Trong lòng tôi cả kinh, thị vệ đi qua thăm dò hơi thở của bà ta, quay đầu bẩm báo, “Nương nương, bà ta đã tắt thở rồi!”
Đi ra khỏi hình bộ, lòng tôi rối loạn vô cùng, muốn làm thế nào, điều này cũng đã đi trật đường ray rồi, bà ta nói có một nam tử có vết sẹo, tôi cố nhớ lại trong đầu nhưng cũng không thấy có người thế này mà! Hơn nữa câu nói cuối cùng của bà ta kia, bảo đêm nay cũng trốn không thoát, nhưng trốn cái gì chứ? Chả lẽ có người sẽ đến ám sát ư? Trong lòng tôi thất kinh, nói vậy, thế lực sau lưng bà ta kia đã biết bà ta bị bắt rồi, cũng đã phái người tới giết người diệt khẩu sao? Tôi nhìn hình bộ đốc sử phía sau dặn dò, “Đêm nay phải tăng cường canh phòng cẩn thận, không được lơi lỏng, nếu có người lẻn vào ngục thì bắt ngay lập tức!”
Đốc sử cũng hiểu được ý của tôi, lập tức lĩnh mệnh thực hiện, đêm nay gia tăng phòng bị luôn. Tôi thở dài thật sâu, trở lại trong cung, Long Kỳ đang ngồi trong thư phòng, vẫn còn đọc tấu chương, nhìn thấy tôi bước vào, buông cuốn sách trên tay, quan tâm hỏi, “Sự tình có tiến triển gì không?”
Tôi ngồi vào bên cạnh chàng, cau mày nói, “Em đến đúng là muốn thương lượng với chàng chuyện này! Hôm nay bà lão kia gặp khó khăn đã chết rồi!” Long Kỳ ngẩn ra, nhíu mi nói, “Sao lại thế chứ? Đã tìm hiểu được gì không?”
“Vốn cũng tìm được, nhưng mà điều đó với án chết của em thì lại khác xa nhau quá, bà ta bảo người hại em là một nam tử mặt sẹo, nhưng nghe nói đằng sau hắn có một thế lực rất mạnh! Bí mật vô cùng, thật giống như người Hắc Quỷ môn trước đây đuổi giết quá, hành tung bất định!”
Tôi đem mọi chuyện nghe được nói cho Long Kỳ, sắc mặt Long kỳ càng ngày càng tối sầm lại, cau chặt lông mày trầm tư, mãi một lúc sau mới ngẩng mặt lên nhìn, “Nàng có biết tả gã đàn ông đó mặt mũi trông thế nào không, hay có đặc điểm gì khác nữa?”
Tôi lắc lắc đầu, “Không có, gã đàn ông đó lúc sai khiến bà ta đều che mặt cả! Chàng nói xem là loại người nào đây?” Tôi lo lắng nhìn chàng, bỗng dưng tôi nghĩ tới câu nói cuối cùng của bà ta lúc sắp chết, nói nhanh, “Ôi, đúng rồi, cái bà già đó câu cuối cùng có nói, bà ta bảo cho dù bà ta không chết thì đêm nay cũng trốn không thoát, em đoán chắc là có người muốn tới giết người diệt khẩu đó!”
Ánh mắt Long Kỳ loé lên, hừ lạnh, “Xem thử xem hắn có năng lực này không!” Tôi cau mày, Long Kỳ xoa xoa mày tôi, an ủi, “Được rồi, mấy ngày nay nàng cũng khổ rồi, nghỉ ngơi sớm chút, đêm nay cứ giao cho ta xử lý là được!” Nói xong, Long Kỳ đứng lên, đi ra ngoài cửa, tôi nhìn chàng ẩn ngừơi vào bóng đêm, lòng chợt khó hiểu, rốt cục là ai mới được chứ?
Tôi nằm trên giường nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, Long Kỳ vẫn chưa trở về, không biết là chàng đã xử lý thế nào nữa, tôi cứ trằn trọc, mở to mắt lặng lẽ phân tích, hôm nay biểu hiện của Thái Hậu rất lạ, nếu không liên quan gì đến bà ta, vì sao bà ta lại vui vẻ quan tâm tới bà già đó có khai hay không chứ, chả nhẽ bà ta có quan hệ với người bên ngoài cung? Hay là gã mặt sẹo là người giang hồ do bà ta mời tới? Có khả năng lắm, trước kia đại hoàng tử chẳng phải mời Hắc Quỷ Môn đến đối phó với Long kỳ đó thôi, ngẫm lại Thái Hậu cũng không phải kẻ ngốc tới mức lộ ra thân phận mình mà tự tặng thuốc cho tôi, chỉ có mượn tay kẻ khác, làm tôi thấy không hoài nghi tới bà ta, đúng, đây cũng là con đường mà không thể bỏ qua được.
Cả ngày đúng là mệt chết được, tôi cứ nghĩ ngợi mãi, ánh mắt không chịu nghe lời nhắm lại chìm vào mộng đẹp, đến cả lúc Long Kỳ về nằm bên cạnh lúc nào tôi cũng không biết nữa.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Long Kỳ đã mặc xong quần áo, tôi trừng mắt nhìn chàng hỏi, “Tối qua chàng trở về lúc nào vậy?” Long Kỳ mặc xong quần áo, đi tới bên giường, hôn nhẹ lên trán tôi một cái, cười khẽ bảo, ‘Lúc nàng ngủ đó”
Tôi đỏ bừng mặt, nhìn chàng cực yêu, chàng vừa định bước ra cửa lại quay đầu lại bảo, “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ phái hai cao thủ đại nội tới làm bạn với nàng!”
Tôi kinh ngạc hỏi, “Vì sao chứ?”
“Ta sợ trong hoàng cung có một số người muốn có ý đồ xấu đối với nàng, ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng được, cũng để đề phòng bất trắc” Long Kỳ nói xong xoay người bước ra tới cửa, vứt lại một mình tôi trên giường, Long Kỳ đã phát hiện ra cái gì rồi chăng?
