Thế giới đen trắng trong mắt Trần Cảnh bây giờ đã sớm thay đổi, không còn hai màu đen trắng nữa, mà đã chậm rãi xuất hiện những màu sắc khác. Những sắc thái kia xuất hiện, trong mắt hắn cũng dần hiện ra hình ảnh của thế giới chân thật vốn có. Điều này khiến Trần Cảnh biết, cuối cùng sẽ có một ngày mắt của mình sẽ cùng nhìn thấy một thế giới giống hệt với thế giới này, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Kẻ bị một kiếm của hắn giết chết chính là Bạch Tầm. Còn cái khí thế hình thành vây kín hắn chính là từ Tam thái tử Ngao Chân, ma trong tranh, ngoài ra còn vài người hắn không quen biết nữa.
- Quả nhiên là các ngươi. Các ngươi là người bên cạnh Long vương gia, không sợ Long vương gia rước phải phiền toái sao?
Trần Cảnh lạnh lùng nói.
- Ha ha, đi vào Đông Hải này, dù là ai cũng phải chết chìm trong nước cả.
Ngao Chân vừa kinh vừa giận nói. Không phải gã chưa từng nghe qua danh tiếng của Trần Cảnh, nhưng thần linh trên đất liền như bị ngăn cách cả một tầng nước biển cuồn cuộn với những kẻ ở hải vực như bọn gã, không hiểu, cũng không rõ. Thế nhưng một kiếm vừa rồi đã đủ để bọn gã kinh hãi.
Tuy gã luôn nghĩ rằng bản thân cao minh hơn Bạch Tầm rất nhiều nhưng cũng biết, e rằng mình cũng không phải là đối thủ của Hà Bá một khúc sông kia. Gã nhìn qua ma trong tranh bên cạnh cùng vài người bạn tốt của mình, trong lòng tự tin trở lại. Trước thần thông kì lạ của ma trong tranh, lại còn có mình và vài người bạn tốt, chưa chắc có thể thua hắn được.
Còn Trần Cảnh thì đang suy nghĩ: “Lẽ nào Long vương đang lột xác? Mãi đến lúc này lão còn chưa xuất hiện, nếu vậy, chuyện ở đây là bọn hắn tự chủ trương?”
Nghĩ đến đây, hắn không muốn kéo dài thêm thời gian, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết đám người trước mặt này rồi sau đó đi đến giếng Tù Long giải cứu Tiểu Bạch Long ra. Hắn dự cảm lần này Long vương cầm tù Tiểu Bạch Long nhất định có mục đích đặc biệt gì đó, có lẽ có liên quan tới chuyện lột xác nơi phần cuối sinh mạng của lão.
Tuy rằng Trần Cảnh chưa từng gặp qua Long vương, thế nhưng từ khí tức biểu hiện ở Long cung này, hắn cảm nhận được một sự mục nát không nói rõ được.
Tuy rằng Trần Cảnh không thể xác định được chính xác mục đích thật sự của Long vương, nhưng hắn có thể cảm nhận có liên quan gì đó đến mình. Đây là một loại cảm giác xa xăm mà thỉnh thoảng hắn có được. Tuy rất hiếm khi xuất hiện, nhưng từ sau khi vượt qua kiếp nạn Thần minh, dường như hắn cũng nhạy cảm hơn với những cảm giác hư vô thế này.
Cho nên, trong lòng vừa nhận định, hắn bèn ra tay.
Vừa ra tay, đã xuất toàn lực.
Sau đầu tượng thần Kinh Hà chợt xuất hiện ánh sáng lóng lánh. Trải qua một thời gian lâu như vậy, bia thần Kinh Hà đã khôi phục được lượng linh lực tiêu hao ở lần đại chiến Bồng Lai lúc trước. Chỉ thấy ánh nước mang theo hào quang lóng lánh tràn ra, như thể ánh nước bị phản chiếu khi rọi xuống mặt nước. Sóng nước hư ảo dâng cuộn lên, tiếng nước chảy xiết như ẩn như hiện càng làm cho bia Kinh Hà đầy thần bí.
