Thời gian thấm thoắt cũng đã một năm kể từ khi Trần Hạo Minh rời đi cùng hai nàng Huyền Cầm và Tuyết Nhan.
Ban đầu cô bé Lạc Hoàng Yến cũng muốn đi theo nhưng Trần Hạo Minh kiên quyết không đồng ý. Đùa à, con bé này suốt ngày chống đối với hắn, thỉnh thoảng lại chạy đến dịch quán tranh giường của Tuyết Nhan, cho con bé này đi theo thì không những "đại sự" không ổn mà cách mạng "cứu rỗi" Huyền Cầm cũng vô vọng luôn.
Vì thế mà trong khi Lạc Hoàng Yến còn đang tức giận đập gối, tính kế lén đi theo thì ba người đã ra đi êm thấm rồi.
Trần Hạo Minh sau đó cũng đặt làm một chiếc xe ngựa thật lớn, chia làm 2 gian nhỏ, một gian cho Huyền Cầm, một gian để hai vợ chồng hắn nghỉ ngơi. Những lúc đi đến nơi hoang dã không có trạm nghỉ chân thì xe ngựa cũng sẽ là một ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
Trong thời gian này, ngoài việc du sơn ngoạn thủy, thăm thú nhân tình thì Trần Hạo Minh cũng không quên luyện chế đan dược để Lạc Tuyết Nhan tu luyện, đồng thời cũng hướng dẫn nàng tu luyện một cách hiệu quả nhất. Lạc Tuyết Nhan nhờ đan dược, công pháp thượng phẩm, lại thêm thể chất đã được cải tạo trung hòa được cả hai khí âm dương của nàng nên tu vi tăng tiến rất nhanh, thuận lợi bước vào cảnh giới Hóa Thần kỳ, bắt đầu hình thành nên nguyên thần.
Nhạc Huyền Cầm cũng được hắn giúp đỡ phục hồi thực lực, cái vụ "kiểm tra" kia hắn cũng định làm lại mấy lần nhưng nhìn vào ánh mắt "u oán" của Huyền Cầm, hắn cũng đành phải "dừng cương trước vực".
Đồng thời trong thời gian này, hắn cũng thường xuyên dạy nhạc cho Huyền Cầm, Tuyết Nhan nghe thấy mấy loại nhạc kỳ lạ của hắn cũng tham gia vào khóa học này, thế là "thầy giáo" Trần Hạo Minh thỉnh thoảng lại có một tiết dạy âm nhạc cho một lớp 2 học sinh mỹ nữ.
Nhưng trong khoảng một tuần trở lại đây, hai trong ba người lại không được thoải mái cho lắm.
Lạc Tuyết Nhan trong thời gian này rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nàng rất nhiều lần nở nụ cười thật ngọt ngào, nhiều lần làm nũng với Trần Hạo Minh, vẻ đẹp khi ấy làm cho Trần Hạo Minh say đắm, nàng cũng cảm thấy thật tự hào vì có thể làm cho phu quân say đắm mình.
Nhưng niềm hạnh phúc này làm nàng cảm thấy giống như là giấc mộng, từ nhỏ nàng đều sống trong ghẻ lạnh của mọi người, lớn lên thì lại đối diện với thật nhiều đôi mắt dâm dục nhưng chẳng có một chút chân tình nào. Cho đến khi nàng được gả đến Tiên Loan quốc thì cuộc đời của nàng cứ vậy tốt lên, giống như từ địa ngục tìm được tới thiên đường. Điều đó làm nàng cũng lo sợ hạnh phúc ấy sẽ tan biến như bọt nước.
Nàng không biết, tu sĩ Hóa thần kỳ cũng đã bước nửa bước vào cảnh giới ngộ đạo, nên trong khoảng thời gian này rất dễ hình thành tâm ma, đặc biệt là đối với những người tăng tiến tu vi quá nhanh giống như nàng lại càng là như thế.
Lạc Tuyết Nhan không biết, nhưng mà Trần Hạo Minh lại biết, vì thế mà hắn cũng đang cố vắt óc ra nghĩ một cách giải khai tâm kết cho nàng, tránh hình thành tâm ma mà ngộ hiểm. Hơn nữa, trong thời gian này, Trần Hạo Minh luôn thấy nao nao trong lòng, hắn luôn có cảm giác sẽ có một cái gì đó không hay đến với mình, ngày vui của hắn sẽ không lâu nữa. Trần Hạo Minh tuy không ngộ thiên đạo, nhưng cảm nhận trước một chút tương lai của bản thân mình thì hắn vẫn có thể làm được. Vì thế hắn cũng cảm thấy vô cùng buồn phiền.