Ở trên giường một lúc, rồi bảo Hoan Nhi thay quần áo cho tôi, vừa ra tới cửa đã nhìn thấy hai cung nữ đứng hầu ở cửa. Tôi nhìn đánh giá các nàng ấy, nghĩ thầm, Long Kỳ lo lắng thật chu đáo, hai vị cung nữ thâm tàng bất lộ này là cao thủ chàng tặng tôi, một tên là Ân Hỉ, một tên là Thuý Ngọc. Các nàng mặc quần áo cung nữ dĩ nhiên sẽ là nha hoàn của tôi rồi. Tôi dẫn Hoan Nhi đi cùng tôi ăn sáng, trên đường đi có rất nhiều tài nữ, mỹ nhân thừa dịp trời sớm mát mẻ lúc này đang chơi đùa trong hoa viên. Tôi hít một hơi không khí trong lành, thưởng thức hoa nở, tâm tình dần dần thoải mái hẳn lên. Lúc này không biết từ đâu có một cô gái tươi cười ngọt ngào đi tới, quỳ xuống trước mặt tôi thỉnh an, tôi nhìn đánh giá nàng ta. Nàng ta thật là đẹp, nhưng trong mắt loé lên tia sáng tính kế. Tôi vừa thấy cứ ngầm im lặng, gật gật đầu với nàng ta. Nàng ta cùng đi bên cạnh tôi, kéo tay tôi thân mật cười nói, “Nương nương, nghe nói bên đó cúc mới nở nhưng mà lại còn có một đoá cúc vua nữa đó!”
Tôi cười bảo, “A, có đúng vậy không? Vua các loài hoa sao! Bổn cung cá xem ai nhanh chân tới xem trước đấy” Nàng ta cùng tôi nhanh chân tới giữa vườn hoa, ánh nắng vừa lên chiếu xuống, giọt sương đọng trên đoá hoa thật xinh đẹp vô cùng. Tôi nhẹ nhàng cúi xuống xem kỹ, chỉ lát sau thấy lưng có chút mỏi, nhìn thấy ngôi đình cách đó không xa, vội bước nhanh đến bảo Hoan Nhi mang đồ ăn sáng tới, cô gái bên cạnh cũng đi theo tới bên đình. Tuy tôi biết rõ ý nghĩ của cô ta, nhưng cũng không nói ra, cứ để cho cô ta đi theo. Hoan Nhi cũng đã sai người mang đồ ăn sáng đến đặt trên bàn đá. Tôi vừa ngồi xuống, lại thấy cô gái kia không biết bưng ở đâu ra một mâm hoa quả, nói, “Nương nương, đây là hoa quả Giảo Nhi mang từ nhà theo, rất ngon miệng, vô cùng nhiều nước nè! Mang tới tặng riêng cho nương nương nhấm nháp chút”
Tôi bảo cô ta đặt lên bàn, ăn điểm tâm, cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, trong mát loé lên tia cầu xin, ‘Nương nương, xin nương nương nói giúp Giảo nhi vài câu tốt trước mặt Hoàng Thượng, Giảo nhi nhất định cả đời xin trung thành với Hoàng thượng!”
Sắc mặt tôi cứng ngắc, đang định cầm điểm tâm bỏ vào mồm thì dừng lại bình tĩnh nhìn nàng ta, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ bức thiết, lại còn loé lên nhiều tia sáng, làm như cực kỳ khát khao quá vậy, tôi cắn nhẹ môi dưới, nói thản nhiên, “Đứng lên đi, chuyện này không phải do ta làm chủ!”
Trong mắt Giảo Nhi lộ ra ướt át, run giọng nói, “Van cầu nương nương, Hoàng Thượng triều chính bận rộn, tần phi chúng ta đến cả mặt ngài ấy cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói là ngài ấy ghé mắt nhìn, quả thực đến cả góc áo của ngài ấy cũng đều không nhìn thấy nữa, Giảo Nhi xa cha mẹ tới đây, chỉ mong có một ngày được như nương nương áo gấm về nhà, hưởng sự ân sủng, ánh sáng soi đường, cầu xin nương nương giúp Giảo Nhi nói tốt vài câu, tiến cử Giảo Nhi…. Nếu Giảo nhi có thể được sủng hạnh, nhất định sẽ không quên đại ân đại đức của nương nương…Nhất định…”
Tôi không hiểu sao tức giận bốc tới, vỗ mạnh bàn, giận dữ quát, “Làm loạn rồi!”
Cô ta giật mình đứng đực ra, hai mắt nhìn tôi chăm chăm, tôi cũng bỗng chốc ngây người, không rõ vì sao lại tức giận nữa, nhưng nghe đến việc nàng ta muốn cùng chia sẻ Long Kỳ với mình thì trong lòng đột nhiên thấy ghen vô cùng, không được, các nàng ấy ai cũng đừng có mơ. Trong lòng tôi bá đạo gào thét điên cuồng, lạnh lùng nhìn Giảo Nhi quỳ trên đất, nói mạnh, “Ngươi là người mới, có người phục vụ cũng đã đủ rồi! Đừng có nổi lòng tham, ngươi đứng lên đi!”
Nha hoàn bên cạnh Giảo Nhi đỡ cô ta dậy, nước mắt cô ta rơi đầy, nhưng cũng là ngừơi thông minh, cúi đầu nói, “Nương nương thứ tội, Giảo Nhi sau này không dám hy vọng xa vời nữa, sẽ ghi nhớ lời nương nương dạy bảo! Giảo Nhi xin cáo lui” Nói xong cả người run rẩy được nha hoàn của cô ta đỡ rồi đi.
Tôi đứng lặng tại chỗ, trong lòng rối bời, tôi đây sao thế nhỉ? Vừa rồi cảm thấy tức giận vô cùng, quả thực những lời của cô ta nói hơn một câu mà sao lòng tôi lại đau đớn thế chứ? Hơn nữa giọng điệu và hành động của tôi cũng doạ cho tôi thấy sốc. Vừa rồi tôi còn giống như một con sư tử bảo vệ lãnh thổ của chính mình vậy, khí thế bức người ghê.
Hoan Nhi nói nhẹ nhàng, “Nương nương…”
Tôi nhìn nàng ta một cái, bảo, “Đem cái này đi hết cả đi! Bản cung ngán rồi” Hoan Nhi lập tức gọi người tới dọn dẹp mọi thứ trên bàn, kể cả đám hoa quả kia nữa.
