Lục Thanh Lam sớm thu hết nét mặt của nàng vào mắt, trong lòng cười thầm, vẫn còn giả vờ nói: “Nói thật, ca ca ta sở dĩ như vậy, thật ra về tình cũng có thể hiểu. Ai kêu hắn lớn như vậy rồi, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, hắn cả ngày ngoại trừ cưỡi ngựa chính là tập võ, nương ta lại là người lòng dạ ác độc, cũng không an bài nha hoàn thông phòng cho hắn, quay về ta phải nói với nương ta, để nàng nhanh làm chuyện này.”
Tiêu Kỳ đang nghe được vui mừng nhướng mày, nghe thấy lời nói Lục Thanh Lam xoay chuyển, càng ngày càng không đáng tin, nhất thời có chút nóng nảy: “Ngươi đừng nói!”
Trong lòng Lục Thanh Lam đã sớm vui mừng nở hoa, “Ồ, Kỳ tỷ tỷ, chuyện của ca ca ta ngươi quan tâm như vậy làm gì thế, ta tại sao không thể nói?”
Tiêu Kỳ lắp bắp nói: “Ý của ta là nói, ngươi vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá, sao lại đi nói lời như thế?”
Lục Thanh Lam vỗ đùi, giả bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Kỳ tỷ tỷ nói cũng đúng, vậy chuyện này trước hết quên đi.”
Tiêu Kỳ mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Lục Thanh Lam ngay sau đó lại nói: “Chẳng qua có chuyện vẫn nên làm chắc. Ca ca của ta tuổi không nhỏ, cũng nên tìm tức phụ thành thân rồi, ca ca của ta bộ dạng đẹp mắt, tuổi còn trẻ đã làm ngự tiền thị vệ chính lục phẩm, trong kinh này thế nhưng mà có không ít người tới cầu hôn ca ca ta đây này. Kỳ tỷ tỷ, ngươi cũng giúp ta quân sư xem, ca ca ta nên cưới khuê tú nhà nào được đây?”
Nàng một tay chống cằm, bộ dáng giống như suy tư, sau đó hai tay chợt vỗ nói: “Có rồi. Trong các nhà đề thân, có một vị nữ nhi của Ngự sử Đô sát viện Giang Ninh, tên là Giang Dung, tuổi vừa mới mười lăm, bộ dạng xinh đẹp, lại lại có tài học, còn từng trúng tuyển bách hoa yến hội, nàng và ca ca của ta trai tài gái sắc, là một đôi trời sinh, ta trở về nói với mẫu thân một chút, liền đáp ứng cửa hôn sự này a! Kỳ tỷ tỷ, ngươi nói xem thế nào?”
Tiêu Kỳ chợt ngồi dậy, gấp gáp nói: “Không được! Hắn không thể cưới Giang Dung! Hắn tối ngày hôm qua rõ ràng nói, sẽ đối với ta, sẽ chịu trách nhiệm với ta...”
Lục Thanh Lam cố ý nói: “Người nào nha? Ai muốn phụ trách với ngươi a, Tam tẩu tốt của ta?” Tiêu Kỳ nói: “Là là là...” Nàng một cô nương gia, làm sao nói được ra khỏi miệng. Sau đó đột nhiên kịp nhận ra xưng hô của Lục Thanh Lam: “Ngươi mới vừa gọi ta cái gì?”
“Phốc ha ha!” Lục Thanh Lam cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng: “Nhìn ngươi gấp đến độ này, ngươi muốn gả cho Tam ca của ta như vậy sao? Mới vừa rồi là ai nói Tam ca của ta không phải là người tốt?”
Mặt của Tiêu Kỳ nóng như tấm vải đỏ, hung hăng bấm một cái trên cánh tay của Lục Thanh Lam: “Ngươi cái nha đầu hư hỏng ranh mãnh, ngươi và ca ca ngươi giống nhau, chỉ biết ức hiếp ta!”
Lục Thanh Lam khoa trương kêu ra tiếng, uy hiếp nói: “Kỳ tỷ tỷ, ngươi còn bấm ta như vậy, ta sẽ không giúp các ngươi á!”
Tiêu Kỳ: “Ngươi, ngươi đừng!”
Hai mắt Lục Thanh Lam phát sáng óng ánh, biết rõ còn cố hỏi: “Nói như vậy, ngươi nguyện ý gả cho Tam ca của ta rồi ư?”
Tiêu Kỳ cúi đầu, thanh âm nhỏ giống như muỗi lầm bầm: “Ta hiện tại cũng đã như vậy, danh tiếng đều bị hắn làm hư, ta không gả cho ca ca ngươi, ta còn có thể gả cho người nào đây?” Nàng cũng là người dám yêu dám hận, huống chi Lục Thanh Lam lại là bằng hữu tốt nhất của nàng, cũng không che giấu ở trước mặt nàng nữa, dứt khoát nói thật ra.
“Nói ra sớm một chút, không phải là sẽ không có hiểu lầm sao?” Lục Thanh Lam cười mỉm nói, “So với người khác, ta đương nhiên thích ngươi làm Tam tẩu của ta hơn rồi.”
Tiêu Kỳ hận đến nghiến răng, vừa rồi nha đầu này rõ ràng là cố ý, chính là muốn thấy nàng xấu hổ.
Lục Thanh Lam lại nói: “Yên tâm đi, lần này chính là ca ca nhờ ta đến thăm dò thái độ của ngươi, nếu ngươi có tình ý với hắn, hắn lập tức liền van xin nương ta mời người đề thân.”
Lục Thanh Lam cũng quyết định thật nhanh, lập tức liền đứng lên: “Ta trở về phủ đem tin tức tốt này nói cho ca ca ta biết, ngươi liền ở nhà chờ làm tức phụ Lục gia đi, Tam tẩu tốt của ta.”
Đời này có thể thấy Tiêu Kỳ và Lục Văn Đình tu thành chính quả, Lục Thanh Lam từ trong thâm tâm cao hứng.
Tiêu Kỳ thấy nàng gấp khó dằn nổi như vậy, lo lắng gọi nàng lại, “Bảo Nhi, ngươi trở lại cho ta.”
Lục Thanh Lam thấy nàng thật sự cuống cuồng, liền đi trở về: “Tam tẩu còn có gì phân phó?”
Tiêu Kỳ mắc cỡ không ngẩng đầu lên được, tức giận nói: “Ngươi còn gọi ta như vậy, ta sau này vĩnh viễn đều không để ý ngươi.”
Lục Thanh Lam hé miệng cười một tiếng: “Đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao?”
Tiêu Kỳ cáu giận: “Ngươi còn nói?”
Lục Thanh Lam bất đắc dĩ nói: “Được được, Kỳ tỷ tỷ, ngươi còn có gì phân phó?”
Tiêu Kỳ nói: “Mới vừa rồi chuyện hai chúng ta nói, không cho phép ngươi nói cho Lục Tam ca.” Nàng một cô nương gia, vội vàng muốn gả cho hắn, nếu cho hắn biết, sau này còn có mặt mũi nào đứng trước mặt hắn?
Lục Thanh Lam cực kì thông minh, lập tức hiểu băn khoăn của nàng, nàng suy nghĩ một chút nói: “Ta sẽ thay ngươi giữ bí mật, ta cũng không muốn để ca ca của ta cảm thấy đạt được quá dễ dàng, miễn cho ngày sau hắn không quý trọng ngươi. Nhưng là, ta cũng không thể nói cho hắn biết ngươi không thích hắn sao?”
Tiêu Kỳ nói: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi phải nghĩ biện pháp cho ta.”
Lục Thanh Lam nhíu chân mày nghĩ nửa ngày, nói: “Không bằng như vậy, chờ ngươi thân thể khá hơn chút, hai ngày nữa ta mời ngươi đến Hầu phủ làm khách, để ca ca của ta giáp mặt nhận lỗi với ngươi, sau đó chúng ta lại làm bước kế tiếp được không?”
Tiêu Kỳ gật đầu, lại buộc Lục Thanh Lam hạ trọng thệ không đem chuyện ngày hôm nay nói cho Lục Văn Đình, lúc này mới để nàng đi.
