oOo
Thế nước của Kinh Hà càng đến thượng du lại càng nhanh, nơi nó đi qua tuy rằng không có danh sơn đại trạch, nhưng lại có không ít tiểu môn tiểu phái. Trần Cảnh bay độn ở trên mặt sông, tốc độ cực nhanh. Nếu như có người nhìn thấy hắn, chẳng cần đến cái chớp mắt thứ hai, chỉ chớp mắt một cái đã không còn thấy hắn ở đâu nữa.
Đối với Trần Cảnh mà nói, Côn Lôn chính là một con quái vật khổng lồ, giống như đem voi so với kiến. Côn Lôn được xưng là nguồn gốc của Đạo môn trong thiên hạ, thanh danh vang dội, dường như không thua kém gì Thiên đình Địa phủ. Mà bây giờ Thiên đình đã biến mất, Địa phủ hóa phàm tục chẳng thể nhận ra, Côn Lôn lại không chút thay đổi, yên tĩnh ẩn phục, hùng thị thiên hạ.
Thế gian từng truyền lưu một câu nói là: Thiên tiên xuất Côn Lôn, sơn môn thủ đạo chân . Ý nói chỉ cần là tiên trên trời thì đều ra từ Côn Lôn, ngay cả người canh giữ sơn môn cũng là chân nhân đắc đạo. Khẩu khí này thật lớn, nhưng không ai đi phản bác, có thể thấy được cho dù Côn Lôn không thật sự được như thế thì cũng cách không xa.
Thuận theo dòng chảy, giữa sông sóng nước cuồn cuồn, không ngừng có sinh linh ngược dòng mà lên, tạo thành từng trận sóng lớn.
- Long Vương có lệnh, sẽ trảm tên Hà Bá đến cuối cùng.
Một giọng nói truyền khắp Kinh Hà.
Trần Cảnh hiểu ra, những sinh linh đang ngược sóng mà lên phần lớn đều là Hà Bá ở các khúc sông, và âm thanh kia không phải là tiếng nói, mà là một loại dao động chỉ có Hà Bá mới có thể nghe được.
Trần Cảnh ngự kiếm mà đi, thi triển độn kiếm. Mà ở trong nước, mỗi Hà Bá đều dùng thuật độn thủy. Thuật độn thủy vô cùng ảo diệu, nếu không có thuật thuấn kiếm, Trần Cảnh ngự kiếm bay trên không cũng chỉ ngang ngửa tốc độ của bọn họ dưới nước.
Ngược dòng lên, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một ngọn núi nguy nga, phía trên ở trong mây, phấn dưới kéo dài ngàn dặm, nhìn ngang không thấy biên giới.
Đó là núi Côn Lôn.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Trần Cảnh mới chính thức cảm nhận được khí thế của núi Côn Lôn. Côn Lôn, cái tên này hoàn toàn xứng đáng.
(Côn Lôn: đại ý hai chữ này là sự bao la, mênh mông, nhiều không đếm xuể v.v...)
Hắn muốn đơn độc vào núi Côn Lôn, vào xem Diệp Thanh Tuyết có thật đã bị người trong Côn Lôn bắt hay không. Ấn tượng của Diệp Thanh Tuyết ở trong mắt người khác là có phép thuật kinh người, chưa một lần thất bại. Nhưng trong lòng hắn, sư tỷ luôn là vị sư tỷ đã dạy cho mình pháp thuật nhập môn ở núi Thiên La, luôn là Diệp Thanh Tuyết hay ngồi trên nóc nhà tranh ở vườn thuốc sau núi để tu hành. Điềm tĩnh, an nhiên.
Khi hắn muốn bay thẳng lên đỉnh núi Côn Lôn, bỗng nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một luồng uy áp vô hạn. Hắn quay lại, trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ:
- Ta lại vẫn không thể bay lên chín tầng trời.
Hắn vốn tưởng rằng mình đã không bị sắc phù hạn chế, lần này muốn bay qua núi Côn Lôn, vậy mà lại vẫn vướng vào cấm kỵ của thần linh, không thể bay quá cao.