Tiếng nước sông chảy xiết cuồn cuộn như trở thành âm thanh huyền bí trên bầu trời, lôi kéo lấy linh lực trong nội cung hải vực. Toàn bộ linh lực đều tụ tập cả về bia thần Kinh Hà trong tòa cung điện không biết tên này, đủ loại sương mù đầy màu sắc tầng tầng lớp lớp lao nhanh tới tấm bia.
Ngay lúc bia thần Kinh Hà xuất hiện, có tiếng kiếm ngân vang loáng thoáng nương theo tiếng nước chảy xiết, tựa như âm thanh vọng lại khi dòng nước chảy lướt qua lưỡi kiếm. Ngao Chân nhìn thấy bia thần Kinh Hà xuất hiện, gã thầm kinh hãi, nhưng sau đó lập tức rống lớn lên một tiếng. Trong tích tắc đấy, đầu gã há to đầy dữ tợn, lộ ra hàm răng dài sắc nhọn bên trong. Sau một tiếng rống lớn đó, cằm, miệng, mặt, xương trán… tới toàn bộ đầu gã đã biến đổi thành đầu một con thuồng luồng biển.
Cổ gã duỗi thẳng, trở thành thân thể thuồng luồng màu xám, vảy xám đen nhàn nhạt ánh sáng lạnh lẽo âm u, hai mắt nó ánh lên vẻ như muốn cắn nuốt người.
Tiếng quát này chấn động cả linh khí đang cuồn cuộn ở tòa điện. Trong mắt Hồng đại hiệp là hình ảnh một con thuồng luồng biển to lớn đột nhiên xuất hiện trong màn sương mù đầy màu sắc, tiếng quát kia khiến người nó mềm nhũn ra, không có chút lực chống trả. Bởi vì nó đã không có lòng muốn đối kháng lại nữa.
Cái uy thế vô thượng từ bậc bề trên đối với những kẻ bên dưới vừa ra, Hồng đại hiệp đã cảm giác bản thân nên buông bỏ hết mọi chống cự. Mà đúng lúc này, một tấm bia đá xuất hiện ngay trên không trung phía trên thuồng luồng xám, trấn áp xuống.
Con thuồng luồng xám chưa kịp, hoặc không trốn thoát, bị bia thần vừa xuất hiện đã trấn xuống ngay giữa thân nó. Thuồng luồng xám vừa rơi xuống đất, đầu đuôi nó nháy mắt đã quấn lấy tấm bia. Đầu thuồng luồng vươn cao một ngụm táp đến bia thần, còn đuôi nó cũng cuộn chặt lấy bia, như muốn siết vỡ tấm bia ra.
Ngao Chân vừa hiện nguyên hình đã bị bia thần Kinh Hà chế ngự. Nhưng nơi đây không chỉ có một mình gã mà có một nhóm người. Dường như cùng lúc, một người trong bức tranh đột nhiên xuất hiện trên không trung. Chỉ thấy thân thể gã đột nhiên tung bay, hư không hiện lên một con sóng máu, như thể có một kẻ đồ tể nào đó hung hăng chọc thẳng một đao vào cổ của hư không trong trời đất mà thành. Sóng máu phun mạnh xuống, nương theo đó là một con quái vật đầm đìa máu tươi bên trong, như thể một người bị lột bỏ lớp da bên ngoài đi.
Gã theo con sóng máu dội xuống thẳng xuống Trần Cảnh. Nhưng cũng có một ánh kiếm chém thẳng tới gã, tiếng kiếm ngân chói tai.
Dường như gã cực kỳ kiêng kị ánh kiếm kia, cả thân thể co rút vào con sóng máu, dung nhập vào bên trong không hiện ra nữa. Còn sóng máu thì chuyển hướng trong hư không, tưới xuống bia thần Kinh Hà, nháy mắt đã nhuộm đỏ cả tấm bia.
Máu tươi xối xuống bia thần Kinh Hà làm bia đá nhiễm một tầng màu tươi. Đột nhiên mặt bia lại có thêm một bóng người, nhìn kỹ lại giống như một bức vẽ được dán dính lên mặt bia.
