Chiều hôm nay là trận so tài đầu tiên trong vòng đấu loại trực tiếp.
Trần Hạo Minh dù biết chắc những người tham gia không ai là đối thủ của hắn, thánh nhân cũng không có rảnh rỗi như vậy, nhưng mà hắn vẫn rất hứng thú với những trận tranh tài này.
Hắn muốn thu phục Võ Phong quốc, đó là vì tăng cường lực lượng cho liên minh, nhưng mặt khác đó chính là sử dụng những võ giả này để thâm nhập vào trong nhân gian.
Nên nhớ những tu chân giả kia luôn được dân thường xem như thần tiên vì họ có thể bay lượn, làm phép... Mặc dù những võ giả này cũng có thể dùng khinh công để phi hành trong thời gian ngắn nhưng họ luôn sống trong phàm giới, lại có tuổi thọ không dài hơn phàm nhân bao nhiêu nên rất quen thuộc đối với dân chúng.
Hơn nữa những võ giả này còn có một cái tài, đó là khả năng phát minh ra những thứ cổ quái mà phàm nhân cũng dùng được, gọi là cơ quan thuật nhưng theo Trần Hạo Minh thì nó khá giống với việc nghiên cứu cơ khí của kiếp trước, chỉ là chưa phát triển cho lắm mà thôi.
Chính thế mà hắn còn muốn chiêu mộ những nhân tài như thế này để chế tạo công cụ, giúp đời sống dân chúng được nâng cao, từ đó sẽ không bỏ Đông Tiên liên minh mà theo các giáo phái khác.
Đối thủ của hắn hôm nay chính là một tên chuyên luyện chế mấy thứ cơ quan như thế cho nên Trần Hạo Minh mới cảm thấy hứng thú như vậy.
Đối thủ của Trần Hạo Minh tên là Cơ Quan, nói đúng hơn đó là cách mà hắn tự gọi mình, hắn cảm thấy được cơ quan là linh hồn của hắn, lạc thú của hắn. Cơ Quan chỉ có tu vi tông sư nhưng không ít cao thủ tôn sư đã bị thua thiệt trong tay hắn, còn cao thủ nhân tiên thì chưa xuất hiện trong đợt tỷ võ này.
Cơ Quan trông bề ngoài tầm gần bốn mươi, nhìn qua giống như tên ho lao, người gầy còm, mặt hốc hác, vừa đi lại vừa ho khụ khụ giống như những người bị nhiễm khói bụi lâu năm vậy.
Hắn lên đài, cũng rất tôn trọng cúi chào Trần Hạo Minh nhưng không hề có một tia tự ti, khiếp đảm nào. Tuy hắn là người duy nhất trong mười sáu người có tu vi tông sư nhưng hắn không tin là mình thua kém bất cứ một người nào trong mười lăm người còn lại, ít nhất hắn cho là như thế.
Trọng tài tuyên bố bắt đầu rồi lui xuống để tránh bị ngộ thương, thi đấu này cũng không có luật lệ gì nhiều, trọng tài cũng chỉ có nhiệm vụ là tuyên bố người thắng cuộc mà thôi.
Cơ Quan cũng không nói gì nhiều mà lấy ra một thanh trường đao màu đỏ rực từ sau lưng, trên chỗ cầm đao có một vài nút bấm rất nhỏ, chứng minh thanh đao này chính là một thứ cơ quan cổ quái chứ không hề bình thường.
Cơ Quan lập tức huy đao chém về phía Trần Hạo Minh, chân khí mang theo sự nóng bức chứng tỏ hắn to luyện một loại chân khí dương cương cũng theo thân đao mà tỏa ra. Trần Hạo Minh cũng mỉm cười mà lấy ra thanh kiếm "Thiên sinh", thanh kiếm này tuy gọi là tiên thiên chí bảo nhưng lại khá giống với thanh kiếm nguyên bản mà hắn bắt chước, đó là không giết được người, chỉ cứu người, còn nó xé mở được không gian như trong truyện tranh không nữa.
Đao kiếm va chạm nhau, tuy "Thiên sinh" không thể làm tổn thương bất cứ thứ gì nhưng nó vẫn là tiên thiên chí bảo, hầu như không có thứ gì làm tổn thương nó được chính vì vậy mà thanh đao của Cơ Quan có vẻ "không hơn không kém" với thanh kiếm đó.
Lưỡi đao bị chặn, Cơ Quan biến chiêu đưa cán đao đập về phía bụng của Trần Hạo Minh, ngay khi sắp tới gần bàn tay đang đưa ra bắt thì từ dưới tận cùng của cán đao bỗng xuất hiện một lưỡi dao nhọn hoắt, chiêu này đúng là cực kỳ âm hiểm, làm người ta bất ngờ, khó tránh.
