta lấy đồ đến cho ngươi, có cần không?”
Nói xong, nàng ta đặt mạnh thứ gì đó trong tay xuống bàn.
Ngu Hầu nhăn mày, lắc lư từ dưới đất đứng lên, mất kiên nhẫn nhìn Tây Lương Sương: “Phu nhân lấy được thứ gì tốt, để vi phu xem nào.”
Dứt lời, hắn lập tức cầm thứ trên bàn lên xem, khi hắn mở ra, đôi mắt vì béo mà biến thành một đường chỉ liền mở to ra: “Đây là… Đây là… Phu nhân, làm sao ngươi có được nó?”
Quyển sách đó thì ra chính là bản đồ bố phòng quân lực của Thiên Triều mà một Thượng Thư bộ Công như hắn cũng khó mà lấy được, trên đó ghi rõ nơi nào bố trí quân lực, nơi nào không có quân lực, nơi nào có tinh nhuệ trấn thủ, nơi nào binh lực mỏng nhất.
Tây Lương Sương khoát tay áo, tức giận nói: “Làm sao lấy được? Không phải ngươi bảo ta tiếp cận Đại tỷ tỷ của ta à, sau đó ta lấy được ngay trong thư phòng của nàng ta.”
Ngu Hầu vui sướng đến cực điểm, nhìn qua nhìn lại cuốn bản đồ phòng thủ của bộ Binh, sau đó lại nghi hoặc nhìn Tây Lương Sương: “Quan hệ giữa ngươi và Đại tỷ tỷ kia của ngươi không phải rất tệ à? Làm sao bỗng nhiên lại để ngươi vào nơi quan trọng như thư phòng, còn để ngươi lấy được bản đồ phòng thủ?”
Hắn không cho rằng bà chi vợ của hắn là một cô gái ngây thơ, lúc trước suýt chút nữa gả cho hắn làm vợ kế, sau đó chẳng những được tiên đế coi trọng, còn gả cho đệ nhất giai công tử kinh thành năm đó, trước khi thân phận Thiên Lý Giáo phản nghịch của người ta bị lộ lại nhanh chóng rút lui, nữ nhân như vậy lại không hề đề phòng muội muội có thù với nàng ta từ bé?
Tây Lương Sương nghe vậy trong lòng căng thẳng, nàng luôn cho rằng Ngu Hầu là một tên ngu ngốc, chỉ dựa vào tổ tiên mới có được tước vị hiện nay, không ngờ hắn còn cẩn thận như thế.
Nàng xoay người đi tự rót cho mình một chén rượu, cười lạnh như rất mệt mỏi: “Làm thế nào lấy được? Còn không phải dùng mạng lấy được hay sao? Thừa dịp Đại tỷ tỷ của ta cãi nhau với Thiên Tuế gia, ta làm bộ khuyên can, nhân dịp bọn họ không rảnh quan tâm mới âm thầm tìm được, in ra một bản khác, sau đó giả bộ đi an ủi Đại tỷ tỷ kia, tới phòng nàng ta trả quyển gốc về.”
Nàng cắn răng chống nạnh, hừ lạnh với Ngu Hầu: “Nếu sau này ngươi phụ ta, nạp hết tiểu thiếp này đến tiểu thiếp khác, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Ngu Hầu thầm cười lạnh, chờ lão tử thành công còn phần của tiện tỳ nhà ngươi mới là lạ!
Nhưng trước mắt hắn chỉ cười nịnh nọt: ” Đương nhiên rồi, làm sao ta dám khiến bảo bối của ta căm tức, bảo bối đang dùng mạng để giúp vi phu, nếu vi phu phụ ngươi thì có còn là người hay không.”
Tây Lương Sương cười lạnh: “Còn một chuyện nữa, ta muốn con trai của ta là con trai trưởng, sau đó tước vị Ngu Hầu phải do con ta kế thừa.”
“Chuyện này… Hổ Nhi nay đã trưởng thành, làm Thế Tử đã lâu, nếu để hắn biết việc này thì làm sao được?” Ngu Hầu nhăn mày không đồng ý, hắn đã sớm lập con lớn của tiên phu nhân làm Thế Tử, thậm chí Thế Tử đã có con trai, hắn làm sao có thể tùy tiện hứa hẹn chuyện này.
Tây Lương Sương cười nhạo: “Hổ Nhi của ngươi cũng háo sắc như ngươi, háo sắc thì thôi, lại còn không có tài, tước vị này truyền cho hắn còn giữ được không?”
Nàng nói xong lại ngồi xuống, ngắm nhìn bản đồ trong tay: “Ngươi đừng quên, trong tay ta còn có thứ khác, nếu ngươi không hứa với ta thì ta đang mạo hiểm vì ai đây, lẽ nào vì đứa con trai không coi ta là trưởng bối của ngươi?”
Ngu Hầu cắn răng một cái, trong lòng thầm mắng Tây Lương Sương một trận té tát, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Được, ta hứa với phu nhân là được, có điều thứ khác kia, ví dụ như văn kiện thông quan và giấy tờ thân phận gì đó còn nhờ phu nhân lo lắng.”
Chờ lão tử thăng quan ba cấp, thăng tước ba bậc, giữ một tước vị Ngu Hầu cho con của ngươi không phải là không thể, huống hồ ngươi có thể có con hay không còn chưa nói đến, hừ!
Ngu Hầu thầm quyết định sai người thả thuốc tuyệt tử vào điểm tâm của Tây Lương Sương, sau đó cười cười nói: “Được rồi, phu nhân của ta à, ngươi xem ta đã đồng ý rồi, ngươi cứ yên tâm là được.”
Tây Lương Sương liếc hắn một cái, trong lòng đầy khinh bỉ và lạnh nhạt, chỉ lãnh đạm nói: “Được, ta đương nhiên sẽ nghĩ cách.”
Dứt lời, nàng xoay người lại đi ra cửa, không hề tạm biệt Ngu Hầu.
Ngu Hầu nhìn bóng lưng kiêu ngạo của nàng, gương mặt béo núc ních giật giật, hiện lên sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện phụ, chờ lão tử thăng chức rồi ngươi sẽ biết tay!”
Một giọng nói sắc nhọn bất nam bất nữ bỗng vang lên phía sau Ngu Hầu: “Ngu Hầu thật là may mắn, có thể khiến muội muội của Thiên Tuế Vương Phi làm việc cho mình.”
Không biết một người bịt mặt mặc áo xám đã lặng lẽ xuất hiện phía sau Ngu Hầu từ khi nào, tự tiện phất tay áo ngồi xuống, cầm chén trà vừa uống vừa nói.
“Hừ, đồ tiện nhân kia, ỷ vào mình xuất thân tốt mà kiêu căng ngang ngược, hại chết bao nhiêu mạng người trong phủ ta, bây giờ còn muốn để con của ả làm Thế Tử, lòng tham không đáy, để ả nằm mơ xuân thu đại mộng đi!” Ngu Hầu cười lạnh, thịt béo trên mặt run lên.
Người che mặt áo xám cười “hắc hắc” kỳ quái: “Ngươi không cần quá căm tức, có yêu cầu chứng tỏ nàng ta cảm thấy hứng thú với thứ ngươi cho, nếu không có yêu cầu thì ngươi mới phải lo lắng thứ nàng cho ngươi có phải thật hay không.”
