Nam Phong Bá phủ giao thiệp rộng rãi, cho dù bị Chúc gia đuổi ra khỏi nhà thì cũng có thể dựa vào quan hệ để hỏi thăm hối lộ Chúc gia.
Chúc thái thái lén nhận mấy hộp trang sức đá quý sau lưng trượng phu, mấy chậu cây cảnh bằng bảo thạch hiếm có, gấm vóc, đồ cổ này nọ, quả thật là đang phát tài.
Chúc thái thái càng thêm dụng tâm mà thổi nhuyễn Chúc hàn lâm.
Cho đến khi Chúc hàn lâm đi thăm Ngô Uyển, nói đến chuyện Nam Phong Bá phủ, cũng nói rằng Nam Phong Bá phủ là người không tệ, nếu ngoại sanh nữ đồng ý thì không bằng nhân cơ hội này mà gả cho họ, tương lai cũng sẽ không khổ sở.
Ngô Uyển cười lạnh lẽo, “Hảo ý của cữu cữu thì ta xin nhận. Cữu cữu suy nghĩ thử xem, Nam Phong Bá phủ là dòng dõi thế nào, cho dù hiện tại ngại áp lực mà phải thú ta, nhưng dù sao ta cũng là người đã làm cho Nam Phong Bá phủ mất mặt, tương lai ở bên nhà phu gia thì làm sao có được ngày lành tháng ổn? Còn nhân phẩm của Lục lão bá thì sao, là người mà lại lại ra chuyện cầm thú như vậy! Cữu cữu muốn gả ta cho cầm thú hay sao?”
Chúc hàn lâm thở dài, “Ta chỉ lo lắng cho cốt nhục trong bụng của ngươi mà thôi.”
“Cữu cữu cứ yên tâm, ta đã có an bài.” Ngô Uyển kiên trì nói, “Nay ta chẳng cầu gì cả, chỉ cầu công lý mà thôi!”
Chúc hàn lâm chẳng những không có cách nào đối với lão bà ưa khóc của mình, mà cũng phải thúc thủ vô sách đối với ngoại sanh nữ bản tính kiên cường mạnh mẽ này. Chỉ đành tinh tế dặn dò một vài câu rồi cực lực yêu cầu Ngô Uyển đến nhà hắn mà ở, nhưng Ngô Uyển chỉ nhẹ nhàng từ chối.
Chúc hàn lâm rời đi, thúc thúc của Ngô Uyển lại thần thông quảng đại mà nghe phong thanh để đến tận đây. Ngô Uyển lạnh lùng nhìn thúc phụ Ngô Chấn của mình, thản nhiên nói, “Bỗng nhiên Lưu Phong mất tích, ta biết ngay là hắn trở về báo tin với thúc thúc.” Bằng không vì sao nàng lại bị buộc đến tuyệt lộ. Ngô Uyển biết rất rõ nếu thúc thẩm biết chuyện mình đã bị mất sự trong sạch thì kết quả của nàng sẽ là sống không bằng chết. Nếu đã là chết thì tại sao không có ân báo ân, có oán báo oán.
Ngô Chẩn cũng không phủ nhận chuyện hắn cài người bên cạnh điệt nữ, hơn nữa hắn quả thật là nghe nô tài bẩm báo thì mới biết Ngô Uyển xảy ra chuyện lớn ở đế đô, suốt đêm hắn chạy đến đế đô, đương nhiên là trong lòng khó chịu. Ngô Chấn cau mày đối với thái độ của Ngô Uyển, nói một cách chất vấn, “Đã xảy ra chuyện này, Nam Phong Bá gia đã chịu thú ngươi, vì sao ngươi không chịu?”
Ngô Uyển nói, “Thúc thúc không cần phí sức. Ta đã gặp Vạn tuế gia, thúc thúc nhìn thấy quan binh bên ngoài hay không? Đó chính là Vạn tuế gia đặc biệt lệnh cho Phủ doãn đế đô đến bảo hộ ta.”
