Lúc pháo hoa rạng rỡ bắn lên từ phía hoàng cung, Y Nhân không sao ngủ được như lời cô nói mà vẫn thức chong chong.
Hơn nữa cô còn đứng trong sân, cùng mọi người nhìn ngắm khung cảnh phồn hoa người người xưng tụng.
Hạ Lan Du, công chúa duy nhất của Thiên triều, muội muội được hoàng thượng cưng chiều nhất hôm nay kết hôn cùng Bùi công tử Bùi gia văn võ song toàn, thật chẳng biết bao nhiêu thiếu nữ kinh đô, bao nhiêu vương tôn quý tộc phải khát khao tiếc nuối.
Bọn họ là một đôi trời sinh như thế.
Pháo hoa đầy trời hôm nay, rạng rỡ rồi tàn lụi, đều là, vì họ mà xán lạn.
Thập Nhất hiếm khi được thưởng thức cảnh sắc đẹp thế này nên háo hức không thôi. Trong cung vốn bày đại yến nhưng Hạ Lan Tuyết thân làm tam ca của Hạ Lan Du lại chẳng tham gia, chỉ thiết yến tại nhà cho thê thiếp tha hồ thưởng ngoạn vui chơi trong vườn.
Y Nhân cũng bị y cưỡng ép kéo ra, đương nhiên y chẳng đích thân ra tay mà chỉ cần hạ lệnh: “Tất cả đều phải tham dự.”
Y còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘tất cả’.
Bởi thế cô bị Thập Nhất cố sống cố chết kéo ra sân, ngán ngẩm nhìn quang cảnh lộng lẫy như mộng trên bầu trời.
Dẫu pháo hoa có rực rỡ hơn thế nữa, cô cũng chẳng thể háo hức như Thập Nhất được.
Có điều cô cũng chưa từng thấy pháo hoa mông lung mờ mịt như vậy bao giờ, hệt như những ánh sao lung linh rọi trên mặt biển vậy.
Khi ánh sáng càng lúc càng nhạt nhòa đi, Y Nhân mới nhận ra: té ra chẳng phải vì pháo hoa, mà vì khóe mắt mình đã ầng ậng nước.
Cô cũng chẳng ngờ gió lại làm cay mắt, từng cơn từng cơn táp vào khiến nước mắt cô chảy ròng ròng.
Nước mắt lu mờ cả pháo bông, cảnh thịnh thế phồn hoa qua làn nước mắt cũng chỉ còn nhòa nhạt.
Trong ánh pháo hoa, Hạ Lan Tuyết đang chuốc rượu nói cười, tráo chung đổi chén, vui vẻ cợt đùa cùng đám cơ thiếp của y, còn kẻ cố ý lánh sang một góc như Y Nhân đương nhiên đã rơi vào quên lãng.
Ngay đến Hạ Lan Tuyết cũng chẳng buồn nhìn về phía cô lấy một lần.
“Vương gia lạ thật đấy.” Cuối cùng Thập Nhất cũng chẳng xuýt xoa nữa, líu ríu chạy lại bên Y Nhân, trách móc: “Rõ ràng ban sáng lúc đưa tiểu thư về còn quan tâm ân cần như thế, thoáng cái đã trở mặt không nhận người rồi. Nam nhân trên đời đúng là toàn phường bạc bẽo.”
Y Nhân chẳng buồn để ý, cứ chăm chú nhìn lên trời cao.
Cuối cùng pháo hoa cũng đến cao trào đẹp nhất, tiếng nổ đì đùng như sấm từ phía hoàng thành vọng lại khiến hết thảy tình nhân trẻ, vợ chồng son trong kinh thành, người già nắm tay người già, thanh niên nắm tay thiếu nữ, cùng ngẩng đầu chiêm ngưỡng khoảnh khắc xán lạn đó.
Y Nhân cũng ngẩng đầu lên, ánh pháo hoa rực hồng soi tỏ gương mặt ửng đỏ của cô.
Tiếng đì đùng như sấm vẫn liên miên không dứt.
Khi tiếng nổ to nhất vẳng đến, Y Nhân vô thức bịt chặt tai mình lại, Hạ Lan Tuyết chẳng biết đã lại sau lưng cô tự lúc nào, đôi bàn tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng bịt tai dùm cô.