Nhìn thấy phụ nữ chơi đùa xa xa, lòng tôi loạn như ma vậy. Vì sao thế? Vì sao ông trời lại muốn an bài nhiều phụ nữ như thế cho Long Kỳ chứ? Vì sao lại quăng tôi lên trận tuyến tranh giành chứ? Hiện giờ đến cả tôi còn cảm thấy mình thật xa lạ. Tôi tức giận lắc lắc đầu, cố vứt hết mọi ý nghĩ vớ vẩn đi, tôi biết, cho dù Long Kỳ có phong tôi làm quý phi đi nữa, thì đứng đầu hậu cung tôi cũng không còn an toàn nữa. Tôi vẫn còn lo lắng, ngày nào cũng lo lắng đề phòng, sợ có một ngày tôi lại không thể nắm dược chàng nữa, sợ có một ngày chàng không còn là của một mình tôi nữa. Cứ nghĩ mãi, trái tim tôi càng ngày càng băng giá, như màn vừa rồi vậy, tôi dường như đã thay đổi thành người khác rồi, cứ nghĩ tới đám tần phi này tới quyến rũ Long Kỳ, tôi lại chỉ muốn giết người thôi. Điên mất rồi, tôi có phải bá đạo quá hay không? Tận đáy lòng tôi tự hỏi bản thân, nhưng mà tôi lại không thể không bá đạo, trong lòng thấy mâu thuẫn vô cùng. Nghĩ mãi mà nghĩ không ra…
Tâm tư kém tới cực điểm, dẫn theo Hoan Nhi rời hoa viên đi tới cung Công chúa. Đã nhiều ngày rồi không gặp nàng ấy rồi. Tôi đoán chừng là nàng ấy với Ngọc Hoán đang ở trong thế giới của hai người. Nghe lần trước nàng ấy có kể lúc Ngọc Hoán được Long Kỳ gọi bí mật trở về kinh thành, không hiểu đã đi hay chưa?
NHưng mà tôi lại không muốn đứng bên trong đám tần phi, mải nghĩ ngợi, người không hiểu đã đứng trước cửa cung của công chúa, thái giám đứng ở cửa nhìn thấy tôi đến, lập tức hành lễ vào trong thông báo.
Tôi đứng một lát, thái giám mời tôi đi vào. Cầm công chúa và Ngọc Hoán đứng ở cửa, tôi nở nụ cười tươi. Tôi nay là Quý phi rồi, Cầm Công chúa định hành lễ với tôi, tôi liếc mắt sang nhìn Ngọc Hoán thấy sắc mặt biến đổi, cũng không rõ là gì. Chàng cũng hành lễ với tôi, mỗi lời nói ra lại có vẻ hơi chua xót. Trong lòng tôi kinh ngạc, ngoài miệng thì lại nhiệt tình nói, “Đều đứng cả lên đi! Người một nhà không cần đa lễ!”
Cầm công chúa nhiệt tình bảo, “Chúc mừng tỷ tỷ, nhanh như vậy mà đã đứng đầu hậu cung rồi! Ta nha, Ngọc Hoán mới từ biên cương về, ta muốn giữ chàng lại, không đi chúc mừng tỷ, tỷ đừng có trách ta nha!”
Tôi cười nói, “Không trách, không trách đâu, hôm nay chính là trong lòng có chút phiền muộn chỉ muốn đi đâu đó chút, không ngờ lại đi dạo tới chỗ này của muội!” Nói xong, ánh mắt tôi nhìn lướt qua Ngọc Hoán, còn chàng thì lại nhìn thẳng vào mắt tôi, có chút giật mình, có cảm giác nói không nên lời, những chất vấn và khổ sở trong mắt Ngọc Hoán làm cho lòng tôi giật mình sững lại, đừng như vậy mà. Trong lòng tôi thở dài, bỗng chốc sự tức giận có chút trầm trọng, tôi nói nhanh, “Công chúa, bản cung tới đây đến cả một chén trà cũng không có sao?’
Công chúa cười nhiệt tình bảo, “Sao lại không có chứ? Ta muốn dùng trà ngon nhất đãi tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn uống loại trà gì đây?”
Lúc này Ngọc Hoán đứng cạnh thản nhiên nói, trà hoa cúc!”
Tôi sửng sốt, Ngọc Hoán vẫn còn nhớ rõ tôi thích uống nhất là trà hoa cúc, công chúa cũng ngây người ra, sau đó thì kịp phản ứng cười nói, “Chắc tỷ tỷ lúc mới đến, Ngọc Hoán đang trên đường hồi kinh vẫn còn nhớ tới trà hoa cúc đó thôi!”
Tôi cười ngượng bảo, “Được, cứ làm cho tỷ tỷ nhấm nháp chút đi!” Công chúa xoay người về phía nha hoàn bảo, lúc này tôi ngẩng đầu lên lại chạm vào ánh mắt bi thương của Ngọc Hoán, tôi giật mình sựng lại, giả vờ như không thấy. Tôi nghĩ đến không phải lúc, vẻ mặt Ngọc Hoán làm cho tôi thở không nổi, nỗi đau trong lòng cũng dâng lên, có loại cảm giác trở tay không kịp nữa. Trong lòng tôi tự nói cho mình, có lẽ đã cách nhau khá lâu, Ngọc Hoán mới có chút cảm thấy thương cảm như vậy!
Tôi có ý định muốn đè nén sự xúc động xuống, tuy tôi đối Ngọc Hoán tình cảm đã không còn nữa, tôi thích Long Kỳ, nhưng tôi sợ loại cảm giác này lắm, nói không rõ được. Đợi lúc tôi quay sang Ngọc Hoán đã đi vào trước, công chúa đang kéo một bên, “Tỷ tỷ, đừng ngẩn người ra nữa! Có chuyện gì làm cho tỷ tỷ phiền muộn vậy? Hay là hoàng huynh bắt nạt tỷ chăng?’
Tôi hoàn hồn, vội đáp nhanh, “Chàng làm sao dám bắt nạt tỷ chứ, chỉ là trong lòng ta cảm thấy phiền muộn chút thôi!” Nói xong thì cùng nàng ta bước vào đại sảnh, một nha hoàn bưng ba chén trà tới, đặc biệt đặt trước mặt ba người chúng tôi, tôi bưng chén trà lên, mở nắp chén ra, một mùi hoa cúc thơm ngát tràn vào mũi, làm cho tâm thần người ta cảm thấy dễ chịu, hoa cúc được nước nóng ngấm vào nở ra toả trở thành một bông hoa đẹp vô cùng, tôi tán thưởng, “Quả thật là trà ngon!”
Tôi khẽ nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống, nhìn bốn phía đánh giá. Trên đại sảnh còn có một chữ hỉ rất lớn, dường như cảm giác được bầu không khí vui mừng khôn xiết. Lúc này lại thấy một luồng mắt nóng bỏng bên cạnh truyền tới, lòng tôi giật mình kinh hãi, lờ đi, nhìn công chúa cười nói, “Bản cung không quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa! Trong cung còn một số việc chưa xử lý, bản cung đi trước!” Nói xong tôi đứng dậy chuẩn bị đi thì lại nghe tiếng Ngọc Hoán vang lên sau lưng, “Cầm nhi, chuẩn bị một ít lá trà, cho quý phi nương nương mang về từ từ thưởng thức !”
