Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 125: Đổi cưới

/213


Trương ngũ phu nhân nói: “Danh tiết của Tứ nha đầu đã mất, ngoại trừ Đào ca nhi còn có thể gả cho ai? Lão hầu gia đã đáp ứng bàn bạc với cha chồng chuyện này. Sợ là không được bao lâu, sẽ có kết quả.”

Lục Thanh Lam ra vẻ cao thâm nói: “Ai u, vậy thật có chút đáng tiếc...” Nói tới đây, lại cố ý dừng lại không thể nhiều lời.

Trương ngũ phu nhân bị gợi lên lòng hiếu kỳ. “Lục nha đầu lời này là có ý gì, làm gì mà noi một nửa lưu một nửa chứ?”

Lục Thanh Lam lúc này mới giảm thanh âm thấp xuống, nói với Trương ngũ phu nhân: “Chuyện này vốn không nên nói cho cữu mẫu, nhưng ta là người luôn luôn muốn giúp người, có một số việc không cảnh tỉnh ngài một chút tâm không đành lòng. Ta thấy biểu ca là nhân tài, cùng Tứ tỷ tỷ là một đôi trời đất tạo nên, cửa hôn sự này không thành được, không phải là đáng tiếc hay sao?”

Trương ngũ phu nhân kinh hãi: “Ngươi có ý gì, cửa hôn sự này sao lại không thành được?”

Lục Thanh Lam nói: “Cữu mẫu có điều không biết, Tứ tỷ tỷ ta có vị biểu ca của Bình Lương hầu phủ, tên là Triệu Thanh, với Tứ tỷ tỷ tình thâm vô cùng, lần này xảy ra chuyện như vậy. Tam thẩm thẩm đã sớm phái người đưa tin cho Bình Lương hầu phủ, ta đoán là muốn gả Tứ tỷ tỷ đến Bình Lương hầu phủ. Thật ra Trương Đào biểu ca phẩm hạnh tài năng so với Triệu Thanh kia đâu kém, Tam thẩm thẩm cần gì phải bỏ gần cầu xa, ta thật sự không thể lý giải.”

Trương ngũ phu nhân giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tam phu nhân khinh người quá đáng.”

Lục Thanh Lam thản nhiên nói: “Cữu mẫu muốn kết thân với Tam phòng, cần phải mau lên a, nếu không một cửa hôn sự tốt đẹp sẽ bị người khác đoạt đi mất, vậy cũng không phải là chuyện đáng vui.” Giống như là mới chợt nhận ra, che miệng nhỏ của mình nói: “Ai ôi, ngài xem ta này, những thứ này ta không nên nói, nhị vị ngài đừng nghe ta đây nói hươu nói vượn, ta còn phải đi gặp mẫu thân của ta, vậy xin từ biệt.”

Thi lễ một cái sau, lập tức liền đi.

Trương ngũ phu nhân nhìn bóng lưng thướt tha mềm mại của nàng, thấy nàng bước đi, dáng vẻ, tư thái ưu nhã xuất trần, nhớ tới lúc trước bọn họ đã từng muốn tiểu cô nương này làm con dâu của mình, dù nàng ngạo mạn tự đại đi nữa, cũng cảm thấy nhi tử của của mình quả thực không xứng với người ta.

Trở lại Ngạc quốc công phủ, vợ chồng hai người nhớ tới lời Lục Thanh Lam nói, càng nghĩ càng không nỡ. Lại thấy Lục Kháng vốn không tới gặp lão Ngạc quốc công, cũng có chút đứng ngồi không yên. Ngày hôm sau hai người lại dẫn theo bà mối đi Trường Hưng hầu phủ.

Lão hầu gia nghe nói cặp đôi tuyệt thế này lại tới nữa, gọi người cản bọn hắn, căn bản không cho bọn họ vào phủ.

Trương ngũ phu nhân vừa thấy điệu bộ này, càng tin lời Lục Thanh Lam, Trường Hưng hầu phủ đây là ỷ thế hiếp người, mặt ngoài nói muốn đem Tứ cô nương gả cho nhi tử bọn họ, trên thực tế là muốn nghị hôn cùng Bình Lương hầu phủ.

Trương ngũ phu nhân cũng cay cú, lúc này đứng ở trước cửa Trường Hưng hầu phủ ồn ào.

“Hôm nay Trường Hưng hầu phủ nếu không giải thích cho ta, ta sẽ không đi.”

“Nhi tử của ta cứu Tứ cô nương từ trong hồ nước lạnh như băng, da thịt tương thân, ôm cũng ôm rồi, Trường Hưng hầu phủ các ngươi sao không chịu đáp ứng cửa hôn sự này?”

Giọng Trương ngũ phu nhân không nhỏ, thanh âm quả thực rất vang, lại dùng sức hô hoán tin tức, thoáng cái đã hấp dẫn rất nhiều dân chúng tới vây xem, trong lúc nhất thời ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh không ít người.

Trương ngũ phu nhân chính là người điên, càng nhiều người, nàng càng làm ầm ĩ càng vui: “Hôm nay Trường Hưng hầu phủ nếu không cho chúng ta một cái công đạo, chúng ta sẽ viết đơn kiện lên Thuận Thiên phủ.”

“Không đáp ứng, ta liền dứt khoát treo cổ ở cửa Trường Hưng hầu phủ, để cho mọi người nhìn xem Trường Hưng hầu phủ các ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng như thế nào!” Người này nói xong cũng thật dũng cảm, thật sự tìm một dải lụa trắng thật dài treo lên một cây đại thụ trước cửa hầu phủ bộ dạng chuẩn bị leo lên.

Người ở cửa càng tụ càng nhiều, mọi người nghị luận rối rít.

“Bà nương này là người nhà ai? Sao lại bưu hãn như vậy?”