Lục Thanh Lam ngồi xe trở lại Trường Hưng Hầu phủ, vừa tới cổng, Lục Văn Đình liền xuất hiện, hấp tấp vén rèm lên cho nàng, dìu cánh tay của Lục Thanh Lam nói: “Muội muội mệt muốn chết đi.”
Lục Thanh Lam xuống xe ngựa, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Hôm nay trời rất nóng, chẳng những mệt, còn nóng. Cũng không có người đến quạt cho bổn cô nương.”
Lục Văn Đình liền chửi gã sai vặt của mình nói: “Quạt đâu rồi, sao lại không có nhãn lực như vậy?”
Gã sai vặt vội vàng mang lên một thanh quạt tròn, Lục Văn Đình cực kỳ chân chó quạt cho muội muội bảo bối: “Bảo Nhi, Bảo Nhi tốt của ta, ngươi ngược lại nói với ca ca một chút, ngươi hôm nay đi kết quả như thế nào a?”
Lục Thanh Lam liếc hắn một cái, nói: “Ngươi gấp cái gì mà gấp, có chuyện gì dù sao cũng phải trở về phòng nói không được hả?”
Lục Văn Đình tựa như một con gà trống đấu thua đi theo phía sau Lục Thanh Lam, cô muội muội này từ nhỏ thích tranh cãi cùng hắn, lại giỏi nhất cháy nhà hôi của, lần này hắn muốn cầu cạnh nàng, nàng còn có thể dễ dàng tha cho hắn sao?
Hắn hận đến nghiến răng, nhưng hết lần này tới lần khác không có cách nào trị nàng.
Đành phải vui vẻ đi theo Lục Thanh Lam trở về Y Lan tiểu trúc, khuê phòng của muội muội hắn cũng không tiện theo đi vào, chỉ có thể ở khách sảnh chờ, Lục Thanh Lam chậm rãi tắm rửa, lại đổi một thân xiêm y, lúc này mới thản nhiên đi ra ngoài.
Lục Văn Đình gấp đến độ sắp nhảy lên đầu lật ngói rồi. “Bảo Nhi, ngươi bằng lòng đi ra rồi.”
Lục Thanh Lam đại mã kim đao ngồi xuống phía sau án kỷ, Lục Văn Đình cực kỳ tri kỷ rót cho nàng một chén trà Lục Thanh Lam cười mỉm nói: “Thế này còn được.”
Lục Văn Đình phất tay một cái để cho tất cả hạ nhân hầu hạ đều đi xuống, sau đó nói với Lục Thanh Lam: “Chỗ Kỳ muội muội, rốt cuộc nói như thế nào?”
Lục Thanh Lam liếc ca ca một cái: “Ngươi tối qua ức hiếp người ta như vậy, người ta có thể cho ngươi sắc mặt tốt sao?”
Lục Văn Đình “A” một tiếng, có chút thất vọng nói: “Nàng còn tức giận sao?”
Lục Thanh Lam nói: “Có thể không tức giận sao? Đổi là ngươi ngươi không tức giận sao?”
Lục Văn Đình sờ sờ đầu nói: “Nếu nàng chịu chủ động tới hôn ta, ta cao hứng còn không còn nữa, tức giận cái gì?”
Lục Thanh Lam cạn lời.
Lục Văn Đình cũng có chút mất bình tĩnh: “Mặc kệ, ta đây phải đi thẳng thắn cùng cha mẹ, bảo cha mẹ mời bà mối cầu hôn cho ta.”
Lục Thanh Lam liền vội vàng kéo tay áo của hắn: “Ngươi vọng động như vậy, nếu Kỳ tỷ tỷ đang nổi nóng, cự tuyệt thì ngươi làm sao?”
Lục Văn Đình thật sự cuống cuồng rồi: “Như này không được, như kia cũng không được, vậy ngươi nói rốt cuộc làm sao bây giờ?” Lục Thanh Lam nói: “Ta cảm thấy, Kỳ tỷ tỷ vẫn có một chút chút thích ngươi.” Nàng vươn ngón tay cái khoa tay múa chân một chút: “Chẳng qua ngươi lần này mạo phạm Kỳ tỷ tỷ, nàng tức giận cũng khó tránh khỏi. Hai ngày nữa đợi nàng bớt giận, ta mời nàng đến nhà, ngươi lại tìm một cơ hội xin lỗi nàng, cầu sự tha thứ của nàng, sau đó lại tùy thái độ mà quyết định lúc nào cầu hôn, ngươi xem như vậy được không?”
Lục Văn Đình cũng cảm thấy biện pháp này tiến hành từng bước, vạn vô nhất thất.”Vậy liền như thế đi.”
Qua bảy tám ngày, đợi kinh nguyệt của Tiêu Kỳ hết, Lục Thanh Lam liền phát thiệp cho nàng. Tiêu Kỳ đương nhiên là đáp ứng lời mời đến đây. Nàng đi chỗ Lão phu nhân và Kỷ thị thỉnh an trước, sau đó liền trực tiếp đi Y Lan tiểu trúc của Lục Thanh Lam.
Lục Văn Đình ngày hôm đó cố ý xin phép nghỉ từ trong cung trở về. Đứng ở trong thư phòng của tiền viện nóng lòng như lửa cháy chờ.
Giữa trưa hai cô nương từ phòng bếp nhỏ chọn thức ăn, sau khi ăn xong Lục Thanh Lam lôi kéo Tiêu Kỳ đi hậu hoa viên tản bộ tiêu thực, đến một cái đình nghỉ mát, Lục Thanh Lam tìm cớ, nói mình muốn đi tiểu, liền để Tiêu Kỳ lại trong lương đình lẻn đi.
Chỗ này bốn phía thông suốt, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người trong lương đình, cho dù gặp mặt cùng Lục Văn Đình, cũng sẽ không có người nói hai người là hẹn hò. Lục Thanh Lam nghĩ đến vẫn là rất chu đáo.
Tiêu Kỳ đang nghĩ ngợi lung tung, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân truyền đến, liền thấy thanh niên thân hình cao lớn mang theo gã sai vặt thiếp thân long hành hổ bộ đi tới.
Không phải là Lục Văn Đình thì là ai.
Lục Văn Đình hôm nay cố ý ăn mặc, mặc một thân áo bào mới tinh màu xanh ngọc thêu hoa văn lá trúc, đầu đội thúc phát kim quan, đôi mắt hổ sáng lên lập lòe, quả nhiên là tư thế oai hùng ngọc thụ lâm phong.
Tiêu Kỳ thấy hắn từng bước đi tới, trái tim thế nhưng không chịu khống chế nhảy lên.
Lục Văn Đình thật ra càng khẩn trương hơn nàng, hắn dừng bước trước người Tiêu Kỳ ba bước, xoa xoa tay nói: “Kỳ muội muội, ngươi đã đến rồi.”
Tiêu Kỳ ừ, thấp giọng kêu lên: “Lục Tam ca.”
Lục Văn Đình thấy thái độ nàng coi như ôn hòa, buông lỏng không ít, tìm lời nói: “Là Bảo Nhi mời tới sao?” Nói xong câu đó, Lục Văn Đình ảo não không dứt, hận không thể vả miệng mình một cái.
Trước khi đến trong lòng hắn suy nghĩ không ít lời để nói với Tiêu Kỳ. Nhưng thật sự gặp được Tiêu Kỳ, lại miệng lưỡi kém cỏi không biết nói gì cho phải.
Tiêu Kỳ nhìn hắn một cái, thấy hắn hồi lâu nghẹn không ra lời, có chút vội la lên: “Lục Tam ca, nếu không có chuyện gì, ta đi trước.”
Đợi như vậy, rất lúng túng.
Tiêu Kỳ nói muốn đi, Lục Văn Đình nóng nảy, giơ ra hai cánh tay, ngăn cản đường đi của Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ nhướng lông mày: “Lục Tam ca, ngươi lại muốn làm cái gì?”