Công chúa cười cười, “Được! Tỷ tỷ đã có chuyện vậy thì nhanh chút trở về đi ạ” Nói xong thì bảo nha hoàn bên cạnh đi chuẩn bị. Tôi nhìn Ngọc Hoán cười nói, “Cũng được!”
Hoan Nhi nhận lá trà trong tay nha hoàn, tôi vội vàng đi ra cửa, cả người bỗng trở nên thoải mái hẳn, tôi cũng không biết vì sao nữa. Ánh mắt Ngọc Hoán làm cho tôi thấy nhức nhối, tôi biết, chắc chắn Ngọc Hoán đang có nhiều nghi vấn với tôi, hẳn là chàng cũng muốn được biết vì sao lúc trước Long Kỳ không đồng ý chuyện của tôi và chàng. Tôi không tưởng tượng cảm giác lúc này của chàng là gì nữa! Nhất định là chàng cảm thấy tôi rất ích kỷ, ham muốn hư vinh rồi!
Nhưng nếu nghĩ lại, có lẽ Cầm công chúa đã kể mọi chuyện giữa tôi và Long Kỳ cho chàng nghe rồi, chàng có phải là đã thông cảm cho tôi không? Hy vọng chàng có thể hiểu nỗi khổ của tôi.
Nhìn quanh thấy cung nữ mà Long Kỳ an bài cho tôi đang đứng bên đợi tôi. Bước tới phía trước, lúc đi ngang qua thư phòng, định đi vào thì lại nghe Hà công công bảo Hoàng thượng đang tiếp triều thần, thôi bỏ đi, đang định bảo chàng ở cùng với tôi, giờ chỉ có mình tôi chơi vậy.
Nghe Hoan Nhi nói, phía đông cung có một hồ nước rất lớn, nuôi các loại cá vàng, tôi nghĩ đến đó chơi cũng hay, liền dẫn theo Hoan Nhi đi tới. Phong cảnh ở đó thật đẹp hoàn hảo, nước chiếm hai phần ba trong hồ, có hoa sen, các loại cá bơi dưới lá sen lấp ló, cái miệng nhỏ há ra đớp đớp, bơi lội tung tăng nhìn trông rất thích. Không hiểu Hoan Nhi lấy đâu ra một ít thức ăn cho cá, tôi giơ tay cầm thức ăn lên, rải đều trên mặt nước, chỉ lát sau hàng đàn cá tập trung tới trước mặt tôi. Nhìn chúng nó tranh nhau cướp ăn, tâm tình bỗng dưng thấy ổn hơn nhiều, thư thái, cứ lẳng lặng nhìn con cá dưới nước thở dài, “Cá ơi cá à, mày xem chúng mày thật được tự do ghê!”
Lúc này có tiếng đàn ông truyền sau lưng tới, “Nàng không được tự do sao?” Tôi quay phắt lại thấy Hàm Mặc một thân áo trắng đứng đằng sau tôi. Tôi kinh ngạc không biết hắn tới đây từ lúc nào? Tôi nhìn quanh, Hoan Nhi đã không thấy, chắc đã được hắn bảo đi rồi, dường như Hàm Mặc gầy hơn chút, vẻ tuấn mỹ trên mặt nhìn không thấy cảm xúc gì. Hắn bình tĩnh nhìn tôi hỏi lặp lại, “Nàng không được tự do sao?”
Tôi quay đầu nhìn con cá trong nước nói thản nhiên, “Không giống vậy”
“Có gì mà không giống chứ!” Hàm Mặc bám sát nói, tôi hơi khẽ cười, “Bởi vì chúng nó không hiểu tình yêu, vì thế có thể không nghĩ ngợi gì, tự do tự tại!” Đằng sau trầm mặc, mãi sau hắn mới mở miệng hỏi lần nữa, “Phải thế không? Không hiểu tình yêu thì có thể tự do tự tại sao? Nàng có nghĩ tới không, có lẽ chúng nó cũng không vui vẻ lắm!”
Tôi biết ý tứ trong giọng của hắn, không để ý đến vẫn cười như trước, “Vì thế tôi mới cho chúng ăn để chúng được vui vẻ mà!”
“Cho cũng không thể làm chúng vui vẻ được! Có lẽ sẽ làm cho chúng càng thêm thống khổ hơn!”
Tôi thuận miệng hỏi, “Ôi, vì sao thế?”
“Bởi vì chúng không muốn rời xa nàng, mà nàng có lẽ kiếp này cũng chỉ có cho chúng nó một lần, không có lần hai, chúng nó biết làm gì bây giờ đây?’
Tôi khẽ giật cả mình, nghĩ ngợi, quay đầu nhìn Hàm Mặc nói nhẹ nhàng, “Không, tôi sẽ không bỏ lại chúng, tôi sẽ bố trí người ngày nào cũng cho chúng ăn, làm cho chúng ngày nào cũng được vui vẻ mãi!”
Hàm Mặc à, anh còn không rõ ý của tôi hay sao? Anh nên đi tìm một người yêu anh đi! Có lẽ kiếp này tôi không thể cho anh được cái gì, nhưng người khác thì có thể. Đôi mắt Hàm Mặc xẹt qua tia đau đớn, khi tới gần trước mặt tôi, nói giọng giận dữ, “Người khác không thay thế được nàng!”
Tôi khẽ cười nói, “Không, người khác có thể thay thế được tôi!” Nói xong tôi xoay người lại nhìn cá vui vẻ như cũ nói tiếp, “Bởi vì có thể mang đến sự vui vẻ cho chúng cũng không phải chỉ có mỗi mình tôi, còn có rất rất nhiều người! Hay là, hoàng thúc cũng tới giúp cho chúng ăn được không?”
Không cần quay đầu tôi cũng biết là hắn đã đi rồi, mang theo vẻ tức giận vô bờ. Tôi nhìn con cá dưới nước, ngơ ngẩn cả người, lúc này chúng nó đã thấy không còn thức ăn nữa nên có vẻ vội vàng bỏ chạy, ý đồ lại đi tìm thức ăn. Mắt tôi tối lại nhìn xuống, xem ra chúng thực sự không vui vẻ gì cả! Trong lòng tôi nói nhẹ nhàng, Hàm Mặc à, thực xin lỗi, đừng trách tôi nhé, tôi không phải cố ý muốn tổn thương tới anh, chỉ là, không giành cho mình chút gì đó, thì lưu luyến có ích gì đâu?