“Nàng nói có thật không thế? Nhi tử của nàng cứu Tứ tiểu thư hầu phủ từ trong nước ra ư? Vậy hầu phủ còn không đem Tứ tiểu thư gả đi, cũng có chút không đúng rồi.”

...

Ngoài cửa náo nhiệt giống như hát tuồng, Lục Thanh Lam nghe xong mỉm cười: “Trương ngũ phu nhân này thật là một người kì diệu!” Nàng vốn còn muốn cho người nhắc nhở Trương ngũ phu nhân làm như thế nào, không ngờ giờ không cần phiền toái như vậy rồi.

Mẹ con Lục Thanh Nhân một lòng muốn hại nàng, nàng đương nhiên dùng gậy ông đập lưng ông, nhất định tìm cách khiến Lục Thanh Nhân gả cho Trương Đào mới được.

Lão hầu gia cũng nghe nói, giận quát lên như sấm, mắng Lão phu nhân một trận, bảo nàng ra thu thập tàn cuộc. Rốt cuộc là người nhà mẹ đẻ của Lão phu nhân, nàng ra mặt mới thích hợp nhất.

Lão phu nhân mang theo Hứa ma ma đi ra cửa hầu phủ, nhìn thấy cửa đông nghịt người như vậy, cháu dâu của mình ở đây vừa ca vừa múa, rất giống tiểu sửu (thằng hề)trong hí văn, làm sao còn có nửa điểm tôn kính của con dâu công phủ? Nàng cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt, tức giận đập quải trượng lớn tiếng nói: “Tức phụ lão ngũ, ngươi đang làm gì vậy?”

Trương ngũ phu nhân thấy Lão phu nhân tới, tựa như đánh máu gà: “Cô cô, hôm nay ta tới, là muốn ngươi cho ta một câu trả lời thật lòng, lúc nào mới bằng lòng gả Tứ nha đầu?”

Lão phu nhân nói: “Lão hầu gia không phải là đã nói, chuyện này phải thương lượng với đại ca một phen, bảo các ngươi trở về đợi tin tức, các ngươi tới đây náo cái gì, cũng không ngại mất mặt?”

Trương ngũ phu nhân nói: “Còn để cho chúng ta đợi tin tức? Đừng cho chúng ta là ngốc, các ngươi căn bản là không muốn gả Tứ nha đầu. Các ngươi là muốn gả Tứ nha đầu đến Bình Lương hầu phủ. Đào nhi mạo hiểm tính mạng cứu Tứ nha đầu, các ngươi chẳng những không biết ơn, còn xem chúng ta như khỉ mà trêu đùa như vậy, Trường Hưng hầu phủ làm sao giữ chữ tín với người khác?”

Trương ngũ phu nhân càng nói càng hăng, “Hôm nay ta liền treo cổ ở cửa Trường Hưng hầu phủ.” Nói xong thật sự đá ngã cái ghế dưới chân, cả người treo lên lụa trắng.

Bà tử của Trương ngũ phu nhân khóc trời dập đất: “Phu nhân, sao ngài có thể nghĩ quẩn như vậy? Trường Hưng hầu phủ ép chết người a?”

Lão phu nhân sợ hết hồn, không ngờ người này chơi thật, lập tức kêu lên: “Mau cứu người.”

Mấy bà tử ba chân bốn cẳng cứu Ngũ phu nhân xuống. Ngũ phu nhân rầm rì nằm trên đất giả chết.

Ngũ lão gia vỗ bắp đùi la to: “Ôi, Trường Hưng hầu phủ khinh người quá đáng, không có cách nào để sống!”

Đám người xung quanh chỉ trỏ quở trách Trường Hưng hầu phủ không đúng.

“Dù sao nhi tử của người ta liều mình cứu Tứ tiểu thư, tại sao có thể qua sông đoạn cầu như vậy?”

“Cho dù Ngạc quốc công phủ xuống dốc, cũng không nên trông cao đạp thấp như vậy.”

...

Lão phu nhân nghe thấy tiếng nghị luận như vậy, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, tình huống như vậy vẫn là lần đầu nàng trải qua, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Tiếng nghị luận của mọi người càng lúc càng lớn, Lão phu nhân rốt cục cũng chịu không nổi, nói: “Đừng náo nữa, người nào nói cho các ngươi Trường Hưng hầu phủ không chịu đáp ứng, ta hôm nay liền thay mặt Lão hầu gia đáp ứng cửa hôn sự này.”

Ngũ phu nhân vốn đang nằm trên đất giả chết, nghe xong lời này, lập tức lục cục bò dậy: “Chuyện này là thật ư?”

Lão phu nhân thấy nàng vừa rồi vẫn làm bộ làm tịch, giận đến sôi máu, “Lời của ta, đinh là đinh mão là mão, chưa bao giờ không tính.”

Ngũ phu nhân nói: “Đã như vậy, ta đã mang canh thiếp* của Đào ca nhi đến, chúng ta ngay tại trước mặt mọi người, trao đổi canh thiếp trước.” Ngũ phu nhân từ trong lòng ngực lấy ra canh thiếp của nhi tử, giao cho Lão phu nhân.

(*)庚帖 canh thiếp canh thiếp (ghi ngày, giờ, tháng, năm sinh)

Chỉ mới một lát, Lão phu nhân đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, lúc này cũng đã trấn định. Phân phó bên tai Hứa ma ma mấy câu, trên mặt Hứa ma ma lộ ra thần sắc kinh ngạc, nàng không dám chậm trễ, rất nhanh liền vào phủ lấy ra một tờ canh thiếp. Lão phu nhân trực tiếp đem canh thiếp cho Ngũ phu nhân.

Ngũ phu nhân trân trọng thu canh thiếp, vui mừng quá đỗi.

Lão phu nhân nổi giận nói; “Hiện giờ ngay cả canh thiếp cũng đổi, còn ăn vạ ở chỗ này làm gì? Không sợ mất mặt ư, còn không cút trở về phủ cho ta!”

