Yến tiệc hôm đó, rượu ngon mỹ nhân, ca múa hí kịch, yến tiệc được thiết kế độc đáo, nhưng khuôn mặt Tát Tư lại cứng nhắc như tờ giấy.
Trái lại Lãnh Tinh lại tương đối vui vẻ.
Tát Tư phát hiện tâm tình của hắn không bởi vì nhìn thấy Lãnh Tinh mà chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng tệ, vì cả đêm nay Lãnh Tinh gần như không để ý đến hắn, nàng đã không gặp hắn vài tuần nhưng lại hoàn toàn không mong nhớ, một mình thưởng thức biểu diễn, vui vẻ không thôi. Mà hắn, bệnh tương tư nàng chẳng những không biến mất, còn sinh ra triệu chứng kỳ quái khác: Ánh mắt hắn không tự chủ được mà đi theo nàng. Loại cảm giác này là lần đầu tiên hắn gặp phải, cảm giác vô lực khiến hắn đối với mọi chuyện đều thấy không hài lòng, tâm tình càng thêm sa sút.
Vết phỏng của ngươi lành nhanh đấy. Tát Tư nhìn Lãnh Tinh.
Lãnh Tinh kì quái nhìn hắn một cái, bị lời nói bất thình lình của hắn làm cho khó hiểu, không rõ là ý tốt hay ý xấu, còn chưa tốt lắm, ngược lại cá nhân nàng cảm thấy -- Đã lâu như vậy, cũng nên tốt hơn.
Thời đại này không có thuốc chữa phỏng, tài nguyên y dược ít đến đáng thương. Mấy tuần nay nàng đắp thuốc hạ nhiệt cho thoải mái, cũng chỉ có thể đợi miệng viết thương tự khép lại, nếu như nàng ở thế kỉ hai mươi mốt, vết thương này đã sớm khỏi rồi.
Tát Tư lười biếng nửa nằm trên đệm, tay phải đùa nghịch mái tóc đỏ của Lãnh Tinh, hỏi một câu hỏi không liên quan đến vấn đề vừa nãy: Ngươi cản thấy biểu diễn đêm nay rất thú vị sao? Tát Tư thế nhưng không phát giác hắn một mực tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Lãnh Tinh, chỉ để thu hút sự chú ý của nàng.
Nàng gật đầu, xem như trả lời câu hỏi của hắn.Lúc này, biểu diễn chấm dứt, Lãnh Tinh mới quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: Hôm nay có phải ngươi bị bệnh không?
Vì cái gì lại hỏi vậy? Tát Tư nhíu mày.
Ngươi lại có thể quan tâm tới cảm giác của ta, có tiến bộ. Nàng mỉm cười nói.
Hai mắt Tát Tư mở to như phát hiện cái gì đó, thần sắc phức tạp, rất nhanh liền trấn định, che giấu tâm tình rất khá. Hỏi ngươi cũng không có nghĩa là ta quan tâm, ta chỉ đơn giản là hỏi. Hắn nói như đương nhiên.
Lãnh Tinh thu lại dáng vẻ tươi cười, nhẹ khiển trách: Nhàm chán. Không hề nghi ngờ đây là phần tử tẻ nhạt, đã không quan tâm thì hỏi làm gì, đúng là nhàm chán.
Hảo cảm với hắn vừa tăng lên một chút, rất nhanh liền bị hắn phá hư.
Ta đúng là cảm thấy nhàm chán mới hỏi ngươi câu đó. Tát Tư bổ sung.
Lãnh Tinh nghe được không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Nguyên lai thì ra ta là món đồ chơi của ngươi khi nhàm chán, ta còn tưởng rằng ta không có lợi gì! Lời nói châm chọc, Lãnh Tinh quay đầu không muốn để ý đến hắn.
Lãnh Tinh quay đầu, Tát Tư phun ra hơi thở mạnh giấu chặt ở ngực, không muốn tiếp nhận sự tình mình vừa lĩnh ngộ. Giờ phút này, hắn xin thề với thiên địa, bất cứ cái gì khiến hắn mềm lòng, hắn đều cực lực bài xích.
