Lúc Bùi Nhược Trần ngã xuống, hắn đã nghĩ rằng mình thật sự cứ như vậy mà chết đi.
Gia huấn của Bùi gia, năm đó phụ thân đã từng nói ra bí mật này cho hắn nghe. Bệnh này ban đầu không có một chút dấu hiệu nào, chỉ khiến ngươi càng ngày càng suy yếu hơn, nhưng một khi có một ngày ngã xuống rồi, cuối cùng có thể sẽ không tỉnh dậy được nữa.
Bởi vì tra không ra, không biết nguyên nhân, cho nên Bùi Lâm Phổ vẫn luôn tin rằng đó chính là lời nguyền rủa của Tức phu nhân để trừng phạt sự phản bội của ông.
Trong nháy mắt khi ngã xuống đó, Bùi Nhược Trần không hề đau khổ. Điều duy nhất mà hắn cảm thấy lúc đó chỉ là sự tiếc nuối. Hắn vốn không muốn để Y Nhân nhìn thấy cảnh tượng này, cũng lo lắng nếu như hắn ngã xuống rồi, Y Nhân sẽ phải làm sao bây giờ?
Nàng là một người không biết tự bảo vệ mình như vậy…
Đang lúc vẫn còn một tia chấp niệm, tinh thần của Bùi Nhược Trần vẫn từ từ trôi giạt. Lúc thì toàn thân lạnh toát như băng, trước mắt tối sầm, lúc thì như đang ở giữa sa mạc nóng rực vô cùng. Khi nóng khi lạnh, giống như đang trong địa ngục.
Mỗi khi hắn cơ hồ không còn chịu nổi nữa, liền có một âm thanh nhẹ nhàng bay bổng không ngừng ở bên tai gọi tên của hắn. Âm thanh đó rất quen thuộc nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là ai.
Cứ ngây ngốc như vậy không biết qua bao lâu, Bùi Nhược Trần rốt cuộc cũng có thể nghe được một chút âm thanh bên ngoài, nghe như tiếng thở dài từ một nơi xa xôi vọng đến, nghe không rõ lắm, giống như vọng đến từ chốn sâu cùng của trí nhớ.
“Ngươi đã biết?” Một giọng nữ trung phi thường dễ nghe vang lên.
“Ừm.” Người trả lời tựa hồ rất tin tưởng. Âm thanh cúi đầu ngọt ngào mà quyết đoán. “Ta đã biết đáp án.”
Bùi Nhược Trần âm thầm rung động: Giọng nói kia… là Y Nhân.
“Nhưng mà, trước đó ngươi phải nói cho ta biết, ngươi làm sao biết được bí mật của bức tranh này?” Âm thanh của nữ nhân kia cũng không chút hờn giận, ngược lại còn có chút ý cười thản nhiên.
“Rất đơn giản, cứ cầm lên xem là thấy thôi. Mở ra nhìn cả mặt trước và sau, sau đó trưng ra trước ánh sáng là có thể nhìn thấy rõ ràng những chữ bên trên.” Y Nhân lơ đểnh nói: “Ta chỉ là nghĩ không thông. Chỉ là một câu nói như vậy, vì sao lại khiến cho nhiều người bất chấp tất cả để tranh đoạt như vậy.”
“Bọn họ tranh đoạt, không phải là chí tôn đồ mà chính là dục vọng của chính họ.” Nữ nhân thản nhiên trả lời. “Lúc trước, khi ta để lại bức tranh này quả thật đã từng nói, người nào có được bức tranh sẽ có được thiên hạ. Bọn họ làm sao biết được, thiên hạ đã vì bức tranh này mà được quyết định.”
“Nhưng mà, trên đó quả thật đã viết, ai đoán được câu đố trên đó thì ngươi sẽ thực hiện một nguyện vọng của hắn, có đúng hay không?” Y Nhân vội vàng cường điệu.
“Phải, ngươi đoán ra được sao?”
“Là một lời thổ lộ.” Y Nhân thản nhiên trả lời. “Câu đố kỳ thật rất đơn giản, là ngươi khiến nó trở nên phức tạp. Hạ Lan Vô Song vẽ bức tranh chính phản này thật ra hoàn toàn giống hệt những bức tranh thủy mặc khác. Nhìn kỹ sẽ thấy, điểm khác nhau duy nhất chính là những góc cạnh trên tảng đá có vẻ như bị mưa gió bào mòn. Bị bào mòn đến trình độ như vậy, hẳn là phải cần đến mấy trăm năm. Trăm năm khô héo, nham thiên thanh tùng như trước. Chắc chắn chính là ý tứ sông cạn đá mòn. Hắn để lại bức tranh này cho ngươi, đó chính là lời thổ lộ từ trái tim của hắn.”