Ngu Hầu giật mình, vội vàng mở thứ trên tay ra: “Cái… Cái này lẽ nào có vấn đề?”
Người áo xám ngồi xuống khoát tay: “Chúng ta dù sao đã ở Tư Lễ Giám vài năm, biết Cửu Thiên Tuế làm việc luôn cực kỳ cẩn thận, bản đồ phòng thủ này dễ dàng lấy được như vậy không khỏi làm cho người ta có chút nghi ngờ, có điều vừa rồi phu nhân của ngươi nói không sai, Cửu Thiên Tuế và Thiên Tuế Vương Phi có chút cãi vã.”
Ngu Hầu vẫn còn do dự: “Chưa nói đến thứ Tây Lương Sương cầm tới có phải thật hay không, chỉ nói gã yêu nhân Cửu Thiên Tuế kia luôn quỷ kế chồng chất, có khi nào là hắn đặt bẫy dụ chúng ta nhảy vào không?”
Động tác của người áo xám thoáng dừng, sau đó hắn cười lạnh một tiếng: “Có phải bản đồ thật hay không chúng ta chỉ cần phái người thử một lần rồi lại báo với đại quân, chẳng phải được rồi hay sao?”
Ngu Hầu sửng sốt, cười nịnh nọt: “Nếu thế, mời ngài giúp ta chuyển lời tới Nhị hoàng tử, ta…”
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy hơi thở trên người người áo xám lạnh xuống, ánh mắt đầy hung dữ, phất tay thoáng chốc lấy một con dao nhỏ ra đâm về phía mặt mình. Ngu Hầu hoảng sợ, lại chỉ chịu đựng nhắm mắt lại, toàn thân cứng đờ, chỉ còn chờ con dao kia đâm bục trán mình, ai ngờ con dao kia lại lướt qua bên cạnh đầu hắn bay thẳng ra cửa sổ.
“Ai ở bên ngoài?”
Sau đó, người áo xám lập tức phi thân ra ngoài, động tác nhanh như chớp giật, làm cho Ngu Hầu ngẩn người rồi mới đuổi theo.
Nhưng khi hắn lắc lư một thân thịt mỡ chạy ra ngoài cửa thì bên ngoài đã không một bóng người, người áo xám nhìn chằm chằm mặt đất, Ngu Hầu cũng nhìn theo ánh mắt hắn, không khỏi giật mình, trên mặt đất là hai vết chân giẫm vào bùn không quá sâu, hình dáng nhỏ bé, vừa nhìn đã biết đó là vết chân của nữ, dưới đáy giày còn có ba đóa hoa.
“Đây là… giày thêu của phu nhân bản hầu gia.” Ngu Hầu sửng sốt rồi lập tức nhận ra dấu chân này.
“Hầu gia xác định chứ?” Người áo xám bỗng nhăn mày nói.
Ngu Hầu gật đầu như băm tỏi, trong ấn tượng, Tây Lương Sương cực kỳ thích phong cách của những nước khác, hình dáng của ba đóa hoa này thiết kế theo hoa bách hợp hồ vĩ của Tây Vực, vô cùng đặc biệt. Hắn nhớ có một tiểu thiếp cũng muốn đi giày thêu thế này, kết quả đi chưa được mấy ngày đã bị Tây Lương Sương sai người cắt giày của nàng ta, còn suýt nữa đánh nát lòng bàn chân.
Người áo xám trầm ngâm một lát rồi nói: “Ừ, ngươi giám sát cho kỹ.”
Sau đó hắn xoay người vào phòng, Ngu Hầu có chút lo sợ bất an, dấu chân này chứng tỏ vừa rồi người nghe lén là Tây Lương Sương, như vậy hiện giờ bọn họ phải làm gì?
Hắn không tính để Tây Lương Sương biết trong Tư Lễ Giám có mật thám của Tây Địch, người kia khó khăn lắm mới trà trộn vào Tư Lễ Giám được mấy năm, chưa đến lúc bất đắc dĩ sẽ không sử dụng, nếu bại lộ, chẳng những việc người Tây Địch không thành công mà chính hắn cũng sẽ xong đời!
Vậy có cần xử lý Tây Lương Sương không?
Chỉ chốc lát sau, hắn thấy người áo xám đi ra, trên tay có một con chim hình thù lỳ lạ, nhìn kỹ mới thấy thì ra là một con chim cú mèo.
“Ngươi xem, chúng ta có cần xử lý tiện nhân Tây Lương Sương kia…” Ngu Hầu ra dấu cắt cổ. Người áo xám trầm ngâm rồi lắc đâu: “Không, nàng ta nhìn có vẻ chỉ tò mò ai ở trong phòng thôi, trước mắt sẽ không phản bội ngươi, sau này nàng ta còn có chỗ trọng dụng.”
Dứt lời, hắn xoay người quay lại thư phòng của Ngu Hầu, trong lòng Ngu Hầu không thể nói rõ là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, thịt béo trên mặt run rẩy một lát, cuối cùng đi theo vào phòng, nhân tiện đóng chặt cửa.
Lại nói tới bên này Tây Lương Sương vất vả trốn thoát, tránh ở ngoài sân nhìn xem có ai đuổi theo không, nàng hoảng hồn vỗ ngực mình, không dám thò đầu về chỗ cái cửa đó.
Dù sao con dao vừa bay ra nhìn có vẻ rất lợi hại.
Nữ nhân Tây Lương Mạt kia dù đáng ghét nhưng người nàng ta phái tới liên lạc với mình nói rất đúng, lão già Ngu Hầu kia và người Tây Địch sẽ không dễ dàng tin tưởng bản đồ phòng thủ mà nàng mang đến, nhất định nàng phải cò kè mặc cả với Ngu Hầu, ra một cái giá trên trời mà hắn không thể chấp nhận mới khiến hắn tin tưởng.
Tây Lương Sương ôm ngực, đi về phía phòng mình, vừa đi vừa không nhịn được mà nghĩ, người kia rốt cuộc là ai, nghe khẩu âm và đoạn đối thoại thì hẳn là mật thám của Tây Địch ở Tư Lễ Giám, xem ra chức vị không thấp, giấu rất kỹ.
Nếu vậy, nàng có nên nói tin tức này cho Tây Lương Mạt không?
Nhưng vừa nghĩ tới sắc mặt đắc ý của Tây Lương Mạt là Tây Lương Sương lại không vui, nghĩ nghĩ rồi nàng thầm cười lạnh, Tây Lương Mạt, chẳng phải ngươi thông minh lắm sao, chẳng phải ngươi nhanh nhạy lắm sao, chẳng phải ngươi quyền thế ngập trời lắm sao, vậy ngươi tự mình phát hiện tên mật thám này đi.
Tốt nhất tên mật thám này có thể loại trừ Tây Lương Mạt, rồi bị Cửu Thiên Tuế giết chết, hai bên cùng chết mới là kết cục tốt nhất.
Tây Lương Sương bỗng nghe thấy tiếng đập cánh, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy một bóng đen bay ra khỏi sân của Ngu Hầu.
Nàng yên lặng một lát rồi nở nụ cười quỷ dị, đắc ý quay về phòng mình.