Ở bên ngoài là ba người bằng hữu của Ngao Chân đang thi triển phép thuật công kích bản thể Trần Cảnh. Bọn họ đều là yêu linh hải vực, phép thuật đa số đều là thủy chú, mượn nước làm phép, tan vào trong màn nước không chút dấu vết. Nếu nhất thời khinh thường mà nói, chỉ sợ đến chết còn không rõ được nguyên nhân mà chết nữa.Trong mắt bọn họ, hai mắt thân thể tượng đá Trần Cảnh đang lóe lên từng vòng sáng trắng đen, trên người hắn bao phủ bởi một loại ánh sáng trắng khiến bọn họ có cảm giác như vạn pháp không xâm phạm được. Bọn họ không biết đó chính là tín ngưỡng nguyện lực.
Những thủy chú mà bọn họ xuất ra không chút dấu vết trong con sóng đã bị từng đạo ánh kiếm chấn vỡ nát. Khi bọn họ chuẩn bị xuất ra đợt phép thuật lần thứ hai, bên tai đã loáng thoáng vang lên tiếng kiếm ngân, như thể tiếng gió thoảng qua gương mặt mình. Đồng thời trong lúc đó, một luồng sáng trắng không tính là chói mắt lại khiến lòng bọn họ trở nên lạnh lẽo xuất hiện trước mắt. Giờ khắc này, đột nhiên bọn họ cảm thấy đây cũng chính là ánh sáng ngời sáng nhất thế gian này.
Cảm giác nguy hiểm trong lòng dâng lên, pháp chú hộ thân theo niệm động mà sinh ra, lập tức một màn nước hiện lên bao bọc bọn họ bên trong. Nhưng bọn họ cảm giác được trong tích tắc đó, tầng linh lực màn nước hộ thân đã bị đâm vào mấy chục lần, hơn nữa đều là bị đâm vào cùng một vị trí.
Màn nước hộ thân phút chốc đã bị phá vỡ. Bọn họ nhìn thấy được một con bướm sặc sỡ, khiến tất cả bóng tối xung quanh đều bị lấn át cả đi. Có điều bọn họ lại vĩnh viễn không nhìn thấy được trán mình đã bị đâm thủng một lỗ máu. Vừa lúc đó, bia thần Kinh Hà cũng dâng lên từng gợn sóng, nhìn kỹ thì đó là những gợn ánh sáng, bao phủ lấy con thuồng luồng biển vốn không thể đẩy được bia thần Kinh Hà lên khỏi người nó được, tất nhiên cũng bao kín cả ma trong tranh.
Bóng người trong bia thần Kinh Hà như muốn rời đi, nhưng con bướm trong hư vô chợt lóe lên rồi rơi xuống ngay mặt bia thần. Hai cánh bướm run lên, tiếng kiếm ngân vang không dứt. Bóng người trong bia đá như kinh sợ, dù có tả xung hữu đột thế nào cũng không cách nào rời đi được.
Gợn sóng ánh sáng dâng lên từ bia thần càng lúc càng dày đặc, cuối cùng đã hoàn toàn bao phủ hết cả Ngao Chân đã hiển hóa thành thuồng luồng biển, chỉ còn lại âm thanh rít gào giận dữ vang lên từng đợt.
Tòa đại điện lúc Trần Cảnh tiến vào không có cảm giác rộng lớn, nhưng khi bia thần Kinh Hà cao tới mấy trượng hiển hóa đi ra. Đồng thời con thuồng luồng xám to lớn cũng xuất hiện, nhưng hai người chiến đấu với nhau lại không cảm giác cung điện này nhỏ hẹp, như thể nó tự hình thành không gian.
Chiến đấu kịch liệt như vậy, bên ngoài lại không phát giác chút gì. Người khác không biết được cũng khó trách, nhưng Long vương lại không xuất hiện càng làm Trần Cảnh cảm giác nhất định lão ta đang lột xác ở thời điểm mấu chốt. Lúc này hắn nghĩ tới Tiểu Bạch Long, cảm thấy chắc chắn nàng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Đây chỉ là ý niệm trong đầu hắn, hiện tại toàn bộ sức lực của hắn đều đang tập trung cả trên bia thần Kinh Hà.