Trương ngũ phu nhân mục đích đạt thành, cao hứng vạn phần, làm sao còn ở lại chỗ này càn quấy, liền dẫn người trở về Ngạc quốc công phủ. Dân chúng thấy không còn náo nhiệt gì hay để xem, cũng dần dần tán đi.

Lão phu nhân vừa trở vào trong phủ, Bành ma ma bên cạnh Tam phu nhân liền tới, hành lễ nói: “Phu nhân xin ngài đi Hằng Phong uyển một chuyến.”

Triệu thị là vãn bối, vốn nên là Triệu thị làm con dâu đi Mục Nguyên đường bái kiến Lão phu nhân, chẳng qua Triệu thị bị Lão hầu gia cấm túc ở trong tiểu viện, chỉ đành ủy khuất Lão phu nhân hu tôn hàng quý* đi Hằng Phong uyển.

(*)纡尊降贵 Hu tôn hàng quý : người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp

Lão phu nhân biết mẹ con Triệu thị nhận được thông báo chuyện nàng nhận lời hôn sự với công phủ, nàng cũng đang muốn thương lượng với Triệu thị một chút, liền chuyển qua đi Hằng Phong uyển.

Vừa vào cửa, liền phát hiện bọn hạ nhân trong tiểu viện đều câm như hến, không khí vô cùng ngưng trọng. Cũng không thấy con dâu Triệu thị đợi nàng ở trong tiểu viện, Lão phu nhân đành phải tự mình vào phòng của Triệu thị. Liền thấy Triệu thị tóc tai bù xù ngồi ở đó, tinh thần héo rũ. Lục Thanh Nhân đang ngồi trên một cái ghế bên cạnh ô ô khóc.

Cũng không ai chào hỏi Lão phu nhân. Lão phu nhân không khỏi giận dữ: “Gặp trưởng bối lễ cũng không làm, tất cả phản rồi phải không?”

Triệu thị ngẩng đầu nhìn Lão phu nhân, trong mắt tràn đầy oán độc, giọng căm hận nói: “Trưởng bối ư? Chưa từng thấy trưởng bối nào lang tâm cẩu phế như vậy, vì nhà mẹ của mình, lại đẩy tôn nữ vào hố lửa. Trong lòng ngài còn có Tam gia, còn có Nhân tỷ nhi ư, chúng ta bị Nhị phòng tính kế, ngài không nói gì cứu vãn, vậy mà còn đồng ý hôn sự của Ngạc quốc công phủ. Trương Đào là mặt hàng gì, ngài thật sự không biết sao?”

Lục Thanh Nhân cũng đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt hiện đầy nước mắt, la lớn: “Ta không muốn gả cho Trương Đào kia, thay vì gả cho hắn, còn không bằng dứt khoát cạo đầu làm ni cô!”

Lão phu nhân bị hai mẹ con trách móc một trận, nghĩ đến mình lúc trước bày mưu tính kế còn không phải là vì các nàng, giận đến huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, chợt tiến lên mấy bước, quay đầu cho Triệu thị một bạt tai. “Ngươi quỳ xuống cho ta! Ta làm nhiều như vậy, cũng là vì ai? Các ngươi đúng là bạch nhãn lang, quả thực là chó cắn Lã Động Tân —— không biết lòng người tốt!”

Cái tát này của nàng cực kỳ dùng sức, làm Triệu thị trực tiếp úp ngã trên mặt đất.

Lão phu nhân thân là đích nữ công phủ, lúc tới hầu phủ Ngạc quốc công phủ chưa xuống dốc, cộng thêm qua nhiều năm làm mưa làm gió ở hầu phủ, vẫn rất có uy nghiêm.

Triệu thị thấy nàng nổi giận, lại không thể tự chủ quỳ xuống.

Lão phu nhân ngồi ở trên cao, phân phó hứa ma ma: “Ngươi nói cho Tam phu nhân, ta đưa cho tức phụ lão ngũ là canh thiếp của ai.”

Triệu thị kinh ngạc nhìn Hứa ma ma, Hứa ma ma mới giảm thấp thanh âm nói: “Lão phu nhân cho chính là canh thiếp của Ngũ cô nương.”

Triệu thị thất kinh: “Cái gì? Ngài đem canh thiếp của Ngũ nha đầu cho bọn họ?” Trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không kịp phản ứng, “Vậy Tứ nha đầu làm sao bây giờ?”

Nàng tâm tình kích động, đã quên hạ giọng.

Lão phu nhân đang muốn giải thích cho nàng, bỗng nhiên nhìn thấy có thân ảnh nha hoàn chợt lóe bên ngoài phòng, lập tức trầm quát một tiếng: “Người nào bên ngoài, lén lén lút lút?”

Liền thấy bên ngoài một tiểu nha đầu xấu xí mặc áo màu xanh, khom người nói: “Nô tỳ Tiểu Hoa, tới dâng trà cho Lão phu nhân.”

Lão phu nhân thấy tiểu nha đầu thần thái coi như trấn định, lòng nghi ngờ trong lòng bớt đi không ít. Tam phu nhân phất tay một cái nói: “Để chén trà xuống, lui ra đi.”

Tiểu nha hoàn nhanh nhẹn bưng một chén trà đặt ở trước mặt Lão phu nhân, sau khi hành lễ liền lui xuống.

Tam phu nhân lúc này cũng phản ứng lại, “Ngài là muốn đem Ngũ nha đầu gả cho đủ số ư? Ngũ lão gia và Ngũ phu nhân Quốc công phủ là nhân vật nổi danh khó chơi, bọn họ có thể đồng ý không? Còn có, Nhân tỷ nhi của ta phải làm sao?” Vừa rồi còn oán giận Lão phu nhân gả Lục Thanh Nhân cho Trương Đào.