Vì có danh của ngự tiền cho nên Ngô Chẩn thật không dám bức bách Ngô Uyển quá mức, chỉ giậm chân mà nói, “Ngươi thật hồ đồ, ngươi có biết hay không, ngươi chưa thành thân mà đã bị thất trinh thì trong tộc phải xử trí thế nào đây?” Mặc dù hắn có chút tư tâm, bất quá cũng không phải muốn tới áp bức Ngô Uyển đi tìm cái chết.
Ngô Uyển nhếch môi, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nàng không nhanh không chậm mà bưng lên bát canh hạt sen, uống hai muỗng, khóe mắt đảo qua sắc mặt vừa nôn nóng vừa tức giận của Ngô Chẩn, dịu dàng nói, “Thúc thúc vĩnh viễn luôn là như thế, ngày đó phụ thân lén nói với ta thúc thúc không quả quyết, khó thành đại sự. Xem ra ánh mắt của phụ thân quả nhiên rất chuẩn.”
“Thúc thúc có biết bệ hạ nói cái gì với ta hay không?” Khóe môi của Ngô Uyển mím lại thành một độ cong kiên nghị, lạnh lùng nói, “Bệ hạ đích thân nói với ta, tuy rằng ta không còn phụ mẫu, bất quá sản nghiệp của phụ thân vẫn là của ta!” Nhìn chằm chằm ánh mắt thất thố kinh ngạc của Ngô Chẩn, Ngô Uyển cảm thấy thật sảng khoái, “Nếu ngày đó đã tuyệt tình như vậy thì thúc thúc còn giả vờ diễn thúc điệt tình thâm làm gì nữa? Hết thảy sổ sách giấy tờ của cửa hiệu thôn trang và sản nghiệp ở phía Nam đều có thể tra ra! Thúc thúc chỉ cần giao cho ta, nếu không đừng trách ta không nể mặt mà cáo ngự tiền! Ta thật muốn nhìn thúc thúc có sợ cái tội danh ức hiếp một nữ nhi mồ côi để chiếm đoạt gia sản hay không?!”
“Tộc nhân!” Nụ cười của Ngô Uyển như gươm mác, đằng đằng sát khí, “Có bản lĩnh thì gọi bọn họ đến đế đô đi, để ta xem kẻ nào muốn lấy mạng của ta!”
Sắc mặt của Ngô Chẩn hết xanh lại trắng, vội vàng chạy trối chết.
Cho dù Nam Phong Bá sử dụng thủ đoạn nào, phái ra bao nhiêu người có miệng lưỡi lưu loát để tạo quan hệ thì Ngô Uyển vẫn bác bỏ việc yêu cầu hòa giải, nàng không cần thanh danh cũng không cần thành thân, cũng không muốn Lục lão bát được sống yên ổn.
Nam Phong Bá phu nhân vừa giận lại vừa cảm thán, oán hận với Đại công chúa, “Công chúa nói một câu công bằng thử xem, nữ tử này là loại nữ tử gì? Nếu không phải Lão bá thật sự…..thì ta làm sao có thể nhìn hắn thú một nữ nhân thương gia khắc phụ khắc mẫu như vậy cơ chứ.”
Đại công chúa nói, “Nếu để ta nói thì cũng là do bát đệ tự dây vào. Nghe nói nữ nhân này lúc trước đã từng hứa gả cho người ta, chưa kịp thành thân thì tân lang đã chết bất đắc kỳ tử, mọi người nói nữ tử này không chỉ khắc phụ khắc mẫu mà còn khắc phu nữa. Lão bát dám động vào thân thể của nàng cho nên hôm nay mới xảy ra cớ sự.” Chẳng phải là rõ ràng bị khắc hay sao?
Không chờ bà bà mở miệng thì đại Công chúa đã nói tiếp, “Chuyện này đã kinh động ngự tiền, ta nghe Phò mã nói Hoàng thượng cải trang đến Thiện Nhân đường. Ai ngờ nữ tử này lại thần thông quảng đại mà tìm được Hoàng thượng, có thể diện kiến long nhan mà cáo trạng việc này. Hoàng thượng đích thân truyền khẩu dủ cho Phủ doãn đế đô bảo hộ thì còn ai dám bước ra nói cái gì nữa cơ chứ?”