Lục Văn Đình nhớ tới lần trước mình hôn nàng, sợ nàng hiểu lầm, vội vàng nói: “Kỳ muội muội, ngươi đừng đa tâm, lần này ta sẽ không hôn ngươi! “
“Ngươi còn nói!” Tiêu Kỳ dậm chân, xấu hổ đỏ mặt. Thật là hết chỗ nói rồi, phải biết rằng hắn luôn nói ra lời kinh người như vậy, còn không bằng không nói.
Đại nha hoàn bên người nàng, còn có gã sai vặt bên cạnh Lục Văn Đình tất cả đều là vẻ mặt hoang mang: đây là chuyện khi nào a.
“Không không không!” Lục Văn Đình cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng nói: “Ý của ta là, lần trước ta sai rồi, xin ngươi tha thứ cho ta! Ta chính thức nói xin lỗi ngươi.”
Nói xong hắn thi lễ một cái thật sâu về phía Tiêu Kỳ: “Kỳ muội muội, lần trước là ta khốn kiếp, ta mỡ heo mê tâm. Ngươi đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng giận ta nữa. Chủ yếu là ta thấy ngươi cùng Tưởng Tín Hồng ở chung một chỗ, lại là cái loại địa phương tối lửa tắt đèn này, ta liền đặc biệt nóng giận, thật sự, ta cũng không biết tại sao ta lại như vậy!”
Lục Văn Đình lần trước phạm sai lầm, Tiêu Kỳ vốn là muốn ra vẻ cường ngạnh một mặt, nhưng thật sự thấy cái dạng ngu ngốc kia của Lục Văn Đình, nàng phát hiện mình hoàn toàn không tức giận được, xem ra mặt cũng hoàn toàn đóng băng không nổi.
Tiêu Kỳ vốn là muốn nói hắn hai câu, kết quả lời nói đến khóe miệng, thế nhưng biến thành như vậy: “Ta và Tưởng đại ca không có gì.”
Lục Văn Đình gật đầu như bằm tỏi: “Nhân phẩm của Kỳ muội ta tin. Về sau ta trở về nói đến chuyện này cùng Bảo Nhi, Bảo Nhi cũng mắng ta một trận.”
Tiêu Kỳ liền gật đầu: “Lục Tam ca sau này không thể lỗ mãng như vậy.”
Lục Văn Đình thề thề nói: “Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.”
“Vậy ta đi trước.” Tiêu Kỳ cảm thấy không khí cực kỳ quái dị, lại có chút mập mờ, chỉ muốn lập tức trốn chạy. Lục Văn Đình lại không chịu buông nàng đi: “Kỳ muội muội, ngươi chờ một chút.”
Tiêu Kỳ nói: “Lục Tam ca còn có chuyện gì?”
Lục Văn Đình gãi gãi đầu: “Ta còn có chuyện, muốn thương lượng cùng Kỳ muội muội.”
“Chuyện gì a?”
Lục Văn Đình ấp úng hồi lâu nói: “Ta, ta muốn để nương ta đi vương phủ... Đề thân.”
Tai Tiêu Kỳ đều hồng, dậm chân một cái giả vờ cả giận nói: “Loại sự tình này, ngươi tại có thể nói cùng ta?”
Lục Văn Đình nói: “Vậy ngươi ngược lại nói cho ta biết, ngươi có nguyện ý hay không?”
“Ta không nói chuyện với ngươi nữa.”
“Tỷ tỷ ta và tỷ phu ta, người người đều nói là một đôi thần tiên quyến lữ. Tỷ phu của ta đối tốt với tỷ tỷ, bên cạnh không có một người nào, không có một thông phòng nào, càng không có thiếp thất. Nếu ngươi gả cho ta, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ giống tỷ phu, chỉ trông coi một mình ngươi sống qua ngày.”
“Ai muốn nghe ngươi nói những thứ này!” Tiêu Kỳ che mặt chạy đi.
Lục Văn Đình nhìn bóng lưng giai nhân đi xa, trong lòng vẫn còn có chút hoang mang. Oán giận nói: “Có đáp ứng hay không, ngươi ngược lại nói một câu thống khoái a!”
Lục Thanh Lam không biết khi nào thì đi đến, sóng vai đứng cùng hắn, ca ca ở phương diện tình cảm nam nữ thật là ngốc, liếc hắn một cái nói: “Ngu ngốc, nàng không phản đối, chính là đồng ý. Ngươi còn không đi cầu xin nương đi!”
Lục Văn Đình giống như thoải mái hẳn ra, cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên.”Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Hắn quay một vòng trên mặt đất, “Ta đây phải đi van xin nương.” Sải bước vội vã đi.
Lục Thanh Lam nhìn bộ dạng ngu ngốc của ca ca nhà mình, lắc đầu, gọi một tiếng: “Kỳ tỷ tỷ chờ ta một chút.” Đuổi theo Tiêu Kỳ.
Đuổi theo một hồi mới đuổi kịp Tiêu Kỳ, Lục Thanh Lam mệt không thở nổi: “Kỳ tỷ tỷ ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Ca ca ta đã sớm ra khỏi vườn rồi.”
“A?” Tiêu Kỳ quay đầu nhìn lại, quả nhiên Lục Văn Đình đã sớm chẳng biết đi đâu, nhất thời nhẹ nhõm hơn.
Lục Thanh Lam kéo cánh tay của nàng nói: “Kỳ tỷ tỷ, ca ca của ta vừa mới nói với ngươi cái gì, làm ngươi cao hứng vậy?”
Tiêu Kỳ trợn mắt nhìn nàng một cái, sẳng giọng: “Ngươi tiểu quỷ ranh mãnh, ai cao hứng?”
“Còn nói mất hứng? Xem xem miệng ngươi đều sắp hướng lên trời rồi đến.”
Tiêu Kỳ đỏ mặt lên, nhớ tới lời hứa hẹn vừa rồi Lục Văn Đình nói với nàng, phụ vương nàng là thiên chi kiêu tử, nhưng cả đời chỉ trông coi một mình nương nàng, vợ chồng ân ân ái ái, tựa như là một người. Dù là Lục Văn Đình có thể đối tốt với nàng được một nửa cha nàng đối với nương nàng cũng làm cho nàng vui mừng, nếu thật sự có thể cả đời chỉ trông coi một mình nàng, nàng lập tức gả cho hắn cũng được a.
Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ, lại ở trong vườn nấn ná chốc lát, lúc này mới rời khỏi hậu hoa viên. Đợi mọi người đi hết. Phía sau cây hoa đi ra hai người, chính là Trương Tư Tuệ sống nhờ ở đậu ở Trường Hưng Hầu phủ, đi theo phía sau là đại nha hoàn Thúy Kiều của nàng.
Trương Tư Tuệ nhìn qua đình nghỉ chân vừa rồi Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ gặp mặt, ánh mắt lạnh lùng.
Mấy ngày nay, nàng nghĩ hết biện pháp tiếp cận Lục Văn Đình. Mặc dù gặp Lục Văn Đình một mặt cũng không dễ dàng, nhưng là năm rộng tháng dài, vẫn để cho nàng tìm được vài lần cơ hội, nhưng vô luận biểu hiện của nàng như thế nào, Lục Văn Đình vẫn một mực thờ ơ đối với nàng.
Trương Tư Tuệ mặc dù sốt ruột, lại cũng không nản lòng, cho dù trước kia nàng đã từng bắt gặp được Lục Văn Đình có chút đặc biệt đối với Tiêu Kỳ, nàng vẫn tin tưởng rằng dựa vào thủ đoạn tướng mạo của mình, sớm muộn gì có một ngày, Lục Văn Đình sẽ là của nàng. Nhưng hôm nay nàng lại nhìn đến Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ cùng một chỗ, một người cúi đầu thẹn thùng một người chân tay luống cuống, không khí rất là mập mờ, nàng như gặp phải sét đánh, nàng ý thức được, Lục Văn Đình nhất định là rất thích Tiêu Kỳ...
Thúy Kiều cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên người tiểu thư nhà mình, có chút sợ hãi nói: “Cô nương, chúng ta nên đi đến chỗ Lão phu nhân rồi.”