“Thổ lộ…” Giọng nói của nữ tử kia run lên, tự nói, “Vì cái gì? Vì cái gì sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng hắn lại để lại bức tranh này cho ta?”
Một bức tranh mà nàng vẫn không thể đoán ra. Nàng tung ra chí tôn đồ, bắt thiên hạ phải tranh đoạt, bắt mọi người đi giải câu đố này. Bất luận là chính phẩm hay văn vật ngụy tạo, tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy một bức tranh thủy mặc vẽ một thác nước từ trên núi chảy xuống hoàn toàn không rõ ý nghĩa. Căn bản không có ai quan sát hai mặt chính phản của nó, càng không có người nào chú ý đến chuyện có một câu nói ẩn hình trong đó.
Nhưng Y Nhân chưa bao giờ nhìn sự vật theo góc độ như người khác. Cô thích xem trái xem phải xem xuôi xem ngược, không theo bất cứ một quy tắc nào. Mà có lẽ, cũng phải quan sát bức tranh này một cách cẩn thận, cho nên mới nghĩ ra lời giải này.
“Ta cũng không biết vì sao, e rằng phải đi hỏi chính bản thân hắn.” Y Nhân trả lời tỉnh bơ, sau đó nhanh chóng xác nhận: “Độc Cô phu nhân, hiện tại ta đã nói ra đáp án, có phải cũng có thể nói ra yêu cầu của mình hay không?”
“Ngươi nói đi.” Độc Cô Tức còn có chút hốt hoảng, nàng than nhỏ một tiếng, nói: “Thật ra ngươi không nói, ta cũng biết yêu cầu của ngươi là gì rồi.”
“Phu nhân biết ư?” Y Nhân có điểm ngạc nhiên.
“Ngươi lợi dụng tín vật mà Lưu Trục Phong trao cho ngươi, tìm đủ mọi cách nhờ người gọi ta đến đây, lại vất vả trông chừng hắn như vậy, tất nhiên là muốn ta cứu hắn. Chẳng lẽ hắn chính là Hạ Lan Tuyết mà ngươi nói đến?” Độc Cô Tức nói xong, đến gần từng bước, dựa đến bên người Bùi Nhược Trần.
Tuy Bùi Nhược Trần đã khôi phục được một chút tri giác, nhưng cũng không thể mở mắt ra được, chỉ có thể mơ hồ cảm giác có một làn hương nồng đậm, vừa đẹp vừa tĩnh mịch phả thẳng đến trước mặt.
“Vì sao hắn lại mắc căn bệnh này?” Độc Cô Tức chỉ quét mắt nhìn hắn một cái, phong mâu chợt tắt, trầm giọng hỏi: “Hắn có quan hệ gì với tên phản đồ Bùi Lâm Phổ?”
“Hắn không phải Hạ Lan Tuyết, hắn là Bùi Nhược Trần, con trai của Bùi Lâm Phổ.” Y Nhân nhanh chóng giải thích. “Ngươi có thể cứu hắn, đúng không? Loại bệnh di truyền này, cũng là do ngươi cấy vào, đúng không?”
“Phải, cho nên ta sẽ không cứu hắn.” Độc Cô Tức lạnh lùng nói. “Bùi Lâm Phổ phản bội ta, vì sao ta còn phải cứu con cháu của hắn?”
“Nhưng mà, chính ngươi đã nói nếu ta giúp ngươi hóa giải bí mật của chí tôn đồ thì ngươi sẽ đáp ứng một yêu cầu của ta mà.” Y Nhân nóng nảy đi qua, cũng không quan tâm đến gì khác nữa, bắt lấy tay áo rộng thùng thình của Độc Cô Tức, khăng khăng nói: “Ngươi là một đại nhân vật, nói chuyện phải giữ lời chứ.”
“Ta là đại nhân vật?” Độc Cô Tức cất tiếng cười thê lương, một nụ cười tiêu điều vắng vẻ: “Bởi vì ta là đại nhân vật, cho nên ta nên sống cuộc sống bị lừa gạt, bị phỉ báng, bị vứt bỏ? Ta chỉ nói sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi, nhưng không hề hứa sẽ nhất định phải cứu hắn. Nếu ngươi không cứu hắn, ngươi có thể nhờ ta giúp ngươi làm một chuyện. Chính là…” Độc Cô Tức dừng một chút, sau đó gằn từng chữ: “Chính là, đưa ngươi trở về.”