“Nếu người ta chịu gả thì cho dù nàng ta có khắc hay không cũng không sao, chỉ cần nàng ta chịu xuống nước thì ta sẽ đến ngự tiền cầu một chút thể diện, thành toàn hữu tình nhân.” Đại công chúa uống một ngụm trà để thông cổ, nói một cách khó xử, “Nay người ta không muốn gì cả, chỉ một lòng một dạ đòi công đạo, như vậy làm sao đi gặp ngự tiền mà cầu tình đây? Ngay cả Hoàng thượng cũng đã nói rồi, lúc trước biểu huynh bên ngoại gia của Vĩnh Ninh Hầu bị xử án như thế nào, cả đế đô này có ai mà không biết, trong khi Hoàng thượng chỉ có một mình Vĩnh Ninh Hầu là thân cữu cữu đấy thôi.”
Lúc trước nếu Minh Trạm không lên tiếng thì đại Công chúa còn dám đi cầu tình. Nay Minh Trạm đã tuyên bố rõ ràng là sẽ công chính liêm minh, đại Công chúa cũng không phải kẻ ngốc mà đưa đầu vào lưỡi đao?!
Nam Phong Bá phu nhân bị đại Công chúa nói cho á khẩu không thể trả lời được, đành ngượng ngùng trở về Nam Phong Bá phủ.
Đại Công chúa âm thầm thở dài, tuy nàng là Công chúa lớn tuổi nhất, cũng được phụ hoàng sủng ái nhất, đáng tiếc hiện tại là đường đệ kế vị. Nàng và Minh Trạm tính ra cũng chỉ là đường tỷ đường đệ mà thôi, bằng không cũng sẽ không chần chừ cân nhắc mọi chuyện như vậy.
Càng nghĩ thì đại Công chúa lại càng tưởng niệm điểm tốt của phụ thân.
Nam Phong Bá phu nhân chạm vách tường ở chỗ tức phụ, vụ án sắp tiếp tục khai thẩm, bèn trực tiếp đến Ngô gia cầu tình.
Nam Phong Bá phu nhân là nhân vật thuộc hàng thượng đẳng vậy mà lại thẳng thừng quỳ trước đại môn của Ngô gia rồi thảm thiết hô to, “Ngô cô nương, ta dạy con không tốt! Ngô cô nương hãy nể tình cốt nhục trong bụng mà gả cho nhi tử không biết phấn đấu của ta! Ngô cô nương, lão thái bà ta cầu ngươi!” Nói xong lại đập đầu xuống đất mấy cái.
Đây chính là đệ nhất bá tước phu nhân, vậy mà lại ngây ngô quỳ gối trước đại môn Ngô gia, thủ vệ Phủ doãn đế đô cũng không biết nên làm sao cho phải.
Vô số nô tài đứng bên cạnh khuyên bảo, nhưng Nam Phong Bá phu nhân vẫn khóc lóc cao giọng ra lệnh, “Các ngươi đều quỳ xuống đi! Cầu Ngô cô nương! Cầu bát thiếu nãi nãi!” Lại hô một tiếng, “Ngô cô nương xin hãy khai ân, đừng để tôn tử đáng thương của ta không có cha.” Tận lực gào khóc một trận.
Phương pháp này của Nam Phong Bá phu nhân quả nhiên khiến Ngô Uyển không thể ngồi yên.
Không nói người khác, ngay cả quan binh bên ngoài cũng cảm thấy Lục bát gia khốn nạn như vậy mà lại có một mẫu thân hiền từ như thế này thì thật là hiếm thấy.
Tình cảm của con người rất kỳ lạ, hiện tại bắt đầu có người cảm thấy bất mãn đối với hành động phớt lờ của Ngô Uyển khi Nam Phong Bá phủ cầu thân, trong khi nàng cứ một lòng một dạ muốn giết chết Lục bát gia.
Cho dù mọi người khuyên thế nào thì Nam Phong Bá phu nhân cũng không chịu đứng dậy, nô tài trong Bá phủ đi cùng đến đây đều phải quỳ xuống trước đại môn Ngô gia khiến vô số người hiếu kỳ vây xem. Có đuổi cũng không chịu đi.