Trương Tư Tuệ đè xuống phẫn nộ và ghen tỵ mãnh liệt trong lòng, lại khôi phục thần sắc, biến trở về biểu tiểu thư nhu thuận hiểu chuyện, hào phóng khéo léo kia. “Chúng ta đi thôi.”
Thúy Kiều đỡ nàng đi tới bên ngoài vườn, đi được một đoạn đường, Trương Tư Tuệ đột nhiên nói: “Thúy Kiều, ngươi không phải là rất thân với nha hoàn của nhị phòng ư, ngươi giúp ta hỏi thăm một chút, nhị phòng có phải là muốn kết thân cùng Nghiễm Trữ vương phủ bên kia hay không?”
Lục Văn Đình rời hậu hoa viên, trực tiếp đến chỗ Kỷ thị. Sau khi Nói rõ ý đồ đến, Kỷ thị kinh hãi, Lục Văn Đình từ lúc trở thành ngự tiền thị vệ, người tới cửa đề thân quả thực không ít. Kỷ thị vẫn chưa định ra cho hắn, một phương diện là cảm thấy tuổi của hắn còn không tính lớn, nam tử mười bảy mười tám tuổi thành thân còn kịp, nữ tử lại kéo dài không được, cho nên Kỷ thị định định ra việc hôn nhân cho Lục Thanh Lam trước lại lo lắng cho Lục Văn Đình. Không nghĩ tới tiểu tử này bản thân đã đợi không kịp.
“Kỳ nhi nhu thuận hào phóng, nhu hiền huệ, nếu nàng có thể trở thành con dâu Lục gia, đương nhiên không thể tốt hơn. Nhưng ngươi hiện giờ chỉ là thị vệ chính lục phẩm, Kỳ nhi lại đường đường là quận chúa...” Vốn dựa vào giao tình của nàng và Mạnh thị, chuyện này hẳn không là vấn đề lớn, thế nhưng mà Nghiễm Trữ vương Tiêu Ninh nhưng lại người vô cùng kiêu ngạo, hắn xem nữ nhi như mệnh căn của mình, sợ rằng hắn sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Kỷ thị cuối cùng nói: “Chuyện này, ta còn phải thương lượng một chút với cha ngươi.”
Buổi tối đợi Lục Thần trở lại, Kỷ thị đem chuyện Lục Văn Đình muốn kết hôn với Tiêu Kỳ nói một lần, hai người thương lượng một phen, cũng cảm thấy Tiêu Kỳ là một cô nương tốt đốt đèn lồng cũng khó tìm, nếu nhi tử thích nàng, không ngại trước hết mời người tới cửa cầu hôn thử một chút, cho dù là bị cự tuyệt, ít nhất thử qua rồi cũng sẽ không tiếc nuối.
Hai vợ chồng cũng không ôm kỳ vọng quá lớn đối với chuyện này, Nghiễm Trữ vương gia thật sự quá khó hầu hạ!
Không đến mấy ngày, Lục Thần mời một nhân vật có trọng lượng ra mặt làm mai ——đại nho Lương Di Nhượng. Loại người thân phận này như Lương Di Nhượng, còn chưa từng thay người nào làm mai đâu, nếu không phải Lục Thần nhịn đau bỏ thứ yêu thích tặng hắn một cái nghiên mực cổ tiền triều, coi như là có chút giao tình, cộng thêm nữ tế Kỷ Hải của Lục Thần lại là đệ tử đắc ý của hắn, hắn mới không ra mặt đâu.
Nghiễm Trữ vương gia lớn lối đi nữa, cũng phải cho Lương Di Nhượng vài phần mặt mũi, nghênh người vào phủ, nghe Lương đại nho nói rõ mục đích đến. Nghiễm Trữ vương gia nhất thời liền đen mặt, khuê nữ hắn nuôi mười mấy năm, cứ như vậy gả cho tiểu tử Lục Văn Đình kia ư, dựa vào cái gì?
Trong mắt hắn, nam nhân khắp thiên hạ không có người nào xứng đôi với nữ nhi của hắn. Tính tình hắn hư lên, cho dù là hoàng thượng cũng dám vểnh mông đi về, Lương Di Nhượng đương nhiên cũng không nói chơi: “Tuổi Kỳ Nhi còn nhỏ, hôn sự của nàng, bổn vương chưa cân nhắc.” Lời này nói đủ uyển chuyển, đổi lại là người khác, sớm đã bị phun đầy mặt rồi.
Lương Di Nhượng lại nói vài câu, thấy Nghiễm Trữ vương gia một bộ mũi không mũi mắt không mắt, biết rõ cửa hôn sự này hôm nay sợ là không được, liền cáo từ rời khỏi Vương phủ.
Lương Di Nhượng mới ra khỏi Vương phủ, Mạnh thị liền cúi mặt đi tới: “Vương gia, ngươi làm cái gì vậy?” Trước khi người làm mai tới cửa, Kỷ thị đã đề cập qua chuyện này cùng Mạnh thị, Lục Văn Đình là Mạnh thị nhìn lớn lên, hiểu tận gốc rễ, Mạnh thị rất hài lòng về hắn, huống chi Tiêu Kỳ là khuê nữ của nàng, tâm tư của Tiêu Kỳ nàng đoán được hơn phân nửa, cho nên nàng nguyện ý kết cửa hôn sự này. Nàng cũng sợ Nghiễm Trữ vương gia phản đối, không ngờ kết quả là hắn thật sự đúng là phản đối.
Nghiễm Trữ vương gia ở trong quan trường kiêu ngạo các loại, phúc hắc các loại, Mạnh thị chính là khắc tinh duy nhất của hắn, thấy Mạnh thị tức giận, Tiêu Ninh nhất thời từ một lão hổ tiếu ngạo sơn lâm biến thành một con thỏ ngoan, rất là vui vẻ đi tới bên cạnh Mạnh thị, tự mình rót một chén trà cho nàng nói: “A Dao, ngươi đừng nóng giận. Ta có chỗ nào không đúng, ngươi đánh ta hai cái, mắng ta hai câu hả giận, nhưng ngàn vạn đừng để tức giận ảnh hưởng thân mình.”
Mạnh thị nhìn hắn một cái, nói: “Vương gia, ta thật không biết trong lòng ngươi nghĩ thế nào. Kỳ Nhi năm nay mười lăm rồi, đã sớm nên bàn cưới bàn gả, những năm này cũng có không ít người tới cửa cầu hôn Kỳ Nhi, nhưng bất luận đối phương là ai, ngươi đều là mũi không mũi, mắt không mắt mắng một trận, ngươi đây là định để nữ nhi ở nhà, làm gái lỡ thì cả đời sao?”
Mạnh thị giận đến nước mắt đều chảy xuống.
Tiêu Ninh đau lòng hư mất, luống cuống tay chân lấy khăn ra lau nước mắt cho Mạnh thị, “A Dao, ngươi đừng nóng giận, càng đừng khóc. Ngươi khóc, tâm ta đây cũng khó chịu theo muốn chết.”
Mạnh thị xoa xoa nước mắt: “Vậy ngươi có đáp ứng cửa hôn sự này hay không.”
Tiêu Ninh nói: “Ta không phải là luyến tiếc nữ nhi sao? Kỳ Nhi tốt như vậy, thử hỏi trong thiên hạ ai có thể xứng đôi với nàng?” Dừng một chút lại nói: “Tiểu tử Lục Văn Đình kia tốt chỗ nào? Ta thật không biết ngươi coi trọng điểm nào của hắn.”
Mạnh thị hừ một tiếng, nói: “Ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi thương yêu nữ nhi, ta không thương sao. Đình ca nhi là ta nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, ngoại trừ đọc sách không được, làm việc làm người đều là nhất đẳng, tương lai nhất định thành châu báu. Kỳ Nhi đi theo hắn chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Huống chi Kỷ tỷ tỷ và ta thân nhau như vậy, nàng lại hiền lành, Kỳ Nhi gả đi, nàng chỉ biết đối đãi với Kỳ nhi như nữ nhi thân sinh, Kỳ Nhi sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất. Còn nữa, Bảo Nhi và Kỳ Nhi tốt hơn cả thân tỷ muội, ngươi nói còn có thể có nhà chồng tốt hơn thế này sao?”