“Trở về?” Y Nhân ngẩn ra, còn chưa kịp có phản ứng gì.
“Đưa ngươi trở về hiện đại. Ngươi có muốn trở về không?” Khuôn mặt của Độc Cô Tức chìm trong bóng tối của lớp áo choàng. Đôi mội duyên dáng kia thoáng cong lên một nụ cười gần như tà mị.
Như sự hấp dẫn của ma quỷ.
Y Nhân nuốt một ngụm nước bọt.
“Hoặc là, trở thành nữ vương duy nhất trên đời này. Hoặc là, làm chủ nhân của Hạ Lan Tuyết. Hoặc là, cho ngươi quyền lực cùng một số tài sản đủ để cho ngươi sống an nhàn sung sướng hết nửa đời còn lại. Hoặc có thể là, đạt được lực lượng như ta hiện có. Y Nhân, chỉ cần ngươi mở miệng, ta đều có thể thỏa mãn tất cả cho ngươi. Ngươi thật sự không muốn thay đổi chủ ý sao?” Độc Cô Tức nhìn cô, giọng nói chẳng những khoan khoái mà còn giống như tiếng nhạc du dương nỉ non.
Y Nhân có chút choáng váng. “Trở về… ngươi làm sao biết ta từ đâu tới đây?” Nếu trở về dân quốc, chiến quốc gì gì đó, chẳng phải sẽ càng khổ sở hơn sao?
“Ngươi đến được nơi này, là bởi vì ta. Ta đương nhiên có cách đưa ngươi trở về.” Độc Cô Tức thản nhiên nói, giống như đang nói đến một chuyện tình chẳng liên quan gì.
“Vì sao ngươi lại đưa ta xuyên không đến đây?” Y Nhân có vẻ mơ hồ.
“Bởi vì không cam lòng.” Độc Cô Tức nhẹ giọng nói. “Ta cần một vật thí nghiệm. Còn ngươi, chính là vật thí nghiệm do ta tuyển định.”
Gia huấn của Bùi gia, năm đó phụ thân đã từng nói ra bí mật này cho hắn nghe. Bệnh này ban đầu không có một chút dấu hiệu nào, chỉ khiến ngươi càng ngày càng suy yếu hơn, nhưng một khi có một ngày ngã xuống rồi, cuối cùng có thể sẽ không tỉnh dậy được nữa.
Bởi vì tra không ra, không biết nguyên nhân, cho nên Bùi Lâm Phổ vẫn luôn tin rằng đó chính là lời nguyền rủa của Tức phu nhân để trừng phạt sự phản bội của ông.
Trong nháy mắt khi ngã xuống đó, Bùi Nhược Trần không hề đau khổ. Điều duy nhất mà hắn cảm thấy lúc đó chỉ là sự tiếc nuối. Hắn vốn không muốn để Y Nhân nhìn thấy cảnh tượng này, cũng lo lắng nếu như hắn ngã xuống rồi, Y Nhân sẽ phải làm sao bây giờ?
Nàng là một người không biết tự bảo vệ mình như vậy…
Đang lúc vẫn còn một tia chấp niệm, tinh thần của Bùi Nhược Trần vẫn từ từ trôi giạt. Lúc thì toàn thân lạnh toát như băng, trước mắt tối sầm, lúc thì như đang ở giữa sa mạc nóng rực vô cùng. Khi nóng khi lạnh, giống như đang trong địa ngục.
Mỗi khi hắn cơ hồ không còn chịu nổi nữa, liền có một âm thanh nhẹ nhàng bay bổng không ngừng ở bên tai gọi tên của hắn. Âm thanh đó rất quen thuộc nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là ai.
Cứ ngây ngốc như vậy không biết qua bao lâu, Bùi Nhược Trần rốt cuộc cũng có thể nghe được một chút âm thanh bên ngoài, nghe như tiếng thở dài từ một nơi xa xôi vọng đến, nghe không rõ lắm, giống như vọng đến từ chốn sâu cùng của trí nhớ.
“Ngươi đã biết?” Một giọng nữ trung phi thường dễ nghe vang lên.