Lão phu nhân hừ một tiếng: “Ngươi làm mẫu thân, cũng không có chút tính toán trước nào sao?”

Nàng dám đem canh thiếp của Lục Thanh Dung cho Trương ngũ phu nhân, đương nhiên là đã nghĩ kỹ đường lui.

Dừng một chút, nàng lại nói: “Lão Ngũ và tức phụ lão Ngũ, ta sẽ tìm cách trấn an.” Tức phụ Lão ngũ là một kẻ tham tiền, cùng lắm thì cho nàng nhiều tiền một chút, về phần lão Ngũ, dễ giải quyết hơn. “Hôn sự của Nhân nhi, tình thế hiện giờ, cũng chỉ đành tin vào Bình Lương hầu phủ các ngươi rồi...”

Tam phu nhân đã hiểu rõ: “Ý của ngài, là muốn Nhân tỷ nhi gả cho Thanh nhi?” Thanh nhi, chính là Triệu Thanh.

Lão phu nhân nói: “Chất nhi kia của ngươi không phải là vẫn một mối tình thâm nhớ mãi không quên với Tứ nha đầu đấy sao, chỉ cần hắn không chê Tứ nha đầu, nguyện ý cưới Tứ nha đầu làm vợ, người khác có thể nói gì? Huống chi Bình Lương hầu phủ là nhà ngoại của Tứ nha đầu, Mã thị lại là cữu mẫu của Tứ nha đầu, Tứ nha đầu cho dù thanh danh có thiếu sót, cũng sẽ không có gì đáng ngại. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có biện pháp này ổn thỏa nhất.”

Triệu thị hôm qua tức đến hồ đồ, trong lúc nhất thời thế nhưng không nghĩ đến lốp xe dự phòng Triệu Thanh này. Nhất thời cao hứng trở lại, “Ngài nói có lý, vậy ta liền viết cho nương ta một phong thư, van xin nàng hỗ trợ tác hợp chuyện này.” Nhị tẩu Mã thị của nàng nâng cao đạp thấp, vẫn luôn rất không ưa Lục Thanh Nhân, cho dù Lục Thanh Nhân không xảy ra chuyện này, nàng cũng không muốn để Triệu Thanh cưới Lục Thanh Nhân, huống chi hiện giờ Lục Thanh Nhân danh tiếng lộn xộn. Chẳng qua bên trong Bình Lương hầu phủ, Lão phu nhân Vương thị nói một không hai, ngay cả hôn sự của tôn nhi tôn nữ toàn bộ đều do nàng làm chủ, chỉ cần Lão phu nhân đồng ý, Mã thị không muốn thì thế nào?

Về phần Lục Thanh Dung, Tam phu nhân ước gì nàng đi tìm chết.

Nghĩ tới đây, càng cảm thấy chuyện này khả thi, vội vàng phân phó nha hoàn đi lấy giấy bút.

Bà tức hai người thương lượng khí thế ngất trời, chính chủ lại không chịu đồng ý tính toán của bọn họ, Lục Thanh Nhân thấy tổ mẫu và mẫu thân muốn đem mình gả cho biểu ca Triệu Thanh, nhất thời lớn tiếng hét lên: “Ta không muốn gả cho Thanh biểu ca, ta không muốn gả cho Thanh biểu ca!”

Nàng còn muốn gả cho Lý Ngọc đấy, đức hạnh kia của Triệu Thanh, xách giày cho Lý Ngọc cũng không xứng.

Lão phu nhân không khỏi giận dữ: “Gặp phải chuyện lớn như vậy, ngươi còn có mặt mũi ở đây nói bừa. Người đâu, kéo Tứ cô nương xuống cho ta, trông coi chặt chẽ!”

Không nói Tam phòng nghị luận chuyện đổi cưới. Lục Thanh Lam giờ phút này đang trong phòng vẽ hoa, Mặc Hương đi tới bên tai của nàng, cúi đầu nói mấy câu.”Tiểu Hoa tỷ tỷ bên kia truyền đến tin tức, Lão phu nhân muốn đem Ngũ cô nương...”

Lục Thanh Lam không khỏi ngừng bút, suy ngẫm một lát, nhất thời liền cười. “Ta nói Lão phu nhân bình thường rất thương yêu Tứ tỷ tỷ, lần này sao lại nỡ đẩy nàng vào hố lửa chứ? Thì ra là lấy Ngũ tỷ tỷ làm bè, đáng tiếc Ngũ tỷ tỷ ở trước mặt nàng làm bộ khiêm tốn, giả bộ tôn nữ hiếu thuận mười mấy năm, nhưng không làm cho tâm của Lão phu nhân ấm lên chút nào.”

Mặc Hương cũng không khỏi cười. Tam phòng loạn thành bộ dáng này, cũng thật khiến bọn nàng cười chê. “Tứ cô nương cũng được, Ngũ cô nương cũng được, dù sao cũng là chuyện của Tam phòng các nàng, chúng ta ở một bên xem náo nhiệt được rồi.” Nàng cũng không có bất kỳ ấn tượng gì tốt với Ngũ cô nương Lục Thanh Dung.

Lục Thanh Lam lắc đầu nói: “Lời này của ngươi không đúng. Tứ tỷ tỷ và Trương Đào mới là một đôi trời đất tạo nên, nếu ta không thể thành toàn cho bọn họ, chẳng phải là ngủ không yên sao?”

Mặc Hương cũng lớn gan, nói: “Cô nương có ý là?”

Lục Thanh Lam liền đứng lên, lười biếng duỗi lưng một cái. “Ngũ tỷ tỷ là người đáng thương, cái gì cũng không biết, ta đây làm muội muội có nghĩa vụ nhắc nhở nàng một câu, ngươi nói có đúng không?”

Mặc Hương lập tức cười hì hì đỡ cánh tay Lục Thanh Lam.