Trần Hạo Minh cũng chỉ mỉm cười mà biến đổi thế tay, lướt qua lưỡi dao kia mà bắt chặt lấy cán đao, khiến Cơ Quan nhưng không nhúc nhích được. Nhưng Cơ Quan lại mỉm cười cổ quái, cùng lúc đó từ cán đao mọc ra từng cái gai tua tủa sắc nhọn, Trần Hạo Minh hơi lỏng tay ra thì Cơ Quan xoay tròn cán đao, nhằm làm các cái gai ấy xoáy nát tay Trần Hạo Minh nhưng Trần Hạo Minh rút tay lại rất nhanh làm hắn hơi thất vọng.
Trần Hạo Minh càng ngày càng hứng thú với tên này, một cây đại đao mà đã có vài cơ quan thật âm hiểm, phải một tên tôn sư thì đã bị phế mất một tay rồi, còn đứng đây được hay sao. Nhưng Trần Hạo Minh vẫn muốn xem tên này có thủ đoạn gì nên lên tiếng châm chọc:
- Ngươi chỉ có từng ấy chiêu thôi hả? Có trò gì thì giở ra tiếp đi ta xem nào.
Cơ Quan cũng không thất vọng lâu, hắn thực ra còn khá nhiều thứ cổ quái hay ho mà tự hắn chế tạo ra nên cũng chỉ cười ta mà đáp:
- Thủ đoạn của ta ngươi sẽ còn nhiều, chỉ không biết ngươi còn đứng đó mà chứng kiến đến thủ đoạn cuối cùng không?
- Cứ tự nhiên, ta sẽ tiếp hết.
Cơ Quan gật đầu, không nói thêm gì nữa mà lấy ra từ trong người một cái kiếm và một cái khiên đều rất cổ quái. Thanh kiếm thì có vẻ hơi dài hơn các thanh kiếm thường dùng trên Tiên Linh đại lục, bề ngoài lại có vẻ hơi rỉ sét, nhìn trông như một đống phế thiết, cái khiên thì tròn tròn, lại khá nhỏ, chỉ bằng khoảng bốn bàn tay người lớn.
Trông một tổ hợp quái đản này mà nhiều người cảm thấy hứng thú, Trần Hạo Minh cũng không dùng thần thông để nhìn thấu thủ đoạn của Cơ Quan mà cũng chờ đợi hắn ra tay để thử xem độ âm hiểm của hai thứ này.
Trần Hạo Minh dù biết chắc những người tham gia không ai là đối thủ của hắn, thánh nhân cũng không có rảnh rỗi như vậy, nhưng mà hắn vẫn rất hứng thú với những trận tranh tài này.
Hắn muốn thu phục Võ Phong quốc, đó là vì tăng cường lực lượng cho liên minh, nhưng mặt khác đó chính là sử dụng những võ giả này để thâm nhập vào trong nhân gian.
Nên nhớ những tu chân giả kia luôn được dân thường xem như thần tiên vì họ có thể bay lượn, làm phép... Mặc dù những võ giả này cũng có thể dùng khinh công để phi hành trong thời gian ngắn nhưng họ luôn sống trong phàm giới, lại có tuổi thọ không dài hơn phàm nhân bao nhiêu nên rất quen thuộc đối với dân chúng.
Hơn nữa những võ giả này còn có một cái tài, đó là khả năng phát minh ra những thứ cổ quái mà phàm nhân cũng dùng được, gọi là cơ quan thuật nhưng theo Trần Hạo Minh thì nó khá giống với việc nghiên cứu cơ khí của kiếp trước, chỉ là chưa phát triển cho lắm mà thôi.
Chính thế mà hắn còn muốn chiêu mộ những nhân tài như thế này để chế tạo công cụ, giúp đời sống dân chúng được nâng cao, từ đó sẽ không bỏ Đông Tiên liên minh mà theo các giáo phái khác.
Đối thủ của hắn hôm nay chính là một tên chuyên luyện chế mấy thứ cơ quan như thế cho nên Trần Hạo Minh mới cảm thấy hứng thú như vậy.
Đối thủ của Trần Hạo Minh tên là Cơ Quan, nói đúng hơn đó là cách mà hắn tự gọi mình, hắn cảm thấy được cơ quan là linh hồn của hắn, lạc thú của hắn. Cơ Quan chỉ có tu vi tông sư nhưng không ít cao thủ tôn sư đã bị thua thiệt trong tay hắn, còn cao thủ nhân tiên thì chưa xuất hiện trong đợt tỷ võ này.
Cơ Quan trông bề ngoài tầm gần bốn mươi, nhìn qua giống như tên ho lao, người gầy còm, mặt hốc hác, vừa đi lại vừa ho khụ khụ giống như những người bị nhiễm khói bụi lâu năm vậy.