Đi ra khỏi hình bộ, lòng tôi rối loạn vô cùng, muốn làm thế nào, điều này cũng đã đi trật đường ray rồi, bà ta nói có một nam tử có vết sẹo, tôi cố nhớ lại trong đầu nhưng cũng không thấy có người thế này mà! Hơn nữa câu nói cuối cùng của bà ta kia, bảo đêm nay cũng trốn không thoát, nhưng trốn cái gì chứ? Chả lẽ có người sẽ đến ám sát ư? Trong lòng tôi thất kinh, nói vậy, thế lực sau lưng bà ta kia đã biết bà ta bị bắt rồi, cũng đã phái người tới giết người diệt khẩu sao? Tôi nhìn hình bộ đốc sử phía sau dặn dò, “Đêm nay phải tăng cường canh phòng cẩn thận, không được lơi lỏng, nếu có người lẻn vào ngục thì bắt ngay lập tức!”
Đốc sử cũng hiểu được ý của tôi, lập tức lĩnh mệnh thực hiện, đêm nay gia tăng phòng bị luôn. Tôi thở dài thật sâu, trở lại trong cung, Long Kỳ đang ngồi trong thư phòng, vẫn còn đọc tấu chương, nhìn thấy tôi bước vào, buông cuốn sách trên tay, quan tâm hỏi, “Sự tình có tiến triển gì không?”
Tôi ngồi vào bên cạnh chàng, cau mày nói, “Em đến đúng là muốn thương lượng với chàng chuyện này! Hôm nay bà lão kia gặp khó khăn đã chết rồi!” Long Kỳ ngẩn ra, nhíu mi nói, “Sao lại thế chứ? Đã tìm hiểu được gì không?”
“Vốn cũng tìm được, nhưng mà điều đó với án chết của em thì lại khác xa nhau quá, bà ta bảo người hại em là một nam tử mặt sẹo, nhưng nghe nói đằng sau hắn có một thế lực rất mạnh! Bí mật vô cùng, thật giống như người Hắc Quỷ môn trước đây đuổi giết quá, hành tung bất định!”
Tôi đem mọi chuyện nghe được nói cho Long Kỳ, sắc mặt Long kỳ càng ngày càng tối sầm lại, cau chặt lông mày trầm tư, mãi một lúc sau mới ngẩng mặt lên nhìn, “Nàng có biết tả gã đàn ông đó mặt mũi trông thế nào không, hay có đặc điểm gì khác nữa?”
Tôi lắc lắc đầu, “Không có, gã đàn ông đó lúc sai khiến bà ta đều che mặt cả! Chàng nói xem là loại người nào đây?” Tôi lo lắng nhìn chàng, bỗng dưng tôi nghĩ tới câu nói cuối cùng của bà ta lúc sắp chết, nói nhanh, “Ôi, đúng rồi, cái bà già đó câu cuối cùng có nói, bà ta bảo cho dù bà ta không chết thì đêm nay cũng trốn không thoát, em đoán chắc là có người muốn tới giết người diệt khẩu đó!”
Ánh mắt Long Kỳ loé lên, hừ lạnh, “Xem thử xem hắn có năng lực này không!” Tôi cau mày, Long Kỳ xoa xoa mày tôi, an ủi, “Được rồi, mấy ngày nay nàng cũng khổ rồi, nghỉ ngơi sớm chút, đêm nay cứ giao cho ta xử lý là được!” Nói xong, Long Kỳ đứng lên, đi ra ngoài cửa, tôi nhìn chàng ẩn ngừơi vào bóng đêm, lòng chợt khó hiểu, rốt cục là ai mới được chứ?
Tôi nằm trên giường nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, Long Kỳ vẫn chưa trở về, không biết là chàng đã xử lý thế nào nữa, tôi cứ trằn trọc, mở to mắt lặng lẽ phân tích, hôm nay biểu hiện của Thái Hậu rất lạ, nếu không liên quan gì đến bà ta, vì sao bà ta lại vui vẻ quan tâm tới bà già đó có khai hay không chứ, chả nhẽ bà ta có quan hệ với người bên ngoài cung? Hay là gã mặt sẹo là người giang hồ do bà ta mời tới? Có khả năng lắm, trước kia đại hoàng tử chẳng phải mời Hắc Quỷ Môn đến đối phó với Long kỳ đó thôi, ngẫm lại Thái Hậu cũng không phải kẻ ngốc tới mức lộ ra thân phận mình mà tự tặng thuốc cho tôi, chỉ có mượn tay kẻ khác, làm tôi thấy không hoài nghi tới bà ta, đúng, đây cũng là con đường mà không thể bỏ qua được.
Cả ngày đúng là mệt chết được, tôi cứ nghĩ ngợi mãi, ánh mắt không chịu nghe lời nhắm lại chìm vào mộng đẹp, đến cả lúc Long Kỳ về nằm bên cạnh lúc nào tôi cũng không biết nữa.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Long Kỳ đã mặc xong quần áo, tôi trừng mắt nhìn chàng hỏi, “Tối qua chàng trở về lúc nào vậy?” Long Kỳ mặc xong quần áo, đi tới bên giường, hôn nhẹ lên trán tôi một cái, cười khẽ bảo, ‘Lúc nàng ngủ đó”
Tôi đỏ bừng mặt, nhìn chàng cực yêu, chàng vừa định bước ra cửa lại quay đầu lại bảo, “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ phái hai cao thủ đại nội tới làm bạn với nàng!”
Tôi kinh ngạc hỏi, “Vì sao chứ?”
“Ta sợ trong hoàng cung có một số người muốn có ý đồ xấu đối với nàng, ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng được, cũng để đề phòng bất trắc” Long Kỳ nói xong xoay người bước ra tới cửa, vứt lại một mình tôi trên giường, Long Kỳ đã phát hiện ra cái gì rồi chăng?