Yến hội thẳng đến đêm khuya mới kết thúc, Tát Tư đợi người cuối cùng rời khỏi mới ly khai, mà Lãnh Tinh hai giờ trước đã quay lại tẩm cung nghỉ ngơi.
Tát Tư trở lại phòng, không ngoài dự liệu, chính phi của hắn đã sớm đi vào giấc mộng, thân thể cuốn chăn lại thành một khối. Người trở nên đẹp đẽ, tư thế ngủ ngược lại khó coi giống hệt lúc trước. Hắn mất một lúc mới tách được nàng cùng tấm chăn ra, nằm vào bên trong.
Hắn nằm còn chưa ấm chỗ, nàng từ bên trái giường đã lăn sang bên phải giường, đụng phải lồng ngực hắn. Thân thể mềm mại ôm đặc biệt thoải mái, thân thể Tát Tư không nghe sai sử, bất giác nổi lên phản ứng. Từ khi cử hành hôn lễ đến giờ, thân thể nàng bị thương chưa thể hồi phục, hắn nhẫn nhịn săn sóc, hôm nay vết thương của nàng đã khỏi hẳn, mà nàng lại là thê tử hợp pháp của hắn, nào có đạo lý ẩn nhẫn. Hơn nữa, cái miệng nhỏ của nàng lại không ngừng ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, không ngừng dụ hoặc hắn, quyết tâm có được nàng của hắn càng tăng lên.
Tát Tư là kẻ theo trường phái hành động, mặc kệ cái gì gọi là thượng sách, hắn muốn chiếm hữu hết thảy của Lãnh Tinh.
Đợi khi Lãnh Tinh hậu tri hậu giác phát hiện, hô cứu mạng cũng không còn kịp nữa rồi, gạo đã nấu thành cơm, Tát Tư và nàng đã trở thành phu thê thật sự rồi.
*****
Ngươi hôm nay phải đi bên cạnh ta, không được rời khỏi nửa bước. Lãnh Tinh vừa mới mở mắt, bên tai liền truyền đến mệnh lệnh của Tát Tư.
Tát Tư tinh thần no đủ, ăn mặc chỉnh tề, Lãnh Tinh gật gà gật gù, mắt nhắm mắt mở. Nàng vừa nghe lời nói của Tát Tư..., liền ngã xuống giường, dứt khoát không đứng dậy.
Lại đi theo ngươi!? Ngày hôm qua còn không đủ hay sao? Rất không thú vị! Cùng hắn chạy tới chạy lui, rất mệt người đấy được không. Ta không muốn đi.
Nàng vùi đầu vào trong chăn nói. Không có hắn bên cạnh, một mình thật tốt, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự tự do do.
Tát Tư nào có thể để Lãnh Tinh không nghe lời hắn, tay nắm lấy chăn vứt sang một bên, lại ôm nàng bế lên: Chuẩn bị xong thì đi thơi. Không nói hai lời, hắn ôm Lãnh Tinh ra ngoài.
Lãnh Tinh choáng váng, sốt ruột đập vào lưng tát Tư. Ta còn chưa có rửa mặt thay quần áo, ngươi định làm cái gì!? Hắn thực sự rất bá đạo, tuyệt không cho người khác cự tuyệt.
Vừa rồi lúc ngươi đùa giỡn chính là thời gian ngươi rửa mặt. Nói xong, Tát Tư lại cất bước muốn đi, Lãnh Tinh tranh thủ thời gian đánh nhau, thở phì phì nói: Ta cũng không phải binh sĩ của ngươi, đừng có dùng cái quy tắc kia quản ta, cho dù ta có là binh sĩ của ngươi, thời gian rửa mặt của bọn hắn so với ta cũng dài hơn.
Nếu ngươi là binh sĩ, phản kháng như vậy đã sớm giết, làm gì còn được nói nhiều như vậy. Hiện tại ta thả ngươi xuống, ngươi liền đi rửa mặt, sau đó đi cùng ta sao?
