Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 18: Hôn ước

/113


Y Nhân lại đặt mình xuống say sưa ngủ tiếp, tới chừng tỉnh dậy chỉ thấy trong lò lửa reo tí tách, ấm áp tựa mùa xuân.

Vừa ưỡn người, vươn vai, cô chợt nhận ra trên mình đang đắp một tấm chăn dày, mà Thập Nhất cũng đang thêm củi vào lò. Ánh lửa hồng rực lên đỏ au trên má Thập Nhất, êm ái vô cùng.

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi à, giờ là trưa ngày hôm sau đấy.” Thấy cô trở mình ngồi dậy, Thập Nhất vội đứng lên rồi nhìn ra cửa bĩu môi: “Bùi đại nhân đợi cô cả sáng kìa.”

Vừa nghe tới Bùi Nhược Trần Y Nhân đã hí hửng định nhảy ngay xuống đất, nhưng vừa chống tay xuống giường, cô đã “ái da!” một tiếng, vội cúi đầu nhìn: vết thương trên tay đã được băng bó lại cẩn thận, quấn gấm hảo hạng thật chặt rồi xức thuốc mát lạnh.

“Lúc sau vương gia còn quay lại thay thuốc cho tiểu thư đó.” Thập Nhất tươi cười giải thích, cô có dự cảm rằng tiểu thư nhà mình chắc sắp có hi vọng rồi.

Nhưng Y Nhân chẳng hề để lọt tai câu đó, chỉ tâm tâm niệm niệm Bùi Nhược Trần đang đợi bên ngoài, chẳng kịp mang giày, cứ để chân trần xông ra ngoài.

Thập Nhất liền xách giày cuống quít chạy theo sau.

Qua khỏi bức bình phong, quả trông thấy Bùi Nhược Trần đang ngồi bên bàn gảy chiếc dao cầm khi xưa đã tặng cô, vẻ mặt an tĩnh, chẳng hề lộ vẻ bồn chồn vì chờ đợi.

Y Nhân thực thích vẻ trầm tĩnh của y: tĩnh cũng an tâm, động cũng an tâm.

“Bùi Nhược Trần.” Cô tiến lại gần, toan ngồi sang bên nhưng lại thấy hai chiếc ghế cách nhau quá xa, bèn bỏ cả ghế, ngồi xổm xuống cạnh y, tay chống cằm, hau háu nhìn y.

Vết thương chưa lành khiến sắc mặt y tái nhợt, nhưng chẳng hề làm suy giảm phong tư, trái lại càng tăng thêm phần thanh tuấn.

Bùi Nhược Trần kinh ngạc nhìn cử chỉ của cô, cười cười nói: “Ta có chuyện nhờ cô giúp đỡ.”

“Chuyện gì thế?” Y Nhân vẫn ngẩng đầu nhìn y, nhoẻn cười hỏi lại, dáng vẻ hệt một chú cún con hóng chuyện.

“Đám thổ phỉ trốn thoát ở trà trang đó, chúng tôi muốn phát lệnh truy nã, nhưng lúc đó ta phải cúi đầu, không trông rõ mặt tay thiếu chủ kia – cô đã nhìn rõ mặt y, có thể họa lại hình y theo trí nhớ được chăng?” Bùi Nhược Trần vô tư nói: “Ta biết cô vẽ đẹp lắm mà.”

“Được.” Y Nhân chẳng nề hà gật đầu ngay, lại hỏi: “Ngươi còn cần nhờ gì nữa chăng?”

Cô chợt tin rằng, chỉ cần Bùi Nhược Trần đề nghị, cô sẽ tìm trăm phương ngàn cách giúp y.

Cô muốn làm cho y thật nhiều thật nhiều điều, miễn là vì y, cô sẽ vui vẻ mà làm.

“Chẳng còn chuyện gì nữa cả. Tay vương phi không sao chứ?” Bùi Nhược Trần mỉm cười lắc đầu, hơi cúi người nhìn ‘cún con Y Nhân’ đang quẩn bên chân mình, lòng chợt mềm ra.