Đại môn của Ngô gia rốt cục chịu mở ra, Ngô Uyển mặc một bộ y phục trắng tuyền, khuôn mặt như băng tuyết.
Nam Phong Bá phu nhân vừa thấy Ngô Uyển thì liền đập đầu xuống đất, nói ra những lời cầu xin năn nỉ, chỉ hận không thể khóc ra máu cho Ngô Uyển nhìn thấy.
Ngô Uyển vốn là nữ nhân, từ nhỏ đã lã lướt tinh tế, khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp, mặc một bộ y phục như bạch lăng, thân mình đứng thẳng, thấy nữ nhân như vậy cũng khiến người ta sinh ra cảm giác thương xót. Ngô Uyển cứ đứng như thế, đột nhiên rút ra một cây trâm đặt ngay cổ họng, thủ vệ sốt ruột, mặc kệ Nam Phong Bá phủ, bọn họ vội vàng khuyên nhủ, “Ngô cô nương Ngô cô nương, van xin cô nương, cô nương đừng kích động, có chuyện gì thì cứ hảo hảo mà nói.” Bọn họ là thủ vệ được phái đến bảo hộ an nguy của Ngô gia, nếu Ngô Uyển tự sát thì bọn họ đừng hòng được ăn trái ngon.
Ngô Uyển đứng im bất động, lạnh lùng nhìn Nam Phong Bá phu nhân, cất lên giọng nói the thé, “Những gì ngươi nói là giả, những gì ta nói mới là thật! Trong vòng ba khắc, nếu ngươi không chịu đứng dậy thì ta sẽ chết trước mặt ngươi! Nhiều người đều nhìn thấy, chính là Nam Phong Bá phủ các ngươi làm nhục sự trong sạch của ta, bức ta chí tử! Ta đã viết xong ngự trạng, sẽ có người trình lên ngự tiền!”
Có câu, không sợ kẻ mặt dày, chỉ sợ kẻ liều mạng.
Dù sao thì kẻ mặt dày so với kẻ liều mạng vẫn kém hơn một bậc.
Nam Phong Bá phu nhân thấy thần sắc điên cuồng trên mặt Ngô Uyển, rốt cục cũng phát khiếp, được mọi người khuyên bảo, bà ta đành đứng dậy, vẫn là lệ rơi đầy mặt mà cầu xin, “Ngô cô nương, cầu ngươi nể tình cốt nhục trong bụng không thể không có cha mà gả cho lão bát nhà ta đi. Ta nhất định sẽ đối đãi cô nương như thân nữ, Ngô cô nương, ngươi hãy đồng ý đi!”
Ngô Uyển đột nhiên điên cuồng cười lớn, một lúc lâu sau mới chịu dừng lại, rống giận rít gào, “Ngươi có biết hay không, ta cũng có phụ có mẫu! Chờ nữ nhi của ngươi bị người ta cưỡng mất sự trong sạch thì ngươi nhớ hào phóng mà gả nữ nhi của mình cho người ta! Còn ta, cho dù có chết thì ta cũng sẽ cáo trạng Lục gia nhà các ngươi! Hôm nay dưới vô số ánh mắt của dân chúng đế đô, quan binh, nô tài, các ngươi nhìn rõ một chút, là Lục gia khinh người quá đáng!”
Đôi mắt của Ngô Uyển tràn đầy tơ máu, nhìn Nam Phong Bá phu nhân, cất lên giọng the thé, “Cho dù ta có chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, ngày ngày bám theo Nam Phong Bá phủ! Ta sẽ mở mắt nhìn xem kết cục nhà các ngươi sẽ như thế nào!!!”
“Cha! Nương! Nữ nhi đến đây!” Ngô Uyển cầm kim trâm đâm vào cổ, một dòng máu tươi bắn ra.
Cả đời Nam Phong Bá phu nhân chưa từng gặp phải nữ nhân nào hung hãn như vậy, bà ta kêu lên một tiếng sợ hãi rồi lui ra sau ba thước, tiếp theo là trợn trắng mắt rồi cũng ngã xuống đất.