Bởi vì bia thần Kinh Hà đã xảy ra biến hóa mà hắn không thể lý giải được, hoặc nói là xuất hiện những điểm thần kỳ mà hắn chưa từng lý giải được.
Vốn ma trong tranh kia muốn chiếm đoạt lấy bia thần Kinh Hà. Đối với gã, cho dù là pháp bảo gì, chỉ cần bị sóng máu của gã bao phủ thì tích tắc sau đã có thể cắt đứt được mối liên hệ giữa pháp bảo và chủ nhân nó. Bởi vì đặc thù của bản thân gã, có thể trực tiếp trở thành một loại như khí linh, mà cũng có thể xóa được ý niệm chủ nhân trên đó đi, sau đó tự điều khiển pháp bảo. Gã biết được bia thần Kinh Hà thần kỳ, cho nên mới muốn chiếm lấy tấm bia này.
Chỉ là sau khi tiến vào, gã cảm giác như mình đi vào một không gian hư vô, căn bản không phải là một vật thật nên không cách nào ra tay được, cũng không cách nào cảm ứng được thần niệm Trần Cảnh trong tấm bia Kinh Hà. Ngay lúc gã còn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm đã phát hiện một con sóng sông từ trong hư vô xuất hiện bao phủ lấy mình. Bên trong con sóng là hàng vạn hàng ngàn phù văn hiện ra khiến gã cảm thấy nguy hiểm. Gã lập tức lao lên chỗ hổng ngay khoảng không phía trên con sóng thoát ra, lại bị một thanh kiếm chặn lại. Thanh kiếm đó hiển nhiên là Mê Thiên điệp.
Trần Cảnh không cố gắng làm gì cả, chỉ tỉ mỉ cảm nhận biến hóa của bia thần Kinh Hà.
Một lúc lâu sau, ánh nước lóng lánh trên bia thần Kinh Hà biến mất, một tấm bia đá cực lớn xuất hiện trước mắt Hồng đại hiệp. Bên dưới tấm bia là Ngao Chân đã hóa thành một bộ xương khô, còn mặt bia đá đã có thêm một con thuồng luồng biển dữ tợn quấn lấy. Đôi mắt thuồng luồng đầy hung tợn, như thể tùy thời có thể lao ra khỏi tấm bia đá.
Trừ điều này, còn có bề mặt bia đá đã biến thành màu đỏ thẫm, có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo bên trong đó.
Hồng đại hiệp thầm kinh hãi, nghĩ bụng:
- Hà Bá gia lại có thần thông như vậy!
Sau khi tỉ mỉ cảm nhận một lát, Trần Cảnh bèn thu hồi bia thần Kinh Hà lại. Chỉ thấy một ánh sáng đỏ lóe lên rồi chìm vào sau đầu tượng thần, sau đó một luồng ánh kiếm chợt lóe rồi biến mất trong miệng tượng thần.
- Đi, ra khỏi điện.
Trần Cảnh nói.
Hồng đại hiệp nhanh chóng xoay người rời đi. Sau khi đi ra, nó mới phát hiện trời đất này là chân thật, còn lúc vừa rồi ở trong điện kia nó không cảm nhận thấy thời gian trôi qua.
- Đi, đi cứu Tiểu Bạch Long.
- Tiểu Bạch Long ở nơi nào?
- Ngươi cứ đi về phía trước.
Ngay lúc Hồng đại hiệp cao hứng kêu lên một tiếng, một uy áp phô thiên cái địa tràn tới chặn ngang lời nói vừa mới tới miệng của nó lại. Không đợi nó hiểu chuyện gì xảy ra, cả người nó đã bay lên trời, tốc độ đi lên cũng cực nhanh, như thể nó đi vào trong âm dương. Mọi thứ trước mắt nó đều biến thành hư ảo, như xuyên qua từng tầng tầng bức vách cung điện. Rồi mọi thứ trước mắt nó đột ngột thay đổi, một con quái vật thật lớn xất hiện. Con quái vật đó mọc ra mười cái xúc tu thịt, cặp mắt nửa khép nửa hở lộ ra vô tận giảo hoạt và lạnh lẽo.
