“Ở niên đại của Thái tổ thì thế tộc cũng phải cúi đầu, có gì mà đáng e ngại?” Đây là lời của Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi đề nghị với Minh Trạm, “Đó là một đám dòng tộc trải qua quá nhiều sự thay đổi của các triều đại, là đám yêu nghiệt già mà bất tử, bọn họ giỏi bày mưu tính kế, giỏi thiết lập quyền lực, chỉ cần ngươi không rơi vào bẫy của bọn họ thì thế tộc có năng lực làm gì?”
“Khoảng thời gian Mã Duy quay về Tây Bắc thì Thát Đát cũng không có biến cố, chứng tỏ phong thư của tam Vương tử gửi đến đây rất có ý tứ.” Nguyễn Hồng Phi một lời vạch trần tất cả, “Ngươi nhất định phải ở trước mặt quần thần nói ra tin tức chắc chắn sẽ có chiến tranh với Thát Đát. Phải làm kinh sợ tất cả mọi người, làm cho người ta cảm thấy ngươi không có gì là không biết.”
“Sau đó thì gửi cho Lâm Vĩnh Thường một mật thư, lệnh cho hắn răn dạy đám diêm thương không biết tốt xấu, chậm chạp chưa đến đế đô.” Nguyễn Hồng Phi lộ ra nụ cười như hồ ly, đôi mắt sáng ngời của hắn liếc nhìn Minh Trạm một chút, “Sau khi ngươi tung tin kiến tạo cảng Thiên Tâng thì người sốt ruột nhất chính là bọn diêm thương Giang Nam. Diêm thương cực giàu, nhưng hiện tại bọn họ không có chỗ để phát tài, không biết nên xài bạc như thế nào? Điều mà bọn họ khát khao nhất chính là chiếm một phần nhỏ ở mậu dịch hàng hải. Tuy rằng đám diêm thương e ngại lực lượng của thế tộc, chẳng qua bất cứ lực lượng gì cũng đánh không lại hai chữ ích lợi.”
“Lúc này có Lâm Vĩnh Thường răn dạy thì chắn chắn sẽ làm cho bọn họ càng thêm sợ hãi, nhất định sẽ có người hối hận vì không sớm ngày đến đế đô.” Nguyễn Hồng Phi nói một cách quả quyết, “Ngươi chỉ cần lưu ý hành động của đám diêm thương thì có thể đại khái biệt được ai là diêm thương buôn lậu, ai chịu sự khống chế của thế tộc!” Nguyễn Hồng Phi bỗng nhiên lộ ra một chút ý cười, đôi mắt trong như nước lướt qua bầu má phúng phính như hai trái đào mật của Minh Trạm, vuốt ve cần cổ nhỏ nhắn của Minh Trạm, nói một cách tán thưởng, “Kiến tạo cảng Thiên Tân thật sự là hảo chủ ý.”
Trên đời này điều khiến người ta hưởng thụ nhất chính là được ái nhân ca ngợi. Minh Trạm hận không thể kêu cạc cạc hai tiếng, lập tức đem mặt đưa sang để Nguyễn Hồng Phi hôn hai cái, hắn vẫn có chút lo lắng, “Có khi nào đám diêm thương có người trực thuộc thành viên của thế tộc hay không?”
Nguyễn Hồng Phi lắc đầu, “Chẳng qua gia tộc có chút lịch sử lâu dài thì những người đó thật sự xem chính mình trở thành nhân vật cao quý hết sức quan trọng ư? Thật là nực cười. Thương nhân ti tiện, bọn họ nhiều nhất là lợi dụng thương nhân mà thôi, làm sao lại chân chính đặt thương nhân ở trong lòng? Mặc dù ta chán ghét đại tiện nhân, bất quá đại tiện nhân cũng làm được vài chuyện khôn ngoan. Khi Nhân Tông hoàng đế cầm quyền, đa số các Thượng thư trong triều đều xuất thân từ thế tộc. Khi đại tiện nhân đăng cơ, tuy rằng tình thế Đông Nam không hề thay đổi, nhưng đại quân Tây Bắc là do hắn đích thân luyện ra. Nay trong đám người Lý Bình Chu, ngoại trừ Từ Tam thì không còn ai là thế tộc. Từ Tam thật sự là tài cán hơn người, năm đó đỗ cả tam nguyên, vì vậy đại tiện nhân mới dùng hắn, mà e rằng một phần cũng là vì hắn bất hòa với gia tộc của mình.”