Tình cảnh nơi này hỗn đoạn đến mức khó có thể hình dung.
…………..
Chúc thái thái lén nhận mấy hộp trang sức đá quý sau lưng trượng phu, mấy chậu cây cảnh bằng bảo thạch hiếm có, gấm vóc, đồ cổ này nọ, quả thật là đang phát tài.
Chúc thái thái càng thêm dụng tâm mà thổi nhuyễn Chúc hàn lâm.
Cho đến khi Chúc hàn lâm đi thăm Ngô Uyển, nói đến chuyện Nam Phong Bá phủ, cũng nói rằng Nam Phong Bá phủ là người không tệ, nếu ngoại sanh nữ đồng ý thì không bằng nhân cơ hội này mà gả cho họ, tương lai cũng sẽ không khổ sở.
Ngô Uyển cười lạnh lẽo, “Hảo ý của cữu cữu thì ta xin nhận. Cữu cữu suy nghĩ thử xem, Nam Phong Bá phủ là dòng dõi thế nào, cho dù hiện tại ngại áp lực mà phải thú ta, nhưng dù sao ta cũng là người đã làm cho Nam Phong Bá phủ mất mặt, tương lai ở bên nhà phu gia thì làm sao có được ngày lành tháng ổn? Còn nhân phẩm của Lục lão bá thì sao, là người mà lại lại ra chuyện cầm thú như vậy! Cữu cữu muốn gả ta cho cầm thú hay sao?”
Chúc hàn lâm thở dài, “Ta chỉ lo lắng cho cốt nhục trong bụng của ngươi mà thôi.”
“Cữu cữu cứ yên tâm, ta đã có an bài.” Ngô Uyển kiên trì nói, “Nay ta chẳng cầu gì cả, chỉ cầu công lý mà thôi!”
Chúc hàn lâm chẳng những không có cách nào đối với lão bà ưa khóc của mình, mà cũng phải thúc thủ vô sách đối với ngoại sanh nữ bản tính kiên cường mạnh mẽ này. Chỉ đành tinh tế dặn dò một vài câu rồi cực lực yêu cầu Ngô Uyển đến nhà hắn mà ở, nhưng Ngô Uyển chỉ nhẹ nhàng từ chối.
Chúc hàn lâm rời đi, thúc thúc của Ngô Uyển lại thần thông quảng đại mà nghe phong thanh để đến tận đây. Ngô Uyển lạnh lùng nhìn thúc phụ Ngô Chấn của mình, thản nhiên nói, “Bỗng nhiên Lưu Phong mất tích, ta biết ngay là hắn trở về báo tin với thúc thúc.” Bằng không vì sao nàng lại bị buộc đến tuyệt lộ. Ngô Uyển biết rất rõ nếu thúc thẩm biết chuyện mình đã bị mất sự trong sạch thì kết quả của nàng sẽ là sống không bằng chết. Nếu đã là chết thì tại sao không có ân báo ân, có oán báo oán.
Ngô Chẩn cũng không phủ nhận chuyện hắn cài người bên cạnh điệt nữ, hơn nữa hắn quả thật là nghe nô tài bẩm báo thì mới biết Ngô Uyển xảy ra chuyện lớn ở đế đô, suốt đêm hắn chạy đến đế đô, đương nhiên là trong lòng khó chịu. Ngô Chấn cau mày đối với thái độ của Ngô Uyển, nói một cách chất vấn, “Đã xảy ra chuyện này, Nam Phong Bá gia đã chịu thú ngươi, vì sao ngươi không chịu?”
Ngô Uyển nói, “Thúc thúc không cần phí sức. Ta đã gặp Vạn tuế gia, thúc thúc nhìn thấy quan binh bên ngoài hay không? Đó chính là Vạn tuế gia đặc biệt lệnh cho Phủ doãn đế đô đến bảo hộ ta.”
Vì có danh của ngự tiền cho nên Ngô Chẩn thật không dám bức bách Ngô Uyển quá mức, chỉ giậm chân mà nói, “Ngươi thật hồ đồ, ngươi có biết hay không, ngươi chưa thành thân mà đã bị thất trinh thì trong tộc phải xử trí thế nào đây?” Mặc dù hắn có chút tư tâm, bất quá cũng không phải muốn tới áp bức Ngô Uyển đi tìm cái chết.