Chủ tớ hai người chặn Lục Thanh Dung lại ở phụ cận Thúy Trúc Lâm. Nàng mặc một bộ bối tử màu xanh nhạt, trang phục cực kỳ mộc mạc. Phía sau đi theo một tiểu nha đầu, bưng một hũ sành, đang định đi đưa canh tẩm bổ cho Tam phu nhân và Lục Thanh Nhân.

Lục Thanh Lam mỉm cười nói: “Ngũ tỷ tỷ đây là muốn đi đâu?”

Bởi vì Lục Thanh Nhân cực kỳ hận Lục Thanh Lam, bình thường Lục Thanh Dung cũng không thể tiếp xúc nhiều với Lục Thanh Lam. Vì vậy thấy nàng không khỏi nhíu mày: “Lục muội muội có chuyện gì sao, ta vội đi mang canh cho mẫu thân và Tứ tỷ tỷ, nếu ngươi không có chuyện gì trọng yếu, xin tránh ra. Canh này nguội sẽ không tốt.”

Lục Thanh Lam cười híp mắt đi lên trước, vạch nắp hũ, để sát vào ngửi nói: “Đây là canh tôm nấu mướp đậu phải không, thật là thơm a, là Ngũ tỷ tỷ tự mình xuống bếp làm sao? Ngũ tỷ tỷ thật đúng là khéo tay, thủ nghệ thật giỏi a.”

Lục Thanh Dung nhíu mày nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Nếu Lục Thanh Nhân biết nàng và Lục muội muội ở chỗ này nói chuyện lâu như vậy, còn không biết tức giận thành cái dạng gì, đến lúc đó nàng lại bị khi dễ.

Lục Thanh Lam nói: “Chỉ tiếc có vài người chính là không quen cho bạch nhãn lang ăn, cho dù ngươi đối với các nàng tốt hơn nữa, các nàng chẳng những không biết ơn, còn muốn đẩy ngươi vào hố lửa.”

Lục Thanh Dung cười lạnh nói: “Những lời khích bác ly gián này, ngươi cũng không cần nói với ta. Dù nói thế nào, chúng ta cũng là người một nhà, quang vinh thì cùng quang vinh, tổn hại thì cùng tổn hại, ta sẽ không đứng ở phe ngươi.” Lại nói, đồng dạng là cô nương của hầu phủ, Lục Thanh Lam từ nhỏ đến lớn, người nhà sủng ái nàng, quận chúa công chúa và bạn bè tâm đầu ý hợp với nàng, nam tử xuất sắc như Tiêu Thiểu Giác Lý Ngọc đều vây quanh nàng, Lục Thanh Dung đố kỵ muốn điên, cộng thêm những năm này ân oán của Nhị phòng và Tam phòng, nàng đối với Lục Thanh Lam chỉ có hận, cũng không có chút hảo cảm nào.

Lục Thanh Lam không khỏi nở nụ cười.”Ngươi cho rằng ngươi khúm núm nịnh bợ lấy lòng các nàng như vậy, Tam thẩm thẩm có thể mềm lòng an bài cho ngươi một mối hôn sự tốt ư?”

Mặt Lục Thanh Dung liền biến sắc, những lời này của Lục Thanh Lam nói trúng tâm tư của nàng. Câu kế tiếp, lại càng giống như sấm sét giữa trời quang vang lên bên tai nàng.

“Ngươi cũng biết, hôm nay ở cửa phủ, Lão phu nhân đưa cho Ngạc quốc công phủ là canh thiếp của ai chứ?”

Lục Thanh Dung chỉ cảm thấy đầu ầm một tiếng, trong một chớp mắt sắc mặt trở nên trắng bệch: “Ngươi nói gì, ngươi lặp lại lần nữa?”

Lục Thanh Lam cười nói: “Ngũ tỷ tỷ không phải là chán ghét ta, không thích nói chuyện với ta sao? Ta cũng không muốn ở chỗ này khiến người chán ghét thêm phiền.” Nói xong xoay người đi.

Lục Thanh Dung kéo lại tay áo của nàng nói: “Ngươi nói lại cho rõ ràng!”

Lục Thanh Lam nói: “Ta không phải là đã nói rất rõ ràng. Canh thiếp Lão phu nhân đưa cho Trương ngũ phu nhân, vốn cũng không phải là của Tứ tỷ tỷ, mà là của ngươi, Lão phu nhân là muốn nhét ngươi vào Ngạc quốc công phủ trấn an Trương gia, sau đó gả Tứ tỷ tỷ đến Bình Lương hầu phủ.”

Trước đây Lục Thanh Dung đã ngầm trộm nghe một chút tin tức, nói là Lão phu nhân cố ý muốn đem nàng gả cho Trương Đào, cho nên nàng vừa nghe những lời này, lập tức liền tin bảy tám phần.

“Đem Tứ tỷ tỷ đến Bình Lương hầu phủ? Vậy ta làm sao bây giờ?” Lục Thanh Dung lẩm bẩm nói. Lục Thanh Dung là một người có tâm, đã sớm nghe ngóng lai lịch của Trương Đào rõ ràng, Trương Đào này chẳng những là ác ma háo sắc, lại là người cực kỳ biến thái, bình thường nữ nhân hắn hoan hảo cùng đều bị hắn dùng các loại hình cụ biến thái tra tấn. Người này còn thích uống rượu, mà tửu lượng rất kém, một khi uống rượu say, sẽ động thủ đánh nữ nhân, có lần ở trong thanh lâu, đánh chết một cái kỹ nữ, vẫn là Trường Hưng hầu phủ ra mặt giải quyết chuyện này.

Người như vậy nếu thật sự gả cho hắn, có khác gì vào địa ngục chứ?

Lục Thanh Lam thản nhiên nói: “Ngũ tỷ tỷ vẫn là tự cầu nhiều phúc đi.” Nói xong mang theo Mặc Hương từng bước chậm rãi đi xa.