Nhưng việc gì đến thì sẽ đến, hắn cũng chẳng ngại phiền phức, với khả năng của hắn bây giờ thì hầu như không có phiền phức gì không giải quyết được cả. Vấn đề hắn phải suy nghĩ là làm sao giải tâm kết cho Tuyết Nhan.
Tâm kết của Tuyết Nhan là do sợ hãi hạnh phúc biến mất, nàng lại trở về cuộc sống bất hạnh năm xưa.
Để nàng tự giải khai tâm kết thì chỉ có duy nhất thời gian, khi mà nàng sống hạnh phúc ở bên hắn, khi mà nàng nhận thấy cuộc sống bây giờ không dễ mất đi thì tâm kết sẽ dần tự giải khai.
Nhưng làm như vậy thì thời gian cần là khá lâu, lúc đó thì Tuyết Nhan cũng bị tâm ma quấy nhiễu, tẩu hỏa nhập ma mà chết rồi.
Vì thế bây giờ hắn nghĩ ra được một cách khác, đó là làm cho Lạc Tuyết Nhan nhận thức rằng từ trước tới nay nàng chưa từng bất hạnh, còn nhiều người còn bất hạnh hơn nàng, từ đó nàng sẽ thấy cuộc sống của mình từ trước tới nay vẫn còn tốt hơn người khác rất nhiều, chỉ có điều là bây giờ nàng càng hạnh phúc hơn mà thôi.
Quyết định như thế, tối hôm đó, sau khi làm một hồi xuân sắc trong căn phòng của khách điếm, khi Lạc Tuyết Nhan đang rúc đầu vào trong ngực hắn, ôm lưng hắn thật chặt như sợ hắn biến mất thì Trần Hạo Minh cất giọng hỏi:
- Sao mà ôm chặt vậy chứ? Nàng sợ ta đột ngột biến mất à? - Trần Hạo Minh cố gắng để tỏ ra vẻ cợt nhả, làm giảm áp lực cho Lạc Tuyết Nhan.
- Thiếp...
- Ta biết nàng nghĩ gì, ta cũng từng nói sẽ vĩnh viễn chăm sóc cho nàng, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
- Nhưng thiếp vẫn rất lo...
- Ta biết, nàng vẫn rất lo lắng phải không? Nhưng nàng có biết không? Cuộc sống trước kia của nàng cũng chưa phải là rất khổ, vẫn có người phục vụ nàng, cũng không có ai dám tự động trêu chọc nàng. Cuộc sống ấy thậm chí có người ước ao được như vậy mà không có cơ hội nàng biết không? Giống như Huyền Cầm năm xưa, nàng ta cũng phải chịu một tuổi thơ thật bất hạnh, đến khi tưởng chừng đã được yên ổn thì lại gặp một kiếp nạn nữa, nhưng nàng thấy không phải bây giờ nàng ta vẫn rất vui vẻ sao?
- Nhưng...
Trần Hạo Minh trực tiếp cắt lời nàng, mở miệng khoác lác:
- Không nhưng gì cả, nói cho nàng biết ta là cứu tinh của đời các mỹ nữ bất hạnh nha, kể cả người bất hạnh hơn nàng cả trăm lần theo ta cũng vẫn sẽ hạnh phúc, nàng có tin không? Ài, sứ mệnh mà của ta đó là "cứu rỗi mỹ nữ" đó, kể ra cũng thật là vất vả a.
Lạc Tuyết Nhan tâm trạng nặng nề cũng không khỏi phì cười, cái tên này đúng là khoác lác không biết ngượng, năm xưa không biết tên ăn chơi trác táng nào làm hại không biết bao nhiêu khuê nữ nhà lành nữa.
- Không tin? Được, ta dẫn nàng đến một nơi để chứng minh lời nói của ta là thật.
Nói xong đứng dậy tự mặc quần áo, mặc cho Lạc Tuyết Nhan đang nghi hoặc cũng dựng nàng dậy, tự tay mặc quần áo cho nàng, tranh thủ vuốt ve thêm một chút da thịt trắng như tuyết rồi kéo nàng ra khỏi khách điếm, đi sâu vào trong nội thành.