“Đại tiện nhân làm Hoàng đế thắng ở hai chữ minh bạch.” Nguyễn Hồng Phi than nhẹ, “Nếu là Phượng Minh Lan đăng cơ thì hơn mười năm tâm huyết của đại tiên nhân xem như uổng phí.”
“Mặc dù thế tộc khiến người ta chán ghét nhưng cũng có rất nhiều nhân tài không tệ.” Nguyễn Hồng Phi đề nghị, “Cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt.”
Cải cách thuế muối đã bắt đầu vào guồng.
Giá muối toàn bộ đế đô ước chừng giảm phân nửa, cho dù là đám diêm thương bị mất bát cơm cũng phải tán thưởng Hoàng thượng một tiếng anh minh.
Việc cải cách thuế muối mới đầu là do Minh Trạm đề nghị với Phượng Cảnh Kiền. Trước tiên cải cách ở Vân Quý, sau đó mới đến đế đô, rốt cục có ngày hôm nay.
Lý Bình Chu và Âu Dương Khác cùng Vương Duệ An là lão bằng hữu, tuổi tác của ba người cũng không nhỏ, nay thuế muối cải cách phát huy hiệu quả, tất cả bọn họ đều tâm phục khẩu phục.
Âu Dương Khác thỉnh lão bằng hữu đi thăm Đồ thư quán đang trong giai đoạn kiến tạo, hơn mười vạn thư sách đã được đặt ngay ngắn trên giá, toàn bộ kiến trúc toát ra mùi thơm của cây ngô đồng và mùi trang giấy trộn lẫn vào nhau.
Đây là một biệt viện do Minh Trạm thông qua, tiểu kiều lưu thủy, rường cột chạm trổ, bởi vì phải sửa thành nơi công cộng nên có thể nhìn thấy khắp nơi có trường y bằng gỗ để cung nhân ngồi nghỉ ngơi. Âu Dước Khác nói một cách cảm thán, “Đợi ngày sau khi từ quan, ta sẽ nói với bệ hạ cho đến Đồ thư quán này để giúp chỉnh lý lại thư sách.”
Vương Duệ An cười tán thưởng, “Từ khi Thái tổ kiến quốc đến nay cũng đã sáu đời ngự trị, nay có Bệ hạ là minh quân, chúng ta có thể đi theo bệ hạ dựng nên cơ nghiệp thịnh thế này quả thật là tích đức ba đời.”
“Đúng vậy.” Lý Bình Chu cảm thán, nói nho nhỏ, “Bệ hạ chỉ có một khuyết điểm chính là không biết vì sao lại đặc biệt đối xử tốt với nữ nhân.” Ba vị lão đại nhân có thanh danh trong triều cũng phải âm thầm hoài nghi quan hệ của Minh Trạm và Ngô Uyển, bất quá mọi người cảm thấy khẩu vị của Hoàng đế bệ hạ có lẽ cũng không nặng như vậy. Trong cung có bao nhiêu cung nữ như hoa như ngọc, có ai lại muốn một con cọp cái thất trinh như Ngô Uyển cơ chứ?
Chẳng qua Hoàng đế bệ hạ thường làm những chuyện vượt xa trí tưởng tượng của mọi người, ai biết khẩu vị của Hoàng thượng có thuộc loại đặc biệt hay không?
Nghĩ như vậy, ba vị lão đại nhân nhất thời trở nên hỗn loạn.
Thông qua chuyện Ngô Uyển thượng vị, ba vị đại nhân đều cho rằng thế giới nội tâm vô cùng quỷ dị của Minh Trạm không phải là bọn phàm phu tục tử như bọn họ có thể lý giải được.