Tiếng ì oàng vang trời lập tức nhỏ hẳn đi, chỉ còn lại pháo hoa rực rỡ đầy trời, khắp vườn đèn hoa lộng lẫy. Y Nhân cũng cứ thế ngả người về phía sau, uể oải tựa vào lòng y.
Hạ Lan Tuyết thoáng sững sờ rồi khẽ mỉm cười, cứ thế đứng thẳng, để mặc ai đó biến mình thành chiếc gối miễn phí.
Trong khoảnh khắc pháo hoa tàn lụi, Y Nhân nghe thấy tiếng ai đó thoảng bên tai: “Y Nhân, cô còn dũng cảm hơn ta.”
Dường như nghe rõ, lại dường như nghe không rõ.
Còn ánh lửa ngập trời, cuối cùng cũng tàn lụi cả.
Đám cơ thiếp trong Tiêu Dao vương phủ vừa định thần lại sau màn pháo hoa rực rỡ đã nhớn nhác tìm bóng dáng vương gia của họ trong vườn, sau cùng một nàng tinh mắt đã trông thấy Tiêu Dao vương trước giờ vẫn đùa đùa cợt cợt lại đang ‘ta ta nàng nàng’ với Y Nhân – kẻ xưa nay vẫn bị ghẻ lạnh nhất, liền hét ầm lên, kéo thêm mấy người nữa thướt thướt tha tha đi về phía họ.
Thập Nhất thấy vậy đang định bước lên ngăn cản để tiểu thư nhà mình có dịp tâm sự riêng với vương gia, nào ngờ Y Nhân đã trông thấy, liền đứng ngay dậy giũ giũ áo, tùy ý nói: “Xem xong rồi, ta về ngủ đây.”
Hạ Lan Tuyết ngượng ngùng rụt tay lại, cũng chẳng ngăn cản, chỉ thoáng vẻ ngẩn ngơ.
Y Nhân vừa nói xong liền đi ngay, chẳng chút lưu luyến, để trơ lại Hạ Lan Tuyết đứng ngây tại chỗ, trong chớp mắt đã bị đám kiều thê mỹ thiếp vây chặt lấy.
Đêm đó Y Nhân ngủ một giấc thật say suốt hai ngày hai đêm không tỉnh giấc.
Hơn nữa cô còn đứng trong sân, cùng mọi người nhìn ngắm khung cảnh phồn hoa người người xưng tụng.
Hạ Lan Du, công chúa duy nhất của Thiên triều, muội muội được hoàng thượng cưng chiều nhất hôm nay kết hôn cùng Bùi công tử Bùi gia văn võ song toàn, thật chẳng biết bao nhiêu thiếu nữ kinh đô, bao nhiêu vương tôn quý tộc phải khát khao tiếc nuối.
Bọn họ là một đôi trời sinh như thế.
Pháo hoa đầy trời hôm nay, rạng rỡ rồi tàn lụi, đều là, vì họ mà xán lạn.
Thập Nhất hiếm khi được thưởng thức cảnh sắc đẹp thế này nên háo hức không thôi. Trong cung vốn bày đại yến nhưng Hạ Lan Tuyết thân làm tam ca của Hạ Lan Du lại chẳng tham gia, chỉ thiết yến tại nhà cho thê thiếp tha hồ thưởng ngoạn vui chơi trong vườn.
Y Nhân cũng bị y cưỡng ép kéo ra, đương nhiên y chẳng đích thân ra tay mà chỉ cần hạ lệnh: “Tất cả đều phải tham dự.”
Y còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘tất cả’.
Bởi thế cô bị Thập Nhất cố sống cố chết kéo ra sân, ngán ngẩm nhìn quang cảnh lộng lẫy như mộng trên bầu trời.
Dẫu pháo hoa có rực rỡ hơn thế nữa, cô cũng chẳng thể háo hức như Thập Nhất được.
Có điều cô cũng chưa từng thấy pháo hoa mông lung mờ mịt như vậy bao giờ, hệt như những ánh sao lung linh rọi trên mặt biển vậy.
Khi ánh sáng càng lúc càng nhạt nhòa đi, Y Nhân mới nhận ra: té ra chẳng phải vì pháo hoa, mà vì khóe mắt mình đã ầng ậng nước.
Cô cũng chẳng ngờ gió lại làm cay mắt, từng cơn từng cơn táp vào khiến nước mắt cô chảy ròng ròng.