Ngô Uyển nhếch môi, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nàng không nhanh không chậm mà bưng lên bát canh hạt sen, uống hai muỗng, khóe mắt đảo qua sắc mặt vừa nôn nóng vừa tức giận của Ngô Chẩn, dịu dàng nói, “Thúc thúc vĩnh viễn luôn là như thế, ngày đó phụ thân lén nói với ta thúc thúc không quả quyết, khó thành đại sự. Xem ra ánh mắt của phụ thân quả nhiên rất chuẩn.”
“Thúc thúc có biết bệ hạ nói cái gì với ta hay không?” Khóe môi của Ngô Uyển mím lại thành một độ cong kiên nghị, lạnh lùng nói, “Bệ hạ đích thân nói với ta, tuy rằng ta không còn phụ mẫu, bất quá sản nghiệp của phụ thân vẫn là của ta!” Nhìn chằm chằm ánh mắt thất thố kinh ngạc của Ngô Chẩn, Ngô Uyển cảm thấy thật sảng khoái, “Nếu ngày đó đã tuyệt tình như vậy thì thúc thúc còn giả vờ diễn thúc điệt tình thâm làm gì nữa? Hết thảy sổ sách giấy tờ của cửa hiệu thôn trang và sản nghiệp ở phía Nam đều có thể tra ra! Thúc thúc chỉ cần giao cho ta, nếu không đừng trách ta không nể mặt mà cáo ngự tiền! Ta thật muốn nhìn thúc thúc có sợ cái tội danh ức hiếp một nữ nhi mồ côi để chiếm đoạt gia sản hay không?!”
“Tộc nhân!” Nụ cười của Ngô Uyển như gươm mác, đằng đằng sát khí, “Có bản lĩnh thì gọi bọn họ đến đế đô đi, để ta xem kẻ nào muốn lấy mạng của ta!”
Sắc mặt của Ngô Chẩn hết xanh lại trắng, vội vàng chạy trối chết.
Cho dù Nam Phong Bá sử dụng thủ đoạn nào, phái ra bao nhiêu người có miệng lưỡi lưu loát để tạo quan hệ thì Ngô Uyển vẫn bác bỏ việc yêu cầu hòa giải, nàng không cần thanh danh cũng không cần thành thân, cũng không muốn Lục lão bát được sống yên ổn.
Nam Phong Bá phu nhân vừa giận lại vừa cảm thán, oán hận với Đại công chúa, “Công chúa nói một câu công bằng thử xem, nữ tử này là loại nữ tử gì? Nếu không phải Lão bá thật sự…..thì ta làm sao có thể nhìn hắn thú một nữ nhân thương gia khắc phụ khắc mẫu như vậy cơ chứ.”
Đại công chúa nói, “Nếu để ta nói thì cũng là do bát đệ tự dây vào. Nghe nói nữ nhân này lúc trước đã từng hứa gả cho người ta, chưa kịp thành thân thì tân lang đã chết bất đắc kỳ tử, mọi người nói nữ tử này không chỉ khắc phụ khắc mẫu mà còn khắc phu nữa. Lão bát dám động vào thân thể của nàng cho nên hôm nay mới xảy ra cớ sự.” Chẳng phải là rõ ràng bị khắc hay sao?
Không chờ bà bà mở miệng thì đại Công chúa đã nói tiếp, “Chuyện này đã kinh động ngự tiền, ta nghe Phò mã nói Hoàng thượng cải trang đến Thiện Nhân đường. Ai ngờ nữ tử này lại thần thông quảng đại mà tìm được Hoàng thượng, có thể diện kiến long nhan mà cáo trạng việc này. Hoàng thượng đích thân truyền khẩu dủ cho Phủ doãn đế đô bảo hộ thì còn ai dám bước ra nói cái gì nữa cơ chứ?”