Kẻ bị một kiếm của hắn giết chết chính là Bạch Tầm. Còn cái khí thế hình thành vây kín hắn chính là từ Tam thái tử Ngao Chân, ma trong tranh, ngoài ra còn vài người hắn không quen biết nữa.
- Quả nhiên là các ngươi. Các ngươi là người bên cạnh Long vương gia, không sợ Long vương gia rước phải phiền toái sao?
Trần Cảnh lạnh lùng nói.
- Ha ha, đi vào Đông Hải này, dù là ai cũng phải chết chìm trong nước cả.
Ngao Chân vừa kinh vừa giận nói. Không phải gã chưa từng nghe qua danh tiếng của Trần Cảnh, nhưng thần linh trên đất liền như bị ngăn cách cả một tầng nước biển cuồn cuộn với những kẻ ở hải vực như bọn gã, không hiểu, cũng không rõ. Thế nhưng một kiếm vừa rồi đã đủ để bọn gã kinh hãi.
Tuy gã luôn nghĩ rằng bản thân cao minh hơn Bạch Tầm rất nhiều nhưng cũng biết, e rằng mình cũng không phải là đối thủ của Hà Bá một khúc sông kia. Gã nhìn qua ma trong tranh bên cạnh cùng vài người bạn tốt của mình, trong lòng tự tin trở lại. Trước thần thông kì lạ của ma trong tranh, lại còn có mình và vài người bạn tốt, chưa chắc có thể thua hắn được.
Còn Trần Cảnh thì đang suy nghĩ: “Lẽ nào Long vương đang lột xác? Mãi đến lúc này lão còn chưa xuất hiện, nếu vậy, chuyện ở đây là bọn hắn tự chủ trương?”
Nghĩ đến đây, hắn không muốn kéo dài thêm thời gian, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết đám người trước mặt này rồi sau đó đi đến giếng Tù Long giải cứu Tiểu Bạch Long ra. Hắn dự cảm lần này Long vương cầm tù Tiểu Bạch Long nhất định có mục đích đặc biệt gì đó, có lẽ có liên quan tới chuyện lột xác nơi phần cuối sinh mạng của lão.
Tuy rằng Trần Cảnh chưa từng gặp qua Long vương, thế nhưng từ khí tức biểu hiện ở Long cung này, hắn cảm nhận được một sự mục nát không nói rõ được.
Tuy rằng Trần Cảnh không thể xác định được chính xác mục đích thật sự của Long vương, nhưng hắn có thể cảm nhận có liên quan gì đó đến mình. Đây là một loại cảm giác xa xăm mà thỉnh thoảng hắn có được. Tuy rất hiếm khi xuất hiện, nhưng từ sau khi vượt qua kiếp nạn Thần minh, dường như hắn cũng nhạy cảm hơn với những cảm giác hư vô thế này.
Cho nên, trong lòng vừa nhận định, hắn bèn ra tay.
Vừa ra tay, đã xuất toàn lực.
Sau đầu tượng thần Kinh Hà chợt xuất hiện ánh sáng lóng lánh. Trải qua một thời gian lâu như vậy, bia thần Kinh Hà đã khôi phục được lượng linh lực tiêu hao ở lần đại chiến Bồng Lai lúc trước. Chỉ thấy ánh nước mang theo hào quang lóng lánh tràn ra, như thể ánh nước bị phản chiếu khi rọi xuống mặt nước. Sóng nước hư ảo dâng cuộn lên, tiếng nước chảy xiết như ẩn như hiện càng làm cho bia Kinh Hà đầy thần bí.
Tiếng nước sông chảy xiết cuồn cuộn như trở thành âm thanh huyền bí trên bầu trời, lôi kéo lấy linh lực trong nội cung hải vực. Toàn bộ linh lực đều tụ tập cả về bia thần Kinh Hà trong tòa cung điện không biết tên này, đủ loại sương mù đầy màu sắc tầng tầng lớp lớp lao nhanh tới tấm bia.