Cái bóng đen kia bay ra khỏi sân của Ngu Hầu, bay thẳng ra khỏi phủ Ngu Hầu, đang định bay theo hướng mà chủ của mình đã huấn luyện, đột nhiên gặp phải cái bóng màu đỏ thẫm bay lên từ cách đó không xa, cái bóng kia hét lên vài tiếng “két két” với con cú mèo màu xám, con cú mèo kia hơi ngẩn ngơ giữa không trung, sau đó lắc lư như say rượu, không thể tự khống chế mà bay về phía cái bóng màu đỏ.
Cái bóng màu đỏ kia bay phía trước, dẫn con cú mèo bay thẳng về phía đường lớn Chu Tước.
Chỉ chốc lát sau, cái bóng đỏ vượt qua khu dân cư san sát, cuối cùng bay vào một viện phủ rất thanh nhã, bay qua hồ hoa sen, dừng lại trên vai một cô gái yểu điệu đang đọc sách bên ao sen, nó nheo đôi mắt đen tròn tròn, thân thiết cọ đầu vào má nàng.
Tây Lương Mạt buông quyển sách trong tay, khẽ vuốt đầu con vẹt nhỏ trên vai, không, phải là con vẹt khổng lồ mới đúng, gần đây Tiểu Bạch có xu thế phát tướng, rồi nàng cười nói: “Về rồi à, cho ta xem ngươi lại dẫn đồng bọn nào về nào.”
Nàng vừa giương mắt đã thấy một con chim cú mèo màu xám mập mạp dừng trong tay mình, nó đang bất an nhìn quanh.
Tây Lương Mạt nhìn nhìn, không phát hiện trên trên con cú mèo có ống thư nào, không khỏi có chút kỳ quái, đang định nâng lên nhìn kỹ thì thấy một đôi tay trắng nõn thon dài bỗng nâng con cú mèo lên, sau đó lấy một cái ống thư hình lông chim từ dưới cánh nó.
“Ống thư ở đây.” Giọng nói ma mị lười biếng quen thuộc kia vang lên bên cạnh Tây Lương Mạt, làm cho nàng ngẩn ra.
Đã bảy, tám ngày nàng không gặp hắn.
Người kia cười lạnh một tiếng, giọng nói có một cảm giác trào phúng gần như thê lương: “Tây Lương Mạt, ai ai cũng nói ngươi thông minh nhanh nhẹn, không ngờ cũng chỉ thế này, sống sung sướng quen rồi nên choáng đầu phải không? Ngươi nên biết rằng chúng ta cứ theo nhu cầu là được, huống hồ cho dù ta bẫy ngươi thì cũng có thể bẫy ngươi cái gì?”
Tây Lương Mạt nhìn người kia, hơi nhíu mày: “Ta ngốc hay không không làm phiền ngươi quan tâm, ngược lại là Tam muội muội ngươi, càng ngày càng khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Người kia ngẩn ra, mở to mắt nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, nhưng một lát sau nàng ta đã lấy lại bình tĩnh, giơ tay lấy khăn che mặt xuống, quả nhiên lộ ra gương mặt coi như xinh đẹp lại có phần cay nghiệt của Tây Lương Sương.
Tây Lương Sương cắn môi run run nói: “Làm thế nào ngươi biết là ta?”
Rõ ràng nàng đã cố tình đi giày đế cao, độn vai để không cho người khác nhận ra mình.
Tây Lương Mạt đứng khoanh tay, vươn tay đón được một chiếc lá rụng, không mặn không nhạt nói: “Bất kể lá cây có bao nhiêu loại, lá đa vĩnh viễn sẽ không bị nhìn nhầm thành lá liễu, con người cũng vậy.”
Tây Lương Sương im lặng, suy ngẫm câu nói ý toại ngôn ngoại này, nàng ta vẫn có chút không cam lòng mà nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi đừng nói kiểu đó để lừa gạt ta, nhất định là người của Tư Lễ Giám bên cạnh ngươi đã phát hiện ra cái gì!”
Tây Lương Mạt nhìn gương mặt tuy nhỏ hơn mình một tuổi lại mang theo vẻ cay nghiệt sắc bén của phụ nữ trung niên vì cuộc sống không được như ý của nàng ta, một lát sau nàng mới thản nhiên nói: “Thật ra, từ khi trở về phủ Quốc Công, nghe ngươi gọi ta một tiếng Đại tỷ tỷ, ta đã để ý Tam muội muội. Ngươi trước nay tâm cao khí ngạo, ngay cả khi ta đã cầm quyền thế trong tay ngươi cũng tình nguyện vĩnh viễn không gặp lại ta, sẽ không vội vàng trở lại phủ Quốc Công để đón ta như thế.”
Ánh mắt Tây Lương sương sắc bén, nàng ta cười lạnh: “Xem ra ngươi cũng biết chính mình rất khiến người ta chán ghét.”
Tây Lương Mạt mặc kệ cách nói chuyện ngây thơ chỉ muốn chọc giận người ta của Tây Lương Sương, tiếp tục nói: “Sau đó ngươi lại uống rượu trong tiệc đón gió của Nguyệt Nhi tổ chức cho ta, còn trùng hợp đánh rơi một phong thư của Ngu Hầu và vị dì kia của chúng ta. Bức thư quan trọng dẫn tới họa sát thân như vậy, nếu xem xong không lập tức tiêu hủy thì cũng phải tìm chỗ bí mật mà giấu, mang trên ngươi đi khắp nơi như muội muội quả là chuyện hiếm thấy.”
Cho nên bắt đầu từ thời điểm đó nàng đã hoài nghi Tây Lương Sương, quả nhiên không lâu sau, người áo xám tự cho là thần bí này xuất hiện, hơn nữa chỉ tên nói muốn hợp tác với nàng.
Loại hành vi này của Tây Lương Sương trong mắt cao thủ như nàng vừa ngây thơ vừa buồn cười, nàng không lập tức vạch trần Tây Lương Sương vì muốn xem rốt cuộc Tây Lương Sương muốn làm gì. Sau khi nàng tự tay đưa Tây Lương Sương lên kiệu hoa của Ngu Hầu, chỉ sợ Tây Lương Sương đã hận nàng muốn chết, huống hồ sau đó giữa nàng và Tây Lương Sương và có mối thù giẫm gãy tay, cơn đau khi mười đầu ngón tay gãy rời hẳn là Tây Lương Sương còn chưa quên.
Tây Lương Sương càng nghe lời Tây Lương Mạt nói sắc mặt càng khó coi, nàng ta bất bình nhìn Tây Lương Mạt, có phần châm chọc nói: “Quả là Trinh Mẫn Quận Chúa nổi danh thông minh, chúng ta người thông minh không nói tiếng lóng, ta chưa từng quên nỗi nhục nhã ngươi đã mang đến cho ta, chúng ta cả đời sẽ không còn là tỷ muội, nhưng tình hình ép người, ta hợp tác với ngươi vì có chuyện cần làm, hẳn là ngươi cũng biết ta muốn cái gì, đúng không?”
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén, làm cho Tây Lương Sương đột nhiên có cảm giác chột dạ, nhưng rất nhanh, nàng ta đã khôi phục tinh thần, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Tây Lương Mạt khẽ lắc đầu: “Ta không thông minh như ngươi, nên không hiểu rốt cuộc Tam muội muội muốn làm gì ấy mà.”