- Làm sao lại như thế?
Trần Cảnh cảm thấy hoảng sợ.
Hắn đã từng thưởng thức qua mùi vị thiên kiếp đánh xuống người, nếu như có thể, hắn hi vọng cả đời này sẽ không cần đối kháng cùng thiên uy nữa. Đột nhiên, trong tai hắn truyền đến âm thanh điểm danh của Long Vương, trọn vẹn một lượt hơn chục cái tên Hà Bá ở các khúc sông được gọi lên.
Trong đại điện không lớn lắm của Giao Long Vương, từng Hà Bá hiện ra trong làn nước. Giao Long Vương biến thành một người trung niên mặc pháp bào màu vàng sậm, khí tức như vực, sâu không lường được.
Mà những Hà Bá xuất hiện ở nơi này, phần lớn đều là thủy tộc sống ở trong sông, không thấy ai có bản thể là người. Hoàn toàn tương phản với các môn phái tiên sơn, bởi đa số đệ tử trong mỗi môn phái tiên sơn đều là người, có rất ít môn phái thu nhận yêu thú. Đến lúc gọi đến Trần Cảnh, tất cả nhìn quanh, nhưng lại không thấy ai trả lời. Mặt Giao Long Vương không đổi sắc, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống. Tiếp tục gọi tên Trần Cảnh lần nữa, vẫn không có ai trả lời, sắc mặt lão trở lên âm trầm. Lão không ngờ lại có người dám không đến, không kiềm được mà thả ra một luồng khí tức khiến đám Hà Bá xung quanh không dám thở mạnh.
Đối với những Hà Bá này, Giao Long Vương chính là trời, hoàn toàn không thể làm trái, làm trái chẳng khác nào chết. Cái loại sợ hãi này đến từ sâu trong nội tâm. Theo sát khí lạnh như băng càng ngày càng dày đặc từ trên người Giao Long Vương, đầu bọn họ cũng cúi xuống càng thấp hơn.
Đến lần gọi thứ ba, thì Trần Cảnh xuất hiện.
Pháp bào màu xanh nhạt, tà áo bay bay, một thanh kiếm treo lơ lửng bên hông.
Giao Long Vương nhìn Trần Cảnh, uy áp vô hình tỏa ra khắp cả đại điện. Đương nhiên Trần Cảnh cảm nhận được nó, nhưng vẫn đi thẳng đến, hành lễ chào, không nhanh không chậm, không có một chút gì gọi là không lễ độ, cũng không làm cho người ta có chút cảm giác gì là hắn đang sợ hãi.
Giao Long Vương nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh, nói:
- Lá gan của ngươi thật lớn.
Người quen thuộc Giao Long Vương đều biết đây là lão đang tức giận. Lão càng tức giận thì giọng nói lại càng ra vẻ bình tĩnh, trầm thấp hơn. Nếu như là bọn họ, tất nhiên sẽ sợ hãi mà quỳ rạp xuống đất, xin Giao Long Vương tha mạng. Thế nhưng khi bọn họ nghe được câu trả lời của Trần Cảnh thì trợn mắt há mồm, có cảm giác như là nghe lầm. Bọn họ thấy Trần Cảnh hơi cúi đầu, sau đó nói:
- Lá gan không lớn bằng Long Vương gia.
Ngay cả Giao Long Vương cũng bất ngờ. Từ khi lão thành đạo, đoạt được thần vị Long Vương Kinh Hà tới nay, còn chưa từng có người nói chuyện với lão như vậy.
Lão giận quá hóa cười, hỏi:
- Lá gan của ta lớn, làm sao lại có cái đạo lý đấy?
Trần Cảnh nói:
- Ta nghe người ta nói, một trăm năm trước Long Vương gia đã từng nhấn chìm Côn Lôn, cái khí phách dũng cảm mưu trí này đương thời cũng chỉ có Long Vương gia mà thôi.