Tiêu Kỳ đang nghe được vui mừng nhướng mày, nghe thấy lời nói Lục Thanh Lam xoay chuyển, càng ngày càng không đáng tin, nhất thời có chút nóng nảy: “Ngươi đừng nói!”
Trong lòng Lục Thanh Lam đã sớm vui mừng nở hoa, “Ồ, Kỳ tỷ tỷ, chuyện của ca ca ta ngươi quan tâm như vậy làm gì thế, ta tại sao không thể nói?”
Tiêu Kỳ lắp bắp nói: “Ý của ta là nói, ngươi vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá, sao lại đi nói lời như thế?”
Lục Thanh Lam vỗ đùi, giả bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Kỳ tỷ tỷ nói cũng đúng, vậy chuyện này trước hết quên đi.”
Tiêu Kỳ mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Lục Thanh Lam ngay sau đó lại nói: “Chẳng qua có chuyện vẫn nên làm chắc. Ca ca của ta tuổi không nhỏ, cũng nên tìm tức phụ thành thân rồi, ca ca của ta bộ dạng đẹp mắt, tuổi còn trẻ đã làm ngự tiền thị vệ chính lục phẩm, trong kinh này thế nhưng mà có không ít người tới cầu hôn ca ca ta đây này. Kỳ tỷ tỷ, ngươi cũng giúp ta quân sư xem, ca ca ta nên cưới khuê tú nhà nào được đây?”
Nàng một tay chống cằm, bộ dáng giống như suy tư, sau đó hai tay chợt vỗ nói: “Có rồi. Trong các nhà đề thân, có một vị nữ nhi của Ngự sử Đô sát viện Giang Ninh, tên là Giang Dung, tuổi vừa mới mười lăm, bộ dạng xinh đẹp, lại lại có tài học, còn từng trúng tuyển bách hoa yến hội, nàng và ca ca của ta trai tài gái sắc, là một đôi trời sinh, ta trở về nói với mẫu thân một chút, liền đáp ứng cửa hôn sự này a! Kỳ tỷ tỷ, ngươi nói xem thế nào?”
Tiêu Kỳ chợt ngồi dậy, gấp gáp nói: “Không được! Hắn không thể cưới Giang Dung! Hắn tối ngày hôm qua rõ ràng nói, sẽ đối với ta, sẽ chịu trách nhiệm với ta...”
Lục Thanh Lam cố ý nói: “Người nào nha? Ai muốn phụ trách với ngươi a, Tam tẩu tốt của ta?” Tiêu Kỳ nói: “Là là là...” Nàng một cô nương gia, làm sao nói được ra khỏi miệng. Sau đó đột nhiên kịp nhận ra xưng hô của Lục Thanh Lam: “Ngươi mới vừa gọi ta cái gì?”
“Phốc ha ha!” Lục Thanh Lam cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng: “Nhìn ngươi gấp đến độ này, ngươi muốn gả cho Tam ca của ta như vậy sao? Mới vừa rồi là ai nói Tam ca của ta không phải là người tốt?”
Mặt của Tiêu Kỳ nóng như tấm vải đỏ, hung hăng bấm một cái trên cánh tay của Lục Thanh Lam: “Ngươi cái nha đầu hư hỏng ranh mãnh, ngươi và ca ca ngươi giống nhau, chỉ biết ức hiếp ta!”
Lục Thanh Lam khoa trương kêu ra tiếng, uy hiếp nói: “Kỳ tỷ tỷ, ngươi còn bấm ta như vậy, ta sẽ không giúp các ngươi á!”
Tiêu Kỳ: “Ngươi, ngươi đừng!”
Hai mắt Lục Thanh Lam phát sáng óng ánh, biết rõ còn cố hỏi: “Nói như vậy, ngươi nguyện ý gả cho Tam ca của ta rồi ư?”
Tiêu Kỳ cúi đầu, thanh âm nhỏ giống như muỗi lầm bầm: “Ta hiện tại cũng đã như vậy, danh tiếng đều bị hắn làm hư, ta không gả cho ca ca ngươi, ta còn có thể gả cho người nào đây?” Nàng cũng là người dám yêu dám hận, huống chi Lục Thanh Lam lại là bằng hữu tốt nhất của nàng, cũng không che giấu ở trước mặt nàng nữa, dứt khoát nói thật ra.
“Nói ra sớm một chút, không phải là sẽ không có hiểu lầm sao?” Lục Thanh Lam cười mỉm nói, “So với người khác, ta đương nhiên thích ngươi làm Tam tẩu của ta hơn rồi.”
Tiêu Kỳ hận đến nghiến răng, vừa rồi nha đầu này rõ ràng là cố ý, chính là muốn thấy nàng xấu hổ.
Lục Thanh Lam lại nói: “Yên tâm đi, lần này chính là ca ca nhờ ta đến thăm dò thái độ của ngươi, nếu ngươi có tình ý với hắn, hắn lập tức liền van xin nương ta mời người đề thân.”
Lục Thanh Lam cũng quyết định thật nhanh, lập tức liền đứng lên: “Ta trở về phủ đem tin tức tốt này nói cho ca ca ta biết, ngươi liền ở nhà chờ làm tức phụ Lục gia đi, Tam tẩu tốt của ta.”
Đời này có thể thấy Tiêu Kỳ và Lục Văn Đình tu thành chính quả, Lục Thanh Lam từ trong thâm tâm cao hứng.
Tiêu Kỳ thấy nàng gấp khó dằn nổi như vậy, lo lắng gọi nàng lại, “Bảo Nhi, ngươi trở lại cho ta.”
Lục Thanh Lam thấy nàng thật sự cuống cuồng, liền đi trở về: “Tam tẩu còn có gì phân phó?”
Tiêu Kỳ mắc cỡ không ngẩng đầu lên được, tức giận nói: “Ngươi còn gọi ta như vậy, ta sau này vĩnh viễn đều không để ý ngươi.”
Lục Thanh Lam hé miệng cười một tiếng: “Đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao?”
Tiêu Kỳ cáu giận: “Ngươi còn nói?”
Lục Thanh Lam bất đắc dĩ nói: “Được được, Kỳ tỷ tỷ, ngươi còn có gì phân phó?”
Tiêu Kỳ nói: “Mới vừa rồi chuyện hai chúng ta nói, không cho phép ngươi nói cho Lục Tam ca.” Nàng một cô nương gia, vội vàng muốn gả cho hắn, nếu cho hắn biết, sau này còn có mặt mũi nào đứng trước mặt hắn?
Lục Thanh Lam cực kì thông minh, lập tức hiểu băn khoăn của nàng, nàng suy nghĩ một chút nói: “Ta sẽ thay ngươi giữ bí mật, ta cũng không muốn để ca ca của ta cảm thấy đạt được quá dễ dàng, miễn cho ngày sau hắn không quý trọng ngươi. Nhưng là, ta cũng không thể nói cho hắn biết ngươi không thích hắn sao?”
Tiêu Kỳ nói: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi phải nghĩ biện pháp cho ta.”
Lục Thanh Lam nhíu chân mày nghĩ nửa ngày, nói: “Không bằng như vậy, chờ ngươi thân thể khá hơn chút, hai ngày nữa ta mời ngươi đến Hầu phủ làm khách, để ca ca của ta giáp mặt nhận lỗi với ngươi, sau đó chúng ta lại làm bước kế tiếp được không?”
Tiêu Kỳ gật đầu, lại buộc Lục Thanh Lam hạ trọng thệ không đem chuyện ngày hôm nay nói cho Lục Văn Đình, lúc này mới để nàng đi.
Lục Thanh Lam ngồi xe trở lại Trường Hưng Hầu phủ, vừa tới cổng, Lục Văn Đình liền xuất hiện, hấp tấp vén rèm lên cho nàng, dìu cánh tay của Lục Thanh Lam nói: “Muội muội mệt muốn chết đi.”