Ngay lúc bia thần Kinh Hà xuất hiện, có tiếng kiếm ngân vang loáng thoáng nương theo tiếng nước chảy xiết, tựa như âm thanh vọng lại khi dòng nước chảy lướt qua lưỡi kiếm. Ngao Chân nhìn thấy bia thần Kinh Hà xuất hiện, gã thầm kinh hãi, nhưng sau đó lập tức rống lớn lên một tiếng. Trong tích tắc đấy, đầu gã há to đầy dữ tợn, lộ ra hàm răng dài sắc nhọn bên trong. Sau một tiếng rống lớn đó, cằm, miệng, mặt, xương trán… tới toàn bộ đầu gã đã biến đổi thành đầu một con thuồng luồng biển.
Cổ gã duỗi thẳng, trở thành thân thể thuồng luồng màu xám, vảy xám đen nhàn nhạt ánh sáng lạnh lẽo âm u, hai mắt nó ánh lên vẻ như muốn cắn nuốt người.
Tiếng quát này chấn động cả linh khí đang cuồn cuộn ở tòa điện. Trong mắt Hồng đại hiệp là hình ảnh một con thuồng luồng biển to lớn đột nhiên xuất hiện trong màn sương mù đầy màu sắc, tiếng quát kia khiến người nó mềm nhũn ra, không có chút lực chống trả. Bởi vì nó đã không có lòng muốn đối kháng lại nữa.
Cái uy thế vô thượng từ bậc bề trên đối với những kẻ bên dưới vừa ra, Hồng đại hiệp đã cảm giác bản thân nên buông bỏ hết mọi chống cự. Mà đúng lúc này, một tấm bia đá xuất hiện ngay trên không trung phía trên thuồng luồng xám, trấn áp xuống.
Con thuồng luồng xám chưa kịp, hoặc không trốn thoát, bị bia thần vừa xuất hiện đã trấn xuống ngay giữa thân nó. Thuồng luồng xám vừa rơi xuống đất, đầu đuôi nó nháy mắt đã quấn lấy tấm bia. Đầu thuồng luồng vươn cao một ngụm táp đến bia thần, còn đuôi nó cũng cuộn chặt lấy bia, như muốn siết vỡ tấm bia ra.
Ngao Chân vừa hiện nguyên hình đã bị bia thần Kinh Hà chế ngự. Nhưng nơi đây không chỉ có một mình gã mà có một nhóm người. Dường như cùng lúc, một người trong bức tranh đột nhiên xuất hiện trên không trung. Chỉ thấy thân thể gã đột nhiên tung bay, hư không hiện lên một con sóng máu, như thể có một kẻ đồ tể nào đó hung hăng chọc thẳng một đao vào cổ của hư không trong trời đất mà thành. Sóng máu phun mạnh xuống, nương theo đó là một con quái vật đầm đìa máu tươi bên trong, như thể một người bị lột bỏ lớp da bên ngoài đi.
Gã theo con sóng máu dội xuống thẳng xuống Trần Cảnh. Nhưng cũng có một ánh kiếm chém thẳng tới gã, tiếng kiếm ngân chói tai.
Dường như gã cực kỳ kiêng kị ánh kiếm kia, cả thân thể co rút vào con sóng máu, dung nhập vào bên trong không hiện ra nữa. Còn sóng máu thì chuyển hướng trong hư không, tưới xuống bia thần Kinh Hà, nháy mắt đã nhuộm đỏ cả tấm bia.
Máu tươi xối xuống bia thần Kinh Hà làm bia đá nhiễm một tầng màu tươi. Đột nhiên mặt bia lại có thêm một bóng người, nhìn kỹ lại giống như một bức vẽ được dán dính lên mặt bia.