“Ừm.” Người trả lời tựa hồ rất tin tưởng. Âm thanh cúi đầu ngọt ngào mà quyết đoán. “Ta đã biết đáp án.”
Bùi Nhược Trần âm thầm rung động: Giọng nói kia… là Y Nhân.
“Nhưng mà, trước đó ngươi phải nói cho ta biết, ngươi làm sao biết được bí mật của bức tranh này?” Âm thanh của nữ nhân kia cũng không chút hờn giận, ngược lại còn có chút ý cười thản nhiên.
“Rất đơn giản, cứ cầm lên xem là thấy thôi. Mở ra nhìn cả mặt trước và sau, sau đó trưng ra trước ánh sáng là có thể nhìn thấy rõ ràng những chữ bên trên.” Y Nhân lơ đểnh nói: “Ta chỉ là nghĩ không thông. Chỉ là một câu nói như vậy, vì sao lại khiến cho nhiều người bất chấp tất cả để tranh đoạt như vậy.”
“Bọn họ tranh đoạt, không phải là chí tôn đồ mà chính là dục vọng của chính họ.” Nữ nhân thản nhiên trả lời. “Lúc trước, khi ta để lại bức tranh này quả thật đã từng nói, người nào có được bức tranh sẽ có được thiên hạ. Bọn họ làm sao biết được, thiên hạ đã vì bức tranh này mà được quyết định.”
“Nhưng mà, trên đó quả thật đã viết, ai đoán được câu đố trên đó thì ngươi sẽ thực hiện một nguyện vọng của hắn, có đúng hay không?” Y Nhân vội vàng cường điệu.
“Phải, ngươi đoán ra được sao?”
“Là một lời thổ lộ.” Y Nhân thản nhiên trả lời. “Câu đố kỳ thật rất đơn giản, là ngươi khiến nó trở nên phức tạp. Hạ Lan Vô Song vẽ bức tranh chính phản này thật ra hoàn toàn giống hệt những bức tranh thủy mặc khác. Nhìn kỹ sẽ thấy, điểm khác nhau duy nhất chính là những góc cạnh trên tảng đá có vẻ như bị mưa gió bào mòn. Bị bào mòn đến trình độ như vậy, hẳn là phải cần đến mấy trăm năm. Trăm năm khô héo, nham thiên thanh tùng như trước. Chắc chắn chính là ý tứ sông cạn đá mòn. Hắn để lại bức tranh này cho ngươi, đó chính là lời thổ lộ từ trái tim của hắn.”
“Thổ lộ…” Giọng nói của nữ tử kia run lên, tự nói, “Vì cái gì? Vì cái gì sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng hắn lại để lại bức tranh này cho ta?”
Một bức tranh mà nàng vẫn không thể đoán ra. Nàng tung ra chí tôn đồ, bắt thiên hạ phải tranh đoạt, bắt mọi người đi giải câu đố này. Bất luận là chính phẩm hay văn vật ngụy tạo, tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy một bức tranh thủy mặc vẽ một thác nước từ trên núi chảy xuống hoàn toàn không rõ ý nghĩa. Căn bản không có ai quan sát hai mặt chính phản của nó, càng không có người nào chú ý đến chuyện có một câu nói ẩn hình trong đó.
Nhưng Y Nhân chưa bao giờ nhìn sự vật theo góc độ như người khác. Cô thích xem trái xem phải xem xuôi xem ngược, không theo bất cứ một quy tắc nào. Mà có lẽ, cũng phải quan sát bức tranh này một cách cẩn thận, cho nên mới nghĩ ra lời giải này.
“Ta cũng không biết vì sao, e rằng phải đi hỏi chính bản thân hắn.” Y Nhân trả lời tỉnh bơ, sau đó nhanh chóng xác nhận: “Độc Cô phu nhân, hiện tại ta đã nói ra đáp án, có phải cũng có thể nói ra yêu cầu của mình hay không?”
“Ngươi nói đi.” Độc Cô Tức còn có chút hốt hoảng, nàng than nhỏ một tiếng, nói: “Thật ra ngươi không nói, ta cũng biết yêu cầu của ngươi là gì rồi.”
“Phu nhân biết ư?” Y Nhân có điểm ngạc nhiên.
“Ngươi lợi dụng tín vật mà Lưu Trục Phong trao cho ngươi, tìm đủ mọi cách nhờ người gọi ta đến đây, lại vất vả trông chừng hắn như vậy, tất nhiên là muốn ta cứu hắn. Chẳng lẽ hắn chính là Hạ Lan Tuyết mà ngươi nói đến?” Độc Cô Tức nói xong, đến gần từng bước, dựa đến bên người Bùi Nhược Trần.