Nước mắt lu mờ cả pháo bông, cảnh thịnh thế phồn hoa qua làn nước mắt cũng chỉ còn nhòa nhạt.
Trong ánh pháo hoa, Hạ Lan Tuyết đang chuốc rượu nói cười, tráo chung đổi chén, vui vẻ cợt đùa cùng đám cơ thiếp của y, còn kẻ cố ý lánh sang một góc như Y Nhân đương nhiên đã rơi vào quên lãng.
Ngay đến Hạ Lan Tuyết cũng chẳng buồn nhìn về phía cô lấy một lần.
“Vương gia lạ thật đấy.” Cuối cùng Thập Nhất cũng chẳng xuýt xoa nữa, líu ríu chạy lại bên Y Nhân, trách móc: “Rõ ràng ban sáng lúc đưa tiểu thư về còn quan tâm ân cần như thế, thoáng cái đã trở mặt không nhận người rồi. Nam nhân trên đời đúng là toàn phường bạc bẽo.”
Y Nhân chẳng buồn để ý, cứ chăm chú nhìn lên trời cao.
Cuối cùng pháo hoa cũng đến cao trào đẹp nhất, tiếng nổ đì đùng như sấm từ phía hoàng thành vọng lại khiến hết thảy tình nhân trẻ, vợ chồng son trong kinh thành, người già nắm tay người già, thanh niên nắm tay thiếu nữ, cùng ngẩng đầu chiêm ngưỡng khoảnh khắc xán lạn đó.
Y Nhân cũng ngẩng đầu lên, ánh pháo hoa rực hồng soi tỏ gương mặt ửng đỏ của cô.
Tiếng đì đùng như sấm vẫn liên miên không dứt.
Khi tiếng nổ to nhất vẳng đến, Y Nhân vô thức bịt chặt tai mình lại, Hạ Lan Tuyết chẳng biết đã lại sau lưng cô tự lúc nào, đôi bàn tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng bịt tai dùm cô.
Tiếng ì oàng vang trời lập tức nhỏ hẳn đi, chỉ còn lại pháo hoa rực rỡ đầy trời, khắp vườn đèn hoa lộng lẫy. Y Nhân cũng cứ thế ngả người về phía sau, uể oải tựa vào lòng y.
Hạ Lan Tuyết thoáng sững sờ rồi khẽ mỉm cười, cứ thế đứng thẳng, để mặc ai đó biến mình thành chiếc gối miễn phí.
Trong khoảnh khắc pháo hoa tàn lụi, Y Nhân nghe thấy tiếng ai đó thoảng bên tai: “Y Nhân, cô còn dũng cảm hơn ta.”
Dường như nghe rõ, lại dường như nghe không rõ.
Còn ánh lửa ngập trời, cuối cùng cũng tàn lụi cả.
Đám cơ thiếp trong Tiêu Dao vương phủ vừa định thần lại sau màn pháo hoa rực rỡ đã nhớn nhác tìm bóng dáng vương gia của họ trong vườn, sau cùng một nàng tinh mắt đã trông thấy Tiêu Dao vương trước giờ vẫn đùa đùa cợt cợt lại đang ‘ta ta nàng nàng’ với Y Nhân – kẻ xưa nay vẫn bị ghẻ lạnh nhất, liền hét ầm lên, kéo thêm mấy người nữa thướt thướt tha tha đi về phía họ.
Thập Nhất thấy vậy đang định bước lên ngăn cản để tiểu thư nhà mình có dịp tâm sự riêng với vương gia, nào ngờ Y Nhân đã trông thấy, liền đứng ngay dậy giũ giũ áo, tùy ý nói: “Xem xong rồi, ta về ngủ đây.”
Hạ Lan Tuyết ngượng ngùng rụt tay lại, cũng chẳng ngăn cản, chỉ thoáng vẻ ngẩn ngơ.
Y Nhân vừa nói xong liền đi ngay, chẳng chút lưu luyến, để trơ lại Hạ Lan Tuyết đứng ngây tại chỗ, trong chớp mắt đã bị đám kiều thê mỹ thiếp vây chặt lấy.
Đêm đó Y Nhân ngủ một giấc thật say suốt hai ngày hai đêm không tỉnh giấc.
/113
|