Một người bá đạo đã quen, muốn hắn sửa cái tính này, trừ khi trời sập. Lãnh Tinh vô lực nói: Được rồi. Tại sao nàng nhất định phải đi theo bên cạnh hắn? Nàng cũng không phải nhân vật quan trọng, cùng lắm thì chỉ là Vương phi của hắn, hôm qua lại vừa bị hắn bắt nạt.
Tát Tư thỏa mãn gật đầu, lớn tiếng nói: Vậy nhanh lên, ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi tốt nhất đừng làm quá lâu. Nói xong, Tát Tư đặt Lãnh Tinh xuống giường, nằm xuống trường kỉ.
Nàng căm tức nhìn hắn một cái, bụng âm ỉ tức, cố ý lớn tiếng phàn nàn cho Tát Tư nghe được: Cũng không nhớ đêm qua ngươi làm chuyện tốt gì, hại ta hôm nay đau nhức khắp người, giờ còn muốn ta với ngươi khắp nơi chạy loạn.
Đêm qua ngươi là lần đầu tiên, đau là chuyện bình thường, sau mấy lần ngươi sẽ thích ứng. Nếu muốn ngủ, đợi lúc lên chiến xa lại ngủ tiếp. Tát Tư một chút cũng không hiểu tâm lý nữ nhân, nói thẳng, khiến mặt Lãnh Tinh lúc trắng lúc xanh.
Lãnh Tinh tức giận đánh một quyền vào chậu nước, bọt nước bắn tung tóe lên cánh tay Tát Tư, hẳn mở to mắt xem nàng phát giận.
Ngươi đến cùng có hiểu cái gì gọi là tôn trọng người khác không!? Ta là nữ nhân, ngươi cũng không xem lại lời của ngươi, cái gì mà mấy lần sẽ thích ứng, không hiểu săn sóc coi như xong, còn nói ta là chó cái. Nàng vốn không đánh giá hắn cao, hiện tại không biết săn sóc là cái gì, trừ điểm; lời nói lỗ mãng, lại trừ điểm. Trừ đi trừ lại, hắn còn một quả trứng vịt tròn trịa.
Hắn là Vương của nước Hỏa Ma, cho tới bây giờ thích nói cái gì thí nói cái đó, cơ bản không cần hao tâm tốn sức để sửa chữa, nàng lại vượt qua phép tắc của hắn. Cằm nhấc lên, miệng khẽ hừ, Tát Tư cao ngạo nói: Ta nói chuyện chính là như vậy, ngươi thích hay không thì tùy ngươi.
Xem khí phách cao ngạo của hắn khi nhị ngũ bát vạn (*ngồi chém gió tự kỉ), nàng cực kì không vui, không quản hắn tức giận hay không, nói: Nói nghe thật êm tai, có gì mà thích hay không thích chứ, lúc ta không nghe mệnh lệnh của ngươi, ngươi lại như chó điên sủa loạn với ta .
Nghe vậy, Tát tu tức giận từ trường kỉ đứng lên, toàn thân mang theo lửa giận bão táp đi về phía Lãnh Tinh, trên đường đụng ngã trường kỉ, cũng hất văng bồn nước, đến khi bắt được nàng hắn mới dừng lại. Lần đầu tiên Tát Tư giận đến mức không thể phản bác, lửa giận khó có thể dùng lời miêu tả, giống như buồn bực không cho nó phát tiết sẽ tạo ra áp lực, trước sau gì cũng bùng nổ. Đàm phán là không thể, châm chọc người ngược lại chẳng khác gì, tát Tư tức giận đến mức mạch máu muốn nổ tung.
Ngươi thật không thông minh, nữ nhân thông minh sẽ không chọc giận nam nhân. Tát Tư nghiến răng nghiến lợi nói.
Sức lực nhỏ, sau lưng lại không có chỗ dựa, đấu với hắn, cuối cùng vẫn là nàng thiệt thòi. Ở nước Hỏa Ma nữ nhân sẽ không chọc giận nam nhân trở thành chỗ dựa của bọn họ, nhưng nàng hết lần này đến lần khác phá lệ, mà hắn chính là nam nhân bị nàng phá lệ.