Tuy Bùi Nhược Trần đã khôi phục được một chút tri giác, nhưng cũng không thể mở mắt ra được, chỉ có thể mơ hồ cảm giác có một làn hương nồng đậm, vừa đẹp vừa tĩnh mịch phả thẳng đến trước mặt.
“Vì sao hắn lại mắc căn bệnh này?” Độc Cô Tức chỉ quét mắt nhìn hắn một cái, phong mâu chợt tắt, trầm giọng hỏi: “Hắn có quan hệ gì với tên phản đồ Bùi Lâm Phổ?”
“Hắn không phải Hạ Lan Tuyết, hắn là Bùi Nhược Trần, con trai của Bùi Lâm Phổ.” Y Nhân nhanh chóng giải thích. “Ngươi có thể cứu hắn, đúng không? Loại bệnh di truyền này, cũng là do ngươi cấy vào, đúng không?”
“Phải, cho nên ta sẽ không cứu hắn.” Độc Cô Tức lạnh lùng nói. “Bùi Lâm Phổ phản bội ta, vì sao ta còn phải cứu con cháu của hắn?”
“Nhưng mà, chính ngươi đã nói nếu ta giúp ngươi hóa giải bí mật của chí tôn đồ thì ngươi sẽ đáp ứng một yêu cầu của ta mà.” Y Nhân nóng nảy đi qua, cũng không quan tâm đến gì khác nữa, bắt lấy tay áo rộng thùng thình của Độc Cô Tức, khăng khăng nói: “Ngươi là một đại nhân vật, nói chuyện phải giữ lời chứ.”
“Ta là đại nhân vật?” Độc Cô Tức cất tiếng cười thê lương, một nụ cười tiêu điều vắng vẻ: “Bởi vì ta là đại nhân vật, cho nên ta nên sống cuộc sống bị lừa gạt, bị phỉ báng, bị vứt bỏ? Ta chỉ nói sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi, nhưng không hề hứa sẽ nhất định phải cứu hắn. Nếu ngươi không cứu hắn, ngươi có thể nhờ ta giúp ngươi làm một chuyện. Chính là…” Độc Cô Tức dừng một chút, sau đó gằn từng chữ: “Chính là, đưa ngươi trở về.”
“Trở về?” Y Nhân ngẩn ra, còn chưa kịp có phản ứng gì.
“Đưa ngươi trở về hiện đại. Ngươi có muốn trở về không?” Khuôn mặt của Độc Cô Tức chìm trong bóng tối của lớp áo choàng. Đôi mội duyên dáng kia thoáng cong lên một nụ cười gần như tà mị.
Như sự hấp dẫn của ma quỷ.
Y Nhân nuốt một ngụm nước bọt.
“Hoặc là, trở thành nữ vương duy nhất trên đời này. Hoặc là, làm chủ nhân của Hạ Lan Tuyết. Hoặc là, cho ngươi quyền lực cùng một số tài sản đủ để cho ngươi sống an nhàn sung sướng hết nửa đời còn lại. Hoặc có thể là, đạt được lực lượng như ta hiện có. Y Nhân, chỉ cần ngươi mở miệng, ta đều có thể thỏa mãn tất cả cho ngươi. Ngươi thật sự không muốn thay đổi chủ ý sao?” Độc Cô Tức nhìn cô, giọng nói chẳng những khoan khoái mà còn giống như tiếng nhạc du dương nỉ non.
Y Nhân có chút choáng váng. “Trở về… ngươi làm sao biết ta từ đâu tới đây?” Nếu trở về dân quốc, chiến quốc gì gì đó, chẳng phải sẽ càng khổ sở hơn sao?
“Ngươi đến được nơi này, là bởi vì ta. Ta đương nhiên có cách đưa ngươi trở về.” Độc Cô Tức thản nhiên nói, giống như đang nói đến một chuyện tình chẳng liên quan gì.
“Vì sao ngươi lại đưa ta xuyên không đến đây?” Y Nhân có vẻ mơ hồ.
“Bởi vì không cam lòng.” Độc Cô Tức nhẹ giọng nói. “Ta cần một vật thí nghiệm. Còn ngươi, chính là vật thí nghiệm do ta tuyển định.”
/113
|