Ban đầu cô bé Lạc Hoàng Yến cũng muốn đi theo nhưng Trần Hạo Minh kiên quyết không đồng ý. Đùa à, con bé này suốt ngày chống đối với hắn, thỉnh thoảng lại chạy đến dịch quán tranh giường của Tuyết Nhan, cho con bé này đi theo thì không những "đại sự" không ổn mà cách mạng "cứu rỗi" Huyền Cầm cũng vô vọng luôn.
Vì thế mà trong khi Lạc Hoàng Yến còn đang tức giận đập gối, tính kế lén đi theo thì ba người đã ra đi êm thấm rồi.
Trần Hạo Minh sau đó cũng đặt làm một chiếc xe ngựa thật lớn, chia làm 2 gian nhỏ, một gian cho Huyền Cầm, một gian để hai vợ chồng hắn nghỉ ngơi. Những lúc đi đến nơi hoang dã không có trạm nghỉ chân thì xe ngựa cũng sẽ là một ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
Trong thời gian này, ngoài việc du sơn ngoạn thủy, thăm thú nhân tình thì Trần Hạo Minh cũng không quên luyện chế đan dược để Lạc Tuyết Nhan tu luyện, đồng thời cũng hướng dẫn nàng tu luyện một cách hiệu quả nhất. Lạc Tuyết Nhan nhờ đan dược, công pháp thượng phẩm, lại thêm thể chất đã được cải tạo trung hòa được cả hai khí âm dương của nàng nên tu vi tăng tiến rất nhanh, thuận lợi bước vào cảnh giới Hóa Thần kỳ, bắt đầu hình thành nên nguyên thần.
Nhạc Huyền Cầm cũng được hắn giúp đỡ phục hồi thực lực, cái vụ "kiểm tra" kia hắn cũng định làm lại mấy lần nhưng nhìn vào ánh mắt "u oán" của Huyền Cầm, hắn cũng đành phải "dừng cương trước vực".
Đồng thời trong thời gian này, hắn cũng thường xuyên dạy nhạc cho Huyền Cầm, Tuyết Nhan nghe thấy mấy loại nhạc kỳ lạ của hắn cũng tham gia vào khóa học này, thế là "thầy giáo" Trần Hạo Minh thỉnh thoảng lại có một tiết dạy âm nhạc cho một lớp 2 học sinh mỹ nữ.
Nhưng trong khoảng một tuần trở lại đây, hai trong ba người lại không được thoải mái cho lắm.
Lạc Tuyết Nhan trong thời gian này rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nàng rất nhiều lần nở nụ cười thật ngọt ngào, nhiều lần làm nũng với Trần Hạo Minh, vẻ đẹp khi ấy làm cho Trần Hạo Minh say đắm, nàng cũng cảm thấy thật tự hào vì có thể làm cho phu quân say đắm mình.
Nhưng niềm hạnh phúc này làm nàng cảm thấy giống như là giấc mộng, từ nhỏ nàng đều sống trong ghẻ lạnh của mọi người, lớn lên thì lại đối diện với thật nhiều đôi mắt dâm dục nhưng chẳng có một chút chân tình nào. Cho đến khi nàng được gả đến Tiên Loan quốc thì cuộc đời của nàng cứ vậy tốt lên, giống như từ địa ngục tìm được tới thiên đường. Điều đó làm nàng cũng lo sợ hạnh phúc ấy sẽ tan biến như bọt nước.
Nàng không biết, tu sĩ Hóa thần kỳ cũng đã bước nửa bước vào cảnh giới ngộ đạo, nên trong khoảng thời gian này rất dễ hình thành tâm ma, đặc biệt là đối với những người tăng tiến tu vi quá nhanh giống như nàng lại càng là như thế.
Lạc Tuyết Nhan không biết, nhưng mà Trần Hạo Minh lại biết, vì thế mà hắn cũng đang cố vắt óc ra nghĩ một cách giải khai tâm kết cho nàng, tránh hình thành tâm ma mà ngộ hiểm. Hơn nữa, trong thời gian này, Trần Hạo Minh luôn thấy nao nao trong lòng, hắn luôn có cảm giác sẽ có một cái gì đó không hay đến với mình, ngày vui của hắn sẽ không lâu nữa. Trần Hạo Minh tuy không ngộ thiên đạo, nhưng cảm nhận trước một chút tương lai của bản thân mình thì hắn vẫn có thể làm được. Vì thế hắn cũng cảm thấy vô cùng buồn phiền.