Lục Thanh Dung hét lớn một tiếng: “Lục Thanh Lam, ta làm sao biết không phải là ngươi ly gián?”

Lục Thanh Lam dừng bước, quay đầu lại nhìn Lục Thanh Dung một cái: “Tứ tỷ tỷ không phải là người giấu được chuyện này, Ngũ tỷ tỷ thông minh như vậy, ngươi muốn tìm cách, không phải cái gì cũng rõ?”

Đợi Lục Thanh Lam đi xa, nha đầu Xuân Bình của nàng có chút thấp thỏm nói: “Cô nương, lời Lục cô nương nói có phải thật không? “

Sắc mặt Lục Thanh Dung âm trầm: “Mặc kệ nàng nói có phải thật hay không, chuyện này ngươi không được nói với người khác, biết không?”

Xuân Bình gật đầu. Lục Thanh Lam sở dĩ dám đem lời này với nàng rõ ràng như vậy, chính là chắc chắn nàng sẽ không loạn truyền ra bên ngoài. Bởi vì như vậy cố nhiên có thể hại được Lục Thanh Lam, cũng sẽ khiến Lão phu nhân và Tam phu nhân sinh ra lòng nghi ngờ với nàng, Lục Thanh Dung tuyệt sẽ không làm như vậy.

Lục Thanh Dung chỉnh đốn tâm tình, mang theo nha hoàn đến Hằng Phong uyển.

Triệu thị vốn có chút chán ghét thứ nữ này, nếu đổi lại thường ngày, nàng chịu khuất nhục bởi Nhị phòng, nàng tuyệt không muốn gặp nàng ta dưới loại tình huống này, chẳng qua bởi vì nàng sẽ thay thế Lục Thanh Nhân gả vào Ngạc quốc công phủ, Triệu thị rốt cuộc cũng có chút chột dạ, bảo người đem nàng vào.

Lục Thanh Dung cung kính hành lễ cho Triệu thị, sau đó nói: “Ta cố ý xuống bếp, nấu canh tôm nấu mướp đậu mẫu thân thích nhất, kính xin mẫu thân thưởng thức.”

Triệu thị phá lệ ôn hoà với nàng, bảo Bành ma ma bới thêm một chén canh nữa cho nàng uống. Sau đó nói: “Canh này ngươi nấu rất được, càng khó chính là một mảnh hiếu tâm này. Lúc nào Tứ nha đầu mới có thể hiểu chuyện giống như ngươi thì tốt rồi.”

Thái độ nàng bỗng nhiên chuyển biến một trăm tám mươi độ, trong lòng Lục Thanh Dung nghi ngờ, càng tin Lục lời Thanh Lam nói.

Triệu thị lại nói: “Đợt này bận rộn chuyện Lễ ca nhi, vẫn sơ sót ngươi, chỗ ngươi nếu thiếu cái gì, cứ việc nói với Bành ma ma.” Lại phân phó Bành ma ma nói: “Ngũ tiểu thư muốn cái gì, đều cố gắng cho nàng.”

Bành ma ma nói: “Vâng!” Rồi trêu ghẹo Lục Thanh Dung nói: “Phu nhân lòng từ bi, Ngũ tiểu thư không thể bỏ sót cơ hội!”

Mọi người trong phòng nở nụ cười, Lục Thanh Dung bất đắc dĩ cũng cười khan vài tiếng theo, chỉ cảm thấy nội tâm chua xót vô cùng.

Lục Thanh Dung lại thật cẩn thận nói cùng Triệu thị mấy câu, mới nói: “Mẫu thân, ta muốn đi thăm Tứ tỷ tỷ.”

Triệu thị nói: “Nàng đang cáu kỉnh, ngươi đi khuyên nhủ nàng cũng tốt.”

Lục Thanh Dung liền đi theo tiểu nha hoàn tiến vào gian phòng của Lục Thanh Nhân.

Lục Thanh Dung mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lục Thanh Nhân ở trong phòng chỉ vào mũi của nha hoàn mắng: “Rót nước trà nóng như vậy cho bổn tiểu thư, ngươi muốn bỏng chết ta sao?”

Nha hoàn kia quỳ ở đó, cúi thấp đầu không dám nói lời nào. Lục Thanh Nhân bây giờ là nhìn ai cũng không vừa mắt, không tới thời gian một ngày, nha hoàn bị nàng xử phạt đã đến mười mấy người. Nàng dù sao cũng chỉ là tìm người trút giận, thế cho nên bọn nha hoàn ai cũng không dám đến gần nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thanh Dung, “Ngươi tới vừa lúc.” Lại đá nha hoàn kia một cước: “Cút ra ngoài!”

Nha hoàn kia như được đại xá, lui ra ngoài.

Lục Thanh Dung kêu một tiếng: “Tứ tỷ tỷ.”

Lục Thanh Nhân phân phó nói: “Tổ phụ phạt ta sao chép Liệt nữ truyền và Hiếu kinh, ngươi thay ta sao chép đi.” Vênh mặt hất hàm sai khiến, không giống như là nói chuyện với muội muội, ngược lại giống như là đang nói chuyện với nô tài.

Lục Thanh Dung nhớ tới nàng hại mình như vậy, vậy mà không có nửa điểm áy náy, còn không có lương tâm bằng Tam phu nhân. Trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ lửa giận.

Trong lòng nghẹn hỏa đi nữa, nàng cũng không dám cự tuyệt, nếu không Lục Thanh Nhân nhất định vừa đánh vừa mắng nàng, tuyệt sẽ không khách khí với nàng.

Lục Thanh Dung nói: “Tứ tỷ tỷ trước nếm thử canh tôm mướp đậu ta hầm đi.” Nói xong đích thân bưng canh vào đặt ở trên bàn.