Mà nàng, rống cũng không sợ, đánh cũng không thành, hắn cơ bản không có kế sách đối phó với nàng. Hỏa nữ, Hỏa nữ, thật sự chính là nữ nhân của lửa.
Tát Tư một quyền đánh về phía thạch bích, sự phẫn nộ không hề giảm xuống. Chẳng lẽ hắn lại không có biện pháp khiến nàng thuần phục cả thể xác lẫn tinh thần.
Tát Tư thật sự tức giận đến điên rồi, một quyền đánh vào tường khiến tay hắn đều là vôi.
Lãnh Tinh quyết định không khiêu khích hắn, hiện tại kế sách tốt nhất là câm như hến, nếu không lát nữa chết thế nào cũng không biết rõ.
Tát Tư kiêu ngạo nguy hiểm trừng mắt nhìn Lãnh Tinh, lời nói nồng nặc mùi thuốc súng. Đã chuẩn bị xong, chúng ta lên đường! Một tháng kế tiếp, một ngày ngươi phải ở bên cạnh để hầu hạ ta, đến khi ngươi đạt được tiêu chuẩn làm thê tử khiến ta hài lòng mới thôi. Nói xong, kéo nàng đi về phía cửa chính.
Lãnh Tinh ở sau lưng trừng mắt nhìn hắn, hận không thể khoét một cái lỗ lên đó. Đói với nàng, mỗi ngày đi theo hắn là một hình phạt bi thảm, tranh luận với hắn trong vòng ba câu, sẽ bị hắn làm cho phát bực, nàng không điên mất mới là lạ.
Nàng đột nhiên nghĩ đến, nếu nàng không đạt tiêu chuẩn làm vợ của hắn, hắn có thể xử phạt nàng, vậy nếu hắn không hợp tiêu chuẩn của nàng, có phải nàng cũng có thể làm vậy không? Bất quá, tùy tiện ngẫm lại nàng cũng biết đây là chuyện hoang đường viển vông, nước Hỏa Ma không có hai chữ bình đẳng, hơn nữa đối phương lại là một vị Vương.
Trái lại Lãnh Tinh lại tương đối vui vẻ.
Tát Tư phát hiện tâm tình của hắn không bởi vì nhìn thấy Lãnh Tinh mà chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng tệ, vì cả đêm nay Lãnh Tinh gần như không để ý đến hắn, nàng đã không gặp hắn vài tuần nhưng lại hoàn toàn không mong nhớ, một mình thưởng thức biểu diễn, vui vẻ không thôi. Mà hắn, bệnh tương tư nàng chẳng những không biến mất, còn sinh ra triệu chứng kỳ quái khác: Ánh mắt hắn không tự chủ được mà đi theo nàng. Loại cảm giác này là lần đầu tiên hắn gặp phải, cảm giác vô lực khiến hắn đối với mọi chuyện đều thấy không hài lòng, tâm tình càng thêm sa sút.
Vết phỏng của ngươi lành nhanh đấy. Tát Tư nhìn Lãnh Tinh.
Lãnh Tinh kì quái nhìn hắn một cái, bị lời nói bất thình lình của hắn làm cho khó hiểu, không rõ là ý tốt hay ý xấu, còn chưa tốt lắm, ngược lại cá nhân nàng cảm thấy -- Đã lâu như vậy, cũng nên tốt hơn.
Thời đại này không có thuốc chữa phỏng, tài nguyên y dược ít đến đáng thương. Mấy tuần nay nàng đắp thuốc hạ nhiệt cho thoải mái, cũng chỉ có thể đợi miệng viết thương tự khép lại, nếu như nàng ở thế kỉ hai mươi mốt, vết thương này đã sớm khỏi rồi.
Tát Tư lười biếng nửa nằm trên đệm, tay phải đùa nghịch mái tóc đỏ của Lãnh Tinh, hỏi một câu hỏi không liên quan đến vấn đề vừa nãy: Ngươi cản thấy biểu diễn đêm nay rất thú vị sao? Tát Tư thế nhưng không phát giác hắn một mực tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Lãnh Tinh, chỉ để thu hút sự chú ý của nàng.