Giao Long Vương hơi ngẩn ra, sau đó cười ha ha. Đối với lão mà nói, việc nhấn chìm Côn Lôn lần trước tuy kết thúc bằng thất bại, nhưng lại chính là sự kiện mà lão đắc ý nhất trong đời. Tiếng cười càng ngày càng to, sau đó thì dừng lại, lão nhìn Trần Cảnh, lạnh lùng nói:
- Tạm thời lưu ngươi một mạng, để ngươi nhìn thấy ta nhấn chìm núi Côn Lôn như thế nào.
Trần Cảnh cúi đầu không trả lời, những người khác thì thở mạnh cũng không dám. Trong lòng Trần Cảnh hiểu được, đúng là Giao Long Vương này muốn tiếp tục nhấn chìm núi Côn Lôn. Hơn nữa lại càng hiểu được, bây giờ lão còn chưa muốn giết người, nhưng nếu làm không tốt, cũng sẽ có khả năng là bị giết.
Ba tiếng trống liên tục vang lên, điểm danh xong. Lão không nhiều lời, chỉ nói với các Hà Bá trong Kinh Hà:
- Nếu như lần này ta có thể bỏ thân thuồng luồng, thành công hóa rồng, nhất định sẽ chọn người lên đầu tiên trong các ngươi làm Long Vương Kinh Hà. Nếu như ta không thành công, ta nhất định sẽ giết người rớt sau cùng.
Các Hà Bá đưa mắt nhìn nhau, không dám trả lời, sợ người khác biết suy nghĩ trong lòng. Đối với mấy vị Hà Bá này, việc nhấn chìm núi Côn Lôn chính là cửu tử nhất sinh, dường như không có hy vọng sống sót, nhưng không ai dám chạy trốn.
Trần Cảnh nhắm mắt đứng ở một bên. Khi hắn nghe thấy Giao Long Vương muốn nhấn chìm Côn Lôn thì trong lòng hắn không thể dùng từ vui sướng để hình dung. Hắn không cần thần vị Long Vương Kinh Hà kia, hắn chỉ muốn xác định một chút xem sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của hắn có phải đã bị Côn Lôn bắt hay không. Nếu là đúng, thì nhất định phải nhân cơ hội này cứu nàng ra.
Đến nay, Trần Cảnh vẫn nhớ rõ những lời Diệp Thanh Tuyết nói lúc ở trong miếu Hà Bá, rằng từ nay về sau hắn phải cố gắng tu hành, còn nàng sẽ tĩnh tu ở núi Thiên La, không màng việc hồng trần. Nào ngờ khi rời đi, nàng lại không trở về núi Thiên La. Trần Cảnh chưa từng nghi ngờ lời nàng nói, trong lòng cũng hiểu tại sao nàng làm vậy.
Người thuận thế, làm ít công to, người nghịch thế, lao tâm lao lực. Nhưng chọn bất kỳ cách nào, cũng không ai dám khẳng định là sẽ thành công hay thất bại. Thời thế có thể tạo anh hùng, anh hùng cũng có thể tạo thời thế.
Giao Long Vương muốn mượn nước sông để nghịch thế, từ thuồng luồng hóa rồng. Trong trời đất, nước chảy ra từ núi Côn Lôn thuận theo địa hình mà ra biển lớn, đây là thuận thế. Mà lão muốn đảo ngược, dâng nước nhấn chìm núi Côn Lôn chính là nghịch thế.
- Người nghịch thế của thiên địa, cho dù có pháp lực thông thiên cũng có thể sẽ chết dưới thế của thiên địa.
Giao Long Vương ngồi đó, nói với các Hà Bá Kinh Hà, nhưng không ai dám trả lời lão. Trần Cảnh đột nhiên nhớ tới Tiêu Ngọc Lâu, người này cũng đã hình thành cách nghịch thế của mình, chẳng qua trong đám Hà Bá này không thấy y, mà cũng không nghe thấy Giao Long Vương gọi tên y. Có lẽ y đã chết thật rồi, nếu như không chết, Trần Cảnh có thể khẳng định, ngày khác y tất sẽ trở thành một nhân vật thiên kiêu. Chẳng qua xem tình huống bây giờ thì hẳn y đã chết yểu dưới sấm sét của Diệp Thanh Tuyết.