“Nếu người ta chịu gả thì cho dù nàng ta có khắc hay không cũng không sao, chỉ cần nàng ta chịu xuống nước thì ta sẽ đến ngự tiền cầu một chút thể diện, thành toàn hữu tình nhân.” Đại công chúa uống một ngụm trà để thông cổ, nói một cách khó xử, “Nay người ta không muốn gì cả, chỉ một lòng một dạ đòi công đạo, như vậy làm sao đi gặp ngự tiền mà cầu tình đây? Ngay cả Hoàng thượng cũng đã nói rồi, lúc trước biểu huynh bên ngoại gia của Vĩnh Ninh Hầu bị xử án như thế nào, cả đế đô này có ai mà không biết, trong khi Hoàng thượng chỉ có một mình Vĩnh Ninh Hầu là thân cữu cữu đấy thôi.”
Lúc trước nếu Minh Trạm không lên tiếng thì đại Công chúa còn dám đi cầu tình. Nay Minh Trạm đã tuyên bố rõ ràng là sẽ công chính liêm minh, đại Công chúa cũng không phải kẻ ngốc mà đưa đầu vào lưỡi đao?!
Nam Phong Bá phu nhân bị đại Công chúa nói cho á khẩu không thể trả lời được, đành ngượng ngùng trở về Nam Phong Bá phủ.
Đại Công chúa âm thầm thở dài, tuy nàng là Công chúa lớn tuổi nhất, cũng được phụ hoàng sủng ái nhất, đáng tiếc hiện tại là đường đệ kế vị. Nàng và Minh Trạm tính ra cũng chỉ là đường tỷ đường đệ mà thôi, bằng không cũng sẽ không chần chừ cân nhắc mọi chuyện như vậy.
Càng nghĩ thì đại Công chúa lại càng tưởng niệm điểm tốt của phụ thân.
Nam Phong Bá phu nhân chạm vách tường ở chỗ tức phụ, vụ án sắp tiếp tục khai thẩm, bèn trực tiếp đến Ngô gia cầu tình.
Nam Phong Bá phu nhân là nhân vật thuộc hàng thượng đẳng vậy mà lại thẳng thừng quỳ trước đại môn của Ngô gia rồi thảm thiết hô to, “Ngô cô nương, ta dạy con không tốt! Ngô cô nương hãy nể tình cốt nhục trong bụng mà gả cho nhi tử không biết phấn đấu của ta! Ngô cô nương, lão thái bà ta cầu ngươi!” Nói xong lại đập đầu xuống đất mấy cái.
Đây chính là đệ nhất bá tước phu nhân, vậy mà lại ngây ngô quỳ gối trước đại môn Ngô gia, thủ vệ Phủ doãn đế đô cũng không biết nên làm sao cho phải.
Vô số nô tài đứng bên cạnh khuyên bảo, nhưng Nam Phong Bá phu nhân vẫn khóc lóc cao giọng ra lệnh, “Các ngươi đều quỳ xuống đi! Cầu Ngô cô nương! Cầu bát thiếu nãi nãi!” Lại hô một tiếng, “Ngô cô nương xin hãy khai ân, đừng để tôn tử đáng thương của ta không có cha.” Tận lực gào khóc một trận.
Phương pháp này của Nam Phong Bá phu nhân quả nhiên khiến Ngô Uyển không thể ngồi yên.
Không nói người khác, ngay cả quan binh bên ngoài cũng cảm thấy Lục bát gia khốn nạn như vậy mà lại có một mẫu thân hiền từ như thế này thì thật là hiếm thấy.
Tình cảm của con người rất kỳ lạ, hiện tại bắt đầu có người cảm thấy bất mãn đối với hành động phớt lờ của Ngô Uyển khi Nam Phong Bá phủ cầu thân, trong khi nàng cứ một lòng một dạ muốn giết chết Lục bát gia.
Cho dù mọi người khuyên thế nào thì Nam Phong Bá phu nhân cũng không chịu đứng dậy, nô tài trong Bá phủ đi cùng đến đây đều phải quỳ xuống trước đại môn Ngô gia khiến vô số người hiếu kỳ vây xem. Có đuổi cũng không chịu đi.