Lâm Vĩnh Thường nhận được mật thư của Minh Trạm và Tập san Hoàng thất kỳ mới nhất, ở trên công báo có thuật lại tin tức Minh Trạm muốn kiến tạo cảng Thiên Tân, Lâm Vĩnh Thường vô kỳ giật mình.
Tiếp theo lại cảm thấy cực hận, đập mạnh một phát xuống bàn, đám buôn lậu muối không biết tốt xấu! Làm lỡ đại sự!
Lâm Vĩnh Thường không cho rằng việc kiến tạo cảng Thiên Tân là không tốt, tương phản, chủ ý này vô cùng kỳ diệu!
Chưa từng có ai nghĩ đến việc sẽ kiến tạo cảng tại Thiên Tân, nhất là Giang Nam đất lành, xưa nay trù phú đông đúc, Chiết thương Tấn thương Huy thương đều là những đại thương nhân lừng lẫy của Đại Phượng. Sơn Tây là đất liền, Chiết Huy đều ở Đông Nam giáp biển. Trong khi Giang Chiết lại nổi danh thiên hạ về trà sứ tơ tằm.
Kiến tạo hải cảng ở Đông Nam sẽ thuận lợi về mặt địa lý.
Chẳng những Lâm Vĩnh Thường nghĩ như vậy, mà cơ hồ mọi người trong thiên hạ đều nghĩ như vậy.
Chưa bao giờ có người cho rằng nên kiến tạo hải cảng ở chỗ khác!
Lâm Vĩnh Thường tuổi trẻ, hắn không hiểu nhiều về Thiên Tân, bất quá hắn đọc vô vàn thư sách, đương nhiên hiểu được vị trí của Thiên Tân. Mấu chốt là Thiên Tân kề cận bên đế đô, ngay dưới mí mắt của Hoàng thượng, đừng nói là thế tộc, cho dù là đám hải tặc không muốn sống cũng tuyệt đối không dám đi khiêu khích Thiên Tân.
Nếu Lâm Vĩnh Thường ở đế đô, hắn có thể tự mình đến cảng Thiên Tân nhìn công trình ở đó một chút thì sẽ hiểu được nơi đó có một lợi ích cực lớn, về vị trí chiến lược thì cảng Thiên Tâng hơn hẳn Giang Nam ba phần.
Lâm Vĩnh Thường bị thuyết phục vì ánh mắt thần thông quảng đại của Minh Trạm, trong lòng càng thêm thống khoái đám buôn lậu muối thối tha với tầm nhìn nông cạn!
Lâm Vĩnh Thường là tâm phúc của Hoàng thượng, đương nhiên càng hiểu được tâm tư của Minh Trạm. Lúc đầu Minh Trạm vẫn chưa có ý muốn xây cảng ở Thiên Tân. Nhưng tình thế ở Giang Nam quá mức phức tạp, thế tử Bình Dương Hầu mang theo quân Tây Bắc quay về Tây Bắc. Vĩnh Định Hầu muốn chỉnh lý quân đội Hoài Dương thì cần phải có thêm thời gian.
Cải cách thuế muối đang tiến hành, lúc này Minh Trạm sẽ không để cho Giang Nam có bất cứ sự rung chuyển nào. Nhưng Minh Trạm cũng đã sớm có ý muốn xây hải cảng để mở ra hàng hải.
Lúc này việc kiến tạo cảng Thiên Tân cũng là một lời cảnh cáo đối với Giang Nam!
Lâm Vĩnh Thường nhắm mắt lại, âm thầm xem xét tất cả những gì mình đã làm từ khi đến Hoài Dương, tuy rằng Lâm Vĩnh Thường cảm thấy đáng tiếc thay cho Giang Nam, hơn nữa cũng đáng tiếc cho chính mình, bất quá hắn đã dốc hết sức. Không thẹn với lương tâm.
Nay Tổng đốc Trực Đãi chính là đệ tử của Sơn Tây Lương thị Lương Đông Bác, Lương Đông Bác cũng làm quan được vài năm, nay cảng Thiên Tân được kiến tạo, chỉ cần Lương Đông Bác không quá ngu xuẩn thì sắp tới nhất định sẽ được tiến vào Nội các.