- Đã như vậy, vì sao Long Vương gia còn muốn làm?
Trần Cảnh ngẩng đầu hỏi.
Giao Long Vương giương mắt nhìn Trần Cảnh, cười nhạt nói:
- Vậy ngươi cảm thấy ta từ một con rắn bình thường, đến bây giờ thành thuồng luồng, là thuận hay nghịch?!
Giao Long Vương nói vậy làm Trần Cảnh có chút bất ngờ. Giao Long Vương nói thêm:
- Năm đó ta nuốt vào một viên nội đan, nguy hiểm gần chết nhưng may vẫn còn sống, mỗi ngày cố gắng tu hành, cuối cùng hóa thành một con thuồng luồng, chiếm vương vị Long Vương Kinh Hà này, chuyện này được tính là nghịch thiên chưa?
- Được tính.
Trần Cảnh nói.
- Tuy là nghịch thế trời, nhưng lại thuận lòng ta mà làm, nên mới có vương vị Long Vương Kinh Hà như ngày hôm nay. Lên Côn Lôn, cũng là thuận lòng.
Giao Long Vương ngẩng đầu nhìn hướng Côn Lôn, ánh mắt lạnh lùng kiên định.
Trần Cảnh đột nhiên nhớ tới Ly Trần, ánh mắt của nàng khác với Giao Long Vương, nhưng đều lộ ra một lòng truy cầu tuyệt đối với đại đạo. Tỉnh lại sau khi nghĩ vu vơ, Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn Giao Long Vương, thấy lão đã nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Cảnh nghĩ đến tâm chướng, điều đáng sợ nhất trên con đường tu hành, bất kì ai cũng có, hơn nữa lại không bao giờ biến mất. Bây giờ Giao Long Vương đang gặp tâm chướng lớn nhất trong đời lão, không phải lão muốn nhấn chìm Côn Lôn, mà là lão muốn đột phá tâm chướng trên con đường tu hành của lão. Đột phá, tất nhiên sẽ bỏ thân thuồng luồng mà hóa rồng, chứng thần vị Long Vương duy nhất trên đời, chứ không phải chỉ là Long Vương của một Kinh Hà nho nhỏ.
Trần Cảnh lại nghĩ tới mình, nghĩ tới những lời mà Ly Trần nói với mình. Sau đó, hắn lại nghĩ tới sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của mình, nàng cũng có tâm chướng sao? Nếu như có, vậy đó là gì?
Giao Long Vương muốn cố gắng, muốn hóa rồng. Đây vốn là chuyện riêng của lão, nhưng lại xuất hiện vô số người tu hành nhìn từ xa, bởi chuyện như thế này không phải là có thể dễ dàng gặp được.
Mùa hè mưa gió nhiều, trên không trung sông Kinh Hà dưới chân núi Côn Lôn đột nhiên xuất hiện một dải mây đen, chỉ trong chốc lát đã lan thành một vùng, giăng kín cả một góc trời, che khuất đi ánh nắng.
Xẹttt... Uỳnhhhh... Ánh chớp nhấp nháy trong mây.
Giao Long Vương ngồi trong đại điện mở to mắt, trong mắt thoáng có những tia sáng lạnh, nói:
- Trước kia ta nghe một vị Long Vương già gần chết nói rằng, cơ hội thành đạo có ở khắp nơi, chỉ cần nắm được khi đúng thời cơ, chính là phúc duyên lớn bằng trời. Khó chính là khó ở một chữ chờ , mà có được mấy người trên thế gian có thể kiên nhẫn chờ đợi thời cơ kia xuất hiện.
Dứt lời, lão liền ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười có chút khoan khoái lẫn điên cuồng.
Trong tiếng cười dài, lão hóa thành một con thuồng luồng màu xanh, bay thẳng lên trời.
Thuồng luồng thét dài, trời đất gió mây biến sắc.