Ở trên giường một lúc, rồi bảo Hoan Nhi thay quần áo cho tôi, vừa ra tới cửa đã nhìn thấy hai cung nữ đứng hầu ở cửa. Tôi nhìn đánh giá các nàng ấy, nghĩ thầm, Long Kỳ lo lắng thật chu đáo, hai vị cung nữ thâm tàng bất lộ này là cao thủ chàng tặng tôi, một tên là Ân Hỉ, một tên là Thuý Ngọc. Các nàng mặc quần áo cung nữ dĩ nhiên sẽ là nha hoàn của tôi rồi. Tôi dẫn Hoan Nhi đi cùng tôi ăn sáng, trên đường đi có rất nhiều tài nữ, mỹ nhân thừa dịp trời sớm mát mẻ lúc này đang chơi đùa trong hoa viên. Tôi hít một hơi không khí trong lành, thưởng thức hoa nở, tâm tình dần dần thoải mái hẳn lên. Lúc này không biết từ đâu có một cô gái tươi cười ngọt ngào đi tới, quỳ xuống trước mặt tôi thỉnh an, tôi nhìn đánh giá nàng ta. Nàng ta thật là đẹp, nhưng trong mắt loé lên tia sáng tính kế. Tôi vừa thấy cứ ngầm im lặng, gật gật đầu với nàng ta. Nàng ta cùng đi bên cạnh tôi, kéo tay tôi thân mật cười nói, “Nương nương, nghe nói bên đó cúc mới nở nhưng mà lại còn có một đoá cúc vua nữa đó!”
Tôi cười bảo, “A, có đúng vậy không? Vua các loài hoa sao! Bổn cung cá xem ai nhanh chân tới xem trước đấy” Nàng ta cùng tôi nhanh chân tới giữa vườn hoa, ánh nắng vừa lên chiếu xuống, giọt sương đọng trên đoá hoa thật xinh đẹp vô cùng. Tôi nhẹ nhàng cúi xuống xem kỹ, chỉ lát sau thấy lưng có chút mỏi, nhìn thấy ngôi đình cách đó không xa, vội bước nhanh đến bảo Hoan Nhi mang đồ ăn sáng tới, cô gái bên cạnh cũng đi theo tới bên đình. Tuy tôi biết rõ ý nghĩ của cô ta, nhưng cũng không nói ra, cứ để cho cô ta đi theo. Hoan Nhi cũng đã sai người mang đồ ăn sáng đến đặt trên bàn đá. Tôi vừa ngồi xuống, lại thấy cô gái kia không biết bưng ở đâu ra một mâm hoa quả, nói, “Nương nương, đây là hoa quả Giảo Nhi mang từ nhà theo, rất ngon miệng, vô cùng nhiều nước nè! Mang tới tặng riêng cho nương nương nhấm nháp chút”
Tôi bảo cô ta đặt lên bàn, ăn điểm tâm, cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, trong mát loé lên tia cầu xin, ‘Nương nương, xin nương nương nói giúp Giảo nhi vài câu tốt trước mặt Hoàng Thượng, Giảo nhi nhất định cả đời xin trung thành với Hoàng thượng!”
Sắc mặt tôi cứng ngắc, đang định cầm điểm tâm bỏ vào mồm thì dừng lại bình tĩnh nhìn nàng ta, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ bức thiết, lại còn loé lên nhiều tia sáng, làm như cực kỳ khát khao quá vậy, tôi cắn nhẹ môi dưới, nói thản nhiên, “Đứng lên đi, chuyện này không phải do ta làm chủ!”
Trong mắt Giảo Nhi lộ ra ướt át, run giọng nói, “Van cầu nương nương, Hoàng Thượng triều chính bận rộn, tần phi chúng ta đến cả mặt ngài ấy cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói là ngài ấy ghé mắt nhìn, quả thực đến cả góc áo của ngài ấy cũng đều không nhìn thấy nữa, Giảo Nhi xa cha mẹ tới đây, chỉ mong có một ngày được như nương nương áo gấm về nhà, hưởng sự ân sủng, ánh sáng soi đường, cầu xin nương nương giúp Giảo Nhi nói tốt vài câu, tiến cử Giảo Nhi…. Nếu Giảo nhi có thể được sủng hạnh, nhất định sẽ không quên đại ân đại đức của nương nương…Nhất định…”
Tôi không hiểu sao tức giận bốc tới, vỗ mạnh bàn, giận dữ quát, “Làm loạn rồi!”
Cô ta giật mình đứng đực ra, hai mắt nhìn tôi chăm chăm, tôi cũng bỗng chốc ngây người, không rõ vì sao lại tức giận nữa, nhưng nghe đến việc nàng ta muốn cùng chia sẻ Long Kỳ với mình thì trong lòng đột nhiên thấy ghen vô cùng, không được, các nàng ấy ai cũng đừng có mơ. Trong lòng tôi bá đạo gào thét điên cuồng, lạnh lùng nhìn Giảo Nhi quỳ trên đất, nói mạnh, “Ngươi là người mới, có người phục vụ cũng đã đủ rồi! Đừng có nổi lòng tham, ngươi đứng lên đi!”
Nha hoàn bên cạnh Giảo Nhi đỡ cô ta dậy, nước mắt cô ta rơi đầy, nhưng cũng là ngừơi thông minh, cúi đầu nói, “Nương nương thứ tội, Giảo Nhi sau này không dám hy vọng xa vời nữa, sẽ ghi nhớ lời nương nương dạy bảo! Giảo Nhi xin cáo lui” Nói xong cả người run rẩy được nha hoàn của cô ta đỡ rồi đi.
Tôi đứng lặng tại chỗ, trong lòng rối bời, tôi đây sao thế nhỉ? Vừa rồi cảm thấy tức giận vô cùng, quả thực những lời của cô ta nói hơn một câu mà sao lòng tôi lại đau đớn thế chứ? Hơn nữa giọng điệu và hành động của tôi cũng doạ cho tôi thấy sốc. Vừa rồi tôi còn giống như một con sư tử bảo vệ lãnh thổ của chính mình vậy, khí thế bức người ghê.
Hoan Nhi nói nhẹ nhàng, “Nương nương…”
Tôi nhìn nàng ta một cái, bảo, “Đem cái này đi hết cả đi! Bản cung ngán rồi” Hoan Nhi lập tức gọi người tới dọn dẹp mọi thứ trên bàn, kể cả đám hoa quả kia nữa.