Nàng gật đầu, xem như trả lời câu hỏi của hắn.Lúc này, biểu diễn chấm dứt, Lãnh Tinh mới quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: Hôm nay có phải ngươi bị bệnh không?
Vì cái gì lại hỏi vậy? Tát Tư nhíu mày.
Ngươi lại có thể quan tâm tới cảm giác của ta, có tiến bộ. Nàng mỉm cười nói.
Hai mắt Tát Tư mở to như phát hiện cái gì đó, thần sắc phức tạp, rất nhanh liền trấn định, che giấu tâm tình rất khá. Hỏi ngươi cũng không có nghĩa là ta quan tâm, ta chỉ đơn giản là hỏi. Hắn nói như đương nhiên.
Lãnh Tinh thu lại dáng vẻ tươi cười, nhẹ khiển trách: Nhàm chán. Không hề nghi ngờ đây là phần tử tẻ nhạt, đã không quan tâm thì hỏi làm gì, đúng là nhàm chán.
Hảo cảm với hắn vừa tăng lên một chút, rất nhanh liền bị hắn phá hư.
Ta đúng là cảm thấy nhàm chán mới hỏi ngươi câu đó. Tát Tư bổ sung.
Lãnh Tinh nghe được không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Nguyên lai thì ra ta là món đồ chơi của ngươi khi nhàm chán, ta còn tưởng rằng ta không có lợi gì! Lời nói châm chọc, Lãnh Tinh quay đầu không muốn để ý đến hắn.
Lãnh Tinh quay đầu, Tát Tư phun ra hơi thở mạnh giấu chặt ở ngực, không muốn tiếp nhận sự tình mình vừa lĩnh ngộ. Giờ phút này, hắn xin thề với thiên địa, bất cứ cái gì khiến hắn mềm lòng, hắn đều cực lực bài xích.
Yến hội thẳng đến đêm khuya mới kết thúc, Tát Tư đợi người cuối cùng rời khỏi mới ly khai, mà Lãnh Tinh hai giờ trước đã quay lại tẩm cung nghỉ ngơi.
Tát Tư trở lại phòng, không ngoài dự liệu, chính phi của hắn đã sớm đi vào giấc mộng, thân thể cuốn chăn lại thành một khối. Người trở nên đẹp đẽ, tư thế ngủ ngược lại khó coi giống hệt lúc trước. Hắn mất một lúc mới tách được nàng cùng tấm chăn ra, nằm vào bên trong.
Hắn nằm còn chưa ấm chỗ, nàng từ bên trái giường đã lăn sang bên phải giường, đụng phải lồng ngực hắn. Thân thể mềm mại ôm đặc biệt thoải mái, thân thể Tát Tư không nghe sai sử, bất giác nổi lên phản ứng. Từ khi cử hành hôn lễ đến giờ, thân thể nàng bị thương chưa thể hồi phục, hắn nhẫn nhịn săn sóc, hôm nay vết thương của nàng đã khỏi hẳn, mà nàng lại là thê tử hợp pháp của hắn, nào có đạo lý ẩn nhẫn. Hơn nữa, cái miệng nhỏ của nàng lại không ngừng ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, không ngừng dụ hoặc hắn, quyết tâm có được nàng của hắn càng tăng lên.
Tát Tư là kẻ theo trường phái hành động, mặc kệ cái gì gọi là thượng sách, hắn muốn chiếm hữu hết thảy của Lãnh Tinh.
Đợi khi Lãnh Tinh hậu tri hậu giác phát hiện, hô cứu mạng cũng không còn kịp nữa rồi, gạo đã nấu thành cơm, Tát Tư và nàng đã trở thành phu thê thật sự rồi.
*****
Ngươi hôm nay phải đi bên cạnh ta, không được rời khỏi nửa bước. Lãnh Tinh vừa mới mở mắt, bên tai liền truyền đến mệnh lệnh của Tát Tư.