Thế nước của Kinh Hà càng đến thượng du lại càng nhanh, nơi nó đi qua tuy rằng không có danh sơn đại trạch, nhưng lại có không ít tiểu môn tiểu phái. Trần Cảnh bay độn ở trên mặt sông, tốc độ cực nhanh. Nếu như có người nhìn thấy hắn, chẳng cần đến cái chớp mắt thứ hai, chỉ chớp mắt một cái đã không còn thấy hắn ở đâu nữa.
Đối với Trần Cảnh mà nói, Côn Lôn chính là một con quái vật khổng lồ, giống như đem voi so với kiến. Côn Lôn được xưng là nguồn gốc của Đạo môn trong thiên hạ, thanh danh vang dội, dường như không thua kém gì Thiên đình Địa phủ. Mà bây giờ Thiên đình đã biến mất, Địa phủ hóa phàm tục chẳng thể nhận ra, Côn Lôn lại không chút thay đổi, yên tĩnh ẩn phục, hùng thị thiên hạ.
Thế gian từng truyền lưu một câu nói là: Thiên tiên xuất Côn Lôn, sơn môn thủ đạo chân . Ý nói chỉ cần là tiên trên trời thì đều ra từ Côn Lôn, ngay cả người canh giữ sơn môn cũng là chân nhân đắc đạo. Khẩu khí này thật lớn, nhưng không ai đi phản bác, có thể thấy được cho dù Côn Lôn không thật sự được như thế thì cũng cách không xa.
Thuận theo dòng chảy, giữa sông sóng nước cuồn cuồn, không ngừng có sinh linh ngược dòng mà lên, tạo thành từng trận sóng lớn.
- Long Vương có lệnh, sẽ trảm tên Hà Bá đến cuối cùng.
Một giọng nói truyền khắp Kinh Hà.
Trần Cảnh hiểu ra, những sinh linh đang ngược sóng mà lên phần lớn đều là Hà Bá ở các khúc sông, và âm thanh kia không phải là tiếng nói, mà là một loại dao động chỉ có Hà Bá mới có thể nghe được.
Trần Cảnh ngự kiếm mà đi, thi triển độn kiếm. Mà ở trong nước, mỗi Hà Bá đều dùng thuật độn thủy. Thuật độn thủy vô cùng ảo diệu, nếu không có thuật thuấn kiếm, Trần Cảnh ngự kiếm bay trên không cũng chỉ ngang ngửa tốc độ của bọn họ dưới nước.
Ngược dòng lên, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một ngọn núi nguy nga, phía trên ở trong mây, phấn dưới kéo dài ngàn dặm, nhìn ngang không thấy biên giới.
Đó là núi Côn Lôn.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Trần Cảnh mới chính thức cảm nhận được khí thế của núi Côn Lôn. Côn Lôn, cái tên này hoàn toàn xứng đáng.
(Côn Lôn: đại ý hai chữ này là sự bao la, mênh mông, nhiều không đếm xuể v.v...)
Hắn muốn đơn độc vào núi Côn Lôn, vào xem Diệp Thanh Tuyết có thật đã bị người trong Côn Lôn bắt hay không. Ấn tượng của Diệp Thanh Tuyết ở trong mắt người khác là có phép thuật kinh người, chưa một lần thất bại. Nhưng trong lòng hắn, sư tỷ luôn là vị sư tỷ đã dạy cho mình pháp thuật nhập môn ở núi Thiên La, luôn là Diệp Thanh Tuyết hay ngồi trên nóc nhà tranh ở vườn thuốc sau núi để tu hành. Điềm tĩnh, an nhiên.
Khi hắn muốn bay thẳng lên đỉnh núi Côn Lôn, bỗng nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một luồng uy áp vô hạn. Hắn quay lại, trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ:
- Ta lại vẫn không thể bay lên chín tầng trời.
Hắn vốn tưởng rằng mình đã không bị sắc phù hạn chế, lần này muốn bay qua núi Côn Lôn, vậy mà lại vẫn vướng vào cấm kỵ của thần linh, không thể bay quá cao.