Nhìn thấy phụ nữ chơi đùa xa xa, lòng tôi loạn như ma vậy. Vì sao thế? Vì sao ông trời lại muốn an bài nhiều phụ nữ như thế cho Long Kỳ chứ? Vì sao lại quăng tôi lên trận tuyến tranh giành chứ? Hiện giờ đến cả tôi còn cảm thấy mình thật xa lạ. Tôi tức giận lắc lắc đầu, cố vứt hết mọi ý nghĩ vớ vẩn đi, tôi biết, cho dù Long Kỳ có phong tôi làm quý phi đi nữa, thì đứng đầu hậu cung tôi cũng không còn an toàn nữa. Tôi vẫn còn lo lắng, ngày nào cũng lo lắng đề phòng, sợ có một ngày tôi lại không thể nắm dược chàng nữa, sợ có một ngày chàng không còn là của một mình tôi nữa. Cứ nghĩ mãi, trái tim tôi càng ngày càng băng giá, như màn vừa rồi vậy, tôi dường như đã thay đổi thành người khác rồi, cứ nghĩ tới đám tần phi này tới quyến rũ Long Kỳ, tôi lại chỉ muốn giết người thôi. Điên mất rồi, tôi có phải bá đạo quá hay không? Tận đáy lòng tôi tự hỏi bản thân, nhưng mà tôi lại không thể không bá đạo, trong lòng thấy mâu thuẫn vô cùng. Nghĩ mãi mà nghĩ không ra…
Tâm tư kém tới cực điểm, dẫn theo Hoan Nhi rời hoa viên đi tới cung Công chúa. Đã nhiều ngày rồi không gặp nàng ấy rồi. Tôi đoán chừng là nàng ấy với Ngọc Hoán đang ở trong thế giới của hai người. Nghe lần trước nàng ấy có kể lúc Ngọc Hoán được Long Kỳ gọi bí mật trở về kinh thành, không hiểu đã đi hay chưa?
NHưng mà tôi lại không muốn đứng bên trong đám tần phi, mải nghĩ ngợi, người không hiểu đã đứng trước cửa cung của công chúa, thái giám đứng ở cửa nhìn thấy tôi đến, lập tức hành lễ vào trong thông báo.
Tôi đứng một lát, thái giám mời tôi đi vào. Cầm công chúa và Ngọc Hoán đứng ở cửa, tôi nở nụ cười tươi. Tôi nay là Quý phi rồi, Cầm Công chúa định hành lễ với tôi, tôi liếc mắt sang nhìn Ngọc Hoán thấy sắc mặt biến đổi, cũng không rõ là gì. Chàng cũng hành lễ với tôi, mỗi lời nói ra lại có vẻ hơi chua xót. Trong lòng tôi kinh ngạc, ngoài miệng thì lại nhiệt tình nói, “Đều đứng cả lên đi! Người một nhà không cần đa lễ!”
Cầm công chúa nhiệt tình bảo, “Chúc mừng tỷ tỷ, nhanh như vậy mà đã đứng đầu hậu cung rồi! Ta nha, Ngọc Hoán mới từ biên cương về, ta muốn giữ chàng lại, không đi chúc mừng tỷ, tỷ đừng có trách ta nha!”
Tôi cười nói, “Không trách, không trách đâu, hôm nay chính là trong lòng có chút phiền muộn chỉ muốn đi đâu đó chút, không ngờ lại đi dạo tới chỗ này của muội!” Nói xong, ánh mắt tôi nhìn lướt qua Ngọc Hoán, còn chàng thì lại nhìn thẳng vào mắt tôi, có chút giật mình, có cảm giác nói không nên lời, những chất vấn và khổ sở trong mắt Ngọc Hoán làm cho lòng tôi giật mình sững lại, đừng như vậy mà. Trong lòng tôi thở dài, bỗng chốc sự tức giận có chút trầm trọng, tôi nói nhanh, “Công chúa, bản cung tới đây đến cả một chén trà cũng không có sao?’
Công chúa cười nhiệt tình bảo, “Sao lại không có chứ? Ta muốn dùng trà ngon nhất đãi tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn uống loại trà gì đây?”
Lúc này Ngọc Hoán đứng cạnh thản nhiên nói, trà hoa cúc!”
Tôi sửng sốt, Ngọc Hoán vẫn còn nhớ rõ tôi thích uống nhất là trà hoa cúc, công chúa cũng ngây người ra, sau đó thì kịp phản ứng cười nói, “Chắc tỷ tỷ lúc mới đến, Ngọc Hoán đang trên đường hồi kinh vẫn còn nhớ tới trà hoa cúc đó thôi!”
Tôi cười ngượng bảo, “Được, cứ làm cho tỷ tỷ nhấm nháp chút đi!” Công chúa xoay người về phía nha hoàn bảo, lúc này tôi ngẩng đầu lên lại chạm vào ánh mắt bi thương của Ngọc Hoán, tôi giật mình sựng lại, giả vờ như không thấy. Tôi nghĩ đến không phải lúc, vẻ mặt Ngọc Hoán làm cho tôi thở không nổi, nỗi đau trong lòng cũng dâng lên, có loại cảm giác trở tay không kịp nữa. Trong lòng tôi tự nói cho mình, có lẽ đã cách nhau khá lâu, Ngọc Hoán mới có chút cảm thấy thương cảm như vậy!
Tôi có ý định muốn đè nén sự xúc động xuống, tuy tôi đối Ngọc Hoán tình cảm đã không còn nữa, tôi thích Long Kỳ, nhưng tôi sợ loại cảm giác này lắm, nói không rõ được. Đợi lúc tôi quay sang Ngọc Hoán đã đi vào trước, công chúa đang kéo một bên, “Tỷ tỷ, đừng ngẩn người ra nữa! Có chuyện gì làm cho tỷ tỷ phiền muộn vậy? Hay là hoàng huynh bắt nạt tỷ chăng?’
Tôi hoàn hồn, vội đáp nhanh, “Chàng làm sao dám bắt nạt tỷ chứ, chỉ là trong lòng ta cảm thấy phiền muộn chút thôi!” Nói xong thì cùng nàng ta bước vào đại sảnh, một nha hoàn bưng ba chén trà tới, đặc biệt đặt trước mặt ba người chúng tôi, tôi bưng chén trà lên, mở nắp chén ra, một mùi hoa cúc thơm ngát tràn vào mũi, làm cho tâm thần người ta cảm thấy dễ chịu, hoa cúc được nước nóng ngấm vào nở ra toả trở thành một bông hoa đẹp vô cùng, tôi tán thưởng, “Quả thật là trà ngon!”
Tôi khẽ nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống, nhìn bốn phía đánh giá. Trên đại sảnh còn có một chữ hỉ rất lớn, dường như cảm giác được bầu không khí vui mừng khôn xiết. Lúc này lại thấy một luồng mắt nóng bỏng bên cạnh truyền tới, lòng tôi giật mình kinh hãi, lờ đi, nhìn công chúa cười nói, “Bản cung không quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa! Trong cung còn một số việc chưa xử lý, bản cung đi trước!” Nói xong tôi đứng dậy chuẩn bị đi thì lại nghe tiếng Ngọc Hoán vang lên sau lưng, “Cầm nhi, chuẩn bị một ít lá trà, cho quý phi nương nương mang về từ từ thưởng thức !”