Ở bên ngoài là ba người bằng hữu của Ngao Chân đang thi triển phép thuật công kích bản thể Trần Cảnh. Bọn họ đều là yêu linh hải vực, phép thuật đa số đều là thủy chú, mượn nước làm phép, tan vào trong màn nước không chút dấu vết. Nếu nhất thời khinh thường mà nói, chỉ sợ đến chết còn không rõ được nguyên nhân mà chết nữa.Trong mắt bọn họ, hai mắt thân thể tượng đá Trần Cảnh đang lóe lên từng vòng sáng trắng đen, trên người hắn bao phủ bởi một loại ánh sáng trắng khiến bọn họ có cảm giác như vạn pháp không xâm phạm được. Bọn họ không biết đó chính là tín ngưỡng nguyện lực.
Những thủy chú mà bọn họ xuất ra không chút dấu vết trong con sóng đã bị từng đạo ánh kiếm chấn vỡ nát. Khi bọn họ chuẩn bị xuất ra đợt phép thuật lần thứ hai, bên tai đã loáng thoáng vang lên tiếng kiếm ngân, như thể tiếng gió thoảng qua gương mặt mình. Đồng thời trong lúc đó, một luồng sáng trắng không tính là chói mắt lại khiến lòng bọn họ trở nên lạnh lẽo xuất hiện trước mắt. Giờ khắc này, đột nhiên bọn họ cảm thấy đây cũng chính là ánh sáng ngời sáng nhất thế gian này.
Cảm giác nguy hiểm trong lòng dâng lên, pháp chú hộ thân theo niệm động mà sinh ra, lập tức một màn nước hiện lên bao bọc bọn họ bên trong. Nhưng bọn họ cảm giác được trong tích tắc đó, tầng linh lực màn nước hộ thân đã bị đâm vào mấy chục lần, hơn nữa đều là bị đâm vào cùng một vị trí.
Màn nước hộ thân phút chốc đã bị phá vỡ. Bọn họ nhìn thấy được một con bướm sặc sỡ, khiến tất cả bóng tối xung quanh đều bị lấn át cả đi. Có điều bọn họ lại vĩnh viễn không nhìn thấy được trán mình đã bị đâm thủng một lỗ máu. Vừa lúc đó, bia thần Kinh Hà cũng dâng lên từng gợn sóng, nhìn kỹ thì đó là những gợn ánh sáng, bao phủ lấy con thuồng luồng biển vốn không thể đẩy được bia thần Kinh Hà lên khỏi người nó được, tất nhiên cũng bao kín cả ma trong tranh.
Bóng người trong bia thần Kinh Hà như muốn rời đi, nhưng con bướm trong hư vô chợt lóe lên rồi rơi xuống ngay mặt bia thần. Hai cánh bướm run lên, tiếng kiếm ngân vang không dứt. Bóng người trong bia đá như kinh sợ, dù có tả xung hữu đột thế nào cũng không cách nào rời đi được.
Gợn sóng ánh sáng dâng lên từ bia thần càng lúc càng dày đặc, cuối cùng đã hoàn toàn bao phủ hết cả Ngao Chân đã hiển hóa thành thuồng luồng biển, chỉ còn lại âm thanh rít gào giận dữ vang lên từng đợt.
Tòa đại điện lúc Trần Cảnh tiến vào không có cảm giác rộng lớn, nhưng khi bia thần Kinh Hà cao tới mấy trượng hiển hóa đi ra. Đồng thời con thuồng luồng xám to lớn cũng xuất hiện, nhưng hai người chiến đấu với nhau lại không cảm giác cung điện này nhỏ hẹp, như thể nó tự hình thành không gian.
Chiến đấu kịch liệt như vậy, bên ngoài lại không phát giác chút gì. Người khác không biết được cũng khó trách, nhưng Long vương lại không xuất hiện càng làm Trần Cảnh cảm giác nhất định lão ta đang lột xác ở thời điểm mấu chốt. Lúc này hắn nghĩ tới Tiểu Bạch Long, cảm thấy chắc chắn nàng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Đây chỉ là ý niệm trong đầu hắn, hiện tại toàn bộ sức lực của hắn đều đang tập trung cả trên bia thần Kinh Hà.