Tây Lương Sương có phần muốn bốc hỏa, cảm giác dồn nén này làm cho gương mặt nàng ta càng thêm cay nghiệt: “Ta đã nói, yêu cầu thứ nhất là người phải đảm bảo việc này sẽ không liên lụy đến ta, chuyện thứ hai ta sẽ nói ra sau khi chuyện này chấm dứt.”
Tây Lương Mạt khẽ nhếch khóe môi, cũng sảng khoái đồng ý: “Có thể.”
Tây Lương Sương sửng sốt, không ngờ Tây Lương Mạt sẽ thẳng thắn như thế, nàng ta hoài nghi nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm: “Ngươi không sợ ta quá tham lam à?”
Tây Lương Mạt cười thản nhiên: “Người thức thời như muội muội có thể tham lam đến đâu được?”
Dưới ánh sáng mờ mịt, nụ cười của nàng nhìn có một cảm giác rất kỳ dị, làm cho Tây Lương Sương không rét mà run.
Tây Lương Sương không biết nụ cười và những lời nói của Tây Lương Mạt đại diện cho cái gì, chỉ hơi co người lại theo bản năng, sau đó nàng ta lại bực bội vì hành động yếu thế này, quay người đi về phía ngoài cánh rừng, vừa đi vừa cười lạnh: “Tây Lương Mạt, nhớ cho kỹ lời ngươi nói, nếu ngươi dám nuốt lời, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!”
Nhìn bóng dáng Tây Lương Sương đi xa dần, Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Vân Sinh, xuất hiện đi.”
Một bóng người cao gầy nhã nhặn chầm chậm đi ra từ phía sau một cây đại thụ, đứng sau lưng Tây Lương Mạt, đôi mắt xanh lam luôn ôn hòa của hắn đầy lạnh giá: “Tiểu tiểu thư, nữ tử này nói năng lỗ mãng như vậy, người cứ thể để nàng ta đi sao?”
Tuy Chu Vân Sinh nhìn có vẻ thư sinh nhưng trong tiềm thức vẫn chảy dòng máu dũng mãnh, bảo vệ chủ của quỷ quân, mang theo tính bài ngoại và sự coi trọng đồng đội rất mạnh, làm sao có thể tha thứ cho người khác bất kính với chủ tử của mình như thế.
Tây Lương Mạt nhếch môi: “Vân Sinh, ngươi phải hiểu, chỉ có kẻ yếu mới nói lời uy hiếp, bởi bọn họ đã không còn cách nào, chỉ còn cái miệng.”
Ai đã gặp sư tử hổ báo gầm lên với con thỏ chưa?
Càng kiêu ngạo và tức giận càng có thể thấy nội tâm yếu đuối và đáng thương cỡ nào.
Chu Vân Sinh nghe vậy im lặng suy nghĩ, một lát sau hắn mới gật đầu nói: “Tiểu tiểu thư nói có lý.”
Tây Lương Mạt ngồi xuống ghế đá trong rừng cây, chậm rãi nói: “Vân Sinh, ngươi thấy việc này thế nào, có thể tin không?”
Chu Vân Sinh cũng ngồi xuống đối diện nàng, nắm quạt giấy trong tay, mỉm cười: “Theo Vân Sinh thấy, việc này có tám, chín phần là thật, cho dù không phải thật, Tây Địch đánh lén đại quân từ phía tây, ngay cả khi đã lấy được bản đồ bố phòng của quân ta, vòng qua phòng tuyến của chúng ta, tiến công vào kinh cũng là một chuyện rất mạo hiểm. Chúng ta chỉ cần mai phục trên đường, cho dù bọn chúng may mắn không bị diệt cả quân thì cũng đại thương nguyên khí, cho nên cho dù đây không phải sự thật, chúng ta điều động binh lực vồ hụt cũng không có gì đáng ngại, chỉ bận rộn vô ích mà thôi.”
Một đại quân nước khác, trèo đèo lội suối đến, rất khó không tiết lộ hành tung, huống hồ thám tử của Tư Lễ Giám trải khắp thiên hạ, nếu không có nội ứng chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Tây Lương Mạt mỉm cười, tiếp lời: “Có điều nếu chuyện này không phải thật, chúng ta cũng không có đề phòng, một khi trở thành sự thật sẽ khiến chúng ta luống cuống một phen.”
Chu Vân Sinh trầm ngâm nói: “Tiểu tiểu thư, người có tính toán gì không?”
Tây Lương Mạt nghịch chiếc lá trong tay, trầm tư một lát rồi lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, phái người phối hợp với Tam muội muội của ta, đừng để nữ nhân đó còn chưa đào được sâu hơn đã bị người ta xử lý; thứ hai, thời gian này Phi Vũ Quỷ Vệ chúng ta đã mở rộng lên ba nghìn người, trận này coi như trận luyện binh, cho ta xem thành quả huấn luyện của các ngươi, người mới không cần đạt được trăm phần trăm sức chiến đấu của các ngươi nhưng ít nhất phải đạt được một phần ba, nếu ngay cả mục tiêu này cũng không làm được, đó là trò vô dụng, tội của thầy, hiểu chưa?”
Tinh nhuệ của sáu bộ của quỷ quân đều bồi dưỡng từ bé, đám tiểu tử hoang dã này lên trời có thể trộm trứng trong tổ rồng, xuống đất có thể cướp của quỷ môn hoàng tuyền, đều lăn ra từ mộ cổ biển cát, đương nhiên những người mới được nhận thêm không thể sánh bằng, nhưng đã huấn luyện gần hai tháng, cũng nên nghiệm thu chút thành quả.
Chu Vân Sinh cười tự tin, chắp tay nói: “Tiểu tiểu thư cứ chờ nghe tin lành là được.”
Tây Lương Mạt gật đầu, đang định rời đi lại nghe Chu Vân Sinh bỗng gọi nàng phía sau: “Tiểu tiểu thư…”
Tây Lương Mạt dừng bước, nghi hoặc nhìn hắn, Chu Vân Sinh đột nhiên có chút do dự, sau đó hắn mới lắp bắp nói: “Ngày đó… Thiên Tuế gia và người không sao chứ?”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Rất tốt, ngươi không cần lo lắng chuyện này, chỉ là một hiểu lầm thôi.”
Dứt lời, nàng xoay người đi thẳng.
Chu Vân Sinh nhìn bóng lưng nàng đi xa, trong mắt hiện lên một tia khác thường, trong không khí còn vương vất mùi hoa và mùi trên da nữ tử thoang thoảng từ trên người nàng.
Hắn nhắm mắt, xua đi suy tư trước mắt, chậm rãi lại ngồi xuống ghế đá.
Phía sau bỗng vang lên giọng nữ lạnh như băng: “Ngươi thích Quận Chúa à?”
Chu Vân Sinh sửng sốt, nhìn về phía bóng người nhỏ nhắn lại tỏa ra hơi thở muốn sống chớ tới gần đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, nàng không có tay phải, trên cổ tay là một cái móc kỳ dị.
Hắn nheo đôi mắt xanh lam như biển sâu, lạnh lùng nói: “Mị Tinh, ngươi quản quá nhiều rồi đấy.”
Hắn căm ghét nhất người khác dòm ngó suy nghĩ hắn.
Mị Tinh lạnh nhạt nói: “Ta chỉ nể tình đồng nghiệp nhắc nhở ngươi một câu, đừng tự tìm đường chết, Thiên Tuế gia không chấp nhận bất cứ kẻ nào mơ tưởng Quận Chúa được phép tồn tại.”