Lục Thanh Nhân hừ một tiếng: “Thủ nghệ kia của ngươi, có gì hay mà khoe khoang, có thể sánh bằng đầu bếp trong nhà sao? Cầm xuống đi, ta không uống. Vẫn là mau sao chép Liệt nữ truyền và Hiếu kinh cho ta đi.”

Lục Thanh Dung cũng không nói gì nữa, liền nhấc bút cầm Liệt nữ truyền lên. Nàng câu được câu không nói chuyện cùng Lục Thanh Nhân.

Lục Thanh Nhân rất lạnh nhạt với nàng, cho dù trả lời, ngữ khí cũng cực kỳ gắt gỏng.

Lục Thanh Dung cẩn thận hỏi nàng: “Tứ tỷ tỷ, nghe nói người của Ngạc quốc công phủ hôm nay tới náo loạn một trận, Tứ tỷ tỷ ngươi không có việc gì chứ?”

Lục Thanh Nhân hừ một tiếng: “Bọn họ tới thì kệ bọn họ, có liên quan gì đến ta? Ta đương nhiên là không có chuyện gì.”

Trong lòng Lục Thanh Dung lộp bộp một chút, nàng lại còn nói Ngạc quốc công phủ không có liên quan đến nàng? Nếu nàng sắp gả cho Trương Đào, làm sao sẽ nói lời như vậy?

Lục Thanh Dung nói: “Ta nghe nói... Ta nghe nói tổ mẫu định gả Tứ tỷ tỷ đến Ngạc quốc công phủ, Triệu Thanh biểu ca của Bình Lương hầu phủ tình thâm với ngươi, nghe được tin tức này, nhất định rất thương tâm...”

Lục Thanh Nhân vốn cũng là bởi vì bị gả đến Bình Lương hầu phủ mà phiền lòng, nghe thấy nàng nhắc tới Triệu Thanh, nhất thời giận tím mặt: “Ai muốn gả cho Triệu thanh? Ai muốn gả cho Triệu Thanh? Tiểu tiện nhân nhà ngươi biết cái gì, ở chỗ này nói hưu nói vượn?”

Dưới sự cuồng nộ, nàng bưng nghiên mực trên thư án lên, lập tức giội lên mặt Lục Thanh Dung.

Lục Thanh Dung vội vàng nhắm mắt lại. Một mặt trong lòng nàng cảm giác vạn phần sỉ nhục, mặt khác, lại càng khiếp sợ tột đỉnh. Lục Thanh Nhân căn bản không nghe rõ vấn đề của nàng, còn tưởng rằng nàng nói nàng ta muốn gả cho Triệu Thanh, lập tức liền làm khó dễ nàng.

Có thể thấy được Lục Thanh Nhân cũng biết nàng ta phải gả không phải là Trương Đào mà là Triệu Thanh.

Bởi vậy, lời Lục Thanh Lam nói đều là thật!

Lục Thanh Dung chỉ cảm thấy lòng chìm xuống, chìm vào vực sâu không đáy.

Lục Thanh Dung rửa mặt sạch sẽ, từ chính phòng Hằng Phong uyển đi ra, mang theo Xuân Bình trở về tiểu viện của mình. Xuân Bình thấy sắc mặt nàng âm trầm đáng sợ, nhắm mắt theo sát sau lưng nàng, không dám lên tiếng quấy rầy.

Lục Thanh Dung cứ đi cứ đi, bỗng nhiên dừng lại. “Đi, chúng ta đến tiểu viện của Lục muội muội.”

Xuân Bình kinh hãi, không dám nói gì, đi theo nàng đến Y Lan tiểu trúc.

Lúc vào nhà, nhìn thấy Lục Thanh Lam đang cầm một cây kéo bạc nhỏ đang tu sửa bồn hoa. Trên người nàng chỉ mặc một bộ bối tử dài màu nhạt, tóc vấn lên một cái, bên trên nửa điểm đồ trang sức đều không có. Dù là như thế, lại vẫn khó che dấu tư thái khuynh thành kia.

Lục Thanh Dung thấy nàng nơi này từng cọng cây ngọn cỏ, từng viên gạch hòn đá, thoạt nhìn có vẻ hơi tầm thường, nhưng nhìn kỹ, mỗi đồ vật đều có lai lịch, tuy nhiên lại hiển lộ ra một loại xa hoa khiêm tốn, khác với nơi này của nàng, khuê phòng của Lục Thanh Nhân bố trí lộng lẫy xa xỉ.

Lục Thanh Dung không khỏi thầm than, đều là tiểu thư hầu phủ, nàng ngày thường đều sống như trong thiên đường, mà mình, thì rất nhanh sẽ phải xuống địa ngục. Người so với người, thật sự là giận đến điên người!

Lục Thanh Lam đưa cây kéo bạc nhỏ cho Mặc Cúc hầu hạ một bên, cười nói với Lục Thanh Dung: “Ngũ tỷ tỷ là khách hiếm. Chúng ta vào bên trong ngồi đi.” Lục Thanh Dung vì để không chọc Lục Thanh Nhân tức giận, quanh năm suốt tháng cũng không tới nơi này được một lần.

Dẫn Lục Thanh Dung đến nhà chính ngồi, lại phân phó Mặc Hương đi pha trà.

Lục Thanh Dung sốt ruột khó dằn nổi nói: “Lục muội muội không cần phải khách khí, có thể để ta một mình nói vài lời với ngươi không?”

Lục Thanh Lam cười một tiếng, đuổi Mặc Cúc, Mặc Hương đi. Lục Thanh Dung cũng cho lui Xuân Bình.

Lục Thanh Lam nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Ngũ tỷ tỷ đã tin tin tức kia ư?”

Lục Thanh Dung không trả lời nàng, mà trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Lục Thanh Lam, “phốc phốc” một tiếng, quỳ xuống.