Hắn lên đài, cũng rất tôn trọng cúi chào Trần Hạo Minh nhưng không hề có một tia tự ti, khiếp đảm nào. Tuy hắn là người duy nhất trong mười sáu người có tu vi tông sư nhưng hắn không tin là mình thua kém bất cứ một người nào trong mười lăm người còn lại, ít nhất hắn cho là như thế.
Trọng tài tuyên bố bắt đầu rồi lui xuống để tránh bị ngộ thương, thi đấu này cũng không có luật lệ gì nhiều, trọng tài cũng chỉ có nhiệm vụ là tuyên bố người thắng cuộc mà thôi.
Cơ Quan cũng không nói gì nhiều mà lấy ra một thanh trường đao màu đỏ rực từ sau lưng, trên chỗ cầm đao có một vài nút bấm rất nhỏ, chứng minh thanh đao này chính là một thứ cơ quan cổ quái chứ không hề bình thường.
Cơ Quan lập tức huy đao chém về phía Trần Hạo Minh, chân khí mang theo sự nóng bức chứng tỏ hắn to luyện một loại chân khí dương cương cũng theo thân đao mà tỏa ra. Trần Hạo Minh cũng mỉm cười mà lấy ra thanh kiếm "Thiên sinh", thanh kiếm này tuy gọi là tiên thiên chí bảo nhưng lại khá giống với thanh kiếm nguyên bản mà hắn bắt chước, đó là không giết được người, chỉ cứu người, còn nó xé mở được không gian như trong truyện tranh không nữa.
Đao kiếm va chạm nhau, tuy "Thiên sinh" không thể làm tổn thương bất cứ thứ gì nhưng nó vẫn là tiên thiên chí bảo, hầu như không có thứ gì làm tổn thương nó được chính vì vậy mà thanh đao của Cơ Quan có vẻ "không hơn không kém" với thanh kiếm đó.
Lưỡi đao bị chặn, Cơ Quan biến chiêu đưa cán đao đập về phía bụng của Trần Hạo Minh, ngay khi sắp tới gần bàn tay đang đưa ra bắt thì từ dưới tận cùng của cán đao bỗng xuất hiện một lưỡi dao nhọn hoắt, chiêu này đúng là cực kỳ âm hiểm, làm người ta bất ngờ, khó tránh.
Trần Hạo Minh cũng chỉ mỉm cười mà biến đổi thế tay, lướt qua lưỡi dao kia mà bắt chặt lấy cán đao, khiến Cơ Quan nhưng không nhúc nhích được. Nhưng Cơ Quan lại mỉm cười cổ quái, cùng lúc đó từ cán đao mọc ra từng cái gai tua tủa sắc nhọn, Trần Hạo Minh hơi lỏng tay ra thì Cơ Quan xoay tròn cán đao, nhằm làm các cái gai ấy xoáy nát tay Trần Hạo Minh nhưng Trần Hạo Minh rút tay lại rất nhanh làm hắn hơi thất vọng.
Trần Hạo Minh càng ngày càng hứng thú với tên này, một cây đại đao mà đã có vài cơ quan thật âm hiểm, phải một tên tôn sư thì đã bị phế mất một tay rồi, còn đứng đây được hay sao. Nhưng Trần Hạo Minh vẫn muốn xem tên này có thủ đoạn gì nên lên tiếng châm chọc:
- Ngươi chỉ có từng ấy chiêu thôi hả? Có trò gì thì giở ra tiếp đi ta xem nào.
Cơ Quan cũng không thất vọng lâu, hắn thực ra còn khá nhiều thứ cổ quái hay ho mà tự hắn chế tạo ra nên cũng chỉ cười ta mà đáp:
- Thủ đoạn của ta ngươi sẽ còn nhiều, chỉ không biết ngươi còn đứng đó mà chứng kiến đến thủ đoạn cuối cùng không?
- Cứ tự nhiên, ta sẽ tiếp hết.
Cơ Quan gật đầu, không nói thêm gì nữa mà lấy ra từ trong người một cái kiếm và một cái khiên đều rất cổ quái. Thanh kiếm thì có vẻ hơi dài hơn các thanh kiếm thường dùng trên Tiên Linh đại lục, bề ngoài lại có vẻ hơi rỉ sét, nhìn trông như một đống phế thiết, cái khiên thì tròn tròn, lại khá nhỏ, chỉ bằng khoảng bốn bàn tay người lớn.
Trông một tổ hợp quái đản này mà nhiều người cảm thấy hứng thú, Trần Hạo Minh cũng không dùng thần thông để nhìn thấu thủ đoạn của Cơ Quan mà cũng chờ đợi hắn ra tay để thử xem độ âm hiểm của hai thứ này.
/129
|