Lâm Vĩnh Thường thầm than, thật sự là người tính không bằng trời tính.
“Khoảng thời gian Mã Duy quay về Tây Bắc thì Thát Đát cũng không có biến cố, chứng tỏ phong thư của tam Vương tử gửi đến đây rất có ý tứ.” Nguyễn Hồng Phi một lời vạch trần tất cả, “Ngươi nhất định phải ở trước mặt quần thần nói ra tin tức chắc chắn sẽ có chiến tranh với Thát Đát. Phải làm kinh sợ tất cả mọi người, làm cho người ta cảm thấy ngươi không có gì là không biết.”
“Sau đó thì gửi cho Lâm Vĩnh Thường một mật thư, lệnh cho hắn răn dạy đám diêm thương không biết tốt xấu, chậm chạp chưa đến đế đô.” Nguyễn Hồng Phi lộ ra nụ cười như hồ ly, đôi mắt sáng ngời của hắn liếc nhìn Minh Trạm một chút, “Sau khi ngươi tung tin kiến tạo cảng Thiên Tâng thì người sốt ruột nhất chính là bọn diêm thương Giang Nam. Diêm thương cực giàu, nhưng hiện tại bọn họ không có chỗ để phát tài, không biết nên xài bạc như thế nào? Điều mà bọn họ khát khao nhất chính là chiếm một phần nhỏ ở mậu dịch hàng hải. Tuy rằng đám diêm thương e ngại lực lượng của thế tộc, chẳng qua bất cứ lực lượng gì cũng đánh không lại hai chữ ích lợi.”
“Lúc này có Lâm Vĩnh Thường răn dạy thì chắn chắn sẽ làm cho bọn họ càng thêm sợ hãi, nhất định sẽ có người hối hận vì không sớm ngày đến đế đô.” Nguyễn Hồng Phi nói một cách quả quyết, “Ngươi chỉ cần lưu ý hành động của đám diêm thương thì có thể đại khái biệt được ai là diêm thương buôn lậu, ai chịu sự khống chế của thế tộc!” Nguyễn Hồng Phi bỗng nhiên lộ ra một chút ý cười, đôi mắt trong như nước lướt qua bầu má phúng phính như hai trái đào mật của Minh Trạm, vuốt ve cần cổ nhỏ nhắn của Minh Trạm, nói một cách tán thưởng, “Kiến tạo cảng Thiên Tân thật sự là hảo chủ ý.”
Trên đời này điều khiến người ta hưởng thụ nhất chính là được ái nhân ca ngợi. Minh Trạm hận không thể kêu cạc cạc hai tiếng, lập tức đem mặt đưa sang để Nguyễn Hồng Phi hôn hai cái, hắn vẫn có chút lo lắng, “Có khi nào đám diêm thương có người trực thuộc thành viên của thế tộc hay không?”
Nguyễn Hồng Phi lắc đầu, “Chẳng qua gia tộc có chút lịch sử lâu dài thì những người đó thật sự xem chính mình trở thành nhân vật cao quý hết sức quan trọng ư? Thật là nực cười. Thương nhân ti tiện, bọn họ nhiều nhất là lợi dụng thương nhân mà thôi, làm sao lại chân chính đặt thương nhân ở trong lòng? Mặc dù ta chán ghét đại tiện nhân, bất quá đại tiện nhân cũng làm được vài chuyện khôn ngoan. Khi Nhân Tông hoàng đế cầm quyền, đa số các Thượng thư trong triều đều xuất thân từ thế tộc. Khi đại tiện nhân đăng cơ, tuy rằng tình thế Đông Nam không hề thay đổi, nhưng đại quân Tây Bắc là do hắn đích thân luyện ra. Nay trong đám người Lý Bình Chu, ngoại trừ Từ Tam thì không còn ai là thế tộc. Từ Tam thật sự là tài cán hơn người, năm đó đỗ cả tam nguyên, vì vậy đại tiện nhân mới dùng hắn, mà e rằng một phần cũng là vì hắn bất hòa với gia tộc của mình.”