“Thật không còn chuyện gì nữa ư?” Y Nhân không trả lời, chỉ nhìn y cười: “Trên đời này ngươi chẳng còn nguyện vọng nào nữa sao?”

Ví dụ như cô. Y Nhân nghĩ, lẽ nào y không muốn có được mình sao.

Nhưng cô lại muốn có được y.

“Dĩ nhiên không phải – ta nhớ vương phi từng nói rằng con người như cát bụi, chỉ có đất trời là trường cửu, vậy nên hết thảy mọi thứ trên đời này thật ra đều là cát bụi mà thôi.” Bùi Nhược Trần cười nói, rồi tiện tay gảy nhẹ phím đàn tinh tinh tang tang: “Có điều dù hiểu rõ đạo lý này, nhưng mấy ai có thể tham thấu được nó thật sự đây?”

Lần này lại tới phiên Y Nhân trầm mặc lạ thường. Cô cúi đầu khẽ nói: “Mấy ai có thể thật sự ơ hờ như trời xanh kia chứ?”

Nghe câu đó, Bùi Nhược Trần thoáng giật mình, liền cúi đầu nhìn cô. Y Nhân đang lấy ngón tay vẽ vẽ lên mặt đất, mái tóc đen nhánh, dễ thương tới nỗi y phải nhoẻn cười.

Bùi Nhược Trần không khỏi đưa tay xoa đầu cô âu yếm như ca ca với muội muội, làm rối cả tóc cô.

Y Nhân cũng thuận thế ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn y, nói rành rọt từng câu từng chữ: “Chúng ta thành thân đi.”

Bùi Nhược Trần nào ngờ cô lại đột nhiên thốt ra câu đó, liền sững người ra rồi cười nói: “Y Nhân, cô có hiểu thành thân nghĩa là gì không?”

“Thành thân chính là ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, cuối cùng ngươi yêu thương ta, ta cũng yêu thương ngươi, càng về sau càng yêu thương nhau, chung sống với nhau suốt đời.” Y Nhân thản nhiên nói.

“Nhưng cô đã thành thân với Hạ Lan Tuyết rồi mà.” Bùi Nhược Trần thận trọng nhắc nhở: “Còn ta cũng đã có hôn ước với Du công chúa rồi.” ngập ngừng một lát, y lại nói tiếp: “Mười ngày nữa chính là ngày đại hôn.”

“Nhưng sao ngươi lại thành thân với công chúa, ngươi thích nàng ấy à?” Y Nhân hỏi.

“Còn cô, sao lại gả cho Tiêu Dao vương?”

“Bởi vì…” Y Nhân nghĩ đi nghĩ lại rồi thản nhiên đáp: “Vì ta có lấy ai cũng vậy thôi, vả lại Hạ Lan Tuyết còn có thể nuôi ta, y cũng đâu có để tâm tới sự tồn tại của ta, dù sao y đã có cả đống vợ rồi, thêm một chẳng nhiều lên, bớt một chẳng ít đi, ta có thể được tự do như ý muốn.”

“Ta cũng muốn được sống đơn giản như cô. Nhưng tự do của ta khác hẳn với tự do của cô. Mà những thứ ta truy cầu lại phức tạp hơn những thứ cô khao khát nhiều.” Bùi Nhược Trần trả lời rất kín kẽ: “Y Nhân, ta thích sự giản đơn vô cầu của cô nhưng niềm yêu thích đó thật quá xa vời.”

Dứt lời y chìa tay kéo Y Nhân dậy, nắm lấy ngón tay nho nhỏ trắng nõn của cô, lau sạch đi đất cát bám vào lúc vẽ vẽ xuống nền vừa nãy rồi ung dung buông ra, chẳng vương bụi trần.

“Vẽ xong sai người đưa tới phủ cho ta là được. Mấy ngày nữa có tuyết lớn, trời lạnh lắm, cô phải tự lo lấy mình.” Nói rồi y thong dong quay đi hệt như một vị khách bình thường tới thăm hỏi.

Y Nhân bị bỏ lại phía sau, chỉ biết đăm đắm nhìn theo bóng y, đột nhiên lại muốn ngồi xuống vẽ vẽ lên nền đất.


/113

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status