Lục Thanh Lam xuống xe ngựa, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Hôm nay trời rất nóng, chẳng những mệt, còn nóng. Cũng không có người đến quạt cho bổn cô nương.”
Lục Văn Đình liền chửi gã sai vặt của mình nói: “Quạt đâu rồi, sao lại không có nhãn lực như vậy?”
Gã sai vặt vội vàng mang lên một thanh quạt tròn, Lục Văn Đình cực kỳ chân chó quạt cho muội muội bảo bối: “Bảo Nhi, Bảo Nhi tốt của ta, ngươi ngược lại nói với ca ca một chút, ngươi hôm nay đi kết quả như thế nào a?”
Lục Thanh Lam liếc hắn một cái, nói: “Ngươi gấp cái gì mà gấp, có chuyện gì dù sao cũng phải trở về phòng nói không được hả?”
Lục Văn Đình tựa như một con gà trống đấu thua đi theo phía sau Lục Thanh Lam, cô muội muội này từ nhỏ thích tranh cãi cùng hắn, lại giỏi nhất cháy nhà hôi của, lần này hắn muốn cầu cạnh nàng, nàng còn có thể dễ dàng tha cho hắn sao?
Hắn hận đến nghiến răng, nhưng hết lần này tới lần khác không có cách nào trị nàng.
Đành phải vui vẻ đi theo Lục Thanh Lam trở về Y Lan tiểu trúc, khuê phòng của muội muội hắn cũng không tiện theo đi vào, chỉ có thể ở khách sảnh chờ, Lục Thanh Lam chậm rãi tắm rửa, lại đổi một thân xiêm y, lúc này mới thản nhiên đi ra ngoài.
Lục Văn Đình gấp đến độ sắp nhảy lên đầu lật ngói rồi. “Bảo Nhi, ngươi bằng lòng đi ra rồi.”
Lục Thanh Lam đại mã kim đao ngồi xuống phía sau án kỷ, Lục Văn Đình cực kỳ tri kỷ rót cho nàng một chén trà Lục Thanh Lam cười mỉm nói: “Thế này còn được.”
Lục Văn Đình phất tay một cái để cho tất cả hạ nhân hầu hạ đều đi xuống, sau đó nói với Lục Thanh Lam: “Chỗ Kỳ muội muội, rốt cuộc nói như thế nào?”
Lục Thanh Lam liếc ca ca một cái: “Ngươi tối qua ức hiếp người ta như vậy, người ta có thể cho ngươi sắc mặt tốt sao?”
Lục Văn Đình “A” một tiếng, có chút thất vọng nói: “Nàng còn tức giận sao?”
Lục Thanh Lam nói: “Có thể không tức giận sao? Đổi là ngươi ngươi không tức giận sao?”
Lục Văn Đình sờ sờ đầu nói: “Nếu nàng chịu chủ động tới hôn ta, ta cao hứng còn không còn nữa, tức giận cái gì?”
Lục Thanh Lam cạn lời.
Lục Văn Đình cũng có chút mất bình tĩnh: “Mặc kệ, ta đây phải đi thẳng thắn cùng cha mẹ, bảo cha mẹ mời bà mối cầu hôn cho ta.”
Lục Thanh Lam liền vội vàng kéo tay áo của hắn: “Ngươi vọng động như vậy, nếu Kỳ tỷ tỷ đang nổi nóng, cự tuyệt thì ngươi làm sao?”
Lục Văn Đình thật sự cuống cuồng rồi: “Như này không được, như kia cũng không được, vậy ngươi nói rốt cuộc làm sao bây giờ?” Lục Thanh Lam nói: “Ta cảm thấy, Kỳ tỷ tỷ vẫn có một chút chút thích ngươi.” Nàng vươn ngón tay cái khoa tay múa chân một chút: “Chẳng qua ngươi lần này mạo phạm Kỳ tỷ tỷ, nàng tức giận cũng khó tránh khỏi. Hai ngày nữa đợi nàng bớt giận, ta mời nàng đến nhà, ngươi lại tìm một cơ hội xin lỗi nàng, cầu sự tha thứ của nàng, sau đó lại tùy thái độ mà quyết định lúc nào cầu hôn, ngươi xem như vậy được không?”
Lục Văn Đình cũng cảm thấy biện pháp này tiến hành từng bước, vạn vô nhất thất.”Vậy liền như thế đi.”
Qua bảy tám ngày, đợi kinh nguyệt của Tiêu Kỳ hết, Lục Thanh Lam liền phát thiệp cho nàng. Tiêu Kỳ đương nhiên là đáp ứng lời mời đến đây. Nàng đi chỗ Lão phu nhân và Kỷ thị thỉnh an trước, sau đó liền trực tiếp đi Y Lan tiểu trúc của Lục Thanh Lam.
Lục Văn Đình ngày hôm đó cố ý xin phép nghỉ từ trong cung trở về. Đứng ở trong thư phòng của tiền viện nóng lòng như lửa cháy chờ.
Giữa trưa hai cô nương từ phòng bếp nhỏ chọn thức ăn, sau khi ăn xong Lục Thanh Lam lôi kéo Tiêu Kỳ đi hậu hoa viên tản bộ tiêu thực, đến một cái đình nghỉ mát, Lục Thanh Lam tìm cớ, nói mình muốn đi tiểu, liền để Tiêu Kỳ lại trong lương đình lẻn đi.
Chỗ này bốn phía thông suốt, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người trong lương đình, cho dù gặp mặt cùng Lục Văn Đình, cũng sẽ không có người nói hai người là hẹn hò. Lục Thanh Lam nghĩ đến vẫn là rất chu đáo.
Tiêu Kỳ đang nghĩ ngợi lung tung, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân truyền đến, liền thấy thanh niên thân hình cao lớn mang theo gã sai vặt thiếp thân long hành hổ bộ đi tới.
Không phải là Lục Văn Đình thì là ai.
Lục Văn Đình hôm nay cố ý ăn mặc, mặc một thân áo bào mới tinh màu xanh ngọc thêu hoa văn lá trúc, đầu đội thúc phát kim quan, đôi mắt hổ sáng lên lập lòe, quả nhiên là tư thế oai hùng ngọc thụ lâm phong.
Tiêu Kỳ thấy hắn từng bước đi tới, trái tim thế nhưng không chịu khống chế nhảy lên.
Lục Văn Đình thật ra càng khẩn trương hơn nàng, hắn dừng bước trước người Tiêu Kỳ ba bước, xoa xoa tay nói: “Kỳ muội muội, ngươi đã đến rồi.”
Tiêu Kỳ ừ, thấp giọng kêu lên: “Lục Tam ca.”
Lục Văn Đình thấy thái độ nàng coi như ôn hòa, buông lỏng không ít, tìm lời nói: “Là Bảo Nhi mời tới sao?” Nói xong câu đó, Lục Văn Đình ảo não không dứt, hận không thể vả miệng mình một cái.
Trước khi đến trong lòng hắn suy nghĩ không ít lời để nói với Tiêu Kỳ. Nhưng thật sự gặp được Tiêu Kỳ, lại miệng lưỡi kém cỏi không biết nói gì cho phải.
Tiêu Kỳ nhìn hắn một cái, thấy hắn hồi lâu nghẹn không ra lời, có chút vội la lên: “Lục Tam ca, nếu không có chuyện gì, ta đi trước.”
Đợi như vậy, rất lúng túng.
Tiêu Kỳ nói muốn đi, Lục Văn Đình nóng nảy, giơ ra hai cánh tay, ngăn cản đường đi của Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ nhướng lông mày: “Lục Tam ca, ngươi lại muốn làm cái gì?”
Lục Văn Đình nhớ tới lần trước mình hôn nàng, sợ nàng hiểu lầm, vội vàng nói: “Kỳ muội muội, ngươi đừng đa tâm, lần này ta sẽ không hôn ngươi! “
“Ngươi còn nói!” Tiêu Kỳ dậm chân, xấu hổ đỏ mặt. Thật là hết chỗ nói rồi, phải biết rằng hắn luôn nói ra lời kinh người như vậy, còn không bằng không nói.