- Làm sao lại như thế?
Trần Cảnh cảm thấy hoảng sợ.
Hắn đã từng thưởng thức qua mùi vị thiên kiếp đánh xuống người, nếu như có thể, hắn hi vọng cả đời này sẽ không cần đối kháng cùng thiên uy nữa. Đột nhiên, trong tai hắn truyền đến âm thanh điểm danh của Long Vương, trọn vẹn một lượt hơn chục cái tên Hà Bá ở các khúc sông được gọi lên.
Trong đại điện không lớn lắm của Giao Long Vương, từng Hà Bá hiện ra trong làn nước. Giao Long Vương biến thành một người trung niên mặc pháp bào màu vàng sậm, khí tức như vực, sâu không lường được.
Mà những Hà Bá xuất hiện ở nơi này, phần lớn đều là thủy tộc sống ở trong sông, không thấy ai có bản thể là người. Hoàn toàn tương phản với các môn phái tiên sơn, bởi đa số đệ tử trong mỗi môn phái tiên sơn đều là người, có rất ít môn phái thu nhận yêu thú. Đến lúc gọi đến Trần Cảnh, tất cả nhìn quanh, nhưng lại không thấy ai trả lời. Mặt Giao Long Vương không đổi sắc, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống. Tiếp tục gọi tên Trần Cảnh lần nữa, vẫn không có ai trả lời, sắc mặt lão trở lên âm trầm. Lão không ngờ lại có người dám không đến, không kiềm được mà thả ra một luồng khí tức khiến đám Hà Bá xung quanh không dám thở mạnh.
Đối với những Hà Bá này, Giao Long Vương chính là trời, hoàn toàn không thể làm trái, làm trái chẳng khác nào chết. Cái loại sợ hãi này đến từ sâu trong nội tâm. Theo sát khí lạnh như băng càng ngày càng dày đặc từ trên người Giao Long Vương, đầu bọn họ cũng cúi xuống càng thấp hơn.
Đến lần gọi thứ ba, thì Trần Cảnh xuất hiện.
Pháp bào màu xanh nhạt, tà áo bay bay, một thanh kiếm treo lơ lửng bên hông.
Giao Long Vương nhìn Trần Cảnh, uy áp vô hình tỏa ra khắp cả đại điện. Đương nhiên Trần Cảnh cảm nhận được nó, nhưng vẫn đi thẳng đến, hành lễ chào, không nhanh không chậm, không có một chút gì gọi là không lễ độ, cũng không làm cho người ta có chút cảm giác gì là hắn đang sợ hãi.
Giao Long Vương nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh, nói:
- Lá gan của ngươi thật lớn.
Người quen thuộc Giao Long Vương đều biết đây là lão đang tức giận. Lão càng tức giận thì giọng nói lại càng ra vẻ bình tĩnh, trầm thấp hơn. Nếu như là bọn họ, tất nhiên sẽ sợ hãi mà quỳ rạp xuống đất, xin Giao Long Vương tha mạng. Thế nhưng khi bọn họ nghe được câu trả lời của Trần Cảnh thì trợn mắt há mồm, có cảm giác như là nghe lầm. Bọn họ thấy Trần Cảnh hơi cúi đầu, sau đó nói:
- Lá gan không lớn bằng Long Vương gia.
Ngay cả Giao Long Vương cũng bất ngờ. Từ khi lão thành đạo, đoạt được thần vị Long Vương Kinh Hà tới nay, còn chưa từng có người nói chuyện với lão như vậy.
Lão giận quá hóa cười, hỏi:
- Lá gan của ta lớn, làm sao lại có cái đạo lý đấy?
Trần Cảnh nói:
- Ta nghe người ta nói, một trăm năm trước Long Vương gia đã từng nhấn chìm Côn Lôn, cái khí phách dũng cảm mưu trí này đương thời cũng chỉ có Long Vương gia mà thôi.