“Đại tiện nhân làm Hoàng đế thắng ở hai chữ minh bạch.” Nguyễn Hồng Phi than nhẹ, “Nếu là Phượng Minh Lan đăng cơ thì hơn mười năm tâm huyết của đại tiên nhân xem như uổng phí.”
“Mặc dù thế tộc khiến người ta chán ghét nhưng cũng có rất nhiều nhân tài không tệ.” Nguyễn Hồng Phi đề nghị, “Cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt.”
Cải cách thuế muối đã bắt đầu vào guồng.
Giá muối toàn bộ đế đô ước chừng giảm phân nửa, cho dù là đám diêm thương bị mất bát cơm cũng phải tán thưởng Hoàng thượng một tiếng anh minh.
Việc cải cách thuế muối mới đầu là do Minh Trạm đề nghị với Phượng Cảnh Kiền. Trước tiên cải cách ở Vân Quý, sau đó mới đến đế đô, rốt cục có ngày hôm nay.
Lý Bình Chu và Âu Dương Khác cùng Vương Duệ An là lão bằng hữu, tuổi tác của ba người cũng không nhỏ, nay thuế muối cải cách phát huy hiệu quả, tất cả bọn họ đều tâm phục khẩu phục.
Âu Dương Khác thỉnh lão bằng hữu đi thăm Đồ thư quán đang trong giai đoạn kiến tạo, hơn mười vạn thư sách đã được đặt ngay ngắn trên giá, toàn bộ kiến trúc toát ra mùi thơm của cây ngô đồng và mùi trang giấy trộn lẫn vào nhau.
Đây là một biệt viện do Minh Trạm thông qua, tiểu kiều lưu thủy, rường cột chạm trổ, bởi vì phải sửa thành nơi công cộng nên có thể nhìn thấy khắp nơi có trường y bằng gỗ để cung nhân ngồi nghỉ ngơi. Âu Dước Khác nói một cách cảm thán, “Đợi ngày sau khi từ quan, ta sẽ nói với bệ hạ cho đến Đồ thư quán này để giúp chỉnh lý lại thư sách.”
Vương Duệ An cười tán thưởng, “Từ khi Thái tổ kiến quốc đến nay cũng đã sáu đời ngự trị, nay có Bệ hạ là minh quân, chúng ta có thể đi theo bệ hạ dựng nên cơ nghiệp thịnh thế này quả thật là tích đức ba đời.”
“Đúng vậy.” Lý Bình Chu cảm thán, nói nho nhỏ, “Bệ hạ chỉ có một khuyết điểm chính là không biết vì sao lại đặc biệt đối xử tốt với nữ nhân.” Ba vị lão đại nhân có thanh danh trong triều cũng phải âm thầm hoài nghi quan hệ của Minh Trạm và Ngô Uyển, bất quá mọi người cảm thấy khẩu vị của Hoàng đế bệ hạ có lẽ cũng không nặng như vậy. Trong cung có bao nhiêu cung nữ như hoa như ngọc, có ai lại muốn một con cọp cái thất trinh như Ngô Uyển cơ chứ?
Chẳng qua Hoàng đế bệ hạ thường làm những chuyện vượt xa trí tưởng tượng của mọi người, ai biết khẩu vị của Hoàng thượng có thuộc loại đặc biệt hay không?
Nghĩ như vậy, ba vị lão đại nhân nhất thời trở nên hỗn loạn.
Thông qua chuyện Ngô Uyển thượng vị, ba vị đại nhân đều cho rằng thế giới nội tâm vô cùng quỷ dị của Minh Trạm không phải là bọn phàm phu tục tử như bọn họ có thể lý giải được.
Lâm Vĩnh Thường nhận được mật thư của Minh Trạm và Tập san Hoàng thất kỳ mới nhất, ở trên công báo có thuật lại tin tức Minh Trạm muốn kiến tạo cảng Thiên Tân, Lâm Vĩnh Thường vô kỳ giật mình.