Tát Tư tinh thần no đủ, ăn mặc chỉnh tề, Lãnh Tinh gật gà gật gù, mắt nhắm mắt mở. Nàng vừa nghe lời nói của Tát Tư..., liền ngã xuống giường, dứt khoát không đứng dậy.
Lại đi theo ngươi!? Ngày hôm qua còn không đủ hay sao? Rất không thú vị! Cùng hắn chạy tới chạy lui, rất mệt người đấy được không. Ta không muốn đi.
Nàng vùi đầu vào trong chăn nói. Không có hắn bên cạnh, một mình thật tốt, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự tự do do.
Tát Tư nào có thể để Lãnh Tinh không nghe lời hắn, tay nắm lấy chăn vứt sang một bên, lại ôm nàng bế lên: Chuẩn bị xong thì đi thơi. Không nói hai lời, hắn ôm Lãnh Tinh ra ngoài.
Lãnh Tinh choáng váng, sốt ruột đập vào lưng tát Tư. Ta còn chưa có rửa mặt thay quần áo, ngươi định làm cái gì!? Hắn thực sự rất bá đạo, tuyệt không cho người khác cự tuyệt.
Vừa rồi lúc ngươi đùa giỡn chính là thời gian ngươi rửa mặt. Nói xong, Tát Tư lại cất bước muốn đi, Lãnh Tinh tranh thủ thời gian đánh nhau, thở phì phì nói: Ta cũng không phải binh sĩ của ngươi, đừng có dùng cái quy tắc kia quản ta, cho dù ta có là binh sĩ của ngươi, thời gian rửa mặt của bọn hắn so với ta cũng dài hơn.
Nếu ngươi là binh sĩ, phản kháng như vậy đã sớm giết, làm gì còn được nói nhiều như vậy. Hiện tại ta thả ngươi xuống, ngươi liền đi rửa mặt, sau đó đi cùng ta sao?
Một người bá đạo đã quen, muốn hắn sửa cái tính này, trừ khi trời sập. Lãnh Tinh vô lực nói: Được rồi. Tại sao nàng nhất định phải đi theo bên cạnh hắn? Nàng cũng không phải nhân vật quan trọng, cùng lắm thì chỉ là Vương phi của hắn, hôm qua lại vừa bị hắn bắt nạt.
Tát Tư thỏa mãn gật đầu, lớn tiếng nói: Vậy nhanh lên, ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi tốt nhất đừng làm quá lâu. Nói xong, Tát Tư đặt Lãnh Tinh xuống giường, nằm xuống trường kỉ.
Nàng căm tức nhìn hắn một cái, bụng âm ỉ tức, cố ý lớn tiếng phàn nàn cho Tát Tư nghe được: Cũng không nhớ đêm qua ngươi làm chuyện tốt gì, hại ta hôm nay đau nhức khắp người, giờ còn muốn ta với ngươi khắp nơi chạy loạn.
Đêm qua ngươi là lần đầu tiên, đau là chuyện bình thường, sau mấy lần ngươi sẽ thích ứng. Nếu muốn ngủ, đợi lúc lên chiến xa lại ngủ tiếp. Tát Tư một chút cũng không hiểu tâm lý nữ nhân, nói thẳng, khiến mặt Lãnh Tinh lúc trắng lúc xanh.
Lãnh Tinh tức giận đánh một quyền vào chậu nước, bọt nước bắn tung tóe lên cánh tay Tát Tư, hẳn mở to mắt xem nàng phát giận.
Ngươi đến cùng có hiểu cái gì gọi là tôn trọng người khác không!? Ta là nữ nhân, ngươi cũng không xem lại lời của ngươi, cái gì mà mấy lần sẽ thích ứng, không hiểu săn sóc coi như xong, còn nói ta là chó cái. Nàng vốn không đánh giá hắn cao, hiện tại không biết săn sóc là cái gì, trừ điểm; lời nói lỗ mãng, lại trừ điểm. Trừ đi trừ lại, hắn còn một quả trứng vịt tròn trịa.