Giao Long Vương hơi ngẩn ra, sau đó cười ha ha. Đối với lão mà nói, việc nhấn chìm Côn Lôn lần trước tuy kết thúc bằng thất bại, nhưng lại chính là sự kiện mà lão đắc ý nhất trong đời. Tiếng cười càng ngày càng to, sau đó thì dừng lại, lão nhìn Trần Cảnh, lạnh lùng nói:
- Tạm thời lưu ngươi một mạng, để ngươi nhìn thấy ta nhấn chìm núi Côn Lôn như thế nào.
Trần Cảnh cúi đầu không trả lời, những người khác thì thở mạnh cũng không dám. Trong lòng Trần Cảnh hiểu được, đúng là Giao Long Vương này muốn tiếp tục nhấn chìm núi Côn Lôn. Hơn nữa lại càng hiểu được, bây giờ lão còn chưa muốn giết người, nhưng nếu làm không tốt, cũng sẽ có khả năng là bị giết.
Ba tiếng trống liên tục vang lên, điểm danh xong. Lão không nhiều lời, chỉ nói với các Hà Bá trong Kinh Hà:
- Nếu như lần này ta có thể bỏ thân thuồng luồng, thành công hóa rồng, nhất định sẽ chọn người lên đầu tiên trong các ngươi làm Long Vương Kinh Hà. Nếu như ta không thành công, ta nhất định sẽ giết người rớt sau cùng.
Các Hà Bá đưa mắt nhìn nhau, không dám trả lời, sợ người khác biết suy nghĩ trong lòng. Đối với mấy vị Hà Bá này, việc nhấn chìm núi Côn Lôn chính là cửu tử nhất sinh, dường như không có hy vọng sống sót, nhưng không ai dám chạy trốn.
Trần Cảnh nhắm mắt đứng ở một bên. Khi hắn nghe thấy Giao Long Vương muốn nhấn chìm Côn Lôn thì trong lòng hắn không thể dùng từ vui sướng để hình dung. Hắn không cần thần vị Long Vương Kinh Hà kia, hắn chỉ muốn xác định một chút xem sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của hắn có phải đã bị Côn Lôn bắt hay không. Nếu là đúng, thì nhất định phải nhân cơ hội này cứu nàng ra.
Đến nay, Trần Cảnh vẫn nhớ rõ những lời Diệp Thanh Tuyết nói lúc ở trong miếu Hà Bá, rằng từ nay về sau hắn phải cố gắng tu hành, còn nàng sẽ tĩnh tu ở núi Thiên La, không màng việc hồng trần. Nào ngờ khi rời đi, nàng lại không trở về núi Thiên La. Trần Cảnh chưa từng nghi ngờ lời nàng nói, trong lòng cũng hiểu tại sao nàng làm vậy.
Người thuận thế, làm ít công to, người nghịch thế, lao tâm lao lực. Nhưng chọn bất kỳ cách nào, cũng không ai dám khẳng định là sẽ thành công hay thất bại. Thời thế có thể tạo anh hùng, anh hùng cũng có thể tạo thời thế.
Giao Long Vương muốn mượn nước sông để nghịch thế, từ thuồng luồng hóa rồng. Trong trời đất, nước chảy ra từ núi Côn Lôn thuận theo địa hình mà ra biển lớn, đây là thuận thế. Mà lão muốn đảo ngược, dâng nước nhấn chìm núi Côn Lôn chính là nghịch thế.
- Người nghịch thế của thiên địa, cho dù có pháp lực thông thiên cũng có thể sẽ chết dưới thế của thiên địa.
Giao Long Vương ngồi đó, nói với các Hà Bá Kinh Hà, nhưng không ai dám trả lời lão. Trần Cảnh đột nhiên nhớ tới Tiêu Ngọc Lâu, người này cũng đã hình thành cách nghịch thế của mình, chẳng qua trong đám Hà Bá này không thấy y, mà cũng không nghe thấy Giao Long Vương gọi tên y. Có lẽ y đã chết thật rồi, nếu như không chết, Trần Cảnh có thể khẳng định, ngày khác y tất sẽ trở thành một nhân vật thiên kiêu. Chẳng qua xem tình huống bây giờ thì hẳn y đã chết yểu dưới sấm sét của Diệp Thanh Tuyết.