Dứt lời, nàng điểm mũi chân, đuổi theo Tây Lương Mạt như một cơn gió.
Chu Vân Sinh đứng trong rừng cây không một bóng người, trên gương mặt tinh xảo thâm thúy hiện lên một tia nhẫn nhịn, cơ bắp hơi run run, sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh.
— Ông đây là đường ranh giới —
Lại nói tới bên trong Tư Lễ Giám, Bạch Nhụy ngơ ngác kinh ngạc nhìn người đang quỳ gối giữa sân, cảm thấy toàn thân cứng đờ như một tảng đá.
Chỉ thấy bên cạnh giếng là một… sinh vật kỳ lạ đang quỳ.
Ngươi nói hắn là nam, nhưng trên đầu hắn cài hoa, tóc búi cao, một hai ba bốn năm cái trâm cài, nặng đến mức lắc lư, mặt bôi ba lớp phấn bạch ngọc, môi tô bảy tầng son, ngoại trừ lúc quay đầu phấn bạch ngọc rơi đầy đất thì cũng coi như ra dạng, mặt hoa da phấn. Trên cổ buộc một cái yếm đỏ thẫm thêu mẫu đơn tạo hình như hai cái bát, nhiều lắm chỉ che được hai điểm anh đào trước ngực, hở ngực lộ thắt lưng, còn mặc một cái váy thiên tầng màu đỏ lựu.
Ngươi nói hắn là nữ, thì ngoại trừ gương mặt tô son bôi phấn, nhìn còn có chút dáng vẻ, trên người lại cơ bắp lồ lộ, đường cong rắn chắc, bụng đủ tám múi… vô cùng gợi cảm.
Sinh vật kỳ lạ kia mang vẻ mặt như chết cha chết mẹ, trong tay giơ một cái bảng – như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành!
Thỉnh thoảng có xưởng vệ đi qua nén cười, không ít người cười chảy cả nước mắt, còn Lưu công công phó tổng quản hình đường đứng bên cạnh Mị Thất giám sát thì biểu cảm đã nhẫn nhịn đến vặn vẹo, the thé sai đám tiểu thái giám cầm gậy đuổi đi những cấp dưới không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Đi đi, đi đi, đám nhóc con này, dám đứng ở đây xem. Còn cười, còn cười, Thiên Tuế dặn, ai muốn cười thì thay hắn quỳ ở đây!”
Lời này vừa nói ra, đám xưởng vệ mưu đồ tiến lên trêu chọc lập tức rút lui ba bước, loại hình phạt đáng sợ này bọn họ chết cũng không chịu, vì thế khóe miệng giật giật, vẻ mặt nhăn nhúm rời đi.
Mà chuyện khiến Bạch Nhụy muốn đâm đầu chết cho xong, hoặc dùng kiếm phanh thây Mị Thất chính là trên cái yếm treo trên cổ Mị Thất rõ ràng thêu hai chữ xinh đẹp – “Bạch Nhụy”!
Thỉnh thoảng lại có tiếng nghẹn cười và tiếng nghị luận của đám xưởng vệ vang lên: “Kìa, nhìn thấy thứ trên cổ Mị Thất không, Bạch Nhụy là ai nhỉ?”
“Không biết, nghe có vẻ giống tên người bên cạnh phu nhân.”
“À, đấy là đồ lót của nữ tử phải không? Ngươi xem hai cái bát kia có phải bọc lấy chỗ đó không, hì hì.”
“Đúng thế, có điều xem ra ngực của Bạch Nhụy này hơi nhỏ, không lớn bằng đám hoa khôi…”
Những lời bàn luận mờ ám làm cho sắc mặt Bạch Nhụy xanh mét.
Xưởng vệ trẻ tuổi bên cạnh Bạch Nhụy vừa dùng sức nín cười vừa dùng một giọng nói kỳ quái nói: “Bạch Nhụy cô nương, Mị Thất còn phải quỳ ở đây vài ngày nữa, nghe Lục công công nói, trừ khi có người chịu thay hắn, nếu không hắn phải quỳ đủ bảy ngày.”
Nói xong, hắn lập tức rút lui ba bước, dùng sức hít sâu, ngừng cười.
Mà lúc này, Mị Thất bỗng phát hiện trong không khí có hương thơm mà hắn quen thuộc, như chó đánh hơi được mùi xương, dựng thẳng thân thể co tròn của mình lên nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Mặt hắn lập tức đỏ bừng, cơ bắp run rẩy làm cho phấn bạch ngọc lại rơi xuống, hắn vô cùng kích động, thẹn đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng hắn cần giải thích với Bạch Nhụy, hắn thật sự không có bệnh thích giả làm nữ, hắn chỉ… bất đắc dĩ thôi!
Thiên Tuế gia nói hắn sơ sẩy làm cho người ta nhìn lén phu nhân, là thất trách lớn, nhưng phu nhân nói đỡ nên sẽ không đả thương thân thể gân cốt hắn, chỉ để hắn trải nghiệm cảm giác là một nữ tử bị người ta nhìn thấy hết, gọi là “đau khổ, để nhớ lâu hơn”.
Vấn đề là phu nhân chỉ bị một người nhìn, còn hắn phiên bản nữ thì bị người của Tư Lễ Giám xem cả trăm nghìn lần.
So với loại tàn phá tinh thần tàn khốc này, hắn tình nguyện tự treo cổ, hoặc nhận hình phạt xé thịt móc gân gì đấy.
Thiên Tuế gia thật sự rất tàn nhẫn, rõ ràng đang ghen tị vì phu nhân che chở bọn họ!
Hơn nữa, tuy phu nhân từng nói bọn họ bị trừng phạt gì nàng sẽ tự phạt như thế, nhưng rõ ràng Thiên Tuế gia đã đoán chắc loại trừng phạt mất mặt muốn chết này phu nhân tuyệt đối sẽ không nhận.
Hình phạt khắc vào tận xương, muốn sống muốn chết này, kiếp sau hắn cũng sẽ không tái phạm sai lầm sơ sẩy này nữa.
Bạch Nhụy thấy Mị Thất phát hiện ra mình, sắc mặt nàng tái mét, xoay người muốn chạy, nàng không có hứng thú trở thành trò cười vạn năm.
Xui xẻo là nàng chậm một bước, còn chưa xoay người đã nghe Mị Thất thê thảm rống lên: “Nhụy Nhi!”
Nhất thời, tất cả ánh mắt kỳ lạ đều hướng lên người Bạch Nhụy, sắc mặt Bạch Nhụy hết đỏ lại xanh, hết xanh lại trắng, hết trắng lại tím, như một cái bảng pha màu, cuối cùng biến thành đen sì sì.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trăm ngàn ánh mắt làm cho Bạch Nhụy cảm thấy toàn thân run rẩy.
Bạch Nhụy chậm rãi xoay người, đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, nhẹ giọng nói: “Mị Thất, đồ lót này từ đâu ra?”
Nàng và Bạch Ngọc, Bạch Trân đều cảm thấy loại yếm Quận Chúa chế tạo dùng tốt hơn yếm bình thường, nên mỗi người tự may cho mình mấy cái, để khi giặt tránh lẫn vào nhau còn đặc biệt thêu tên lên cái yếm của mình, nay nàng rất hối hận sao mình lại ngứa tay, làm điều thừa đến thế.