Đại nha hoàn bên người nàng, còn có gã sai vặt bên cạnh Lục Văn Đình tất cả đều là vẻ mặt hoang mang: đây là chuyện khi nào a.
“Không không không!” Lục Văn Đình cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng nói: “Ý của ta là, lần trước ta sai rồi, xin ngươi tha thứ cho ta! Ta chính thức nói xin lỗi ngươi.”
Nói xong hắn thi lễ một cái thật sâu về phía Tiêu Kỳ: “Kỳ muội muội, lần trước là ta khốn kiếp, ta mỡ heo mê tâm. Ngươi đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng giận ta nữa. Chủ yếu là ta thấy ngươi cùng Tưởng Tín Hồng ở chung một chỗ, lại là cái loại địa phương tối lửa tắt đèn này, ta liền đặc biệt nóng giận, thật sự, ta cũng không biết tại sao ta lại như vậy!”
Lục Văn Đình lần trước phạm sai lầm, Tiêu Kỳ vốn là muốn ra vẻ cường ngạnh một mặt, nhưng thật sự thấy cái dạng ngu ngốc kia của Lục Văn Đình, nàng phát hiện mình hoàn toàn không tức giận được, xem ra mặt cũng hoàn toàn đóng băng không nổi.
Tiêu Kỳ vốn là muốn nói hắn hai câu, kết quả lời nói đến khóe miệng, thế nhưng biến thành như vậy: “Ta và Tưởng đại ca không có gì.”
Lục Văn Đình gật đầu như bằm tỏi: “Nhân phẩm của Kỳ muội ta tin. Về sau ta trở về nói đến chuyện này cùng Bảo Nhi, Bảo Nhi cũng mắng ta một trận.”
Tiêu Kỳ liền gật đầu: “Lục Tam ca sau này không thể lỗ mãng như vậy.”
Lục Văn Đình thề thề nói: “Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.”
“Vậy ta đi trước.” Tiêu Kỳ cảm thấy không khí cực kỳ quái dị, lại có chút mập mờ, chỉ muốn lập tức trốn chạy. Lục Văn Đình lại không chịu buông nàng đi: “Kỳ muội muội, ngươi chờ một chút.”
Tiêu Kỳ nói: “Lục Tam ca còn có chuyện gì?”
Lục Văn Đình gãi gãi đầu: “Ta còn có chuyện, muốn thương lượng cùng Kỳ muội muội.”
“Chuyện gì a?”
Lục Văn Đình ấp úng hồi lâu nói: “Ta, ta muốn để nương ta đi vương phủ... Đề thân.”
Tai Tiêu Kỳ đều hồng, dậm chân một cái giả vờ cả giận nói: “Loại sự tình này, ngươi tại có thể nói cùng ta?”
Lục Văn Đình nói: “Vậy ngươi ngược lại nói cho ta biết, ngươi có nguyện ý hay không?”
“Ta không nói chuyện với ngươi nữa.”
“Tỷ tỷ ta và tỷ phu ta, người người đều nói là một đôi thần tiên quyến lữ. Tỷ phu của ta đối tốt với tỷ tỷ, bên cạnh không có một người nào, không có một thông phòng nào, càng không có thiếp thất. Nếu ngươi gả cho ta, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ giống tỷ phu, chỉ trông coi một mình ngươi sống qua ngày.”
“Ai muốn nghe ngươi nói những thứ này!” Tiêu Kỳ che mặt chạy đi.
Lục Văn Đình nhìn bóng lưng giai nhân đi xa, trong lòng vẫn còn có chút hoang mang. Oán giận nói: “Có đáp ứng hay không, ngươi ngược lại nói một câu thống khoái a!”
Lục Thanh Lam không biết khi nào thì đi đến, sóng vai đứng cùng hắn, ca ca ở phương diện tình cảm nam nữ thật là ngốc, liếc hắn một cái nói: “Ngu ngốc, nàng không phản đối, chính là đồng ý. Ngươi còn không đi cầu xin nương đi!”
Lục Văn Đình giống như thoải mái hẳn ra, cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên.”Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Hắn quay một vòng trên mặt đất, “Ta đây phải đi van xin nương.” Sải bước vội vã đi.
Lục Thanh Lam nhìn bộ dạng ngu ngốc của ca ca nhà mình, lắc đầu, gọi một tiếng: “Kỳ tỷ tỷ chờ ta một chút.” Đuổi theo Tiêu Kỳ.
Đuổi theo một hồi mới đuổi kịp Tiêu Kỳ, Lục Thanh Lam mệt không thở nổi: “Kỳ tỷ tỷ ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Ca ca ta đã sớm ra khỏi vườn rồi.”
“A?” Tiêu Kỳ quay đầu nhìn lại, quả nhiên Lục Văn Đình đã sớm chẳng biết đi đâu, nhất thời nhẹ nhõm hơn.
Lục Thanh Lam kéo cánh tay của nàng nói: “Kỳ tỷ tỷ, ca ca của ta vừa mới nói với ngươi cái gì, làm ngươi cao hứng vậy?”
Tiêu Kỳ trợn mắt nhìn nàng một cái, sẳng giọng: “Ngươi tiểu quỷ ranh mãnh, ai cao hứng?”
“Còn nói mất hứng? Xem xem miệng ngươi đều sắp hướng lên trời rồi đến.”
Tiêu Kỳ đỏ mặt lên, nhớ tới lời hứa hẹn vừa rồi Lục Văn Đình nói với nàng, phụ vương nàng là thiên chi kiêu tử, nhưng cả đời chỉ trông coi một mình nương nàng, vợ chồng ân ân ái ái, tựa như là một người. Dù là Lục Văn Đình có thể đối tốt với nàng được một nửa cha nàng đối với nương nàng cũng làm cho nàng vui mừng, nếu thật sự có thể cả đời chỉ trông coi một mình nàng, nàng lập tức gả cho hắn cũng được a.
Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ, lại ở trong vườn nấn ná chốc lát, lúc này mới rời khỏi hậu hoa viên. Đợi mọi người đi hết. Phía sau cây hoa đi ra hai người, chính là Trương Tư Tuệ sống nhờ ở đậu ở Trường Hưng Hầu phủ, đi theo phía sau là đại nha hoàn Thúy Kiều của nàng.
Trương Tư Tuệ nhìn qua đình nghỉ chân vừa rồi Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ gặp mặt, ánh mắt lạnh lùng.
Mấy ngày nay, nàng nghĩ hết biện pháp tiếp cận Lục Văn Đình. Mặc dù gặp Lục Văn Đình một mặt cũng không dễ dàng, nhưng là năm rộng tháng dài, vẫn để cho nàng tìm được vài lần cơ hội, nhưng vô luận biểu hiện của nàng như thế nào, Lục Văn Đình vẫn một mực thờ ơ đối với nàng.
Trương Tư Tuệ mặc dù sốt ruột, lại cũng không nản lòng, cho dù trước kia nàng đã từng bắt gặp được Lục Văn Đình có chút đặc biệt đối với Tiêu Kỳ, nàng vẫn tin tưởng rằng dựa vào thủ đoạn tướng mạo của mình, sớm muộn gì có một ngày, Lục Văn Đình sẽ là của nàng. Nhưng hôm nay nàng lại nhìn đến Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ cùng một chỗ, một người cúi đầu thẹn thùng một người chân tay luống cuống, không khí rất là mập mờ, nàng như gặp phải sét đánh, nàng ý thức được, Lục Văn Đình nhất định là rất thích Tiêu Kỳ...
Thúy Kiều cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên người tiểu thư nhà mình, có chút sợ hãi nói: “Cô nương, chúng ta nên đi đến chỗ Lão phu nhân rồi.”
Trương Tư Tuệ đè xuống phẫn nộ và ghen tỵ mãnh liệt trong lòng, lại khôi phục thần sắc, biến trở về biểu tiểu thư nhu thuận hiểu chuyện, hào phóng khéo léo kia. “Chúng ta đi thôi.”