Công chúa cười cười, “Được! Tỷ tỷ đã có chuyện vậy thì nhanh chút trở về đi ạ” Nói xong thì bảo nha hoàn bên cạnh đi chuẩn bị. Tôi nhìn Ngọc Hoán cười nói, “Cũng được!”
Hoan Nhi nhận lá trà trong tay nha hoàn, tôi vội vàng đi ra cửa, cả người bỗng trở nên thoải mái hẳn, tôi cũng không biết vì sao nữa. Ánh mắt Ngọc Hoán làm cho tôi thấy nhức nhối, tôi biết, chắc chắn Ngọc Hoán đang có nhiều nghi vấn với tôi, hẳn là chàng cũng muốn được biết vì sao lúc trước Long Kỳ không đồng ý chuyện của tôi và chàng. Tôi không tưởng tượng cảm giác lúc này của chàng là gì nữa! Nhất định là chàng cảm thấy tôi rất ích kỷ, ham muốn hư vinh rồi!
Nhưng nếu nghĩ lại, có lẽ Cầm công chúa đã kể mọi chuyện giữa tôi và Long Kỳ cho chàng nghe rồi, chàng có phải là đã thông cảm cho tôi không? Hy vọng chàng có thể hiểu nỗi khổ của tôi.
Nhìn quanh thấy cung nữ mà Long Kỳ an bài cho tôi đang đứng bên đợi tôi. Bước tới phía trước, lúc đi ngang qua thư phòng, định đi vào thì lại nghe Hà công công bảo Hoàng thượng đang tiếp triều thần, thôi bỏ đi, đang định bảo chàng ở cùng với tôi, giờ chỉ có mình tôi chơi vậy.
Nghe Hoan Nhi nói, phía đông cung có một hồ nước rất lớn, nuôi các loại cá vàng, tôi nghĩ đến đó chơi cũng hay, liền dẫn theo Hoan Nhi đi tới. Phong cảnh ở đó thật đẹp hoàn hảo, nước chiếm hai phần ba trong hồ, có hoa sen, các loại cá bơi dưới lá sen lấp ló, cái miệng nhỏ há ra đớp đớp, bơi lội tung tăng nhìn trông rất thích. Không hiểu Hoan Nhi lấy đâu ra một ít thức ăn cho cá, tôi giơ tay cầm thức ăn lên, rải đều trên mặt nước, chỉ lát sau hàng đàn cá tập trung tới trước mặt tôi. Nhìn chúng nó tranh nhau cướp ăn, tâm tình bỗng dưng thấy ổn hơn nhiều, thư thái, cứ lẳng lặng nhìn con cá dưới nước thở dài, “Cá ơi cá à, mày xem chúng mày thật được tự do ghê!”
Lúc này có tiếng đàn ông truyền sau lưng tới, “Nàng không được tự do sao?” Tôi quay phắt lại thấy Hàm Mặc một thân áo trắng đứng đằng sau tôi. Tôi kinh ngạc không biết hắn tới đây từ lúc nào? Tôi nhìn quanh, Hoan Nhi đã không thấy, chắc đã được hắn bảo đi rồi, dường như Hàm Mặc gầy hơn chút, vẻ tuấn mỹ trên mặt nhìn không thấy cảm xúc gì. Hắn bình tĩnh nhìn tôi hỏi lặp lại, “Nàng không được tự do sao?”
Tôi quay đầu nhìn con cá trong nước nói thản nhiên, “Không giống vậy”
“Có gì mà không giống chứ!” Hàm Mặc bám sát nói, tôi hơi khẽ cười, “Bởi vì chúng nó không hiểu tình yêu, vì thế có thể không nghĩ ngợi gì, tự do tự tại!” Đằng sau trầm mặc, mãi sau hắn mới mở miệng hỏi lần nữa, “Phải thế không? Không hiểu tình yêu thì có thể tự do tự tại sao? Nàng có nghĩ tới không, có lẽ chúng nó cũng không vui vẻ lắm!”
Tôi biết ý tứ trong giọng của hắn, không để ý đến vẫn cười như trước, “Vì thế tôi mới cho chúng ăn để chúng được vui vẻ mà!”
“Cho cũng không thể làm chúng vui vẻ được! Có lẽ sẽ làm cho chúng càng thêm thống khổ hơn!”
Tôi thuận miệng hỏi, “Ôi, vì sao thế?”
“Bởi vì chúng không muốn rời xa nàng, mà nàng có lẽ kiếp này cũng chỉ có cho chúng nó một lần, không có lần hai, chúng nó biết làm gì bây giờ đây?’
Tôi khẽ giật cả mình, nghĩ ngợi, quay đầu nhìn Hàm Mặc nói nhẹ nhàng, “Không, tôi sẽ không bỏ lại chúng, tôi sẽ bố trí người ngày nào cũng cho chúng ăn, làm cho chúng ngày nào cũng được vui vẻ mãi!”
Hàm Mặc à, anh còn không rõ ý của tôi hay sao? Anh nên đi tìm một người yêu anh đi! Có lẽ kiếp này tôi không thể cho anh được cái gì, nhưng người khác thì có thể. Đôi mắt Hàm Mặc xẹt qua tia đau đớn, khi tới gần trước mặt tôi, nói giọng giận dữ, “Người khác không thay thế được nàng!”
Tôi khẽ cười nói, “Không, người khác có thể thay thế được tôi!” Nói xong tôi xoay người lại nhìn cá vui vẻ như cũ nói tiếp, “Bởi vì có thể mang đến sự vui vẻ cho chúng cũng không phải chỉ có mỗi mình tôi, còn có rất rất nhiều người! Hay là, hoàng thúc cũng tới giúp cho chúng ăn được không?”
Không cần quay đầu tôi cũng biết là hắn đã đi rồi, mang theo vẻ tức giận vô bờ. Tôi nhìn con cá dưới nước, ngơ ngẩn cả người, lúc này chúng nó đã thấy không còn thức ăn nữa nên có vẻ vội vàng bỏ chạy, ý đồ lại đi tìm thức ăn. Mắt tôi tối lại nhìn xuống, xem ra chúng thực sự không vui vẻ gì cả! Trong lòng tôi nói nhẹ nhàng, Hàm Mặc à, thực xin lỗi, đừng trách tôi nhé, tôi không phải cố ý muốn tổn thương tới anh, chỉ là, không giành cho mình chút gì đó, thì lưu luyến có ích gì đâu?
/128
|