Mị Thất còn chưa phát hiện nguy hiểm đã phủ xuống, chỉ ngượng ngùng co đầu như con chó lớn, thẹn thùng nói: “Ta… Thiên Tuế gia muốn ta mặc loại yếm này để quỳ, ta không tìm thấy cái khác nên lấy cái của ngươi.”
Bạch Nhụy không nhịn được nở nụ cười “ha ha ha”, cười đến mức Mị Thất phải run lên, hắn sợ hãi nhìn Bạch Nhụy, trâm cài trên đầu nghiêng đi mấy chiếc, làm cho hắn nhìn càng thêm mấy phần yếu đuối đáng yêu.
“Nhụy Nhi…”
“Mợ nhà ngươi, sao không đội quần lót của mình lên đầu đi!” Cuối cùng Bạch Nhụy không nhịn được nữa, nổi giận hét lớn một tiếng, tiếng gầm gừ như sư tử Hà Đông, làm cho Mị Thất co rúm lại, phấn trắng trên mặt rơi rào rào.
Đồ ngốc này, làm sao nàng có thể vừa ý đồ ngốc không có não này cơ chứ!
Còn tự xưng sát thần Mị Bộ, hắn là người giặt đồ lót cho những người khác ở Mị Bộ mới đúng!
Tất cả xưởng vệ đang hóng hớt của Tư Lễ Giám nghe âm thanh không khác gì sư tử rống của phật môn mà trong lòng cuộn sóng, chó nuôi trong sân cũng sủa không ngừng.
Bạch Nhụy cầm lấy cái bảng lớn phải cao hơn nàng, trực tiếp dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai, thái sơn áp đỉnh mà đập lên đầu Mị Thất: “Mợ nhà ngươi, quỳ ở đây đến chết đi, tên biến thái nhà ngươi!”
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, thái giám giám sát bên cạnh không kịp ngăn cản, tất cả mọi người chỉ có thể run lên, quay đầu đi không nỡ nhìn, cho đến khi trông thấy cô gái áo trắng mang theo cơn giận lôi đình, lướt qua bên cạnh bọn họ như một cơn gió, nhóm xưởng vệ đều né tránh, chờ bóng người màu trắng đó hoàn toàn biến mất rồi mới quay đầu lại xem Mị Thất.
Tấm bảng đó không dày, đối với người hàng năm được huấn luyện như Mị Thất thì hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên nhìn hắn không có vẻ gì bị thương, mấy thái giám giám sát hình đường mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, âm thầm nói, cô nương tên Bạch Nhụy kia nhìn có vẻ nhã nhặn dịu dàng, không ngờ lại là một sư tử Hà Đông đầy khí phách.
Không biết có phải Mị Thất bị đập choáng đầu không mà cứ ngẩn ngơ quỳ ở đó, nửa người xuyên qua tấm bảng như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành, cái yếm như hai cái bát bị tấm bảng làm cho lỏng ra, gió ngày hè thoang thoảng thổi qua, nó và mái tóc của Mị Thất thướt tha lay động trong gió.
Nhưng một lát sau, Mị Thất như con chó bị đạp phải đuôi, phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Bạch Nhụy…!”
Không biết nói gì, lệ ngàn hàng!
— Ông đây là đường ranh giới Mị Thất là đồ ngốc, Bạch Nhụy muốn treo cổ —
Trong phủ Ngu Hầu, đã nhiều ngày nơm nớp lo sợ, từ lúc Hầu gia phu nhân bỗng làm lành với Hầu gia, cuộc sống của hơn mười di nương trong phủ không thể gọi là tốt đẹp, nhất là hai vị di nương vốn được Hầu gia yêu thương nhất, sinh con nối dõi cho Hầu gia, lại đắc tội phu nhân đều bị bán vào kỹ viện thấp kém nhất, nay sống không bằng chết, hai thiếu gia và một tiểu thư thứ xuất mà bọn họ sinh cũng bị đưa đến nông thôn.
Di nương có thân phận như vậy còn không có kết cục tốt, những người khác đành cả ngày câm như hến.
Ngu Hầu ngồi trên ghế bát tiên trong thư phòng, nhìn sổ sách trên tay mà phiền muộn. Mấy ngày nay, Cửu Thiên Tuế liên tục thúc giục hắn đòi bạc, hắn không có thời gian chậm rãi bóc lột, đành nhịn đau bán đi không ít sản nghiệp, lại lấy ra không ít bạc, gom được tám mươi vạn lượng đưa lên, vốn tưởng có thể kéo dài vài ngày, không ngờ chưa được mấy hôm hoạn quan kia đã thúc giục đòi tiền.
Đây chẳng phải ép hắn tạo phản hay sao?
“Rầm” một tiếng, cửa bị đẩy mạnh ra làm Ngu Hầu giật thót, vội vàng muốn chui xuống gầm bàn theo bản năng, bỗng phát hiện trước mặt mình là một đôi giày thêu tinh xảo, mới phát hiện người vừa tới không phải Cẩm Y Vệ.
Hắn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn người vừa tới, tức giận nói: “Phu nhân xuất thân tiểu thư khuê các, vì sao trước khi vào phòng không gõ cửa?”
Tây Lương Sương từ trên cao nhìn xuống Nhu Hầu, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ và chán ghét, nhưng sau đó nàng dời mắt rất nhanh, che giấu sự căm ghét trong mắt, lạnh lùng nói: “Ta lấy đồ đến cho ngươi, có cần không?”
Nói xong, nàng ta đặt mạnh thứ gì đó trong tay xuống bàn.
Ngu Hầu nhăn mày, lắc lư từ dưới đất đứng lên, mất kiên nhẫn nhìn Tây Lương Sương: “Phu nhân lấy được thứ gì tốt, để vi phu xem nào.”
Dứt lời, hắn lập tức cầm thứ trên bàn lên xem, khi hắn mở ra, đôi mắt vì béo mà biến thành một đường chỉ liền mở to ra: “Đây là… Đây là… Phu nhân, làm sao ngươi có được nó?”
Quyển sách đó thì ra chính là bản đồ bố phòng quân lực của Thiên Triều mà một Thượng Thư bộ Công như hắn cũng khó mà lấy được, trên đó ghi rõ nơi nào bố trí quân lực, nơi nào không có quân lực, nơi nào có tinh nhuệ trấn thủ, nơi nào binh lực mỏng nhất.
Tây Lương Sương khoát tay áo, tức giận nói: “Làm sao lấy được? Không phải ngươi bảo ta tiếp cận Đại tỷ tỷ của ta à, sau đó ta lấy được ngay trong thư phòng của nàng ta.”
Ngu Hầu vui sướng đến cực điểm, nhìn qua nhìn lại cuốn bản đồ phòng thủ của bộ Binh, sau đó lại nghi hoặc nhìn Tây Lương Sương: “Quan hệ giữa ngươi và Đại tỷ tỷ kia của ngươi không phải rất tệ à? Làm sao bỗng nhiên lại để ngươi vào nơi quan trọng như thư phòng, còn để ngươi lấy được bản đồ phòng thủ?”
Hắn không cho rằng bà chi vợ của hắn là một cô gái ngây thơ, lúc trước suýt chút nữa gả cho hắn làm vợ kế, sau đó chẳng những được tiên đế coi trọng, còn gả cho đệ nhất giai công tử kinh thành năm đó, trước khi thân phận Thiên Lý Giáo phản nghịch của người ta bị lộ lại nhanh chóng rút lui, nữ nhân như vậy lại không hề đề phòng muội muội có thù với nàng ta từ bé?