Lục Thanh Lam hơi có chút kinh ngạc, không ngờ Lục Thanh Dung quyết đoán như vậy.

Nàng cầm lấy trà chén nhỏ, dùng nắp chén từ từ khuấy động trà nổi phía trên, “Ngũ tỷ tỷ ngươi làm cái gì vậy, ngươi là tỷ tỷ, ta là muội muội, ngươi đây không phải là muốn ta chết sớm chứ? Nếu để người khác nhìn thấy, còn không biết nói ta cuồng vọng tà đạo đấy.” Nói thì nói như thế, lại hoàn toàn không có ý đỡ nàng ta lên.

Lục Thanh Dung căn bản không nghe lời khách sáo này của nàng, đưa tay ôm lấy hai chân của nàng: “Lục muội muội, cứu ta!”

Lục Thanh Lam cười nói: “Ngũ tỷ tỷ lời này thật buồn cười. Cho dù ngươi gặp phải phiền toái gì, ngươi là người có cha có mẹ, dù không được cũng có Lão hầu gia Lão phu nhân làm chỗ dựa cho ngươi, sao lại đến chỗ một đường muội không cùng chi như ta van xin?”

Lục Thanh Dung hít sâu một hơi nói: “Tình cảnh của Tỷ tỷ, còn cần và Lục muội muội giải thích sao? Đúng là trên danh nghĩa ta có phụ thân, nhưng người cha kia của ta, hồ đồ nhát gan, lại không có năng lực giải quyết môn hộ, hơn nữa không có chút trách nhiệm phụ thân nên có. Mà đích mẫu của ta, lại càng tâm địa ác độc. Về phần tổ mẫu, ha ha, những năm này ta tốn rất nhiều tâm tư, cuối cùng cũng không sánh bằng địa vị của đích tôn nữ trong suy nghĩ của nàng. Thời khắc mấu chốt, vẫn không chút do dự hy sinh ta.” Lục Thanh Lam nghe ra trong lời nói của nàng tràn đầy ác ý oán độc, trong lòng lại không có bao nhiêu đồng tình với nàng.

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nàng bình thường giả bộ như vậy không đáng được người khác đồng tình.

Lục Thanh Dung tiếp tục nói: “Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, cả hầu phủ, chỉ có Lục muội muội mới có thể cứu ta. Ngươi có thể dễ dàng dẫm Tam phu nhân và Lục Thanh Nhân dưới lòng bàn chân, khiến âm mưu quỷ kế của các nàng tất cả đều hóa thành vô căn cứ, cũng tất có thể giúp ta vượt qua cửa ải khó này.”

Lục Thanh Lam cười nói: “Ngũ tỷ tỷ nói không sai, thật sự ta có năng lực cũng có biện pháp giúp ngươi vượt qua cửa ải khó này, nhưng ta tại sao phải giúp ngươi?”

Lục Thanh Dung nói: “Ta biết Lục muội muội sẽ không làm chuyện vô nghĩa, nếu ngươi nguyện ý nói tin tức kia cho ta biết, nhất định là không muốn ta thật sự gả cho Trương Đào.” Nàng chợt ngẩng đầu lên nói: “Ta biết, ngươi căm hận mẹ con Lục Thanh Nhân năm lần bảy lượt thiết kế hại Nhị phòng các ngươi, ngươi muốn khiến Lục Thanh nhân gả cho kẻ cặn bã Trương Đào, để giải mối hận.”

Lục Thanh Lam không khỏi nhìn tiểu cô nương này với cặp mắt khác xưa, Lục Thanh Nhân nếu có đầu óc như nàng, cũng không trở thành tình trạng hỗn độn hiện giờ.

Lục Thanh Lam cười nhạt nói: “Theo lời Ngũ tỷ tỷ, tất cả đều là ước đoán chủ quan. Muội muội là người hiểu quy củ, làm sao sẽ làm ra chuyện hoang đường hãm hại Đường tỷ không cùng chi chứ?”

Lục Thanh Dung cắn răng một cái: “Chỉ cần muội muội có biện pháp, cứ giao cho ta thực hiện, ngày sau cho dù bại lộ, toàn bộ đều không liên quan chút nào đến muội muội, tất cả tội lỗi, đến lúc đó một mình ta gánh chịu toàn bộ.”

Lục Thanh Lam cười ha ha một tiếng, đứng dậy kéo Lục Thanh Dung lên. “Tỷ muội chúng ta, đều là đại gia khuê tú được giáo dục tốt, ai lại có lòng hại người chứ?”

Lục Thanh Dung vẫn còn có chút đoán không ra trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.

Lục Thanh Lam nói: “Tam thẩm thẩm đã viết thư cho Bình Lương hầu phủ, chắc không được bao lâu, Triệu Thanh biểu ca nghe được tin tức, sẽ xuất hiện tại Trường Hưng hầu phủ.”

Lục Thanh Dung thấy nàng rốt cục bắt đầu nói đến chính đề, nói: “Vậy ta nên làm gì bây giờ?”

Lục Thanh Lam cười nói: “Kỳ thật ta vẫn có chuyện nghĩ mãi không hiểu. Triệu Thanh cũng coi như là đích tử hầu phủ, xuất thân không thấp, với cái tính tình phẩm hạnh kia của Lục Thanh Nhân, hắn rốt cuộc coi trọng điểm nào của Lục Thanh Nhân chứ, cứ nhớ mãi không quên nàng? Ta thấy, Ngũ tỷ tỷ tựa hồ càng thêm xứng đôi với Triệu Thanh biểu ca hơn đấy chứ!”

Trong mắt Lục Thanh Dung đột nhiên hiện lên một tia sáng, nàng hiểu, Lục Thanh Lam là muốn cho nàng gả cho Triệu Thanh.

p/s: Tháng tới mình có việc đi xa nên không thể làm chương mới. Hẹn gặp lại mn vào tháng 9 nhé.

/213

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status