- Đã như vậy, vì sao Long Vương gia còn muốn làm?
Trần Cảnh ngẩng đầu hỏi.
Giao Long Vương giương mắt nhìn Trần Cảnh, cười nhạt nói:
- Vậy ngươi cảm thấy ta từ một con rắn bình thường, đến bây giờ thành thuồng luồng, là thuận hay nghịch?!
Giao Long Vương nói vậy làm Trần Cảnh có chút bất ngờ. Giao Long Vương nói thêm:
- Năm đó ta nuốt vào một viên nội đan, nguy hiểm gần chết nhưng may vẫn còn sống, mỗi ngày cố gắng tu hành, cuối cùng hóa thành một con thuồng luồng, chiếm vương vị Long Vương Kinh Hà này, chuyện này được tính là nghịch thiên chưa?
- Được tính.
Trần Cảnh nói.
- Tuy là nghịch thế trời, nhưng lại thuận lòng ta mà làm, nên mới có vương vị Long Vương Kinh Hà như ngày hôm nay. Lên Côn Lôn, cũng là thuận lòng.
Giao Long Vương ngẩng đầu nhìn hướng Côn Lôn, ánh mắt lạnh lùng kiên định.
Trần Cảnh đột nhiên nhớ tới Ly Trần, ánh mắt của nàng khác với Giao Long Vương, nhưng đều lộ ra một lòng truy cầu tuyệt đối với đại đạo. Tỉnh lại sau khi nghĩ vu vơ, Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn Giao Long Vương, thấy lão đã nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Cảnh nghĩ đến tâm chướng, điều đáng sợ nhất trên con đường tu hành, bất kì ai cũng có, hơn nữa lại không bao giờ biến mất. Bây giờ Giao Long Vương đang gặp tâm chướng lớn nhất trong đời lão, không phải lão muốn nhấn chìm Côn Lôn, mà là lão muốn đột phá tâm chướng trên con đường tu hành của lão. Đột phá, tất nhiên sẽ bỏ thân thuồng luồng mà hóa rồng, chứng thần vị Long Vương duy nhất trên đời, chứ không phải chỉ là Long Vương của một Kinh Hà nho nhỏ.
Trần Cảnh lại nghĩ tới mình, nghĩ tới những lời mà Ly Trần nói với mình. Sau đó, hắn lại nghĩ tới sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của mình, nàng cũng có tâm chướng sao? Nếu như có, vậy đó là gì?
Giao Long Vương muốn cố gắng, muốn hóa rồng. Đây vốn là chuyện riêng của lão, nhưng lại xuất hiện vô số người tu hành nhìn từ xa, bởi chuyện như thế này không phải là có thể dễ dàng gặp được.
Mùa hè mưa gió nhiều, trên không trung sông Kinh Hà dưới chân núi Côn Lôn đột nhiên xuất hiện một dải mây đen, chỉ trong chốc lát đã lan thành một vùng, giăng kín cả một góc trời, che khuất đi ánh nắng.
Xẹttt... Uỳnhhhh... Ánh chớp nhấp nháy trong mây.
Giao Long Vương ngồi trong đại điện mở to mắt, trong mắt thoáng có những tia sáng lạnh, nói:
- Trước kia ta nghe một vị Long Vương già gần chết nói rằng, cơ hội thành đạo có ở khắp nơi, chỉ cần nắm được khi đúng thời cơ, chính là phúc duyên lớn bằng trời. Khó chính là khó ở một chữ chờ , mà có được mấy người trên thế gian có thể kiên nhẫn chờ đợi thời cơ kia xuất hiện.
Dứt lời, lão liền ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười có chút khoan khoái lẫn điên cuồng.
Trong tiếng cười dài, lão hóa thành một con thuồng luồng màu xanh, bay thẳng lên trời.
Thuồng luồng thét dài, trời đất gió mây biến sắc.
/387
|