Tây Lương Sương nghe vậy trong lòng căng thẳng, nàng luôn cho rằng Ngu Hầu là một tên ngu ngốc, chỉ dựa vào tổ tiên mới có được tước vị hiện nay, không ngờ hắn còn cẩn thận như thế.
Nàng xoay người đi tự rót cho mình một chén rượu, cười lạnh như rất mệt mỏi: “Làm thế nào lấy được? Còn không phải dùng mạng lấy được hay sao? Thừa dịp Đại tỷ tỷ của ta cãi nhau với Thiên Tuế gia, ta làm bộ khuyên can, nhân dịp bọn họ không rảnh quan tâm mới âm thầm tìm được, in ra một bản khác, sau đó giả bộ đi an ủi Đại tỷ tỷ kia, tới phòng nàng ta trả quyển gốc về.”
Nàng cắn răng chống nạnh, hừ lạnh với Ngu Hầu: “Nếu sau này ngươi phụ ta, nạp hết tiểu thiếp này đến tiểu thiếp khác, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Ngu Hầu thầm cười lạnh, chờ lão tử thành công còn phần của tiện tỳ nhà ngươi mới là lạ!
Nhưng trước mắt hắn chỉ cười nịnh nọt: ” Đương nhiên rồi, làm sao ta dám khiến bảo bối của ta căm tức, bảo bối đang dùng mạng để giúp vi phu, nếu vi phu phụ ngươi thì có còn là người hay không.”
Tây Lương Sương cười lạnh: “Còn một chuyện nữa, ta muốn con trai của ta là con trai trưởng, sau đó tước vị Ngu Hầu phải do con ta kế thừa.”
“Chuyện này… Hổ Nhi nay đã trưởng thành, làm Thế Tử đã lâu, nếu để hắn biết việc này thì làm sao được?” Ngu Hầu nhăn mày không đồng ý, hắn đã sớm lập con lớn của tiên phu nhân làm Thế Tử, thậm chí Thế Tử đã có con trai, hắn làm sao có thể tùy tiện hứa hẹn chuyện này.
Tây Lương Sương cười nhạo: “Hổ Nhi của ngươi cũng háo sắc như ngươi, háo sắc thì thôi, lại còn không có tài, tước vị này truyền cho hắn còn giữ được không?”
Nàng nói xong lại ngồi xuống, ngắm nhìn bản đồ trong tay: “Ngươi đừng quên, trong tay ta còn có thứ khác, nếu ngươi không hứa với ta thì ta đang mạo hiểm vì ai đây, lẽ nào vì đứa con trai không coi ta là trưởng bối của ngươi?”
Ngu Hầu cắn răng một cái, trong lòng thầm mắng Tây Lương Sương một trận té tát, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Được, ta hứa với phu nhân là được, có điều thứ khác kia, ví dụ như văn kiện thông quan và giấy tờ thân phận gì đó còn nhờ phu nhân lo lắng.”
Chờ lão tử thăng quan ba cấp, thăng tước ba bậc, giữ một tước vị Ngu Hầu cho con của ngươi không phải là không thể, huống hồ ngươi có thể có con hay không còn chưa nói đến, hừ!
Ngu Hầu thầm quyết định sai người thả thuốc tuyệt tử vào điểm tâm của Tây Lương Sương, sau đó cười cười nói: “Được rồi, phu nhân của ta à, ngươi xem ta đã đồng ý rồi, ngươi cứ yên tâm là được.”
Tây Lương Sương liếc hắn một cái, trong lòng đầy khinh bỉ và lạnh nhạt, chỉ lãnh đạm nói: “Được, ta đương nhiên sẽ nghĩ cách.”
Dứt lời, nàng xoay người lại đi ra cửa, không hề tạm biệt Ngu Hầu.
Ngu Hầu nhìn bóng lưng kiêu ngạo của nàng, gương mặt béo núc ních giật giật, hiện lên sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện phụ, chờ lão tử thăng chức rồi ngươi sẽ biết tay!”
Một giọng nói sắc nhọn bất nam bất nữ bỗng vang lên phía sau Ngu Hầu: “Ngu Hầu thật là may mắn, có thể khiến muội muội của Thiên Tuế Vương Phi làm việc cho mình.”
Không biết một người bịt mặt mặc áo xám đã lặng lẽ xuất hiện phía sau Ngu Hầu từ khi nào, tự tiện phất tay áo ngồi xuống, cầm chén trà vừa uống vừa nói.
“Hừ, đồ tiện nhân kia, ỷ vào mình xuất thân tốt mà kiêu căng ngang ngược, hại chết bao nhiêu mạng người trong phủ ta, bây giờ còn muốn để con của ả làm Thế Tử, lòng tham không đáy, để ả nằm mơ xuân thu đại mộng đi!” Ngu Hầu cười lạnh, thịt béo trên mặt run lên.
Người che mặt áo xám cười “hắc hắc” kỳ quái: “Ngươi không cần quá căm tức, có yêu cầu chứng tỏ nàng ta cảm thấy hứng thú với thứ ngươi cho, nếu không có yêu cầu thì ngươi mới phải lo lắng thứ nàng cho ngươi có phải thật hay không.”
Ngu Hầu giật mình, vội vàng mở thứ trên tay ra: “Cái… Cái này lẽ nào có vấn đề?”
Người áo xám ngồi xuống khoát tay: “Chúng ta dù sao đã ở Tư Lễ Giám vài năm, biết Cửu Thiên Tuế làm việc luôn cực kỳ cẩn thận, bản đồ phòng thủ này dễ dàng lấy được như vậy không khỏi làm cho người ta có chút nghi ngờ, có điều vừa rồi phu nhân của ngươi nói không sai, Cửu Thiên Tuế và Thiên Tuế Vương Phi có chút cãi vã.”
Ngu Hầu vẫn còn do dự: “Chưa nói đến thứ Tây Lương Sương cầm tới có phải thật hay không, chỉ nói gã yêu nhân Cửu Thiên Tuế kia luôn quỷ kế chồng chất, có khi nào là hắn đặt bẫy dụ chúng ta nhảy vào không?”
Động tác của người áo xám thoáng dừng, sau đó hắn cười lạnh một tiếng: “Có phải bản đồ thật hay không chúng ta chỉ cần phái người thử một lần rồi lại báo với đại quân, chẳng phải được rồi hay sao?”
Ngu Hầu sửng sốt, cười nịnh nọt: “Nếu thế, mời ngài giúp ta chuyển lời tới Nhị hoàng tử, ta…”
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy hơi thở trên người người áo xám lạnh xuống, ánh mắt đầy hung dữ, phất tay thoáng chốc lấy một con dao nhỏ ra đâm về phía mặt mình. Ngu Hầu hoảng sợ, lại chỉ chịu đựng nhắm mắt lại, toàn thân cứng đờ, chỉ còn chờ con dao kia đâm bục trán mình, ai ngờ con dao kia lại lướt qua bên cạnh đầu hắn bay thẳng ra cửa sổ.
“Ai ở bên ngoài?”
Sau đó, người áo xám lập tức phi thân ra ngoài, động tác nhanh như chớp giật, làm cho Ngu Hầu ngẩn người rồi mới đuổi theo.