Nhưng việc gì đến thì sẽ đến, hắn cũng chẳng ngại phiền phức, với khả năng của hắn bây giờ thì hầu như không có phiền phức gì không giải quyết được cả. Vấn đề hắn phải suy nghĩ là làm sao giải tâm kết cho Tuyết Nhan.
Tâm kết của Tuyết Nhan là do sợ hãi hạnh phúc biến mất, nàng lại trở về cuộc sống bất hạnh năm xưa.
Để nàng tự giải khai tâm kết thì chỉ có duy nhất thời gian, khi mà nàng sống hạnh phúc ở bên hắn, khi mà nàng nhận thấy cuộc sống bây giờ không dễ mất đi thì tâm kết sẽ dần tự giải khai.
Nhưng làm như vậy thì thời gian cần là khá lâu, lúc đó thì Tuyết Nhan cũng bị tâm ma quấy nhiễu, tẩu hỏa nhập ma mà chết rồi.
Vì thế bây giờ hắn nghĩ ra được một cách khác, đó là làm cho Lạc Tuyết Nhan nhận thức rằng từ trước tới nay nàng chưa từng bất hạnh, còn nhiều người còn bất hạnh hơn nàng, từ đó nàng sẽ thấy cuộc sống của mình từ trước tới nay vẫn còn tốt hơn người khác rất nhiều, chỉ có điều là bây giờ nàng càng hạnh phúc hơn mà thôi.
Quyết định như thế, tối hôm đó, sau khi làm một hồi xuân sắc trong căn phòng của khách điếm, khi Lạc Tuyết Nhan đang rúc đầu vào trong ngực hắn, ôm lưng hắn thật chặt như sợ hắn biến mất thì Trần Hạo Minh cất giọng hỏi:
- Sao mà ôm chặt vậy chứ? Nàng sợ ta đột ngột biến mất à? - Trần Hạo Minh cố gắng để tỏ ra vẻ cợt nhả, làm giảm áp lực cho Lạc Tuyết Nhan.
- Thiếp...
- Ta biết nàng nghĩ gì, ta cũng từng nói sẽ vĩnh viễn chăm sóc cho nàng, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
- Nhưng thiếp vẫn rất lo...
- Ta biết, nàng vẫn rất lo lắng phải không? Nhưng nàng có biết không? Cuộc sống trước kia của nàng cũng chưa phải là rất khổ, vẫn có người phục vụ nàng, cũng không có ai dám tự động trêu chọc nàng. Cuộc sống ấy thậm chí có người ước ao được như vậy mà không có cơ hội nàng biết không? Giống như Huyền Cầm năm xưa, nàng ta cũng phải chịu một tuổi thơ thật bất hạnh, đến khi tưởng chừng đã được yên ổn thì lại gặp một kiếp nạn nữa, nhưng nàng thấy không phải bây giờ nàng ta vẫn rất vui vẻ sao?
- Nhưng...
Trần Hạo Minh trực tiếp cắt lời nàng, mở miệng khoác lác:
- Không nhưng gì cả, nói cho nàng biết ta là cứu tinh của đời các mỹ nữ bất hạnh nha, kể cả người bất hạnh hơn nàng cả trăm lần theo ta cũng vẫn sẽ hạnh phúc, nàng có tin không? Ài, sứ mệnh mà của ta đó là "cứu rỗi mỹ nữ" đó, kể ra cũng thật là vất vả a.
Lạc Tuyết Nhan tâm trạng nặng nề cũng không khỏi phì cười, cái tên này đúng là khoác lác không biết ngượng, năm xưa không biết tên ăn chơi trác táng nào làm hại không biết bao nhiêu khuê nữ nhà lành nữa.
- Không tin? Được, ta dẫn nàng đến một nơi để chứng minh lời nói của ta là thật.
Nói xong đứng dậy tự mặc quần áo, mặc cho Lạc Tuyết Nhan đang nghi hoặc cũng dựng nàng dậy, tự tay mặc quần áo cho nàng, tranh thủ vuốt ve thêm một chút da thịt trắng như tuyết rồi kéo nàng ra khỏi khách điếm, đi sâu vào trong nội thành.
/129
|