Tiếp theo lại cảm thấy cực hận, đập mạnh một phát xuống bàn, đám buôn lậu muối không biết tốt xấu! Làm lỡ đại sự!
Lâm Vĩnh Thường không cho rằng việc kiến tạo cảng Thiên Tân là không tốt, tương phản, chủ ý này vô cùng kỳ diệu!
Chưa từng có ai nghĩ đến việc sẽ kiến tạo cảng tại Thiên Tân, nhất là Giang Nam đất lành, xưa nay trù phú đông đúc, Chiết thương Tấn thương Huy thương đều là những đại thương nhân lừng lẫy của Đại Phượng. Sơn Tây là đất liền, Chiết Huy đều ở Đông Nam giáp biển. Trong khi Giang Chiết lại nổi danh thiên hạ về trà sứ tơ tằm.
Kiến tạo hải cảng ở Đông Nam sẽ thuận lợi về mặt địa lý.
Chẳng những Lâm Vĩnh Thường nghĩ như vậy, mà cơ hồ mọi người trong thiên hạ đều nghĩ như vậy.
Chưa bao giờ có người cho rằng nên kiến tạo hải cảng ở chỗ khác!
Lâm Vĩnh Thường tuổi trẻ, hắn không hiểu nhiều về Thiên Tân, bất quá hắn đọc vô vàn thư sách, đương nhiên hiểu được vị trí của Thiên Tân. Mấu chốt là Thiên Tân kề cận bên đế đô, ngay dưới mí mắt của Hoàng thượng, đừng nói là thế tộc, cho dù là đám hải tặc không muốn sống cũng tuyệt đối không dám đi khiêu khích Thiên Tân.
Nếu Lâm Vĩnh Thường ở đế đô, hắn có thể tự mình đến cảng Thiên Tân nhìn công trình ở đó một chút thì sẽ hiểu được nơi đó có một lợi ích cực lớn, về vị trí chiến lược thì cảng Thiên Tâng hơn hẳn Giang Nam ba phần.
Lâm Vĩnh Thường bị thuyết phục vì ánh mắt thần thông quảng đại của Minh Trạm, trong lòng càng thêm thống khoái đám buôn lậu muối thối tha với tầm nhìn nông cạn!
Lâm Vĩnh Thường là tâm phúc của Hoàng thượng, đương nhiên càng hiểu được tâm tư của Minh Trạm. Lúc đầu Minh Trạm vẫn chưa có ý muốn xây cảng ở Thiên Tân. Nhưng tình thế ở Giang Nam quá mức phức tạp, thế tử Bình Dương Hầu mang theo quân Tây Bắc quay về Tây Bắc. Vĩnh Định Hầu muốn chỉnh lý quân đội Hoài Dương thì cần phải có thêm thời gian.
Cải cách thuế muối đang tiến hành, lúc này Minh Trạm sẽ không để cho Giang Nam có bất cứ sự rung chuyển nào. Nhưng Minh Trạm cũng đã sớm có ý muốn xây hải cảng để mở ra hàng hải.
Lúc này việc kiến tạo cảng Thiên Tân cũng là một lời cảnh cáo đối với Giang Nam!
Lâm Vĩnh Thường nhắm mắt lại, âm thầm xem xét tất cả những gì mình đã làm từ khi đến Hoài Dương, tuy rằng Lâm Vĩnh Thường cảm thấy đáng tiếc thay cho Giang Nam, hơn nữa cũng đáng tiếc cho chính mình, bất quá hắn đã dốc hết sức. Không thẹn với lương tâm.
Nay Tổng đốc Trực Đãi chính là đệ tử của Sơn Tây Lương thị Lương Đông Bác, Lương Đông Bác cũng làm quan được vài năm, nay cảng Thiên Tân được kiến tạo, chỉ cần Lương Đông Bác không quá ngu xuẩn thì sắp tới nhất định sẽ được tiến vào Nội các.
Lâm Vĩnh Thường thầm than, thật sự là người tính không bằng trời tính.
/233
|