Đại môn của Ngô gia rốt cục chịu mở ra, Ngô Uyển mặc một bộ y phục trắng tuyền, khuôn mặt như băng tuyết.
Nam Phong Bá phu nhân vừa thấy Ngô Uyển thì liền đập đầu xuống đất, nói ra những lời cầu xin năn nỉ, chỉ hận không thể khóc ra máu cho Ngô Uyển nhìn thấy.
Ngô Uyển vốn là nữ nhân, từ nhỏ đã lã lướt tinh tế, khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp, mặc một bộ y phục như bạch lăng, thân mình đứng thẳng, thấy nữ nhân như vậy cũng khiến người ta sinh ra cảm giác thương xót. Ngô Uyển cứ đứng như thế, đột nhiên rút ra một cây trâm đặt ngay cổ họng, thủ vệ sốt ruột, mặc kệ Nam Phong Bá phủ, bọn họ vội vàng khuyên nhủ, “Ngô cô nương Ngô cô nương, van xin cô nương, cô nương đừng kích động, có chuyện gì thì cứ hảo hảo mà nói.” Bọn họ là thủ vệ được phái đến bảo hộ an nguy của Ngô gia, nếu Ngô Uyển tự sát thì bọn họ đừng hòng được ăn trái ngon.
Ngô Uyển đứng im bất động, lạnh lùng nhìn Nam Phong Bá phu nhân, cất lên giọng nói the thé, “Những gì ngươi nói là giả, những gì ta nói mới là thật! Trong vòng ba khắc, nếu ngươi không chịu đứng dậy thì ta sẽ chết trước mặt ngươi! Nhiều người đều nhìn thấy, chính là Nam Phong Bá phủ các ngươi làm nhục sự trong sạch của ta, bức ta chí tử! Ta đã viết xong ngự trạng, sẽ có người trình lên ngự tiền!”
Có câu, không sợ kẻ mặt dày, chỉ sợ kẻ liều mạng.
Dù sao thì kẻ mặt dày so với kẻ liều mạng vẫn kém hơn một bậc.
Nam Phong Bá phu nhân thấy thần sắc điên cuồng trên mặt Ngô Uyển, rốt cục cũng phát khiếp, được mọi người khuyên bảo, bà ta đành đứng dậy, vẫn là lệ rơi đầy mặt mà cầu xin, “Ngô cô nương, cầu ngươi nể tình cốt nhục trong bụng không thể không có cha mà gả cho lão bát nhà ta đi. Ta nhất định sẽ đối đãi cô nương như thân nữ, Ngô cô nương, ngươi hãy đồng ý đi!”
Ngô Uyển đột nhiên điên cuồng cười lớn, một lúc lâu sau mới chịu dừng lại, rống giận rít gào, “Ngươi có biết hay không, ta cũng có phụ có mẫu! Chờ nữ nhi của ngươi bị người ta cưỡng mất sự trong sạch thì ngươi nhớ hào phóng mà gả nữ nhi của mình cho người ta! Còn ta, cho dù có chết thì ta cũng sẽ cáo trạng Lục gia nhà các ngươi! Hôm nay dưới vô số ánh mắt của dân chúng đế đô, quan binh, nô tài, các ngươi nhìn rõ một chút, là Lục gia khinh người quá đáng!”
Đôi mắt của Ngô Uyển tràn đầy tơ máu, nhìn Nam Phong Bá phu nhân, cất lên giọng the thé, “Cho dù ta có chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, ngày ngày bám theo Nam Phong Bá phủ! Ta sẽ mở mắt nhìn xem kết cục nhà các ngươi sẽ như thế nào!!!”
“Cha! Nương! Nữ nhi đến đây!” Ngô Uyển cầm kim trâm đâm vào cổ, một dòng máu tươi bắn ra.
Cả đời Nam Phong Bá phu nhân chưa từng gặp phải nữ nhân nào hung hãn như vậy, bà ta kêu lên một tiếng sợ hãi rồi lui ra sau ba thước, tiếp theo là trợn trắng mắt rồi cũng ngã xuống đất.
Tình cảnh nơi này hỗn đoạn đến mức khó có thể hình dung.
…………..
/233
|