Thúy Kiều đỡ nàng đi tới bên ngoài vườn, đi được một đoạn đường, Trương Tư Tuệ đột nhiên nói: “Thúy Kiều, ngươi không phải là rất thân với nha hoàn của nhị phòng ư, ngươi giúp ta hỏi thăm một chút, nhị phòng có phải là muốn kết thân cùng Nghiễm Trữ vương phủ bên kia hay không?”
Lục Văn Đình rời hậu hoa viên, trực tiếp đến chỗ Kỷ thị. Sau khi Nói rõ ý đồ đến, Kỷ thị kinh hãi, Lục Văn Đình từ lúc trở thành ngự tiền thị vệ, người tới cửa đề thân quả thực không ít. Kỷ thị vẫn chưa định ra cho hắn, một phương diện là cảm thấy tuổi của hắn còn không tính lớn, nam tử mười bảy mười tám tuổi thành thân còn kịp, nữ tử lại kéo dài không được, cho nên Kỷ thị định định ra việc hôn nhân cho Lục Thanh Lam trước lại lo lắng cho Lục Văn Đình. Không nghĩ tới tiểu tử này bản thân đã đợi không kịp.
“Kỳ nhi nhu thuận hào phóng, nhu hiền huệ, nếu nàng có thể trở thành con dâu Lục gia, đương nhiên không thể tốt hơn. Nhưng ngươi hiện giờ chỉ là thị vệ chính lục phẩm, Kỳ nhi lại đường đường là quận chúa...” Vốn dựa vào giao tình của nàng và Mạnh thị, chuyện này hẳn không là vấn đề lớn, thế nhưng mà Nghiễm Trữ vương Tiêu Ninh nhưng lại người vô cùng kiêu ngạo, hắn xem nữ nhi như mệnh căn của mình, sợ rằng hắn sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Kỷ thị cuối cùng nói: “Chuyện này, ta còn phải thương lượng một chút với cha ngươi.”
Buổi tối đợi Lục Thần trở lại, Kỷ thị đem chuyện Lục Văn Đình muốn kết hôn với Tiêu Kỳ nói một lần, hai người thương lượng một phen, cũng cảm thấy Tiêu Kỳ là một cô nương tốt đốt đèn lồng cũng khó tìm, nếu nhi tử thích nàng, không ngại trước hết mời người tới cửa cầu hôn thử một chút, cho dù là bị cự tuyệt, ít nhất thử qua rồi cũng sẽ không tiếc nuối.
Hai vợ chồng cũng không ôm kỳ vọng quá lớn đối với chuyện này, Nghiễm Trữ vương gia thật sự quá khó hầu hạ!
Không đến mấy ngày, Lục Thần mời một nhân vật có trọng lượng ra mặt làm mai ——đại nho Lương Di Nhượng. Loại người thân phận này như Lương Di Nhượng, còn chưa từng thay người nào làm mai đâu, nếu không phải Lục Thần nhịn đau bỏ thứ yêu thích tặng hắn một cái nghiên mực cổ tiền triều, coi như là có chút giao tình, cộng thêm nữ tế Kỷ Hải của Lục Thần lại là đệ tử đắc ý của hắn, hắn mới không ra mặt đâu.
Nghiễm Trữ vương gia lớn lối đi nữa, cũng phải cho Lương Di Nhượng vài phần mặt mũi, nghênh người vào phủ, nghe Lương đại nho nói rõ mục đích đến. Nghiễm Trữ vương gia nhất thời liền đen mặt, khuê nữ hắn nuôi mười mấy năm, cứ như vậy gả cho tiểu tử Lục Văn Đình kia ư, dựa vào cái gì?
Trong mắt hắn, nam nhân khắp thiên hạ không có người nào xứng đôi với nữ nhi của hắn. Tính tình hắn hư lên, cho dù là hoàng thượng cũng dám vểnh mông đi về, Lương Di Nhượng đương nhiên cũng không nói chơi: “Tuổi Kỳ Nhi còn nhỏ, hôn sự của nàng, bổn vương chưa cân nhắc.” Lời này nói đủ uyển chuyển, đổi lại là người khác, sớm đã bị phun đầy mặt rồi.
Lương Di Nhượng lại nói vài câu, thấy Nghiễm Trữ vương gia một bộ mũi không mũi mắt không mắt, biết rõ cửa hôn sự này hôm nay sợ là không được, liền cáo từ rời khỏi Vương phủ.
Lương Di Nhượng mới ra khỏi Vương phủ, Mạnh thị liền cúi mặt đi tới: “Vương gia, ngươi làm cái gì vậy?” Trước khi người làm mai tới cửa, Kỷ thị đã đề cập qua chuyện này cùng Mạnh thị, Lục Văn Đình là Mạnh thị nhìn lớn lên, hiểu tận gốc rễ, Mạnh thị rất hài lòng về hắn, huống chi Tiêu Kỳ là khuê nữ của nàng, tâm tư của Tiêu Kỳ nàng đoán được hơn phân nửa, cho nên nàng nguyện ý kết cửa hôn sự này. Nàng cũng sợ Nghiễm Trữ vương gia phản đối, không ngờ kết quả là hắn thật sự đúng là phản đối.
Nghiễm Trữ vương gia ở trong quan trường kiêu ngạo các loại, phúc hắc các loại, Mạnh thị chính là khắc tinh duy nhất của hắn, thấy Mạnh thị tức giận, Tiêu Ninh nhất thời từ một lão hổ tiếu ngạo sơn lâm biến thành một con thỏ ngoan, rất là vui vẻ đi tới bên cạnh Mạnh thị, tự mình rót một chén trà cho nàng nói: “A Dao, ngươi đừng nóng giận. Ta có chỗ nào không đúng, ngươi đánh ta hai cái, mắng ta hai câu hả giận, nhưng ngàn vạn đừng để tức giận ảnh hưởng thân mình.”
Mạnh thị nhìn hắn một cái, nói: “Vương gia, ta thật không biết trong lòng ngươi nghĩ thế nào. Kỳ Nhi năm nay mười lăm rồi, đã sớm nên bàn cưới bàn gả, những năm này cũng có không ít người tới cửa cầu hôn Kỳ Nhi, nhưng bất luận đối phương là ai, ngươi đều là mũi không mũi, mắt không mắt mắng một trận, ngươi đây là định để nữ nhi ở nhà, làm gái lỡ thì cả đời sao?”
Mạnh thị giận đến nước mắt đều chảy xuống.
Tiêu Ninh đau lòng hư mất, luống cuống tay chân lấy khăn ra lau nước mắt cho Mạnh thị, “A Dao, ngươi đừng nóng giận, càng đừng khóc. Ngươi khóc, tâm ta đây cũng khó chịu theo muốn chết.”
Mạnh thị xoa xoa nước mắt: “Vậy ngươi có đáp ứng cửa hôn sự này hay không.”
Tiêu Ninh nói: “Ta không phải là luyến tiếc nữ nhi sao? Kỳ Nhi tốt như vậy, thử hỏi trong thiên hạ ai có thể xứng đôi với nàng?” Dừng một chút lại nói: “Tiểu tử Lục Văn Đình kia tốt chỗ nào? Ta thật không biết ngươi coi trọng điểm nào của hắn.”
Mạnh thị hừ một tiếng, nói: “Ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi thương yêu nữ nhi, ta không thương sao. Đình ca nhi là ta nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, ngoại trừ đọc sách không được, làm việc làm người đều là nhất đẳng, tương lai nhất định thành châu báu. Kỳ Nhi đi theo hắn chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Huống chi Kỷ tỷ tỷ và ta thân nhau như vậy, nàng lại hiền lành, Kỳ Nhi gả đi, nàng chỉ biết đối đãi với Kỳ nhi như nữ nhi thân sinh, Kỳ Nhi sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất. Còn nữa, Bảo Nhi và Kỳ Nhi tốt hơn cả thân tỷ muội, ngươi nói còn có thể có nhà chồng tốt hơn thế này sao?”
/213
|