Bởi vì bia thần Kinh Hà đã xảy ra biến hóa mà hắn không thể lý giải được, hoặc nói là xuất hiện những điểm thần kỳ mà hắn chưa từng lý giải được.
Vốn ma trong tranh kia muốn chiếm đoạt lấy bia thần Kinh Hà. Đối với gã, cho dù là pháp bảo gì, chỉ cần bị sóng máu của gã bao phủ thì tích tắc sau đã có thể cắt đứt được mối liên hệ giữa pháp bảo và chủ nhân nó. Bởi vì đặc thù của bản thân gã, có thể trực tiếp trở thành một loại như khí linh, mà cũng có thể xóa được ý niệm chủ nhân trên đó đi, sau đó tự điều khiển pháp bảo. Gã biết được bia thần Kinh Hà thần kỳ, cho nên mới muốn chiếm lấy tấm bia này.
Chỉ là sau khi tiến vào, gã cảm giác như mình đi vào một không gian hư vô, căn bản không phải là một vật thật nên không cách nào ra tay được, cũng không cách nào cảm ứng được thần niệm Trần Cảnh trong tấm bia Kinh Hà. Ngay lúc gã còn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm đã phát hiện một con sóng sông từ trong hư vô xuất hiện bao phủ lấy mình. Bên trong con sóng là hàng vạn hàng ngàn phù văn hiện ra khiến gã cảm thấy nguy hiểm. Gã lập tức lao lên chỗ hổng ngay khoảng không phía trên con sóng thoát ra, lại bị một thanh kiếm chặn lại. Thanh kiếm đó hiển nhiên là Mê Thiên điệp.
Trần Cảnh không cố gắng làm gì cả, chỉ tỉ mỉ cảm nhận biến hóa của bia thần Kinh Hà.
Một lúc lâu sau, ánh nước lóng lánh trên bia thần Kinh Hà biến mất, một tấm bia đá cực lớn xuất hiện trước mắt Hồng đại hiệp. Bên dưới tấm bia là Ngao Chân đã hóa thành một bộ xương khô, còn mặt bia đá đã có thêm một con thuồng luồng biển dữ tợn quấn lấy. Đôi mắt thuồng luồng đầy hung tợn, như thể tùy thời có thể lao ra khỏi tấm bia đá.
Trừ điều này, còn có bề mặt bia đá đã biến thành màu đỏ thẫm, có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo bên trong đó.
Hồng đại hiệp thầm kinh hãi, nghĩ bụng:
- Hà Bá gia lại có thần thông như vậy!
Sau khi tỉ mỉ cảm nhận một lát, Trần Cảnh bèn thu hồi bia thần Kinh Hà lại. Chỉ thấy một ánh sáng đỏ lóe lên rồi chìm vào sau đầu tượng thần, sau đó một luồng ánh kiếm chợt lóe rồi biến mất trong miệng tượng thần.
- Đi, ra khỏi điện.
Trần Cảnh nói.
Hồng đại hiệp nhanh chóng xoay người rời đi. Sau khi đi ra, nó mới phát hiện trời đất này là chân thật, còn lúc vừa rồi ở trong điện kia nó không cảm nhận thấy thời gian trôi qua.
- Đi, đi cứu Tiểu Bạch Long.
- Tiểu Bạch Long ở nơi nào?
- Ngươi cứ đi về phía trước.
Ngay lúc Hồng đại hiệp cao hứng kêu lên một tiếng, một uy áp phô thiên cái địa tràn tới chặn ngang lời nói vừa mới tới miệng của nó lại. Không đợi nó hiểu chuyện gì xảy ra, cả người nó đã bay lên trời, tốc độ đi lên cũng cực nhanh, như thể nó đi vào trong âm dương. Mọi thứ trước mắt nó đều biến thành hư ảo, như xuyên qua từng tầng tầng bức vách cung điện. Rồi mọi thứ trước mắt nó đột ngột thay đổi, một con quái vật thật lớn xất hiện. Con quái vật đó mọc ra mười cái xúc tu thịt, cặp mắt nửa khép nửa hở lộ ra vô tận giảo hoạt và lạnh lẽo.
/387
|