Nhưng khi hắn lắc lư một thân thịt mỡ chạy ra ngoài cửa thì bên ngoài đã không một bóng người, người áo xám nhìn chằm chằm mặt đất, Ngu Hầu cũng nhìn theo ánh mắt hắn, không khỏi giật mình, trên mặt đất là hai vết chân giẫm vào bùn không quá sâu, hình dáng nhỏ bé, vừa nhìn đã biết đó là vết chân của nữ, dưới đáy giày còn có ba đóa hoa.
“Đây là… giày thêu của phu nhân bản hầu gia.” Ngu Hầu sửng sốt rồi lập tức nhận ra dấu chân này.
“Hầu gia xác định chứ?” Người áo xám bỗng nhăn mày nói.
Ngu Hầu gật đầu như băm tỏi, trong ấn tượng, Tây Lương Sương cực kỳ thích phong cách của những nước khác, hình dáng của ba đóa hoa này thiết kế theo hoa bách hợp hồ vĩ của Tây Vực, vô cùng đặc biệt. Hắn nhớ có một tiểu thiếp cũng muốn đi giày thêu thế này, kết quả đi chưa được mấy ngày đã bị Tây Lương Sương sai người cắt giày của nàng ta, còn suýt nữa đánh nát lòng bàn chân.
Người áo xám trầm ngâm một lát rồi nói: “Ừ, ngươi giám sát cho kỹ.”
Sau đó hắn xoay người vào phòng, Ngu Hầu có chút lo sợ bất an, dấu chân này chứng tỏ vừa rồi người nghe lén là Tây Lương Sương, như vậy hiện giờ bọn họ phải làm gì?
Hắn không tính để Tây Lương Sương biết trong Tư Lễ Giám có mật thám của Tây Địch, người kia khó khăn lắm mới trà trộn vào Tư Lễ Giám được mấy năm, chưa đến lúc bất đắc dĩ sẽ không sử dụng, nếu bại lộ, chẳng những việc người Tây Địch không thành công mà chính hắn cũng sẽ xong đời!
Vậy có cần xử lý Tây Lương Sương không?
Chỉ chốc lát sau, hắn thấy người áo xám đi ra, trên tay có một con chim hình thù lỳ lạ, nhìn kỹ mới thấy thì ra là một con chim cú mèo.
“Ngươi xem, chúng ta có cần xử lý tiện nhân Tây Lương Sương kia…” Ngu Hầu ra dấu cắt cổ. Người áo xám trầm ngâm rồi lắc đâu: “Không, nàng ta nhìn có vẻ chỉ tò mò ai ở trong phòng thôi, trước mắt sẽ không phản bội ngươi, sau này nàng ta còn có chỗ trọng dụng.”
Dứt lời, hắn xoay người quay lại thư phòng của Ngu Hầu, trong lòng Ngu Hầu không thể nói rõ là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, thịt béo trên mặt run rẩy một lát, cuối cùng đi theo vào phòng, nhân tiện đóng chặt cửa.
Lại nói tới bên này Tây Lương Sương vất vả trốn thoát, tránh ở ngoài sân nhìn xem có ai đuổi theo không, nàng hoảng hồn vỗ ngực mình, không dám thò đầu về chỗ cái cửa đó.
Dù sao con dao vừa bay ra nhìn có vẻ rất lợi hại.
Nữ nhân Tây Lương Mạt kia dù đáng ghét nhưng người nàng ta phái tới liên lạc với mình nói rất đúng, lão già Ngu Hầu kia và người Tây Địch sẽ không dễ dàng tin tưởng bản đồ phòng thủ mà nàng mang đến, nhất định nàng phải cò kè mặc cả với Ngu Hầu, ra một cái giá trên trời mà hắn không thể chấp nhận mới khiến hắn tin tưởng.
Tây Lương Sương ôm ngực, đi về phía phòng mình, vừa đi vừa không nhịn được mà nghĩ, người kia rốt cuộc là ai, nghe khẩu âm và đoạn đối thoại thì hẳn là mật thám của Tây Địch ở Tư Lễ Giám, xem ra chức vị không thấp, giấu rất kỹ.
Nếu vậy, nàng có nên nói tin tức này cho Tây Lương Mạt không?
Nhưng vừa nghĩ tới sắc mặt đắc ý của Tây Lương Mạt là Tây Lương Sương lại không vui, nghĩ nghĩ rồi nàng thầm cười lạnh, Tây Lương Mạt, chẳng phải ngươi thông minh lắm sao, chẳng phải ngươi nhanh nhạy lắm sao, chẳng phải ngươi quyền thế ngập trời lắm sao, vậy ngươi tự mình phát hiện tên mật thám này đi.
Tốt nhất tên mật thám này có thể loại trừ Tây Lương Mạt, rồi bị Cửu Thiên Tuế giết chết, hai bên cùng chết mới là kết cục tốt nhất.
Tây Lương Sương bỗng nghe thấy tiếng đập cánh, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy một bóng đen bay ra khỏi sân của Ngu Hầu.
Nàng yên lặng một lát rồi nở nụ cười quỷ dị, đắc ý quay về phòng mình.
Cái bóng đen kia bay ra khỏi sân của Ngu Hầu, bay thẳng ra khỏi phủ Ngu Hầu, đang định bay theo hướng mà chủ của mình đã huấn luyện, đột nhiên gặp phải cái bóng màu đỏ thẫm bay lên từ cách đó không xa, cái bóng kia hét lên vài tiếng “két két” với con cú mèo màu xám, con cú mèo kia hơi ngẩn ngơ giữa không trung, sau đó lắc lư như say rượu, không thể tự khống chế mà bay về phía cái bóng màu đỏ.
Cái bóng màu đỏ kia bay phía trước, dẫn con cú mèo bay thẳng về phía đường lớn Chu Tước.
Chỉ chốc lát sau, cái bóng đỏ vượt qua khu dân cư san sát, cuối cùng bay vào một viện phủ rất thanh nhã, bay qua hồ hoa sen, dừng lại trên vai một cô gái yểu điệu đang đọc sách bên ao sen, nó nheo đôi mắt đen tròn tròn, thân thiết cọ đầu vào má nàng.
Tây Lương Mạt buông quyển sách trong tay, khẽ vuốt đầu con vẹt nhỏ trên vai, không, phải là con vẹt khổng lồ mới đúng, gần đây Tiểu Bạch có xu thế phát tướng, rồi nàng cười nói: “Về rồi à, cho ta xem ngươi lại dẫn đồng bọn nào về nào.”
Nàng vừa giương mắt đã thấy một con chim cú mèo màu xám mập mạp dừng trong tay mình, nó đang bất an nhìn quanh.
Tây Lương Mạt nhìn nhìn, không phát hiện trên trên con cú mèo có ống thư nào, không khỏi có chút kỳ quái, đang định nâng lên nhìn kỹ thì thấy một đôi tay trắng nõn thon dài bỗng nâng con cú mèo lên, sau đó lấy một cái ống thư hình lông chim từ dưới cánh nó.
“Ống thư ở đây.” Giọng nói ma mị lười biếng quen thuộc kia vang lên bên cạnh Tây Lương Mạt, làm cho nàng ngẩn ra.
Đã bảy, tám ngày nàng không gặp hắn.
/460
|