Hắn là Vương của nước Hỏa Ma, cho tới bây giờ thích nói cái gì thí nói cái đó, cơ bản không cần hao tâm tốn sức để sửa chữa, nàng lại vượt qua phép tắc của hắn. Cằm nhấc lên, miệng khẽ hừ, Tát Tư cao ngạo nói: Ta nói chuyện chính là như vậy, ngươi thích hay không thì tùy ngươi.
Xem khí phách cao ngạo của hắn khi nhị ngũ bát vạn (*ngồi chém gió tự kỉ), nàng cực kì không vui, không quản hắn tức giận hay không, nói: Nói nghe thật êm tai, có gì mà thích hay không thích chứ, lúc ta không nghe mệnh lệnh của ngươi, ngươi lại như chó điên sủa loạn với ta .
Nghe vậy, Tát tu tức giận từ trường kỉ đứng lên, toàn thân mang theo lửa giận bão táp đi về phía Lãnh Tinh, trên đường đụng ngã trường kỉ, cũng hất văng bồn nước, đến khi bắt được nàng hắn mới dừng lại. Lần đầu tiên Tát Tư giận đến mức không thể phản bác, lửa giận khó có thể dùng lời miêu tả, giống như buồn bực không cho nó phát tiết sẽ tạo ra áp lực, trước sau gì cũng bùng nổ. Đàm phán là không thể, châm chọc người ngược lại chẳng khác gì, tát Tư tức giận đến mức mạch máu muốn nổ tung.
Ngươi thật không thông minh, nữ nhân thông minh sẽ không chọc giận nam nhân. Tát Tư nghiến răng nghiến lợi nói.
Sức lực nhỏ, sau lưng lại không có chỗ dựa, đấu với hắn, cuối cùng vẫn là nàng thiệt thòi. Ở nước Hỏa Ma nữ nhân sẽ không chọc giận nam nhân trở thành chỗ dựa của bọn họ, nhưng nàng hết lần này đến lần khác phá lệ, mà hắn chính là nam nhân bị nàng phá lệ.
Mà nàng, rống cũng không sợ, đánh cũng không thành, hắn cơ bản không có kế sách đối phó với nàng. Hỏa nữ, Hỏa nữ, thật sự chính là nữ nhân của lửa.
Tát Tư một quyền đánh về phía thạch bích, sự phẫn nộ không hề giảm xuống. Chẳng lẽ hắn lại không có biện pháp khiến nàng thuần phục cả thể xác lẫn tinh thần.
Tát Tư thật sự tức giận đến điên rồi, một quyền đánh vào tường khiến tay hắn đều là vôi.
Lãnh Tinh quyết định không khiêu khích hắn, hiện tại kế sách tốt nhất là câm như hến, nếu không lát nữa chết thế nào cũng không biết rõ.
Tát Tư kiêu ngạo nguy hiểm trừng mắt nhìn Lãnh Tinh, lời nói nồng nặc mùi thuốc súng. Đã chuẩn bị xong, chúng ta lên đường! Một tháng kế tiếp, một ngày ngươi phải ở bên cạnh để hầu hạ ta, đến khi ngươi đạt được tiêu chuẩn làm thê tử khiến ta hài lòng mới thôi. Nói xong, kéo nàng đi về phía cửa chính.
Lãnh Tinh ở sau lưng trừng mắt nhìn hắn, hận không thể khoét một cái lỗ lên đó. Đói với nàng, mỗi ngày đi theo hắn là một hình phạt bi thảm, tranh luận với hắn trong vòng ba câu, sẽ bị hắn làm cho phát bực, nàng không điên mất mới là lạ.
Nàng đột nhiên nghĩ đến, nếu nàng không đạt tiêu chuẩn làm vợ của hắn, hắn có thể xử phạt nàng, vậy nếu hắn không hợp tiêu chuẩn của nàng, có phải nàng cũng có thể làm vậy không? Bất quá, tùy tiện ngẫm lại nàng cũng biết đây là chuyện hoang đường viển vông, nước Hỏa Ma không có hai chữ bình đẳng, hơn nữa đối phương lại là một vị Vương.
/28
|